Chương 1251: Phượng cổ văn minh (1)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
22/08/2013
Chủ thái cổ văn minh nhìn thiếu nữ tóc bạc, nói:
- Thường Nga, không ngờ chủ tiên cổ văn minh đề phòng lâu như vậy vẫn không làm gì được ngươi, khiến ngươi tìm lại ký ức trăm thế trước, tu lại địa vị phó chủ văn minh.
Chủ thái cổ văn minh không mấy để ý Thường Nga, bởi vì đó là vấn đề để chủ tiên cổ văn minh đau đầu.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh thì biến sắc mặt, gã là Khí Vận Thất Tử, năm đó có lĩnh giáo uy lực của Thường Nga.
Năm đó vị chủ văn minh này thực lực không kém gì chủ tiên cổ văn minh Hồng.
Thường Nga và Hồng từng đấu với nhau, hai người ở không trung đánh đến một thế giới như trung ương thiên triều tàn phá. Năm đó Khí Vận Thất Tử từng đấu với Thường Nga một lần, kết quả vài chiêu đã bị nàng đánh nằm rạp, bàn tay ngọc như có ma lực vô cùng.
Đó là trong suốt cuộc đời Khí Vận Thất Tử một lần gần với tử vong nhất, nếu không phải ở phút cuối Hồng cứu gã thì bây giờ gã sớm chết trong trận đó rồi.
Từ nay thực lực của gã không ngừng tăng lên, bây giờ đã gần với chủ văn minh rồi nhưng ngẫm lại, nếu đụng phải Thường Nga năm đó, đối mặt đôi tay ngọc kia thì e rằng trong mười chiêu gã sẽ bị đánh bại. Thường Nga năm ấy chính là có bản lĩnh cường đại như thế đó.
Khí Vận Thất Tử trong lòng suy nghĩ xoay chuyển rất nhiều, gã đứng ra hét lên:
- Thường Nga!
Tiếng rống của gã truyền khắp bốn phương vang vọng vũ trụ. Gã hét có tên là chấn vũ rống, có thể chấn động vũ trụ, tiêu diệt đối thủ.
- Tiểu Nguyên Thủy, la hét cái gì?
Thiếu nữ tóc bạc bất mãn hừ một tiếng, nói:
- Ồn ào quá đi.
Đối mặt tiếng rống của Khí Vận Thất Tử, phản ứng của thiếu nữ tóc bạc là ồn quá. Hơn nữa giọng điệu quả nàng lớn lối thật, đối với nhân vật thứ hai trong tiên cổ văn minh bảo là tiểu Nguyên Thủy.
Thiếu nữ tóc bạc nhẹ vuốt ngọc thố trong tay.
Khí Vận Thất Tử tiến lên một bước, một bước phong vân sinh, càn khôn đọng:
- Thường Nga, bây giờ thực lực của ngươi chưa hồi phục mà dám ra đây?
Thường Nga cười lạnh nói:
- Đương nhiên bổn cung dám ra. Tiểu Nguyên Thủy, không lẽ ngươi làm gì được bổn cung sao? Năm đó ngươi nhặt lại cái mạng dưới tay bổn cung, bây giờ mặc dù thực lực của bổn cung chưa hoàn toàn hồi phục, có lẽ không làm gì được ngươi nhưng nếu ngươi muốn chống lại bổn cung thì là nằm mơ. Hơn nữa những thực lực của ngươi lâu vậy còn chưa đột phá đến chủ văn minh, thật mất mặt. Thực lực như vậy, bổn cung qua một thời gian liền sẽ vượt trên ngươi.
- Vậy sao?
Nguyên Thủy phó chủ văn minh giơ tay lên, pháp lực đại chưởng to lớn như trời sụp đè hướng thiếu nữ tóc bạc. Pháp lực đại chưởng như sơn như hải, không đúng, như thiên địa, một chưởng này, như là bản thân thiên địa, đè xuống chính là cùng trời vỡ! Khí thế đó khủng bố hơn thế giới cảnh đánh nhau rất là nhiều.
Thiếu nữ tóc bạc bàn tay vung trong không trung, hóa thành một bàn tay nhỏ thuôn dài chộp hướng bàn tay to như trời sụp.
Hai bàn tay ở không trung đánh nhau. Nguyên Thủy phó chủ văn minh có chút đắc ý, gã phát hiện pháp lực hơn Thường Nga một bậc, nhưng lập tức thấy ra không thích hợp. Trong chưởng của gã có vô tận ánh sáng bạc tạc nổ, và một ban đầu văn tự nguyệt tự bay lên từ tay gã, đó chính là ban đầu văn tự nguyệt tự.
Trong muôn kiếp trước Thường Nga đem ban đầu văn tự nguyệt tự tế luyện đến có thể so sánh với tiên tự, bây giờ bao nhiêu năm không tế luyện có lẽ đã không bằng tiên tự, nhưng nàng tìm về nguyệt tự, bây giờ muốn đói kháng với Nguyên Thủy phó chủ văn minh mà không yếu thế thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh giật mình bật thốt:
- Ngươi tìm trở lại nguyệt tự!?
- Đương nhiên rồi, bổn cung không tìm lại nguyệt tự thì sao xuất hiện ở đây được.
Thường Nga có chút ngoài ý muốn nói:
- Tiểu Nguyên Thủy, bây giờ thực lực của ngươi có tiến bộ nhất định rồi nhỉ.
Nguyên thủy đấu với Thường Nga, đánh ngang tay nhưng Thường Nga chắc chắn là mạnh hơn Nguyên Thủy. Dù gì năm ấy Thường Nga là nhân vật đứng ngang hàng với Hồng, trong chủ văn minh xếp vài hàng đầu.
Thường Nga xoay ô dù trong tay, nói:
- Thế nào? Bổn cung có thể làm một trong chỗ dựa cho Lục Nguyên không?
Thường Nga tuyệt đối là chỗ dựa vững chắc, mặc dù bây giờ chưa đến cấp chủ văn minh, chỉ là phó chủ văn minh mà thôi nhưng tương lai sớm muộn gì sẽ tiến vào chủ văn minh.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh nhìn hướng Thường Nga, nói:
- Tại sao ngươi phải giúp Lục Nguyên?
Đây là một vấn đề, vấn đề khá là quan trọng với tiên cổ văn minh.
- Tiểu Nguyên Thủy, lỗ tai của ngươi bị điếc sao? Bổn cung đã sớm nói rồi, ai kêu đây là người đàn ông mà ngọc thố thích. Ngọc thố, còn không đi ra gặp mặt?
Ngọc thố biến thành luồng sáng trắng, sau đó xuất hiện một thiếu nữ áo trắng thuần khiết. Lục Nguyên giật mình, đây là Chung đại tiểu thư, Chung Linh.
Ngọc thố chính là Chung đại tiểu thư, Chung Linh?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lòng trầm xuống:
- Ngọc thố?
Gã đương nhiên ghi nhớ năm đó ngọc thố là một trong thuộc hạ xuất sắc nhất của Thường Nga, cũng là tu vi phó chủ văn minh, bây giờ mặc dù bây giờ bề ngoài là sơ kỳ thế giới cảnh nhưng bản thân là nhân vật không tầm thường chuyển thế, sau này tu vi e rằng khá là đáng sợ. Đương nhiên Nguyên Thủy phó chủ văn minh cũng không sợ ngọc thố, lúc nó ở đỉnh cao vẫn thua dưới tay gã.
Lúc này thì Lục Nguyên lại thêm một chỗ dựa.
Thứ nhất là chủ pháp cổ văn minh, thứ hai là Thường Nga hiện nay là cấp phó chủ văn minh nhưng bản thân là cấp chủ văn minh chuyển thế, tiền đồ không thể đo lường.
Đương nhiên bây giờ muốn so với hai cổ văn minh, năm văn minh bình thường thì vẫn kém nhiều.
Chủ thái cổ văn minh rống to:
- Thường Nga, nếu ngươi hồi phục tu vi chủ văn minh thì cũng đành thôi, nhưng bây giờ ngươi liên hợp với pháp cổ văn minh vẫn không đủ xem đâu!
Câu này chọc giận Thường Nga:
- Chủ thái cổ văn minh hậu bối, ngươi vênh váo quá đấy!
- Vậy nếu thêm vào bổn cung nữa thì sao?
Bây giờ là ai muốn nhúng tay vào? Chỉ thấy trên không trung tỏa ánh sáng lấp lánh, vô số tiên nhạc vang lên, tiên âm lọt tai, lại có hai hàng Kim Đồng Ngọc Nữ. Kim đồng bàn tay chấp tràng, ngọc nữ đôi tay cầm như ý. Trong đội ngũ trầm rộ có một trầm hương bảo tọa, trên bảo tọa ngồi một thiếu phụ diện mạo xinh đẹp phong hoa tuyệt đại khí chất trang nhã. Thiếu phụ cột tóc đuôi ngựa, tóc dài rũ xuống.
Đây là!
Lục Nguyên kinh ngạc, có mấy người hô lên:
- Phó chủ thiên mẫu văn minh!
Phó chủ thiên mẫu văn minh! Nữ Oa Nương Nương!
Nhân vật này cũng siêu cứng rắn, được gọi là gần với chủ văn minh nhất, sức chiến đấu thậm chí đã bằng với chủ văn minh khác, vượt xa các phó chủ văn minh. Cho dù là Nguyên Thủy Thiên Tôn thì e rằng không phải đối thủ của bà.
Chủ thái cổ văn minh rống lên:
- Phó chủ thiên mẫu văn minh? Ngươi cũng muốn chen vào một chân bảo vệ Lục Nguyên sao?
- Tại sao bổn cung không thể bảo vệ Lục Nguyên?
Phó chủ thiên mẫu văn minh lạnh nhạt nói:
- Kỷ nguyên này sinh ra hai nhân tuyển chủng mã tốt nhất, một là Hoang Chi Tử, hai là Lục Nguyên. Hoang Chi Tử tự cao tự đại, tự đại thành cuồng, bổn cung rất không thích đương niên muốn để Lục Nguyên làm chủng mã.
Chủng mã? Thế này là sao trời? Lục Nguyên dở khóc dở cười.
- Thường Nga, không ngờ chủ tiên cổ văn minh đề phòng lâu như vậy vẫn không làm gì được ngươi, khiến ngươi tìm lại ký ức trăm thế trước, tu lại địa vị phó chủ văn minh.
Chủ thái cổ văn minh không mấy để ý Thường Nga, bởi vì đó là vấn đề để chủ tiên cổ văn minh đau đầu.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh thì biến sắc mặt, gã là Khí Vận Thất Tử, năm đó có lĩnh giáo uy lực của Thường Nga.
Năm đó vị chủ văn minh này thực lực không kém gì chủ tiên cổ văn minh Hồng.
Thường Nga và Hồng từng đấu với nhau, hai người ở không trung đánh đến một thế giới như trung ương thiên triều tàn phá. Năm đó Khí Vận Thất Tử từng đấu với Thường Nga một lần, kết quả vài chiêu đã bị nàng đánh nằm rạp, bàn tay ngọc như có ma lực vô cùng.
Đó là trong suốt cuộc đời Khí Vận Thất Tử một lần gần với tử vong nhất, nếu không phải ở phút cuối Hồng cứu gã thì bây giờ gã sớm chết trong trận đó rồi.
Từ nay thực lực của gã không ngừng tăng lên, bây giờ đã gần với chủ văn minh rồi nhưng ngẫm lại, nếu đụng phải Thường Nga năm đó, đối mặt đôi tay ngọc kia thì e rằng trong mười chiêu gã sẽ bị đánh bại. Thường Nga năm ấy chính là có bản lĩnh cường đại như thế đó.
Khí Vận Thất Tử trong lòng suy nghĩ xoay chuyển rất nhiều, gã đứng ra hét lên:
- Thường Nga!
Tiếng rống của gã truyền khắp bốn phương vang vọng vũ trụ. Gã hét có tên là chấn vũ rống, có thể chấn động vũ trụ, tiêu diệt đối thủ.
- Tiểu Nguyên Thủy, la hét cái gì?
Thiếu nữ tóc bạc bất mãn hừ một tiếng, nói:
- Ồn ào quá đi.
Đối mặt tiếng rống của Khí Vận Thất Tử, phản ứng của thiếu nữ tóc bạc là ồn quá. Hơn nữa giọng điệu quả nàng lớn lối thật, đối với nhân vật thứ hai trong tiên cổ văn minh bảo là tiểu Nguyên Thủy.
Thiếu nữ tóc bạc nhẹ vuốt ngọc thố trong tay.
Khí Vận Thất Tử tiến lên một bước, một bước phong vân sinh, càn khôn đọng:
- Thường Nga, bây giờ thực lực của ngươi chưa hồi phục mà dám ra đây?
Thường Nga cười lạnh nói:
- Đương nhiên bổn cung dám ra. Tiểu Nguyên Thủy, không lẽ ngươi làm gì được bổn cung sao? Năm đó ngươi nhặt lại cái mạng dưới tay bổn cung, bây giờ mặc dù thực lực của bổn cung chưa hoàn toàn hồi phục, có lẽ không làm gì được ngươi nhưng nếu ngươi muốn chống lại bổn cung thì là nằm mơ. Hơn nữa những thực lực của ngươi lâu vậy còn chưa đột phá đến chủ văn minh, thật mất mặt. Thực lực như vậy, bổn cung qua một thời gian liền sẽ vượt trên ngươi.
- Vậy sao?
Nguyên Thủy phó chủ văn minh giơ tay lên, pháp lực đại chưởng to lớn như trời sụp đè hướng thiếu nữ tóc bạc. Pháp lực đại chưởng như sơn như hải, không đúng, như thiên địa, một chưởng này, như là bản thân thiên địa, đè xuống chính là cùng trời vỡ! Khí thế đó khủng bố hơn thế giới cảnh đánh nhau rất là nhiều.
Thiếu nữ tóc bạc bàn tay vung trong không trung, hóa thành một bàn tay nhỏ thuôn dài chộp hướng bàn tay to như trời sụp.
Hai bàn tay ở không trung đánh nhau. Nguyên Thủy phó chủ văn minh có chút đắc ý, gã phát hiện pháp lực hơn Thường Nga một bậc, nhưng lập tức thấy ra không thích hợp. Trong chưởng của gã có vô tận ánh sáng bạc tạc nổ, và một ban đầu văn tự nguyệt tự bay lên từ tay gã, đó chính là ban đầu văn tự nguyệt tự.
Trong muôn kiếp trước Thường Nga đem ban đầu văn tự nguyệt tự tế luyện đến có thể so sánh với tiên tự, bây giờ bao nhiêu năm không tế luyện có lẽ đã không bằng tiên tự, nhưng nàng tìm về nguyệt tự, bây giờ muốn đói kháng với Nguyên Thủy phó chủ văn minh mà không yếu thế thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh giật mình bật thốt:
- Ngươi tìm trở lại nguyệt tự!?
- Đương nhiên rồi, bổn cung không tìm lại nguyệt tự thì sao xuất hiện ở đây được.
Thường Nga có chút ngoài ý muốn nói:
- Tiểu Nguyên Thủy, bây giờ thực lực của ngươi có tiến bộ nhất định rồi nhỉ.
Nguyên thủy đấu với Thường Nga, đánh ngang tay nhưng Thường Nga chắc chắn là mạnh hơn Nguyên Thủy. Dù gì năm ấy Thường Nga là nhân vật đứng ngang hàng với Hồng, trong chủ văn minh xếp vài hàng đầu.
Thường Nga xoay ô dù trong tay, nói:
- Thế nào? Bổn cung có thể làm một trong chỗ dựa cho Lục Nguyên không?
Thường Nga tuyệt đối là chỗ dựa vững chắc, mặc dù bây giờ chưa đến cấp chủ văn minh, chỉ là phó chủ văn minh mà thôi nhưng tương lai sớm muộn gì sẽ tiến vào chủ văn minh.
Nguyên Thủy phó chủ văn minh nhìn hướng Thường Nga, nói:
- Tại sao ngươi phải giúp Lục Nguyên?
Đây là một vấn đề, vấn đề khá là quan trọng với tiên cổ văn minh.
- Tiểu Nguyên Thủy, lỗ tai của ngươi bị điếc sao? Bổn cung đã sớm nói rồi, ai kêu đây là người đàn ông mà ngọc thố thích. Ngọc thố, còn không đi ra gặp mặt?
Ngọc thố biến thành luồng sáng trắng, sau đó xuất hiện một thiếu nữ áo trắng thuần khiết. Lục Nguyên giật mình, đây là Chung đại tiểu thư, Chung Linh.
Ngọc thố chính là Chung đại tiểu thư, Chung Linh?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lòng trầm xuống:
- Ngọc thố?
Gã đương nhiên ghi nhớ năm đó ngọc thố là một trong thuộc hạ xuất sắc nhất của Thường Nga, cũng là tu vi phó chủ văn minh, bây giờ mặc dù bây giờ bề ngoài là sơ kỳ thế giới cảnh nhưng bản thân là nhân vật không tầm thường chuyển thế, sau này tu vi e rằng khá là đáng sợ. Đương nhiên Nguyên Thủy phó chủ văn minh cũng không sợ ngọc thố, lúc nó ở đỉnh cao vẫn thua dưới tay gã.
Lúc này thì Lục Nguyên lại thêm một chỗ dựa.
Thứ nhất là chủ pháp cổ văn minh, thứ hai là Thường Nga hiện nay là cấp phó chủ văn minh nhưng bản thân là cấp chủ văn minh chuyển thế, tiền đồ không thể đo lường.
Đương nhiên bây giờ muốn so với hai cổ văn minh, năm văn minh bình thường thì vẫn kém nhiều.
Chủ thái cổ văn minh rống to:
- Thường Nga, nếu ngươi hồi phục tu vi chủ văn minh thì cũng đành thôi, nhưng bây giờ ngươi liên hợp với pháp cổ văn minh vẫn không đủ xem đâu!
Câu này chọc giận Thường Nga:
- Chủ thái cổ văn minh hậu bối, ngươi vênh váo quá đấy!
- Vậy nếu thêm vào bổn cung nữa thì sao?
Bây giờ là ai muốn nhúng tay vào? Chỉ thấy trên không trung tỏa ánh sáng lấp lánh, vô số tiên nhạc vang lên, tiên âm lọt tai, lại có hai hàng Kim Đồng Ngọc Nữ. Kim đồng bàn tay chấp tràng, ngọc nữ đôi tay cầm như ý. Trong đội ngũ trầm rộ có một trầm hương bảo tọa, trên bảo tọa ngồi một thiếu phụ diện mạo xinh đẹp phong hoa tuyệt đại khí chất trang nhã. Thiếu phụ cột tóc đuôi ngựa, tóc dài rũ xuống.
Đây là!
Lục Nguyên kinh ngạc, có mấy người hô lên:
- Phó chủ thiên mẫu văn minh!
Phó chủ thiên mẫu văn minh! Nữ Oa Nương Nương!
Nhân vật này cũng siêu cứng rắn, được gọi là gần với chủ văn minh nhất, sức chiến đấu thậm chí đã bằng với chủ văn minh khác, vượt xa các phó chủ văn minh. Cho dù là Nguyên Thủy Thiên Tôn thì e rằng không phải đối thủ của bà.
Chủ thái cổ văn minh rống lên:
- Phó chủ thiên mẫu văn minh? Ngươi cũng muốn chen vào một chân bảo vệ Lục Nguyên sao?
- Tại sao bổn cung không thể bảo vệ Lục Nguyên?
Phó chủ thiên mẫu văn minh lạnh nhạt nói:
- Kỷ nguyên này sinh ra hai nhân tuyển chủng mã tốt nhất, một là Hoang Chi Tử, hai là Lục Nguyên. Hoang Chi Tử tự cao tự đại, tự đại thành cuồng, bổn cung rất không thích đương niên muốn để Lục Nguyên làm chủng mã.
Chủng mã? Thế này là sao trời? Lục Nguyên dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.