Chương 266: Phong chi kiếm ý(hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Nhưng sau khi hắn luyện thành Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm hành không, thì những chiêu thức đó lại dùng rất tốt. Bởi vì có ngự kiếm đứng cách người khá ca, có chiêu thức đâm ngược cũng không đâm trúng mình. Chính vì vậy, càng dùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm càng cảm thấy đây là một bộ kiếm pháp huyền ảo.
Hiện tại, Lục Nguyên càng hiểu rằng, một khi đạt được cấp độ ngự kiếm, kiếm chiêu dùng có thể càng rộng và càng mạnh hơn. Lục Nguyên rốt cuộc đã hiểu rõ tu tiên giả vì sao phải sáng chế ra Ngự kiếm thuật. Thứ nhất là có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Thứ hai, bởi vì thân thể không có kiếm ở bên cạnh thì có thể khiến kiếm càng hoàn mỹ chém ra.
Cái này là Ngự kiếm.
Cái này là Ngự kiếm thuật.
Chẳng biết tại sao, Lục Nguyên bình thường rất bình tĩnh, nhưng nay khoái hoạt vô cùng. Hắn ngẩng đầu uống một ngụm rượu. Dưỡng Ngô kiếm bên ngoài bốn trượng đã bắt đầu chuyển động. Lúc này không còn cực hạn tại Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nữa. Chính mình kiếm pháp đều dùng ra. Thùy Lộ kiếm pháp, Vũ Lạc thất thập nhị kiếm pháp cùng với đủ loại kiếm pháp đã học qua đều thống khoái dùng ra ngoài. Vô số chiêu thức tinh diệu được thi triển. Hơn nữa còn có những chiêu thức kiếm pháp tự nghĩ.
Kiếm phi, kiếm trầm, kiếm lạc, kiếm khởi, kiếm đâm, kiếm đâm ngược…khoảng cách đến tay Lục Nguyên khoảng mười trượng. Chung quanh mây trôi không ngừng bốc lên, liền bị kiếm chém tới.
Những đám mây trôi bị kiếm chém kia hoặc là hợp lại hoặc là biến hóa. Khi thì hóa thành màu trắng của rắn, khi thì màu trắng của tuyết viên hầu, khi thì hóa thành cừu non, ngân gà….
Tựa hồ, người, kiếm, mây vốn là một thể.
Lục Nguyên lúc này chỉ có vô tận thống khoái. Nhưng thống khoái cũng phải có điểm dừng. Lục Nguyên tra Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, nhảy xuống mặt đất. Sau khi xuống dưới đất, hắn dự định tìm một chỗ để ngủ một giấc. Vừa rồi luyện kiếm cũng khá mệt mỏi. Sư phụ, người thân duy nhất của hắn đã chết, chính mình phải bắt đầu cuộc sống như vậy.
Muốn ngủ chỗ nào thì ngủ.
Muốn uống rượu như thế nào thì uống.
Đây là một loại cảm giác tự tại.
Có đôi khi, trong đêm khuya nhìn ngọn đèn dầu bên ngoài, Lục Nguyên có đôi khi tự hỏi không phải bản thân mình trong lòng cũng có chút tịch mịch sao. Khi hắn đang suy nghĩ như vậy, kết quả đụng phải một đạo đồng đang đi tìm mình. Đạo đồng kia nói:
- Phong chủ lệnh huynh đến gặp.
- Nguyên Nguyên sư bá à? Ta đến ngay.
Khi Lục Nguyên bước vào Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân câu nói đầu tiên khiến Lục Nguyên cơ hồ muốn hôn mê:
- Yến sư bá, tức là Yến sư tổ của con sắp phi thăng rồi.
Một câu long trời lở đất.
Phi thăng!
Đó là chung điểm mà tu tiên giả tha thiết ước mơ.
Trước khi phi thăng, mặc kệ tu tiên giả có thần thông lớn hơn cũng chỉ là người, nói trắng ra mãi mãi là thân phận tu tiên giả.
Một khi phi thăng thì không còn là người mà là tiên!
Tiên nhân!
Bạch mã không là ngựa!
Tiên nhân không là người!
Nghe nói tiên nhân là sự sống hoàn toàn khác, nghe nói tiên nhân có thể ăn tiên lộ, trường sinh bất tử, chứ không phải như tu tiên giả bị hạn chế tuổi thọ. Không sai, điểm tốt nhất của tiên nhân là trường sinh bất tử, có thể biến đổi theo thiên địa, trường sinh bất tử! Nhưng tất cả những điều này nói thẳng ra chỉ là truyền thuyết.
Không sai, là truyền thuyết mà thôi.
Người có thể phi thăng quá ít, cực kỳ ít. Đương thời tu tiên giả đỉnh cao tuy rất nhiều nhưng có thể đến giới hạn phi thăng thì cả Đại Tấn quốc chỉ một mình Yến Thương Thiên. Người khác coi như là chủ yêu ma Đông Phương Yêu, minh chủ Ngũ Tiên Minh Liệp Thiên Thu cũng không đến gần phi thăng được. Đệ nhất Đại Tấn đâu chỉ là đồn bậy.
Đương nhiên đó vẻn vẹn là gần tới giới hạn mà thôi, trong lịch sử Đại Tấn quốc có thể phi thăng là cực kỳ hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên tuy Yến Thương Thiên là đệ nhất Đại Tấn quốc, nhưng đến cùng y có thể phi thăng hay không thì ai cũng không biết được.
Bây giờ lại nói rằng Yến Thương Thiên sắp phi thăng.
Đúng vậy, là phi thăng!
Trong phút chốc Lục Nguyên đầu óc trống rỗng.
Lục Nguyên lập tức nghĩ đến lời sư phụ Lý Nguyên Bạch đã nói. Sư phụ từng nói bây giờ Hoa Sơn tiên môn vẫn là đệ nhất tiên môn lý do bởi vì có Yến tổ sư tồn tại. Một khi không còn Yến tổ sư thì trong Hoa Sơn nội ưu ngoại hoạn, muốn lại chiếm giữ vị trí đệ nhất tiên môn là cực kỳ khó khăn.
Đầu óc Lục Nguyên rối bòng bong.
Dưới tình huống đầu rối tung, Lục Nguyên chạy hướng Thiên phong. Nguyên Nguyên sư bá nói cho hắn Yến tổ sư sắp phi thăng, Yến tổ sư muốn hắn đi Thiên Phong một chuyến.
Hoa Sơn ngũ phong không có Thiên Phong.
Nhưng Hoa Sơn các đời chưởng giáo lại ngụ trên Thiên Phong, ý là đối với Hoa Sơn ngũ phong, kiếm khí tam tông công bằng vô tư. Thiên Phong hoàn toàn thẳng đứng chứ không có sườn dốc gì cả, tức là nói không biết bay thì không khả năng lên được. Lục Nguyên lập tức bay lên trên.
Thiên Phong rất cao và cheo leo, đỉnh núi hoàn toàn bị mây che khuất.
Trải qua một tầng lại một tầng mây mù, Lục Nguyên rốt cuộc trông thấy Yến tổ sư.
Đây chính là Yến Thương Thiên tổ sư đó ư? Ở trước mặt Lục Nguyên là một trung niên mỹ nam tử môi mỏng như kiếm, mày như kiếm, mắt bén như kiếm, mũi thẳng như kiếm, bạch y như kiếm, giày trắng như kiếm, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không giống kiếm.
Trung niên mỹ nam tử cười cười nói:
- Ngươi rốt cuộc đến.
Giọng y rất có từ tính.
Lục Nguyên lập tức khom lưng nói:
- Đệ thập đại đệ tử Lục Nguyên kính chào tổ sư!
Yến Thương Thiên mỉm cười nói:
- Xem ra Nguyên Nguyên đã nói cho ngươi, ta rất có khả năng phi thăng. Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là khả năng thôi, chưa chắc phi thăng. Một năm sau ta sẽ cùng Tiêu Dao Tử, đệ nhất tông sư chưởng giáo Tiêu Dao tiên môn Đại Tần quốc giao đấu. Có lẽ trận chiến đó chúng ta cùng phá vỡ hư không, bạch nhật phi thăng, nhưng cũng không chắc chắn.
Nói thì nói vậy, nhìn bộ dạng Yến Thương Thiên thì dường như rất tự tin.
Tiêu Dao Tử chính là chưởng giáo của Tiêu Dao tiên môn, một trong tứ đại tiên môn Đại Tần quốc, cũng là đệ nhất tông sư được Đại Tần quốc công nhận.
Yến Thương Thiên và Tiêu Dao Tử không có bao nhiêu thù hận, chẳng qua đến trình độ như họ muốn bước ra một bước cuối cùng cực kỳ khó khăn. Một bước cuối cùng, phá vỡ hư không, huyền diệu khó giải thích. Đời đời rất nhiều tu tiên giả, nhưng dù là ai có thể bước ra một bước cuối cùng để có thể khiến hậu nhân ghi chép vào sử sách.
Trong ghi chép xưa kia thì có không ít người là trong lúc chiến đấu phá vỡ hư không, đi ra một bước cuối.
Hiện nay Yến Thương Thiên muốn đấu cùng Tiêu Dao Tử, đi ra bước cuối cùng.
Trước một người là người, sau một bước thành tiên.
Đương nhiên đây là việc một năm sau.
Lục Nguyên không biết Yến Thương Thiên kêu mình tới đây để làm gì, nhưng vẫn là hỏi ra điều mình lo lắng.
Yến Thương Thiên nghe xong cười nói:
- Bây giờ Hoa Sơn thế cục nội ưu ngoại hạn, nên nói sao đây? Năm ngàn năm chồng chất oán không phải ta có thể tiêu trừ. Coi như ta là kiếm thánh cũng thế. Năm ngàn năm tích oán nhất định phải dùng trận ác chiến máu và xương mới tiêu trừ, phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn, những điều này ta đã sớm nhìn thấu. Bây giờ còn chưa phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn là vì có ta, ta còn ở thì Hoa Sơn tiên môn là đệ nhất tiên môn Đại Tấn, tuy rằng đệ nhất tiên môn Đại Tấn giả dối như thế.
Hiện tại, Lục Nguyên càng hiểu rằng, một khi đạt được cấp độ ngự kiếm, kiếm chiêu dùng có thể càng rộng và càng mạnh hơn. Lục Nguyên rốt cuộc đã hiểu rõ tu tiên giả vì sao phải sáng chế ra Ngự kiếm thuật. Thứ nhất là có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Thứ hai, bởi vì thân thể không có kiếm ở bên cạnh thì có thể khiến kiếm càng hoàn mỹ chém ra.
Cái này là Ngự kiếm.
Cái này là Ngự kiếm thuật.
Chẳng biết tại sao, Lục Nguyên bình thường rất bình tĩnh, nhưng nay khoái hoạt vô cùng. Hắn ngẩng đầu uống một ngụm rượu. Dưỡng Ngô kiếm bên ngoài bốn trượng đã bắt đầu chuyển động. Lúc này không còn cực hạn tại Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nữa. Chính mình kiếm pháp đều dùng ra. Thùy Lộ kiếm pháp, Vũ Lạc thất thập nhị kiếm pháp cùng với đủ loại kiếm pháp đã học qua đều thống khoái dùng ra ngoài. Vô số chiêu thức tinh diệu được thi triển. Hơn nữa còn có những chiêu thức kiếm pháp tự nghĩ.
Kiếm phi, kiếm trầm, kiếm lạc, kiếm khởi, kiếm đâm, kiếm đâm ngược…khoảng cách đến tay Lục Nguyên khoảng mười trượng. Chung quanh mây trôi không ngừng bốc lên, liền bị kiếm chém tới.
Những đám mây trôi bị kiếm chém kia hoặc là hợp lại hoặc là biến hóa. Khi thì hóa thành màu trắng của rắn, khi thì màu trắng của tuyết viên hầu, khi thì hóa thành cừu non, ngân gà….
Tựa hồ, người, kiếm, mây vốn là một thể.
Lục Nguyên lúc này chỉ có vô tận thống khoái. Nhưng thống khoái cũng phải có điểm dừng. Lục Nguyên tra Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, nhảy xuống mặt đất. Sau khi xuống dưới đất, hắn dự định tìm một chỗ để ngủ một giấc. Vừa rồi luyện kiếm cũng khá mệt mỏi. Sư phụ, người thân duy nhất của hắn đã chết, chính mình phải bắt đầu cuộc sống như vậy.
Muốn ngủ chỗ nào thì ngủ.
Muốn uống rượu như thế nào thì uống.
Đây là một loại cảm giác tự tại.
Có đôi khi, trong đêm khuya nhìn ngọn đèn dầu bên ngoài, Lục Nguyên có đôi khi tự hỏi không phải bản thân mình trong lòng cũng có chút tịch mịch sao. Khi hắn đang suy nghĩ như vậy, kết quả đụng phải một đạo đồng đang đi tìm mình. Đạo đồng kia nói:
- Phong chủ lệnh huynh đến gặp.
- Nguyên Nguyên sư bá à? Ta đến ngay.
Khi Lục Nguyên bước vào Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân câu nói đầu tiên khiến Lục Nguyên cơ hồ muốn hôn mê:
- Yến sư bá, tức là Yến sư tổ của con sắp phi thăng rồi.
Một câu long trời lở đất.
Phi thăng!
Đó là chung điểm mà tu tiên giả tha thiết ước mơ.
Trước khi phi thăng, mặc kệ tu tiên giả có thần thông lớn hơn cũng chỉ là người, nói trắng ra mãi mãi là thân phận tu tiên giả.
Một khi phi thăng thì không còn là người mà là tiên!
Tiên nhân!
Bạch mã không là ngựa!
Tiên nhân không là người!
Nghe nói tiên nhân là sự sống hoàn toàn khác, nghe nói tiên nhân có thể ăn tiên lộ, trường sinh bất tử, chứ không phải như tu tiên giả bị hạn chế tuổi thọ. Không sai, điểm tốt nhất của tiên nhân là trường sinh bất tử, có thể biến đổi theo thiên địa, trường sinh bất tử! Nhưng tất cả những điều này nói thẳng ra chỉ là truyền thuyết.
Không sai, là truyền thuyết mà thôi.
Người có thể phi thăng quá ít, cực kỳ ít. Đương thời tu tiên giả đỉnh cao tuy rất nhiều nhưng có thể đến giới hạn phi thăng thì cả Đại Tấn quốc chỉ một mình Yến Thương Thiên. Người khác coi như là chủ yêu ma Đông Phương Yêu, minh chủ Ngũ Tiên Minh Liệp Thiên Thu cũng không đến gần phi thăng được. Đệ nhất Đại Tấn đâu chỉ là đồn bậy.
Đương nhiên đó vẻn vẹn là gần tới giới hạn mà thôi, trong lịch sử Đại Tấn quốc có thể phi thăng là cực kỳ hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên tuy Yến Thương Thiên là đệ nhất Đại Tấn quốc, nhưng đến cùng y có thể phi thăng hay không thì ai cũng không biết được.
Bây giờ lại nói rằng Yến Thương Thiên sắp phi thăng.
Đúng vậy, là phi thăng!
Trong phút chốc Lục Nguyên đầu óc trống rỗng.
Lục Nguyên lập tức nghĩ đến lời sư phụ Lý Nguyên Bạch đã nói. Sư phụ từng nói bây giờ Hoa Sơn tiên môn vẫn là đệ nhất tiên môn lý do bởi vì có Yến tổ sư tồn tại. Một khi không còn Yến tổ sư thì trong Hoa Sơn nội ưu ngoại hoạn, muốn lại chiếm giữ vị trí đệ nhất tiên môn là cực kỳ khó khăn.
Đầu óc Lục Nguyên rối bòng bong.
Dưới tình huống đầu rối tung, Lục Nguyên chạy hướng Thiên phong. Nguyên Nguyên sư bá nói cho hắn Yến tổ sư sắp phi thăng, Yến tổ sư muốn hắn đi Thiên Phong một chuyến.
Hoa Sơn ngũ phong không có Thiên Phong.
Nhưng Hoa Sơn các đời chưởng giáo lại ngụ trên Thiên Phong, ý là đối với Hoa Sơn ngũ phong, kiếm khí tam tông công bằng vô tư. Thiên Phong hoàn toàn thẳng đứng chứ không có sườn dốc gì cả, tức là nói không biết bay thì không khả năng lên được. Lục Nguyên lập tức bay lên trên.
Thiên Phong rất cao và cheo leo, đỉnh núi hoàn toàn bị mây che khuất.
Trải qua một tầng lại một tầng mây mù, Lục Nguyên rốt cuộc trông thấy Yến tổ sư.
Đây chính là Yến Thương Thiên tổ sư đó ư? Ở trước mặt Lục Nguyên là một trung niên mỹ nam tử môi mỏng như kiếm, mày như kiếm, mắt bén như kiếm, mũi thẳng như kiếm, bạch y như kiếm, giày trắng như kiếm, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không giống kiếm.
Trung niên mỹ nam tử cười cười nói:
- Ngươi rốt cuộc đến.
Giọng y rất có từ tính.
Lục Nguyên lập tức khom lưng nói:
- Đệ thập đại đệ tử Lục Nguyên kính chào tổ sư!
Yến Thương Thiên mỉm cười nói:
- Xem ra Nguyên Nguyên đã nói cho ngươi, ta rất có khả năng phi thăng. Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là khả năng thôi, chưa chắc phi thăng. Một năm sau ta sẽ cùng Tiêu Dao Tử, đệ nhất tông sư chưởng giáo Tiêu Dao tiên môn Đại Tần quốc giao đấu. Có lẽ trận chiến đó chúng ta cùng phá vỡ hư không, bạch nhật phi thăng, nhưng cũng không chắc chắn.
Nói thì nói vậy, nhìn bộ dạng Yến Thương Thiên thì dường như rất tự tin.
Tiêu Dao Tử chính là chưởng giáo của Tiêu Dao tiên môn, một trong tứ đại tiên môn Đại Tần quốc, cũng là đệ nhất tông sư được Đại Tần quốc công nhận.
Yến Thương Thiên và Tiêu Dao Tử không có bao nhiêu thù hận, chẳng qua đến trình độ như họ muốn bước ra một bước cuối cùng cực kỳ khó khăn. Một bước cuối cùng, phá vỡ hư không, huyền diệu khó giải thích. Đời đời rất nhiều tu tiên giả, nhưng dù là ai có thể bước ra một bước cuối cùng để có thể khiến hậu nhân ghi chép vào sử sách.
Trong ghi chép xưa kia thì có không ít người là trong lúc chiến đấu phá vỡ hư không, đi ra một bước cuối.
Hiện nay Yến Thương Thiên muốn đấu cùng Tiêu Dao Tử, đi ra bước cuối cùng.
Trước một người là người, sau một bước thành tiên.
Đương nhiên đây là việc một năm sau.
Lục Nguyên không biết Yến Thương Thiên kêu mình tới đây để làm gì, nhưng vẫn là hỏi ra điều mình lo lắng.
Yến Thương Thiên nghe xong cười nói:
- Bây giờ Hoa Sơn thế cục nội ưu ngoại hạn, nên nói sao đây? Năm ngàn năm chồng chất oán không phải ta có thể tiêu trừ. Coi như ta là kiếm thánh cũng thế. Năm ngàn năm tích oán nhất định phải dùng trận ác chiến máu và xương mới tiêu trừ, phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn, những điều này ta đã sớm nhìn thấu. Bây giờ còn chưa phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn là vì có ta, ta còn ở thì Hoa Sơn tiên môn là đệ nhất tiên môn Đại Tấn, tuy rằng đệ nhất tiên môn Đại Tấn giả dối như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.