Chương 34: Hạ Thanh
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Lúc này, Hạc Thanh nhìn thấy Lục Nguyên liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lục Nguyên nhiều nhất cũng chỉ khoảng 16, 17 tuổi, vậy mà hắn có thể đánh bại Tu La, tiểu tử này đúng là tiền đô vô lượng. Hoa Sơn tiên môn đối với nước Đại Tấn mà nói chính là thượng môn, lúc này Hạc Thanh cũng có ý kết giao, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất tiểu tiên trưởng, còn trẻ như vậy mà đã rất lợi hại, Hạc Thanh bội phục.
Hạc Thanh và Lục Nguyên vui vẻ nói chuyện, một người lão luyện nhiều kinh nghiệm, một người được môn phái bồi dưỡng ứng phó với mọi chuyện, hai người đều rất khách sáo. Hạc Thanh từ đầu tới cuối, không hề chú ý tới Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng, trong mắt hắn, hai tán tu không có thực lực này không đáng để hắn để mắt.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đang ở bên cạnh, rất tức giận bất bình.
Danh môn đại phái thì tài giỏi rồi.
Danh môn đại phái thì cực kỳ khủng khiếp rồi.
Không hề nghi ngờ, mối ác cảm của hai vị này đối với danh môn đại phái không hề giảm xuống. Bọn hắn cố gắng biểu thị cơn giận của mình cho Lục Nguyên thấy, biểu thị hết lần này đến lần khác, nhưng bi kịch chính là, bất luận bọn họ biểu thị bao nhiêu lần, đều bị Lục Nguyên không quan tâm tới, điều này khiến bọn họ cũng chỉ biết đau khổ trong lòng.
——————
Công tác kết thúc công việc đã xong, Lục Nguyên ở lại nhà mình ở thị trấn Đông Lâm trong một thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng rất nhàn nhã.
Hạc Thanh làm xong công việc, phải quay về chỗ thượng cấp ở tỉnh Đông Bình. Hoàng huyện lệnh được thăng chức đến phủ Đông Đạo làm Tiễn Tào. Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch mặc dù vẫn ở huyện Đông Dã, nhưng hai người này luôn khinh thường danh môn đại phái, mặc dù trong lòng rất kính phục kiếm pháp của Lục Nguyên nhưng hai người bọn họ không thể khuất phục danh môn đại phái, há có thể chủ động đến tìm Lục Nguyên.
Cho nên, thời gian gần đây Lục Nguyên rất rảnh rỗi.
Rảnh rỗi cũng tốt, lần này Lục Nguyên vốn chỉ muốn về thăm nhà, huyện Đông Dã xuất hiện yêu ma cũng chỉ là chuyện tình cờ.
Bản thân hắn vốn không có hứng thú với những chuyện lộn xộn.
Thời gian còn lại Lục Nguyên hầu hết đều ở nhà, hưởng thụ đồ ăn do mẫu thân Lục Trương thị làm, mặc dù những món ăn không phải rất ngon, nhưng lại có mùi vị rất đặc biệt. Hắn dự định ở nhà thêm một thời gian, dù sao thời gian một năm mà sư phụ quy định còn xa mới tới, nhưng sau đó Lục Nguyên phát hiện mình hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại. Vì mẫu thân Lục Trương thị đã thu xếp cho hắn một hiền thê.
Có chuyện đùa như vậy sao? Hiền thê? Chuyện này là thế nào chứ.
Nữ tử phàm nhân sống được bao lâu chứ. Còn tuổi thọ của hắn là bao nhiêu.
Trên cơ bản, Tu tiên giả đều muốn trở thành một loại sinh vật không giống phàm nhân, nếu hai loại người này sống chung với nhau, nhất định không có cảm giác nào.
Bản thân hắn cũng từng nói, hiện tại hắn là Tu tiên giả, không thành thân, kết quả mẫu thân vẫn không từ bỏ ý định, cách mấy ngày lại dẫn một cô nương đến xem mặt. Lục Nguyên hiện tại hoàn toàn bất lực với mẫu thân Lục Trương thị, nếu không chống lại được, chi bằng trốn nhà đi. Cuối cùng, Lục Nguyên để lại một phong thư, rời nhà đi.
Khi rời đi, hắn cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên, người mẹ nào cũng có sở thích muốn tìm con dâu thay con trai.
Đến rất tiêu sái, đi cũng rất tiêu sái.
Một bộ thanh sam, một thanh trường kiếm, liền xuất phát.
Ngoài ra, Lục Nguyên cũng không mang theo bất cứ thứ gì, dù sao trên người hắn cũng có không ít bạc, cần gì thì mua là được rồi.
Ở thế tục, bạc rất quan trọng, rất giá trị, nhưng ở tu tiên giới, thứ này có rất nhiều, có thể tùy ý sử dụng mà không đau lòng.
Sau khi rời nhà, Lục Nguyên lại ngao du khắp nơi.
Lãnh thổ của nước Đại Tấn khá rộng lớn.
Chỉ riêng tỉnh Đông Bình đã rộng hơn trăm vạn dặm, mà nước Đại Tấn có hơn mười tỉnh, đủ thấy thổ địa này rộng lớn không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ nước Đại Tấn, có lẽ phải rộng đến vạn dặm. Lục Nguyên mua một con ngựa, tự do tự tại đi ngao du khắp tỉnh Đông Bình, nhưng lúc này, tỉnh Đông Bình, thậm chí toàn bộ nước Đại Tấn đều đang ở thời kì thái bình thịnh thế.
Cửa thông đạo nối thế giới dưới lòng đất và thế giới mặt đất đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phòng thủ.
Nước Đại Tấn không có yêu ma dưới lòng đất gì cả, đương nhiên vô cùng thái bình.
Lục Nguyên đi dạo ở tỉnh Đông Bình không bắt gặp yêu ma nào làm loạn, nhưng lại đụng phải một cái gọi là đại hội võ lâm, nghe nói do hảo thủ trong giang hồ tổ chức. Giang hồ, nghe nói là những người rất rảnh rỗi, mặc dù Lục Nguyên tự nhận mình cũng rất rãnh rỗi, nhưng cũng không rãnh rỗi đến mức ấy, cho nên, đi dạo một vòng ở tỉnh Đông Bình, nhìn thời gian, cũng sắp được nửa năm.
Bây giờ là lúc trở về núi.
Đương nhiên, hiện tại Lục Nguyên muốn về núi còn có một nguyên nhân, đó là sau khi hắn chém giết Tu La, vơ vét chiến lợi phẩm, kiếm được một phong linh bài, trong phong linh bài đó có ba con linh thú vân hệ vô cùng quý giá, có thể nói là vượt xa dự liệu của bản thân. Linh thú vân hệ là loại linh thú có thể không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, khiến cho tốc độ tu hành của Tu tiên giả nhanh hơn không ít.
Từ đó về sau, không cần phải ngồi xuống tu hành, tốc độ pháp lực tăng lên cũng không tệ.
Chỉ có điều linh thú vân hệ cũng cần phải nuôi nấng.
Đương nhiên, giá trị của việc nuôi nấng này, nếu tính toán, cụ thể là nuôi một, được ba.
Nuôi dưỡng như vậy, đương nhiên không thể từ bỏ được.
Lục Nguyên tất nhiên cũng cam lòng.
Chỉ có điều, cam lòng thì cam lòng. Hiện tại, trong tay hắn không có hạ phẩm linh thạch, thật sự là bi kịch. Do thời gian dài không được nuôi nấng, nguyên khí vân hệ từ trong phong linh bài phun vào trong cơ thể hắn đã giảm bớt một ít.
Ai kêu hắn sử dụng 22 viên hạ phẩm linh thạch chiến lợi phẩm quá nhanh, bằng không thì hiện tại cũng có hạ phẩm linh thạch rồi.
Vì hạ phẩm linh thạch, hắn đành phải quay về núi.
Ngọn núi vẫn nằm yên ở đó.
Hoa Sơn.
Hoa Sơn vạn trượng.
Ngọn núi cao vạn trượng, kỳ thật không phải thứ con người có thể tưởng tượng được, tựa hồ giống như che khuất bầu trời, người từ dưới đất nhìn lên, sẽ nhìn thấy bầu trời giống như bị chẻ thành hai nửa. Ngọn núi hùng vĩ, cao ngất, tựa hồ không thể nào tưởng tượng, loại sơn mạch này sinh ra từ linh khí thiên địa, nguyên khí nồng đậm ở trên không phải thứ bên ngoài có thể tưởng tượng.
Mặc dù không thể gọi nơi này là động thiên, nhưng cũng có thể gọi là phúc địa.
Loại phúc địa này bị đại tiên môn chiếm cứ là chuyện rất bình thường.
Lục Nguyên rốt cuộc đã trở về, nhìn sơn mạch cao ngất tựa hồ như chém bầu trời thành hai nửa ở trước mặt, Lục Nguyên không khỏi thở dài một hơi, hắn bước đến Hoa Sơn tiên môn, ở bên ngoài có ngàn vạn cấm chế, hào quang bảy sắc, căn bản không cách nào xông vào, Lục Nguyên báo tên ở bên ngoài, sau khi trải qua nghiệm chứng, cuối cùng thuận lợi về tới Hoa Sơn tiên môn.
——————
Sau khi trở về núi, cũng không thiếu chuyện phải làm.
- Quả nhiên là anh hùng xuất tiểu tiên trưởng, còn trẻ như vậy mà đã rất lợi hại, Hạc Thanh bội phục.
Hạc Thanh và Lục Nguyên vui vẻ nói chuyện, một người lão luyện nhiều kinh nghiệm, một người được môn phái bồi dưỡng ứng phó với mọi chuyện, hai người đều rất khách sáo. Hạc Thanh từ đầu tới cuối, không hề chú ý tới Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng, trong mắt hắn, hai tán tu không có thực lực này không đáng để hắn để mắt.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đang ở bên cạnh, rất tức giận bất bình.
Danh môn đại phái thì tài giỏi rồi.
Danh môn đại phái thì cực kỳ khủng khiếp rồi.
Không hề nghi ngờ, mối ác cảm của hai vị này đối với danh môn đại phái không hề giảm xuống. Bọn hắn cố gắng biểu thị cơn giận của mình cho Lục Nguyên thấy, biểu thị hết lần này đến lần khác, nhưng bi kịch chính là, bất luận bọn họ biểu thị bao nhiêu lần, đều bị Lục Nguyên không quan tâm tới, điều này khiến bọn họ cũng chỉ biết đau khổ trong lòng.
——————
Công tác kết thúc công việc đã xong, Lục Nguyên ở lại nhà mình ở thị trấn Đông Lâm trong một thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng rất nhàn nhã.
Hạc Thanh làm xong công việc, phải quay về chỗ thượng cấp ở tỉnh Đông Bình. Hoàng huyện lệnh được thăng chức đến phủ Đông Đạo làm Tiễn Tào. Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch mặc dù vẫn ở huyện Đông Dã, nhưng hai người này luôn khinh thường danh môn đại phái, mặc dù trong lòng rất kính phục kiếm pháp của Lục Nguyên nhưng hai người bọn họ không thể khuất phục danh môn đại phái, há có thể chủ động đến tìm Lục Nguyên.
Cho nên, thời gian gần đây Lục Nguyên rất rảnh rỗi.
Rảnh rỗi cũng tốt, lần này Lục Nguyên vốn chỉ muốn về thăm nhà, huyện Đông Dã xuất hiện yêu ma cũng chỉ là chuyện tình cờ.
Bản thân hắn vốn không có hứng thú với những chuyện lộn xộn.
Thời gian còn lại Lục Nguyên hầu hết đều ở nhà, hưởng thụ đồ ăn do mẫu thân Lục Trương thị làm, mặc dù những món ăn không phải rất ngon, nhưng lại có mùi vị rất đặc biệt. Hắn dự định ở nhà thêm một thời gian, dù sao thời gian một năm mà sư phụ quy định còn xa mới tới, nhưng sau đó Lục Nguyên phát hiện mình hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại. Vì mẫu thân Lục Trương thị đã thu xếp cho hắn một hiền thê.
Có chuyện đùa như vậy sao? Hiền thê? Chuyện này là thế nào chứ.
Nữ tử phàm nhân sống được bao lâu chứ. Còn tuổi thọ của hắn là bao nhiêu.
Trên cơ bản, Tu tiên giả đều muốn trở thành một loại sinh vật không giống phàm nhân, nếu hai loại người này sống chung với nhau, nhất định không có cảm giác nào.
Bản thân hắn cũng từng nói, hiện tại hắn là Tu tiên giả, không thành thân, kết quả mẫu thân vẫn không từ bỏ ý định, cách mấy ngày lại dẫn một cô nương đến xem mặt. Lục Nguyên hiện tại hoàn toàn bất lực với mẫu thân Lục Trương thị, nếu không chống lại được, chi bằng trốn nhà đi. Cuối cùng, Lục Nguyên để lại một phong thư, rời nhà đi.
Khi rời đi, hắn cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên, người mẹ nào cũng có sở thích muốn tìm con dâu thay con trai.
Đến rất tiêu sái, đi cũng rất tiêu sái.
Một bộ thanh sam, một thanh trường kiếm, liền xuất phát.
Ngoài ra, Lục Nguyên cũng không mang theo bất cứ thứ gì, dù sao trên người hắn cũng có không ít bạc, cần gì thì mua là được rồi.
Ở thế tục, bạc rất quan trọng, rất giá trị, nhưng ở tu tiên giới, thứ này có rất nhiều, có thể tùy ý sử dụng mà không đau lòng.
Sau khi rời nhà, Lục Nguyên lại ngao du khắp nơi.
Lãnh thổ của nước Đại Tấn khá rộng lớn.
Chỉ riêng tỉnh Đông Bình đã rộng hơn trăm vạn dặm, mà nước Đại Tấn có hơn mười tỉnh, đủ thấy thổ địa này rộng lớn không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ nước Đại Tấn, có lẽ phải rộng đến vạn dặm. Lục Nguyên mua một con ngựa, tự do tự tại đi ngao du khắp tỉnh Đông Bình, nhưng lúc này, tỉnh Đông Bình, thậm chí toàn bộ nước Đại Tấn đều đang ở thời kì thái bình thịnh thế.
Cửa thông đạo nối thế giới dưới lòng đất và thế giới mặt đất đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phòng thủ.
Nước Đại Tấn không có yêu ma dưới lòng đất gì cả, đương nhiên vô cùng thái bình.
Lục Nguyên đi dạo ở tỉnh Đông Bình không bắt gặp yêu ma nào làm loạn, nhưng lại đụng phải một cái gọi là đại hội võ lâm, nghe nói do hảo thủ trong giang hồ tổ chức. Giang hồ, nghe nói là những người rất rảnh rỗi, mặc dù Lục Nguyên tự nhận mình cũng rất rãnh rỗi, nhưng cũng không rãnh rỗi đến mức ấy, cho nên, đi dạo một vòng ở tỉnh Đông Bình, nhìn thời gian, cũng sắp được nửa năm.
Bây giờ là lúc trở về núi.
Đương nhiên, hiện tại Lục Nguyên muốn về núi còn có một nguyên nhân, đó là sau khi hắn chém giết Tu La, vơ vét chiến lợi phẩm, kiếm được một phong linh bài, trong phong linh bài đó có ba con linh thú vân hệ vô cùng quý giá, có thể nói là vượt xa dự liệu của bản thân. Linh thú vân hệ là loại linh thú có thể không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, khiến cho tốc độ tu hành của Tu tiên giả nhanh hơn không ít.
Từ đó về sau, không cần phải ngồi xuống tu hành, tốc độ pháp lực tăng lên cũng không tệ.
Chỉ có điều linh thú vân hệ cũng cần phải nuôi nấng.
Đương nhiên, giá trị của việc nuôi nấng này, nếu tính toán, cụ thể là nuôi một, được ba.
Nuôi dưỡng như vậy, đương nhiên không thể từ bỏ được.
Lục Nguyên tất nhiên cũng cam lòng.
Chỉ có điều, cam lòng thì cam lòng. Hiện tại, trong tay hắn không có hạ phẩm linh thạch, thật sự là bi kịch. Do thời gian dài không được nuôi nấng, nguyên khí vân hệ từ trong phong linh bài phun vào trong cơ thể hắn đã giảm bớt một ít.
Ai kêu hắn sử dụng 22 viên hạ phẩm linh thạch chiến lợi phẩm quá nhanh, bằng không thì hiện tại cũng có hạ phẩm linh thạch rồi.
Vì hạ phẩm linh thạch, hắn đành phải quay về núi.
Ngọn núi vẫn nằm yên ở đó.
Hoa Sơn.
Hoa Sơn vạn trượng.
Ngọn núi cao vạn trượng, kỳ thật không phải thứ con người có thể tưởng tượng được, tựa hồ giống như che khuất bầu trời, người từ dưới đất nhìn lên, sẽ nhìn thấy bầu trời giống như bị chẻ thành hai nửa. Ngọn núi hùng vĩ, cao ngất, tựa hồ không thể nào tưởng tượng, loại sơn mạch này sinh ra từ linh khí thiên địa, nguyên khí nồng đậm ở trên không phải thứ bên ngoài có thể tưởng tượng.
Mặc dù không thể gọi nơi này là động thiên, nhưng cũng có thể gọi là phúc địa.
Loại phúc địa này bị đại tiên môn chiếm cứ là chuyện rất bình thường.
Lục Nguyên rốt cuộc đã trở về, nhìn sơn mạch cao ngất tựa hồ như chém bầu trời thành hai nửa ở trước mặt, Lục Nguyên không khỏi thở dài một hơi, hắn bước đến Hoa Sơn tiên môn, ở bên ngoài có ngàn vạn cấm chế, hào quang bảy sắc, căn bản không cách nào xông vào, Lục Nguyên báo tên ở bên ngoài, sau khi trải qua nghiệm chứng, cuối cùng thuận lợi về tới Hoa Sơn tiên môn.
——————
Sau khi trở về núi, cũng không thiếu chuyện phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.