Chương 173: Phong Linh bài(hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Hắn tiếp tục tìm kiếm. Tuy rằng uy lực huyết kiếm cũng không tệ nhưng cơ bản không có giá trị, huyết kiếm của Huyết Kiếm Môn là vật rất quái lạ. Chỉ có thể một mình sử dụng huyết kiếm, người khác dùng thì không phát huy ra được hiệu quả gì, hơn nữa phải nhờ vào Huyết Kiếm Môn nhân tự tế luyện, không ngừng phun máu lên trên. Coi như cùng là Huyết Kiếm Môn nhân đổi thanh huyết kiếm đều không có uy lực. Vậy nên huyết kiếm không có tác dụng gì, có thể lấy giá thấp hai, ba chục linh thạch xử lý.
Lục Nguyên tiếp tục lục tìm ra hai quyển sách, một có tên là ‘Huyết Kiếm kiếm pháp’, nói về kiếm pháp của Huyết Kiếm Môn, có thể giữ lại tham khảo một chút. Một quyển là ‘linh thú huyết tế thuật’, quyển thứ hai này lấy máu người, thậm chí là tu tiên giả để tăng cấp linh thú huyết hệ, pháp môn tà ác. Lục Nguyên cầm nó trong tay, gần như không chút do dự thiêu đốt, loại tà môn pháp điển như vậy giữ lại làm gì?
Giữ lại Huyết Kiếm kiếm pháp là bởi vì đó là một bộ kiếm pháp, chính đáng dùng thì là chính, tà ác dùng chính là tà.
Còn linh thú huyết tế thuật hoàn toàn dựa vào máu người khác, là cách tà môn, căn bản không khả năng sử dụng vào chính đáng, tất nhiên phải đốt cháy, tuyệt đối không thể để lại chút gì.
Đáng tiếc là không được đến tâm pháp cao cấp của Huyết Kiếm Môn như ‘Huyết Vân tâm pháp’. Nếu có thể được Huyết Vân tâm pháp thì không tệ, có thể cùng Vân Long tâm pháp của hắn hỗ trợ nhau. Tâm pháp cùng hệ có thể lấy đến tham khảo, nói không chừng có thể ngộ ra càng nhiều. Nhưng sự việc gì không khả năng mười phân vẹn mười, không có Huyết Vân tâm pháp thì không có đi.
Đúng rồi, chỗ này còn có linh thạch, gần ba trăm cái linh thạch hạ phẩm, khiến Lục Nguyên rất vui vẻ. Thế này hắn mới nghĩ đến linh thú của mình tăng nhiều, tu hành cũng cần linh thạch, vân thú cũng cần linh thạch, nếu không kiếm thêm thì sắp không đủ dùng rồi. Đừng nhìn hiện nay trong tay hắn có hơn hai trăm linh thạch, nhưng có nhiều vân thú như vậy chưa chắc đủ dùng bao lâu. Hiện tại có ba trăm linh thạch hạ phẩm vào tay, việc tốt việc tốt.
Lục lục tìm tìm, rốt cuộc tìm đến một quyển sách cuối cùng, cái này không phải là tâm pháp gì, ghi chép đều là một ít vấn đề Huyết Kiếm Môn nhân tu hành gặp được. Ví dụ chỗ này cần phải tu hành thế nào mới tốt, chỗ kia cần ra loại kiếm nào. Lục Nguyên tùy tay lật xem, thế mới biết thì ra gần đây Huyết Kiếm Môn chuẩn bị cùng phương nam biển xa Thất Sát Tinh Túc Hải bắt tay nhau. Thất Sát Tinh Túc Hải chính là một trong mười tiên môn cỡ trung, vị trí địa lý khá gần với Nam Hải tiên môn, cùng là tà đạo môn phái. Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân này nhận mệnh sư môn đi Thất Sát Tinh Túc Hải, viếng thăm xong trở về ngang qua Bách Khoáng tỉnh cướp giết một phen để luyện Huyết Vân Linh Thú, kết quả rơi vào tay Lục Nguyên.
Lần này kiếm lời thật to.
Dù là linh thạch hay là linh thú trong Phong Linh bài, còn được một Huyết Kiếm kiếm pháp không sai. Thật không tệ, Lục Nguyên thầm nghĩ. Tất nhiên thu được phong phú như vậy cũng là bởi vì đối thủ rất mạnh. Tu tiên giả luyện thể kỳ tứ tầng nếu như bên người không có cái gì mới là xạo.
- Bọn họ lần này đi chắc chắn không về được…
Bên ngoài Chu gia không xa một đám người xì xầm.
- Đúng vậy, kiếm người luyện thể kỳ thì chẳng phải là đi tìm cái chết?
- Đạo nhân đó chính là Huyết Kiếm Môn nhân. Nhưng giờ bọn họ chết càng tốt, nếu thật đợi đám người Huyết Kiếm Môn tới thì chờ diệt môn đi.
- Huyết Kiếm Lão Tổ chính là kẻ hung dữ nhất Đại Tấn.
- Thanh y thiếu niên đó đúng là hậu bối không biết sống chết, lại dám chủ động đi, chắc chắn là chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân rồi.
Lòng người rất thú vị. Bọn họ không đi tham gia trận này, vì biểu thị họ có tầm mắt thấy xa, vì biểu thị họ không phải không có tình nghĩa với Chu gia, họ chỉ là không muốn đi chịu chết, kết quả bây giờ họ hy vọng đoàn người Chu Kỳ Vượng chết trong tay Huyết Kiếm Môn, vậy thì chứng minh rồi sự chính xác của họ. Họ đứng cách Chu gia không xa, xì xầm với nhau, càng nói càng thấy bọn họ làm thật rất chính xác.
Họ đang nói hưng phấn thì phát hiện không xa, Chu Kỳ Vượng, Chu Thiết Kiền, Chu Thiết Nhiệt, thanh y thiếu niên chưa biết tên và hoàng y thiếu nữ cùng đi.
Không ngờ đã trở lại!
Một đám rớt cằm!
Mới rồi đám người còn bàn tán xôn xao, dường như cho rằng mình vô cùng chính xác, nay ai nấy câm nín.
Sao có thể?
Đây chính là sa mạc buổi tối sao? Có ánh trăng chiếu rọi ưu mỹ rọi cồn cát tựa như loạn thạch quyển động đôi thành cồn tuyết, trập trùng hùng vĩ vô cùng. Gió mạnh thổi qua lập tức hạt cát di động như sóng tuyết bọt nước, thật là đẹp đến cực điểm. Lúc này vào đêm chưa lâu, sa mạc còn chưa quay về bình tĩnh.
Trên bầu trời một con Kim Đồng Ưng to lớn không ngừng bay lên bay xuống, lượn vòng, trải qua đâu đánh vỡ bình tĩnh sa mạc.
Kim Đồng Ưng là một trong quái thú cường đại nhất sa mạc.
Kim Đồng Ưng, đôi mắt vàng ròng, loại quái cầm này có thân thể hơn đồng loại rất nhiều, đôi vuốt cực kỳ sắc bén, đôi kim đồng trời sinh có năng lực chấn nhiếp các loài chim. Cái gì thực thi thứu, huyết ưng, đụng phải Kim Đồng Ưng đều phải cút ra xa, càng đừng nói tới sa địa biên bức, loài biết bay càng yếu.
Lúc này, con Kim Đồng Ưng không ngừng lên xuống, gập lại đằng, dường như muốn vung thứ đứng trên lưng nó.
Ở trên lưng Kim Đồng Ưng truyền đến tiếng cười sang sảng.
Kim Đồng Ưng vẫn không ngừng lên xuống lộn vòng, nhưng vẫn không thể quăng thứ ở trên lưng nó xuống. Cứ như vậy vật lộn trên không trung chẳng biết qua bao lâu, Kim Đồng Ưng rốt cuộc từ bỏ, bắt đầu bay ổn định.
Phía trên trời truyền đến tiếng cười to:
- Thế này mới đúng!
Kim Đồng Ưng bay bình thường thì mới thấy rõ thanh y thiếu niên đứng trên lưng nó.
Thanh y thiếu niên tay cầm một hồ lô rượu, vô cùng tự do không bị trói buộc.
Cái này phải nói đến việc Chu gia. Ban ngày hôm nay hắn giải quyết xong Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, giải cứu Chu gia tiểu thư, trở lại Chu gia, ở ngoài cửa Chu gia tất nhiên là làm khiếp sợ một đám người. Đám người này lúc mới bắt đầu huyên thuyên, chủ đề thảo luận đều là vài người Chu gia đi chắc chắn chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, lấy đó chứng minh họ đã đúng khi không đi hỗ trợ. Không phải họ không muốn giúp Chu gia, chẳng qua không muốn chịu chết mà thôi. Cho nên khi năm người Chu Kỳ Vượng trở về thì vô số người hả họng rớt cằm.
Sao có thể?
Lục Nguyên tại Chu gia lôi kéo giữ lại thu hai trăm linh thạch làm phí thù lao, tại Bách Khoáng tỉnh đa số tu tiên gia tộc khá là giàu có. Tuy Chu gia quy mô nhỏ nhất, không sánh bằng mấy gia tộc Đông Đạo phủ nhưng tốt xấu ở tại Bách Khoáng tỉnh nhiều khoáng sản, muốn lấy ra thù lao linh thạch là bình thường.
Lục Nguyên không báo ra tên sư phụ, cũng không nói tên mình.
Không cần thiết. Năm đó sư phụ không nói tên thì hắn nói làm gì?
Dù sao chỉ là nhận một nhiệm vụ mà thôi, giữ hành động bình tĩnh như năm đó.
Kỳ thực hắn có chút cảm thán.
Lục Nguyên tiếp tục lục tìm ra hai quyển sách, một có tên là ‘Huyết Kiếm kiếm pháp’, nói về kiếm pháp của Huyết Kiếm Môn, có thể giữ lại tham khảo một chút. Một quyển là ‘linh thú huyết tế thuật’, quyển thứ hai này lấy máu người, thậm chí là tu tiên giả để tăng cấp linh thú huyết hệ, pháp môn tà ác. Lục Nguyên cầm nó trong tay, gần như không chút do dự thiêu đốt, loại tà môn pháp điển như vậy giữ lại làm gì?
Giữ lại Huyết Kiếm kiếm pháp là bởi vì đó là một bộ kiếm pháp, chính đáng dùng thì là chính, tà ác dùng chính là tà.
Còn linh thú huyết tế thuật hoàn toàn dựa vào máu người khác, là cách tà môn, căn bản không khả năng sử dụng vào chính đáng, tất nhiên phải đốt cháy, tuyệt đối không thể để lại chút gì.
Đáng tiếc là không được đến tâm pháp cao cấp của Huyết Kiếm Môn như ‘Huyết Vân tâm pháp’. Nếu có thể được Huyết Vân tâm pháp thì không tệ, có thể cùng Vân Long tâm pháp của hắn hỗ trợ nhau. Tâm pháp cùng hệ có thể lấy đến tham khảo, nói không chừng có thể ngộ ra càng nhiều. Nhưng sự việc gì không khả năng mười phân vẹn mười, không có Huyết Vân tâm pháp thì không có đi.
Đúng rồi, chỗ này còn có linh thạch, gần ba trăm cái linh thạch hạ phẩm, khiến Lục Nguyên rất vui vẻ. Thế này hắn mới nghĩ đến linh thú của mình tăng nhiều, tu hành cũng cần linh thạch, vân thú cũng cần linh thạch, nếu không kiếm thêm thì sắp không đủ dùng rồi. Đừng nhìn hiện nay trong tay hắn có hơn hai trăm linh thạch, nhưng có nhiều vân thú như vậy chưa chắc đủ dùng bao lâu. Hiện tại có ba trăm linh thạch hạ phẩm vào tay, việc tốt việc tốt.
Lục lục tìm tìm, rốt cuộc tìm đến một quyển sách cuối cùng, cái này không phải là tâm pháp gì, ghi chép đều là một ít vấn đề Huyết Kiếm Môn nhân tu hành gặp được. Ví dụ chỗ này cần phải tu hành thế nào mới tốt, chỗ kia cần ra loại kiếm nào. Lục Nguyên tùy tay lật xem, thế mới biết thì ra gần đây Huyết Kiếm Môn chuẩn bị cùng phương nam biển xa Thất Sát Tinh Túc Hải bắt tay nhau. Thất Sát Tinh Túc Hải chính là một trong mười tiên môn cỡ trung, vị trí địa lý khá gần với Nam Hải tiên môn, cùng là tà đạo môn phái. Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân này nhận mệnh sư môn đi Thất Sát Tinh Túc Hải, viếng thăm xong trở về ngang qua Bách Khoáng tỉnh cướp giết một phen để luyện Huyết Vân Linh Thú, kết quả rơi vào tay Lục Nguyên.
Lần này kiếm lời thật to.
Dù là linh thạch hay là linh thú trong Phong Linh bài, còn được một Huyết Kiếm kiếm pháp không sai. Thật không tệ, Lục Nguyên thầm nghĩ. Tất nhiên thu được phong phú như vậy cũng là bởi vì đối thủ rất mạnh. Tu tiên giả luyện thể kỳ tứ tầng nếu như bên người không có cái gì mới là xạo.
- Bọn họ lần này đi chắc chắn không về được…
Bên ngoài Chu gia không xa một đám người xì xầm.
- Đúng vậy, kiếm người luyện thể kỳ thì chẳng phải là đi tìm cái chết?
- Đạo nhân đó chính là Huyết Kiếm Môn nhân. Nhưng giờ bọn họ chết càng tốt, nếu thật đợi đám người Huyết Kiếm Môn tới thì chờ diệt môn đi.
- Huyết Kiếm Lão Tổ chính là kẻ hung dữ nhất Đại Tấn.
- Thanh y thiếu niên đó đúng là hậu bối không biết sống chết, lại dám chủ động đi, chắc chắn là chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân rồi.
Lòng người rất thú vị. Bọn họ không đi tham gia trận này, vì biểu thị họ có tầm mắt thấy xa, vì biểu thị họ không phải không có tình nghĩa với Chu gia, họ chỉ là không muốn đi chịu chết, kết quả bây giờ họ hy vọng đoàn người Chu Kỳ Vượng chết trong tay Huyết Kiếm Môn, vậy thì chứng minh rồi sự chính xác của họ. Họ đứng cách Chu gia không xa, xì xầm với nhau, càng nói càng thấy bọn họ làm thật rất chính xác.
Họ đang nói hưng phấn thì phát hiện không xa, Chu Kỳ Vượng, Chu Thiết Kiền, Chu Thiết Nhiệt, thanh y thiếu niên chưa biết tên và hoàng y thiếu nữ cùng đi.
Không ngờ đã trở lại!
Một đám rớt cằm!
Mới rồi đám người còn bàn tán xôn xao, dường như cho rằng mình vô cùng chính xác, nay ai nấy câm nín.
Sao có thể?
Đây chính là sa mạc buổi tối sao? Có ánh trăng chiếu rọi ưu mỹ rọi cồn cát tựa như loạn thạch quyển động đôi thành cồn tuyết, trập trùng hùng vĩ vô cùng. Gió mạnh thổi qua lập tức hạt cát di động như sóng tuyết bọt nước, thật là đẹp đến cực điểm. Lúc này vào đêm chưa lâu, sa mạc còn chưa quay về bình tĩnh.
Trên bầu trời một con Kim Đồng Ưng to lớn không ngừng bay lên bay xuống, lượn vòng, trải qua đâu đánh vỡ bình tĩnh sa mạc.
Kim Đồng Ưng là một trong quái thú cường đại nhất sa mạc.
Kim Đồng Ưng, đôi mắt vàng ròng, loại quái cầm này có thân thể hơn đồng loại rất nhiều, đôi vuốt cực kỳ sắc bén, đôi kim đồng trời sinh có năng lực chấn nhiếp các loài chim. Cái gì thực thi thứu, huyết ưng, đụng phải Kim Đồng Ưng đều phải cút ra xa, càng đừng nói tới sa địa biên bức, loài biết bay càng yếu.
Lúc này, con Kim Đồng Ưng không ngừng lên xuống, gập lại đằng, dường như muốn vung thứ đứng trên lưng nó.
Ở trên lưng Kim Đồng Ưng truyền đến tiếng cười sang sảng.
Kim Đồng Ưng vẫn không ngừng lên xuống lộn vòng, nhưng vẫn không thể quăng thứ ở trên lưng nó xuống. Cứ như vậy vật lộn trên không trung chẳng biết qua bao lâu, Kim Đồng Ưng rốt cuộc từ bỏ, bắt đầu bay ổn định.
Phía trên trời truyền đến tiếng cười to:
- Thế này mới đúng!
Kim Đồng Ưng bay bình thường thì mới thấy rõ thanh y thiếu niên đứng trên lưng nó.
Thanh y thiếu niên tay cầm một hồ lô rượu, vô cùng tự do không bị trói buộc.
Cái này phải nói đến việc Chu gia. Ban ngày hôm nay hắn giải quyết xong Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, giải cứu Chu gia tiểu thư, trở lại Chu gia, ở ngoài cửa Chu gia tất nhiên là làm khiếp sợ một đám người. Đám người này lúc mới bắt đầu huyên thuyên, chủ đề thảo luận đều là vài người Chu gia đi chắc chắn chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, lấy đó chứng minh họ đã đúng khi không đi hỗ trợ. Không phải họ không muốn giúp Chu gia, chẳng qua không muốn chịu chết mà thôi. Cho nên khi năm người Chu Kỳ Vượng trở về thì vô số người hả họng rớt cằm.
Sao có thể?
Lục Nguyên tại Chu gia lôi kéo giữ lại thu hai trăm linh thạch làm phí thù lao, tại Bách Khoáng tỉnh đa số tu tiên gia tộc khá là giàu có. Tuy Chu gia quy mô nhỏ nhất, không sánh bằng mấy gia tộc Đông Đạo phủ nhưng tốt xấu ở tại Bách Khoáng tỉnh nhiều khoáng sản, muốn lấy ra thù lao linh thạch là bình thường.
Lục Nguyên không báo ra tên sư phụ, cũng không nói tên mình.
Không cần thiết. Năm đó sư phụ không nói tên thì hắn nói làm gì?
Dù sao chỉ là nhận một nhiệm vụ mà thôi, giữ hành động bình tĩnh như năm đó.
Kỳ thực hắn có chút cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.