Chương 881: Kiếm Khắc Hồng Hoang(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/06/2013
Đúng là rất bi ai, Vô Thượng Đại Giáo Kiếm Môn cuối cùng của kiếm đạo lại bị cổ văn minh, văn minh bóp méo tròn, đó là việc khiến người buồn cỡ nào.
Trong gió dường như có tiếng kiếm bi kêu. Khó chịu.
Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ khó chịu!
Rồi sẽ có một ngày ta sẽ mở ra kiếm vô thượng thịnh thế.
Đương nhiên kẻ địch lớn nhất của kiếm là thái cổ văn minh.
Phải rồi, mình có kiếm khắc hoang!
Lục Nguyên lản ý thức vào thức hải, trong thức hải có một thanh kiếm khắc hoang nho nhỏ chỉ có một điểm năm tấc còn hiện ra. Lục Nguyên dùng thần thức quan sát thanh kiếm khắc hoang, phát hiện thanh kiếm vẫn là hình thức kiếm phôi, không tỏa ra ánh sáng chân chính. Kiếm phôi khác với kiếm, kiếm phôi không thể phát huy uy lực thật sự.
Kiếm có thể phát huy ra uy lực chân chính, nhưng dù là kiếm phôi đã khắc chế được hồng hoang tinh thạch, không tệ lắm!
Lục Nguyên suy tư, một luồng ý thức tiến vào kiếm phôi, phát hiện bên cạnh kiếm phôi lập tức hiện ra một vài chữ. 'Có thể khắc chế vật hạ cổ hồng hoang, nếu hóa ra hình kiếm có thể khắc chế vật thượng cổ hồng hoang.'
Hồng hoang cũng có chia cấp.
Bình thường là ban đầu nguyên thủy hồng hoang, thượng cổ hồng hoang, trung cổ hồng hoang, hạ cổ hồng hoang.
Ví dụ hồng hoang tinh thạch là rất hung dữ trong hạ cổ hồng hoang. Nhưng hạ cổ hồng hoang không thể sánh bằng trung cổ hồng hoang, thậm chí có không ít thái cổ văn minh thế giới cảnh luyện là thần thông trung cổ hồng hoang.
Nếu nói hạ cổ hồng hoang có tác dụng lớn khắc chế kiếm đạo, vậy trung cổ hồng hoang khắc chế kiếm đạo đáng sợ không thể tưởng tượng, đến thượng cổ hồng hoang càng khủng bố, có thể dễ dàng áp chế cỡ Kiếm Chủ. Còn nguyên thủy hồng hoang, đó là trong truyền thuyết, dù ở thái cổ văn minh người luyện thành cũng đếm trên đầu ngón tay.
Kiếm tu bình thường bàn về trung cổ hồng hoang đều biến sắc mặt, khi đối đầu với trung cổ hồng hoang sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Kiếm phôi này một khi luyện này là có thể khắc chế trung cổ hồng hoang, tác dụng quá lớn.
Lục Nguyên cũng thấy chú thích bên dưới, hiện ra hàng chữ: 'Cần nuốt nhiều vật hồng hoang mới luyện ra hình kiếm, hóa thành kiếm khắc hoang chân chính!'
vật hồng hoang! Kiếm phôi của chính mình thật quá dị, nhưng thú vị. Lục Nguyên chợt nghĩ, mình từ đâu lấy vật hồng hoang đây, thật là muốn kiếm vật hồng hoang mà cố tình không thấy, nói thậ ra vật hồng hoang ở trong thái cổ văn minh thường thấy nhưng ở nơi khác thì rất hiếm. Đặc biệt là Kiếm Môn, trừ Kiếm Tuệ có ý xấu ra ai mà có một vật hồng hoang chứ.
Kiếm khắc hoang của mình luôn thăng cấp thì sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Lục Nguyên có vài phần tò mò.
Kiếm khắc hoang không có vật hồng hoang là không thể tu luyện, không thú vị gì cả, Lục Nguyên chơi chốc lát thì không xem xét nữa, bắt đầu tu hành pháp lực, nhưng bây giờ bản thân hắn tăng pháp lực không dễ dàng. Hỗn động cảnh tứ tầng không gian sơ thành muốn xông hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc không dễ chút nào.
Từng chút một tích lũy pháp lực, nhưng luyện chốc lát liền thấy mệt, cầm linh hầu rượu uống.
Tuy có áp lực khổng lồ như núi của Kiếm Chi Tử nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc vẫn sống an nhàn, cuộc đời thôi.
Ngày không ngừng trôi qua, hôm nay bỗng truyền đến tin tức.
Sứ giả thái cổ văn minh đến!
Lúc trước đã giới thiệu, quan hệ của thái cổ văn minh và Kiếm Môn rất lạ, muốn hủy diệt Kiếm Môn nhưng cố tình kẹt ngưỡng cửa pháp cổ văn minh, nên xem như một nửa người giám thị. Dù sao Kiếm Tuệ không thể không cho thái cổ văn minh chút mặt mũi, mọi người cùng là cổ văn minh thôi.
Sứ giả thái cổ văn minh lần này đến là gây chuyện.
Thái Cổ tới Kiếm Môn không kiếm chuyện mới là lạ.
Lần này do Hiên Viên chí tôn đến, trên người gã có chút hơi thở giản, trong mắt thái cổ văn minh chỉ xem như một nửa kẻ phản nghịch, cộng thêm giao tiếp với Hiên Viên chí tôn nhiều năm, không biết gã đút lót bao nhiêu ích lợi, vậy nên các sứ giả nhiều ít cho gã chút mặt mũi.
Sứ giả thái cổ văn minh là một ông lão xám, trông tu vi rất đáng sợ, người này có tên Bát Hoang chí tôn, tên gọi Bát Hoang Quyển, là một chí tôn cường đại. Sau lưng Bát Hoang chí tôn đi theo bốn đệ tử, là đệ tử của thái cổ văn minh.
Tên của bốn đệ tử là Thất Hoang Tập! Thất Hoang Động! Thất Hoang Chiến! Mỗi người đều có khí thế vô cùng khủng khiếp, hơi thở thía cổ quá đậm, đó là khí thế nhiếp người. Họ đều là cao thủ trong đệ tử trung tâm thái cổ văn minh, như hồng hoang không thể khắc kiếm thì họ cũngc thắng được Kiếm Ngục, mà dưới quy tắc kỷ nguyên hồng hoang khắc iếm, mỗi người có thể dễ dàng tiêu diệt Kiếm Ngục.
Bát Hoang chí tôn đi phái trước, bốn đệ tử theo sau.
Bát Hoang chí tôn liếc kiếm đạo thụ, gã thấy gốc kiếm đạo thụ là khó chịu rồi, sau đó đưa mắt liếc nhiều đệ tử trung tâm Kiếm Môn.
Rất nhanh gã liếc qua Kiếm Ngục, hơi tạm dừng một chút mới nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma đâu? Tu vi kiếm đạo của hai người này không tệ lắm.
Hiên Viên Vọng ở bên cạnh nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma mất tích.
- Mất tích ư?
Bát Hoang chí tôn mỉm cười, nhìn Lục Nguyên như nhìn kẻ phản nghịch, nói:
- Ngươi chính là Lục Nguyên?
Lục Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thái cổ văn minh là tử địch của kiếm, đối thủ một mất một còn, hồng hoang có thể khắc kiếm. Có thể nói trong ngũ đại cổ văn minh khiến Lục Nguyên buồn nôn nhất là thái cổ văn minh, cố tình bây giờ người thái cổ văn minh hắn ghét nhất làm bộ dáng cấp trên tuần tra Kiếm Môn, nhìn từng người.
Thêm nữa bây giờ thái cổ văn minh nhìn hắn như nhìn kẻ phản nghịch, ánh mắt đó làm hắn vô cùng khó chịu.
Lục Nguyên nghi ngờ nếu mình có thể thắng Bát Hoang chí tôn thì chắc chắn sẽ lấy ra kiếm phôi kiếm khắc hoang hung hăng đánh. Chém xuống cái đầu chó của Bát Hoang chí tôn, chắc chắn trước khi đầu rớt xuống sắc mặt của gã dễ nhìn lắm. Tiếc rằng thực lực hiện nay của hắn chưa đủ.
Đường kiếm đạo gian nan hiểm trở, không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ con đường này có khó bao nhiêu mình vẫn đi tiếp.
Bởi vì kiếm là lựa chọn của ta.
Đối mặt Bát Hoang chí tôn chất vấn, Lục Nguyên nhún vai đáp:
- Chính là ta.
Giọng điệu khó chịu, Lục Nguyên nói giọng điệu khó chịu như vậy khiến xung quanh các đệ tử trung tâm kinh sợ, không bao giờ ngờ hắn dám nói chuyện như vậy với thượng sử thái cổ văn minh.
Đây chính là người thái cổ văn minh! Một trong ngũ đại cổ văn minh, lại còn là cổ văn minh có thể khắc chế kiếm.
Lục Nguyên ăn gan hùm mật gấu mà.
Cũng đúng, Lục Nguyên luôn là ăn gan hùm mật gấu, đối mặt ước chiến của Kiếm Chi Tử không bị hù sợ còn dám cười to, bản thân là kẻ to gan làm loạn.
Bát Hoang chí tôn nhìn chằm chằm Lục Nguyên, nói:
- Tốt lắm, Lục Nguyên, ta nhớ ngươi.
Trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Đêm đó Bát Hoang chí tôn ở lại Kiếm Môn.
Cũng đêm đó, có bốn cái bóng vọt hướng tầng hai kiếm đạo thụ.
Lục Nguyên đang luyện công.
Tuy tính tình hắn luôn là tự do nhưng dù gì có ước hẹn tám năm với Kiếm Chi Tử, bây giờ vô tướng thôn phệ quyết chỉ mới luyện thành một trong bảy quyết là thôn mộc long, còn có sáu thôn phệ long chưa luyện thành. Thôn phệ long này nếu luyện thành bảy hệ sẽ có lực lượng không thể tưởng tượng, là công pháp vô cùng khủng bố.
Trong gió dường như có tiếng kiếm bi kêu. Khó chịu.
Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ khó chịu!
Rồi sẽ có một ngày ta sẽ mở ra kiếm vô thượng thịnh thế.
Đương nhiên kẻ địch lớn nhất của kiếm là thái cổ văn minh.
Phải rồi, mình có kiếm khắc hoang!
Lục Nguyên lản ý thức vào thức hải, trong thức hải có một thanh kiếm khắc hoang nho nhỏ chỉ có một điểm năm tấc còn hiện ra. Lục Nguyên dùng thần thức quan sát thanh kiếm khắc hoang, phát hiện thanh kiếm vẫn là hình thức kiếm phôi, không tỏa ra ánh sáng chân chính. Kiếm phôi khác với kiếm, kiếm phôi không thể phát huy uy lực thật sự.
Kiếm có thể phát huy ra uy lực chân chính, nhưng dù là kiếm phôi đã khắc chế được hồng hoang tinh thạch, không tệ lắm!
Lục Nguyên suy tư, một luồng ý thức tiến vào kiếm phôi, phát hiện bên cạnh kiếm phôi lập tức hiện ra một vài chữ. 'Có thể khắc chế vật hạ cổ hồng hoang, nếu hóa ra hình kiếm có thể khắc chế vật thượng cổ hồng hoang.'
Hồng hoang cũng có chia cấp.
Bình thường là ban đầu nguyên thủy hồng hoang, thượng cổ hồng hoang, trung cổ hồng hoang, hạ cổ hồng hoang.
Ví dụ hồng hoang tinh thạch là rất hung dữ trong hạ cổ hồng hoang. Nhưng hạ cổ hồng hoang không thể sánh bằng trung cổ hồng hoang, thậm chí có không ít thái cổ văn minh thế giới cảnh luyện là thần thông trung cổ hồng hoang.
Nếu nói hạ cổ hồng hoang có tác dụng lớn khắc chế kiếm đạo, vậy trung cổ hồng hoang khắc chế kiếm đạo đáng sợ không thể tưởng tượng, đến thượng cổ hồng hoang càng khủng bố, có thể dễ dàng áp chế cỡ Kiếm Chủ. Còn nguyên thủy hồng hoang, đó là trong truyền thuyết, dù ở thái cổ văn minh người luyện thành cũng đếm trên đầu ngón tay.
Kiếm tu bình thường bàn về trung cổ hồng hoang đều biến sắc mặt, khi đối đầu với trung cổ hồng hoang sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Kiếm phôi này một khi luyện này là có thể khắc chế trung cổ hồng hoang, tác dụng quá lớn.
Lục Nguyên cũng thấy chú thích bên dưới, hiện ra hàng chữ: 'Cần nuốt nhiều vật hồng hoang mới luyện ra hình kiếm, hóa thành kiếm khắc hoang chân chính!'
vật hồng hoang! Kiếm phôi của chính mình thật quá dị, nhưng thú vị. Lục Nguyên chợt nghĩ, mình từ đâu lấy vật hồng hoang đây, thật là muốn kiếm vật hồng hoang mà cố tình không thấy, nói thậ ra vật hồng hoang ở trong thái cổ văn minh thường thấy nhưng ở nơi khác thì rất hiếm. Đặc biệt là Kiếm Môn, trừ Kiếm Tuệ có ý xấu ra ai mà có một vật hồng hoang chứ.
Kiếm khắc hoang của mình luôn thăng cấp thì sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Lục Nguyên có vài phần tò mò.
Kiếm khắc hoang không có vật hồng hoang là không thể tu luyện, không thú vị gì cả, Lục Nguyên chơi chốc lát thì không xem xét nữa, bắt đầu tu hành pháp lực, nhưng bây giờ bản thân hắn tăng pháp lực không dễ dàng. Hỗn động cảnh tứ tầng không gian sơ thành muốn xông hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc không dễ chút nào.
Từng chút một tích lũy pháp lực, nhưng luyện chốc lát liền thấy mệt, cầm linh hầu rượu uống.
Tuy có áp lực khổng lồ như núi của Kiếm Chi Tử nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc vẫn sống an nhàn, cuộc đời thôi.
Ngày không ngừng trôi qua, hôm nay bỗng truyền đến tin tức.
Sứ giả thái cổ văn minh đến!
Lúc trước đã giới thiệu, quan hệ của thái cổ văn minh và Kiếm Môn rất lạ, muốn hủy diệt Kiếm Môn nhưng cố tình kẹt ngưỡng cửa pháp cổ văn minh, nên xem như một nửa người giám thị. Dù sao Kiếm Tuệ không thể không cho thái cổ văn minh chút mặt mũi, mọi người cùng là cổ văn minh thôi.
Sứ giả thái cổ văn minh lần này đến là gây chuyện.
Thái Cổ tới Kiếm Môn không kiếm chuyện mới là lạ.
Lần này do Hiên Viên chí tôn đến, trên người gã có chút hơi thở giản, trong mắt thái cổ văn minh chỉ xem như một nửa kẻ phản nghịch, cộng thêm giao tiếp với Hiên Viên chí tôn nhiều năm, không biết gã đút lót bao nhiêu ích lợi, vậy nên các sứ giả nhiều ít cho gã chút mặt mũi.
Sứ giả thái cổ văn minh là một ông lão xám, trông tu vi rất đáng sợ, người này có tên Bát Hoang chí tôn, tên gọi Bát Hoang Quyển, là một chí tôn cường đại. Sau lưng Bát Hoang chí tôn đi theo bốn đệ tử, là đệ tử của thái cổ văn minh.
