Chương 1329: Đạt tới văn minh cảnh (thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
30/08/2013
Hoang Ưng văn minh phó chủ đang định kết thúc tính mạng Chu Thanh Huyền, Lực Thánh văn minh phó chủ nói:
- Muốn giết Kiếm Khổ văn minh phó chủ còn cần một ít thời gian, chúng ta giải quyết Lục Nguyên trước đã.
Hắn cảm giác khí tức của Lục Nguyên ngày càng tiếp cận Văn Minh cảnh, hiện tại không thể để tên kia đạt tới được.
Bọn họ đều biết tiềm lực đáng sợ của Lục Nguyên, Tiên chi tử lại là tử địch của Lục Nguyên, lập tức đồng ý:
- Giải quyết Lục Nguyên trước đã.
Bốn cự đầu nhất tề xông vào trong thượng cổ kiếm giả mộ.
Sau khi vọt vào thượng cổ kiếm giả mộ, bốn người Hoang Ưng văn minh phó chủ, Tiên chi tử, Bát Lăng văn minh phó chủ và Lực Thánh văn minh phó chủ đều kinh ngạc nhìn Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy một chiếc tỏa liên** thò ra từ hư không, đem Lục Nguyên trói chặt lấy.
(**tỏa liên: sợi xích)
Tiên chi tử cả kinh:
- Đây là tỏa liên gì vậy?
Hắn là người kinh ngạc nhất, chiếc tỏa liên này làm cho hắn cảm thấy thật đáng sợ, hẳn là Trấn Nguyên tử từng tiếp xúc qua, nhưng hắn lại không biết.
Hoang Ưng văn minh phó chủ không lên tiếng, hắn cũng cảm giác được sự đáng sợ của tỏa liên này.
Mà lúc này Lực Thánh văn minh phó chủ nhổ ra vài lời:
- Đây là Chủ chi tỏa liên, chuyên môn dùng để đối phó với văn minh phó chủ, không ngờ được cư nhiên lại dùng để đối phó Lục Nguyên. Văn Minh Thiên Kiếp cư nhiên lại xuất hiện thứ này, thật sự quá đáng sợ.
Hắn cũng thất kinh không thôi, Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên cũng quá kinh người, ngay cả thứ này cũng xuất hiện.
- Tốt lắm, có thứ này thì tin rằng Lục Nguyên sẽ không đến được Văn Minh cảnh.
Bát Lăng văn minh phó chủ nói, giọng vẫn kỳ quái như vậy.
Hoang Ưng văn minh phó chủ quát dài:
- Đâu chỉ không thành công, có thứ này ở đây, Lục Nguyên ngay cả hoàn thủ lực cũng không có, sẽ bị Văn Minh Thiên Kiếp vây chết. Đúng rồi, Lực Thánh văn minh phó chủ, ngươi hiểu biết về thứ này, chúng ta có thể tấn công Lục Nguyên chứ? Có dẫn đến Chủ chi tỏa liên phản phệ chúng ta không?
Ngay cả Hoang Ưng văn minh phó chủ cũng rất kiêng kị Chủ chi tỏa liên, sâu sắc cảm thấy được trên đó có một khí tức kinh khủng.
- Cái này thì không cần lo lắng, Chỉ chi lao, Chủ chi tỏa liên đều là dùng một lần, đối phó Lục Nguyên thì không thể đối phó chúng ta nữa. Chỉ cần Chủ chi tỏa liên hoàn toàn hạ xuống, chúng ta sẽ có thể thoải mái giết chết Lục Nguyên, mà sẽ không bị Chủ chi tỏa liên công kích.
Lực Thánh văn minh phó chủ giải thích.
Thì ra là vậy!
Tiên chi tử vẫn rất cảnh giác Lục Nguyên, vốn đang muốn hỏi gì đó, nhưng trí nhớ của Trấn Nguyên tử lại trào đến, làm cho hắn nhớ ra. Sự bá đạo và đáng sợ của Chủ chi tỏa liên, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Trấn Nguyên tử mà phán đoán thì Lục Nguyên tuyệt đống không có đường sống. Cái này không phải hỏi lại nữa, Trấn Nguyên tử vốn là bảy kỷ nguyên pháp lực, nhân vật như vậy nói không thể cứu, vậy đương nhiên là chỉ còn đường chết.
Chín trăm chín mươi chín chiếc tỏa liên toàn bộ đánh xuống, đem Lục Nguyên trói chặt lại. Mà Hoang Ưng văn minh phó chủ đã tế ra sát chiêu, đang chuẩn bị phóng về phía Lục Nguyên. Nhưng tại giây phút đó, Lục Nguyên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn, thần quang phóng ra ngoài.
Đồng thời, Lục Nguyên phóng xuất ra kiếm của mình, không phải Dưỡng Ngô tiên kiếm, mà là kiếm của Kiếm Viên văn minh phó chủ.
Viên Cực Thần Kiếm!
Lấy mình làm trung tâm, thi triển ra một chiêu cực mạnh: Viên!
Trong nháy mắt này, ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm chiêu hợp lại thành một chiêu!
Đồng thời, Lục Nguyên cũng đem chữ Viên mình mới lấy được trước đó không lâu phóng ra, chữ Viên kia phóng ra hào quang chói mắt giữa hư không.
Kiếm là Viên Cực, kiếm pháp là Viên! Lấy chính mình là trung tâm vòng tròn, cùng với chính bản thân chữ Viên.
Toàn bộ đều là Viên!
Đây chính là một kiếm cuối cùng trước khi hắn đạt tới Văn Minh cảnh!
- Ta sẽ trở thành Văn Minh!
Lục Nguyên dùng một khẩu khí vô cùng trang nghiêm, tuyên bố việc này.
Lục Nguyên nói ra một câu kia, như để tuyên bố với chư thiện vạn giới, vô hạn thời không.
Một câu nói rất nghiêm túc mà trang trọng, mang theo vô tận uy nghiêm.
Nhưng…
Những lời này sao có thể thực hiện!
Hoang Ưng văn minh phó chủ cười ha ha:
- Chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên, cho dù là một cái quấn lấy thôi đã là cực kỳ phiền toàn rồi, mà đây lại là chín trăm chín chín cái. Cho dù là ta đây cũng tuyệt đối không thoát nổi, ngươi bây giờ còn chưa trở thành Văn Minh, chỉ có nước chết mà thôi.
Hắn dùng hai chữ tuyệt đối, bởi vì đây đúng thực là tuyệt đối.
Hoang Ưng văn minh phó chủ tế ra Ưng Sát Thần Vũ của hắn. Ưng Sát Thần Vũ hóa thành bốn chín cái, đâm về phía Lục Nguyên. Ưng Sát Thần Vũ của hắn có thể tổ hợp, có thể phân tán, khiến cho kẻ địch rất khó tránh né.
- Lục Nguyên, chết đi cho ta, cho ngươi hiểu kết cục đối đầu với ta chỉ có đường chết. Kiếm đạo đời đời kiếp kiếp đều phải thần phục dưới Hoang đạo.
Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết Lục Nguyên lâu như vậy vẫn không thành công, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng được rồi.
Bát Lăng văn minh phó chủ đâm ra hai trong tám chiếc trường giản của hắn trong chớp mắt, hắn gọi là Bát Lăng văn minh phó chủ, dùng cũng là tám chiếc trường giản.
- Lục Nguyên, chết đi, khiến cho Kiếm đạo mất đi hi vọng cuối cùng, thế giới này không cần kiếm, chỉ cần giản.
Hắn mang theo sát khí vô cùng sắc bén, đem sự phẫn nộ của giản đối với kiếm toàn bộ đâm ra.
