Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 456: Nan đề(thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Thời gian chậm chạp qua đi. Hoa Sơn cùng với cái đám yêu ma kia đều khó có khả năng xuất ra toàn bộ thực lực. Mọi người ngay từ đầu phái ra cấp bậc trưởng lão. Hai phe đánh đánh ngừng ngừng, giống như công thành chiến trong nhân gian. Trong lúc nhất thời xem ra không thu được công.

Mà Lục Nguyên khi thì xông vào trận chiến, khi thì trở lại Hoa Sơn hộ núi. Dù sao trong bụng của hắn đang tự hỏi Thủ chi kiếm ý rốt cuộc là cái gì? Cứ như vậy qua bảy tám ngày thời gian. Trong thời gian bảy tám ngày này, Lục Nguyên thỉnh thoảng huy động kiếm trong tay, thăm dò đủ loại kiểu dáng kiếm pháp.

Đột nhiên, trong lúc nhất thời linh cảm đột kích.

Cuối cùng hắn đã hiểu triệt để cái gì gọi là Thủ chi kiếm ý.

Mỗi người đều có sự kiên trì bảo vệ của mỗi người.

Một người đàn ông sẽ cố gắng làm việc là vì hắn muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Bởi vì đàn ông còn có một tên gọi là Nam tử hán. Nếu ai muốn phá hư cái nhà này thì người nam nhân sẽ dốc sức liều mạng với đối phương.

Chính mình cũng muốn bảo vệ Hoa Sơn, nhưng trước đây tâm của mình có kiên định như thế này đâu? Cho đến giờ phút này, hắn mới xác định được lòng của mình. Hắn chính là muốn bảo vệ cái nhà này. Trước đây, hắn chỉ có đối phó với yêu ma. Nhưng nay hắn phải đối phó luôn cả Kiếm Tông, Khí Tông. Kiếm Tông, Khí Tông tuy là người một nhà nhưng nếu muốn phá nhà của hắn, thì hắn sẽ không cho phép. Kiếm Tông hay Khí Tông gì cũng không được phép.

Chỉ có tâm thần cường đại, kiên định thì mới có thể lĩnh ngộ Thủ chi kiếm ý. Mà Lục Nguyên giờ khắc này cũng minh bạch được chính mình rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được Thủ chi kiếm ý.

Thổ hệ kiếm ý hắn bây giờ đã lĩnh ngộ được hai, theo thứ tự là Thổ hệ kiếm ý và Thủ chi kiếm ý.

Lục Nguyên hai mắt sáng lên. Lúc này đây, mở hai mắt ra, hai mắt càng thêm thanh tịnh, không có một tia mờ mịt nào.

- Bắc Phong chúng ta lúc này khó khăn đây.

- Đúng vậy, nghe nói lúc này đây, Thập đại trưởng lão là Hổ trưởng lão, nhất định sẽ khiêu chiến Bắc Phong.

- Hổ trưởng lão rốt cuộc là có địa vị gì? Nhất định phải tấn công chúng ta sao?

- Ngươi không biết, Hổ trưởng lão năm đó đã từng bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân đánh bại, lại còn bị trọng thương. Bây giờ trở về đây là để báo thù. Mà ông ta đánh cờ hiệu, khiêu chiến nhân vật Bắc Phong đời thứ chín. Những người được xưng là đời thứ chín, tuyệt không phải là đối thủ của ông ta. Bởi vậy, đời thứ tám không có ra tay. Nếu đời thứ tám ra tay thì tương đương với việc thừa nhận đời thứ chín không phải là đối thủ của ông ta.

- Vốn có thù cũ với Bắc Phong, trách không được lại tìm Bắc Phong gây chuyện. Đúng rồi, cái tên Hổ trưởng lão kia không biết có bao nhiêu lợi hại?

- Trước đó không lâu, Diệp Dương Dung đã bại trong tay của ông ta. Đoán chừng ông ta có tu vi Trường Sinh Thập Trọng. Với tu vi này, ở Bắc Phong chúng ta, hiện tại chỉ có Phong chủ Phương Nho là có thể đối phó được. Nếu là lúc trước, Phương sư huynh ra tay cũng được. Nhưng lúc ấy huynh ấy không phải là Phong chủ. Thua cũng không tính là cái gì. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước. Huynh ấy đã là Phong chủ. Nếu như thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến Bắc Phong rất lớn. Vạn nhất chết trận thì lại là tổn thất của Bắc Phong. Nếu đời thứ tám xuất chiến thì thật là mất mặt.



- Còn nữa, hiện tại trong trận chiến này, không có một nhân vật Đại đạo cảnh nào ra tay. Nếu như Xuất Vân thất lão ra tay thì chỉ sợ là quá lộ liễu. Nếu quyết chiến đến cuối cùng, bị nhân vật Đại đạo cảnh của đối thủ đánh chết thì sao? Xuất Vân thất tử là lực lượng mạnh nhất cuối cùng của chúng ta, không thể để mất được.

- Trong cái đám yêu ma đó, chỉ cần một Hổ trưởng lão thì cũng đủ làm cho chúng ta mất mặt.

- Ngươi nói Lục Nguyên có được hay không?

Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi.

- Chỉ sợ là không được.

Lập tức có người lắc đầu.

- Lục Nguyên vốn thực lực cao hơn Tư Mã Trường Bạch. Nhưng hắn chỉ có thể thắng Trường Sinh Cửu Trọng. Tu vi Trường Sinh Thập Trọng quả thật là vượt qua thực lực của hắn.

Lục Nguyên bây giờ đã có Dưỡng Ngô linh kiếm, nhưng nó vẫn có bề ngoài giống như phi kiếm trước đây. Những người khác cũng không phân biệt được, và cũng không ai biết được Lục Nguyên đã đạt đến Trường Sinh Bát Trọng.

- Lục Nguyên cũng không được. Phương sư huynh là Phong chủ cũng không thể đơn giản xuất chiến. Nếu thua thì mất mặt lắm. Hiện tại quả thật là rất khó.

Trong lúc những người này đang thảo luận thì một người mặc thanh y trẻ tuổi, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải cầm kiếm bước tới.

Bắc Phong tựa hồ như đang gặp phải nan đề.

Một người thực lực tương đương với người mà sư phụ giết chết đã xông ra.

Không khỏi nhớ lại, sư phụ đã giết chết Hồ trưởng lão.

Hoa Sơn Hộ Sơn đại trận, ánh sáng mặt trời vẫn còn chiếu sáng.

Song phương cũng không phải là chiến đấu từ sáng sớm đến chiều tối. Khi đánh nhau tiêu hao pháp lực rất nhanh.

Có đôi khi đánh một hồi sẽ dừng lại một thời gian ngắn.



Trong lúc hai bên nghỉ ngơi thì sẽ phái từng người lên mắng chửi bên kia.

Ví dụ như hiện tại, trên trận chiến hư không, yêu ma bên kia liền phái ra một gã cao lớn vạm vỡ. Người này có một cái đuôi thật lớn, toàn thân da màu vàng. Thân cao chỉ sợ là hơn một trường, múa may cây gậy thật dài trong tay. Toàn thân gã mặc áo giáp màu vàng, thẳng như một viên thiên tướng, uy phong lẫm lẫm, khí thế vô song.

Người này chính là Hổ trưởng lão của thập đại yêu ma.

Thập đại trưởng lão đều không có mặt đầy đủ.

Hổ trưởng lão nhảy ra, cười ha hả:

- Như thế nào, Bắc Phong đời thứ chín chết hết rồi sao? Sao không có người dám ra tranh tài cùng Hổ trưởng lão ta chứ? Năm đó, Nguyên Nguyên Thượng Nhân khi đánh bại ta đã nói, chỉ cần có Hoa Sơn đời thứ chín ở đây một ngày thì sẽ không cho pháp yêu ma như ta hung hăng càn quấy. Hiện tại, ta đang ở đây nhưng bên kia chỉ có khoa trương thôi sao? Đây đã là ngày thứ ba, nhưng Bắc Phong đời thứ chín lại chẳng có ai. Hahaha…

Hổ trưởng lão này rốt cuộc đã năm lần nhấn mạnh Bắc Phong đời thứ chín.

Bên Bắc Phong, bốn vị kiếm tiên Phương Nho, Diệp Dương Dung, Sở Phi, và Độc Cô Diệp đứng đó. Trong đó Diệp Dương Dung đang bị thương, là do bị Hổ trưởng lão đánh. Phương Nho hít sâu một hơi:

- Thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có ta tiến lên thôi.

Diệp Dương Dung lập tức lắc đầu:

- Phương sư huynh, không được đâu. Nếu huynh không phải là Phong chủ thì huynh có thể tiến lên. Nhưng huynh bây giờ là Phong chủ, huynh tuyệt đối không thể lên. Huynh lên, nếu như thắng thì tốt, còn thất bại thì không xong rồi. Một Phong Chi Chủ, quan hệ rất trọng đại.

Phương Nho gân xanh trên tay nổi lên, hít sâu một hơi. Mặc dù biết Diệp Dương Dung nói rất có đạo lý, nhưng cơn tức lúc này đây là không thể nhịn.

Phía trên trận chiến hư torng, thanh âm của các trưởng lão rất lớn.

Tu tiên giả của Hoa Sơn và yêu ma bên ngoài tất cả đều có thể nghe.

Mà giờ phút này, một giọng nói lại vang lên:

- Hổ trưởng lão, nếu không ngại thì chúng ta thử một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook