Chương 513: Huyền Âm Tụ Độc Phiên(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Nhiếp Thần Phong phản ứng lại khá nhanh, ngoài biệt hiệu Diễm Quang kiếm tiên ra còn được gọi là ngũ bảo kiếm tiên vì hắn có năm thanh pháp bảo. thanh pháp bảo thứ hai của hắn là Nam Minh Ly Hỏa kiếm, thanh kiếm này của hắn vừa xuất ra từ trong tay áo thì lập tức đã nhằm thẳng vào đối thủ.
Nhưng đối thủ của hắn cũng rất cao minh, không né không tránh, trở tay một kiếm uy lực của hỏa hoàng thiên uy chói chang, đẩy Nam Minh Ly Hỏa ngược trở lại, khiến Nhiếp Thần Phong không thể ngờ được, lập tức lấy ra ba thanh pháp bảo CỬu Thiên Thập Địa Phá Ma Thần Lăng, nó có tổng cộng tám mươi mốt thanh, do Bắc Cực Vạn Đới Hàn Băng luyện thành, không có chút Hàn Băng chi khí, một khi vung ra thì trừ khi đồng thời phá vỡ, còn không không có cách nào phá được, chính là pháp bảo nổi tiếng của Nhiếp Thần Phong. Hắn dùng thanh pháp bảo này mà tỏng lòng có phần vô cùng tự đắc, kết quả là đối thủ trở tay một kiếm thì lập tức có một âm thanh vang lên, đâm lien tiếp vào tám mươi mốt kiếm, tám mươi mốt thanh kiếm đó lại vừa vặn đâm phá Ma Thần Lăng.
Pháp bảo thứ tư của Nhiếp Chính Phong phải thổi mới lấy ra, kết quả là bị đối thủ chém rụng.
Ngay lập tức làm Nhiếp Thần Phong hoảng sợ, không chút do dự lmaf lấy ra thanh pháp bảo thứ năm là một Diễm Quang Song Luân, dùng để đi, bây giờ hắn đã sợ tới mức run như cầy sấy rồi, đây rốt cuộc là ai chứ, vừa ra tay là phá bốn pháp bảo ta ưng ý nhất, trong trường sinh cảnh, ai có thể làm được như vậy?
Kết quả hắn đang muốn đũng Hỏa Quang song Luân để chạy thì một thanh kiếm đen như màu nước cống bay ra, mặc dù hắn tránh được nhưng thanh kiếm đó đã đâm vào vai phải của hắn, xuyên qua vai.
Khoa trương cho lắm vào!
Thật không thể tưởng tượng được!
Không thể tưởng tượng được năm pháp bảo của Nhiếp Thần Phong nổi tiếng, trong đó có Diễm Quang Song Luân, được xưng là người nhanh nhất trong trường sinh cảnh, kết quả là chỉ trong chốc lát đã bị đối thủ phá hết, đến Diễm Quang Song Luân cũng bị phá, Nhiếp Thần Phong cũng bị đâm trúng một nhát.
Cái này, rốt cuộc là ai đã ra tay?
Sao lại lợi hại như vậy được! phá quá chi là nhanh!
Chỉ trong tích tắc!
Đây là người phương nào?
Một người ra tay liền phá hết năm bảo vật của Nhiếp Thần Phong Ngũ Bảo đạo nhân.
Hơn nữa chỉ trong tích tắc mà thôi.
Phương Nho thầm đoán được ra một người, nhưng không dám xác định.
Nhưng sau khi phá được ngũ bảo, đả thương Nhiếp Thần Phong thì người đó xuất hiện.
Xiêm y màu xanh, khuôn mặt có phần anh tuấn, phong thái ung dung, tay phải thon dài và trắng cầm thanh kiếm, tay trái cầm hồ lô rượu.
Lục Nguyên!
Khi người ra tay phá hết năm bảo kiếm của Nhiếp Thần Phong lộ diện, mọi người mới nhìn kĩ, thì ra đây là Lục Nguyên của Bắc Phong, sớm đã nghe tiếng Lục Nguyên thực lực rất mạnh, trong trận chiến chống mười vạn yêu ma ở Hoa Sơn đã có được chiến tích khá lớn, nhưng thực sự thì trước nay chưa nghĩ tới Lục Nguyên lại mạnh như vậy, chỉ có vài đường kiếm mà đã phá được ngũ bảo của Nhiếp Thần Phong.
Sau khi đáp xuống đất, Lục Nguyên liền chào hỏi Phương Nho: “Phương sư thúc, vừa nãy thúc giúp cháu hồi phục pháp lực, pháp lực của cháu đã hồi phục được bảy tám phần rồi, nếu không không thể thắng được Nhiếp Thần Phong, là sư điệt cháu đã đắc tội thì hãy để cháu đối phó với người này, xem xem Bắc Phong của chúng ta rốt cuộc có người hay không? Hay là lại trở thành người ngoài rồi cười Hoa SƠn chúng ta.” Lục Nguyên tất nhiên đang nói hưu nói vượn, pháp lực của Lục Nguyên luôn ở mức hơn chín phần, chẳng khi nào dưới chín phần cả, lại càng không cần Phương Nho truyền pháp lực cho chàng, nhưng nói như vậy là để mọi người biết rằng lúc đó Phương Nho thua không phải vì thực lực của Phương Nho không đủ đấu lại mà vì tạm thời không kịp hồi phục.
Phương Nho cũng không phải kiếm tiên bình thường, đây là phong chủ Bắc Phong, là bộ mặt của Bắc Phong.
Phương Nho vốn định phản bác, với tính tình của hắn thì cũng như vậy, chỉ là sau khi làm chủ Bắc Phong vì có những việc phải lấy đại cục làm trọng, trước đây kiên cường không bao giờ lùi bước, nhưng không hiểu sao trong quá trình thay đổi thì tính cách cũng thay đổi. vì bộ mặt của Bắc Phong cũng chỉ có cách này thôi.
Những người khác không biết có biết Lục Nguyên có nói hươu nói vượn hay không, nhưng những người chứng kiến sự việc cũng chỉ có vài người, mà Lục Nguyên nói ra những điều đó thì chỉ cần chàng thắng được Nhiếp Thần Phong là bộ mặt của Bắc Phong coi như đã được bảo vệ chắc chắn rồi.
Làm xong những việc này, Lục Nguyên bình thản nhìn về phía Nhiếp Chính Phong nói: “Vậy, Nhiếp sư thúc, ta muốn tới thỉnh giáo.”
“Nghe nói Nhiếp sư thúc ở Côn Lôn có pháp bảo lợi hại lắm, không lẽ là đống sắt vụn vừa nãy sao? Nhưng mà đám vụn đó không đủ để sư điệt chơi.”
“Hy vọng Nhiếp sư thúc không để ta thất vọng.”
“Hay là Côn Lôn tiên môn chỉ dùng sắt vụ thôi?”
“À, sư thúc, người yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ không hung hăng mà làm nhục người, chỉ là hôm nay sẽ đánh cho người bò ra đất mà tìm răng thôi. Tất nhiên nếu bò ra đất mà tìm răng thì nhất định sư điệt ta sẽ thất thủ, ta nhất định sẽ không nghĩ rằng sư thúc người đến kẻ làm sư điệt như ta ra vài chiêu vài thức cũng không đỡ được, tới lúc đó ta thành thật xin lỗi.”
Lục Nguyên thản nhiên nói.
Vẻ mặt này cũng không phải là vẻ mặt thản nhiên như bình thường.
Những lời này nói ra cơ hồ như muốn cười ngược lại. Chỉ cần là những người không có liên quan gì đến Côn Lôn tiên môn thì đều sắp cười bò ra rồi. Đây đúng là quả báo, quả báo này đến cũng nhanh thật. Lúc trước Nhiếp Thần Phong còn hung hăng nói muốn làm nhục Phương Nho, làm Bắc Phong mất mặt, nhưng bây giờ người bị mất mặt lại là Nhiếp Thần Phong, là Côn Lôn.
Vừa rồi chỉ tùy ý xuất vài đường kiếm đã phá hết toàn bộ năm pháp bảo của Nhiếp Chính Phong, điều này mọi người đều thấy là sự thật.
Sắc mặt của Nhiếp Thần Phong lúc xanh lúc đỏ, nói với Lục Nguyên: “Được, ngươi được lắm. Ta muốn ngươi đại bại cuốn chiếu mà về.”
Nhiếp Thần Phong này còn ăn nói hàm hồ được nữa, vừa nãy việc năm pháp bảo của hắn mọi người đều thấy rất rõ, trong lúc mọi người đang nghĩ như vậy thì Nhiền Thần Phong đã đem ra một pháp bảo. Thanh pháp bảo này vừa xuất hiện thì chỉ nhìn thấy một mặt đại kỳ đang bay phần phật, bên trên viết một chữ Âm cực lớn.
Đây là Huyền Âm Tụ Độc Phiên.
Năm đó ở Côn Lôn có một vị thất bảo chân quân Triệu Cầu Nhất, vị thất bảo chân quân này cũng là một người tuyệt thế, ba ngàn năm trước là đệ nhất ở nước Tấn, đã từng tung hoành ngang dọc mấy trăm năm mà không có địch thủ. Vị thất bảo chân quân này có bảy thanh pháp bảo, hiệu là Thiên Địa Thất Bảo. Năm đó Thất BẢo Chân Quân mang theo thất bảo bên mình chưa thua trận nào, chỉ lúc pháp lực chưa thành thì bại trong tay sư tổ đời thứ hai của BẮc Phong Hoa Sơn.
Chỉ một lần bại cũng xem như là tuyệt đường.
Mà Thất Bảo Chân Quân có bảy thất bảo, trong đó có Huyền Âm Tụ Độc Phiên, chính là dùng uế khí hàng ngàn vạn năm của sinh hồn và địa phế của hàng ngàn vạn con gấu, thêm vào đó là hơn vạn loại độc tố mà tạo thành.
Nhưng đối thủ của hắn cũng rất cao minh, không né không tránh, trở tay một kiếm uy lực của hỏa hoàng thiên uy chói chang, đẩy Nam Minh Ly Hỏa ngược trở lại, khiến Nhiếp Thần Phong không thể ngờ được, lập tức lấy ra ba thanh pháp bảo CỬu Thiên Thập Địa Phá Ma Thần Lăng, nó có tổng cộng tám mươi mốt thanh, do Bắc Cực Vạn Đới Hàn Băng luyện thành, không có chút Hàn Băng chi khí, một khi vung ra thì trừ khi đồng thời phá vỡ, còn không không có cách nào phá được, chính là pháp bảo nổi tiếng của Nhiếp Thần Phong. Hắn dùng thanh pháp bảo này mà tỏng lòng có phần vô cùng tự đắc, kết quả là đối thủ trở tay một kiếm thì lập tức có một âm thanh vang lên, đâm lien tiếp vào tám mươi mốt kiếm, tám mươi mốt thanh kiếm đó lại vừa vặn đâm phá Ma Thần Lăng.
Pháp bảo thứ tư của Nhiếp Chính Phong phải thổi mới lấy ra, kết quả là bị đối thủ chém rụng.
Ngay lập tức làm Nhiếp Thần Phong hoảng sợ, không chút do dự lmaf lấy ra thanh pháp bảo thứ năm là một Diễm Quang Song Luân, dùng để đi, bây giờ hắn đã sợ tới mức run như cầy sấy rồi, đây rốt cuộc là ai chứ, vừa ra tay là phá bốn pháp bảo ta ưng ý nhất, trong trường sinh cảnh, ai có thể làm được như vậy?
Kết quả hắn đang muốn đũng Hỏa Quang song Luân để chạy thì một thanh kiếm đen như màu nước cống bay ra, mặc dù hắn tránh được nhưng thanh kiếm đó đã đâm vào vai phải của hắn, xuyên qua vai.
Khoa trương cho lắm vào!
Thật không thể tưởng tượng được!
Không thể tưởng tượng được năm pháp bảo của Nhiếp Thần Phong nổi tiếng, trong đó có Diễm Quang Song Luân, được xưng là người nhanh nhất trong trường sinh cảnh, kết quả là chỉ trong chốc lát đã bị đối thủ phá hết, đến Diễm Quang Song Luân cũng bị phá, Nhiếp Thần Phong cũng bị đâm trúng một nhát.
Cái này, rốt cuộc là ai đã ra tay?
Sao lại lợi hại như vậy được! phá quá chi là nhanh!
Chỉ trong tích tắc!
Đây là người phương nào?
Một người ra tay liền phá hết năm bảo vật của Nhiếp Thần Phong Ngũ Bảo đạo nhân.
Hơn nữa chỉ trong tích tắc mà thôi.
Phương Nho thầm đoán được ra một người, nhưng không dám xác định.
Nhưng sau khi phá được ngũ bảo, đả thương Nhiếp Thần Phong thì người đó xuất hiện.
Xiêm y màu xanh, khuôn mặt có phần anh tuấn, phong thái ung dung, tay phải thon dài và trắng cầm thanh kiếm, tay trái cầm hồ lô rượu.
Lục Nguyên!
Khi người ra tay phá hết năm bảo kiếm của Nhiếp Thần Phong lộ diện, mọi người mới nhìn kĩ, thì ra đây là Lục Nguyên của Bắc Phong, sớm đã nghe tiếng Lục Nguyên thực lực rất mạnh, trong trận chiến chống mười vạn yêu ma ở Hoa Sơn đã có được chiến tích khá lớn, nhưng thực sự thì trước nay chưa nghĩ tới Lục Nguyên lại mạnh như vậy, chỉ có vài đường kiếm mà đã phá được ngũ bảo của Nhiếp Thần Phong.
Sau khi đáp xuống đất, Lục Nguyên liền chào hỏi Phương Nho: “Phương sư thúc, vừa nãy thúc giúp cháu hồi phục pháp lực, pháp lực của cháu đã hồi phục được bảy tám phần rồi, nếu không không thể thắng được Nhiếp Thần Phong, là sư điệt cháu đã đắc tội thì hãy để cháu đối phó với người này, xem xem Bắc Phong của chúng ta rốt cuộc có người hay không? Hay là lại trở thành người ngoài rồi cười Hoa SƠn chúng ta.” Lục Nguyên tất nhiên đang nói hưu nói vượn, pháp lực của Lục Nguyên luôn ở mức hơn chín phần, chẳng khi nào dưới chín phần cả, lại càng không cần Phương Nho truyền pháp lực cho chàng, nhưng nói như vậy là để mọi người biết rằng lúc đó Phương Nho thua không phải vì thực lực của Phương Nho không đủ đấu lại mà vì tạm thời không kịp hồi phục.
Phương Nho cũng không phải kiếm tiên bình thường, đây là phong chủ Bắc Phong, là bộ mặt của Bắc Phong.
Phương Nho vốn định phản bác, với tính tình của hắn thì cũng như vậy, chỉ là sau khi làm chủ Bắc Phong vì có những việc phải lấy đại cục làm trọng, trước đây kiên cường không bao giờ lùi bước, nhưng không hiểu sao trong quá trình thay đổi thì tính cách cũng thay đổi. vì bộ mặt của Bắc Phong cũng chỉ có cách này thôi.
Những người khác không biết có biết Lục Nguyên có nói hươu nói vượn hay không, nhưng những người chứng kiến sự việc cũng chỉ có vài người, mà Lục Nguyên nói ra những điều đó thì chỉ cần chàng thắng được Nhiếp Thần Phong là bộ mặt của Bắc Phong coi như đã được bảo vệ chắc chắn rồi.
Làm xong những việc này, Lục Nguyên bình thản nhìn về phía Nhiếp Chính Phong nói: “Vậy, Nhiếp sư thúc, ta muốn tới thỉnh giáo.”
“Nghe nói Nhiếp sư thúc ở Côn Lôn có pháp bảo lợi hại lắm, không lẽ là đống sắt vụn vừa nãy sao? Nhưng mà đám vụn đó không đủ để sư điệt chơi.”
“Hy vọng Nhiếp sư thúc không để ta thất vọng.”
“Hay là Côn Lôn tiên môn chỉ dùng sắt vụ thôi?”
“À, sư thúc, người yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ không hung hăng mà làm nhục người, chỉ là hôm nay sẽ đánh cho người bò ra đất mà tìm răng thôi. Tất nhiên nếu bò ra đất mà tìm răng thì nhất định sư điệt ta sẽ thất thủ, ta nhất định sẽ không nghĩ rằng sư thúc người đến kẻ làm sư điệt như ta ra vài chiêu vài thức cũng không đỡ được, tới lúc đó ta thành thật xin lỗi.”
Lục Nguyên thản nhiên nói.
Vẻ mặt này cũng không phải là vẻ mặt thản nhiên như bình thường.
Những lời này nói ra cơ hồ như muốn cười ngược lại. Chỉ cần là những người không có liên quan gì đến Côn Lôn tiên môn thì đều sắp cười bò ra rồi. Đây đúng là quả báo, quả báo này đến cũng nhanh thật. Lúc trước Nhiếp Thần Phong còn hung hăng nói muốn làm nhục Phương Nho, làm Bắc Phong mất mặt, nhưng bây giờ người bị mất mặt lại là Nhiếp Thần Phong, là Côn Lôn.
Vừa rồi chỉ tùy ý xuất vài đường kiếm đã phá hết toàn bộ năm pháp bảo của Nhiếp Chính Phong, điều này mọi người đều thấy là sự thật.
Sắc mặt của Nhiếp Thần Phong lúc xanh lúc đỏ, nói với Lục Nguyên: “Được, ngươi được lắm. Ta muốn ngươi đại bại cuốn chiếu mà về.”
Nhiếp Thần Phong này còn ăn nói hàm hồ được nữa, vừa nãy việc năm pháp bảo của hắn mọi người đều thấy rất rõ, trong lúc mọi người đang nghĩ như vậy thì Nhiền Thần Phong đã đem ra một pháp bảo. Thanh pháp bảo này vừa xuất hiện thì chỉ nhìn thấy một mặt đại kỳ đang bay phần phật, bên trên viết một chữ Âm cực lớn.
Đây là Huyền Âm Tụ Độc Phiên.
Năm đó ở Côn Lôn có một vị thất bảo chân quân Triệu Cầu Nhất, vị thất bảo chân quân này cũng là một người tuyệt thế, ba ngàn năm trước là đệ nhất ở nước Tấn, đã từng tung hoành ngang dọc mấy trăm năm mà không có địch thủ. Vị thất bảo chân quân này có bảy thanh pháp bảo, hiệu là Thiên Địa Thất Bảo. Năm đó Thất BẢo Chân Quân mang theo thất bảo bên mình chưa thua trận nào, chỉ lúc pháp lực chưa thành thì bại trong tay sư tổ đời thứ hai của BẮc Phong Hoa Sơn.
Chỉ một lần bại cũng xem như là tuyệt đường.
Mà Thất Bảo Chân Quân có bảy thất bảo, trong đó có Huyền Âm Tụ Độc Phiên, chính là dùng uế khí hàng ngàn vạn năm của sinh hồn và địa phế của hàng ngàn vạn con gấu, thêm vào đó là hơn vạn loại độc tố mà tạo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.