Chương 88: Tốc độ kinh hồn (hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Có thể nói người giỏi tổng kết sau cuộc chiến mất một nửa sức lực là có thể đạt đến hiệu quả những người khác cố gắng.
Tùy tiện hớp ngụm rượu, hắn tiếp tục suy tư. Lần này hắn lại một lần xinh đẹp lấy kiếm phá pháp.
Nhưng không phải nói bây giờ hắn có thể một kiếm phá vạn pháp, muốn chân chính một kiếm phá vạn pháp thì hắn còn cần tu hành, cần cố gắng hơn.
Tổng kết lần này là, hắn có thể phá mộc hệ pháp thuật, bởi vì mộc hệ pháp thuật cần lá cây mộc hệ thi triển, hắn chặt đứt hoặc chặn hết lá cây mới phá được mộc hệ pháp thuật. Tương đối thì hỏa hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật cần vật truyền tải không phải loại lá cây mà là hỏa, thủy, lôi thì khó chắn.
Nhất kiếm phá vạn pháp, nói thì dễ nhưng làm không dễ chút nào.
Mình nên quay về tàng thư các của sư phụ, xem coi có sách ghi chép làm sao lấy kiếm phá pháp thuật không. Đứng trên vai người đi trước ít tốn sức nhiều. Trường Xuân Cư đã ở trước mắt, Lục Nguyên sải bước.
Lại một hớp lớn rượu.
Rượu vào bụng, nửa tỉnh nửa say, thoải mái.
Kỳ thực đấu với người giống như Triệu Nam khí tông Tây phong là chuyện chẳng đáng gì.
Trong lúc chủ Bắc phong đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân chính sự nên là tiếp đãi khach từ các nơi đến, cùng với canh gác. Bắc phong đến nhiều người như vậy, canh gác phải nghiêm ngặt hơn, cần nhiều người phòng vệ.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến mình chứ?
Lục Nguyên đi trong đường nhỏ, tay cầm hồ lô rượu hớp ngụm rượu, thoải mái.
Cái gì chính sự tiếp đãi khách không cần tìm mình, mình làm không được, cũng lười làm chuyện này.
Nhưng bây giờ tâm tình mình rất vui, thắng một trận khiến tâm tình vui vẻ. Đa số người đều giống nhau, thích thắng không thích thua. Đúng rồi, giờ mình đang quay về Trường Xuân Cư, xem coi có sách nào tiền bối để lại cách lấy kiếm phá pháp không. Mình trời sinh để luyện kiếm, đối với pháp thuật có học đôi chút nhưng không mấy hứng thú.
Không hứng thú với pháp thuật nhưng sau này khó tránh khỏi đụng tới nó, cho nên phải học cách phá pháp thuật.
Hắn vừa đến Trường Xuân Cư, phát hiện cửa đứng một đạo đồng chờ.
- Kính chào lục sư huynh, phong chủ lệnh ngươi đi thư phòng của ngài một chuyến.
Nguyên Nguyên sư bá tìm mình làm gì? Hơi kinh ngạc nhưng nếu Nguyên Nguyên sư bá đã kêu đi thì mình chỉ có nước đi. Lập tức đi theo sau đạo đồng hướng tới thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá. Thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá ở đỉnh cao Hoa Sơn Bắc phong, một đường rốt cuộc đến đỉnh núi Hoa Sơn Bắc phong.
Tới chốn này mây mù dày nặng.
Người như ở trong mây mù, khắp nơi mây trắng vờn quanh, như là chỗ của tiên gia. Nơi này nguyên khí thiên địa càng nồng đậm, hơn Trường Xuân Cư gấp mấy lần. Càng đi lên cao thì đường núi càng hiểm trở, không dễ đi. Nếu quay đầu nhìn sang bên sẽ phát hiện bên cạnh là vực sâu vạn trượng.
Tiếp tục leo lên trên.
Đi một đoạn thời gian, đằng trước trong mây mù dần xuất hiện một góc mái cong. Tiến thêm chút sẽ phát hiện chỗ này có một gian đình viện lầu các do đá, gỗ chế thành, trong mây trắng vờn quanh thật như thắng cảnh tiên gia. Bước vào sân, đến trước lầu các, chỉ thấy một tấm biển treo ngang, viết ‘Trung Chính Bình Hòa Trai’.
Trung Chính Bình Hòa Trai, cũng khá chính xác.
Nguyên Nguyên sư bá làm người trung chính bình hòa, có lão lãnh đạo, thực lực Bắc phong từ từ mạnh hơn.
Cũng vì lão trung chính bình hòa nên làm việ cũng trung chính bình hòa.
Đương nhiên, nếu thật sự chọc giận lão thì sẽ không trung chính bình hòa nữa.
Lúc đó có người ám sát Lục Nguyên, ám sát đệ tử chân truyền là điều Nguyên Nguyên Thượng Nhân không thể tha thứ nhất. Lập tức có trận bão tố thổi quét.
Hắn vứt bỏ suy nghĩ lung tung, tiến vào lầu các.
Vừa vào lầu các, đập vào mắt là một cái bàn dài vân hoạt thạch cực kỳ dài, có mấy chiếc ghế hoàng lê mộc. Lúc này một ông lão chắp tay sau lưng đưa lưng hướng Lục Nguyên nhìn ngoài khung cửa sổ vân khởi vân diệt, vân quyển vân xá. Vách tường bên cạnh ông lão râu tóc bạc trắng treo hai chữ lớn rồng bay phượng múa ‘Hài hòa’.
Ông lão râu tóc bạc trắng đứng đó, thân hình không cao to nhưng cho người cảm giác tựa uyên đình nhạc trì.
Lục Nguyên chợt phát hiện không chỉ mình hắn đến, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình cũng có mắt. Một lúc kêu ba người đến không biết có chuyện gì, hắn thầm nhủ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân quay đầu lại, thấy Lục Nguyên thì cười mắng rằng:
- Lục Nguyên ngươi giỏi thật, tới chỗ lão phu còn cầm hồ lô rượu!
Vân Dật, Vân Bình ngoái đầu thấy Lục Nguyên như vậy thì thầm nghĩ, vị lục sư đệ này thật là không chú ý hình tượng gì cả, ở trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân mà cầm hồ lô rượu.
Lục Nguyên hơi lúng túng. Bình thường ở trước mặt mấy vị sư bá hắn sẽ chú ý hình tượng một chút, hết cách, đệ tử danh môn chính phái là như thế đấy. Tuy tính hắn lười biếng nhưng cần làm bộ thì vẫn là làm tịch được. Kết quả giờ tốt lắm, luống cuống một phen, bi kịch. Hắn vội cất hồ lô rượu vào trong tay áo.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:
- Không sao, lão phu không phải người cứng nhắc như Phương sư thúc các ngươi.
- Được rồi, bắt đầu nói chính sự. Tìm các ngươi đến lafcos việc, việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước…
………..
Ngoài Trung Chính Bình Hòa Trai, vân quyển vân thư, vân khởi vân dũng.
Vực sâu vạn trượng ngay trước mắt.
Tĩnh, tĩnh như chết.
Chỉ có gió thổi qua cây tùng nơi vách núi phát ra thanh âm.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân kể chuyện xa mấy trăm năm trước.
Lục Nguyên dần hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.
Việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước lúc đó đệ tử chân truyền trung tâm tổng cộng có hai người, một là Nguyên Nguyên Thượng Nhân, còn một tên Nguyên Lăng. Nguyên Lăng đó không phải nhân vật đơn giản, thiên phú trên cả Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhưng làm việc nóng vội, cho nên cuối cùng, tổ sư đệ bát đại giao vị trí chủ Bắc phong vào tay Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Giao thì cứ giao đi, cố tình Nguyên Lăng thiên phú cực cao, hành động vội vàng, cứ cho rằng mình chỗ nào cũng thắng Nguyên Nguyên Thượng Nhân bình thường ngay thắng, tất nhiên là không phục Nguyên Nguyên Thượng Nhân thưởng vị trí phong chủ gã để ý đã lâu, cho nên phát động làm phản. Không thể không nói Nguyên Nguyên Thượng Nhân thoạt trông bình thường nhưng cũng là hạng giấu kim trong bông, không phải dễ chọc.
Vung tay lên, dập tắt Nguyên Lăng phản loạn.
Nhưng khi đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân dù gì còn trẻ, không gừng già như bây giờ. Nguyên Lăng thật sự không phải nhân vật đơn giản, dù cuối cùng phản loạn thất bại, Nguyên Lăng không chết mà trốn ra ngoài.
Sau khi trốn đi, nghe nói Nguyên Lăng bắt đầu thành lập thế lực của mình, dường như là tổ chức có số thành viên khổng lồ.
Lần này đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhiều khách từ các nơi tiến đến, là lúc long xà hỗn tạp. Kết quả Nguyên Lăng cũng muốn thừa dịp làm chút trò quỷ, sai một số thuộc hạ tiến vào nhưng bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân biết được, định tối nay tiêu diệt hết tay chân Nguyên Lăng sắp đặt. Lấy thực lực thuộc hạ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân muốn tiêu diệt đám người quấy rối không phải chuyện gì khó, nhưng lão muốn sắp đặt một số đệ tử chân truyền rèn luyện một phen. Kết quả lão kêu ba người đến, xem như cho ba người rèn luyện. Đương nhiên đó cũng là vì bây giờ thập đại đệ tử chân truyền chân chính có thể dùng là ba người Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên, bảy người khác còn hơi non, không tham gia vào rèn luyện độ khó cao như vậy.
Tùy tiện hớp ngụm rượu, hắn tiếp tục suy tư. Lần này hắn lại một lần xinh đẹp lấy kiếm phá pháp.
Nhưng không phải nói bây giờ hắn có thể một kiếm phá vạn pháp, muốn chân chính một kiếm phá vạn pháp thì hắn còn cần tu hành, cần cố gắng hơn.
Tổng kết lần này là, hắn có thể phá mộc hệ pháp thuật, bởi vì mộc hệ pháp thuật cần lá cây mộc hệ thi triển, hắn chặt đứt hoặc chặn hết lá cây mới phá được mộc hệ pháp thuật. Tương đối thì hỏa hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật cần vật truyền tải không phải loại lá cây mà là hỏa, thủy, lôi thì khó chắn.
Nhất kiếm phá vạn pháp, nói thì dễ nhưng làm không dễ chút nào.
Mình nên quay về tàng thư các của sư phụ, xem coi có sách ghi chép làm sao lấy kiếm phá pháp thuật không. Đứng trên vai người đi trước ít tốn sức nhiều. Trường Xuân Cư đã ở trước mắt, Lục Nguyên sải bước.
Lại một hớp lớn rượu.
Rượu vào bụng, nửa tỉnh nửa say, thoải mái.
Kỳ thực đấu với người giống như Triệu Nam khí tông Tây phong là chuyện chẳng đáng gì.
Trong lúc chủ Bắc phong đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân chính sự nên là tiếp đãi khach từ các nơi đến, cùng với canh gác. Bắc phong đến nhiều người như vậy, canh gác phải nghiêm ngặt hơn, cần nhiều người phòng vệ.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến mình chứ?
Lục Nguyên đi trong đường nhỏ, tay cầm hồ lô rượu hớp ngụm rượu, thoải mái.
Cái gì chính sự tiếp đãi khách không cần tìm mình, mình làm không được, cũng lười làm chuyện này.
Nhưng bây giờ tâm tình mình rất vui, thắng một trận khiến tâm tình vui vẻ. Đa số người đều giống nhau, thích thắng không thích thua. Đúng rồi, giờ mình đang quay về Trường Xuân Cư, xem coi có sách nào tiền bối để lại cách lấy kiếm phá pháp không. Mình trời sinh để luyện kiếm, đối với pháp thuật có học đôi chút nhưng không mấy hứng thú.
Không hứng thú với pháp thuật nhưng sau này khó tránh khỏi đụng tới nó, cho nên phải học cách phá pháp thuật.
Hắn vừa đến Trường Xuân Cư, phát hiện cửa đứng một đạo đồng chờ.
- Kính chào lục sư huynh, phong chủ lệnh ngươi đi thư phòng của ngài một chuyến.
Nguyên Nguyên sư bá tìm mình làm gì? Hơi kinh ngạc nhưng nếu Nguyên Nguyên sư bá đã kêu đi thì mình chỉ có nước đi. Lập tức đi theo sau đạo đồng hướng tới thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá. Thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá ở đỉnh cao Hoa Sơn Bắc phong, một đường rốt cuộc đến đỉnh núi Hoa Sơn Bắc phong.
Tới chốn này mây mù dày nặng.
Người như ở trong mây mù, khắp nơi mây trắng vờn quanh, như là chỗ của tiên gia. Nơi này nguyên khí thiên địa càng nồng đậm, hơn Trường Xuân Cư gấp mấy lần. Càng đi lên cao thì đường núi càng hiểm trở, không dễ đi. Nếu quay đầu nhìn sang bên sẽ phát hiện bên cạnh là vực sâu vạn trượng.
Tiếp tục leo lên trên.
Đi một đoạn thời gian, đằng trước trong mây mù dần xuất hiện một góc mái cong. Tiến thêm chút sẽ phát hiện chỗ này có một gian đình viện lầu các do đá, gỗ chế thành, trong mây trắng vờn quanh thật như thắng cảnh tiên gia. Bước vào sân, đến trước lầu các, chỉ thấy một tấm biển treo ngang, viết ‘Trung Chính Bình Hòa Trai’.
Trung Chính Bình Hòa Trai, cũng khá chính xác.
Nguyên Nguyên sư bá làm người trung chính bình hòa, có lão lãnh đạo, thực lực Bắc phong từ từ mạnh hơn.
Cũng vì lão trung chính bình hòa nên làm việ cũng trung chính bình hòa.
Đương nhiên, nếu thật sự chọc giận lão thì sẽ không trung chính bình hòa nữa.
Lúc đó có người ám sát Lục Nguyên, ám sát đệ tử chân truyền là điều Nguyên Nguyên Thượng Nhân không thể tha thứ nhất. Lập tức có trận bão tố thổi quét.
Hắn vứt bỏ suy nghĩ lung tung, tiến vào lầu các.
Vừa vào lầu các, đập vào mắt là một cái bàn dài vân hoạt thạch cực kỳ dài, có mấy chiếc ghế hoàng lê mộc. Lúc này một ông lão chắp tay sau lưng đưa lưng hướng Lục Nguyên nhìn ngoài khung cửa sổ vân khởi vân diệt, vân quyển vân xá. Vách tường bên cạnh ông lão râu tóc bạc trắng treo hai chữ lớn rồng bay phượng múa ‘Hài hòa’.
Ông lão râu tóc bạc trắng đứng đó, thân hình không cao to nhưng cho người cảm giác tựa uyên đình nhạc trì.
Lục Nguyên chợt phát hiện không chỉ mình hắn đến, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình cũng có mắt. Một lúc kêu ba người đến không biết có chuyện gì, hắn thầm nhủ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân quay đầu lại, thấy Lục Nguyên thì cười mắng rằng:
- Lục Nguyên ngươi giỏi thật, tới chỗ lão phu còn cầm hồ lô rượu!
Vân Dật, Vân Bình ngoái đầu thấy Lục Nguyên như vậy thì thầm nghĩ, vị lục sư đệ này thật là không chú ý hình tượng gì cả, ở trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân mà cầm hồ lô rượu.
Lục Nguyên hơi lúng túng. Bình thường ở trước mặt mấy vị sư bá hắn sẽ chú ý hình tượng một chút, hết cách, đệ tử danh môn chính phái là như thế đấy. Tuy tính hắn lười biếng nhưng cần làm bộ thì vẫn là làm tịch được. Kết quả giờ tốt lắm, luống cuống một phen, bi kịch. Hắn vội cất hồ lô rượu vào trong tay áo.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:
- Không sao, lão phu không phải người cứng nhắc như Phương sư thúc các ngươi.
- Được rồi, bắt đầu nói chính sự. Tìm các ngươi đến lafcos việc, việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước…
………..
Ngoài Trung Chính Bình Hòa Trai, vân quyển vân thư, vân khởi vân dũng.
Vực sâu vạn trượng ngay trước mắt.
Tĩnh, tĩnh như chết.
Chỉ có gió thổi qua cây tùng nơi vách núi phát ra thanh âm.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân kể chuyện xa mấy trăm năm trước.
Lục Nguyên dần hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.
Việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước lúc đó đệ tử chân truyền trung tâm tổng cộng có hai người, một là Nguyên Nguyên Thượng Nhân, còn một tên Nguyên Lăng. Nguyên Lăng đó không phải nhân vật đơn giản, thiên phú trên cả Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhưng làm việc nóng vội, cho nên cuối cùng, tổ sư đệ bát đại giao vị trí chủ Bắc phong vào tay Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Giao thì cứ giao đi, cố tình Nguyên Lăng thiên phú cực cao, hành động vội vàng, cứ cho rằng mình chỗ nào cũng thắng Nguyên Nguyên Thượng Nhân bình thường ngay thắng, tất nhiên là không phục Nguyên Nguyên Thượng Nhân thưởng vị trí phong chủ gã để ý đã lâu, cho nên phát động làm phản. Không thể không nói Nguyên Nguyên Thượng Nhân thoạt trông bình thường nhưng cũng là hạng giấu kim trong bông, không phải dễ chọc.
Vung tay lên, dập tắt Nguyên Lăng phản loạn.
Nhưng khi đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân dù gì còn trẻ, không gừng già như bây giờ. Nguyên Lăng thật sự không phải nhân vật đơn giản, dù cuối cùng phản loạn thất bại, Nguyên Lăng không chết mà trốn ra ngoài.
Sau khi trốn đi, nghe nói Nguyên Lăng bắt đầu thành lập thế lực của mình, dường như là tổ chức có số thành viên khổng lồ.
Lần này đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhiều khách từ các nơi tiến đến, là lúc long xà hỗn tạp. Kết quả Nguyên Lăng cũng muốn thừa dịp làm chút trò quỷ, sai một số thuộc hạ tiến vào nhưng bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân biết được, định tối nay tiêu diệt hết tay chân Nguyên Lăng sắp đặt. Lấy thực lực thuộc hạ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân muốn tiêu diệt đám người quấy rối không phải chuyện gì khó, nhưng lão muốn sắp đặt một số đệ tử chân truyền rèn luyện một phen. Kết quả lão kêu ba người đến, xem như cho ba người rèn luyện. Đương nhiên đó cũng là vì bây giờ thập đại đệ tử chân truyền chân chính có thể dùng là ba người Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên, bảy người khác còn hơi non, không tham gia vào rèn luyện độ khó cao như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.