Mà Chu Thanh Huyền cũng lập tức ra tay, Trường Thán thần kiếm đánh ra, nhưng lại bị Lực Thánh văn minh phó chủ ngăn cản một cách dễ dàng. Lực Thánh văn minh phó chủ giơ Bàn Thiên thần phủ lên, một phủ chém xuống đã đem Chu Thanh Huyền đánh lui.
- Kiếm Khổ văn minh phó chủ, thực lực hiện giờ của ngươi quá yếu, lên cũng vô dụng thôi.
Thời gian dường như dừng lại trong sát na này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Nguyên lập tức sẽ bị Bát Lăng văn minh phó chủ đánh chết, sau đó bốn người này sẽ có thể quay lại tiếp tục giết Chu Thanh Huyền, rồi cuối cùng là Vũ Yến văn minh phó chủ. Mà bốn người Lực Thánh văn minh phó chủ lấy được thắng lợi cuối cùng, có thể đem tài nguyên, bí pháp của Lục Nguyên, Chu Thanh Huyền, Vũ Yến văn minh phó chủ toàn bộ cướp đi, không để lại chút gì.
Đây dường như trở thành một bức hình ảnh vĩnh hằng.
Oanh!
Lục Nguyên không phải vừa đánh ra một kiếm sao? Mọi người không có ai nghĩ một kiếm này của hắn sẽ thành công.
Mà trong giây phút đó, một kiếm này cùng chữ Viên hỗ trợ lẫn nhau, cộng hưởng với vô số tinh thần.
Không chỉ có Viên cùng cộng hưởng.
Mọi người dường như thấy được vô số Viên xuất hiện giữa bầu trời, chúng như đang dần dần giải vây cho chủ nhân khỏi những tỏa lên. Buồn cười, cư nhiên mưu toan trốn thoát khỏi Chủ chi tỏa liên, thật sự là quá buồn cười. Mà khi mọi người cảm thấy cực kỳ buồn cười thì vô số Viên dường như đang tập hợp thành một Viên lớn hơn nữa.
Đây là vô bỉ chi Viên.
Đây là hoàn mỹ chi Viên.
Viên này, bao dung vạn vật.
Viên này, vô hạn vô thúc.
Viên này, chính là thiên địa!
- Muốn giết Kiếm Khổ văn minh phó chủ còn cần một ít thời gian, chúng ta giải quyết Lục Nguyên trước đã.
Hắn cảm giác khí tức của Lục Nguyên ngày càng tiếp cận Văn Minh cảnh, hiện tại không thể để tên kia đạt tới được.
Bọn họ đều biết tiềm lực đáng sợ của Lục Nguyên, Tiên chi tử lại là tử địch của Lục Nguyên, lập tức đồng ý:
- Giải quyết Lục Nguyên trước đã.
Bốn cự đầu nhất tề xông vào trong thượng cổ kiếm giả mộ.
Sau khi vọt vào thượng cổ kiếm giả mộ, bốn người Hoang Ưng văn minh phó chủ, Tiên chi tử, Bát Lăng văn minh phó chủ và Lực Thánh văn minh phó chủ đều kinh ngạc nhìn Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy một chiếc tỏa liên** thò ra từ hư không, đem Lục Nguyên trói chặt lấy.
(**tỏa liên: sợi xích)
Tiên chi tử cả kinh:
- Đây là tỏa liên gì vậy?
Hắn là người kinh ngạc nhất, chiếc tỏa liên này làm cho hắn cảm thấy thật đáng sợ, hẳn là Trấn Nguyên tử từng tiếp xúc qua, nhưng hắn lại không biết.
Hoang Ưng văn minh phó chủ không lên tiếng, hắn cũng cảm giác được sự đáng sợ của tỏa liên này.
Mà lúc này Lực Thánh văn minh phó chủ nhổ ra vài lời:
- Đây là Chủ chi tỏa liên, chuyên môn dùng để đối phó với văn minh phó chủ, không ngờ được cư nhiên lại dùng để đối phó Lục Nguyên. Văn Minh Thiên Kiếp cư nhiên lại xuất hiện thứ này, thật sự quá đáng sợ.
Hắn cũng thất kinh không thôi, Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên cũng quá kinh người, ngay cả thứ này cũng xuất hiện.
- Tốt lắm, có thứ này thì tin rằng Lục Nguyên sẽ không đến được Văn Minh cảnh.
Bát Lăng văn minh phó chủ nói, giọng vẫn kỳ quái như vậy.
Hoang Ưng văn minh phó chủ quát dài:
- Đâu chỉ không thành công, có thứ này ở đây, Lục Nguyên ngay cả hoàn thủ lực cũng không có, sẽ bị Văn Minh Thiên Kiếp vây chết. Đúng rồi, Lực Thánh văn minh phó chủ, ngươi hiểu biết về thứ này, chúng ta có thể tấn công Lục Nguyên chứ? Có dẫn đến Chủ chi tỏa liên phản phệ chúng ta không?
Ngay cả Hoang Ưng văn minh phó chủ cũng rất kiêng kị Chủ chi tỏa liên, sâu sắc cảm thấy được trên đó có một khí tức kinh khủng.
- Cái này thì không cần lo lắng, Chỉ chi lao, Chủ chi tỏa liên đều là dùng một lần, đối phó Lục Nguyên thì không thể đối phó chúng ta nữa. Chỉ cần Chủ chi tỏa liên hoàn toàn hạ xuống, chúng ta sẽ có thể thoải mái giết chết Lục Nguyên, mà sẽ không bị Chủ chi tỏa liên công kích.
Lực Thánh văn minh phó chủ giải thích.
Thì ra là vậy!
Tiên chi tử vẫn rất cảnh giác Lục Nguyên, vốn đang muốn hỏi gì đó, nhưng trí nhớ của Trấn Nguyên tử lại trào đến, làm cho hắn nhớ ra. Sự bá đạo và đáng sợ của Chủ chi tỏa liên, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Trấn Nguyên tử mà phán đoán thì Lục Nguyên tuyệt đống không có đường sống. Cái này không phải hỏi lại nữa, Trấn Nguyên tử vốn là bảy kỷ nguyên pháp lực, nhân vật như vậy nói không thể cứu, vậy đương nhiên là chỉ còn đường chết.
Chín trăm chín mươi chín chiếc tỏa liên toàn bộ đánh xuống, đem Lục Nguyên trói chặt lại. Mà Hoang Ưng văn minh phó chủ đã tế ra sát chiêu, đang chuẩn bị phóng về phía Lục Nguyên. Nhưng tại giây phút đó, Lục Nguyên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn, thần quang phóng ra ngoài.
Đồng thời, Lục Nguyên phóng xuất ra kiếm của mình, không phải Dưỡng Ngô tiên kiếm, mà là kiếm của Kiếm Viên văn minh phó chủ.
Viên Cực Thần Kiếm!
Lấy mình làm trung tâm, thi triển ra một chiêu cực mạnh: Viên!
Trong nháy mắt này, ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm chiêu hợp lại thành một chiêu!
Đồng thời, Lục Nguyên cũng đem chữ Viên mình mới lấy được trước đó không lâu phóng ra, chữ Viên kia phóng ra hào quang chói mắt giữa hư không.
Kiếm là Viên Cực, kiếm pháp là Viên! Lấy chính mình là trung tâm vòng tròn, cùng với chính bản thân chữ Viên.
Toàn bộ đều là Viên!
Đây chính là một kiếm cuối cùng trước khi hắn đạt tới Văn Minh cảnh!
- Ta sẽ trở thành Văn Minh!
Lục Nguyên dùng một khẩu khí vô cùng trang nghiêm, tuyên bố việc này.
Lục Nguyên nói ra một câu kia, như để tuyên bố với chư thiện vạn giới, vô hạn thời không.
Một câu nói rất nghiêm túc mà trang trọng, mang theo vô tận uy nghiêm.
Nhưng…
Những lời này sao có thể thực hiện!
Hoang Ưng văn minh phó chủ cười ha ha:
- Chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên, cho dù là một cái quấn lấy thôi đã là cực kỳ phiền toàn rồi, mà đây lại là chín trăm chín chín cái. Cho dù là ta đây cũng tuyệt đối không thoát nổi, ngươi bây giờ còn chưa trở thành Văn Minh, chỉ có nước chết mà thôi.
Hắn dùng hai chữ tuyệt đối, bởi vì đây đúng thực là tuyệt đối.
Hoang Ưng văn minh phó chủ tế ra Ưng Sát Thần Vũ của hắn. Ưng Sát Thần Vũ hóa thành bốn chín cái, đâm về phía Lục Nguyên. Ưng Sát Thần Vũ của hắn có thể tổ hợp, có thể phân tán, khiến cho kẻ địch rất khó tránh né.
- Lục Nguyên, chết đi cho ta, cho ngươi hiểu kết cục đối đầu với ta chỉ có đường chết. Kiếm đạo đời đời kiếp kiếp đều phải thần phục dưới Hoang đạo.
Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết Lục Nguyên lâu như vậy vẫn không thành công, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng được rồi.
Bát Lăng văn minh phó chủ đâm ra hai trong tám chiếc trường giản của hắn trong chớp mắt, hắn gọi là Bát Lăng văn minh phó chủ, dùng cũng là tám chiếc trường giản.
- Lục Nguyên, chết đi, khiến cho Kiếm đạo mất đi hi vọng cuối cùng, thế giới này không cần kiếm, chỉ cần giản.
Hắn mang theo sát khí vô cùng sắc bén, đem sự phẫn nộ của giản đối với kiếm toàn bộ đâm ra.
Mà Chu Thanh Huyền cũng lập tức ra tay, Trường Thán thần kiếm đánh ra, nhưng lại bị Lực Thánh văn minh phó chủ ngăn cản một cách dễ dàng. Lực Thánh văn minh phó chủ giơ Bàn Thiên thần phủ lên, một phủ chém xuống đã đem Chu Thanh Huyền đánh lui.
- Kiếm Khổ văn minh phó chủ, thực lực hiện giờ của ngươi quá yếu, lên cũng vô dụng thôi.
Thời gian dường như dừng lại trong sát na này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Nguyên lập tức sẽ bị Bát Lăng văn minh phó chủ đánh chết, sau đó bốn người này sẽ có thể quay lại tiếp tục giết Chu Thanh Huyền, rồi cuối cùng là Vũ Yến văn minh phó chủ. Mà bốn người Lực Thánh văn minh phó chủ lấy được thắng lợi cuối cùng, có thể đem tài nguyên, bí pháp của Lục Nguyên, Chu Thanh Huyền, Vũ Yến văn minh phó chủ toàn bộ cướp đi, không để lại chút gì.
Đây dường như trở thành một bức hình ảnh vĩnh hằng.
Oanh!
Lục Nguyên không phải vừa đánh ra một kiếm sao? Mọi người không có ai nghĩ một kiếm này của hắn sẽ thành công.
Mà trong giây phút đó, một kiếm này cùng chữ Viên hỗ trợ lẫn nhau, cộng hưởng với vô số tinh thần.
Không chỉ có Viên cùng cộng hưởng.
Mọi người dường như thấy được vô số Viên xuất hiện giữa bầu trời, chúng như đang dần dần giải vây cho chủ nhân khỏi những tỏa lên. Buồn cười, cư nhiên mưu toan trốn thoát khỏi Chủ chi tỏa liên, thật sự là quá buồn cười. Mà khi mọi người cảm thấy cực kỳ buồn cười thì vô số Viên dường như đang tập hợp thành một Viên lớn hơn nữa.
Đây là vô bỉ chi Viên.
Đây là hoàn mỹ chi Viên.
Viên này, bao dung vạn vật.
Viên này, vô hạn vô thúc.
Viên này, chính là thiên địa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.