Chương 113: Nội bộ Đại Tấn(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Nhưng lần này càng thêm không đúng. Đấu chưa đến mười chiêu mà họ cảm giác mình bị cuốn vào kiếm quyển, tùy thời bị tìm ra sơ hở. Thân thể họ như bị khống chế, không chỉ là thế, họ còn phát hiện trước mặt họ dường như không phải kiếm.
Là gió.
Gió thiên phiên.
Nếu nói đối thủ là kiếm thì họ còn có thể nghĩ cách phản kích lại, vậy bây giờ họ muốn phản kích cũng không biết nên làm sao.
Trong thiên nhiên gió tùy ý thổi, không nơi nào là không có gió, cái loại này ngơi nên làm sao phản kích đây? Tới mức độ này rồi chính là kiếm thuật khiến người tuyệt vọng. Trừ phi pháp lực vượt xa Lục Nguyên, nếu không thì đụng phải kiếm thuật khiến người tuyệt vọng chỉ có nước tâm lạnh. Bốn người Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba vốn ở trong tù một tháng, nghĩ ra các cách nhưng giờ đối mặt kiếm thuật cỡ này của Lục Nguyên, chúng không có cách nào hết thì làm sao đánh? Gió thiên nhiên không chỗ nào không ở là đối thủ của ngươi, ngươi làm sao mới tránh được kiếm như vậy?
Đám Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba bây giờ đã tuyệt vọng, bốn người cảm thấy đầu óc mình có bệnh. Nếu không bệnh thì sao tự dưng đi tìm chết, cướp khoáng sản Tượng Sơn làm gì? Sau khi Lục Nguyên đi tới Lý gia sơn trang còn dám chủ động tìm tới cửa.
Gió rốt cuộc ngừng. Khi gió ngừng thì đám Vương Hoành Đồ mới trông thấy Dưỡng Ngô kiếm. Dưỡng Ngô kiếm lúc này đã có phân nửa trở vào vỏ, trước ánh nhìn chăm chú của bọn họ, nửa còn lại của Dưỡng Ngô kiếm cũng vào trong vỏ.
Lục Nguyên thu tay, trận chiến này chỉ là một lần thử xem siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý mà thôi. Bây giờ coi như trông thấy uy lực siêu thoát kiếm ý của phong kiếm ý rồi, quả nhiên cực mạnh. Bốn người Vương Hoành Đồ hồi phục tám phần thực lực bắt tay nhau mà vẫn vô lực trước siêu thoát kiếm ý của mình.
Đã thử ra uy lực thì tất nhiên có thể ngừng tay.
………
Những ngày tiếp theo Lục Nguyên khá là nhàn rỗi.
Khối địa bàn Đông Đạo phủ cơ bản bị Lý gia sơn trang chiếm lĩnh, biết được Lục Nguyên có kiếm thuật như vậy đám Vương Hoành Đồ dẫn theo thế lực thuộc hạ chạy xa thật xa, không dám hó hé tới gần Đông Đạo phủ nữa. Chúng cảm thấy Lục Nguyên giống như ác ma, trốn càng xa càng tốt, ở gần chút sẽ gặp nguy hiểm.
Chuỗi ngày này hắn mỗi ngày vui vẻ ăn uống no đủ ngủ đã giấc, ngày ngày nhàn nhã. Kỳ thực bây giờ Lý gia sơn trang mỗi ngày chính vụ khá nhiều, nhưng nếu ông lão họ Lỗ đã tới rồi thì cứ giao hết cho ông ta cùng với Lý Phóng là được rồi. Việc rắc rối như thế hắn lười rớ vào.
Cái gì phân chia khoáng sản, sai người đi lấy khoáng sản, tổ thành đội tuần tra khoáng sản, hấp thu máu mới, mấy công tác nhiều như vậy nếu thật đi xử lý thì khỏi có thời gian nghỉ ngơi. Thôi thì hắn sống ngày qua ngày mọc nấm cho rồi.
Nếu nói trong thời gian này còn có gì khó chịu thì đó là Đại Tấn hoàng tộc Thất hoàng tử. Vừa lúc y tới Đông Bình tỉnh, nghe nói việc Đông Đạo phủ thì ba ngày hai đầu đến viếng, Lục Nguyên làm sao cũng nghĩ không ra ý tưởng của vị Thất hoàng tử Đại Tấn hoàng tộc này.
Nội bộ Đại Tấn hoàng tộc, vì vị trí hoàng đế đời tiếp theo mà nội đấu khá kịch liệt. Chắc chắn Thất hoàng tử cũng muốn kéo viện trợ, rảnh quá đến tìm hắn chắp nối, còn tặng cho không ít lễ vật.
Ai, Thất hoàng tử đúng là rảnh quá đi, ngay cả vị trí chủ Bắc phong mà hắn còn cố gắng né tránh cho bằng được, ngu gì để cuốn vào tranh chấp hoàng đế tiếp theo trong Đại Tấn hoàng tộc. Loại chuyện này có thể trốn bao xa thì trốn, lễ vật Thất hoàng tử đưa tới đều bị chắn trở về.
Nhưng Thất hoàng tử đúng là bám riết không tha, thỉnh thoảng đến viếng gây rắc rối.
Thôi, thôi, không bằng về cho rồi. Dù sao bây giờ tình hình Đông Đạo phủ đã bị hắn giải quyết, vấn đề khoáng sản cũng xử lý tốt đẹp, việc còn lại có Lỗ Thúc trấn giữ. Lỗ Thúc so với hắn càng lão luyện, có ông trấn giữ thì hắn rất yên tâm.
Vẫn là quay về Hoa Sơn thôi.
“Ve ve…”
“Ve ve…”
Từng tiếng ve kêu có lẽ là tràn đầy sức sống nhất vào ngày hè.
Trong sân, Lục Nguyên chắp tay sau lưng, lần này đối phó bốn người Hoàng Phong Ba, Tôn Thiên Cương, Vương Hoành Đồ, Tiền Lãnh, nhốt bốn người vào trong ngục, vốn dựa theo kế hoạch nên cướp hết khoáng sản vùng này, tiếp theo trong bốn người tối đa là Tôn Thiên Cương có hậu đài cứng nhất còn sống trở ra, mấy tên khác nên ngoan ngoãn ở trong ngục.
Kết quả cuối cùng Tông Lão Hội ra quyết định khiến đám người sống sót đi ra, nhưng cuối cùng khoáng sản vẫn thuộc quyền sở hữu một hệ của hắn.
Nói đơn giản là mục tiêu hoàn thành một cái, cái kia thất bại.
Kỳ thực lúc ban đầu Lục Nguyên tưởng cơ bản cấu thành Tông Lão Hội là người ngũ đại tiên môn, một khi xảy ra sự cố thì tất nhiên sẽ hướng về hắn, trực thuộc Hoa Sơn tiên môn trong ngũ đại tiên môn. Kết quả hắn phát hiện lần này Tông Lão Hội không nghiêng về hướng mình.
Quyết đoán này chỉ có thể nói là hơi đứng về phía đối phương. Điều này khá kỳ lạ.
Lúc nhận được quyết định, Lục Nguyên lấy làm lạ, nhưng sau đó nghe Lỗ Thúc giảng dạy thì hắn hiểu ra.
Hiện tại Hoa Sơn tiên môn chia làm năm phong, năm phong nội đấu với nhau, lại chia thành ba tông kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Kiếm tông Đông phong, Nam phong. Khí tông Trung phong, Tây phong. Kiếm khí tông Bắc phong. Tuy Hoa Sơn tiên môn chia làm năm phong, nhưng năm phong liên hợp lại, thực lực nguyên Hoa Sơn tiên môn xếp hàng số một ngũ đại tiên môn.
Hoa Sơn tiên môn hiện này thế quá mạnh, cưỡng chế bốn tiên môn khác đứng đầu. Vậy nên bốn tiên môn cảm thấy nên áp chế Hoa Sơn tiên môn một chút.
Vừa lúc sự việc Đông Đạo phủ đưa lên Tông Lão Hội, theo lý nói Hoa Sơn tiên môn luôn cường thế, lần này Lục Nguyên thủ đoạn càng diệu, khoáng sản tất nhiên phải giao cho Hoa Sơn tiên môn quản lý rồi. Đám Hoàng Phong Ba sợ là sẽ phải bị đưa tới nhà giam Hoa Sơn, tối đa Tôn Thiên Cương may mắn chút, tại vì có chỗ dựa cứng.
Lúc trước đã nói, Tông Lão Hội cơ bản do người ngũ đại tiên môn cấu thành.
Lúc này bốn tiên môn khác đều có ý định muốn áp chế Hoa Sơn tiên môn. Vậy nên phán quyết cuối cùng ngược lại có lợi cho thế lực sau lưng Vương gia, Hoàng gia, Tiền gia.
Lần này Tông Lão Hội là tát mạnh vào mặt Hoa Sơn tiên môn, coi như là lần đầu tiên bốn tiên môn bắt tay nhau áp chế Hoa Sơn tiên môn một phen.
Tất nhiên Nguyên Nguyên Thượng Nhân không cam lòng, nhưng lần này là bốn tiên môn bắt tay nhau áp chế, khiến Hoa Sơn tiên môn không phục cũng không được. Nguyên Nguyên Thượng Nhân tại Tông Lão Hội kháng nghị nhiều lần mà không được, bất đắc dĩ, càng đừng nói tới Lý Nguyên Bạch phản đối, tất nhiên khó thể lung lay quyết định.
Kết quả cứ thế, cuối cùng rơi vào tay Lục Nguyên.
Tốt lắm.
Khóe môi Lục Nguyên nhếch nụ cười nhạt.
Quyết định của Tông Lão Hội một khi đã ra thì không ai dám nghi ngờ, không ai dám không làm theo.
Lục Nguyên không dám, cho nên mới làm theo quyết định thả đám Hoàng Phong Ba.
Hừ, ai không dám chứ?
Khóe môi Lục Nguyên nụ cười càng lạnh. Đám Hoàng Phong Ba dám trước chiếm khoáng sản Tượng Sơn, khi hắn đến thì còn động tay chân tới cửa khiêu khích. Vốn hắn không có sát khí bao nhiêu, nhưng Tông Lão Hội phán xét như vậy, chính là nói đám Hoàng Phong Ba chọc người một hệ của hắn, chủ động trêu chọc hắn, cuối cùng chỉ bồi thường một khoáng sản là xong xuôi.
Là gió.
Gió thiên phiên.
Nếu nói đối thủ là kiếm thì họ còn có thể nghĩ cách phản kích lại, vậy bây giờ họ muốn phản kích cũng không biết nên làm sao.
Trong thiên nhiên gió tùy ý thổi, không nơi nào là không có gió, cái loại này ngơi nên làm sao phản kích đây? Tới mức độ này rồi chính là kiếm thuật khiến người tuyệt vọng. Trừ phi pháp lực vượt xa Lục Nguyên, nếu không thì đụng phải kiếm thuật khiến người tuyệt vọng chỉ có nước tâm lạnh. Bốn người Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba vốn ở trong tù một tháng, nghĩ ra các cách nhưng giờ đối mặt kiếm thuật cỡ này của Lục Nguyên, chúng không có cách nào hết thì làm sao đánh? Gió thiên nhiên không chỗ nào không ở là đối thủ của ngươi, ngươi làm sao mới tránh được kiếm như vậy?
Đám Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba bây giờ đã tuyệt vọng, bốn người cảm thấy đầu óc mình có bệnh. Nếu không bệnh thì sao tự dưng đi tìm chết, cướp khoáng sản Tượng Sơn làm gì? Sau khi Lục Nguyên đi tới Lý gia sơn trang còn dám chủ động tìm tới cửa.
Gió rốt cuộc ngừng. Khi gió ngừng thì đám Vương Hoành Đồ mới trông thấy Dưỡng Ngô kiếm. Dưỡng Ngô kiếm lúc này đã có phân nửa trở vào vỏ, trước ánh nhìn chăm chú của bọn họ, nửa còn lại của Dưỡng Ngô kiếm cũng vào trong vỏ.
Lục Nguyên thu tay, trận chiến này chỉ là một lần thử xem siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý mà thôi. Bây giờ coi như trông thấy uy lực siêu thoát kiếm ý của phong kiếm ý rồi, quả nhiên cực mạnh. Bốn người Vương Hoành Đồ hồi phục tám phần thực lực bắt tay nhau mà vẫn vô lực trước siêu thoát kiếm ý của mình.
Đã thử ra uy lực thì tất nhiên có thể ngừng tay.
………
Những ngày tiếp theo Lục Nguyên khá là nhàn rỗi.
Khối địa bàn Đông Đạo phủ cơ bản bị Lý gia sơn trang chiếm lĩnh, biết được Lục Nguyên có kiếm thuật như vậy đám Vương Hoành Đồ dẫn theo thế lực thuộc hạ chạy xa thật xa, không dám hó hé tới gần Đông Đạo phủ nữa. Chúng cảm thấy Lục Nguyên giống như ác ma, trốn càng xa càng tốt, ở gần chút sẽ gặp nguy hiểm.
Chuỗi ngày này hắn mỗi ngày vui vẻ ăn uống no đủ ngủ đã giấc, ngày ngày nhàn nhã. Kỳ thực bây giờ Lý gia sơn trang mỗi ngày chính vụ khá nhiều, nhưng nếu ông lão họ Lỗ đã tới rồi thì cứ giao hết cho ông ta cùng với Lý Phóng là được rồi. Việc rắc rối như thế hắn lười rớ vào.
Cái gì phân chia khoáng sản, sai người đi lấy khoáng sản, tổ thành đội tuần tra khoáng sản, hấp thu máu mới, mấy công tác nhiều như vậy nếu thật đi xử lý thì khỏi có thời gian nghỉ ngơi. Thôi thì hắn sống ngày qua ngày mọc nấm cho rồi.
Nếu nói trong thời gian này còn có gì khó chịu thì đó là Đại Tấn hoàng tộc Thất hoàng tử. Vừa lúc y tới Đông Bình tỉnh, nghe nói việc Đông Đạo phủ thì ba ngày hai đầu đến viếng, Lục Nguyên làm sao cũng nghĩ không ra ý tưởng của vị Thất hoàng tử Đại Tấn hoàng tộc này.
Nội bộ Đại Tấn hoàng tộc, vì vị trí hoàng đế đời tiếp theo mà nội đấu khá kịch liệt. Chắc chắn Thất hoàng tử cũng muốn kéo viện trợ, rảnh quá đến tìm hắn chắp nối, còn tặng cho không ít lễ vật.
Ai, Thất hoàng tử đúng là rảnh quá đi, ngay cả vị trí chủ Bắc phong mà hắn còn cố gắng né tránh cho bằng được, ngu gì để cuốn vào tranh chấp hoàng đế tiếp theo trong Đại Tấn hoàng tộc. Loại chuyện này có thể trốn bao xa thì trốn, lễ vật Thất hoàng tử đưa tới đều bị chắn trở về.
Nhưng Thất hoàng tử đúng là bám riết không tha, thỉnh thoảng đến viếng gây rắc rối.
Thôi, thôi, không bằng về cho rồi. Dù sao bây giờ tình hình Đông Đạo phủ đã bị hắn giải quyết, vấn đề khoáng sản cũng xử lý tốt đẹp, việc còn lại có Lỗ Thúc trấn giữ. Lỗ Thúc so với hắn càng lão luyện, có ông trấn giữ thì hắn rất yên tâm.
Vẫn là quay về Hoa Sơn thôi.
“Ve ve…”
“Ve ve…”
Từng tiếng ve kêu có lẽ là tràn đầy sức sống nhất vào ngày hè.
Trong sân, Lục Nguyên chắp tay sau lưng, lần này đối phó bốn người Hoàng Phong Ba, Tôn Thiên Cương, Vương Hoành Đồ, Tiền Lãnh, nhốt bốn người vào trong ngục, vốn dựa theo kế hoạch nên cướp hết khoáng sản vùng này, tiếp theo trong bốn người tối đa là Tôn Thiên Cương có hậu đài cứng nhất còn sống trở ra, mấy tên khác nên ngoan ngoãn ở trong ngục.
Kết quả cuối cùng Tông Lão Hội ra quyết định khiến đám người sống sót đi ra, nhưng cuối cùng khoáng sản vẫn thuộc quyền sở hữu một hệ của hắn.
Nói đơn giản là mục tiêu hoàn thành một cái, cái kia thất bại.
Kỳ thực lúc ban đầu Lục Nguyên tưởng cơ bản cấu thành Tông Lão Hội là người ngũ đại tiên môn, một khi xảy ra sự cố thì tất nhiên sẽ hướng về hắn, trực thuộc Hoa Sơn tiên môn trong ngũ đại tiên môn. Kết quả hắn phát hiện lần này Tông Lão Hội không nghiêng về hướng mình.
Quyết đoán này chỉ có thể nói là hơi đứng về phía đối phương. Điều này khá kỳ lạ.
Lúc nhận được quyết định, Lục Nguyên lấy làm lạ, nhưng sau đó nghe Lỗ Thúc giảng dạy thì hắn hiểu ra.
Hiện tại Hoa Sơn tiên môn chia làm năm phong, năm phong nội đấu với nhau, lại chia thành ba tông kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Kiếm tông Đông phong, Nam phong. Khí tông Trung phong, Tây phong. Kiếm khí tông Bắc phong. Tuy Hoa Sơn tiên môn chia làm năm phong, nhưng năm phong liên hợp lại, thực lực nguyên Hoa Sơn tiên môn xếp hàng số một ngũ đại tiên môn.
Hoa Sơn tiên môn hiện này thế quá mạnh, cưỡng chế bốn tiên môn khác đứng đầu. Vậy nên bốn tiên môn cảm thấy nên áp chế Hoa Sơn tiên môn một chút.
Vừa lúc sự việc Đông Đạo phủ đưa lên Tông Lão Hội, theo lý nói Hoa Sơn tiên môn luôn cường thế, lần này Lục Nguyên thủ đoạn càng diệu, khoáng sản tất nhiên phải giao cho Hoa Sơn tiên môn quản lý rồi. Đám Hoàng Phong Ba sợ là sẽ phải bị đưa tới nhà giam Hoa Sơn, tối đa Tôn Thiên Cương may mắn chút, tại vì có chỗ dựa cứng.
Lúc trước đã nói, Tông Lão Hội cơ bản do người ngũ đại tiên môn cấu thành.
Lúc này bốn tiên môn khác đều có ý định muốn áp chế Hoa Sơn tiên môn. Vậy nên phán quyết cuối cùng ngược lại có lợi cho thế lực sau lưng Vương gia, Hoàng gia, Tiền gia.
Lần này Tông Lão Hội là tát mạnh vào mặt Hoa Sơn tiên môn, coi như là lần đầu tiên bốn tiên môn bắt tay nhau áp chế Hoa Sơn tiên môn một phen.
Tất nhiên Nguyên Nguyên Thượng Nhân không cam lòng, nhưng lần này là bốn tiên môn bắt tay nhau áp chế, khiến Hoa Sơn tiên môn không phục cũng không được. Nguyên Nguyên Thượng Nhân tại Tông Lão Hội kháng nghị nhiều lần mà không được, bất đắc dĩ, càng đừng nói tới Lý Nguyên Bạch phản đối, tất nhiên khó thể lung lay quyết định.
Kết quả cứ thế, cuối cùng rơi vào tay Lục Nguyên.
Tốt lắm.
Khóe môi Lục Nguyên nhếch nụ cười nhạt.
Quyết định của Tông Lão Hội một khi đã ra thì không ai dám nghi ngờ, không ai dám không làm theo.
Lục Nguyên không dám, cho nên mới làm theo quyết định thả đám Hoàng Phong Ba.
Hừ, ai không dám chứ?
Khóe môi Lục Nguyên nụ cười càng lạnh. Đám Hoàng Phong Ba dám trước chiếm khoáng sản Tượng Sơn, khi hắn đến thì còn động tay chân tới cửa khiêu khích. Vốn hắn không có sát khí bao nhiêu, nhưng Tông Lão Hội phán xét như vậy, chính là nói đám Hoàng Phong Ba chọc người một hệ của hắn, chủ động trêu chọc hắn, cuối cùng chỉ bồi thường một khoáng sản là xong xuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.