Chương 7: Kiếm thuật(trung)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Đệ tử của mình rốt cuộc bắt đầu cố gắng. Đương nhiên ông rất hiểu tính tình đệ tử của mình, bây giờ chắc là muốn đánh vào mặt Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo mới cố gắng như thế. Một khi đạt thành mục tiêu thì chắc sẽ hồi phục tính tình lười biếng thôi.
Nhưng có thể cố gắng một đoạn thời gian cũng tốt.
Mình không còn sống bao lâu nữa, những tuyệt kỹ của mình có thể truyền bao nhiêu thì bao nhiêu đi.
Lý Nguyên Bạch vừa nói xong kiếm đạo, bốn tầng kiếm thuật, ngừng một lát rồi gằn từng chữ:
- Lĩnh ngộ của ngươi thì cũng đúng, nhưng biết dễ mà làm khó, ngươi phải làm đến tình trạng không bó buộc vào kiếm chiêu không quá dễ dàng.
- Hơn nữa tu hành kiếm thuật chú trọng là từ từ tiến hành, nóng nảy không được.
- Chậm rãi đến.
Giọng điệu của Lý Nguyên Bạch bình thản. Ông trải qua không biết bao nhiêu sóng to mưa gió, tất nhiên là vô cùng bình tĩnh.
Lục Nguyên nghe trong lòng, thầm nghĩ điều này mình cũng biết, tu hành kiếm thuật là từ từ đến, luyện tới trình độ nhất định, nước chảy thành sông. Đáng tiếc thời gian cho mình không nhiều lắm, chỉ còn lại sáu tháng thôi. Mình nhất định phải chế định một kế hoạch luyện kiếm để tăng nhanh kiếm thuật mới được.
………..
Cuồng Phong Liễu Lâm.
Đây là nơi không nổi tiếng mấy trong Bắc phong.
Chỗ này có hai đặc điểm.
Một là gió to, gần như một ngày mười hai canh giờ không ngừng không nghỉ nổi gió mạnh. Nếu như người bình thường tại chốn này sẽ rất khó sinh tồn, là tu tiên giả cũng cần mất chút pháp lực đông lại thân thể, nếu không thì sợ rằng sẽ bị gió thổi bay đi.
Thứ hai là cây liễu, nơi đây tràn đầy cây liễu, cây liễu liên tiếp lá liễu.
Bình thường chỗ này thường nổi gió, từng mảnh lá liễu tung bay bị gió thổi lắc lư.
Nhưng dù nó có chút đặc điểm cũng không quá lớn. Bắc phong gió to, thắng cảnh nổi tiếng chẳng biết có bao nhiêu cái, như Chân Võ Quán, Tiêu Công Thạch Thất, Trường Xuân Thạch Thất, Ngọc Nữ Song, Tiên Du Cống, Thần Thổ Nhai, Ỷ Vân Đình, Lão Quân Quải Lê Xử, Thiết Ngưu Đài, Bạch Vân Tiên Cảnh Thạch Bài Phường vân vân, khiến chỗ này không ai đến.
Ngẫu nhiên mới có người đến đây.
Lúc này gió đang thổi.
Một thanh y thiếu niên hơi gầy, mắt lóe tinh nghịch đang bước vào chỗ này.
Hay cho Cuồng Phong Liễu Lâm, quả nhiên gió rất lớn, ở bên trong cảm giác như tiến vào biển liễu.
Lục Nguyên thầm nghĩ.
Còn tại sao hắn chạy tới đây kỳ thực rất đơn giản, hắn muốn đến luyện kiếm.
Lúc đó hắn nghĩ tìm chỗ luyện kiếm, nghĩ tới nghĩ lui thấy chỗ này không tệ.
Cuồng Phong Liễu Lâm.
Vô số lá liễu bị cuồng phong thổi lắc lư có thể xem thành mục tiêu cho hắn luyện kiếm. Khi hắn đặt ra kế hoạch luyện kiếm thì bất giác nghĩ đến đây.
Nếu đã nghĩ tới thì liền đến.
Cố gắng trong gió mạnh nhìn chính xác mục tiêu, nhìn chính xác một mảnh lá. Loại lá liễu không ngừng lắc lư cần có ánh mắt thật tinh. Bây giờ hắn đem lá liễu lung lay thành đối thủ của mình, bắt đầu luyện kiếm.
‘Vân Lai Phong Nhiễu’, ‘Vân Trọng Trọng Phong Cấp Cấp’, ‘Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân’, ‘Vân Ý Miên Miên’, ‘Phong Bất Khả Truy’.
Từng chiêu kiếm chiêu rời tay đâm hướng lá cây, nhanh chóng cắt rụng lá liễu rồi tìm lá khác. Từng mảnh lá bị đâm xuống nhưng có khi lá cây trong gió rơi quá nhanh, hơn nữa có lá liễu khác yểm hộ, thường có tình huống đâm không trúng.
Dần dần Lục Nguyên phát hiện Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đúng là huyền diệu, nhưng có khi kiếm chiêu cần thời gian quá lâu, có khi đợi ngươi đánh xong chiêu thức thì mảnh lá cây chú ý đã sớm bị gió thổi bay mất. Có khi kiếm chiêu ra nửa chiêu đã đủ rồi.
Lúc trước so kiếm cùng Diệp Phương thì Lục Nguyên đã lĩnh ngộ ra, cảnh giới thứ hai kiếm thuật,
Kiếm thuật là chết, người là sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu. Đương nhiên nghĩ và làm được là hai việc khác nhau.
Bây giờ bắt đầu luyện tập cảnh giới này thôi.
Vân Lai Phong Nhiễu chỉ dùng nửa chiêu đầu, Vân Lai.
Phong Tỏa Giang Sơn dùng đoạn đầu.
Vân Phong Thâm Thâm Tàng Thâm Sơn dùng đoạn sau.
Hắn cố gắng thử nghiệm, không ngừng dùng lá liễu lắc lư luyện kiếm, đợt này đến đợt khác, một ngày qua một ngày đều vất vả luyện kiếm. Lục Nguyên bình thường tuyệt đối không có trạng thái như vậy, nhưng bây giờ hắn bị Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo khi dễ đến trên đầu, không hung hăng đánh trả thì sao được, mặc kệ ngày thường có lười biếng đến đâu, lần này phải cố gắng một lần.
Lúc bắt đầu không thể làm được, dùng nửa chiêu đơn giản, nhưng muốn nửa chiêu mà lập tức trôi chảy tiếp chiêu sau thì không dễ.
- Hộc hộc…mệt quá.
Dù mỗi lần vung kiếm không mệt nhưng mỗi ngày ngàn lần vung kiếm thì mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cố gắng, nếu bị người khi dễ đến mức đó mà không dốc sức, vậy chỉ có thể nói hắn thật sự là phế vật. Hắn chỉ là đồ lười chứ không là phế vật.
Mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuống.
Từ ban ngày luyện đến ban đêm.
Trong Cuồng Phong Liễu Lâm yên tĩnh không bóng người.
Lúc luyện kiếm cơ bản một ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ.
Thời gian trôi qua trong luyện kiếm vô tận.
Một tháng cứ thế qua đi. Trong một tháng Lục Nguyên đã quen chỉ dùng kiếm một nửa. Kiếm thức Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dù là thức nào đều có thể tùy ý dùng một nửa, hoặc là nửa đầu hay là nửa sau. Bộ kiếm chiêu này đã bị vận dụng bảy, tám phần, đương nhiên bỏ đi những kiếm chiêu ngược lại càng thuận tay, càng như ý, càng dễ dàng hơn.
Cuồng Phong Liễu Lâm vào lúc này càng thực dụng, bây giờ Lục Nguyên đã hiểu nay hắn tới cảnh giới thứ hai kiếm thuật, kiếm chiêu chết, người là sống, người không nên bó buộc vào kiếm mà nên khống chế kiếm.
Mục đích ban đầu đã đạt được.
Cảnh giới thứ hai kiếm thuật, người không bó buộc vào kiếm chiêu, rốt cuộc mình đã làm được.
Nhưng lúc này hắn còn muốn luyện kiếm một đoạn thời gian, dù sao cách Bắc phong đại tái còn tới năm tháng, nếu bây giờ ra ngoài không có việc gì làm, không bằng luyện kiếm thêm nữa, nói không chừng sẽ có đột phá gì. Tuy sư phụ nói kiếm ý là cảnh giới thứ ba của kiếm thuật, coi như là trong đệ cửu đại trưởng lão cũng không có mười người luyện được nhưng hắn muốn thử một lần.
Con người thì phải có dã tâm.
……..
Đã là tháng thứ hai hắn ở tại Cuồng Phong Liễu Lâm. Hai tháng qua Lục Nguyên luôn luyện kiếm tại đây.
Lúc này Lục Nguyên đã lờ mờ cảm giác được.
Kuyện kiếm trong Cuồng Phong Liễu Lâm, có khi đâm lá liễu, có khi không cần nửa chiêu, chỉ một động tác thôi, dần phát hiện ra kiếm chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đều là do một số động tác cơ bản cấu thành. Chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân.
Không có động tác khác, vậy Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kỳ thực nên là những động tác cơ bản thêm vào ý, ví dụ như vân ý, phong ý cấu thành. Thế thì cái gì là vân ý, cái gì là phong ý?
Cuồng Phong Liễu Lâm, tháng thứ tư.
Lục Nguyên luôn tùy tiện xuất kiếm, cùng lúc đó suy tư về vân ý, phong ý. Lúc này hắn đã hơi hiểu phong ý, dù sao ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm đã bốn tháng, lúc nào cũng chịu cuồng phong ảnh hưởng, lúc nào cũng bị gió mạnh thổi. Cái gì là gió? Gió nhẹ không để lại dấu vết chính là phong.
Cái gì là gió? Cuồng phong thổi qua một mảnh hỗn độn cũng là gió. Những điều đó đều là gió.
Nhưng có thể cố gắng một đoạn thời gian cũng tốt.
Mình không còn sống bao lâu nữa, những tuyệt kỹ của mình có thể truyền bao nhiêu thì bao nhiêu đi.
Lý Nguyên Bạch vừa nói xong kiếm đạo, bốn tầng kiếm thuật, ngừng một lát rồi gằn từng chữ:
- Lĩnh ngộ của ngươi thì cũng đúng, nhưng biết dễ mà làm khó, ngươi phải làm đến tình trạng không bó buộc vào kiếm chiêu không quá dễ dàng.
- Hơn nữa tu hành kiếm thuật chú trọng là từ từ tiến hành, nóng nảy không được.
- Chậm rãi đến.
Giọng điệu của Lý Nguyên Bạch bình thản. Ông trải qua không biết bao nhiêu sóng to mưa gió, tất nhiên là vô cùng bình tĩnh.
Lục Nguyên nghe trong lòng, thầm nghĩ điều này mình cũng biết, tu hành kiếm thuật là từ từ đến, luyện tới trình độ nhất định, nước chảy thành sông. Đáng tiếc thời gian cho mình không nhiều lắm, chỉ còn lại sáu tháng thôi. Mình nhất định phải chế định một kế hoạch luyện kiếm để tăng nhanh kiếm thuật mới được.
………..
Cuồng Phong Liễu Lâm.
Đây là nơi không nổi tiếng mấy trong Bắc phong.
Chỗ này có hai đặc điểm.
Một là gió to, gần như một ngày mười hai canh giờ không ngừng không nghỉ nổi gió mạnh. Nếu như người bình thường tại chốn này sẽ rất khó sinh tồn, là tu tiên giả cũng cần mất chút pháp lực đông lại thân thể, nếu không thì sợ rằng sẽ bị gió thổi bay đi.
Thứ hai là cây liễu, nơi đây tràn đầy cây liễu, cây liễu liên tiếp lá liễu.
Bình thường chỗ này thường nổi gió, từng mảnh lá liễu tung bay bị gió thổi lắc lư.
Nhưng dù nó có chút đặc điểm cũng không quá lớn. Bắc phong gió to, thắng cảnh nổi tiếng chẳng biết có bao nhiêu cái, như Chân Võ Quán, Tiêu Công Thạch Thất, Trường Xuân Thạch Thất, Ngọc Nữ Song, Tiên Du Cống, Thần Thổ Nhai, Ỷ Vân Đình, Lão Quân Quải Lê Xử, Thiết Ngưu Đài, Bạch Vân Tiên Cảnh Thạch Bài Phường vân vân, khiến chỗ này không ai đến.
Ngẫu nhiên mới có người đến đây.
Lúc này gió đang thổi.
Một thanh y thiếu niên hơi gầy, mắt lóe tinh nghịch đang bước vào chỗ này.
Hay cho Cuồng Phong Liễu Lâm, quả nhiên gió rất lớn, ở bên trong cảm giác như tiến vào biển liễu.
Lục Nguyên thầm nghĩ.
Còn tại sao hắn chạy tới đây kỳ thực rất đơn giản, hắn muốn đến luyện kiếm.
Lúc đó hắn nghĩ tìm chỗ luyện kiếm, nghĩ tới nghĩ lui thấy chỗ này không tệ.
Cuồng Phong Liễu Lâm.
Vô số lá liễu bị cuồng phong thổi lắc lư có thể xem thành mục tiêu cho hắn luyện kiếm. Khi hắn đặt ra kế hoạch luyện kiếm thì bất giác nghĩ đến đây.
Nếu đã nghĩ tới thì liền đến.
Cố gắng trong gió mạnh nhìn chính xác mục tiêu, nhìn chính xác một mảnh lá. Loại lá liễu không ngừng lắc lư cần có ánh mắt thật tinh. Bây giờ hắn đem lá liễu lung lay thành đối thủ của mình, bắt đầu luyện kiếm.
‘Vân Lai Phong Nhiễu’, ‘Vân Trọng Trọng Phong Cấp Cấp’, ‘Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân’, ‘Vân Ý Miên Miên’, ‘Phong Bất Khả Truy’.
Từng chiêu kiếm chiêu rời tay đâm hướng lá cây, nhanh chóng cắt rụng lá liễu rồi tìm lá khác. Từng mảnh lá bị đâm xuống nhưng có khi lá cây trong gió rơi quá nhanh, hơn nữa có lá liễu khác yểm hộ, thường có tình huống đâm không trúng.
Dần dần Lục Nguyên phát hiện Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đúng là huyền diệu, nhưng có khi kiếm chiêu cần thời gian quá lâu, có khi đợi ngươi đánh xong chiêu thức thì mảnh lá cây chú ý đã sớm bị gió thổi bay mất. Có khi kiếm chiêu ra nửa chiêu đã đủ rồi.
Lúc trước so kiếm cùng Diệp Phương thì Lục Nguyên đã lĩnh ngộ ra, cảnh giới thứ hai kiếm thuật,
Kiếm thuật là chết, người là sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu. Đương nhiên nghĩ và làm được là hai việc khác nhau.
Bây giờ bắt đầu luyện tập cảnh giới này thôi.
Vân Lai Phong Nhiễu chỉ dùng nửa chiêu đầu, Vân Lai.
Phong Tỏa Giang Sơn dùng đoạn đầu.
Vân Phong Thâm Thâm Tàng Thâm Sơn dùng đoạn sau.
Hắn cố gắng thử nghiệm, không ngừng dùng lá liễu lắc lư luyện kiếm, đợt này đến đợt khác, một ngày qua một ngày đều vất vả luyện kiếm. Lục Nguyên bình thường tuyệt đối không có trạng thái như vậy, nhưng bây giờ hắn bị Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo khi dễ đến trên đầu, không hung hăng đánh trả thì sao được, mặc kệ ngày thường có lười biếng đến đâu, lần này phải cố gắng một lần.
Lúc bắt đầu không thể làm được, dùng nửa chiêu đơn giản, nhưng muốn nửa chiêu mà lập tức trôi chảy tiếp chiêu sau thì không dễ.
- Hộc hộc…mệt quá.
Dù mỗi lần vung kiếm không mệt nhưng mỗi ngày ngàn lần vung kiếm thì mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cố gắng, nếu bị người khi dễ đến mức đó mà không dốc sức, vậy chỉ có thể nói hắn thật sự là phế vật. Hắn chỉ là đồ lười chứ không là phế vật.
Mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuống.
Từ ban ngày luyện đến ban đêm.
Trong Cuồng Phong Liễu Lâm yên tĩnh không bóng người.
Lúc luyện kiếm cơ bản một ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ.
Thời gian trôi qua trong luyện kiếm vô tận.
Một tháng cứ thế qua đi. Trong một tháng Lục Nguyên đã quen chỉ dùng kiếm một nửa. Kiếm thức Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dù là thức nào đều có thể tùy ý dùng một nửa, hoặc là nửa đầu hay là nửa sau. Bộ kiếm chiêu này đã bị vận dụng bảy, tám phần, đương nhiên bỏ đi những kiếm chiêu ngược lại càng thuận tay, càng như ý, càng dễ dàng hơn.
Cuồng Phong Liễu Lâm vào lúc này càng thực dụng, bây giờ Lục Nguyên đã hiểu nay hắn tới cảnh giới thứ hai kiếm thuật, kiếm chiêu chết, người là sống, người không nên bó buộc vào kiếm mà nên khống chế kiếm.
Mục đích ban đầu đã đạt được.
Cảnh giới thứ hai kiếm thuật, người không bó buộc vào kiếm chiêu, rốt cuộc mình đã làm được.
Nhưng lúc này hắn còn muốn luyện kiếm một đoạn thời gian, dù sao cách Bắc phong đại tái còn tới năm tháng, nếu bây giờ ra ngoài không có việc gì làm, không bằng luyện kiếm thêm nữa, nói không chừng sẽ có đột phá gì. Tuy sư phụ nói kiếm ý là cảnh giới thứ ba của kiếm thuật, coi như là trong đệ cửu đại trưởng lão cũng không có mười người luyện được nhưng hắn muốn thử một lần.
Con người thì phải có dã tâm.
……..
Đã là tháng thứ hai hắn ở tại Cuồng Phong Liễu Lâm. Hai tháng qua Lục Nguyên luôn luyện kiếm tại đây.
Lúc này Lục Nguyên đã lờ mờ cảm giác được.
Kuyện kiếm trong Cuồng Phong Liễu Lâm, có khi đâm lá liễu, có khi không cần nửa chiêu, chỉ một động tác thôi, dần phát hiện ra kiếm chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đều là do một số động tác cơ bản cấu thành. Chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân.
Không có động tác khác, vậy Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kỳ thực nên là những động tác cơ bản thêm vào ý, ví dụ như vân ý, phong ý cấu thành. Thế thì cái gì là vân ý, cái gì là phong ý?
Cuồng Phong Liễu Lâm, tháng thứ tư.
Lục Nguyên luôn tùy tiện xuất kiếm, cùng lúc đó suy tư về vân ý, phong ý. Lúc này hắn đã hơi hiểu phong ý, dù sao ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm đã bốn tháng, lúc nào cũng chịu cuồng phong ảnh hưởng, lúc nào cũng bị gió mạnh thổi. Cái gì là gió? Gió nhẹ không để lại dấu vết chính là phong.
Cái gì là gió? Cuồng phong thổi qua một mảnh hỗn độn cũng là gió. Những điều đó đều là gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.