Chương 1308: Đánh bại Hoang chi tử (2)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
22/08/2013
Lấy văn minh thần hoa có hai cách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bản thân văn minh chi thể có được văn minh thần hoa, nếu dùng cách đặc biệt rút ra thì văn minh chi thể sẽ chết, và người rút đi chỉ có hai phần khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Nếu văn minh chi thể đồng ý thì không cần chết, có thể rút một nửa văn minh thần hoa, bản thân người đó cnf có hai phầnguyên khí hả năng. Người có được văn minh thần hoa thì được một phần khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Lục Nguyên không khả năng làm miễn phí cho nên hắn mới nêu yêu cầu như thế.
Nghe Lục Nguyên nói vậy Loan Loan ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Vậy thì cũng được, ngươi đã cứu Loan Loan, vốn Loan Loan nên báo đại ân này nhưng vì Loan Loan là một cô gái cơ khổ không chỗ dựa, xin cho phép Loan Loan tham gia vào dưới tay ngươi. Trước kia nghe nói ngươi muốn khai sáng ra kiếm đạo văn minh, Loan Loan cũng muốn trở thành một phần của kiếm đạo văn minh sau này.
Thấy Lục Nguyên ngây ngẩn, Loan Loan cười khẽ nói:
- Bản thân Loan Loan cũng là cao thủ kiếm đạo, đối đầu với Phi Tiên sư tỷ nhiều năm cũng luyện thành bạch Lăng tiên kiếm, quỷ thần khó lường.
Không phải Loan Loan bỗng nhiên nghĩ như vậy, bản thân nàng rất có khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh nhưng tại trung ương thiên triều không có chỗ dựa, luôn không tìm thấy chỗ dựa vững chắc. Có không ít đàn ông ham muốn thân xác của nàng nhưng bọn họ không một ai đáng tin. Nàng đi trong đám đàn ông chiếm một ít lợi lộc nhưng ích lợi lớn thì không được mảy may. Nàng là người nhanh nhạy, sớm muốn tìm chỗ dựa. Lục Nguyên không háo sắc, ánh mắt nhìn nàng đường đường chính chính, hơn nữa nếu tương lai không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn là cao thủ văn minh cảnh, chỗ dựa như vậy tìm từ đâu ra? Thế nên Loan Loan muốn đầu vào Lục Nguyên. Nàng giỏi về tấn công tâm kế, lập tức nghĩ tới việc Lục Nguyên muốn phục hưng kiếm đạo, thế là cam lòng đầu vào tân kiếm đạo Lục Nguyên sắp khai sáng ra, triệt để từ bỏ công pháp cũ mà chuyển sang luyện kiếm.
Một khi đầu vào dưới tay Lục Nguyên thì phải nịnh nọt Vân Tụ Tuyết, nghe nói còn có Thanh Nữ trong thất nữ của Phượng Hậu chủ văn minh, rồi ngọc thố dưới tay Thường Nga, tất cả đều phải nịnh cho tốt.
Cô gái này rất có quyết đoán, trong khoảnh khắc đã suy nghĩ nhiều như vậy.
Lục Nguyên nghe vậy ngẫm nghĩ, đồng ý cũng là có lý do. Loan Loan tự động dâng ra hai phần văn minh thần hoa rồi bản thân nàng còn lại hai phần, có kích lợi rất lớn. Hai phần cơ hội trùng kích nửa bước văn minh cảnh, sau này nói không chừng cũng là một cao thủ văn minh cảnh. Bất cứ cao thủ văn minh cảnh nào đối với muốn phục hưng kiếm đạo như mình là rất quan trọng. Vậy nên, Lục Nguyên đồng ý.
Loan Loan đứng đó nói:
- Vậy xin đại nhân đến bên cạnh Loan Loan, ấn vào thiên trụ của Loan Loan, Loan Loan sẽ để người rút đi văn minh thần hoa.
Nàng vén tóc lộ ra một khúc cổ trắng ngần, dáng vẻ mặc cho người hái. Loan Loan rất có tâm kế, thường ngày thích giả bộ đơn thuẩn, nếu nàng đã đầu vào chỗ hắn thì không gọi là Lục huynh mà xưng hô đại nhân.
Lục Nguyên không khách sáo, tay ấn vào thiên trụ trên cổ Loan Loan, cảm thấy làn da chạm vào mềm mại lòng run lên nhưng lập tức bình tĩnh lại, tập trung rút đi văn minh thần hoa.
Lát sau một luồng sáng vô cùng rực rỡ sáng lạn xuất hiện từ thiên trụ. Lục Nguyên kéo ra sau, rút ra một tinh thể trong suốt sáng lóng lánh. Tinh thể hình sáu góc, rất là xinh đẹp, mỗi một luồng đều ẩn chứa vô tận thiên đạo.
Đây chính là văn minh thần hoa sao?
Hoang Chi Tử một được lẩn trốn, nhanh chóng tránh né.
Gã không thể không mau bỏ trốn.
Đây là lần chật vật nhất trong đời gã.
Cuối cùng phải nhờ vào chủ thái cổ văn minh sớm chuẩn bị hậu chiêu mới sống sót được.
Quá mất mặt đi!
Chính lúc này, một bàn tay to bỗng bắt lấy Hoang Chi Tử, gã giật mình rồi thở phào. Bàn tay to đó kéo Hoang Chi Tử đi qua trăm vạn dặm không gian, cuối cùng rơi xuống một sơn mạch. Đó là ngọn núi cực kỳ hoang vắng, bên trong đó Hoang Chi Tử thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần. Người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần này có sự cuồng dã khó mà hình dung, dường gã đại biểu đại hoang chân lý. Gã để trần nửa người trên mỗi mộc tấc da đều hoàn mỹ khó thể diễn tả, ở trên người gã không thấy chỗ nào là không hoàn mỹ cả, so với bản thân thiên địa còn hoàn mỹ hơn nhiều. Người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần đôi mắt như đốm lửa, không đúng, là hai tinh cầu đang bốc cháy, dường như muốn đốt sạch thiên địa vậy, khó mà hình dung, khó mà tưởng tượng.
Đây là chủ thái cổ văn minh!
Hoang Chi Tử lập tức chắp tay nói:
- Sư phụ, lần này ta sai sót, không ngờ bị Lục Nguyên thắng!
Hoang Chi Tử là đệ tử của chủ thái cổ văn minh, còn là đệ tử có tiềm lực thâm sâu nhất.
Chủ thái cổ văn minh nhìn Hoang Chi Tử, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói:
- Hoang Chi Tử, lần này ngươi khiến ta thất vọng.
Hoang Chi Tử liền nói:
- Khi ta giết chết Côn Bằng Vương thì bị gã làm bị thương, sau đó bị Lục Nguyên tập kích nên bị thương không nhẹ, mới khiến cho cuối cùng thất bại.
Chủ thái cổ văn minh lắc đầu nói:
- Thất bại chính là thất bại, mặc kệ ngươi là trước đó bị thương, hay bị Lục Nguyên tập kích, kết quả cuối cùng là ngươi thất bại. Đừng tìm cớ cho sự thất bại, bây giờ ngươi thua là biểu thị ngươi còn quá yếu, sau này ngươi phải biến mạnh mới được.
Hoang Chi Tử trầm giọng vâng dạ.
Chủ thái cổ văn minh nói:
- Mệnh Lý phó chủ văn minh, bây giờ có thể bắt đầu.
Hoang Chi Tử ngây ra, còn có người ở đây ư? Thật ra thì Hoang Chi Tử không cảm giác bên cạnh có người cũng là bình thường, một là bởi chủ thái cổ văn minh quá bắt mắt khiến người ta tập trung vào người gã, hai là vì người bên cạnh công lực ân núp quá mạnh khiến Hoang Chi Tử không thể phát hiện ra được.
Hoang Chi Tử rốt cuộc trông thấy người đó.
Một ông lão tóc trắng lưng còng từ từ bước ra, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, người này chính là Mệnh Lý phó chủ văn minh ư? Mặc dù đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử trông thấy Mệnh Lý phó chủ văn minh nhưng có biết đây là một vị phó chủ văn minh khá bí ẩn. Thâm ảo mệnh lý thiên cơ, chính là thiên cơ đệ nhất nhân, người hạng bảy Thiên Bảng Phương Chu chính là đệ tử của lão. Nhưng về mặt mệnh lý thì Phương Chu kém hơn Mệnh Lý phó chủ văn minh rất xa.
Ông lão tóc trắng lưng còng mở mắt ra, nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Không sai, không sai.
- Chuyến này ta đến là vì tăng khí vận cho ngươi.
Mệnh Lý phó chủ văn minh nói:
- Để ngươi lập tức trùng kích nửa bước văn minh cảnh, áp đảo Ám Chi Tử và Lục Nguyên vì đại kế sau này.
Thanh âm bỗng ngừng bặt.
Hoang Chi Tử ngây ra, còn có thể tăng khí vận ư? Cái quỷ gì vậy? Mệnh Lý phó chủ văn minh đồn rằng là phó chủ văn minh bí ẩn nhất, giờ xem ra đúng là có chút tài.
Mệnh Lý phó chủ văn minh giơ tay lên, trong tay áo hóa ra hai người.
Một người mặt mày sáng sủa, anh tuấn.
Người kia mặt như thoa phấn, tuấn tú yêu dị lạ lùng, trán có một chấm đỏ, chính là Ma Chi Tử.
Kiếm Chi Tử và Ma Chi Tử cũng xuất hiện nhưng ở trạng thái pháp lực bị trói buộc.
Ma Chi Tử quát:
- Mệnh Lý phó chủ văn minh, ngươi dám giam giữ ta? Ngươi muốn đi tìm chết ư? Sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi!
Bản thân văn minh chi thể có được văn minh thần hoa, nếu dùng cách đặc biệt rút ra thì văn minh chi thể sẽ chết, và người rút đi chỉ có hai phần khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Nếu văn minh chi thể đồng ý thì không cần chết, có thể rút một nửa văn minh thần hoa, bản thân người đó cnf có hai phầnguyên khí hả năng. Người có được văn minh thần hoa thì được một phần khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Lục Nguyên không khả năng làm miễn phí cho nên hắn mới nêu yêu cầu như thế.
Nghe Lục Nguyên nói vậy Loan Loan ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Vậy thì cũng được, ngươi đã cứu Loan Loan, vốn Loan Loan nên báo đại ân này nhưng vì Loan Loan là một cô gái cơ khổ không chỗ dựa, xin cho phép Loan Loan tham gia vào dưới tay ngươi. Trước kia nghe nói ngươi muốn khai sáng ra kiếm đạo văn minh, Loan Loan cũng muốn trở thành một phần của kiếm đạo văn minh sau này.
Thấy Lục Nguyên ngây ngẩn, Loan Loan cười khẽ nói:
- Bản thân Loan Loan cũng là cao thủ kiếm đạo, đối đầu với Phi Tiên sư tỷ nhiều năm cũng luyện thành bạch Lăng tiên kiếm, quỷ thần khó lường.
Không phải Loan Loan bỗng nhiên nghĩ như vậy, bản thân nàng rất có khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh nhưng tại trung ương thiên triều không có chỗ dựa, luôn không tìm thấy chỗ dựa vững chắc. Có không ít đàn ông ham muốn thân xác của nàng nhưng bọn họ không một ai đáng tin. Nàng đi trong đám đàn ông chiếm một ít lợi lộc nhưng ích lợi lớn thì không được mảy may. Nàng là người nhanh nhạy, sớm muốn tìm chỗ dựa. Lục Nguyên không háo sắc, ánh mắt nhìn nàng đường đường chính chính, hơn nữa nếu tương lai không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn là cao thủ văn minh cảnh, chỗ dựa như vậy tìm từ đâu ra? Thế nên Loan Loan muốn đầu vào Lục Nguyên. Nàng giỏi về tấn công tâm kế, lập tức nghĩ tới việc Lục Nguyên muốn phục hưng kiếm đạo, thế là cam lòng đầu vào tân kiếm đạo Lục Nguyên sắp khai sáng ra, triệt để từ bỏ công pháp cũ mà chuyển sang luyện kiếm.
Một khi đầu vào dưới tay Lục Nguyên thì phải nịnh nọt Vân Tụ Tuyết, nghe nói còn có Thanh Nữ trong thất nữ của Phượng Hậu chủ văn minh, rồi ngọc thố dưới tay Thường Nga, tất cả đều phải nịnh cho tốt.
Cô gái này rất có quyết đoán, trong khoảnh khắc đã suy nghĩ nhiều như vậy.
Lục Nguyên nghe vậy ngẫm nghĩ, đồng ý cũng là có lý do. Loan Loan tự động dâng ra hai phần văn minh thần hoa rồi bản thân nàng còn lại hai phần, có kích lợi rất lớn. Hai phần cơ hội trùng kích nửa bước văn minh cảnh, sau này nói không chừng cũng là một cao thủ văn minh cảnh. Bất cứ cao thủ văn minh cảnh nào đối với muốn phục hưng kiếm đạo như mình là rất quan trọng. Vậy nên, Lục Nguyên đồng ý.
Loan Loan đứng đó nói:
- Vậy xin đại nhân đến bên cạnh Loan Loan, ấn vào thiên trụ của Loan Loan, Loan Loan sẽ để người rút đi văn minh thần hoa.
Nàng vén tóc lộ ra một khúc cổ trắng ngần, dáng vẻ mặc cho người hái. Loan Loan rất có tâm kế, thường ngày thích giả bộ đơn thuẩn, nếu nàng đã đầu vào chỗ hắn thì không gọi là Lục huynh mà xưng hô đại nhân.
Lục Nguyên không khách sáo, tay ấn vào thiên trụ trên cổ Loan Loan, cảm thấy làn da chạm vào mềm mại lòng run lên nhưng lập tức bình tĩnh lại, tập trung rút đi văn minh thần hoa.
Lát sau một luồng sáng vô cùng rực rỡ sáng lạn xuất hiện từ thiên trụ. Lục Nguyên kéo ra sau, rút ra một tinh thể trong suốt sáng lóng lánh. Tinh thể hình sáu góc, rất là xinh đẹp, mỗi một luồng đều ẩn chứa vô tận thiên đạo.
Đây chính là văn minh thần hoa sao?
Hoang Chi Tử một được lẩn trốn, nhanh chóng tránh né.
Gã không thể không mau bỏ trốn.
Đây là lần chật vật nhất trong đời gã.
Cuối cùng phải nhờ vào chủ thái cổ văn minh sớm chuẩn bị hậu chiêu mới sống sót được.
Quá mất mặt đi!
Chính lúc này, một bàn tay to bỗng bắt lấy Hoang Chi Tử, gã giật mình rồi thở phào. Bàn tay to đó kéo Hoang Chi Tử đi qua trăm vạn dặm không gian, cuối cùng rơi xuống một sơn mạch. Đó là ngọn núi cực kỳ hoang vắng, bên trong đó Hoang Chi Tử thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần. Người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần này có sự cuồng dã khó mà hình dung, dường gã đại biểu đại hoang chân lý. Gã để trần nửa người trên mỗi mộc tấc da đều hoàn mỹ khó thể diễn tả, ở trên người gã không thấy chỗ nào là không hoàn mỹ cả, so với bản thân thiên địa còn hoàn mỹ hơn nhiều. Người đàn ông trung niên đầu trọc ở trần đôi mắt như đốm lửa, không đúng, là hai tinh cầu đang bốc cháy, dường như muốn đốt sạch thiên địa vậy, khó mà hình dung, khó mà tưởng tượng.
Đây là chủ thái cổ văn minh!
Hoang Chi Tử lập tức chắp tay nói:
- Sư phụ, lần này ta sai sót, không ngờ bị Lục Nguyên thắng!
Hoang Chi Tử là đệ tử của chủ thái cổ văn minh, còn là đệ tử có tiềm lực thâm sâu nhất.
Chủ thái cổ văn minh nhìn Hoang Chi Tử, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói:
- Hoang Chi Tử, lần này ngươi khiến ta thất vọng.
Hoang Chi Tử liền nói:
- Khi ta giết chết Côn Bằng Vương thì bị gã làm bị thương, sau đó bị Lục Nguyên tập kích nên bị thương không nhẹ, mới khiến cho cuối cùng thất bại.
Chủ thái cổ văn minh lắc đầu nói:
- Thất bại chính là thất bại, mặc kệ ngươi là trước đó bị thương, hay bị Lục Nguyên tập kích, kết quả cuối cùng là ngươi thất bại. Đừng tìm cớ cho sự thất bại, bây giờ ngươi thua là biểu thị ngươi còn quá yếu, sau này ngươi phải biến mạnh mới được.
Hoang Chi Tử trầm giọng vâng dạ.
Chủ thái cổ văn minh nói:
- Mệnh Lý phó chủ văn minh, bây giờ có thể bắt đầu.
Hoang Chi Tử ngây ra, còn có người ở đây ư? Thật ra thì Hoang Chi Tử không cảm giác bên cạnh có người cũng là bình thường, một là bởi chủ thái cổ văn minh quá bắt mắt khiến người ta tập trung vào người gã, hai là vì người bên cạnh công lực ân núp quá mạnh khiến Hoang Chi Tử không thể phát hiện ra được.
Hoang Chi Tử rốt cuộc trông thấy người đó.
Một ông lão tóc trắng lưng còng từ từ bước ra, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, người này chính là Mệnh Lý phó chủ văn minh ư? Mặc dù đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử trông thấy Mệnh Lý phó chủ văn minh nhưng có biết đây là một vị phó chủ văn minh khá bí ẩn. Thâm ảo mệnh lý thiên cơ, chính là thiên cơ đệ nhất nhân, người hạng bảy Thiên Bảng Phương Chu chính là đệ tử của lão. Nhưng về mặt mệnh lý thì Phương Chu kém hơn Mệnh Lý phó chủ văn minh rất xa.
Ông lão tóc trắng lưng còng mở mắt ra, nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Không sai, không sai.
- Chuyến này ta đến là vì tăng khí vận cho ngươi.
Mệnh Lý phó chủ văn minh nói:
- Để ngươi lập tức trùng kích nửa bước văn minh cảnh, áp đảo Ám Chi Tử và Lục Nguyên vì đại kế sau này.
Thanh âm bỗng ngừng bặt.
Hoang Chi Tử ngây ra, còn có thể tăng khí vận ư? Cái quỷ gì vậy? Mệnh Lý phó chủ văn minh đồn rằng là phó chủ văn minh bí ẩn nhất, giờ xem ra đúng là có chút tài.
Mệnh Lý phó chủ văn minh giơ tay lên, trong tay áo hóa ra hai người.
Một người mặt mày sáng sủa, anh tuấn.
Người kia mặt như thoa phấn, tuấn tú yêu dị lạ lùng, trán có một chấm đỏ, chính là Ma Chi Tử.
Kiếm Chi Tử và Ma Chi Tử cũng xuất hiện nhưng ở trạng thái pháp lực bị trói buộc.
Ma Chi Tử quát:
- Mệnh Lý phó chủ văn minh, ngươi dám giam giữ ta? Ngươi muốn đi tìm chết ư? Sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.