Chương 1536: Lời trăn trối vạn cổ
Mạt Lăng Mạc Tuyết
23/11/2013
Đại quyết chiến trung ương thiên triều do gã chủ trì, chỗ này gã có quyền phát ngôn.
Gã nói:
- Bây giờ chúng ta không có con đường nào, chỉ có hai cái. Một đường là hy vọng Thái Cổ đừng thành tựu vĩnh hằng.
Đây là hy vọng kẻ địch biến yếu, chỉ có hy vọng như vậy chứ kẻ địch không thể nào nghe theo ý muốn của bên mình được.
- Đường thứ hai là đặt hy vọng vào người Lục Nguyên, có lẽ hắn có thể sinh ra chút hy vọng.
- Lục Nguyên.
Chủ pháp biến văn minh nói:
- Đúng vậy, là Lục Nguyên. Hắn từ khi ra đời đã không ngừng sáng tạo kỳ tích, có lẽ lần này hắn sẽ tiếp tục sáng tạo kỳ tích thì sao.
Đương nhiên gã cũng không có bao nhiêu tự tin, công lực sáng tạ kỳ tích của, ngày sau đối đầu đẳng cấp như bất tử, sát na mà không yếu thế thì gã tin.
Nhưng đối thủ là chủ vĩnh hằng đã vô số kỷ nguyên chưa bao giờ xuất hiện thì bảo người ta tự tin sao nổi.
Hy vọng, cũng vẻn vẹn chỉ là mơ ước viễn vông thôi.
Nhưng nếu không có cả một chút hy vọng thì hoàn toàn là tuyệt vọng rồi.
Lục Nguyên, tựa như một tia sáng trong bóng đêm, mặc dù yếu ứt nhưng đúng là tồn tại.
Chủ sát na văn minh nhún vai nói:
- Chỉ đành như vậy.
Hợp tám tàn đồ thượng cổ giả kiếm mộ lại, Lục Nguyên biết chỗ thượng cổ giả kiếm mộ ở đâu rồi. Thượng cổ giả kiếm mộ cũng nằm trong vĩnh hằng tinh vực, nhưng tuyệt đối không có trên tinh đồ vĩnh hằng tinh vực. Vĩnh hằng tinh vực cực kỳ rộng lớn, to đến khó thể tưởng tượng, vậy nên sớm có người làm tinh đồ, khi Lục Nguyên vào sát na thành thì có được bản đồ tinh vực này.
Nhưng trên bản đồ tinh vực không tồn tại điểm này, Lục Nguyên ngự kiếm bộ bay đi. Kiếm bộ nhanh đến khó tin, Lục Nguyên tốn chút thời gian rốt cuộc đến đây. Chỗ này rõ ràng là một mảnh hư không nhưng tám tàn đồ thượng cổ giả kiếm mộ hiện ra thì Lục Nguyên phát hiện dường như hắn bị di chuyển không gian khác.
Cuối cùng thì cũng vào trong thượng cổ giả kiếm mộ.
Lục Nguyên phát hiện hắn ở trong không gian là một căn phòng.
Phòng trống trơn chỉ có một bình đài ở chính giữa, dường như trên bình đài có một thanh kiếm và một khối bia đá.
Đằng trước có một cánh cửa.
Trên cửa viết năm chữ to mạnh mẽ 'thượng cổ giả kiếm mộ'. Năm chữ to này mỗi một vết, một phẩy một gạch đều tựa từng thanh kiếm sắc bén. Năm chứ đó cấu thành kiếm đồ cực kỳ tuyệt vời, dường như chớp mắt nó biến thành sát khí cực kỳ sắc bén. Cửa là màu đen to lớn tựa như chuôi kiếm vậy.
Nhưng cửa không mở ra.
Lục Nguyên di chuyển đi tới bên bia đá.
Trên bia đá có một hàng chữ.
'Có một thanh kiếm đây, mời ngươi thưởng thức. Nếu thưởng thức được kiếm mới vào thượng cổ giả kiếm mộ được.'
Mộ giả của thượng cổ kiếm giả mộ có ba cửa, phải thông qua mới vào mộ giả được.
Mộ thật trong thượng cổ giả kiếm mộ thì không có ba cửa mà là một cửa.
Đó chính là phẩm kiếm quan.
Phẩm được kiếm, liền thông qua quan.
Kiếm.
Lục Nguyên nhìn thấy kiếm trên bình đài.
Đó là một thanh kiếm bốn thước ba phân hai, chuôi kiếm đen, thân kiếm sáng ngời thẳng tắp.
Phải phẩm chính là thanh kiếm này.
Nếu đã phải phẩm kiếm thì mình sẽ thưởng thức thanh kiếm này một phen vậy.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên bình đài, ngón tay nhẹ vuốt thanh kiếm. Thanh kiếm nhìn sơ thấy rất bình thường, cực kỳ bình thường.
Thân kiếm vào tay lạnh lẽo, buốt giá.
Ngón tay Lục Nguyên từ chuôi kiếm vuốt đến kiếm ngạc, thân kiếm, từng chút một dọc xuống thẳng đến mũi kiếm.
Lục Nguyên vẻ mặt chăm chú như là vuốt ve cô gái yêu quý nhất.
Mỗi một phân cấu tạo thanh kiếm này đều rơi vào lòng Lục Nguyên.
Kiếm ở trong tay.
Như thế nào phẩm kiếm?
Lục Nguyên cười khẽ, những người khác sẽ cảm thấy buồn phiền về điều này nhưng hắn thì không.
Đúng là không cần phải buồn phiền, phẩm kiếm quá đơn giản. Bình thường mình đối với kiếm như thế nào thì bây giờ làm thế ấy.
Kiếm, chính là kiếm.
Không có bất cứ nhân tố nào bên trong, đơn giản chính là kiếm mà thôi.
Đây chính là phẩm kiếm.
Đơn giản đến ngoài ý muốn.
Ngón tay Lục Nguyên nhẹ vuốt kiếm phong.
Kiếm khẽ ngân.
Đây là kiếm và kiếm giả thật sự ngân vang.
Điều này nói ra thì cực kỳ đơn giản nhưng sự thật không hơn hai người làm được điều đó. Hiện tại trên thế giới người làm được chỉ có Lục Nguyên và Yến Thương Thiên, những người khác chưa đủ trình độ, bao gồm Chu Thanh Huyền. Bởi vì kiếm của Chu Thanh Huyền không thuần như vậy, kiếm đã không thuần thì làm sao phẩm được kiếm? Chính là kiếm đạo lý.
*Ầm!*
Cửa thượng cổ giả kiếm mộ mở rộng.
Lục Nguyên tiến và trong thượng cổ giả kiếm mộ.
Bên trong thượng cổ giả kiếm mộ có nhiều huyệt.
Mộ bia như kiếm.
Từng thanh kiếm sắc bén chĩa lên trời.
Lục Nguyên nhìn qua từng cái, thứ nhất là mộ phó chủ kiếm thanh văn minh. Phó chủ kiếm thanh văn minh, đại từ đại bi, kiếm pháp đại thiện, khi còn sống cứu nhiều người, đến một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vạn người! Lục Nguyên nhìn thấy bảng giới thiệu về phó chủ kiếm thanh văn minh, giật nảy mình. Người ta giết nhiều người, vị phó chủ kiếm thanh văn minh thì hay lắm, cứu nhiều người đến một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vạn người, theo giới thiệu thì dường như người này là thầy thuốc.
Thứ hai là phó chủ kiếm hiệp văn minh. Phó chủ kiếm hiệp văn minh, thẳng thắn bi ca, là một vị hành hiệp trượng nghĩa. Sau đó lại có vài mộ phó chủ văn minh, đa số là tên Lục Nguyên từng gặp ở Xung Tiêu Kiếm Lâu, ví dụ như phó chủ kiếm vũ văn minh, phó chủ kiếm liệt văn minh, phó chủ kiếm điện văn minh, vân vân và vân vân.
Lục Nguyên rất nhanh nhìn thấy chủ văn minh.
Năm đó kiếm cổ văn minh có tổng cộng ba vị chủ văn minh.
Ba chủ văn minh đều là kinh thế cả.
Người thứ nhất là chủ kiếm kinh văn minh, nghe nói từng liên tục phá kỷ lục giống như Lục Nguyên hiện nay, dẫn đến vô số chấn kinh, vậy nên mới gọi là chủ kiếm kinh văn minh. Chủ kiếm kinh văn minh có một tuyệt chiêu kinh thế, kiếm kinh tứ phương, vân khởi lạc! Chiêu này khắc ở bên cạnh, là tuyệt học đắc ý của chủ kiếm kinh văn minh. Lục Nguyên học chiêu kiếm kinh tứ phương, vân khởi lạc, phát hiện uy lực to lớn khó thể tưởng tượng, uy lực của nó thập chí trên cả kiếm thập. Nếu phải tính thì có thể so sánh với kiếm thập nhị, thập tam chưa được sáng tạo ra.
Thứ hai là chủ kiếm đỉnh văn minh, đấy là kiêu hùng không gì sánh bằng, nhưng hắn đã học được tuyệt học ở Xung Tiêu Kiếm Lâu rồi.
Người thứ ba cũng chính là cuối cùng, chủ kiếm cổ văn minh.
Trước mộ của chủ kiếm cổ văn minh có hàng chữ:
'Kiếm cổ của ta cả đời vô địch, cao thủ tịch mịch, người người hướng về, vĩnh hằng chi môn, muốn phá vĩnh hằng chi môn thành tựu vĩnh hằng, khiến kiếm đạo vĩnh tồn, người người như long, tuy nhiên, thua, để lại một đường cơ, kỷ nguyên sau sẽ sinh ra biến đổi lớn, vĩnh hằng hoặc sẽ sinh ra.'
'Hôm nay ở đây để lại chính là phá của ta, và pháp lực năm kỷ nguyên, để cho người sau.'
'Hôm nay thua kiếm đạo vẫn chừa một tuyến cơ, sự sống tồn tại, sự sống tiêu diệt...'
Đến đây thì không chữ nữa, khắc tới đây đã chết.
Lục Nguyên yên lặng nhìn sự tích xưa kia của những tiềng bối, qua một lát bình tĩnh tinh thần, định bắt đầu luyện công, dù sao còn có một nhân vật mạnh nhất chủ thái cổ văn minh chờ đợi hắn tiêu diệt.
Gã nói:
- Bây giờ chúng ta không có con đường nào, chỉ có hai cái. Một đường là hy vọng Thái Cổ đừng thành tựu vĩnh hằng.
Đây là hy vọng kẻ địch biến yếu, chỉ có hy vọng như vậy chứ kẻ địch không thể nào nghe theo ý muốn của bên mình được.
- Đường thứ hai là đặt hy vọng vào người Lục Nguyên, có lẽ hắn có thể sinh ra chút hy vọng.
- Lục Nguyên.
Chủ pháp biến văn minh nói:
- Đúng vậy, là Lục Nguyên. Hắn từ khi ra đời đã không ngừng sáng tạo kỳ tích, có lẽ lần này hắn sẽ tiếp tục sáng tạo kỳ tích thì sao.
Đương nhiên gã cũng không có bao nhiêu tự tin, công lực sáng tạ kỳ tích của, ngày sau đối đầu đẳng cấp như bất tử, sát na mà không yếu thế thì gã tin.
Nhưng đối thủ là chủ vĩnh hằng đã vô số kỷ nguyên chưa bao giờ xuất hiện thì bảo người ta tự tin sao nổi.
Hy vọng, cũng vẻn vẹn chỉ là mơ ước viễn vông thôi.
Nhưng nếu không có cả một chút hy vọng thì hoàn toàn là tuyệt vọng rồi.
Lục Nguyên, tựa như một tia sáng trong bóng đêm, mặc dù yếu ứt nhưng đúng là tồn tại.
Chủ sát na văn minh nhún vai nói:
- Chỉ đành như vậy.
Hợp tám tàn đồ thượng cổ giả kiếm mộ lại, Lục Nguyên biết chỗ thượng cổ giả kiếm mộ ở đâu rồi. Thượng cổ giả kiếm mộ cũng nằm trong vĩnh hằng tinh vực, nhưng tuyệt đối không có trên tinh đồ vĩnh hằng tinh vực. Vĩnh hằng tinh vực cực kỳ rộng lớn, to đến khó thể tưởng tượng, vậy nên sớm có người làm tinh đồ, khi Lục Nguyên vào sát na thành thì có được bản đồ tinh vực này.
Nhưng trên bản đồ tinh vực không tồn tại điểm này, Lục Nguyên ngự kiếm bộ bay đi. Kiếm bộ nhanh đến khó tin, Lục Nguyên tốn chút thời gian rốt cuộc đến đây. Chỗ này rõ ràng là một mảnh hư không nhưng tám tàn đồ thượng cổ giả kiếm mộ hiện ra thì Lục Nguyên phát hiện dường như hắn bị di chuyển không gian khác.
Cuối cùng thì cũng vào trong thượng cổ giả kiếm mộ.
Lục Nguyên phát hiện hắn ở trong không gian là một căn phòng.
Phòng trống trơn chỉ có một bình đài ở chính giữa, dường như trên bình đài có một thanh kiếm và một khối bia đá.
Đằng trước có một cánh cửa.
Trên cửa viết năm chữ to mạnh mẽ 'thượng cổ giả kiếm mộ'. Năm chữ to này mỗi một vết, một phẩy một gạch đều tựa từng thanh kiếm sắc bén. Năm chứ đó cấu thành kiếm đồ cực kỳ tuyệt vời, dường như chớp mắt nó biến thành sát khí cực kỳ sắc bén. Cửa là màu đen to lớn tựa như chuôi kiếm vậy.
Nhưng cửa không mở ra.
Lục Nguyên di chuyển đi tới bên bia đá.
Trên bia đá có một hàng chữ.
'Có một thanh kiếm đây, mời ngươi thưởng thức. Nếu thưởng thức được kiếm mới vào thượng cổ giả kiếm mộ được.'
Mộ giả của thượng cổ kiếm giả mộ có ba cửa, phải thông qua mới vào mộ giả được.
Mộ thật trong thượng cổ giả kiếm mộ thì không có ba cửa mà là một cửa.
Đó chính là phẩm kiếm quan.
Phẩm được kiếm, liền thông qua quan.
Kiếm.
Lục Nguyên nhìn thấy kiếm trên bình đài.
Đó là một thanh kiếm bốn thước ba phân hai, chuôi kiếm đen, thân kiếm sáng ngời thẳng tắp.
Phải phẩm chính là thanh kiếm này.
Nếu đã phải phẩm kiếm thì mình sẽ thưởng thức thanh kiếm này một phen vậy.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên bình đài, ngón tay nhẹ vuốt thanh kiếm. Thanh kiếm nhìn sơ thấy rất bình thường, cực kỳ bình thường.
Thân kiếm vào tay lạnh lẽo, buốt giá.
Ngón tay Lục Nguyên từ chuôi kiếm vuốt đến kiếm ngạc, thân kiếm, từng chút một dọc xuống thẳng đến mũi kiếm.
Lục Nguyên vẻ mặt chăm chú như là vuốt ve cô gái yêu quý nhất.
Mỗi một phân cấu tạo thanh kiếm này đều rơi vào lòng Lục Nguyên.
Kiếm ở trong tay.
Như thế nào phẩm kiếm?
Lục Nguyên cười khẽ, những người khác sẽ cảm thấy buồn phiền về điều này nhưng hắn thì không.
Đúng là không cần phải buồn phiền, phẩm kiếm quá đơn giản. Bình thường mình đối với kiếm như thế nào thì bây giờ làm thế ấy.
Kiếm, chính là kiếm.
Không có bất cứ nhân tố nào bên trong, đơn giản chính là kiếm mà thôi.
Đây chính là phẩm kiếm.
Đơn giản đến ngoài ý muốn.
Ngón tay Lục Nguyên nhẹ vuốt kiếm phong.
Kiếm khẽ ngân.
Đây là kiếm và kiếm giả thật sự ngân vang.
Điều này nói ra thì cực kỳ đơn giản nhưng sự thật không hơn hai người làm được điều đó. Hiện tại trên thế giới người làm được chỉ có Lục Nguyên và Yến Thương Thiên, những người khác chưa đủ trình độ, bao gồm Chu Thanh Huyền. Bởi vì kiếm của Chu Thanh Huyền không thuần như vậy, kiếm đã không thuần thì làm sao phẩm được kiếm? Chính là kiếm đạo lý.
*Ầm!*
Cửa thượng cổ giả kiếm mộ mở rộng.
Lục Nguyên tiến và trong thượng cổ giả kiếm mộ.
Bên trong thượng cổ giả kiếm mộ có nhiều huyệt.
Mộ bia như kiếm.
Từng thanh kiếm sắc bén chĩa lên trời.
Lục Nguyên nhìn qua từng cái, thứ nhất là mộ phó chủ kiếm thanh văn minh. Phó chủ kiếm thanh văn minh, đại từ đại bi, kiếm pháp đại thiện, khi còn sống cứu nhiều người, đến một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vạn người! Lục Nguyên nhìn thấy bảng giới thiệu về phó chủ kiếm thanh văn minh, giật nảy mình. Người ta giết nhiều người, vị phó chủ kiếm thanh văn minh thì hay lắm, cứu nhiều người đến một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vạn người, theo giới thiệu thì dường như người này là thầy thuốc.
Thứ hai là phó chủ kiếm hiệp văn minh. Phó chủ kiếm hiệp văn minh, thẳng thắn bi ca, là một vị hành hiệp trượng nghĩa. Sau đó lại có vài mộ phó chủ văn minh, đa số là tên Lục Nguyên từng gặp ở Xung Tiêu Kiếm Lâu, ví dụ như phó chủ kiếm vũ văn minh, phó chủ kiếm liệt văn minh, phó chủ kiếm điện văn minh, vân vân và vân vân.
Lục Nguyên rất nhanh nhìn thấy chủ văn minh.
Năm đó kiếm cổ văn minh có tổng cộng ba vị chủ văn minh.
Ba chủ văn minh đều là kinh thế cả.
Người thứ nhất là chủ kiếm kinh văn minh, nghe nói từng liên tục phá kỷ lục giống như Lục Nguyên hiện nay, dẫn đến vô số chấn kinh, vậy nên mới gọi là chủ kiếm kinh văn minh. Chủ kiếm kinh văn minh có một tuyệt chiêu kinh thế, kiếm kinh tứ phương, vân khởi lạc! Chiêu này khắc ở bên cạnh, là tuyệt học đắc ý của chủ kiếm kinh văn minh. Lục Nguyên học chiêu kiếm kinh tứ phương, vân khởi lạc, phát hiện uy lực to lớn khó thể tưởng tượng, uy lực của nó thập chí trên cả kiếm thập. Nếu phải tính thì có thể so sánh với kiếm thập nhị, thập tam chưa được sáng tạo ra.
Thứ hai là chủ kiếm đỉnh văn minh, đấy là kiêu hùng không gì sánh bằng, nhưng hắn đã học được tuyệt học ở Xung Tiêu Kiếm Lâu rồi.
Người thứ ba cũng chính là cuối cùng, chủ kiếm cổ văn minh.
Trước mộ của chủ kiếm cổ văn minh có hàng chữ:
'Kiếm cổ của ta cả đời vô địch, cao thủ tịch mịch, người người hướng về, vĩnh hằng chi môn, muốn phá vĩnh hằng chi môn thành tựu vĩnh hằng, khiến kiếm đạo vĩnh tồn, người người như long, tuy nhiên, thua, để lại một đường cơ, kỷ nguyên sau sẽ sinh ra biến đổi lớn, vĩnh hằng hoặc sẽ sinh ra.'
'Hôm nay ở đây để lại chính là phá của ta, và pháp lực năm kỷ nguyên, để cho người sau.'
'Hôm nay thua kiếm đạo vẫn chừa một tuyến cơ, sự sống tồn tại, sự sống tiêu diệt...'
Đến đây thì không chữ nữa, khắc tới đây đã chết.
Lục Nguyên yên lặng nhìn sự tích xưa kia của những tiềng bối, qua một lát bình tĩnh tinh thần, định bắt đầu luyện công, dù sao còn có một nhân vật mạnh nhất chủ thái cổ văn minh chờ đợi hắn tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.