Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 166: Tống Kiếm Cửu(thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Lục Nguyên lẫn trong đám người, không vội vàng xông lên trước nhất. Lần thí nghiệm cá nhân này hắn không cần lấy thành tích tốt, nếu thật bị Tống Kiếm Cửu dính sát mười hai canh giờ huấn luyện đặc biệt, cái kiểu cố gắng đó không hợp thiên tính của hắn, hơn nữa dễ dàng trừ đi tia sáng ngộ tính, thế thì mất nhiều hơn được.

Vậy nên có thể lấy năm mươi tên cuối cùng trong hai trăm người mới là được. Lục Nguyên nhìn đám người vội vã xông tới trước, không chút gấp gáp từ từ theo sau.

Mạnh Bạch đi tới bên cạnh Lục Nguyên, nói:

- Tiểu Lục Tử, ngươi đi nhanh chút đi!

Dưới tình huống bình thường pháp lực càng cao thì tốc độ đi càng nhanh, tu tiên giả luyện khí cửu tầng, thập tầng chạy cự ly ngắn không thua gì ngựa giống, thậm chí còn nhanh hơn. Mạnh Bạch thấy Lục Nguyên tốc độ không nhanh, cho rằng pháp lực hắn thấp mới chạy chậm như vậy, gã nóng nảy. Pháp lực như Mạnh Bạch dĩ nhiên có thể chạy như bay đến mặt trên, nhưng hảo huynh đệ ở phía sau thì làm sao gã tiến lên được? Cho nên gã sốt ruột muốn chết.

Lục Nguyên cười cười, cảm thấy Mạnh Bạch như vậy thật không tệ, dù sao gã quan tâm hắn. Bạn tốt từ nhỏ còn có thể giữ quan hệ như vậy thật không sai.

- Ngươi chạy tới trước đi, hiện tại pháp lực ta không được, mau nữa không nổi.

Thấy Mạnh Bạch vẫn không chạy lên, Lục Nguyên cười nói:

- Ngươi chạy lên trước lấy được thành tích càng tốt, vậy sẽ được huấn luyện đặc biệt nhiều hơn, tới lúc đó học càng nhiều thứ thì không phải có thể xoay người dạy cho ta sao?

Nghe Lục Nguyên nói vậy Mạnh Bạch mới gật đầu, bắt đầu thúc đẩy pháp lực chạy tới trước.

Lúc này cùng một phòng người mới Triệu Hàn, Hoàng Vân cũng lướt qua Lục Nguyên. Khi đi qua Triệu Hàn thầm cười lạnh, giả bộ cái gì, mới bắt đầu người tên Lục Lục bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, đối với mình là người thân tín bên cạnh đại sư huynh Triệu Càn Khôn cũng không nịnh bợt, tưởng đâu là nhân vật gì ghê gớm lắm, hóa ra trình độ chỉ nhiêu đó.

Lục Nguyên cơ bản chạy ở cuối cùng, không nhanh không chậm.

Trong đám người mới chạy chót cũng khá tự tại, dù sao quái thú trong sa mạc đều bị người đằng trước thanh lý gần hết, mặt sau ngẫu nhiên chui ra một con sa hạt cỡ nửa đầu người, bầu trời đột nhiên xẹt qua một, hai thực thi thứu hai cánh cỡ nửa trượng.

Quái thú như vậy đối với người mới chạy ở cuối đoàn thì khó khăn, nguy hiểm, nhưng đối với Lục Nguyên chẳng có gì nguy cả. Gặp khó khăn thì tùy tiện vung một kiếm, có thể giết chết đám sa hạt, thực thi thứu.

Trời ngày càng nóng.

Sa mạc vào đêm lạnh buốt xương, ban ngày thì nóng như lửa. Đi trong sa mạc mấy canh giờ thì trời đã nóng bức, mặt đất bốc lên nóng cháy, cát vàng cuồn cuộn, trên không trung mặt trời chiếu ánh nắng ngày càng nóng. Vô vàn ánh nắng chiếu rọi mặt đất, muốn đem sinh linh trên đất thành khô hạn, thậm chí hạt cát cũng bay ra mùi khét.

Đúng vậy, hắn đã tới Bách Khoáng tỉnh đệ thập phân đường đệ thập phân đà. Nay hắn đang trong thí nghiệm người mới của đệ thập phân đà. Một đoạn sinh hoạt hoàn toàn mới sắp bắt đầu.



Hớp một ngụm rượu, không nhanh không chậm đi về phía trước. Mặc kệ là hoàn cảnh gì, mình chính là mình, tính tình sẽ không biến đổi.

Chín tháng, phải ở đây chín tháng, hoàn thành tỷ thí mười phân đà xong thì quay về Bắc phong Hoa Sơn đi. Đến khi đó nhất định không xuống núi nữa, chờ sư phụ chết bệnh, cùng sư phụ đi qua ngày tháng cuộc đời cuối cùng, làm tròn đạo hiếu đệ tử. Hắn thầm nghĩ.

Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.

Câu này dùng vào lúc này đúng là thích hợp nhất.

Một vầng mặt trời chiều chiếu trên đại mạc, rọi vào tháp lâu, điêu lâu Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường, cho đệ thập phân đường một tầng sắc thái tráng lệ.khí nóng mỏng do cát tỏa ra lan xung quanh, như là biển vàng, không có chút gió đánh vỡ sự tĩnh lặng viêm tịch này.

