Chương 420: Hèn hạ vô sỉ(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Mộ Dung Ám thấy Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người này cũng không phải là đối thủ của Lục Nguyên thì tự nhiên sẽ không đến chịu chết.
Dù sao, y cũng là người bình thường.
Lục Nguyên danh tiếng bên chính đạo ngày càng lớn. Thực lực cũng ngày càng mạnh. Hết lần này đến lần khác đều có người bị Lục Nguyên đánh bại. Ví dụ như Võ Đang tiên môn, Huyết Kiếm môn…Hầu hết các môn phái đều có người đối địch với Lục Nguyên chứ không riêng gì Mộ Dung Ám.
Mộ Dung Ám lúc này đã thê thảm, chẳng khác gì một con chuột chết bị người ta đánh.
Nhưng có đôi khi, vận khí sẽ quay ngược lại.
Trước đó không lâu, Mộ Dung Ám phát hiện một con độc trùng rất cổ quái.
Con độc trùng này rất yếu ớt. Hơn nữa toàn thân mang theo một cỗ khí tức.
Mộ Dung Ám cũng là người có kiến thức, lập tức nhận ra đây là một loại vạn độc trùng, dị thú thượng cổ.
Năm đó, Mộ Dung Ám từ Lý Nguyên Bạch cũng học được một số kiến thức, kể cả kiến thức về luyện chế vạn độc. Thuận tiện nói thêm một chút, Vạn độc thải trùng này cho tới bây giờ có một con trống một con mái. Hơn nữa, sinh tử cùng liên. Hai con côn trùng này đều có lực sát thương tuyệt đại. Chẳng qua con trống đấu không lại Nguyên Lăng Thượng Nhân nên chết trong tay người đó. Sau khi con trống chết, con mái cũng không chống đỡ được bao lâu, vừa lúc bị Mộ Dung Ám bắt trúng.
Sau khi Mộ Dung Ám bắt được con côn trùng thì lập tức đi vào Vạn Độc Động.
Y cũng sớm nghe nói Vạn Độc Động là nơi hung hiểm. Tuy nhiên, y có vật che chắn vạn độc hàn quang trong tay nên đã xâm nhập vào Vạn Độc Động. Giống như Lục Nguyên, cuối cùng y cũng phát hiện được nơi đấu kiếm lần thứ ba đảo Phù Vân.
- Hahah, không thể tưởng tượng được Mộ Dung Ám ta lại may mắn như vậy, cũng có được một ngày thống khoái.
Mộ Dung Ám cười ha hả:
- Đây là nơi đấu kiếm lần thứ ba, rất nhiều thi thể còn sót lại. Năm đó có rất nhiều đại nhân vật, để lại biết bao nhiêu thứ tốt. Hiện tại toàn bộ thuộc về ta.
- Lý Nguyên Bạch, năm đó ngươi xem thường ta, cho rằng ta tiềm lực không lớn. Hiện tại ngươi hãy nhìn xem, ta lúc này có được kỳ ngộ như vậy, thực lực nhất định sẽ vượt qua đệ tử bảo bối Lục Nguyên của ngươi. Lý Nguyên Bạch, ta muốn ngươi biết, ngươi năm đó ánh mắt như mù. Lục Nguyên, ngươi cho rằng mình rất tài giỏi sao? Ngươi bất quá gặp nhiều kỳ ngộ hơn ta. Thực lực của ta nhất định sẽ vượt qua ngươi. Giết chết ngươi rồi, ta sẽ danh chấn thiên hạ. Hhaha.
- Thống khoái, thoải mái, Mộ Dung Ám Ám ta rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Tương lai của ta sẽ trở nên vô cùng mạnh.
Mộ Dung Ám Ám cười ha hả.
Y không khỏi đã bắt đầu tưởng tượng.
Y tưởng tượng mình sẽ gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhận được vô số tuyệt học, vô số tài nguyên. Sau đó một đường quét ngang, gặp người nào giết người đó. Các đại nhân vật đời thứ chín cũng đều không phải đối thủ của mình. Đúng rồi, trước tiên phải giải quyết tên tiểu tử Lục Nguyên.
