Chương 1315: Hoang Ưng phó chủ văn minh (hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
29/08/2013
- Nếu là Hoang Cổ và Tiên Cổ làm như vậy, Pháp Cổ có lẽ sẽ không ra tay, như vậy Lục Nguyên chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Đúng vậy, nhưng Lục Nguyên muốn dựa vào chính mình chạy trốn khỏi tay Hoang Ưng văn minh phó chủ thì nói dễ hơn làm. Một cái Thế Giới cảnh chạy thoát khỏi tay Văn Minh cảnh, chỉ có một khả năng là người kia dở hơi mà thôi.
- Đúng vậy, Lục Nguyên chết chắc rồi.
- Đúng rồi, ta cũng nghe nói, Hoang chi tử chính đang được sự bồi dưỡng mạnh mẽ của Hoang Cổ văn minh, đang đột phá vào Văn Minh cảnh.
- Hoang chi tử thật tốt số, vừa thua Lục Nguyên trong trận chiến ở Thiên bảng thì lập tức đã được một cổ văn minh toàn lực bồi dưỡng, trùng kích vào Văn Minh cảnh. Mà Lục Nguyên thì trái lại, là người thắng mà lại bị Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết, đây quả đúng là tư chất như nhau nhưng số mệnh thì khác nhau mà.
- Đâu phải, ai nói Lục Nguyên xuất thân từ một Kiếm môn, mà Hoang chi tử lại xuất thân từ cổ văn minh cơ chứ. Đệ tử của văn minh chi chủ.
- Lục Nguyên quả là thần tượng của bình dân chúng ta, xuất thân từ một nơi thấp kém như vậy mà có thể đi tới mức này.
- Cũng chưa chắc a, tên Lục Nguyên kia có giao hảo với Kiếm Linh đế cơ của Pháp Cổ văn minh, chỉ sợ Pháp Cổ văn minh cũng dụng tâm bồi dưỡng hắn, không coi là tự mình phấn đấu.
Một người khác đưa ra quan điểm phản đối, nhưng lập tức bị rất nhiều người cười nhạo, bởi vì như vậy thật quá buồn cười. Pháp Cổ văn minh đúng là có giúp Lục Nguyên, nhưng đại bộ phận thực lực của Lục Nguyên đều do chính hắn phấn đấu ra, dù sao Pháp Cổ văn minh dùng Pháp, còn Lục Nguyên lại dùng Kiếm, đây là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Một đạo Văn Minh Chi Kích xẹt qua không trung, cắt ngang bầu trời, càn nát mặt đất, phá diệt tinh cầu. Đại biểu cho Vạn cổ, biểu thị văn minh.
So sánh với Văn Minh, tinh cầu, trời đất lại có vẻ nhỏ bé như vậy.
Lục Nguyên thật ra cũng muốn tránh đạo công kích này, nhưng hiện giờ đã không thể tránh.
Cho nên cũng chỉ có thể vận dụng hết lực lượng toàn thân, dùng ra một kiếm mạnh nhất của mình, vung lên ngăn cản.
Rắc!
Trên Dưỡng Ngô kiếm tiên chớp mắt đã xuất hiện dấu hiện nứt gãy, mà đồng thời Lục Nguyên cũng văng mạnh ra cả vạn trượng, không khỏi phun một ngụm máu. Lục Nguyên thúc dục pháp lực vận chuyển toàn thân cho dễ chịu hơn, nhưng vẫn cực kỳ đau đớn. Sau đó lại chuyển một đạo chính khí vào trên thân Dưỡng Ngô kiếm tiên, khiến cho nó khôi phục lần nữa. Nếu không phải hắn và Dưỡng Ngô kiếm tiên thực sự quá xứng đôi thì một thanh kiếm tiên như vậy sao có thể kháng cự công kích của Văn Minh cảnh. Thanh kiếm tiên này đã nát gãy mấy chục lần, nhưng cũng được làm lại mấy chục lần.
