Chương 1178: Không thể bại (2)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/08/2013
Quá mạnh!
Một kiếm này quá mạnh!
Tà Cực Thiên Tôn lập tức bỏ trốn, nhưng phát hiện cho dù có trón thì một kiếm nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh đuổi theo. Một kiếm không có kết thúc, vẫn không ngừng truy sát Tà Cực Thiên Tôn. Trong chớp mắt Tà Cực Thiên Tôn sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, dùng hết bản lĩnh chặn một kiếm.
Kiếm quang của Lục Nguyên đuổi theo kiếm chiêu mà đi.
Lục Nguyên biết, một kiếm của mình chưa hết.
Tinh hoa của một kiếm này chưa tận. Lục Nguyên có thểcảm giác được một kiếm của mình sẽ trở thành cường kiếm số một trong đời mình tới nay.
Đó là một luồng kiếm quang kinh diễm mà đoan chính, mang theo tiết tấu đại đạo phát triển, kéo dài đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn.
Trên trời dưới đất, dường như không có chỗ cho Tà Cực Thiên Tôn trốn.
Lúc trước đã nói, trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường trừ Tà Cực Thiên Tôn ra còn có mấy trăm người. Mấy trăm người này đều là cao thủ kiếm đạo, đã thích ứng chiến đâu trong bóng đêm, mặc dù bọn họ không ngay mặt đối diện mũi nhọn một kiếm của Lục Nguyên, dù không không thấy kinh diễm và đoan chính của nhát kiếm đó, nhưng họ trực giác sợ hãi một kiếm này.
Đây rốt cuộc là một kiếm gì vậy! Lại có thể khiến họ kiênh nghiệm chiến trận thấy sợ hãi. Bây giờ họ rất hy vọng thấy rõ ràng một kiếm đó có hình dạng gì, nhưng đáng tiếc là không thể.
Đúng là không thấy được, vì nơi này một mảnh tối đen, khiến mong chờ thành thất vọng.
Thường ngày họ thói quen chiến đấu trong bóng tối, thích như vậy nhưng giờ lại bởi vì không thấy ánh sáng một kiếm này mà biến thành tiếc nuối tại sao xung quanh tối đen.
Một kiếm này, vẫn còn tiếp tục.
Đây là một kiếm gì thế này!
Một kiếm đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn.
Tà Cực Thiên Tôn biết mình tuyệt đối không thể chặn lạiđược, mũi nhọn của kiếm quá đáng sợ, quá sắc bén, không gì sánh bằng.
Giây phút cuối cùng Tà Cực Thiên Tôn dùng ra chiêu át chủ bài, U Quỷ Vô Song! Chớp mắt gã như biến thành u quỷ vậy. U Quỷ Vô Song là một thân pháp rất xuất sắc, trong bóng đêm đi về như gió, khó tìm được tung tích. U Quỷ Vô Song là công pháp mà Tà Cực Thiên Tôn ở di thất địa ngẫu nhiên tìm được chứ không thuộc về tà kiếm văn minh, sau khi gã học được U Quỷ Vô Song thì không còn ai có thể tìm ra gã trong bóng đêm. Không tìm thấy chân thân thì đương nhiên không cách nào đánh bại được gã.
Đây chính là U Quỷ Vô Song!
Trong bóng đêm đó là gần như pháp môn vô địch.
Bản thân Tà Cực Thiên Tôn là người thủ đường của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, nhưng đám người trong Nhắm MắtĐánh kiếm đường có không ít là cường giả.
Tà Cực Thiên Tôn lúc trước đấu với cao thủ khác trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường là một chọi ba, sau khi luyện thành U Quỷ Vô Song rồi gã có thể trong bóng đêm một đấu mười lăm người, đủ thấy sự kỳ diệu của U Quỷ Vô Song. Người đấu với gã căn bản không thể tìm thấy chân thân.
Bây giờ Tà Cực Thiên Tôn lấy ra U Quỷ Vô Song, gã bỗng nhiên biến mất.
Kiếm quang của Lục Nguyên đông lại trên không trung, đối phương biến mất, một kiếm không còn địch thủ thì dĩ nhiên là không thi triển được nữa.
Nhưng một kiếm này chưa xong.
Một kiếm này là kiếm mạnh nhất mình có thể thi triển ra.
Thế vào vào lúc này nó khựng lại.
Làm sao tìm ra đối thủ đây?
Lục Nguyên ở trong bóng tối suy tư.
Nếu không tìm thấy đối thủ, đợi một kiếm qua đi thì hoàn toàn xong rồi. Dù sao một kiếm này không thể tồn tại thời gian quá lâu, may là trong phạm vi nó bao phủ thời gian gần như đứng lại khiến Lục Nguyên có thể phân tâm nghĩ. Lục Nguyên đột nhiên cảm giác nếu một kiếm này tiếp tục biến mạnh nữa, thần chân chính sáu thiết tắc quy nhất, vậy là sẽ hùng mạnh không gì sánh bằng. Kiếm hùng hồn không gì sánh được cs thể bao phủ toàn Nhắm Mắt Đánh kiếmđường, dù là Tà Cực Thiên Tôn ở góc nào trong Nhắm MắtĐánh kiếm đường chỉ cần còn ở kiếm đường là sẽ bị hắnđâm trúng.
Tức là nói hắn phải bổ sung đủ sáu thiết tắc.
Nhưng muốn bổ sung đủ sáu thiết tắc không phải chuyện dễ. Trật tự thiết tắc và đại nhân quả thiết tắc không dễ bổ sung xong.
So sánh thì mình trước tiên bổ sung đủ trật tự thiết tắc đã.
Trật tự thiết tắc chỉ kém vinh kiếm ý, lạc kiếm ý.
Lục Nguyên lấy hai hai chữ 'Đốn, 'Ngộ', sâu tạn đáy lòng bùng phát ý chí chiến đấu cường đại. Gia không tin vinh kiếm ý, lạc kiếm ý có thể làm khó được mình.
Hai chữ ngộ đạo tỏa ra ánh sáng vô tận.
Chớp mắt này, Lục Nguyên thật sự buộc ra tất cả tiềm lực của mình. Thời gian ngừng trôi, Lục Nguyên không mất bao nhiêu lâu đã cảm giác một chút vị vinh kiếm ý. Cỏ cây sức sống, cây cối rậm rạp, nhưng cái này là vinh, vinh tương tựvới phồn. Nhưng phồn là ở số lượng phồn hoa, còn vinh ở chỗ phồn vinh thì xinh đẹp.
Vinh so với phồn càng hoa, càng quý, càng xinh, càng đẹp, càng ưu mỹ, càng động lòng người.
Vinh kiếm ý, thành tựu rồi.
Đến đây thì chỉ còn một mình lạc kiếm ý.
Lạc! Cái gì gọi là lạc!
Có thăng tức có lạc.
Thiên địa sơ khai, thanh thì lên trên làm thiên, trọc thì trầm xuống làm địa. Địa tồn tại là vì càng tốt dưỡng dục vạn vật, bồi dưỡng vạn vật. Không sai, hoàn cảnh bầu trời chỉ có càng mạnh mới sinh tồn được, đa số kẻ yếu thì không thểsống nổi.
Vèo rơi xuống mặt đất, hòa vào bùn, là vì sinh mệnh mới.
Cái gọi là lạc tức hy sinh chính mình, vì sinh mệnh mới, sức sống mới, đây chính là lạc.
Còn về gia tộc suy sụp, cái gọi là suy thì không cần nhắc chỉnói đến chữ lạc. Một gia tộc lạc rồi để gia tộc khác đi lên vịtrí, đây chính là lạc.
Trên bầu trời có một tấm thượng cổ phù chú dâng lên, là một chữ lạc.
Lúc này Lục Nguyên phát hiện trật tự thiết tắc cần mười hai kiếm ý đã tụ tập đủ. Chiến! Tranh! Hòa! Bình! Phồn! Vinh! Suy! Lạc! Vạn! Vật! Quy! Bản! Trong chớp mắt Lục Nguyên như nhìn thấy trong trời đất có một cánh cửa, xuyên qua cánh cửa mình có thể thấy toàn thế giới.
Đúng vậy, là toàn thế giới.
Tất cả mọi thứ đều tuân theo trật tự nhất định.
Thiên địa vạn vật đều tuân theo trật tự xếp hàng.
Nhân loại dường như không có trật tự gì, đôi khi tranh đấu, thỉnh thoảng tàn sát, nhưng tổng thể thì nhân loại ở trong tám chữ chiến tranh hòa bình, phồn vinh suy sụp. Lục Nguyên cảm thấy kiếm thuật của mình lại tiến mảng lớn, xem như triệt để hoàn chỉnh năm thiết tắc.
Trật tự thiết tắc thành công, giờ rắc rối là đại nhân quảthiết tắc. Đại nhân quả thiết tắc là một thiết tắc khá là rắc rối, muốn hiểu ra không dễ. Đại nhân quả thiết tắc thiếu là Phổ Độ Hải. Phổ Độ Hải rốt cuộc là cái gì? Bây giờ Lục Nguyên miễn cưỡng xem như kiến thức rộng lớn nhưng chưa từng nghe qua cái gì là Phổ Độ Hải cả. Nghe tên có liên quan đến phật cổ văn minh nhưng hắn và Túc Vương Phật là kẻ thù, tuyệt đối không thể đi phật cổ văn minh, Túc Vương Phật đó giờ là người văn minh cảnh. Lúc này, kiếm thế của Lục Nguyên đã sắp hết.
Một kiếm này quá mạnh!
Tà Cực Thiên Tôn lập tức bỏ trốn, nhưng phát hiện cho dù có trón thì một kiếm nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh đuổi theo. Một kiếm không có kết thúc, vẫn không ngừng truy sát Tà Cực Thiên Tôn. Trong chớp mắt Tà Cực Thiên Tôn sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, dùng hết bản lĩnh chặn một kiếm.
Kiếm quang của Lục Nguyên đuổi theo kiếm chiêu mà đi.
Lục Nguyên biết, một kiếm của mình chưa hết.
Tinh hoa của một kiếm này chưa tận. Lục Nguyên có thểcảm giác được một kiếm của mình sẽ trở thành cường kiếm số một trong đời mình tới nay.
Đó là một luồng kiếm quang kinh diễm mà đoan chính, mang theo tiết tấu đại đạo phát triển, kéo dài đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn.
Trên trời dưới đất, dường như không có chỗ cho Tà Cực Thiên Tôn trốn.
Lúc trước đã nói, trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường trừ Tà Cực Thiên Tôn ra còn có mấy trăm người. Mấy trăm người này đều là cao thủ kiếm đạo, đã thích ứng chiến đâu trong bóng đêm, mặc dù bọn họ không ngay mặt đối diện mũi nhọn một kiếm của Lục Nguyên, dù không không thấy kinh diễm và đoan chính của nhát kiếm đó, nhưng họ trực giác sợ hãi một kiếm này.
Đây rốt cuộc là một kiếm gì vậy! Lại có thể khiến họ kiênh nghiệm chiến trận thấy sợ hãi. Bây giờ họ rất hy vọng thấy rõ ràng một kiếm đó có hình dạng gì, nhưng đáng tiếc là không thể.
Đúng là không thấy được, vì nơi này một mảnh tối đen, khiến mong chờ thành thất vọng.
Thường ngày họ thói quen chiến đấu trong bóng tối, thích như vậy nhưng giờ lại bởi vì không thấy ánh sáng một kiếm này mà biến thành tiếc nuối tại sao xung quanh tối đen.
Một kiếm này, vẫn còn tiếp tục.
Đây là một kiếm gì thế này!
Một kiếm đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn.
Tà Cực Thiên Tôn biết mình tuyệt đối không thể chặn lạiđược, mũi nhọn của kiếm quá đáng sợ, quá sắc bén, không gì sánh bằng.
Giây phút cuối cùng Tà Cực Thiên Tôn dùng ra chiêu át chủ bài, U Quỷ Vô Song! Chớp mắt gã như biến thành u quỷ vậy. U Quỷ Vô Song là một thân pháp rất xuất sắc, trong bóng đêm đi về như gió, khó tìm được tung tích. U Quỷ Vô Song là công pháp mà Tà Cực Thiên Tôn ở di thất địa ngẫu nhiên tìm được chứ không thuộc về tà kiếm văn minh, sau khi gã học được U Quỷ Vô Song thì không còn ai có thể tìm ra gã trong bóng đêm. Không tìm thấy chân thân thì đương nhiên không cách nào đánh bại được gã.
Đây chính là U Quỷ Vô Song!
Trong bóng đêm đó là gần như pháp môn vô địch.
Bản thân Tà Cực Thiên Tôn là người thủ đường của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, nhưng đám người trong Nhắm MắtĐánh kiếm đường có không ít là cường giả.
Tà Cực Thiên Tôn lúc trước đấu với cao thủ khác trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường là một chọi ba, sau khi luyện thành U Quỷ Vô Song rồi gã có thể trong bóng đêm một đấu mười lăm người, đủ thấy sự kỳ diệu của U Quỷ Vô Song. Người đấu với gã căn bản không thể tìm thấy chân thân.
Bây giờ Tà Cực Thiên Tôn lấy ra U Quỷ Vô Song, gã bỗng nhiên biến mất.
Kiếm quang của Lục Nguyên đông lại trên không trung, đối phương biến mất, một kiếm không còn địch thủ thì dĩ nhiên là không thi triển được nữa.
Nhưng một kiếm này chưa xong.
Một kiếm này là kiếm mạnh nhất mình có thể thi triển ra.
Thế vào vào lúc này nó khựng lại.
Làm sao tìm ra đối thủ đây?
Lục Nguyên ở trong bóng tối suy tư.