Đích đến thí nghiệm cá nhân là trên một cồn cát, lúc này cồn cát ngồi không ít người.

Lục Nguyên rốt cuộc leo lên trên cồn cát, đi tới trước mặt đà chủ Tống Kiếm Cửu báo cáo.

Tống Kiếm Cửu gật đầu nói:

- Ngươi là người thứ một trăm tám mươi đến. Ta sẽ không nhớ tên quá nhiều người, sau này ta gọi ngươi là số một trăm tám mươi.

Một người trí nhớ có hạn, không khả năng một hơi nhớ hai trăm tên. Tất nhiên Tống Kiếm Cửu sẽ nhớ xếp mười hạng đầu, còn xếp sau căn bản không thèm nhớ, dùng danh hiệu đại xưng.

Lục Nguyên gật đầu, đối việc này không ý kiến.

Tính tình Lục Nguyên vốn là một loại tùy tiện ít khi để ý.

Kiếm, rượu, sư phụ, người thân, bằng hữu cùng với vật chất phần thưởng mới là điều hắn chú ý. Một ít hư danh, bài danh cái gì không đáng để trong lòng.

Hắn tại ngũ phong đại tái cố gắng như vậy cũng là vì phần thưởng dày, cộng thêm mặt mũi ngũ phong mà thôi.

Lấy tính cách của Lục Nguyên, muốn hắn dốc hết sức cho một thí nghiệm là không khả năng.

Lục Nguyên nhún vai đi đến một góc. Hắn là một trăm tám mươi, mặt sau còn có hai mươi người, tương đương với lần thí nghiệm cá nhân còn chưa kết thúc, phải chờ hai mươi người sau đến mới xong.

Lục Nguyên vừa ngồi xuống thì Mạnh Bạch đã đi tới, nói:



- Ngươi yên tâm, ta thứ bảy mươi, một ngày có thể nhận ba canh giờ huấn luyện. Đến khi đó ta học được bao nhiêu sẽ dạy ngươi!

Lục Nguyên nhún vai:

- Cảm ơn, muốn uống rượu không?

Hắn giơ lên hồ lô rượu.

Mạnh Bạch vội nhận lấy hớp một ngụm, nhưng xem ra gã chỉ đem rượu làm thứ giải khát thôi. Nhìn bộ dạng uống rượu của gã không phải người mê rượu.

Cũng đúng, mỗi người có cách sống riêng, không khả năng mỗi người đều thích uống rượu.

Mạnh Bạch không nói chuyện, chạy năm trăm dặm, lại giữa đường gặp nhiều quái thú, gã rất mệt, bản tính nói nhiều tạm thời không phát huy.

Lục Nguyên thấy không sao cả, vui vẻ uống rượu một mình. Nói thật, ở trong đại mạc, nhân bóng đêm, mặt trời chưa lặn, hoàng hôn như nhuộm máu mặt đất uống rượu là lần đầu tiên trong đời. Bên cạnh lại truyền đến thanh âm chói tai của Triệu Hàn, bạn cùng phòng người mới.

- Đại sư huynh của chúng ta thực lực đã tới luyện thể kỳ, hơn nữa lần này dùng pháp bảo Lạc Vũ Song Dực, dễ dàng thắng được đứng đầu thí nghiệm tân nhân phân đà!

Giọng Triệu Hàn rất là đắc ý, cứ như gã mới là kẻ lấy được hạng nhất thí nghiệm người mới không bằng. Bộ dáng cực kỳ đắc ý đó thật xứng với câu ‘tiểu nhân đắc chí liền phát cuồng’.

Lục Nguyên liếc bên cạnh đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn Triệu Càn Khôn.

Ngũ đại tiên môn có lịch sử riêng, có khác biệt riêng.

Giống như Hoa Sơn tiên môn đặc điểm là một tiên môn chia thành tam tông, ba loại lý tưởng kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông.

Võ Đang tiên môn thì là đạo pháp và kiếm pháp. Kiếm pháp của họ khá là kỳ lạ, hoàn toàn khác với kiếm pháp Hoa Sơn tiên môn.

Thanh Thành tiên môn kiếm pháp đa số lấy nhẹ nhàng quái dị làm chính.

Nam Hải tiên môn vị trí hẻo lánh, ở một góc Đại Tấn quốc, cách tứ đại tiên môn khác khá xa.

Côn Luân tiên môn là trong ngũ đại tiên môn có lịch sử lâu đời nhất, tiên môn cổ xưa nhất. Tiên môn này chênh lệch với tiên môn khác tuy không xa như Nam Hải tiên môn nhưng cũng khá lớn. Kiếm pháp của Côn Luân tiên môn là một loại cổ xưa, hơn nữa tiên môn này có để lại pháp bảo hiếm thấy. Họ nghiên cứu rất kỹ về pháp bảo, bình thường sử dụng từng cái, pháp bảo đánh đối phương bó tay. Tất nhiên bởi vì quá chú trọng pháo bảo mà không tập trung tu luyện bản thân, nên Côn Luân tiên môn luôn xếp lớp giữa ngũ đại tiên môn, vị trí không trên cũng không dưới, lịch sử lâu đời nhất lại không phải là tiên môn mạnh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook