Chương 1220: Con đường dài nhất (2)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
22/08/2013
Hoang Thánh Đế Tử tiến lên đón nói:
- Sao lần này trễ như vậy mới tới?
Thực lực của Hoang Thánh Đế Tử yếu hơn Pháp Thánh Đế Tử một chút tất nhiên không sánh bằng Hoang Chi Tử, hơn nữa gã cũng biết dù là thân phận thánh tử nhưng trong mắt chủ thái cổ văn minh, gã không quan trọng bằng Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử.
- Đụng phải con đường khó khăn nhất mất xíu công sức.
Quả nhiên! Hoang Chi Tử gặp phải từ xưa đến nay xác suất thông qua là số không, con đường khó khăn nhất.
Nhưng cho dù là vậy thì gã vẫn không bị thương chút nào thông qua. Trình độ cường đại của Hoang Chi Tử quá đáng sợ, lần này Văn Minh Thánh Địa có mặt gã thì e rằng sẽ khó khăn rất nhiều.
Có mấy người xì xào nói:
- Phải ròi, Hoang Chi Tử đã tới thì Lục Nguyên đâu?
Có người cười lạnh bảo:
- Hơn hai năm trước Lục Nguyên bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng suýt chút bị giết, giờ chỉ là tang gia bại khuyển thôi. Có Hoang Chi Tử ở thì Lục Nguyên nào dám xuất hiện.
Trước kia Lục Nguyên chưa từng mất tích như vậy, lần này bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng biến mất hơn hai năm, không thể không làm người nghi ngờ hắn bị gã hù vỡ tim.
Có người nói:
- Lục Nguyên dù gì cũng là khí vận đệ bát tử, chắc là không khiếp chiến như vậy đâu.
Một vạn bốn ngàn chín trăm lẻ năm người.
Một vạn bốn ngàn chín trăm hai mươi người. Cho đến bây giờ thì Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm ba mươi lăm người. Xem ra khả năng Lục Nguyên xuất hiện ngày càng nhỏ.
Một vạn bốn ngàn chín trăm sáu mươi lăm người. Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm tám mươi ba người. Lục Nguyên vẫn không lộ mặt. Pháp Thánh Đế Tử lắc đầu, hơn hai năm qua gã không có tin tức của Lục Nguyên, vốn tưởng lần này ở Văn Minh Thánh Địa sẽ trông thấy hắn nhưng bây giờ không ngờ chẳng thể gặp được hắn. Nhưng Lục Nguyên không xuất hiện cũng đúng thôi, Hoang Chi Tử quá khủng bố, gã muốn giết người thì không ai còn sống được.
Pháp Hoàng Đế Tử cười nói:
- Pháp Thánh Đế Tử, xem ra Lục Nguyên sẽ không xuất hiện, bây giờ hắn đã là tang gia bại khuyển.
Gã vô cùng sung sướng, gã tranh quyền của Pháp Thánh Đế Tử, mắt thấy Lục Nguyên ngày càng mạnh có thể giúp ích cho Pháp Thánh Đế Tử thì lo âu, nhưng giờ Lục Nguyên khiếp chiến khí thế giảm sút, sau này thành tựu của Lục Nguyên ghê gớm lắm là cỡ Kiếm Chi Tử thôi.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm người. Xuất hiện là một yêu hồ thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh, là người hồ chi văn minh,
Thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh vỗ ngực, nói:
- Hú hồn thật, suýt chút không đuổi kịp.
Động tác vỗ bộ ngực của nàng rất quyén rũ, hấp dẫn không ít người chú ý.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu người, bước ra là một người đàn ông lạnh lùng hắc y hắc quan, người này tự xương là Dạ Câu Hắc, cũng là nhân vật nửa bước thế giới cảnh. Gã đi ra nhìn số liệu thở phào một hơi. Không phải nói xếp càng đằng trước thì càng mạnh, hai vạn con đường mỗi cái tình huống khác nhau, cho nên không chia mạnh yếu, chỉ cần trước một vạn năm ngàn người là tính thành công.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, đi ra là một thanh y thanh niên vác kiếm trên vai. Lục Nguyên, là Lục Nguyên, Lục Nguyên rốt cuộc xuất hiện! Lục Nguyên thở hắt ra, nhìn con số, một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, nguy hiểm thật. Chết tiệt, được gọi là con đường dài nhất không cho người sống mà, mình khó khăn lắm mới tới nơi, lần này cực kỳ hiểm.
Pháp Thánh Đế Tử đi tới hỏi:
- Xa, sao bây giờ mới đến?
- Gặp phải con đường dài nhất trong hai vạn đường, hoàn toàn nhờ vào nhân phẩm tới tới.
- Con đường dài nhất.
Pháp Thánh Đế Tử nhíu mày, con đường dài nhất dĩ nhiên không khó bằng con đường khó khăn nhất mà Hoang Chi Tử thông qua nhưng cũng xem như gian nan. Con đường dài nhất này xác suất cũng rất thấp, không biết bao nhiêu người gục ngã tại đây, vậy là có thể thông qua một vạn năm ngàn người đầu cũng coi như may mắn.
Ánh sáng chợt lóe, người thứ một vạn năm ngàn bước ra. Tên này cũng may mắn, đuổi kịp một vạn năm ngàn người. Người này chính là Tiền Sinh Tiền của tiền chi văn minh. Tiền chi văn minh là một văn minh khá đặc biệt, lấy tham lam yêu tiền tâm tu hành, vũ khí thường là kim nguyên bảo, đồng tiên, mỗi thứ có tác dụng riêng. Đấu với người tiền chi văn minh luôn bị chiêu thức quái dị bị thương.
Tiền Sinh Tiền là tên mập mạp, thở hổn hển nói:
- Rốt cuộc đuổi kịp, nguy hiểm quá à nhưng may là đại nạn không chết, người cuối cùng sẽ có hậu phúc. Lần này tu hành Văn Minh Thánh Địa ta nhất định phát tài to, được rất nhiều ích lợi, ha ha ha ha!
Khi người này cười lộ ra hai cằm, bộ dạng phú quý khí phái.
Một vạn năm ngàn người rốt cuộc tới đủ, số người còn lại mặc kệ cách Văn Minh Thánh Địa Môn gần cỡ nào cũng bị đào thải, hướng thông đến Văn Minh Thánh Địa khép kín, người còn lại chỉ đành theo đường cũ trở về, xem như họ thất bại.
Năm ngàn người này không cam lòng, dù gì được đến danh ngạch Văn Minh Thánh Địa không dễ mà bây giờ bị đào thải, nhưng không còn cách nào khác, sự thật tàn khốc, họ bị đá khỏi cuộc chơi.
- A, Lục Nguyên, ngươi to gan lắm, còn dám xuất hiện trước mặt ta.
Hoang Chi Tử phát hiện Lục Nguyên, tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, lo hành hổ bộ đi tới. Gã khí thế kinh thiên, đi qua đâu thì người khác tự động thụt lùi nhường con đường cho gã.
Đây chính là Hoang Chi Tử thần trong thần, ma trong ma.
Hoang Chi Tử vô cùng bá đạo, gã muốn Lục Nguyên chết thì hắn phải chết.
Hoang Chi Tử quát dìa:
- Nếu ngươi gã đến thì chết tại đây đi!
Giọng điệu của gã vô cùng bá đạo, dường như trong tay gã nắm giữ tất cả sinh mệnh.
Lục Nguyên phát hiện kiếm đang không ngừng run rẩy, đó là hưng phấn, mình cũng rất phấn khởi. Mối thù năm đó bị Hoang Chi Tử đánh bại khắc sâu trong lòng, giờ rốt cuộc gặp lại, trong lòng tuôn trào vô hạn chiến ý.
- Hoang Chi Tử, ngươi muốn chiến thì chiến!
Hay cho Lục Nguyên, đối mặt Hoang Chi Tử cường đại không gì sánh được mà không hề yếu thế, nói là muốn chiến thì chiến.
Pháp Thánh Đế Tử đầu óc xoay nhanh nghĩ ra một cách.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Hoang Chi Tử tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, sát khí đằng đằng, bộ dáng muốn giết chết Lục Nguyên.
Lục Nguyên khóe môi nhếch lên muốn cùng Hoang Chi Tử so cao thấp.
Pháp Thánh Đế Tử lên tiếng nói:
- Hoang Chi Tử, đây là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn. Mọi người đều biết nếu dùng pháp lực ở trước Văn Minh Thánh Địa Môn, đặc biệt là pháp lực cấp độ như ngươi dễ dàng khiến không gian thác loạn, dẫn đến Văn Minh Thánh Địa Môn không mở ra. Không lẽ ngươi muốn vì lý do cá nhân mà khiến tất cả mọi người không thể vào Văn Minh Thánh Địa sao?
Pháp Thánh Đế Tử nói vậy đa số người nhìn hướng Hoang Chi Tử. Văn Minh Thánh Địa khó mà mở ra một lần, nếu vì Hoang Chi Tử mà không thể đi vào thì tất cả sẽ không mặc cho gã làm gì thì làm. Hoang Chi Tử có chỗ dựa rất cứng nhưng có mặt rất nhiều người xuất thân từ ngũ đại cổ văn minh. Hoang Chi Tử thực lực cực mạnh, tại đây có không ít tên mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, không sợ gã bao nhiêu.
Thực lực của Hoang Thánh Đế Tử yếu hơn Pháp Thánh Đế Tử một chút tất nhiên không sánh bằng Hoang Chi Tử, hơn nữa gã cũng biết dù là thân phận thánh tử nhưng trong mắt chủ thái cổ văn minh, gã không quan trọng bằng Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử.
- Đụng phải con đường khó khăn nhất mất xíu công sức.
Quả nhiên! Hoang Chi Tử gặp phải từ xưa đến nay xác suất thông qua là số không, con đường khó khăn nhất.
Nhưng cho dù là vậy thì gã vẫn không bị thương chút nào thông qua. Trình độ cường đại của Hoang Chi Tử quá đáng sợ, lần này Văn Minh Thánh Địa có mặt gã thì e rằng sẽ khó khăn rất nhiều.
Có mấy người xì xào nói:
- Phải ròi, Hoang Chi Tử đã tới thì Lục Nguyên đâu?
Có người cười lạnh bảo:
- Hơn hai năm trước Lục Nguyên bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng suýt chút bị giết, giờ chỉ là tang gia bại khuyển thôi. Có Hoang Chi Tử ở thì Lục Nguyên nào dám xuất hiện.
Trước kia Lục Nguyên chưa từng mất tích như vậy, lần này bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng biến mất hơn hai năm, không thể không làm người nghi ngờ hắn bị gã hù vỡ tim.
Có người nói:
- Lục Nguyên dù gì cũng là khí vận đệ bát tử, chắc là không khiếp chiến như vậy đâu.
Một vạn bốn ngàn chín trăm lẻ năm người.
Một vạn bốn ngàn chín trăm hai mươi người. Cho đến bây giờ thì Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm ba mươi lăm người. Xem ra khả năng Lục Nguyên xuất hiện ngày càng nhỏ.
Một vạn bốn ngàn chín trăm sáu mươi lăm người. Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm tám mươi ba người. Lục Nguyên vẫn không lộ mặt. Pháp Thánh Đế Tử lắc đầu, hơn hai năm qua gã không có tin tức của Lục Nguyên, vốn tưởng lần này ở Văn Minh Thánh Địa sẽ trông thấy hắn nhưng bây giờ không ngờ chẳng thể gặp được hắn. Nhưng Lục Nguyên không xuất hiện cũng đúng thôi, Hoang Chi Tử quá khủng bố, gã muốn giết người thì không ai còn sống được.
Pháp Hoàng Đế Tử cười nói:
- Pháp Thánh Đế Tử, xem ra Lục Nguyên sẽ không xuất hiện, bây giờ hắn đã là tang gia bại khuyển.
Gã vô cùng sung sướng, gã tranh quyền của Pháp Thánh Đế Tử, mắt thấy Lục Nguyên ngày càng mạnh có thể giúp ích cho Pháp Thánh Đế Tử thì lo âu, nhưng giờ Lục Nguyên khiếp chiến khí thế giảm sút, sau này thành tựu của Lục Nguyên ghê gớm lắm là cỡ Kiếm Chi Tử thôi.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm người. Xuất hiện là một yêu hồ thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh, là người hồ chi văn minh,
Thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh vỗ ngực, nói:
- Hú hồn thật, suýt chút không đuổi kịp.
Động tác vỗ bộ ngực của nàng rất quyén rũ, hấp dẫn không ít người chú ý.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu người, bước ra là một người đàn ông lạnh lùng hắc y hắc quan, người này tự xương là Dạ Câu Hắc, cũng là nhân vật nửa bước thế giới cảnh. Gã đi ra nhìn số liệu thở phào một hơi. Không phải nói xếp càng đằng trước thì càng mạnh, hai vạn con đường mỗi cái tình huống khác nhau, cho nên không chia mạnh yếu, chỉ cần trước một vạn năm ngàn người là tính thành công.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, đi ra là một thanh y thanh niên vác kiếm trên vai. Lục Nguyên, là Lục Nguyên, Lục Nguyên rốt cuộc xuất hiện! Lục Nguyên thở hắt ra, nhìn con số, một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, nguy hiểm thật. Chết tiệt, được gọi là con đường dài nhất không cho người sống mà, mình khó khăn lắm mới tới nơi, lần này cực kỳ hiểm.
Pháp Thánh Đế Tử đi tới hỏi:
- Xa, sao bây giờ mới đến?
- Gặp phải con đường dài nhất trong hai vạn đường, hoàn toàn nhờ vào nhân phẩm tới tới.
- Con đường dài nhất.
Pháp Thánh Đế Tử nhíu mày, con đường dài nhất dĩ nhiên không khó bằng con đường khó khăn nhất mà Hoang Chi Tử thông qua nhưng cũng xem như gian nan. Con đường dài nhất này xác suất cũng rất thấp, không biết bao nhiêu người gục ngã tại đây, vậy là có thể thông qua một vạn năm ngàn người đầu cũng coi như may mắn.
Ánh sáng chợt lóe, người thứ một vạn năm ngàn bước ra. Tên này cũng may mắn, đuổi kịp một vạn năm ngàn người. Người này chính là Tiền Sinh Tiền của tiền chi văn minh. Tiền chi văn minh là một văn minh khá đặc biệt, lấy tham lam yêu tiền tâm tu hành, vũ khí thường là kim nguyên bảo, đồng tiên, mỗi thứ có tác dụng riêng. Đấu với người tiền chi văn minh luôn bị chiêu thức quái dị bị thương.
Tiền Sinh Tiền là tên mập mạp, thở hổn hển nói:
- Rốt cuộc đuổi kịp, nguy hiểm quá à nhưng may là đại nạn không chết, người cuối cùng sẽ có hậu phúc. Lần này tu hành Văn Minh Thánh Địa ta nhất định phát tài to, được rất nhiều ích lợi, ha ha ha ha!
Khi người này cười lộ ra hai cằm, bộ dạng phú quý khí phái.
Một vạn năm ngàn người rốt cuộc tới đủ, số người còn lại mặc kệ cách Văn Minh Thánh Địa Môn gần cỡ nào cũng bị đào thải, hướng thông đến Văn Minh Thánh Địa khép kín, người còn lại chỉ đành theo đường cũ trở về, xem như họ thất bại.
Năm ngàn người này không cam lòng, dù gì được đến danh ngạch Văn Minh Thánh Địa không dễ mà bây giờ bị đào thải, nhưng không còn cách nào khác, sự thật tàn khốc, họ bị đá khỏi cuộc chơi.
- A, Lục Nguyên, ngươi to gan lắm, còn dám xuất hiện trước mặt ta.
Hoang Chi Tử phát hiện Lục Nguyên, tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, lo hành hổ bộ đi tới. Gã khí thế kinh thiên, đi qua đâu thì người khác tự động thụt lùi nhường con đường cho gã.
Đây chính là Hoang Chi Tử thần trong thần, ma trong ma.
Hoang Chi Tử vô cùng bá đạo, gã muốn Lục Nguyên chết thì hắn phải chết.
Hoang Chi Tử quát dìa:
- Nếu ngươi gã đến thì chết tại đây đi!
Giọng điệu của gã vô cùng bá đạo, dường như trong tay gã nắm giữ tất cả sinh mệnh.
Lục Nguyên phát hiện kiếm đang không ngừng run rẩy, đó là hưng phấn, mình cũng rất phấn khởi. Mối thù năm đó bị Hoang Chi Tử đánh bại khắc sâu trong lòng, giờ rốt cuộc gặp lại, trong lòng tuôn trào vô hạn chiến ý.
- Hoang Chi Tử, ngươi muốn chiến thì chiến!
Hay cho Lục Nguyên, đối mặt Hoang Chi Tử cường đại không gì sánh được mà không hề yếu thế, nói là muốn chiến thì chiến.
Pháp Thánh Đế Tử đầu óc xoay nhanh nghĩ ra một cách.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Hoang Chi Tử tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, sát khí đằng đằng, bộ dáng muốn giết chết Lục Nguyên.
Lục Nguyên khóe môi nhếch lên muốn cùng Hoang Chi Tử so cao thấp.
Pháp Thánh Đế Tử lên tiếng nói:
- Hoang Chi Tử, đây là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn. Mọi người đều biết nếu dùng pháp lực ở trước Văn Minh Thánh Địa Môn, đặc biệt là pháp lực cấp độ như ngươi dễ dàng khiến không gian thác loạn, dẫn đến Văn Minh Thánh Địa Môn không mở ra. Không lẽ ngươi muốn vì lý do cá nhân mà khiến tất cả mọi người không thể vào Văn Minh Thánh Địa sao?
Pháp Thánh Đế Tử nói vậy đa số người nhìn hướng Hoang Chi Tử. Văn Minh Thánh Địa khó mà mở ra một lần, nếu vì Hoang Chi Tử mà không thể đi vào thì tất cả sẽ không mặc cho gã làm gì thì làm. Hoang Chi Tử có chỗ dựa rất cứng nhưng có mặt rất nhiều người xuất thân từ ngũ đại cổ văn minh. Hoang Chi Tử thực lực cực mạnh, tại đây có không ít tên mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, không sợ gã bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.