Sau đó, bản thân còn phải khiêu chiến cửu đại kiếm tiên.
Còn có Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Nguyên Nguyên Thượng Nhân ủng hộ Lục Nguyên chính là một sai lầm lớn.
Sau đó sẽ quét sạch hết nhân vật đại đạo, bỏ xa cái lão thất phu Lý Nguyên Bạch.
Bản thân y sẽ trở thành Tấn quốc chi đỉnh.
- Lục Nguyên, ngươi tính là cái gì? Ngươi chỉ là đầu con côn trùng mà ta đạp xuống thôi.
Y trong lúc đắm chìm trong tưởng tượng, thì đột nhiên cảm giác được một sát ý cực kỳ nguy hiểm đang đến gần. Mộ Dung Ám Ám cũng là nhân vật lão luyện, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng.
Khi tỉnh lại, liền thấy một chi kiếm rét lạnh không ngừng tới gần cùng với một khuôn mặt mà y vô cùng thù hận.
Lục Nguyên tại sao lại ở chỗ này? Đây không phải chỉ là kỳ ngộ của riêng mình sao? Hắn cũng muốn đoạt lấy kỳ ngộ của mình?
Không, kỳ ngộ này là của ta.
Đây là lần cuối cùng y suy nghĩ. Bởi vì Lục Nguyên một kiếm đã trảm xuống. Một cái đầu bay lên, sau đó nện xuống mặt đất. Lục Nguyên bây giờ là Trường Sinh Lục Trọng kết hợp với tu vi hư đan. Còn Mộ Dung Ám Ám thì chỉ là tu vi luyện thể. Lục Nguyên giết y không cần đến chiêu thứ hai.
Trấn Nhạc kiếm quy lại về vỏ.
Mộ Dung Ám Ám chết không nhắm mắt.
Ngươ chết không nhắm mắt chẳng có liên quan gì đến ta. Lục Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện đây quả nhiên có không ít thi thể. Chỉ là Lục Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái. Lần đấu kiếm thứ ba ở đảo Phù Vân, như thế nào lại trôi đến đằng sau Vạn Độc Động. Lục Nguyên cảm thấy có không biết bao nhiêu điều kỳ lạ.
Tìm thật lâu, rốt cục phát hiện trong đống thi thể có một quyển sách ghi lại chuyện lúc trước.
“Lần đấu kiếm thứ ba, cao thủ bất phàm lần lượt xuất hiện. Yêu ma Thánh Đế hùng tài đảm lược, một đời kiêu hùng. Trong ngũ đại tiên môn có người có thể địch nổi người này, nhưng mưu kế lại không bằng người này. Y phối hợp nhiều thiên tài yêu ma cho y sử dụng. Thế cục của ngũ đại tiên môn rất nguy hiểm. Cho nên, trước khi lần đấu kiếm thứ ba xuất hiện, tại đảo Phù Vân để lại một sơ hở. Trước hợp nhất hai bí pháp của Côn Luân và Thanh Thành, tạo thành Truyền Tống chi trận. Khi cuộc đấu kiếm trên đảo phát động thì liền nghịch chuyển Truyền Tống mê trận, dẫn tới rất nhiều yêu ma thiên tài tiến vào trong này.
“Sau khi đến Vạn Độc Động, cho dù là yêu ma thiên tài thì cũng khốn chết ở nơi này. Chỉ đáng tiếc một điều, Yêu ma Thánh Đế kia giảo hoạt vô cùng, rõ ràng không trúng kế. Đảo Phù Vân chính là thế thân của y. Đến tận đây về sau, chúng ta cùng với yêu ma tông sư, cao thủ đều khốn tại nơi này, không cách nào ra bên ngoài. Không biết thế cục bên ngoài như thế nào. Ngũ đại tiên môn có còn đi theo con đường chánh đạo nữa hay không?”
Những chữ sau cùng hơi có chút chuệch choạc, kéo bút thật dài, hiển nhiên là cực độ tiếc nuối. Đằng sau còn lưu lại bút ký “Hoa Sơn đệ khí đại, Kiếm Tông Chu Hạc tại lưu”.
- Vị tổ sư này….
Lục Nguyên cũng không khỏi than tiếc một hơi:
- Yến tổ sư đời thứ tám cường thế, bình định được yêu ma. Ngài ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm. Tuy ngài không nghe được, nhưng ta cũng muốn đem tin tức tốt này nói cho ngài.
Tình thế năm đó, yêu ma cường đại, chỉ sợ là cực độ nguy hiểm.
Nhưng yêu ma cường đại như thế nào cũng bị một mình Yến tổ sư trấn áp.
Yến tổ sư năm đó một mình một kiếm khiến cho người ta phải thán phục.
Lục Nguyên lại dạo qua một vòng, phát hiện trên mặt đất khắc không ít chữ.
- Chính đạo tiên môn, hèn hạ vô sỉ.
- Ngũ đại tiên môn, hạ lưu cực kỳ.
- Ngũ đại tiên môn, vô sỉ thấp hèn.
Hiển nhiên, những người bị nhốt trong Vạn Độc Động đã mắng chửi, đủ biết trong nội tâm không biết có bao nhiêu hận ý.
Lục Nguyên không muốn phá hư những chữ viết lưu lại. Chuyện đã qua, cứ cho nó trôi theo gió bay đi.
Nhưng hiện tại, chính mình cũng có việc cần làm. Trường Sinh Cửu Trọng Đồng Bách Niên đã xuất hiện, tỏ vẻ Nguyên Lăng bắt đầu động thủ. Mà Bắc Phong thì không biết bây giờ như thế nào. Mình cũng nên tăng thực lực lên. Chi kiếp của Bắc Phong lần này, mình có thể kết thúc không?
Nguyên Nguyên sư bá tất nhiên là lợi hại, nhưng Nguyên Lăng cũng không phải dễ trêu. Hai người này tranh đấu cũng không biết bên nào sẽ thắng.
Dù sao, y cũng là người bình thường.
Lục Nguyên danh tiếng bên chính đạo ngày càng lớn. Thực lực cũng ngày càng mạnh. Hết lần này đến lần khác đều có người bị Lục Nguyên đánh bại. Ví dụ như Võ Đang tiên môn, Huyết Kiếm môn…Hầu hết các môn phái đều có người đối địch với Lục Nguyên chứ không riêng gì Mộ Dung Ám.
Mộ Dung Ám lúc này đã thê thảm, chẳng khác gì một con chuột chết bị người ta đánh.
Nhưng có đôi khi, vận khí sẽ quay ngược lại.
Trước đó không lâu, Mộ Dung Ám phát hiện một con độc trùng rất cổ quái.
Con độc trùng này rất yếu ớt. Hơn nữa toàn thân mang theo một cỗ khí tức.
Mộ Dung Ám cũng là người có kiến thức, lập tức nhận ra đây là một loại vạn độc trùng, dị thú thượng cổ.
Năm đó, Mộ Dung Ám từ Lý Nguyên Bạch cũng học được một số kiến thức, kể cả kiến thức về luyện chế vạn độc. Thuận tiện nói thêm một chút, Vạn độc thải trùng này cho tới bây giờ có một con trống một con mái. Hơn nữa, sinh tử cùng liên. Hai con côn trùng này đều có lực sát thương tuyệt đại. Chẳng qua con trống đấu không lại Nguyên Lăng Thượng Nhân nên chết trong tay người đó. Sau khi con trống chết, con mái cũng không chống đỡ được bao lâu, vừa lúc bị Mộ Dung Ám bắt trúng.
Sau khi Mộ Dung Ám bắt được con côn trùng thì lập tức đi vào Vạn Độc Động.
Y cũng sớm nghe nói Vạn Độc Động là nơi hung hiểm. Tuy nhiên, y có vật che chắn vạn độc hàn quang trong tay nên đã xâm nhập vào Vạn Độc Động. Giống như Lục Nguyên, cuối cùng y cũng phát hiện được nơi đấu kiếm lần thứ ba đảo Phù Vân.
- Hahah, không thể tưởng tượng được Mộ Dung Ám ta lại may mắn như vậy, cũng có được một ngày thống khoái.
Mộ Dung Ám cười ha hả:
- Đây là nơi đấu kiếm lần thứ ba, rất nhiều thi thể còn sót lại. Năm đó có rất nhiều đại nhân vật, để lại biết bao nhiêu thứ tốt. Hiện tại toàn bộ thuộc về ta.
- Lý Nguyên Bạch, năm đó ngươi xem thường ta, cho rằng ta tiềm lực không lớn. Hiện tại ngươi hãy nhìn xem, ta lúc này có được kỳ ngộ như vậy, thực lực nhất định sẽ vượt qua đệ tử bảo bối Lục Nguyên của ngươi. Lý Nguyên Bạch, ta muốn ngươi biết, ngươi năm đó ánh mắt như mù. Lục Nguyên, ngươi cho rằng mình rất tài giỏi sao? Ngươi bất quá gặp nhiều kỳ ngộ hơn ta. Thực lực của ta nhất định sẽ vượt qua ngươi. Giết chết ngươi rồi, ta sẽ danh chấn thiên hạ. Hhaha.
- Thống khoái, thoải mái, Mộ Dung Ám Ám ta rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Tương lai của ta sẽ trở nên vô cùng mạnh.
Mộ Dung Ám Ám cười ha hả.
Y không khỏi đã bắt đầu tưởng tượng.
Y tưởng tượng mình sẽ gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhận được vô số tuyệt học, vô số tài nguyên. Sau đó một đường quét ngang, gặp người nào giết người đó. Các đại nhân vật đời thứ chín cũng đều không phải đối thủ của mình. Đúng rồi, trước tiên phải giải quyết tên tiểu tử Lục Nguyên.
Sau đó, bản thân còn phải khiêu chiến cửu đại kiếm tiên.
Còn có Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Nguyên Nguyên Thượng Nhân ủng hộ Lục Nguyên chính là một sai lầm lớn.
Sau đó sẽ quét sạch hết nhân vật đại đạo, bỏ xa cái lão thất phu Lý Nguyên Bạch.
Bản thân y sẽ trở thành Tấn quốc chi đỉnh.
- Lục Nguyên, ngươi tính là cái gì? Ngươi chỉ là đầu con côn trùng mà ta đạp xuống thôi.
Y trong lúc đắm chìm trong tưởng tượng, thì đột nhiên cảm giác được một sát ý cực kỳ nguy hiểm đang đến gần. Mộ Dung Ám Ám cũng là nhân vật lão luyện, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng.
Khi tỉnh lại, liền thấy một chi kiếm rét lạnh không ngừng tới gần cùng với một khuôn mặt mà y vô cùng thù hận.
Lục Nguyên tại sao lại ở chỗ này? Đây không phải chỉ là kỳ ngộ của riêng mình sao? Hắn cũng muốn đoạt lấy kỳ ngộ của mình?
Không, kỳ ngộ này là của ta.
Đây là lần cuối cùng y suy nghĩ. Bởi vì Lục Nguyên một kiếm đã trảm xuống. Một cái đầu bay lên, sau đó nện xuống mặt đất. Lục Nguyên bây giờ là Trường Sinh Lục Trọng kết hợp với tu vi hư đan. Còn Mộ Dung Ám Ám thì chỉ là tu vi luyện thể. Lục Nguyên giết y không cần đến chiêu thứ hai.
Trấn Nhạc kiếm quy lại về vỏ.
Mộ Dung Ám Ám chết không nhắm mắt.