Chạy trốn lâu như vậy, Lục Nguyên đã cảm giác không thể trốn thoát.
Dọc theo đường đi này, hắn đã dùng tất cả các loại thủ đoạn, trong đó có vài lần chơi khăm được Hoang Ưng văn minh phó chủ một chút, nhưng bất kể có dùng thủ đoạn gì thì tên kia vẫn rất nhanh là có thể tìm được hắn. Đây là uy lực của Văn Minh cảnh, trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu mô đều là trò cười.
Hoang Ưng văn minh phó chủ đứng giữa hư không vạn trượng phía ngoài:
- Chậc, rốt cuộc hết cách rồi à? Dọc đường đi này ta cũng cảm thấy ngươi thực sự rất khá, đáng tiếc, đụng phải Văn Minh cảnh như ta đuổi giết, ngươi có giỏi hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải chết dưới tay ta thôi.
- Bây giờ thì đi chết đi!
Hoang Ưng văn minh phó chủ giơ tay lên, mấy đạo vũ mao màu trắng bay ra.
Lục Nguyên không cam lòng cứ chết như vậy, tuy toàn thân hắn đã sớm bị trong thương, nhưng hiện giờ thì bắt buộc phải liều mạng thôi. Dưỡng Ngô kiếm tiên trôi nổi giữa không trung, nhưng vào lúc này, vài chiếc vũ mao đại biểu cho Văn Minh bay đến, lướt thẳng về phía vũ mao của Hoang Ưng văn minh phó chủ.
So sánh hai loại vũ mao với nhau thì cái của Hoang Ưng văn minh phó chủ dày hơn, nặng hơn, thô hơn khá nhiều. Còn loại vũ mao xuất hiện sau kia thì nhẹ hơn, tinh xảo hơn, sáng hơn.
Mỗi phương hai chiếc văn minh chi vũ, tổng cộng bốn chiếc nổ tung giữa hư không, cư nhiên ngang ngửa với nhau.
Hoặc là nói, người đến còn hơi chiếm thượng phong.
- Ai nói Lục Nguyên phải chết. Ta đến đây, Lục Nguyên đương nhiên sẽ sống.
Một giọng nói vang lên, đây rõ ràng là giọng nữ, điều này làm Lục Nguyên không khỏi ngẩn ra. Tại thời điểm như thế này cư nhiên là một nữ tử tới cứu mình. Trong ấn tượng của hắn, dường như không có nữ tử như vậy, rốt cuộc đây là ai?
Hằng Nga? Không giống, nghe nói Tiên Cổ đang đuổi theo Hằng Nga, chính nàng ta cũng khó lo cho chính mình.
Vậy thì là ai?
Nhưng bất kể đó là ai thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn được một nữ nhân cứu!
Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía hư không:
- Là ngươi, xuất hiện đi.
- Chà, xem ra làm đối thủ lâu năm có khác, ta chỉ vẻn vẹn ra tay một lần là đoán ra liền.
Trên hư không hắc ám truyền đến một tiếng cười nhè nhẹ giòn tan.
Lập tức, trên hư không liền xuất hiện một trận gió, đây là một cỗ gió to, khi cơn gió dừng lại thì nơi đó đã xuất hiện một nữ tử rất tinh xảo. Đây đúng là một nữ tử cực kỳ tinh xảo, có dung nhan tinh xảo, lông mi tinh xảo, đôi môi tinh xảo, ánh mắt thì tràn ngập linh tính. Vóc người nữ tử không cao, là loại hình nhỏ nhắn đáng yêu. Cô ta ăn mặc khá thoáng mát, trên người mặc một chiếc áo ngắn tũn, phía dưới là váy ngắn màu đen để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, thật sự là thanh xuân bức người. Hơn nữa, đây cũng là nữ tử ăn mặc “thoáng” nhất từ trước đến giờ mà Lục Nguyên nhìn thấy, cặp đùi và cả phần bụng trắng nõn đều lộ ra.
Lục Nguyên không khỏi ngẩn ra.
Nữ tử này là ai?
Hoang Ưng văn minh phó chủ chắp tay sau lung, nói:
- Vũ Yến văn minh phó chủ, cư nhiên lại là ngươi.
- Đúng vậy, là ta.
Nữ tử tinh xảo như búp bê ăn mặc thoáng mát kia gật gật đầu.
Vị nữ tử này là Vũ Yến văn minh phó chủ, như vậy là thuộc về Vũ Cổ văn minh. Nhưng mình và Vũ Cổ văn minh giống như không hề có giao tình gì a, Lục Nguyên cũng không khỏi ngẩn ra.
Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía Vũ Yến văn minh phó chủ, thật ra hai người là tử đối đầu, lúc ấy hắn sáng chế ra Ưng Yến Văn Minh Song Sát là vì để đối phó với Ưng Yến văn minh phó chủ. Nhưng hiện giờ, Vũ Yến văn minh phó chủ rõ rang đã hiện thân, Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía Vũ Yến văn minh phó chủ, hắn rất có xúc động muốn quyết đấu với nàng, nhưng vẫn cố gắng đè nén xuống:
- Ngươi muốn cản ta? Hôm nay ta đến vì Lục Nguyên, hắn và Vũ Cổ văn minh của ngươi không hề có quan hệ gì, nếu ngươi chịu tránh ra thì ta sẽ hai tay đưa lên hai mươi Thiên cấp linh mạch.
Ở Thế Giới cảnh, cơ bản một Thiên bảng cự đầu chỉ có một cái Thiên cấp linh mạch.
Mà hiện tại, ở Văn Minh cảnh như Hoang Ưng văn minh thánh chủ, tiện tay là có thể đưa ra hai mươi Thiên cấp linh mạch.
Chênh lệch tài nguyên giữa Thế Giới cảnh và Văn Minh cảnh rốt cuộc lớn đến thế nào, nhìn vào đây là có thể thấy được.
- Đúng vậy, nhưng Lục Nguyên muốn dựa vào chính mình chạy trốn khỏi tay Hoang Ưng văn minh phó chủ thì nói dễ hơn làm. Một cái Thế Giới cảnh chạy thoát khỏi tay Văn Minh cảnh, chỉ có một khả năng là người kia dở hơi mà thôi.
- Đúng vậy, Lục Nguyên chết chắc rồi.
- Đúng rồi, ta cũng nghe nói, Hoang chi tử chính đang được sự bồi dưỡng mạnh mẽ của Hoang Cổ văn minh, đang đột phá vào Văn Minh cảnh.
- Hoang chi tử thật tốt số, vừa thua Lục Nguyên trong trận chiến ở Thiên bảng thì lập tức đã được một cổ văn minh toàn lực bồi dưỡng, trùng kích vào Văn Minh cảnh. Mà Lục Nguyên thì trái lại, là người thắng mà lại bị Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết, đây quả đúng là tư chất như nhau nhưng số mệnh thì khác nhau mà.
- Đâu phải, ai nói Lục Nguyên xuất thân từ một Kiếm môn, mà Hoang chi tử lại xuất thân từ cổ văn minh cơ chứ. Đệ tử của văn minh chi chủ.
- Lục Nguyên quả là thần tượng của bình dân chúng ta, xuất thân từ một nơi thấp kém như vậy mà có thể đi tới mức này.
- Cũng chưa chắc a, tên Lục Nguyên kia có giao hảo với Kiếm Linh đế cơ của Pháp Cổ văn minh, chỉ sợ Pháp Cổ văn minh cũng dụng tâm bồi dưỡng hắn, không coi là tự mình phấn đấu.
