Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 111: Siêu thoát kiếm ý(thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Gió thật khiến người thoải mái.

Gió thiên nhiên khác với gió dưới kiếm của mình.

Tuy hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý gió nhưng so sánh với gió thiên nhiên thì vẫn khác rất nhiều.

Đúng thế, nếu kiếm của hắn dùng gió làm kiếm ý, có thể giống như gió thiên nhiên thì sẽ đến cảnh giới gì đây?

Kiếm thuật của hắn phải chăng có thể tiến thêm một bước?

Lục Nguyên suy tư, giãn ra từng thớ thịt, cảm nhận gió lướt qua mỗi tấc da thịt.

Từng cơn gió mát thổi qua. Gió, là linh tính thiên nhiên, không đâu không ở. Có khi yên lặng, có khi không ngừng di chuyển, khiến người cảm giác gió tồn tại. Luôn cảm nhận cơn gió, Lục Nguyên rút kiếm ra. Dưỡng Ngô kiếm khẽ đung đưa, như đang bắt chước gió mát thổi tới từ rừng cây hoàng hôn.

Kiếm chiêu không cần cứng nhắc như vậy, kiếm chiêu nên tùy ý chút.

Kiếm, là phát ra từ trong lòng, không phải do kiếm chiêu ghi nhớ trong đầu phát ra.

Tất cả dựa theo chính mình tự hiểu.

……..

Đêm càng sâu, gió càng lạnh, đã khá rét lạnh. Đặc biệt là trong rừng núi, đêm hè gió tựa như đao cắt. Gió lạnh cắt rừng cây xào xạc vang, vô số lá và cành cây bị gió thổi hòa cùng một chỗ như tiếng gió rống giận. Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên biến đổi, hóa thành một loại kiếm pháp khác. Đây là loại kiếm pháp so với cái trước càng lạnh lẽo, càng nghiêm túc.

………

Đêm chậm rãi qua đi, mặt trời treo cao. Gió còn đang thổi nhưng có ánh nắng chiếu rọi không còn là gió rét mà là gió nóng. Gió nóng bức thổi như lửa cháy, phủ lên tất cả sinh vật trên mặt đất không thể tránh thoát, đánh mất sức sống. Chỉ có con ve là còn đang vui sướng kêu vang.

………

Thiên nhiên có vô số cơn gió.

Gió mạnh rít gào, gió mát phất qua mặt, gió mát hoàng hôn, gió nóng dưới ánh nắng nóng bức, gió lạnh trong rừng núi nửa đêm, gió nhẹ thổi mặt nước khẽ dao động, còn có thổi cây lá rung động thiên hôn địa ám hắc phong, cũng có tà phong đi kèm mưa phùn…

Qua nửa tháng, Lục Nguyên cảm nhận đủ kiểu đủ dáng cơn gió, cũng trong quá trình cảm nhận các cơn gió không ngừng sửa chữa kiếm chiêu của mình. Chiêu thức đại khái Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm không biến đổi, nhưng về chi tiết thì biến càng phù hợp hắn hơn, khi dùng càng thêm tiện tay.

Chậm chạp, tà phong, mưa phùn.



Góc tường, chim én bay.

Trong sân, Lục Nguyên chậm rãi mở mắt ra.

Khi hắn mở mắt thì tay động, Dưỡng Ngô kiếm đã ra khỏi vỏ, gió mạnh trùng trùng một thức xuất thủ. Một thức vốn thi triển khá cuồng bạo, nhưng bây giờ ra tay thì không còn là kiếm của hắn mà dường như giống gió mạnh thiên nhiên rít gào qua.

Hắn luyện thành, rốt cuộc luyện thành!

Cho đến nay kiếm ý chỉ có ba tầng, một là sơ nắm giữ kiếm ý, một là trung kỳ kiếm ý, tùy tay có thể đâm hướng sơ hở của đối phương. Một là hoàn toàn khống chế kiếm của mình, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn toàn. Bây giờ hắn mới phát hiện, trên hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý còn có một bậc.

Bậc này chính là tầng hắn đang lĩnh ngộ, một cấp bậc không biết nên gọi là gì nhưng tuyệt đối tồn tại, hoàn toàn vượt qua tầng cảnh giới lĩnh ngộ kiếm ý.

Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ, mới rồi một lần thử nghiệm phát hiện đã luyện thành một tầng. Hắn đem tinh thần từ trường kiếm thu trở về mới phát hiện chỗ bán nguyệt bán đình trong sân, ông lão họ Lỗ đã chắp tay đứng.

Lục Nguyên kêu một tiếng:

- Lỗ Thúc!

Tại Bắc phong hắn luôn xưng hô như vậy. Nhưng Lục Nguyên phát hiện lúc mình gọi Lỗ Thúc thì dường như ông lão họ Lỗ chưa hồi phục tinh thần, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Ông lão họ Lỗ rốt cuộc tỉnh táo lại, nói:

- Thiếu chủ, mới rồi ngươi đang dùng siêu thoát kiếm ý?

Lục Nguyên hỏi ngược lại:

- Siêu thoát kiếm ý? Đấy là cái gì?

Dường như trưởng lão đi theo sư phụ thật lâu biết một ít tri thức không ghi chép trong sách.

Ông lão họ Lỗ gật đầu nói:

- Ta đã theo lão chủ nhân lâu rồi, từng gặp qua mỗi một loại kiếm ý. Dưới tình huống bình thường gồm ba tầng, sơ ngộ kiếm ý, trung kỳ kiếm ý, hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng kỳ thực sau hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý còn có một tầng, gọi là siêu thoát kiếm ý.

- Đến siêu thoát kiếm ý thì khi kiếm rút ra không còn là kiếm nữa, ngươi chính là kiếm ý, sẽ ngược dòng đến bộ dạng nguyên bản thiên nhiên. Ví dụ như thiếu chủ luyện Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, mới rồi ngươi lĩnh ngộ siêu thoát kiếm ý thì kiếm và kiếm chiêu của ngươi có thể hóa thành gió thiên nhiên.



- Thiếu chủ, mới rồi ngươi thi triển kiếm chiêu thì ta không là đối thủ của ngươi còn thấy ra kiếm của ngươi. Nếu là trạng thái đối thủ thì sẽ không thấy kiếm mà chỉ cảm giác đến gió.

Ông lão họ Lỗ tặc lưỡi khen:

- Tuổi cỡ thiếu chủ mà đã tới tầng cấp này, quả thực là thiên tài. Trong ba ngàn kiếm ý, xem ra ngươi đã luyện phong kiếm ý tới đỉnh cao.

Siêu thoát kiếm ý.

Thì ra đây mới là hình dạng cuối cùng của kiếm ý. Đem kiếm và kiếm chiêu hóa thành hình thái thiên nhiên, siêu thoát kiếm, cũng siêu thoát kiếm chiêu, quay về căn nguyên thiên địa.

Hắn ở phương diện kiếm đạo dường như lại tiến bộ, còn là một bước rất mấu chốt.

Đáng tiếc một bước này chưa đầy đủ. Hắn luyện Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, bộ kiếm chiêu Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm dùng là hợp phong kiếm ý, vân kiếm ý. Phong kiếm ý hắn đã luyện đến trạng thái căn nguyên nhất, luyện đến siêu thoát kiếm ý, nhưng vân kiếm ý thì còn chưa tới tình trạng siêu thoát kiếm ý.

Nói đơn giản hơn, hắn chưa tính chân chính tăng bước tiến kiếm thuật. Chỉ có luyện thành vân kiếm ý thì mới chân chính tăng tiến vượt bậc về kiếm thuật.

…….

Tiếp theo thời gian trôi qua, Lục Nguyên quan sát mây trên bầu trời, muốn luyện vân kiếm ý đến trạng thái siêu thoát kiếm ý, hồi phục căn nguyên. Nhưng quá khó, liên tục nửa tháng, Lục Nguyên rốt cuộc khẳng định cố gắng đã thất bại. Hắn vẫn không cách nào luyện vân kiếm ý đến trạng thái siêu thoát kiếm ý.

Thôi, tạm thời từ bỏ vậy, cứ tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì.

Luyện kiếm không phải việc một sớm một chiều. Dưới tình huống một lúc không ngộ đạo được thì phải chậm rãi tích lũy năm tháng, vội vàng không nên chuyện.

Tiến độ luyện kiếm phải ngừng thì hắn đi luyện công vậy.

Hắn ngồi xếp bằng trong phòng của mình, lấy ra năm lá bùa các sắc, bày ra Phong Linh trận.

Lần trước hắn đào mỏ Tôn Thiên Cương Tôn gia sơn trang, bây giờ trên người có hai trăm ba mươi linh thạch. Linh thạch nhiều như vậy đúng là món gia tài lớn, không dùng thì thật là lãng phí. Hắn lấy từ trong tu la túi ra năm mươi linh thạch, Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng chém xuống, chớp mắt linh thạch vỡ nát, tràn ngập ra thật nhiều nguyên khí thiên địa.

Hắn bắt đầu không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa. Lục Nguyên vừa hút nguyên khí thiên địa vừa suy tư.

Hiện nay hắn đang ở luyện khí sơ kỳ đệ cửu tầng đại chu thiên. Cửa khó khăn trước mắt là luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn, kỳ thực không tính là khó khăn, khó ở chỗ đại cảnh giới thứ hai luyện thể kỳ. Luyện thể kỳ hoàn toàn khác với luyện khí kỳ. Tu tiên giả chẳng những phải pháp lực cường đại, còn cần có thân thể khỏe mạnh.

Luyện khí thập tầng, luyện thể kỳ cũng có thập tầng.

Đệ nhất tầng ngự khí ly không. Đệ nhị tầng ngũ tạng lục phủ. Đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa. Đệ tứ tầng luyện huyết. Đệ ngũ tầng mệnh tinh huyết. Đệ lục tầng luyện da cốt. Đệ thất tầng luyện đầu óc. Đệ bát tầng ngự kiếm hành không. Đệ cửu tầng tàn thể trọng sinh. Đệ thập tầng đại viên mãn. Cảnh giới thập tầng này đều khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook