Chương 1186: Lục Nguyên trọng thương (2)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/08/2013
Pháp cổ văn minh so với thái cổ văn minh mạnh hơn chút, Pháp Thánh Đế Tử lại là nhân vật quan trọng của pháp cổ văn minh, lần này muốn thay Lục Nguyên cầu tình.
- Nể mặt ngươi? Dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?
Hoang Chi Tử cười khẩy nói:
- Hoang Thánh Đế Tử nể mặt ngươi không đại biểu ta cũng sẽ.
Pháp Thánh Đế Tử nghe thế thì cứng đờ, nói:
- Nếu đã vậy phải xem kỷ nguyên chi tử ngươi mạnh cỡ nào.
Pháp Thánh Đế Tử đương nhiên biết rõ tiềm lực của Hoang Chi Tử hơn xa mình, nhưng gã sống nhiều năm mài ra thực lực bất phàm. Gã không sợ Hoang Chi Tử, hơn nữa Lục Nguyên xem như nửa muội phu, gã phải bảo vệ.
Trong phút chốc Hoang Chi Tử và Pháp Thánh Đế Tử ở không trung liên tục đấu, là giao đâu mạnh nhất dưới văn minh cảnh.
Nửa nén nhang sau Pháp Thánh Đế Tử bùm một tiếng ngã xuống kiếm môn tinh thần, kiếm môn tinh thần run lên ầm ầm. Pháp Thánh Đế Tử cũng thua1
Không sai, đối mặt Hoang Chi Tử thì Pháp Thánh Đế Tử vẫn phải thua.
Nên biết rằng Pháp Thánh Đế Tử có tư cách nửa bước văn minh đã lâu.
Pháp Thánh Đế Tử lại đứng lên, mặt tái nhợt nói:
- Hoang Chi Tử, không ngờ thực lực của ngươi lại có tiến cảnh, đã có thể lọt vào trong Năm Mươi Thiên Bảng.
Năm Mươi Thiên Bảng là năm mươi người sớm tu thành nửa bước văn minh cảnh, chờ trùng kích văn minh cảnh. Trong Năm Mươi Thiên Bảng không chỉ là nửa bước văn minh cảnh, thậm chí có một số lão quái vật có trái tim văn minh cảnh, hoặc tay, hoặc mắt vân vân. Một khi đến văn minh cảnh thì hoàn toàn khác với bên dưới, nhờ vào một phần thân thể văn minh cảnh, những người có phần thân thể của văn minh cảnh thì đều mạnh mẽ đến khó tưởng tượng nổi.
Những người này được gọi là Năm Mươi Thiên Bảng!
Hơn nữa Năm Mươi Thiên Bảng không có nhiều người biết, người thường chưa từng nghe qua, vì không có tư cách nghe nói.
Pháp Thánh Đế Tử ở nửa bước văn minh cảnh đã lâu, Tà Cực Thiên Tôn thì ở thế giới cảnh thập tầng cho nên mới nghe nói.
Bây giờ Pháp Thánh Đế Tử phát hiện thực lực của Hoang Chi Tử đã cao như vậy, như có thực lực lọt vào trong Năm Mươi Thiên Bảng.
- Không sai, thực lực của ta lại tiến bộ. Pháp Thánh Đế Tử, dựa vào ngươi mà cũng mơ ngăn cản ta? Cho dù Pháp Chi Tử cùng ngươi lên cũng không thể cản ta.
Ăn nói thật tự tin, nhưng gã có thực lực đó. Gã là kỷ nguyên chi tử, gã mới đánh bại Pháp Thánh Đế Tử là nhân vật nổi danh đã lâu.
Hoang Chi Tử cầm Hồng Hoang Thần Kích từng bước một đi hướng Lục Nguyên, dưới chân vô số không gian và thời gian đang chấn động, dường như gã đại biểu là chân lý duy nhất trên cõi đời.
- Lục Nguyên, ngày hôm nay ta muốn ngươi chết. Có thể chết dưới tay bản kỷ nguyên chi tử là vinh hạnh của ngươi, dù là ai, trên trời dưới đất, cũng ngăn cản không được ta muốn giết ngươi, bởi vì ta chính là kỷ nguyên chi tử!
Hoang Chi Tử một bước phun ra một chữ, khí thế bùng phát.
Lục Nguyên oa một tiếng hộc máu!
Thực lực cách biệt quá lớn!
Chết tiệt!
Từ khi mình vào trung ương thiên triều gần như xuôi chèo mát mái, trước nay chưa từng gặp đối thủ có tính áp đảo như vậy.
Một đường đến bây giờ mình hơi tự kiêu, đặc biệt là ngay cả Kiếm Chi Tử trong Khí Vận Thất Tử cũng thua dưới tay mình, mình thật là kiêu ngạo quá.
Bây giờ gặp phải khí vận đệ nhất tử Hoang Chi Tử mới ăn thiệt thòi rất lớn.
Loại cảm giác đè ép này là cảđời mình chưa từng có.
Hoang Chi Tử cầm Hồng Hoang Thần Kích, đạp bẹp tất cả xung quanh, muón tiêu diệt Lục Nguyên.
Gã bá đạo vô song, chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn bị gã một kích đập nát, Pháp Thánh Đế Tử ra tay không bao lâu sau bị gã đánh bị, dường như không ai ngăn chặn được gã,
Gã chính Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử.
Con của trời, trời sinh chủ nhân chư thần.
Trên đời này chưa ai dám khẳng định mình chắc chắn có thể trùng kích thành công văn minh cảnh.
Văn minh cảnh là một ngưỡng cửa.
Sáu tử khác trong Khí Vận Thất Tử cũng không thể, dù là Tiên Chi Tử hay Võ Chi Tử.
Thậm chí những người kinh tài có mắt hay tay văn minh cảnh cũng không dám khẳng định mình chắc chắn phá tan ngưỡng cửa văn minh cảnh.
Nhưng mà Hoang Chi Tử thì có thể.
Trên đời này Hoang Chi Tử là người duy nhất khẳng định mình thành công trùng kích văn minh cảnh.
Bởi vì gã là Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử.
Gã sinh ra đã hoàn toàn khác với người ta.
Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng gã sẽ thành công trùng kích văn minh cảnh, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Bây giờ gã ở trước mặt Lục Nguyên là người bá đạo vô song.
Khi Hoang Chi Tử sắp ra tay thì bỗng xuất hiện một luồng khói đen. Đó là khói đen vô cùng xảo quyệt, trong khói bay ra một đoàn sáng tím, đó là kiếm quang! Luồng kiếm quang này đánh thẳng hướng Hoang Chi Tử. Một luồng kiếm quang lóe lên không khiến boa nhiêu người chú ý, nhưng mặt sau phát hiện đó là kiếm quang có thể rạch phá ngân hà.
Từ khi nào kiếm đạo có nhân vật như vậy?
Hoang Chi Tử trầm giọng nói:
- Ngươi không phải người trong kiếm đạo, bởi vì ta là hoang, có thể cảm giác được kiếm. Ngươi không có kiếm tâm thật sự. Ngươi là ai? Là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng?
Người áo đen này cho gã áp lực khá lớn, dưới văn minh cảnh có thểđem đến áp lực như vậy cho phắn chỉ có người trong Năm Mươi Thiên Bảng.
Trong Năm Mươi Thiên Bảng thời gian nổi tiếng ngắn nhất cũng cần bảy vạn tuổi.
Tuổi càng lớn hơn thì cỡ mấy ngàn vạn tuổi.
Có mấy người đều là khi kỷ nguyên vừa mở ra thì đã tồn tại.
Người áo đen lạnh nhạt nói:
- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì? Chỉ cần biết hôm nay ngươi thua trong tay ta là được.
Dường như đối với gã thì việc đánh bại Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử rất là đơn giản.
Hoang Chi Tử cười lạnh nói:
- Ngươi đúng là tự tin. Mặc kệ ngươi là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng ta đều không sợ. Bởi vì ta là Hoang Chi Tử, cường giả nhất định thành công.
Hồng Hoang Thần Kích của Hoang Chi Tử và kiếm quang của người áo đen đan vào nhau.
Lúc này Lục Nguyên đấm tay xuống đất, buồn rầu!
Lục Nguyên rất là bực mình.
Đây là lần ngã gục đau nhất từ khi vào trung ương thiên triều, trước kia dù có đụng phải loại người gì, mặc kệđối thủ là ai chỉ là té nhẹ thôi. Giống như Chiến Cuồng Thiết chỉ tạm thời khiến Lục Nguyên yếu thế, hắn biết mình chỉ cần đột phá nho nhỏ là thắng được.
Nhưng bây giờ Hoang Chi Tử cường đại thật khiến người kinh hoảng, là hoàn toàn áp đảo, đánh mình hoàn toàn không có sức phản kháng.
Chết tiệt!
Mình nhất định phải biến mạnh hơn!
Phải phản kích trở lại!
Lúc trước ở Hoa Sơn lần đầu tiên mình gặp Nguyên Lăng thì có cảm giác này rồi, nhưng sau đó mình đánh ngược trở lại, sau này gặp gỡ cũng không có cảm giác như thế. Bây giờ cảm giác trỗi dậy lần nữa, Hoang Chi Tử cường đại, bá đạo buộc mình đến đường cùng. Nếu không phải người áo đen đột nhiên xuất hiện thì e rằng bây giờ mình chết rồi.
Tốt lắm, nhớ kỹ nó! Giờ phút này từ sâu trong đáy lòng ghi nhớ dưới văn minh cảnh đối thủ mạnh nhất của mình, Hoang Chi Tử.
Sớm muộn gì rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, Hoang Chi Tử, ngươi chờ đó.
- Nể mặt ngươi? Dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?
Hoang Chi Tử cười khẩy nói:
- Hoang Thánh Đế Tử nể mặt ngươi không đại biểu ta cũng sẽ.
Pháp Thánh Đế Tử nghe thế thì cứng đờ, nói:
- Nếu đã vậy phải xem kỷ nguyên chi tử ngươi mạnh cỡ nào.
Pháp Thánh Đế Tử đương nhiên biết rõ tiềm lực của Hoang Chi Tử hơn xa mình, nhưng gã sống nhiều năm mài ra thực lực bất phàm. Gã không sợ Hoang Chi Tử, hơn nữa Lục Nguyên xem như nửa muội phu, gã phải bảo vệ.
Trong phút chốc Hoang Chi Tử và Pháp Thánh Đế Tử ở không trung liên tục đấu, là giao đâu mạnh nhất dưới văn minh cảnh.
Nửa nén nhang sau Pháp Thánh Đế Tử bùm một tiếng ngã xuống kiếm môn tinh thần, kiếm môn tinh thần run lên ầm ầm. Pháp Thánh Đế Tử cũng thua1
Không sai, đối mặt Hoang Chi Tử thì Pháp Thánh Đế Tử vẫn phải thua.
Nên biết rằng Pháp Thánh Đế Tử có tư cách nửa bước văn minh đã lâu.
Pháp Thánh Đế Tử lại đứng lên, mặt tái nhợt nói:
- Hoang Chi Tử, không ngờ thực lực của ngươi lại có tiến cảnh, đã có thể lọt vào trong Năm Mươi Thiên Bảng.
Năm Mươi Thiên Bảng là năm mươi người sớm tu thành nửa bước văn minh cảnh, chờ trùng kích văn minh cảnh. Trong Năm Mươi Thiên Bảng không chỉ là nửa bước văn minh cảnh, thậm chí có một số lão quái vật có trái tim văn minh cảnh, hoặc tay, hoặc mắt vân vân. Một khi đến văn minh cảnh thì hoàn toàn khác với bên dưới, nhờ vào một phần thân thể văn minh cảnh, những người có phần thân thể của văn minh cảnh thì đều mạnh mẽ đến khó tưởng tượng nổi.
Những người này được gọi là Năm Mươi Thiên Bảng!
Hơn nữa Năm Mươi Thiên Bảng không có nhiều người biết, người thường chưa từng nghe qua, vì không có tư cách nghe nói.
Pháp Thánh Đế Tử ở nửa bước văn minh cảnh đã lâu, Tà Cực Thiên Tôn thì ở thế giới cảnh thập tầng cho nên mới nghe nói.
Bây giờ Pháp Thánh Đế Tử phát hiện thực lực của Hoang Chi Tử đã cao như vậy, như có thực lực lọt vào trong Năm Mươi Thiên Bảng.
- Không sai, thực lực của ta lại tiến bộ. Pháp Thánh Đế Tử, dựa vào ngươi mà cũng mơ ngăn cản ta? Cho dù Pháp Chi Tử cùng ngươi lên cũng không thể cản ta.
Ăn nói thật tự tin, nhưng gã có thực lực đó. Gã là kỷ nguyên chi tử, gã mới đánh bại Pháp Thánh Đế Tử là nhân vật nổi danh đã lâu.
Hoang Chi Tử cầm Hồng Hoang Thần Kích từng bước một đi hướng Lục Nguyên, dưới chân vô số không gian và thời gian đang chấn động, dường như gã đại biểu là chân lý duy nhất trên cõi đời.
- Lục Nguyên, ngày hôm nay ta muốn ngươi chết. Có thể chết dưới tay bản kỷ nguyên chi tử là vinh hạnh của ngươi, dù là ai, trên trời dưới đất, cũng ngăn cản không được ta muốn giết ngươi, bởi vì ta chính là kỷ nguyên chi tử!
Hoang Chi Tử một bước phun ra một chữ, khí thế bùng phát.
Lục Nguyên oa một tiếng hộc máu!
Thực lực cách biệt quá lớn!
Chết tiệt!
Từ khi mình vào trung ương thiên triều gần như xuôi chèo mát mái, trước nay chưa từng gặp đối thủ có tính áp đảo như vậy.
Một đường đến bây giờ mình hơi tự kiêu, đặc biệt là ngay cả Kiếm Chi Tử trong Khí Vận Thất Tử cũng thua dưới tay mình, mình thật là kiêu ngạo quá.
Bây giờ gặp phải khí vận đệ nhất tử Hoang Chi Tử mới ăn thiệt thòi rất lớn.
Loại cảm giác đè ép này là cảđời mình chưa từng có.
Hoang Chi Tử cầm Hồng Hoang Thần Kích, đạp bẹp tất cả xung quanh, muón tiêu diệt Lục Nguyên.
Gã bá đạo vô song, chung cực phòng ngự đại trận Kiếm Môn bị gã một kích đập nát, Pháp Thánh Đế Tử ra tay không bao lâu sau bị gã đánh bị, dường như không ai ngăn chặn được gã,
Gã chính Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử.
Con của trời, trời sinh chủ nhân chư thần.
Trên đời này chưa ai dám khẳng định mình chắc chắn có thể trùng kích thành công văn minh cảnh.
Văn minh cảnh là một ngưỡng cửa.
Sáu tử khác trong Khí Vận Thất Tử cũng không thể, dù là Tiên Chi Tử hay Võ Chi Tử.
Thậm chí những người kinh tài có mắt hay tay văn minh cảnh cũng không dám khẳng định mình chắc chắn phá tan ngưỡng cửa văn minh cảnh.
Nhưng mà Hoang Chi Tử thì có thể.
Trên đời này Hoang Chi Tử là người duy nhất khẳng định mình thành công trùng kích văn minh cảnh.
Bởi vì gã là Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử.
Gã sinh ra đã hoàn toàn khác với người ta.
Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng gã sẽ thành công trùng kích văn minh cảnh, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Bây giờ gã ở trước mặt Lục Nguyên là người bá đạo vô song.
Khi Hoang Chi Tử sắp ra tay thì bỗng xuất hiện một luồng khói đen. Đó là khói đen vô cùng xảo quyệt, trong khói bay ra một đoàn sáng tím, đó là kiếm quang! Luồng kiếm quang này đánh thẳng hướng Hoang Chi Tử. Một luồng kiếm quang lóe lên không khiến boa nhiêu người chú ý, nhưng mặt sau phát hiện đó là kiếm quang có thể rạch phá ngân hà.
Từ khi nào kiếm đạo có nhân vật như vậy?
Hoang Chi Tử trầm giọng nói:
- Ngươi không phải người trong kiếm đạo, bởi vì ta là hoang, có thể cảm giác được kiếm. Ngươi không có kiếm tâm thật sự. Ngươi là ai? Là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng?
Người áo đen này cho gã áp lực khá lớn, dưới văn minh cảnh có thểđem đến áp lực như vậy cho phắn chỉ có người trong Năm Mươi Thiên Bảng.
Trong Năm Mươi Thiên Bảng thời gian nổi tiếng ngắn nhất cũng cần bảy vạn tuổi.
Tuổi càng lớn hơn thì cỡ mấy ngàn vạn tuổi.
Có mấy người đều là khi kỷ nguyên vừa mở ra thì đã tồn tại.
Người áo đen lạnh nhạt nói:
- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì? Chỉ cần biết hôm nay ngươi thua trong tay ta là được.
Dường như đối với gã thì việc đánh bại Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử rất là đơn giản.
Hoang Chi Tử cười lạnh nói:
- Ngươi đúng là tự tin. Mặc kệ ngươi là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng ta đều không sợ. Bởi vì ta là Hoang Chi Tử, cường giả nhất định thành công.
Hồng Hoang Thần Kích của Hoang Chi Tử và kiếm quang của người áo đen đan vào nhau.
Lúc này Lục Nguyên đấm tay xuống đất, buồn rầu!
Lục Nguyên rất là bực mình.
Đây là lần ngã gục đau nhất từ khi vào trung ương thiên triều, trước kia dù có đụng phải loại người gì, mặc kệđối thủ là ai chỉ là té nhẹ thôi. Giống như Chiến Cuồng Thiết chỉ tạm thời khiến Lục Nguyên yếu thế, hắn biết mình chỉ cần đột phá nho nhỏ là thắng được.
Nhưng bây giờ Hoang Chi Tử cường đại thật khiến người kinh hoảng, là hoàn toàn áp đảo, đánh mình hoàn toàn không có sức phản kháng.
Chết tiệt!
Mình nhất định phải biến mạnh hơn!
Phải phản kích trở lại!
Lúc trước ở Hoa Sơn lần đầu tiên mình gặp Nguyên Lăng thì có cảm giác này rồi, nhưng sau đó mình đánh ngược trở lại, sau này gặp gỡ cũng không có cảm giác như thế. Bây giờ cảm giác trỗi dậy lần nữa, Hoang Chi Tử cường đại, bá đạo buộc mình đến đường cùng. Nếu không phải người áo đen đột nhiên xuất hiện thì e rằng bây giờ mình chết rồi.
Tốt lắm, nhớ kỹ nó! Giờ phút này từ sâu trong đáy lòng ghi nhớ dưới văn minh cảnh đối thủ mạnh nhất của mình, Hoang Chi Tử.
Sớm muộn gì rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, Hoang Chi Tử, ngươi chờ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.