Chương 1529: Nhường ngươi ba chiêu
Mạt Lăng Mạc Tuyết
20/11/2013
Đúng là so với người mười bốn kỷ nguyên khác thì lực công kích của
gã hơi yếu, đó là yếu điểm lớn nhất. Đáng tiếc đối mặt người mười hai kỷ nguyên bình thường như Lục Nguyên thì yếu điểm không còn là yếu nữa,
nếu ngay cả người mười hai kỷ nguyên cũng không trấn áp được thì chủ tốc chi văn minh gã còn lăn lộn làm gì?
Lục Nguyên không ngờ chủ tốc chi văn minh đột nhiên ra tay, dốc sức tránh né.
Hắn nhìn chủ tốc chi văn minh, nói:
- Chủ tốc chi văn minh, nếu ngươi thật sự ra tay thì ta nhường ngươi ba chiêu. Nếu trong vòng ba chiêu ngươi còn chưa làm gì được thì ta sẽ phản kích.
Đây là lời thật lòng của Lục Nguyên, thiếu nhân tình luôn phải trả xong, kiếm bộ thoát khuôn từ tốc thần bộ pháp của đối thủ rất nhiều, cho nên nhường ba chiêu là đủ trả tình người.
Chủ tốc chi văn minh khuôn mặt tái nhợt vặn vẹ, nói:
- Ngươi nhường ta ba chiêu hả? Người mười hai kỷ nguyên như ngươi dựa vào cái gì nhường tay?
Hiển nhiên chủ tốc chi văn minh xem ý tốt của Lục Nguyên thành trào phúng, chớp mắt tấn công hắn. Tê Phong Thần Trảo của gã dùng chiêu toái lưu tinh. Toái lưu tinh cực kỳ nhanh, gần như là chiêu thức nhanh nhất của gã. Đối mặt chiêu thức như vậy, Lục Nguyên vận kiếm bộ nhẹ nhàng né qua.
Chủ tốc chi văn minh nhìn thấy Lục Nguyên vận kiếm bộ né tránh thì càng tức giận, gã ghét nhất bất cứ ai có tốc độ như vậy, bây giờ hắn sử dụng tốc độ siêu nhanh thoát khỏi toái lưu tinh của gã, trong lòng gã sắp phát hiện.
- Lục Nguyên tiểu bối, có bản lĩnh thì đừng dùng tốc độ trốn tránh!
Đúng vậy, tốc độ hiện tại của Lục Nguyên nếu sử dụng thì gã không cách nào đánh trúng. Thường thì chủ tốc chi văn minh toàn làm như vậy tránh kẻ địch tấn công, bây giờ đến lượt Lục Nguyên sử dụng chiêu này tránh công kích của gã, cho nên gã mới càng giận dữ.
Lục Nguyên cười cười, nói:
- Không dùng tốc độ tránh hả? Được thôi. Còn có hai chiêu, ta đỡ vậy.
Xem thường, đây hoàn tàn là xem thường.
Giờ phút này chủ tốc chi văn minh thật sự giận dữ rồi, gã chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị xem thường như vậy. Một hậu bối nhường gã một chiêu xong đòi nhường thêm hai chiêu nữa.
- Tiểu bối, tiếp chiêu đi!
Lần này chủ tốc chi văn minh không dùng toái lưu tinh nữa mà dùng cực hạn chiêu thức của gã. Gã tổng cộng biết ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn, hiện tại đem ba mươi ba loại ẩn chứa lại một điểm kích phát ra. Đối mặt chiêu thức cực hạn của gã thì Lục Nguyên cũng ngự vỏ kiếm Dưỡng Ngô thần kiếm, không rút ra khỏi vỏ, tùy tiện cản lại chiêu thức của gã. Chỉ là ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn mà thôi, đối với Lục Nguyên rất dễ dàng phá, khi chắn thì còn dùng chút xảo kịch trừ đi nhiều pháp lực của đối phương.
- Chiêu thứ hai, ta còn nhường người một chiêu. Lại lần nữa nhắc một tiếng, nếu ngươi lại ra chiêu nữa thì ta nhường xong chiêu này sẽ phản kích đấy.
Lục Nguyên nghiêm túc nhắc lại, ba chiêu đã là cực hạn trả nhân tình.
Bị nhẹ nhàng cản lại! Chủ tốc chi văn minh càng điên tiết, gã là một người cực đoạn, thật ra thì người cực đoan càng dễ thành công tu hành. Bây giờ gã bị một tiểu bối nhường cho hai chiêu, còn nói sẽ nhường tiếp một chiêu nữa, điều này đối với gã là cực kỳ sỉ nhục.
Chủ tốc chi văn minh hét to:
- Lục Nguyên, ngươi đi chết đi!
Chủ tốc chi văn minh giơ tay đánh ra, không còn là thủ đoạn bình thường mà là toái lưu tinh thủ đonạ nhanh nhất. Vẫn là chiêu toái lưu tinh nhưng lúc trước Lục Nguyên đồng ý sẽ không dùng tốc độ tránh né, hơn nữa bây giờ gã dùng thí thần thương. Mũi thương mang theo hơi thở tử vng tuyệt đối, được gọi là trừ vĩnh hằng chi môn không có gì không bị thương được. Tiên thiên linh bảo này một khi đánh trúng sẽ hao tổn nguyên thần của người, vân vân và vân vân, một tiên thiên linh bảo khá là rắc rối, cho dù là chủ văn minh cũng không muốn chống lại tiên thiên linh bảo này. Thí thần thương bởi vì một vụ án mạng nên chủ tốc chi văn minh thường không dùng nó, bây giờ ngoài ức vạn dặm là gã có thể sử dụng, phối hợp toái lưu tinh, có uy lực kinh người, một khi bị đâm trúng thì rắc rối.
Chiêu thứ ba của chủ tốc chi văn minh đánh thẳng hướng Lục Nguyên, muốn đánh chết hắn tại chỗ, hắn mà cũng xứng có tốc độ ngang với mình? Đi chết đi!
Lục nguyên chắn!
Chắn!
Lại chắn!
Tiếp tục chắn!
Liên tục ngăn chặn bảy trăm tám mươi chín lần!
Hoàn toàn ngăn chặn hết tinh diệu của toái lưu tinh.
Sát thần thương không thể chạm được cả vạt áo Lục Nguyên.
Chủ tốc chi văn minh giật nảy mình nói:
- Không ngờ ngươi cản được toái lưu tinh của ta!
Chiêu toái lưu tinh là nhanh như sao băng rồi lại phát tán như trời sao, trong phút chốc mấy ngàn lưu tinh tấn công bất ngờ ngươi không thể chia rõ nên chắn cái nào. Thật ra thì chắn một cái là sai, mà chắn hết cũng sai luôn, chiêu toái lưu tinh chính là nhanh chóng quái dị như vậy đấy.
Chủ tốc chi văn minh ra thức này không phải gã tự mình sáng tạo ra mà trả cái giá rất lớn mời người, chủ thác bất tử văn minh sáng tạo ra. Chủ bất tử văn minh chính là một trong mấy ca thủ lớn nhất trong trời đất, so với chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh còn mạnh hơn, gã sáng tạo ra chiêu thức đương nhiên là không tầm thường rồi.
Chủ tốc chi văn minh dựa vào một chiêu toái lưu tinh chiến thắng rất nhiều người.
Nhưng bây giờ quái dị là một thức cực nhanh lại bị Lục Nguyên nhẹ nhàng đón đỡ.
Lục Nguyên nhướng mày nói:
- Cùng một chiêu thức đừng dùng lần thứ hai ở trước mặt ta.
Thật tình thì chiêu toái lưu tinh đúng là rất mạnh, nhưng tiếc rằng nó xuất hiện lần thứ hai trước mặt Lục Nguyên. Ở trước mặt Lục Nguyên mà dùng chiêu thức là đang xem thường hắn sao?
Lục Nguyên đỡ xong chiêu toái lưu tinh của chủ tốc chi văn minh rồi mà kiếm vẫn nằm trong vỏ, nói:
- Lúc trước ta đã nói rồi, nhường ngươi ba chiêu, nếu ngươi còn không biết điều thì sẽ không chút do dự đánh chết ngươi. Ta nói được thì làm được.
Trả xong nhân tình chủ tốc chi văn minh rồi giờ là lúc mạnh đánh trả, nếu không thì không giống phong cách của hắn.
Lục Nguyên hú dài, kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ.
Vừa ra khỏi vỏ liền là một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn.
Kiếm động sơn hà!
Kiếm động tinh thần!
Kiếm động vũ trụ!
Kiếm pháp của Lục Nguyên cho chủ tốc chi văn minh cảm giác như vậy đấy.
Chủ tốc chi văn minh thầm kinh hoảng, không ngờ Lục Nguyên có kiếm pháp mạnh như vậy. Nhưng chủ tốc chi văn minh lập tức vững bụng vì đã nhớ ra Lục Nguyên yếu nhất là pháp lực, pháp lực mười hai kỷ nguyên bình thường của hắn dù cho sử dụng kiếm pháp tuyệt diệu thì sao chứ? Chỉ cần gã dùng pháp lực đánh tan là được.
Chủ tốc chi văn minh giơ lên thí thần thương cứng đối cứng với Lục Nguyên.
*Bùm!*
Thương và kiếm đan vào cùng một chỗ, hóa thành vô số mưa năng lượng tinh thần.
Trên thí thần thương có ý vị thí sát vạn vật, nhưng trên Dưỡng Ngô thần kiếm lại có cảm giác dưỡng thiên địa chính khí vào thân.
*Bùm!*
Trên thí thần thương rót và pháp lực rõ ràng hơi chiếm ưu thế, nhưng chỉ là hơi mà thôi, không thật sự trên cơ gì nhiều.
Lục Nguyên không ngờ chủ tốc chi văn minh đột nhiên ra tay, dốc sức tránh né.
Hắn nhìn chủ tốc chi văn minh, nói:
- Chủ tốc chi văn minh, nếu ngươi thật sự ra tay thì ta nhường ngươi ba chiêu. Nếu trong vòng ba chiêu ngươi còn chưa làm gì được thì ta sẽ phản kích.
Đây là lời thật lòng của Lục Nguyên, thiếu nhân tình luôn phải trả xong, kiếm bộ thoát khuôn từ tốc thần bộ pháp của đối thủ rất nhiều, cho nên nhường ba chiêu là đủ trả tình người.
Chủ tốc chi văn minh khuôn mặt tái nhợt vặn vẹ, nói:
- Ngươi nhường ta ba chiêu hả? Người mười hai kỷ nguyên như ngươi dựa vào cái gì nhường tay?
Hiển nhiên chủ tốc chi văn minh xem ý tốt của Lục Nguyên thành trào phúng, chớp mắt tấn công hắn. Tê Phong Thần Trảo của gã dùng chiêu toái lưu tinh. Toái lưu tinh cực kỳ nhanh, gần như là chiêu thức nhanh nhất của gã. Đối mặt chiêu thức như vậy, Lục Nguyên vận kiếm bộ nhẹ nhàng né qua.
Chủ tốc chi văn minh nhìn thấy Lục Nguyên vận kiếm bộ né tránh thì càng tức giận, gã ghét nhất bất cứ ai có tốc độ như vậy, bây giờ hắn sử dụng tốc độ siêu nhanh thoát khỏi toái lưu tinh của gã, trong lòng gã sắp phát hiện.
- Lục Nguyên tiểu bối, có bản lĩnh thì đừng dùng tốc độ trốn tránh!
Đúng vậy, tốc độ hiện tại của Lục Nguyên nếu sử dụng thì gã không cách nào đánh trúng. Thường thì chủ tốc chi văn minh toàn làm như vậy tránh kẻ địch tấn công, bây giờ đến lượt Lục Nguyên sử dụng chiêu này tránh công kích của gã, cho nên gã mới càng giận dữ.
Lục Nguyên cười cười, nói:
- Không dùng tốc độ tránh hả? Được thôi. Còn có hai chiêu, ta đỡ vậy.
Xem thường, đây hoàn tàn là xem thường.
Giờ phút này chủ tốc chi văn minh thật sự giận dữ rồi, gã chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị xem thường như vậy. Một hậu bối nhường gã một chiêu xong đòi nhường thêm hai chiêu nữa.
- Tiểu bối, tiếp chiêu đi!
Lần này chủ tốc chi văn minh không dùng toái lưu tinh nữa mà dùng cực hạn chiêu thức của gã. Gã tổng cộng biết ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn, hiện tại đem ba mươi ba loại ẩn chứa lại một điểm kích phát ra. Đối mặt chiêu thức cực hạn của gã thì Lục Nguyên cũng ngự vỏ kiếm Dưỡng Ngô thần kiếm, không rút ra khỏi vỏ, tùy tiện cản lại chiêu thức của gã. Chỉ là ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn mà thôi, đối với Lục Nguyên rất dễ dàng phá, khi chắn thì còn dùng chút xảo kịch trừ đi nhiều pháp lực của đối phương.
- Chiêu thứ hai, ta còn nhường người một chiêu. Lại lần nữa nhắc một tiếng, nếu ngươi lại ra chiêu nữa thì ta nhường xong chiêu này sẽ phản kích đấy.
Lục Nguyên nghiêm túc nhắc lại, ba chiêu đã là cực hạn trả nhân tình.
Bị nhẹ nhàng cản lại! Chủ tốc chi văn minh càng điên tiết, gã là một người cực đoạn, thật ra thì người cực đoan càng dễ thành công tu hành. Bây giờ gã bị một tiểu bối nhường cho hai chiêu, còn nói sẽ nhường tiếp một chiêu nữa, điều này đối với gã là cực kỳ sỉ nhục.
Chủ tốc chi văn minh hét to:
- Lục Nguyên, ngươi đi chết đi!
Chủ tốc chi văn minh giơ tay đánh ra, không còn là thủ đoạn bình thường mà là toái lưu tinh thủ đonạ nhanh nhất. Vẫn là chiêu toái lưu tinh nhưng lúc trước Lục Nguyên đồng ý sẽ không dùng tốc độ tránh né, hơn nữa bây giờ gã dùng thí thần thương. Mũi thương mang theo hơi thở tử vng tuyệt đối, được gọi là trừ vĩnh hằng chi môn không có gì không bị thương được. Tiên thiên linh bảo này một khi đánh trúng sẽ hao tổn nguyên thần của người, vân vân và vân vân, một tiên thiên linh bảo khá là rắc rối, cho dù là chủ văn minh cũng không muốn chống lại tiên thiên linh bảo này. Thí thần thương bởi vì một vụ án mạng nên chủ tốc chi văn minh thường không dùng nó, bây giờ ngoài ức vạn dặm là gã có thể sử dụng, phối hợp toái lưu tinh, có uy lực kinh người, một khi bị đâm trúng thì rắc rối.
Chiêu thứ ba của chủ tốc chi văn minh đánh thẳng hướng Lục Nguyên, muốn đánh chết hắn tại chỗ, hắn mà cũng xứng có tốc độ ngang với mình? Đi chết đi!
Lục nguyên chắn!
Chắn!
Lại chắn!
Tiếp tục chắn!
Liên tục ngăn chặn bảy trăm tám mươi chín lần!
Hoàn toàn ngăn chặn hết tinh diệu của toái lưu tinh.
Sát thần thương không thể chạm được cả vạt áo Lục Nguyên.
Chủ tốc chi văn minh giật nảy mình nói:
- Không ngờ ngươi cản được toái lưu tinh của ta!
Chiêu toái lưu tinh là nhanh như sao băng rồi lại phát tán như trời sao, trong phút chốc mấy ngàn lưu tinh tấn công bất ngờ ngươi không thể chia rõ nên chắn cái nào. Thật ra thì chắn một cái là sai, mà chắn hết cũng sai luôn, chiêu toái lưu tinh chính là nhanh chóng quái dị như vậy đấy.
Chủ tốc chi văn minh ra thức này không phải gã tự mình sáng tạo ra mà trả cái giá rất lớn mời người, chủ thác bất tử văn minh sáng tạo ra. Chủ bất tử văn minh chính là một trong mấy ca thủ lớn nhất trong trời đất, so với chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh còn mạnh hơn, gã sáng tạo ra chiêu thức đương nhiên là không tầm thường rồi.
Chủ tốc chi văn minh dựa vào một chiêu toái lưu tinh chiến thắng rất nhiều người.
Nhưng bây giờ quái dị là một thức cực nhanh lại bị Lục Nguyên nhẹ nhàng đón đỡ.
Lục Nguyên nhướng mày nói:
- Cùng một chiêu thức đừng dùng lần thứ hai ở trước mặt ta.
Thật tình thì chiêu toái lưu tinh đúng là rất mạnh, nhưng tiếc rằng nó xuất hiện lần thứ hai trước mặt Lục Nguyên. Ở trước mặt Lục Nguyên mà dùng chiêu thức là đang xem thường hắn sao?
Lục Nguyên đỡ xong chiêu toái lưu tinh của chủ tốc chi văn minh rồi mà kiếm vẫn nằm trong vỏ, nói:
- Lúc trước ta đã nói rồi, nhường ngươi ba chiêu, nếu ngươi còn không biết điều thì sẽ không chút do dự đánh chết ngươi. Ta nói được thì làm được.
Trả xong nhân tình chủ tốc chi văn minh rồi giờ là lúc mạnh đánh trả, nếu không thì không giống phong cách của hắn.
Lục Nguyên hú dài, kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ.
Vừa ra khỏi vỏ liền là một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn.
Kiếm động sơn hà!
Kiếm động tinh thần!
Kiếm động vũ trụ!
Kiếm pháp của Lục Nguyên cho chủ tốc chi văn minh cảm giác như vậy đấy.
Chủ tốc chi văn minh thầm kinh hoảng, không ngờ Lục Nguyên có kiếm pháp mạnh như vậy. Nhưng chủ tốc chi văn minh lập tức vững bụng vì đã nhớ ra Lục Nguyên yếu nhất là pháp lực, pháp lực mười hai kỷ nguyên bình thường của hắn dù cho sử dụng kiếm pháp tuyệt diệu thì sao chứ? Chỉ cần gã dùng pháp lực đánh tan là được.
Chủ tốc chi văn minh giơ lên thí thần thương cứng đối cứng với Lục Nguyên.
*Bùm!*
Thương và kiếm đan vào cùng một chỗ, hóa thành vô số mưa năng lượng tinh thần.
Trên thí thần thương có ý vị thí sát vạn vật, nhưng trên Dưỡng Ngô thần kiếm lại có cảm giác dưỡng thiên địa chính khí vào thân.
*Bùm!*
Trên thí thần thương rót và pháp lực rõ ràng hơi chiếm ưu thế, nhưng chỉ là hơi mà thôi, không thật sự trên cơ gì nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.