Nếu không tìm thấy đối thủ, đợi một kiếm qua đi thì hoàn toàn xong rồi. Dù sao một kiếm này không thể tồn tại thời gian quá lâu, may là trong phạm vi nó bao phủ thời gian gần như đứng lại khiến Lục Nguyên có thể phân tâm nghĩ. Lục Nguyên đột nhiên cảm giác nếu một kiếm này tiếp tục biến mạnh nữa, thần chân chính sáu thiết tắc quy nhất, vậy là sẽ hùng mạnh không gì sánh bằng. Kiếm hùng hồn không gì sánh được cs thể bao phủ toàn Nhắm Mắt Đánh kiếmđường, dù là Tà Cực Thiên Tôn ở góc nào trong Nhắm MắtĐánh kiếm đường chỉ cần còn ở kiếm đường là sẽ bị hắnđâm trúng.
Tức là nói hắn phải bổ sung đủ sáu thiết tắc.
Nhưng muốn bổ sung đủ sáu thiết tắc không phải chuyện dễ. Trật tự thiết tắc và đại nhân quả thiết tắc không dễ bổ sung xong.
So sánh thì mình trước tiên bổ sung đủ trật tự thiết tắc đã.
Trật tự thiết tắc chỉ kém vinh kiếm ý, lạc kiếm ý.
Lục Nguyên lấy hai hai chữ 'Đốn, 'Ngộ', sâu tạn đáy lòng bùng phát ý chí chiến đấu cường đại. Gia không tin vinh kiếm ý, lạc kiếm ý có thể làm khó được mình.
Hai chữ ngộ đạo tỏa ra ánh sáng vô tận.
Chớp mắt này, Lục Nguyên thật sự buộc ra tất cả tiềm lực của mình. Thời gian ngừng trôi, Lục Nguyên không mất bao nhiêu lâu đã cảm giác một chút vị vinh kiếm ý. Cỏ cây sức sống, cây cối rậm rạp, nhưng cái này là vinh, vinh tương tựvới phồn. Nhưng phồn là ở số lượng phồn hoa, còn vinh ở chỗ phồn vinh thì xinh đẹp.
Vinh so với phồn càng hoa, càng quý, càng xinh, càng đẹp, càng ưu mỹ, càng động lòng người.
Vinh kiếm ý, thành tựu rồi.
Đến đây thì chỉ còn một mình lạc kiếm ý.
Lạc! Cái gì gọi là lạc!
Có thăng tức có lạc.
Thiên địa sơ khai, thanh thì lên trên làm thiên, trọc thì trầm xuống làm địa. Địa tồn tại là vì càng tốt dưỡng dục vạn vật, bồi dưỡng vạn vật. Không sai, hoàn cảnh bầu trời chỉ có càng mạnh mới sinh tồn được, đa số kẻ yếu thì không thểsống nổi.
Vèo rơi xuống mặt đất, hòa vào bùn, là vì sinh mệnh mới.
Cái gọi là lạc tức hy sinh chính mình, vì sinh mệnh mới, sức sống mới, đây chính là lạc.
Còn về gia tộc suy sụp, cái gọi là suy thì không cần nhắc chỉnói đến chữ lạc. Một gia tộc lạc rồi để gia tộc khác đi lên vịtrí, đây chính là lạc.
Trên bầu trời có một tấm thượng cổ phù chú dâng lên, là một chữ lạc.
Lúc này Lục Nguyên phát hiện trật tự thiết tắc cần mười hai kiếm ý đã tụ tập đủ. Chiến! Tranh! Hòa! Bình! Phồn! Vinh! Suy! Lạc! Vạn! Vật! Quy! Bản! Trong chớp mắt Lục Nguyên như nhìn thấy trong trời đất có một cánh cửa, xuyên qua cánh cửa mình có thể thấy toàn thế giới.
Đúng vậy, là toàn thế giới.
Tất cả mọi thứ đều tuân theo trật tự nhất định.
Thiên địa vạn vật đều tuân theo trật tự xếp hàng.
Nhân loại dường như không có trật tự gì, đôi khi tranh đấu, thỉnh thoảng tàn sát, nhưng tổng thể thì nhân loại ở trong tám chữ chiến tranh hòa bình, phồn vinh suy sụp. Lục Nguyên cảm thấy kiếm thuật của mình lại tiến mảng lớn, xem như triệt để hoàn chỉnh năm thiết tắc.
Trật tự thiết tắc thành công, giờ rắc rối là đại nhân quảthiết tắc. Đại nhân quả thiết tắc là một thiết tắc khá là rắc rối, muốn hiểu ra không dễ. Đại nhân quả thiết tắc thiếu là Phổ Độ Hải. Phổ Độ Hải rốt cuộc là cái gì? Bây giờ Lục Nguyên miễn cưỡng xem như kiến thức rộng lớn nhưng chưa từng nghe qua cái gì là Phổ Độ Hải cả. Nghe tên có liên quan đến phật cổ văn minh nhưng hắn và Túc Vương Phật là kẻ thù, tuyệt đối không thể đi phật cổ văn minh, Túc Vương Phật đó giờ là người văn minh cảnh. Lúc này, kiếm thế của Lục Nguyên đã sắp hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.