Chương 1404: Phó chủ Dược chi văn minh (hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
16/09/2013
Lục Nguyên đối chiếu ký ức trong đầu, lập tức xác định thân phận của ông lão, bật thốt:
- Phó chủ dược chi văn minh?
Ông lão râu tóc bạc, áo trắng mặt hiền từ gật đầu đáp:
- Chính là lão phu.
Lục Nguyên chắp tay nói:
- Tham kiến phó chủ dược chi văn minh tiền bối.
Giờ thì Lục Nguyên đã yên bụng, dược chi văn minh ở trong liên minh Pháp Võ, đứng chung hàng với hắn.
- Không cần đa lễ.
Phó chủ dược chi văn minh lạnh nhạt nói:
- Vài ngày trước lã phu tu hành dược chi đại đạo, ngẫu cảm thiên cơ, biết được thì ra trong dược chi đại đạo có ra một nhân vật xuất sắc, mấy ngày trước nghe nói tiểu đội ám sát mạnh nhất truy sát ngươi, Số Năm là Độc Tuyệt phó chủ văn minh. Tùy thân độc của hắn đã bị ngươi phá, thế là ta nổi lòng tò mò đặc biệt đến gặp ngươi.
Phó chủ dược chi văn minh không nói lòng vòng, trực tiếp thổ lộ thẳng ra ý định đi tới đây:
- Nói đơn giản là lão phu đến vì muốn giao lưu với ngươi một phen về đạo phá độc.
Phó chủ dược chi văn minh luôn nghiên cứu dược chi đại đạo, nhân vật chỉ tập trung nghiên cứu. Tất cả cách giải độc trong trung ương thiên triều có sáu, bảy phần lão giải được, lần này nghe nói Lục Nguyên không liên quan gì đến dược chi văn minh giải được độc của Độc Tuyệt phó chủ văn minh, cộng thêm lờ mờ biết thiên cơ có một loại văn minh chi đạo xuất hiện, thế là lão tò mò tìm tới Lục Nguyên để giao lưu.
Cái gọi là gia lưu tức là lão lấy ra tâm đắc phá độc, Lục Nguyên cũng lấy ra tâm đắc giải độc, hai người trao đổi bàn luận.
Tựa như lúc trước Lục Nguyên và Cửu Thiên Huyền Nữ giao lưu, Cửu Thiên Huyền Nữ dạy cho Lục Nguyên cửu thiên cuồng phong thuật, cửu thiên phong ẩn thuật. Lục Nguyên thì dạy cho Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm cửu, thất tình chi kiếm, cùng với một số đạo phong truy tung của Cô Cô.
Loại giao lưu học thuật này có lợi cho cả hai bên.
Tất nhiên cũng có khó khăn, khó ở chỗ đối phương có đánh phá được môn hộ chi kiến không.
Môn hộ chi kiến, bốn chữ này nghe rất dễ phá, sự thật thì đa số người bị trói buộc trong môn hộ chi kiến, rất khó đánh vỡ nó.
Lục Nguyên thì sao? Thanh chi văn minh kiếm đạo của hắn là do Yến Thương Thiên dạy, khi ấy dạy là thanh đế kiếm đạo, rồi tiếp sau tăng thành thanh thánh kiếm đạo, cúi cùng khó khăn lắm mới lên thanh chi văn minh kiếm đạo. Vậy nên thanh chi văn minh kiếm đạo là do Lục Nguyên sáng tạo ra, liên quan đến điều này thì Lục Nguyên có giao lưu với Yến Thương Thiên, y cũng tăng lên thanh thánh kiếm đạo, có theo Lục Nguyên nhắ nhở đến chỗ mấu chốt mới tăng lên thanh chi văn minh kiếm đạo. Vậy nên quyền sở hữu thanh chi văn minh kiếm đạo tất nhiên thuộc về Lục Nguyên.
Phó chủ dược chi văn minh thì sao? Lão tự sáng tạo ra dược chi văn minh, dược chi đại đạo cơ bản là lão sáng chế, đương nhiên lão có quyền sở hữu dược chi đại đạo.
Thế là hai người giao lưu dễ dàng đánh vỡ môn hộ chi kiến, tự đưa giao lưu khiến hai bên giúp ích rất nhiều.
Phó chủ dược chi văn minh lấy ra một quyển ‘Dược đạo chân kinh’, Lục Nguyên lật sơ, phát hiện mặt trên trải rộng vô số đạo lý lớn. Quyển ‘Dược đạo chân kinh’ này giúp ích rất lớn cho hắn, Lục Nguyên lập tức tìm đắm trong thiên địa ‘Dược đạo chân kinh’, cảm thấy được ích lợi vô cùng.
Bản ‘Dược đạo chân kinh’ đúng là ghi chép rất nhiều đạo lý hữu dụng, Lục Nguyên có thể nhờ vào nó tăng lớn thanh chi văn minh kiếm đạo của mình. Vốn thanh chi văn minh kiếm đạo dù phá được tùy thân độc của Độc Tuyệt phó chủ văn minh, lúc đó là do Độc Tuyệt phó chủ văn minh cách không thi độc không tiện, gã có rất nhiều thủ đoạn không thi triển ra, nếu thật sự dùng hết toàn bộ thủ đoạn thì e rằng Lục Nguyên không thể đỡ được. Bây giờ được đến nhiều thủ đoạn trong ‘Dược đạo chân kinh’, Lục Nguyên có thể chắc chắn rằng dù là Độc Tuyệt phó chủ văn minh mặt đối mặt dùng hết bản lĩnh ra thì hắn cũng không sợ, có thể phá sạch hết.
Lục Nguyên dần phân chia thanh chi văn minh kiếm đạo của mình. Thì ra lúc đối giạn tùy thân độc là tiểu thành, bây giờ được đến ‘Dược đạo chân kinh’, chỉ cần nghiên cứu một đoạn thời gian thì có thể trung thành, mặt sau còn có đại thành và đỉnh cao. Một khi tới đỉnh cao, trên trời dưới đất, vô số kỷ nguyên, không còn ai có thể độc được hắn.
Đương nhiên, hiện tại thanh chi văn minh kiếm đạo vẫn chỉ là tiểu thành.
Cùng lúc đó, ‘Dược đạo chân kinh’ đối với Lục Nguyên không chỉ là tác dụng như vậy thôi, giúp ích rất lớn cho Lục Nguyên khai sáng ra kiếm chi văn minh. Một văn minh không khả năng không có pháp bảo, không có dược liệu, đây là điều văn minh cần có. Pháp bảo thì có thể tra đổi chút ít với pháp bảo văn minh, bây giờ hắn đã xây dựng quan hệ rất tốt với bên ấy rồi. Dược liệu thì có bản ‘Dược đạo chân kinh’ có thể trồng ra rất nhiều dược liệu.
Phó chủ dược chi văn minh nhàn nhã nói:
- ’Dược đạo chân kinh’ này thật ra chỉ ghi chép năm phần nội dung chứ không là mười phần mười, có chút bí mật không truyền, lão phu không thể giao lưu nó ra ngoài được. Cách của ngươi cũng chỉ cần giao lưu ra năm phần là được.
Lục Nguyên gật đầu đồng ý:
- Cũng tốt.
Lục Nguyên rộng rãi lây ra năm phần thanh chi văn minh kiếm đạo. Mọi người không phải kẻ ngốc, giao lưu là giao lưu, phải giữ lại ngón nghề cũng là bình thường.
Phó chủ dược chi văn minh nghiên cứu thanh chi văn minh kiếm đạo của Lục Nguyên, cảm thấy thứ này hoàn toàn khác với suy nghĩ bình thường của mình, chìm đắm trong đó thật lâu không nói chuyện. Lão biết lần này cũng có được rất nhiều ích lợi, loại giao lưu này vốn là hai bên cùng có lợi.
Qua thật lâu sau phó chủ dược chi văn minh mới nói rằng:
- Thanh chi văn minh kiếm đạo của ngươi mặc dù chỉ là năm phần nhưng khiến lão phu được lợi nhiều. Như vậy đi, lão phu đưa cho ngươi thêm một viên thiên đàn thiên hương dược vương châu.
Thiên đàn thiên hương dược vương châu, thứ này không phải tầm thường.
Thứ này có cái gì dụng đâu?
Thứ này tùy thời tùy lúc sinh ra nhiều linh khí cho người tu hành, hơn nữa không có thuộc tính, ai có thuộc tính gì cũng được cả. Nếu chỉ là như vậy thì thôi, người bình thường ăn đan dược nhiều thì căn cơ không ổn định, dùng thiên đàn thiên hương dược vương châu sinh ra đan dược ăn vào tuyệt đối không có vụ căn cơ không ổn định. Có thể khiến người ăn đan dược căn cơ ổn định, một thuộc tính này đã nghịch thiên rồi. ở trung ương thiên triều thứ cùng loại chưa tới ba cái, không đúng, chỉ có hai.
Chính vì vậy nên thiên đàn thiên hương dược vương châu mới rất quý giá. Đương nhiên đối với văn minh cảnh không có tác dụng lắm, chỉ có thể dùng làm bồi dưỡng hậu bối thôi. Phó chủ dược chi văn minh cảm thấy thanh chi văn minh kiếm đạo của Lục Nguyên có tác dụng quá lớn lao cho lã, vậy nên mới tặng hạt châu này.
Lục Nguyên nhận lấy, bây giờ khách sáo làm gì. Thiên đàn thiên hương dược vương châu cỡ bằng long nhãn, thỉnh thoảng chớp lóe ánh sáng trắng và mùi dược, cầm trong tay cảm giác rất thoải mái, thỉnh thoảng có linh khí nhập vào người. Linh khí này đối với văn minh cảnh không đáng là gì nhưng với thế giới cảnh thì không tệ lắm. A, một sính lễ nữa lại về tay.
- Phó chủ dược chi văn minh?
Ông lão râu tóc bạc, áo trắng mặt hiền từ gật đầu đáp:
- Chính là lão phu.
Lục Nguyên chắp tay nói:
- Tham kiến phó chủ dược chi văn minh tiền bối.
Giờ thì Lục Nguyên đã yên bụng, dược chi văn minh ở trong liên minh Pháp Võ, đứng chung hàng với hắn.
- Không cần đa lễ.
Phó chủ dược chi văn minh lạnh nhạt nói:
- Vài ngày trước lã phu tu hành dược chi đại đạo, ngẫu cảm thiên cơ, biết được thì ra trong dược chi đại đạo có ra một nhân vật xuất sắc, mấy ngày trước nghe nói tiểu đội ám sát mạnh nhất truy sát ngươi, Số Năm là Độc Tuyệt phó chủ văn minh. Tùy thân độc của hắn đã bị ngươi phá, thế là ta nổi lòng tò mò đặc biệt đến gặp ngươi.
Phó chủ dược chi văn minh không nói lòng vòng, trực tiếp thổ lộ thẳng ra ý định đi tới đây:
- Nói đơn giản là lão phu đến vì muốn giao lưu với ngươi một phen về đạo phá độc.
Phó chủ dược chi văn minh luôn nghiên cứu dược chi đại đạo, nhân vật chỉ tập trung nghiên cứu. Tất cả cách giải độc trong trung ương thiên triều có sáu, bảy phần lão giải được, lần này nghe nói Lục Nguyên không liên quan gì đến dược chi văn minh giải được độc của Độc Tuyệt phó chủ văn minh, cộng thêm lờ mờ biết thiên cơ có một loại văn minh chi đạo xuất hiện, thế là lão tò mò tìm tới Lục Nguyên để giao lưu.
Cái gọi là gia lưu tức là lão lấy ra tâm đắc phá độc, Lục Nguyên cũng lấy ra tâm đắc giải độc, hai người trao đổi bàn luận.
Tựa như lúc trước Lục Nguyên và Cửu Thiên Huyền Nữ giao lưu, Cửu Thiên Huyền Nữ dạy cho Lục Nguyên cửu thiên cuồng phong thuật, cửu thiên phong ẩn thuật. Lục Nguyên thì dạy cho Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm cửu, thất tình chi kiếm, cùng với một số đạo phong truy tung của Cô Cô.
Loại giao lưu học thuật này có lợi cho cả hai bên.
Tất nhiên cũng có khó khăn, khó ở chỗ đối phương có đánh phá được môn hộ chi kiến không.
Môn hộ chi kiến, bốn chữ này nghe rất dễ phá, sự thật thì đa số người bị trói buộc trong môn hộ chi kiến, rất khó đánh vỡ nó.
Lục Nguyên thì sao? Thanh chi văn minh kiếm đạo của hắn là do Yến Thương Thiên dạy, khi ấy dạy là thanh đế kiếm đạo, rồi tiếp sau tăng thành thanh thánh kiếm đạo, cúi cùng khó khăn lắm mới lên thanh chi văn minh kiếm đạo. Vậy nên thanh chi văn minh kiếm đạo là do Lục Nguyên sáng tạo ra, liên quan đến điều này thì Lục Nguyên có giao lưu với Yến Thương Thiên, y cũng tăng lên thanh thánh kiếm đạo, có theo Lục Nguyên nhắ nhở đến chỗ mấu chốt mới tăng lên thanh chi văn minh kiếm đạo. Vậy nên quyền sở hữu thanh chi văn minh kiếm đạo tất nhiên thuộc về Lục Nguyên.
Phó chủ dược chi văn minh thì sao? Lão tự sáng tạo ra dược chi văn minh, dược chi đại đạo cơ bản là lão sáng chế, đương nhiên lão có quyền sở hữu dược chi đại đạo.
Thế là hai người giao lưu dễ dàng đánh vỡ môn hộ chi kiến, tự đưa giao lưu khiến hai bên giúp ích rất nhiều.
Phó chủ dược chi văn minh lấy ra một quyển ‘Dược đạo chân kinh’, Lục Nguyên lật sơ, phát hiện mặt trên trải rộng vô số đạo lý lớn. Quyển ‘Dược đạo chân kinh’ này giúp ích rất lớn cho hắn, Lục Nguyên lập tức tìm đắm trong thiên địa ‘Dược đạo chân kinh’, cảm thấy được ích lợi vô cùng.
Bản ‘Dược đạo chân kinh’ đúng là ghi chép rất nhiều đạo lý hữu dụng, Lục Nguyên có thể nhờ vào nó tăng lớn thanh chi văn minh kiếm đạo của mình. Vốn thanh chi văn minh kiếm đạo dù phá được tùy thân độc của Độc Tuyệt phó chủ văn minh, lúc đó là do Độc Tuyệt phó chủ văn minh cách không thi độc không tiện, gã có rất nhiều thủ đoạn không thi triển ra, nếu thật sự dùng hết toàn bộ thủ đoạn thì e rằng Lục Nguyên không thể đỡ được. Bây giờ được đến nhiều thủ đoạn trong ‘Dược đạo chân kinh’, Lục Nguyên có thể chắc chắn rằng dù là Độc Tuyệt phó chủ văn minh mặt đối mặt dùng hết bản lĩnh ra thì hắn cũng không sợ, có thể phá sạch hết.
Lục Nguyên dần phân chia thanh chi văn minh kiếm đạo của mình. Thì ra lúc đối giạn tùy thân độc là tiểu thành, bây giờ được đến ‘Dược đạo chân kinh’, chỉ cần nghiên cứu một đoạn thời gian thì có thể trung thành, mặt sau còn có đại thành và đỉnh cao. Một khi tới đỉnh cao, trên trời dưới đất, vô số kỷ nguyên, không còn ai có thể độc được hắn.
Đương nhiên, hiện tại thanh chi văn minh kiếm đạo vẫn chỉ là tiểu thành.
Cùng lúc đó, ‘Dược đạo chân kinh’ đối với Lục Nguyên không chỉ là tác dụng như vậy thôi, giúp ích rất lớn cho Lục Nguyên khai sáng ra kiếm chi văn minh. Một văn minh không khả năng không có pháp bảo, không có dược liệu, đây là điều văn minh cần có. Pháp bảo thì có thể tra đổi chút ít với pháp bảo văn minh, bây giờ hắn đã xây dựng quan hệ rất tốt với bên ấy rồi. Dược liệu thì có bản ‘Dược đạo chân kinh’ có thể trồng ra rất nhiều dược liệu.
Phó chủ dược chi văn minh nhàn nhã nói:
- ’Dược đạo chân kinh’ này thật ra chỉ ghi chép năm phần nội dung chứ không là mười phần mười, có chút bí mật không truyền, lão phu không thể giao lưu nó ra ngoài được. Cách của ngươi cũng chỉ cần giao lưu ra năm phần là được.
Lục Nguyên gật đầu đồng ý:
- Cũng tốt.
Lục Nguyên rộng rãi lây ra năm phần thanh chi văn minh kiếm đạo. Mọi người không phải kẻ ngốc, giao lưu là giao lưu, phải giữ lại ngón nghề cũng là bình thường.
Phó chủ dược chi văn minh nghiên cứu thanh chi văn minh kiếm đạo của Lục Nguyên, cảm thấy thứ này hoàn toàn khác với suy nghĩ bình thường của mình, chìm đắm trong đó thật lâu không nói chuyện. Lão biết lần này cũng có được rất nhiều ích lợi, loại giao lưu này vốn là hai bên cùng có lợi.
Qua thật lâu sau phó chủ dược chi văn minh mới nói rằng:
- Thanh chi văn minh kiếm đạo của ngươi mặc dù chỉ là năm phần nhưng khiến lão phu được lợi nhiều. Như vậy đi, lão phu đưa cho ngươi thêm một viên thiên đàn thiên hương dược vương châu.
Thiên đàn thiên hương dược vương châu, thứ này không phải tầm thường.
Thứ này có cái gì dụng đâu?
Thứ này tùy thời tùy lúc sinh ra nhiều linh khí cho người tu hành, hơn nữa không có thuộc tính, ai có thuộc tính gì cũng được cả. Nếu chỉ là như vậy thì thôi, người bình thường ăn đan dược nhiều thì căn cơ không ổn định, dùng thiên đàn thiên hương dược vương châu sinh ra đan dược ăn vào tuyệt đối không có vụ căn cơ không ổn định. Có thể khiến người ăn đan dược căn cơ ổn định, một thuộc tính này đã nghịch thiên rồi. ở trung ương thiên triều thứ cùng loại chưa tới ba cái, không đúng, chỉ có hai.
Chính vì vậy nên thiên đàn thiên hương dược vương châu mới rất quý giá. Đương nhiên đối với văn minh cảnh không có tác dụng lắm, chỉ có thể dùng làm bồi dưỡng hậu bối thôi. Phó chủ dược chi văn minh cảm thấy thanh chi văn minh kiếm đạo của Lục Nguyên có tác dụng quá lớn lao cho lã, vậy nên mới tặng hạt châu này.
Lục Nguyên nhận lấy, bây giờ khách sáo làm gì. Thiên đàn thiên hương dược vương châu cỡ bằng long nhãn, thỉnh thoảng chớp lóe ánh sáng trắng và mùi dược, cầm trong tay cảm giác rất thoải mái, thỉnh thoảng có linh khí nhập vào người. Linh khí này đối với văn minh cảnh không đáng là gì nhưng với thế giới cảnh thì không tệ lắm. A, một sính lễ nữa lại về tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.