Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 77: Kỳ diệu(thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Đám người xôn xao! Hiển nhiên họ không thể tin, sáu người Tư Mã Bác liên hợp mà lại sợ thiếu niên như vậy, sợ đến không có cả can đảm ra tay. Tư Mã Bác chính là đệ ngũ đệ tử chân truyền, năm người khác có thân phận đệ tử khá cao trong Hoa Sơn Bắc phong. Sáu người không có can đảm ra tay, thiếu niên lười này rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Tư Mã Trường Phong cũng không dám tin, nhưng lập tức nghĩ đến một khả năng. Thiếu niên lười, trường kiếm như thu thủy, hình tượng này rất giống một vị trong đệ tử chân truyền Bắc phong, không lẽ hắn là….

Xuân phong phất vào mặt, hoa nở tàn hồng.

Thiếu niên lười vác kiếm trên vai, nụ cười lười biếng chẳng thèm để ý.

Lúc này sáu người Tư Mã Bác đều là hạng có chút danh tiếng, đặc biệt là Tư Mã Bác, tiếng tăm càng lớn. Sáu người như vậy bắt tay nhau đối mặt một thiếu niên mà lại không có cả can đảm ra tay. Thiếu niên lười này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cuối cùng có người nhận ra thân phận thiếu niên lười.

- Đấy là Lục Nguyên, Hoa Sơn Bắc phong đệ lục đệ tử chân truyền.

- A, là đệ lục đệ tử chân truyền ư? Vậy xếp hạng của hắn chắc là sau Tư Mã Bác, tại sao khiến Tư Mã Bác không dám ra tay vậy?

Bên cạnh có người đặt câu hỏi.

- Cái này ngươi không hiểu sao? Đệ lục đệ tử chân truyền Lục Nguyên không phải nhân vật đơn giản. Còn nhớ bão tố Bắc phong bắt đầu từ năm trước không? Nguồn gốc trận phong ba đó là vì Tây Châu tam cự kiếm ám sát Lục Nguyên này, kết quả Tây Châu tam cự kiếm bị một mình Lục Nguyên tiêu diệt.

- Không phải chứ? Tây Châu tam cự kiếm, nghe nói đều là người luyện khí bát tầng, người như vậy mà cũng bị diệt?

- Hết cách, đúng là có đó.

Mọi người xôn xao. Dần dần đám người đứng xem đa phần biết được thân phận thiếu niên, có thể một tay áp chế Tây Châu tam cự kiếm, hèn chi khiến sáu người Tư Mã Bác hợp tác mà không dám ra tay.

Lục Nguyên cười cười nói:

- Sao vậy? Muốn ra tay thì nhanh lên đi.

Lúc này một giọng trầm thấp vang lên:

- A, ngươi chính là Lục Nguyên sao? Có nghe tiếng ngươi, thôi, hôm nay để mấy người chúng ta đọ sức với ngươi xem.



Theo thanh âm trên lôi đài xuất hiện một người đàn ông tay ôm dao cầm. *Vèo* một tiếng, lại xuất hiện ba người.

Người thứ hai là ông lão gầy trơ xương, tay linh đánh cờ hạp.

Người thứ ba là người đàn ông trung niên tay cầm bút lông, hơi tuấn tú. Người này tràn đầy vẻ nho nhã.

Người thứ tư tay cầm một cuộn tranh.

Bốn người này chính là Tư Mã Trường Bạch cố ý mời đến làm môn khách. Bốn môn khách tên Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị, Triệu Thư Tam, Hàn Họa Tứ. Bốn người này nghe nói thực lực rất thâm sâu, trong vòng luyện khí kỳ hiếm gặp đối thủ. Nhưng tham gia dưới tay Tư Mã Trường Bạch đã hơn nửa năm mà chưa lập công lao gì, lần này theo lệnh của gã tiến đến trợ trận cho Tư Mã kiếm quán, làm bốn chủ tướng cuối trong mười cửa. Bốn người này mạnh hơn trẻ tuổi Tư Mã Bác nhiều.

Họ vốn cho rằng lần này không chuyện gì, chỉ là xuống núi một chuyến, tọa trấn. Kết quả không ngờ rằng sẽ xuất hiện chuyện này, Lục Nguyên đến đá quán, đúng là cơ hội tốt cho bốn người họ lập công.

Tấn Cầm Nhất nói:

- Không ngờ gặp phải ngươi.

Ngụy Kỳ Nhị gật đầu tiếp:

- Nghe nói kiếm thuật của ngươi tinh diệu.

Triệu Thư Tam nói:

- Nhưng chắc chỉ là đồn đãi thôi.

Hàn Họa Tứ dứt lời:

- Chuyến này xem ra là lúc bốn chúng ta gặp nhau.

Bốn người quanh năm cùng nhau, thành thói quen một người chỉ nói một, hai câu, cuối cùng liên kết lời bốn người lại. Họ sớm nghe nói kiếm thuật của Lục Nguyên tinh diệu khiến Tư Mã Trường Bạch hơi đau đầu, nhưng họ không đồng ý lắm. Tuổi còn trẻ sao dễ dàng kiếm thuật tinh diệu được, mặt kiếm thuật không phải dễ tinh tiến. Bốn người cầm kỳ thư họa ở tu tiên giới thời gian lâu như vậy chưa từng thấy hai chưa đến hai mươi tuổi đã được gọi là kiếm thuật tinh diệu. Họ đều cho rằng Lục Nguyên kiếm thuật tinh diệu có trình độ tầm thường thôi, lần này có cơ hội lập công rồi.

Tuyệt đối dễ dàng thắng Lục Nguyên. Đây là cách nghĩ trong lòng bốn người.

Người thứ nhất ra tay là kiếm pháp. Kiếm pháp tay cầm cuộn tranh. Cuộn tranh cuộn lại như một thanh kiếm, khi trải ra thì như tấm chắn. Cuộn tranh cuộn cuộn mở mở, chiêu số vô cùng quái dị hiện ra trong tay gã.



Chiêu này của kiếm pháp có tên gọi là Đại Họa Thiên Hạ kiếm pháp, tương đương với thiên môn kiếm pháp. Ba người khác không lập tức lên. Bốn người cầm kỳ thư họa tự xưng là cầm kỳ thư họa như hơi ngạo khí, bình thường đối địch đều là một người đi trước, nếu đánh không lại mới lấy bốn chọi một.

Hàn Họa Tứ ra tay, ba người kia thấy đối phó hậu bối tầm thường như Lục Nguyên thì một mình Hàn Họa Tứ là đủ rồi, không cần quá nhiều người.

Hàn Họa Tứ vừa ra tay, không ngừng thi triển ra Đại Họa Thiên Hạ kiếm pháp.

kiếm pháp kia vừa ra, Lục Nguyên lập tức phát hiện pháp lực đối thủ mạnh hơn mình một bậc, chắc là luyện khí kỳ đệ cửu tầng, có thể đánh. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm lập tức thi triển ra đối kháng cùng địch thủ. Trong lúc đấu, hắn không ngừng quan sát, chỉ hơn mười chiêu đã phát hiện sơ hở trong kiếm pháp của Hàn Họa Tứ.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Họa Tứ phát hiện có gì lạ, dường như mình rơi vào kiếm quyển của đối phương. Mặc kệ mình ra tay thế nào đều bị đối thủ đâm vào chỗ hở, điều này khiến Hàn Họa Tứ bật thốt, ba người khác liền phát hiện lạ lùng.

Xem ra kiếm pháp Lục Nguyên đúng là hơi kỳ diệu.

Nhưng hiển nhiên còn chưa đủ khiến ba người cầm kỳ thư chú ý quá nhiều.

- Ta đến!

Chớp mắt tấn công là Triệu Thư Tam. Triệu Thư Tam bay tới gần, bút lông dài chừng một thước đâm hướng Lục Nguyên, thế công bút lông sắc bén, có thế bút hạ thư xuân thu, viết nhật nguyệt chi. Bộ bút pháp của gã có tên là Xuân Thu Nhật Nguyệt bút pháp, chiêu thức vô cùng uy mãnh.

Triệu Thư Tam rất tự tin, vừa lên liền tấn công, căn bản không phối hợp với Hàn Họa Tứ. Bút pháp của gã chém chặt vô cùng tự nhiên, mở đầu đã chiếm trên cơ.

Nhưng kỳ thực gã chỉ chiếm ưu thế một lát thôi.

Gã lập tức phát hiện điều vô cùng đáng sợ, gã cũng bị cuốn vào võng kiếm tưởng như mềm mại yếu ớt. Lúc đầu Triệu Thư Tam cho rằng võng kiếm này là yếu đuối vô lực, giờ mới biết võng kiếm đúng là giấu kim trong bông, không vào đó thì khó phát hiện kiếm quyển này đáng sợ.

……..

Lúc này hai người Triệu Thư Tam, Hàn Họa Tứ đều bị vây khốn trong kiếm quyển Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Hai người bị vây trong võng kiếm, càng cảm giác được kiếm thuật Lục Nguyên đáng sợ. Hai người họ mới bắt đầu cho rằng kiếm thuật Lục Nguyên chỉ thế thôi, cho rằng người trẻ tuổi không khả năng luyện thành kiếm thuật tinh diệu bao nhiêu. Nhưng bị vây trong kiếm quyển, cảm nhận rõ rệt thanh niên này thật sự luyện thành kiếm thuật tinh diệu!

Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị liếc nhau. Hai người lăn lộn trong tu tiên giới nhiều năm chưa từng thấy kiếm thuật tinh diệu như vậy. Lúc này hai người đánh giá kiếm thuật Lục Nguyên chỉ hai chữ tinh diệu. Nhưng họ không rảnh rỗi khâm phục, trước bắt tay nhau đối phó địch thủ rồi tính tiếp.

Chớp mắt Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị cùng tấn công, giờ không nhàn rỗi nghiên cứu một chọi một hay nhiều đấu một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook