Chương 115: Nửa năm trôi qua(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Không có chứng cứ thì việc này chỉ đành qua đi, thành vụ án không thể giải quyết.
Chuyện này dẫn đến các phương phản ứng.
Bên tứ đại tiên môn vốn muốn mượn cơ hội đè ép Hoa Sơn tiên môn một phen, dù sao Hoa Sơn tiên môn quá mạnh, kết quả bởi vì Lục Nguyên phản kích khiến ý định của họ thành công dã tràng. Tứ đại tiên môn gồm: Thanh Thành tiên môn, Côn Luân tiên môn, Nam Hải tiên môn, Võ Đang tiên môn, họ càng cảm thấy Hoa Sơn tiên môn cường đại.
Hiện giờ tứ đại tiên môn là điển hình câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không dám nói ra.
………
Bên Lý Nguyên Bạch bất đắc dĩ thở dài nói:
- Thật là hồ đồ.
Vốn ông định đợi Lục Nguyên trở về sẽ nghiêm khắc trừng phạt, chọc tới trên đầu Tông Lão Hội thật là quá to gan. May là hắn ra tay sạch sẽ, nhưng dù sao đợi Lục Nguyên về cũng phải phạt hắn một phen, trị hắn tiêu hao bớt nhuệ khí đi.
Tư Mã Trường Bạch thì trợn mắt há hốc mồm. Vốn lúc Lục Nguyên tới quậy Tư Mã Kiếm Quán của mình thì gã phát hiện Lục Nguyên không sợ trời không sợ đất rồi, kết quả bây giờ mới biết lần trước hắn chọc Tư Mã Kiếm Quán căn bản là việc cỏn con. Lục Nguyên này bình thường không có gì, phát điên lên thật đúng là tên điên. Hiện giờ Tư Mã Trường Bạch cảm thấy chọc vào Lý Nguyên Bạch có chút không khôn ngoan. Nhưng nếu đã dây vào rồi thì phải nghĩ cách trước khi Lục Nguyên trưởng thành triệt để xóa bỏ đi. Chỉ cần mình ra tay gọn gàng khiến Nguyên Nguyên Thượng Nhân không có gì để nói. Nói đơn giản là bên ngoài chơi theo quy tắc, đừng để có chứng cứ bị chộp là được.
………
Khi Nguyên Nguyên Thượng Nhân thu được tin tức này thì cất tiếng cười to, nói:
- Không sai, làm tốt lắm! Ngươi không giết bốn người Hoàng Phong Ba thì sau này lão phu cũng sẽ giết!
Để lại bốn người Hoàng Phong Ba là tát vào mặt Hoa Sơn tiên môn. Nguyên Nguyên Thượng Nhân vốn định đích thân ra tay, nay Lục Nguyên hành động thì lão khỏi phải làm.
……..
Khắp nơi đều có phản ứng.
Nhưng mặt kệ ở đâu nghĩ gì, sự việc đến tận đây cũng nên kết thúc.
Vốn cho rằng việc này nên sớm kết thúc, lúc Lục Nguyên đem vụ việc đưa lên Tông Lão Hội thì nên chấm dứt. Kết quả tứ đại tiên môn chơi một chiêu khiến chuyện kéo dài đến hiện nay, kéo dài thì mở rộng hiệu ứng, các phương trong lòng có cảm giác gì thì chỉ chính họ mới biết.
Còn bản thân Lục Nguyên, hắn lập tức trở về Hoa Sơn. Nhưng sau khi quay về Bắc phong liền bị sư phụ Lý Nguyên Bạch mắng cho một trận. Tiếng mắng của Lý Nguyên Bạch đa phần là chửi Lục Nguyên gan to bằng trời, làm xằng làm bậy.
Tất nhiên Lục Nguyên sẽ không thấy tức giận, sư phụ mắng vài tiếng thì phận làm đệ tử phải nghe, đừng nói tới trong tiếng mắng cảm giác được sư phụ vô cùng quan tâm mình, là sợ mình gặp chuyện.
Cuối cùng Lý Nguyên Bạch phạt Lục Nguyên cấm túc tại Hoa Sơn một năm, trong vòng một năm không thể ra Hoa Sơn.
Lục Nguyên không có cảm giác gì về trừng phạt này. Là sư phụ lo lắng cho hắn, hơn nữa hắn quậy dưới núi trời long đất lở, trong khoảng thời gian này ở trên núi hồi phục tâm tình bình tĩnh. Hồng trần dưới núi hỗn loạn dễ khiến người đạo tâm bị che mờ, cho nên thỉnh thoảng phải ở trên núi điều chỉnh.
Đúng thế, còn phải hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã trên núi nữa chứ.
Đối với trừng phạt này Nguyên Nguyên Thượng Nhân không nói thêm cái gì. Lục Nguyên là sư điệt, lão thích cá tính to gan của hắn. Ngươi không chọc ta thì thôi, tùy tiện trêu vào tùy ngươi, một khi vượt qua giới hạn vậy mặc kệ ngươi có là thiên vương lão tử cũng nhất định đáp trả lại. Nhưng Lý sư đệ tiêu hao tính tình sư điệt này cũng tốt, sư điệt này tương lai lão sẽ trọng dụng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đối với sư điệt của mình nhận định là lười biếng, ngộ tính cao, thiên phú tạm được, làm việc hơi gian xảo nhưng một khi chọc nóng nảy sẽ nổi điên làm bậy. Lý sư đệ thu một đồ đệ thật tốt, khiến Nguyên Nguyên Thượng Nhân có chút hâm mộ.
………
Hạ đi, thu đến, đông lại.
Nửa năm chớp mắt đã qua.
Đột ngột đến đợt tuyết đầu đông rơi suốt một ngày một đêm. Sau khi ngừng tuyết, bước ra khỏi phòng nóc như lân văn, cây như bạch san hô, từ xa nhìn đỉnh núi khác như dãy ngọc long, thật là minh quang diệu nhãn ngọc điêu càn khôn. Lục Nguyên bước ra phòng của mình.
Nửa năm qua tuy nói hắn bị phạt cấm túc tại Hoa Sơn một năm, nhưng thời gian trôi qua không tệ lắm. Tuy không xuống dưới nửa bước nhưng bên Diệp Viên sớm chứa không ít rượu, nửa năm trước đem mớ rượu trực tiếp chuyển về đủ cho hắn uống một bụng. Hắn rảnh rỗi ở trên núi thì các loại chim bay cá nhảy gặp xui. Nửa năm qua hắn luyện kiếm, tĩnh tọa, uống rượu, nướng các loại món ngon, ngày tháng vô cùng tự do, chẳng ngờ pháp thuật đã đột phá đến đỉnh đệ cửu tầng đại chu thiên luyện khí.
Cuộc đời thật là…
Thôi, trước đừng cảm thán cuộc đời, sư phụ sắp đi ra rồi.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Lý Nguyên Bạch, muốn nâng ông dậy thì bị cười mắng:
- Sư phụ ngươi còn chưa tới mức cần người dìu đâu!
Nói xong ông chắp tay sau lưng cất bước đi. Lục Nguyên đi theo sau. Ông lão áo trắng đi đằng trước, thanh y thiếu niên đi theo phía sau. Tuyết trên mặt đất lập tức xuất hiện hai hàng bước chân, dọc theo Vân Vụ Cung.
Vân Vụ Cung Vân Thiện Điện lúc này khá là náo nhiệt.
Hoa Sơn nổi danh kiếm tiên Quân Tử kiếm tiên Phương Nho, Đại Nhật kiếm tiên Tư Mã Trường Bạch, Thùy Mộ kiếm tiên Lý Nguyên Bạch, Cô Tâm kiếm tiên Độc Cô Diệp, Viên Dung kiếm tiên Diệp Dương Dung, Phi Thiên kiếm tiên Sở Phi, bốn vị đều đã đến chỉ còn thiếu một mình Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Mười đệ tử chân truyền không thiếu một ai. Đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình, tam đệ tử Lăng Ngọc Châu, tứ đệ tử Phương Đạm, ngũ đệ tử Tư Mã Bác, lục đệ tử Lục Nguyên, thất đệ tử An Tri, bát đệ tử Diệp Phi, cửu đệ tử Diệp Phương, thập đệ tử Diệp Viên đều lần lượt đến, tụ tập đầy sảnh. Trừ những người này ra còn có không ít cửu đại bất tri danh trưởng lão, một số thập đại đệ tử biểu hiện ưu thế vượt trội.
Trên mỗi cái bàn đều bày sẵn rượu và đồ nhắm.
Ngày hôm nay khác với bình thường, là ngày cuối năm.
Không sai, chính là cuối năm.
Tu tiên giả không giống như người thường tưởng tượng ăn gió uống sương, tu tiên giả cũng là ăn cuối năm. Mỗi năm Bắc phong đều sẽ ăn cuối năm một lần. Cuối năm ở Bắc phong kỳ thực chính là làm tổng kết một năm cùng với hy vọng năm mới, mọi người cùng nhau vui vẻ ngồi chung một chỗ, coi như ngưng tụ lòng người môn phái.
Ngũ đại tiên môn rất chú trọng đồng lòng nội bộ môn phái của mình.
Một môn phái không đồng lòng, ngươi tính kế ta ta hại ngươi, vậy môn phái này cách diệt vong không xa.
…….
Sau khi Lục Nguyên bước vào, cùng thập đại đệ tử chân truyền khác chào hỏi trừ Tư Mã Bác ra. Lục Nguyên bình thường là người dễ nói chuyện, quan hệ với mấy người trong đệ thập đại đệ tử chân truyền không tệ, tất nhiên trừ cừu gia Tư Mã Bác. Dĩ nhiên còn có hai phe cánh Diệp Phương, Diệp Viên của hắn.
Lăng Ngọc Châu bước tới nói:
- Lục sư đệ, ta mới trở về từ dưới núi, mang cho ngươi một bình tiên nhân nhưỡng đây.
Đây là lần thứ hai Lăng Ngọc Châu tặng tiên nhân nhưỡng cho hắn, nhưng hiển nhiên phải trả cái giá giống nhau, cùng nàng luyện kiếm. Bây giờ Lăng Ngọc Châu thích nhất là kiếm hắn luyện kiếm, thật thảm.
Chuyện này dẫn đến các phương phản ứng.
Bên tứ đại tiên môn vốn muốn mượn cơ hội đè ép Hoa Sơn tiên môn một phen, dù sao Hoa Sơn tiên môn quá mạnh, kết quả bởi vì Lục Nguyên phản kích khiến ý định của họ thành công dã tràng. Tứ đại tiên môn gồm: Thanh Thành tiên môn, Côn Luân tiên môn, Nam Hải tiên môn, Võ Đang tiên môn, họ càng cảm thấy Hoa Sơn tiên môn cường đại.
Hiện giờ tứ đại tiên môn là điển hình câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không dám nói ra.
………
Bên Lý Nguyên Bạch bất đắc dĩ thở dài nói:
- Thật là hồ đồ.
Vốn ông định đợi Lục Nguyên trở về sẽ nghiêm khắc trừng phạt, chọc tới trên đầu Tông Lão Hội thật là quá to gan. May là hắn ra tay sạch sẽ, nhưng dù sao đợi Lục Nguyên về cũng phải phạt hắn một phen, trị hắn tiêu hao bớt nhuệ khí đi.
Tư Mã Trường Bạch thì trợn mắt há hốc mồm. Vốn lúc Lục Nguyên tới quậy Tư Mã Kiếm Quán của mình thì gã phát hiện Lục Nguyên không sợ trời không sợ đất rồi, kết quả bây giờ mới biết lần trước hắn chọc Tư Mã Kiếm Quán căn bản là việc cỏn con. Lục Nguyên này bình thường không có gì, phát điên lên thật đúng là tên điên. Hiện giờ Tư Mã Trường Bạch cảm thấy chọc vào Lý Nguyên Bạch có chút không khôn ngoan. Nhưng nếu đã dây vào rồi thì phải nghĩ cách trước khi Lục Nguyên trưởng thành triệt để xóa bỏ đi. Chỉ cần mình ra tay gọn gàng khiến Nguyên Nguyên Thượng Nhân không có gì để nói. Nói đơn giản là bên ngoài chơi theo quy tắc, đừng để có chứng cứ bị chộp là được.
………
Khi Nguyên Nguyên Thượng Nhân thu được tin tức này thì cất tiếng cười to, nói:
- Không sai, làm tốt lắm! Ngươi không giết bốn người Hoàng Phong Ba thì sau này lão phu cũng sẽ giết!
Để lại bốn người Hoàng Phong Ba là tát vào mặt Hoa Sơn tiên môn. Nguyên Nguyên Thượng Nhân vốn định đích thân ra tay, nay Lục Nguyên hành động thì lão khỏi phải làm.
……..
Khắp nơi đều có phản ứng.
Nhưng mặt kệ ở đâu nghĩ gì, sự việc đến tận đây cũng nên kết thúc.
Vốn cho rằng việc này nên sớm kết thúc, lúc Lục Nguyên đem vụ việc đưa lên Tông Lão Hội thì nên chấm dứt. Kết quả tứ đại tiên môn chơi một chiêu khiến chuyện kéo dài đến hiện nay, kéo dài thì mở rộng hiệu ứng, các phương trong lòng có cảm giác gì thì chỉ chính họ mới biết.
Còn bản thân Lục Nguyên, hắn lập tức trở về Hoa Sơn. Nhưng sau khi quay về Bắc phong liền bị sư phụ Lý Nguyên Bạch mắng cho một trận. Tiếng mắng của Lý Nguyên Bạch đa phần là chửi Lục Nguyên gan to bằng trời, làm xằng làm bậy.
Tất nhiên Lục Nguyên sẽ không thấy tức giận, sư phụ mắng vài tiếng thì phận làm đệ tử phải nghe, đừng nói tới trong tiếng mắng cảm giác được sư phụ vô cùng quan tâm mình, là sợ mình gặp chuyện.
Cuối cùng Lý Nguyên Bạch phạt Lục Nguyên cấm túc tại Hoa Sơn một năm, trong vòng một năm không thể ra Hoa Sơn.
Lục Nguyên không có cảm giác gì về trừng phạt này. Là sư phụ lo lắng cho hắn, hơn nữa hắn quậy dưới núi trời long đất lở, trong khoảng thời gian này ở trên núi hồi phục tâm tình bình tĩnh. Hồng trần dưới núi hỗn loạn dễ khiến người đạo tâm bị che mờ, cho nên thỉnh thoảng phải ở trên núi điều chỉnh.
Đúng thế, còn phải hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã trên núi nữa chứ.
Đối với trừng phạt này Nguyên Nguyên Thượng Nhân không nói thêm cái gì. Lục Nguyên là sư điệt, lão thích cá tính to gan của hắn. Ngươi không chọc ta thì thôi, tùy tiện trêu vào tùy ngươi, một khi vượt qua giới hạn vậy mặc kệ ngươi có là thiên vương lão tử cũng nhất định đáp trả lại. Nhưng Lý sư đệ tiêu hao tính tình sư điệt này cũng tốt, sư điệt này tương lai lão sẽ trọng dụng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đối với sư điệt của mình nhận định là lười biếng, ngộ tính cao, thiên phú tạm được, làm việc hơi gian xảo nhưng một khi chọc nóng nảy sẽ nổi điên làm bậy. Lý sư đệ thu một đồ đệ thật tốt, khiến Nguyên Nguyên Thượng Nhân có chút hâm mộ.
………
Hạ đi, thu đến, đông lại.
Nửa năm chớp mắt đã qua.
Đột ngột đến đợt tuyết đầu đông rơi suốt một ngày một đêm. Sau khi ngừng tuyết, bước ra khỏi phòng nóc như lân văn, cây như bạch san hô, từ xa nhìn đỉnh núi khác như dãy ngọc long, thật là minh quang diệu nhãn ngọc điêu càn khôn. Lục Nguyên bước ra phòng của mình.
Nửa năm qua tuy nói hắn bị phạt cấm túc tại Hoa Sơn một năm, nhưng thời gian trôi qua không tệ lắm. Tuy không xuống dưới nửa bước nhưng bên Diệp Viên sớm chứa không ít rượu, nửa năm trước đem mớ rượu trực tiếp chuyển về đủ cho hắn uống một bụng. Hắn rảnh rỗi ở trên núi thì các loại chim bay cá nhảy gặp xui. Nửa năm qua hắn luyện kiếm, tĩnh tọa, uống rượu, nướng các loại món ngon, ngày tháng vô cùng tự do, chẳng ngờ pháp thuật đã đột phá đến đỉnh đệ cửu tầng đại chu thiên luyện khí.
Cuộc đời thật là…
Thôi, trước đừng cảm thán cuộc đời, sư phụ sắp đi ra rồi.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Lý Nguyên Bạch, muốn nâng ông dậy thì bị cười mắng:
- Sư phụ ngươi còn chưa tới mức cần người dìu đâu!
Nói xong ông chắp tay sau lưng cất bước đi. Lục Nguyên đi theo sau. Ông lão áo trắng đi đằng trước, thanh y thiếu niên đi theo phía sau. Tuyết trên mặt đất lập tức xuất hiện hai hàng bước chân, dọc theo Vân Vụ Cung.
Vân Vụ Cung Vân Thiện Điện lúc này khá là náo nhiệt.
Hoa Sơn nổi danh kiếm tiên Quân Tử kiếm tiên Phương Nho, Đại Nhật kiếm tiên Tư Mã Trường Bạch, Thùy Mộ kiếm tiên Lý Nguyên Bạch, Cô Tâm kiếm tiên Độc Cô Diệp, Viên Dung kiếm tiên Diệp Dương Dung, Phi Thiên kiếm tiên Sở Phi, bốn vị đều đã đến chỉ còn thiếu một mình Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Mười đệ tử chân truyền không thiếu một ai. Đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình, tam đệ tử Lăng Ngọc Châu, tứ đệ tử Phương Đạm, ngũ đệ tử Tư Mã Bác, lục đệ tử Lục Nguyên, thất đệ tử An Tri, bát đệ tử Diệp Phi, cửu đệ tử Diệp Phương, thập đệ tử Diệp Viên đều lần lượt đến, tụ tập đầy sảnh. Trừ những người này ra còn có không ít cửu đại bất tri danh trưởng lão, một số thập đại đệ tử biểu hiện ưu thế vượt trội.
Trên mỗi cái bàn đều bày sẵn rượu và đồ nhắm.
Ngày hôm nay khác với bình thường, là ngày cuối năm.
Không sai, chính là cuối năm.
Tu tiên giả không giống như người thường tưởng tượng ăn gió uống sương, tu tiên giả cũng là ăn cuối năm. Mỗi năm Bắc phong đều sẽ ăn cuối năm một lần. Cuối năm ở Bắc phong kỳ thực chính là làm tổng kết một năm cùng với hy vọng năm mới, mọi người cùng nhau vui vẻ ngồi chung một chỗ, coi như ngưng tụ lòng người môn phái.
Ngũ đại tiên môn rất chú trọng đồng lòng nội bộ môn phái của mình.
Một môn phái không đồng lòng, ngươi tính kế ta ta hại ngươi, vậy môn phái này cách diệt vong không xa.
…….
Sau khi Lục Nguyên bước vào, cùng thập đại đệ tử chân truyền khác chào hỏi trừ Tư Mã Bác ra. Lục Nguyên bình thường là người dễ nói chuyện, quan hệ với mấy người trong đệ thập đại đệ tử chân truyền không tệ, tất nhiên trừ cừu gia Tư Mã Bác. Dĩ nhiên còn có hai phe cánh Diệp Phương, Diệp Viên của hắn.
Lăng Ngọc Châu bước tới nói:
- Lục sư đệ, ta mới trở về từ dưới núi, mang cho ngươi một bình tiên nhân nhưỡng đây.
Đây là lần thứ hai Lăng Ngọc Châu tặng tiên nhân nhưỡng cho hắn, nhưng hiển nhiên phải trả cái giá giống nhau, cùng nàng luyện kiếm. Bây giờ Lăng Ngọc Châu thích nhất là kiếm hắn luyện kiếm, thật thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.