Ngươ chết không nhắm mắt chẳng có liên quan gì đến ta. Lục Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện đây quả nhiên có không ít thi thể. Chỉ là Lục Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái. Lần đấu kiếm thứ ba ở đảo Phù Vân, như thế nào lại trôi đến đằng sau Vạn Độc Động. Lục Nguyên cảm thấy có không biết bao nhiêu điều kỳ lạ.
Tìm thật lâu, rốt cục phát hiện trong đống thi thể có một quyển sách ghi lại chuyện lúc trước.
“Lần đấu kiếm thứ ba, cao thủ bất phàm lần lượt xuất hiện. Yêu ma Thánh Đế hùng tài đảm lược, một đời kiêu hùng. Trong ngũ đại tiên môn có người có thể địch nổi người này, nhưng mưu kế lại không bằng người này. Y phối hợp nhiều thiên tài yêu ma cho y sử dụng. Thế cục của ngũ đại tiên môn rất nguy hiểm. Cho nên, trước khi lần đấu kiếm thứ ba xuất hiện, tại đảo Phù Vân để lại một sơ hở. Trước hợp nhất hai bí pháp của Côn Luân và Thanh Thành, tạo thành Truyền Tống chi trận. Khi cuộc đấu kiếm trên đảo phát động thì liền nghịch chuyển Truyền Tống mê trận, dẫn tới rất nhiều yêu ma thiên tài tiến vào trong này.
“Sau khi đến Vạn Độc Động, cho dù là yêu ma thiên tài thì cũng khốn chết ở nơi này. Chỉ đáng tiếc một điều, Yêu ma Thánh Đế kia giảo hoạt vô cùng, rõ ràng không trúng kế. Đảo Phù Vân chính là thế thân của y. Đến tận đây về sau, chúng ta cùng với yêu ma tông sư, cao thủ đều khốn tại nơi này, không cách nào ra bên ngoài. Không biết thế cục bên ngoài như thế nào. Ngũ đại tiên môn có còn đi theo con đường chánh đạo nữa hay không?”
Những chữ sau cùng hơi có chút chuệch choạc, kéo bút thật dài, hiển nhiên là cực độ tiếc nuối. Đằng sau còn lưu lại bút ký “Hoa Sơn đệ khí đại, Kiếm Tông Chu Hạc tại lưu”.
- Vị tổ sư này….
Lục Nguyên cũng không khỏi than tiếc một hơi:
- Yến tổ sư đời thứ tám cường thế, bình định được yêu ma. Ngài ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm. Tuy ngài không nghe được, nhưng ta cũng muốn đem tin tức tốt này nói cho ngài.
Tình thế năm đó, yêu ma cường đại, chỉ sợ là cực độ nguy hiểm.
Nhưng yêu ma cường đại như thế nào cũng bị một mình Yến tổ sư trấn áp.
Yến tổ sư năm đó một mình một kiếm khiến cho người ta phải thán phục.
Lục Nguyên lại dạo qua một vòng, phát hiện trên mặt đất khắc không ít chữ.
- Chính đạo tiên môn, hèn hạ vô sỉ.
- Ngũ đại tiên môn, hạ lưu cực kỳ.
- Ngũ đại tiên môn, vô sỉ thấp hèn.
Hiển nhiên, những người bị nhốt trong Vạn Độc Động đã mắng chửi, đủ biết trong nội tâm không biết có bao nhiêu hận ý.
Lục Nguyên không muốn phá hư những chữ viết lưu lại. Chuyện đã qua, cứ cho nó trôi theo gió bay đi.
Nhưng hiện tại, chính mình cũng có việc cần làm. Trường Sinh Cửu Trọng Đồng Bách Niên đã xuất hiện, tỏ vẻ Nguyên Lăng bắt đầu động thủ. Mà Bắc Phong thì không biết bây giờ như thế nào. Mình cũng nên tăng thực lực lên. Chi kiếp của Bắc Phong lần này, mình có thể kết thúc không?
Nguyên Nguyên sư bá tất nhiên là lợi hại, nhưng Nguyên Lăng cũng không phải dễ trêu. Hai người này tranh đấu cũng không biết bên nào sẽ thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.