Một người khác đưa ra quan điểm phản đối, nhưng lập tức bị rất nhiều người cười nhạo, bởi vì như vậy thật quá buồn cười. Pháp Cổ văn minh đúng là có giúp Lục Nguyên, nhưng đại bộ phận thực lực của Lục Nguyên đều do chính hắn phấn đấu ra, dù sao Pháp Cổ văn minh dùng Pháp, còn Lục Nguyên lại dùng Kiếm, đây là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Một đạo Văn Minh Chi Kích xẹt qua không trung, cắt ngang bầu trời, càn nát mặt đất, phá diệt tinh cầu. Đại biểu cho Vạn cổ, biểu thị văn minh.
So sánh với Văn Minh, tinh cầu, trời đất lại có vẻ nhỏ bé như vậy.
Lục Nguyên thật ra cũng muốn tránh đạo công kích này, nhưng hiện giờ đã không thể tránh.
Cho nên cũng chỉ có thể vận dụng hết lực lượng toàn thân, dùng ra một kiếm mạnh nhất của mình, vung lên ngăn cản.
Rắc!
Trên Dưỡng Ngô kiếm tiên chớp mắt đã xuất hiện dấu hiện nứt gãy, mà đồng thời Lục Nguyên cũng văng mạnh ra cả vạn trượng, không khỏi phun một ngụm máu. Lục Nguyên thúc dục pháp lực vận chuyển toàn thân cho dễ chịu hơn, nhưng vẫn cực kỳ đau đớn. Sau đó lại chuyển một đạo chính khí vào trên thân Dưỡng Ngô kiếm tiên, khiến cho nó khôi phục lần nữa. Nếu không phải hắn và Dưỡng Ngô kiếm tiên thực sự quá xứng đôi thì một thanh kiếm tiên như vậy sao có thể kháng cự công kích của Văn Minh cảnh. Thanh kiếm tiên này đã nát gãy mấy chục lần, nhưng cũng được làm lại mấy chục lần.
Chạy trốn lâu như vậy, Lục Nguyên đã cảm giác không thể trốn thoát.
Dọc theo đường đi này, hắn đã dùng tất cả các loại thủ đoạn, trong đó có vài lần chơi khăm được Hoang Ưng văn minh phó chủ một chút, nhưng bất kể có dùng thủ đoạn gì thì tên kia vẫn rất nhanh là có thể tìm được hắn. Đây là uy lực của Văn Minh cảnh, trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu mô đều là trò cười.
Hoang Ưng văn minh phó chủ đứng giữa hư không vạn trượng phía ngoài:
- Chậc, rốt cuộc hết cách rồi à? Dọc đường đi này ta cũng cảm thấy ngươi thực sự rất khá, đáng tiếc, đụng phải Văn Minh cảnh như ta đuổi giết, ngươi có giỏi hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải chết dưới tay ta thôi.
- Bây giờ thì đi chết đi!
Hoang Ưng văn minh phó chủ giơ tay lên, mấy đạo vũ mao màu trắng bay ra.
Lục Nguyên không cam lòng cứ chết như vậy, tuy toàn thân hắn đã sớm bị trong thương, nhưng hiện giờ thì bắt buộc phải liều mạng thôi. Dưỡng Ngô kiếm tiên trôi nổi giữa không trung, nhưng vào lúc này, vài chiếc vũ mao đại biểu cho Văn Minh bay đến, lướt thẳng về phía vũ mao của Hoang Ưng văn minh phó chủ.
So sánh hai loại vũ mao với nhau thì cái của Hoang Ưng văn minh phó chủ dày hơn, nặng hơn, thô hơn khá nhiều. Còn loại vũ mao xuất hiện sau kia thì nhẹ hơn, tinh xảo hơn, sáng hơn.
Mỗi phương hai chiếc văn minh chi vũ, tổng cộng bốn chiếc nổ tung giữa hư không, cư nhiên ngang ngửa với nhau.
Hoặc là nói, người đến còn hơi chiếm thượng phong.
- Ai nói Lục Nguyên phải chết. Ta đến đây, Lục Nguyên đương nhiên sẽ sống.
Một giọng nói vang lên, đây rõ ràng là giọng nữ, điều này làm Lục Nguyên không khỏi ngẩn ra. Tại thời điểm như thế này cư nhiên là một nữ tử tới cứu mình. Trong ấn tượng của hắn, dường như không có nữ tử như vậy, rốt cuộc đây là ai?
Hằng Nga? Không giống, nghe nói Tiên Cổ đang đuổi theo Hằng Nga, chính nàng ta cũng khó lo cho chính mình.
Vậy thì là ai?
Nhưng bất kể đó là ai thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn được một nữ nhân cứu!
Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía hư không:
- Là ngươi, xuất hiện đi.
- Chà, xem ra làm đối thủ lâu năm có khác, ta chỉ vẻn vẹn ra tay một lần là đoán ra liền.
Trên hư không hắc ám truyền đến một tiếng cười nhè nhẹ giòn tan.
Lập tức, trên hư không liền xuất hiện một trận gió, đây là một cỗ gió to, khi cơn gió dừng lại thì nơi đó đã xuất hiện một nữ tử rất tinh xảo. Đây đúng là một nữ tử cực kỳ tinh xảo, có dung nhan tinh xảo, lông mi tinh xảo, đôi môi tinh xảo, ánh mắt thì tràn ngập linh tính. Vóc người nữ tử không cao, là loại hình nhỏ nhắn đáng yêu. Cô ta ăn mặc khá thoáng mát, trên người mặc một chiếc áo ngắn tũn, phía dưới là váy ngắn màu đen để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, thật sự là thanh xuân bức người. Hơn nữa, đây cũng là nữ tử ăn mặc “thoáng” nhất từ trước đến giờ mà Lục Nguyên nhìn thấy, cặp đùi và cả phần bụng trắng nõn đều lộ ra.
Lục Nguyên không khỏi ngẩn ra.
Nữ tử này là ai?
Hoang Ưng văn minh phó chủ chắp tay sau lung, nói:
- Vũ Yến văn minh phó chủ, cư nhiên lại là ngươi.
- Đúng vậy, là ta.
Nữ tử tinh xảo như búp bê ăn mặc thoáng mát kia gật gật đầu.
Vị nữ tử này là Vũ Yến văn minh phó chủ, như vậy là thuộc về Vũ Cổ văn minh. Nhưng mình và Vũ Cổ văn minh giống như không hề có giao tình gì a, Lục Nguyên cũng không khỏi ngẩn ra.
Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía Vũ Yến văn minh phó chủ, thật ra hai người là tử đối đầu, lúc ấy hắn sáng chế ra Ưng Yến Văn Minh Song Sát là vì để đối phó với Ưng Yến văn minh phó chủ. Nhưng hiện giờ, Vũ Yến văn minh phó chủ rõ rang đã hiện thân, Hoang Ưng văn minh phó chủ nhìn về phía Vũ Yến văn minh phó chủ, hắn rất có xúc động muốn quyết đấu với nàng, nhưng vẫn cố gắng đè nén xuống:
- Ngươi muốn cản ta? Hôm nay ta đến vì Lục Nguyên, hắn và Vũ Cổ văn minh của ngươi không hề có quan hệ gì, nếu ngươi chịu tránh ra thì ta sẽ hai tay đưa lên hai mươi Thiên cấp linh mạch.
Ở Thế Giới cảnh, cơ bản một Thiên bảng cự đầu chỉ có một cái Thiên cấp linh mạch.
Mà hiện tại, ở Văn Minh cảnh như Hoang Ưng văn minh thánh chủ, tiện tay là có thể đưa ra hai mươi Thiên cấp linh mạch.
Chênh lệch tài nguyên giữa Thế Giới cảnh và Văn Minh cảnh rốt cuộc lớn đến thế nào, nhìn vào đây là có thể thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.