Tên của bốn đệ tử là Thất Hoang Tập! Thất Hoang Động! Thất Hoang Chiến! Mỗi người đều có khí thế vô cùng khủng khiếp, hơi thở thía cổ quá đậm, đó là khí thế nhiếp người. Họ đều là cao thủ trong đệ tử trung tâm thái cổ văn minh, như hồng hoang không thể khắc kiếm thì họ cũngc thắng được Kiếm Ngục, mà dưới quy tắc kỷ nguyên hồng hoang khắc iếm, mỗi người có thể dễ dàng tiêu diệt Kiếm Ngục.
Bát Hoang chí tôn đi phái trước, bốn đệ tử theo sau.
Bát Hoang chí tôn liếc kiếm đạo thụ, gã thấy gốc kiếm đạo thụ là khó chịu rồi, sau đó đưa mắt liếc nhiều đệ tử trung tâm Kiếm Môn.
Rất nhanh gã liếc qua Kiếm Ngục, hơi tạm dừng một chút mới nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma đâu? Tu vi kiếm đạo của hai người này không tệ lắm.
Hiên Viên Vọng ở bên cạnh nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma mất tích.
- Mất tích ư?
Bát Hoang chí tôn mỉm cười, nhìn Lục Nguyên như nhìn kẻ phản nghịch, nói:
- Ngươi chính là Lục Nguyên?
Lục Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thái cổ văn minh là tử địch của kiếm, đối thủ một mất một còn, hồng hoang có thể khắc kiếm. Có thể nói trong ngũ đại cổ văn minh khiến Lục Nguyên buồn nôn nhất là thái cổ văn minh, cố tình bây giờ người thái cổ văn minh hắn ghét nhất làm bộ dáng cấp trên tuần tra Kiếm Môn, nhìn từng người.
Thêm nữa bây giờ thái cổ văn minh nhìn hắn như nhìn kẻ phản nghịch, ánh mắt đó làm hắn vô cùng khó chịu.
Lục Nguyên nghi ngờ nếu mình có thể thắng Bát Hoang chí tôn thì chắc chắn sẽ lấy ra kiếm phôi kiếm khắc hoang hung hăng đánh. Chém xuống cái đầu chó của Bát Hoang chí tôn, chắc chắn trước khi đầu rớt xuống sắc mặt của gã dễ nhìn lắm. Tiếc rằng thực lực hiện nay của hắn chưa đủ.
Đường kiếm đạo gian nan hiểm trở, không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ con đường này có khó bao nhiêu mình vẫn đi tiếp.
Bởi vì kiếm là lựa chọn của ta.
Đối mặt Bát Hoang chí tôn chất vấn, Lục Nguyên nhún vai đáp:
- Chính là ta.
Giọng điệu khó chịu, Lục Nguyên nói giọng điệu khó chịu như vậy khiến xung quanh các đệ tử trung tâm kinh sợ, không bao giờ ngờ hắn dám nói chuyện như vậy với thượng sử thái cổ văn minh.
Đây chính là người thái cổ văn minh! Một trong ngũ đại cổ văn minh, lại còn là cổ văn minh có thể khắc chế kiếm.
Lục Nguyên ăn gan hùm mật gấu mà.
Cũng đúng, Lục Nguyên luôn là ăn gan hùm mật gấu, đối mặt ước chiến của Kiếm Chi Tử không bị hù sợ còn dám cười to, bản thân là kẻ to gan làm loạn.
Bát Hoang chí tôn nhìn chằm chằm Lục Nguyên, nói:
- Tốt lắm, Lục Nguyên, ta nhớ ngươi.
Trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Đêm đó Bát Hoang chí tôn ở lại Kiếm Môn.
Cũng đêm đó, có bốn cái bóng vọt hướng tầng hai kiếm đạo thụ.
Lục Nguyên đang luyện công.
Tuy tính tình hắn luôn là tự do nhưng dù gì có ước hẹn tám năm với Kiếm Chi Tử, bây giờ vô tướng thôn phệ quyết chỉ mới luyện thành một trong bảy quyết là thôn mộc long, còn có sáu thôn phệ long chưa luyện thành. Thôn phệ long này nếu luyện thành bảy hệ sẽ có lực lượng không thể tưởng tượng, là công pháp vô cùng khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.