Chương 1470: Liều mạng(hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
23/10/2013
Xẹt một tiếng Hoang Chi Tử bị kiếm đâm trúng, trường kiếm xuyên qua vai.
Mặt Hoang Chi Tử trắng bệch, nói:
- Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể nhanh chóng phá tiên vô tung của ta như vậy?
Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Bởi vì tiên vô tung của ngươi có sơ hở, không phải hoàn toàn là tiên vô tung.
Cái này thật ra là nói xạo. Không sai, tiên vô tung của Hoang Chi Tử đúng là không hoàn toàn, nhưng nếu không phải Lục Nguyên học tâm kiếm của Yến Thương Thiên thì sẽ không phá được nó. Người xung đều ngạc nhiên, không nghĩ tới tiên vô tung kỳ công xếp thứ năm dễ dàng bị phá như vậy.
Lục Nguyên lại vung Dưỡng Ngô thần kiếm, tuyệt đối không thể cho Hoang Chi Tử một chút cơ hội thở dốc. Lục Nguyên sử dụng mười chiêu thức cực hạn không ngừng luuw lưu tấn công Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử không có cách nào, chỉ đành ngự sáu chiêu thức cực hạn đánh trả. Thập phương câu diệt hỏa đụng độ lục hợp vô địch!
Nhưng chiêu thức cực hạn vốn là loại càng nhiều càng chiếm ưu thế.
*Ầm!*
Kiếm của Lục Nguyên xuyên qua ngực Hoang Chi Tử, cộng thêm vết thương cũ, hoang kỷ thế giới của Hoang Chi Tử bị hủy bốn phần.
kiếm quang của Lục Nguyên lần thứ hai xuyên qua ngực trái Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới hủy diệt năm phần. Nhưng lúc này Hoang Chi Tử chưa mất hết hy vọng, gã là khí vận đệ nhất tử, khí vận vô địch, vô số lần đụng tới cường địch đều nhờ vào khí vận trở ngược thế cờ. Gã sẽ có cơ hội lật ngược tình thế, chắc chắn có người cứu gã.
Tia chớp xẹt nhanh, kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy bảy phần. Hoang Chi Tử vẫn đang chờ người đến cứu, chắc chắn sẽ có người đến. Bởi vì gã là khí vận đệ nhất tử, có khí vận mạnh nhất sau khi kiếm cổ đấu thiên, được đến vô số khí vận của vĩnh hằng môn.
Kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy chín phần. Vì cái gì còn chưa có người đến cứu mình chứ? Chết tiệt, mau tới đi!
Một kiếm cuối cùng!
Kiếm quang cuối cùng lạnh lẽo đánh trúng Hoang Chi Tử, đôi mắt gã tràn đầy ngạc nhiên. Lúc này thì hoang kỷ thế giới hoàn toàn hủy diệt, tiểu thiên thế giới bị hủy người cũng sẽ diệt.
Hoang Chi Tử hét to:
- Tại sao? Tại sao không có ai đến cứu ta? Ta là đại biểu thiên mệnh, ta nhất định sẽ trở thành chủ văn minh, xông lên chủ vĩnh hằng, tại sao? Tại sao?
Gã không cam lòng, gã còn có vận mệnh cực tốt đẹp chờ đợi mình.
Đã từng cho rằng mình nhất định sẽ trở thành người đứng nhất trên đời.
Đã từng đạp trên vô số thiên tài.
Đã từng khiến cái gọi là tuyệt thế đại thiên tài Pháp Chi Tử, Tiên Chi Tử không là địch thủ mấy chiêu của mình.
Đã từng khiến vô số lão tiền bối bỗng biến sắc mặt.
Đã từng, đã từng, đã từng, rất nhiều chớp lóe trên đỉnh đầu Hoang Chi Tử.
Bây giờ thì sắp chết sao? Chết trong tay người áo xanh mặt mày bình thường này sao?
Trong mắt Hoang Chi Tử dần tắt mất tia sáng.
- Ta không phục!
Hét to ta không phục xong sinh mệnh Hoang Chi Tử nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc chết hẳn.
Cuối cùng đã giết chết Hoang Chi Tử, Lục Nguyên thở phào một hơi. Lúc ở Tấn quốc nghe danh tiếng Khí Vận Thất Tử, sau đó đến trung ương thiên triều thì càng hiểu Khí Vận Thất Tử cao cao tại thượng. Sau khi đánh bại Kiếm Chi Tử nghe nói Kiếm Chi Tử là xếp chót trong Khí Vận Thất Tử, Hoang Chi Tử mới là đỉnh cao. Thì thì Tiên Chi Tử cảnh cáo, Hoang Chi Tử đến giết mình, nếu như không có Nho Chi phó chủ văn minh ra tay thì khi đó mình đã chết. Sau này vài phen tranh phong với Hoang Chi Tử, khó khăn giành ưu thế, lần trước cũng vì gã bị thương lại bị mình tập kích mới lấn lướt được, nếu thật sự đấu chưa chắc thắng gã.
Bây giờ thì rốt cuộc thắng, giết Hoang Chi Tử.
Sáng khoái!
Sướng!
Một loại áp lực nặng nề trong lòng bị buông xuống.
Xung quanh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Hoang Chi Tử, khí vận đệ nhất tử, trung ương thiên triều hàng ức vạn năm mới ra một, không đúng, chưa chắc ức vạn năm đã có nhân vật xuất sắc như vậy thế mà, chết rồi! Mặc dù lúc trước Lục Nguyên truy sát Hoang Chi Tử rất là kinh khủng nhưng không ai nghĩ rằng gã chết thật, dù Hoang Chi Tử không có gì vũ khí để phản kích nhưng chắc sẽ có ai cứu viện Hoang Chi Tử mới đúng.
Nhưng bây giờ, không có ai!
Thật sự không một ai cả!
Vô số người đều trợn tròn mắt!
Đây là tình huống gì vậy?
Việc vui lớn rồi đây!
Khí vận đệ nhất tử chết trong tay Lục Nguyên, tức là nói sau này chắc hắn chính là khí vận đệ nhất tử. Kỷ nguyên trước là kiếm kỷ nguyên, kỷ nguyên này Lục Nguyên dùng kiếm là khí vận đệ nhất tử, nói sao cũng thấy kỳ lạ. Thế giới cảnh cảm thấy lạ lùng, văn minh cảnh thì cảm giác trận này quái dị, không lẽ...
- Ha ha ha ha, Hoang Chi Tử chết rồi!
Chủ pháp cổ văn minh cười dài, hiện tại gã đang đối phó chủ tiên cổ văn minh, cất tiếng cười vô cùng sung sướng.
- Lục Nguyên, thật thú vị.
Thường Nga đang đối phó chủ thái cổ văn minh. Chủ thái cổ văn minh thực lực thấp hơn pháp cổ, tiên cổ một chút. Thực lực của Thường Nga chưa hồi phục trạng thái đỉnh cao cho nên nàng đối phó chủ thái cổ văn minh chứ không phải Chủ Hồng tiên cổ văn minh.
Pháp Biến chủ văn minh một bên đấu cùng đối thù vừa đặt bách phương chiến kỳ, trầm ngâm một lát bỗng cười dài nói:
- Không sai, Mệnh Lý phó chủ văn minh, mệnh lý của ngươi sai mười phần mười.
Mệnh Lý phó chủ văn minh biến sắc mặt, mệnh của lão nên là Hoang Chi Tử xông lên chủ văn minh chứ! Điều này đả kích lão lão tự gọi là vô mệnh không tính vô lý không cứu.
Pháp Nhất Đế Tử trợn tròn mắt, muội phu này hùng hổ quá chứ.
Chu Thanh Huyền mỉm cười nói:
- Làm không sai, Lục Nguyên.
Phong Thương phó chủ văn minh sờ cằm nói:
- Hắn thật sự làm được?
Thiên Công phó chủ văn minh của pháp bảo văn minh thầm nghĩ, tìm Lục Nguyên làm núi dựa là đúng rồi, tiềm lực hắn tăng vọt, khí vận đệ nhất tử.
Sư Phi Tiên ngẩn ngơ, Lục Sư huynh thật giỏi quá.
Quán Quán nghĩ rằng, mình dựa vào Lục Nguyên là đúng.
Kiếm Hùng cảm thán, năm đó Lục Nguyên còn đứng ngang hàng với mình.
Tiêu Phong Hùng cười to đánh gục kẻ địch, giờ gã càng bị thương càng đấu mạnh mẽ, Lục Nguyên biểu hiện quá xuất sắc.
Mộ Dung Hoàng Phục cảm thấy chênh lệch không thể kéo gần.
Đám người hàng đầu dưới tay chủ thái cổ văn minh cảm thấy trời sụp! Đầu tư hoàn toàn thất bại!
Bởi vì Hoang Chi Tử chết, vô số người, vô số suy nghĩ, hai phe chính phái đều có suy tính riêng, không ai giống nhau.
Hoang Chi Tử chết rồi!
Đây tuyệt đói là tin tức bạ tạc trong lòng vô số người.
Cho dù hiện tại Hoang Chi Tử đã chết nhưng có vô số người không thể tin được.
Không khí dường như ngưng cố.
Những người chiến đấu xung quanh cũng khựng lại.
Lục Nguyên vung tay, bắt đầu cướp đi di vật của Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử là khí vận đệ nhất tử, di vật của gã kếch sù.
Trước tiên Lục Nguyên cầm thiên mệnh thần kích, cảm giác có vẻ quen thuộc, đó là hơi thở vận mệnh. Lúc trước hắn đã có hai hơi thở vận mệnh định lý cùng chân lý, bây giờ dung luyện một phen, đem thiên mệnh thần kích hòa thành một phần vận mệnh.
Ba phần vận mệnh thiết tắt.
Hiện tại về mặt vận mệnh thiết tắt Lục Nguyên rất mạnh.
Mặt Hoang Chi Tử trắng bệch, nói:
- Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể nhanh chóng phá tiên vô tung của ta như vậy?
Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Bởi vì tiên vô tung của ngươi có sơ hở, không phải hoàn toàn là tiên vô tung.
Cái này thật ra là nói xạo. Không sai, tiên vô tung của Hoang Chi Tử đúng là không hoàn toàn, nhưng nếu không phải Lục Nguyên học tâm kiếm của Yến Thương Thiên thì sẽ không phá được nó. Người xung đều ngạc nhiên, không nghĩ tới tiên vô tung kỳ công xếp thứ năm dễ dàng bị phá như vậy.
Lục Nguyên lại vung Dưỡng Ngô thần kiếm, tuyệt đối không thể cho Hoang Chi Tử một chút cơ hội thở dốc. Lục Nguyên sử dụng mười chiêu thức cực hạn không ngừng luuw lưu tấn công Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử không có cách nào, chỉ đành ngự sáu chiêu thức cực hạn đánh trả. Thập phương câu diệt hỏa đụng độ lục hợp vô địch!
Nhưng chiêu thức cực hạn vốn là loại càng nhiều càng chiếm ưu thế.
*Ầm!*
Kiếm của Lục Nguyên xuyên qua ngực Hoang Chi Tử, cộng thêm vết thương cũ, hoang kỷ thế giới của Hoang Chi Tử bị hủy bốn phần.
kiếm quang của Lục Nguyên lần thứ hai xuyên qua ngực trái Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới hủy diệt năm phần. Nhưng lúc này Hoang Chi Tử chưa mất hết hy vọng, gã là khí vận đệ nhất tử, khí vận vô địch, vô số lần đụng tới cường địch đều nhờ vào khí vận trở ngược thế cờ. Gã sẽ có cơ hội lật ngược tình thế, chắc chắn có người cứu gã.
Tia chớp xẹt nhanh, kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy bảy phần. Hoang Chi Tử vẫn đang chờ người đến cứu, chắc chắn sẽ có người đến. Bởi vì gã là khí vận đệ nhất tử, có khí vận mạnh nhất sau khi kiếm cổ đấu thiên, được đến vô số khí vận của vĩnh hằng môn.
Kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy chín phần. Vì cái gì còn chưa có người đến cứu mình chứ? Chết tiệt, mau tới đi!
Một kiếm cuối cùng!
Kiếm quang cuối cùng lạnh lẽo đánh trúng Hoang Chi Tử, đôi mắt gã tràn đầy ngạc nhiên. Lúc này thì hoang kỷ thế giới hoàn toàn hủy diệt, tiểu thiên thế giới bị hủy người cũng sẽ diệt.
Hoang Chi Tử hét to:
- Tại sao? Tại sao không có ai đến cứu ta? Ta là đại biểu thiên mệnh, ta nhất định sẽ trở thành chủ văn minh, xông lên chủ vĩnh hằng, tại sao? Tại sao?
Gã không cam lòng, gã còn có vận mệnh cực tốt đẹp chờ đợi mình.
Đã từng cho rằng mình nhất định sẽ trở thành người đứng nhất trên đời.
Đã từng đạp trên vô số thiên tài.
Đã từng khiến cái gọi là tuyệt thế đại thiên tài Pháp Chi Tử, Tiên Chi Tử không là địch thủ mấy chiêu của mình.
Đã từng khiến vô số lão tiền bối bỗng biến sắc mặt.
Đã từng, đã từng, đã từng, rất nhiều chớp lóe trên đỉnh đầu Hoang Chi Tử.
Bây giờ thì sắp chết sao? Chết trong tay người áo xanh mặt mày bình thường này sao?
Trong mắt Hoang Chi Tử dần tắt mất tia sáng.
- Ta không phục!
Hét to ta không phục xong sinh mệnh Hoang Chi Tử nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc chết hẳn.
Cuối cùng đã giết chết Hoang Chi Tử, Lục Nguyên thở phào một hơi. Lúc ở Tấn quốc nghe danh tiếng Khí Vận Thất Tử, sau đó đến trung ương thiên triều thì càng hiểu Khí Vận Thất Tử cao cao tại thượng. Sau khi đánh bại Kiếm Chi Tử nghe nói Kiếm Chi Tử là xếp chót trong Khí Vận Thất Tử, Hoang Chi Tử mới là đỉnh cao. Thì thì Tiên Chi Tử cảnh cáo, Hoang Chi Tử đến giết mình, nếu như không có Nho Chi phó chủ văn minh ra tay thì khi đó mình đã chết. Sau này vài phen tranh phong với Hoang Chi Tử, khó khăn giành ưu thế, lần trước cũng vì gã bị thương lại bị mình tập kích mới lấn lướt được, nếu thật sự đấu chưa chắc thắng gã.
Bây giờ thì rốt cuộc thắng, giết Hoang Chi Tử.
Sáng khoái!
Sướng!
Một loại áp lực nặng nề trong lòng bị buông xuống.
Xung quanh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Hoang Chi Tử, khí vận đệ nhất tử, trung ương thiên triều hàng ức vạn năm mới ra một, không đúng, chưa chắc ức vạn năm đã có nhân vật xuất sắc như vậy thế mà, chết rồi! Mặc dù lúc trước Lục Nguyên truy sát Hoang Chi Tử rất là kinh khủng nhưng không ai nghĩ rằng gã chết thật, dù Hoang Chi Tử không có gì vũ khí để phản kích nhưng chắc sẽ có ai cứu viện Hoang Chi Tử mới đúng.
Nhưng bây giờ, không có ai!
Thật sự không một ai cả!
Vô số người đều trợn tròn mắt!
Đây là tình huống gì vậy?
Việc vui lớn rồi đây!
Khí vận đệ nhất tử chết trong tay Lục Nguyên, tức là nói sau này chắc hắn chính là khí vận đệ nhất tử. Kỷ nguyên trước là kiếm kỷ nguyên, kỷ nguyên này Lục Nguyên dùng kiếm là khí vận đệ nhất tử, nói sao cũng thấy kỳ lạ. Thế giới cảnh cảm thấy lạ lùng, văn minh cảnh thì cảm giác trận này quái dị, không lẽ...
- Ha ha ha ha, Hoang Chi Tử chết rồi!
Chủ pháp cổ văn minh cười dài, hiện tại gã đang đối phó chủ tiên cổ văn minh, cất tiếng cười vô cùng sung sướng.
- Lục Nguyên, thật thú vị.
Thường Nga đang đối phó chủ thái cổ văn minh. Chủ thái cổ văn minh thực lực thấp hơn pháp cổ, tiên cổ một chút. Thực lực của Thường Nga chưa hồi phục trạng thái đỉnh cao cho nên nàng đối phó chủ thái cổ văn minh chứ không phải Chủ Hồng tiên cổ văn minh.
Pháp Biến chủ văn minh một bên đấu cùng đối thù vừa đặt bách phương chiến kỳ, trầm ngâm một lát bỗng cười dài nói:
- Không sai, Mệnh Lý phó chủ văn minh, mệnh lý của ngươi sai mười phần mười.
Mệnh Lý phó chủ văn minh biến sắc mặt, mệnh của lão nên là Hoang Chi Tử xông lên chủ văn minh chứ! Điều này đả kích lão lão tự gọi là vô mệnh không tính vô lý không cứu.
Pháp Nhất Đế Tử trợn tròn mắt, muội phu này hùng hổ quá chứ.
Chu Thanh Huyền mỉm cười nói:
- Làm không sai, Lục Nguyên.
Phong Thương phó chủ văn minh sờ cằm nói:
- Hắn thật sự làm được?
Thiên Công phó chủ văn minh của pháp bảo văn minh thầm nghĩ, tìm Lục Nguyên làm núi dựa là đúng rồi, tiềm lực hắn tăng vọt, khí vận đệ nhất tử.
Sư Phi Tiên ngẩn ngơ, Lục Sư huynh thật giỏi quá.
Quán Quán nghĩ rằng, mình dựa vào Lục Nguyên là đúng.
Kiếm Hùng cảm thán, năm đó Lục Nguyên còn đứng ngang hàng với mình.
Tiêu Phong Hùng cười to đánh gục kẻ địch, giờ gã càng bị thương càng đấu mạnh mẽ, Lục Nguyên biểu hiện quá xuất sắc.
Mộ Dung Hoàng Phục cảm thấy chênh lệch không thể kéo gần.
Đám người hàng đầu dưới tay chủ thái cổ văn minh cảm thấy trời sụp! Đầu tư hoàn toàn thất bại!
Bởi vì Hoang Chi Tử chết, vô số người, vô số suy nghĩ, hai phe chính phái đều có suy tính riêng, không ai giống nhau.
Hoang Chi Tử chết rồi!
Đây tuyệt đói là tin tức bạ tạc trong lòng vô số người.
Cho dù hiện tại Hoang Chi Tử đã chết nhưng có vô số người không thể tin được.
Không khí dường như ngưng cố.
Những người chiến đấu xung quanh cũng khựng lại.
Lục Nguyên vung tay, bắt đầu cướp đi di vật của Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử là khí vận đệ nhất tử, di vật của gã kếch sù.
Trước tiên Lục Nguyên cầm thiên mệnh thần kích, cảm giác có vẻ quen thuộc, đó là hơi thở vận mệnh. Lúc trước hắn đã có hai hơi thở vận mệnh định lý cùng chân lý, bây giờ dung luyện một phen, đem thiên mệnh thần kích hòa thành một phần vận mệnh.
Ba phần vận mệnh thiết tắt.
Hiện tại về mặt vận mệnh thiết tắt Lục Nguyên rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.