Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1: Trượt chân đưa tới tiên duyên

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Đông Lâm trấn nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.

Thôn trấn như vậy kéo dài từ đầu phố đến cuối phố chỉ một nén hương là có thể đi hết.

Thôn trấn bình thường vẫn có sinh hoạt, bình thản vô cùng.

Mà thôn trấn như vậy một khi xảy ra chuyện gì khác thường lập tức sẽ có người bàn luận náo nhiệt ví dụ như là lúc này.

- Các ngươi có nghe nói không tên Lục Nguyên mười tuổi con của Lục đại phu được một vị tóc bạc trắng xóa tiên phong đạo cốt thu làm đệ tử, có được tiên duyên.

Ở trên bờ sông Triệu đại thẩm đang giặt quần áo cất tiếng.

- Tên quỷ đầu kia được làm đệ tử tiên nhân sao, có chuyện tốt như vậy à?

Ở bên cạnh một đại cô nương cất tiếng.

- Đúng vậy chuyện gì xảy ra vậy?

Một đại thẩm hỏi Triệu đại thẩm.

- Nghe nói hắn tâm địa tốt, lúc nguy nan cứu người, nên mới được thu làm đệ tử.

Triệu đại thẩm cất tiếng nói.

- Không thể nào, tên quỷ đầu Lục Nguyên kia mà cứu người à?

Một đại thẩm nói:

- Ta chỉ nhớ rõ tên quỷ đầu này bình thường chỉ mang theo một đám hài tử làm xằng làm bậy khắp nơi không có việc gì thì đi ăn trộm trái cây, thậm chí hắn còn nhìn lén đại cô nương tắm rửa, làm gì có chuyện cứu người.

- Đúng thế ta cũng thấy không có khả năng tiểu quỷ này từ thời mặc tã cho tới bây giờ, hắn không phải là người như vậy.

Một vị đại thẩm rất quen thuộc Lục Nguyên cất tiếng.

- Bất kể thế nào tên tiểu tử Lục Nguyên kia cũng được tiên duyên rồi, trở thành tiên nhân đệ tử.

Một đại cô nương tổng kết.

- Tên tiểu quỷ Lục Nguyên này đúng là may mắn.

- Đúng thế về sau hắn chính là tiên nhân.

- Tiên nhân à, chậc chậc.



- Đúng thế Tạ gia tiểu tức phụ nghe nói tiểu quỷ Lục Nguyên này trước kia nhìn lén ngươi tắm, về sau trở thành tiên nhân nói không chừng sẽ tìm đến ngươi.

Một câu nói này khiến cho tiểu tức phụ của Tạ gia đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, gả chưa được nửa năm, khuôn mặt trái xoan trong nháy mắt đã ửng đỏ cả lên.

......

Lúc này ở đầu đông thôn trấn có một hài tử đang đứng, ở bên cạnh hắn là một lão nhân tiên phong đạo cốt có chòm râu dài.

Tiểu hài tử này dĩ nhiên là tiểu tử Lục Nguyên còn vị lão nhân tiên phong đạo cốt kia là người thu nhận hắn.

Lục Nguyên nhớ lại, mọi chuyện diễn ra thế nào.

Vào buổi sáng nay hắn cùng với một đám tiểu đồng ra cánh rừng ngoài trấn đi chơi, lúc đó ở phía xa xa nhìn thây một con cọp hắn liền sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức gọi những người khác nhảy lên đại thụ, tuy nhiên lão tam béo ị của nhà họ Cổ vì thân thể quá nặng cộng thêm nguyên nhân kích động nên leo không nổi lên cây.

Nhìn thấy con cọp đã tới, lúc đó hắn cũng sợ xanh mặt, từ trước tới nay hắn đã nghe thấy người ta nói đến sự uy phong của cọp, nuốt chửng không ít người, lúc này tuy hắn ở trên tàng cây con hổ ở dưới nhưng vẫn cảm nhận được sự uy phong của con hổ.

Đúng lúc này...

Hắn bị trượt chân.

Lúc hắn phục hồi tinh thần thì con cọp đã tiến tới trước mặt, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, thầm nghĩ phải dốc sức liều mạng chạy trốn, đại hán bình thường cũng không chống nổi con cọp chứ đừng nói là hắn, đúng lúc này một đạo bạch quang xuất hiện, đánh chết con cọp sau đó một vị tiên trưởng tóc trắng xuất hiện.

Tiên trưởng tóc trắng này cho rằng mình ở trên cành cây sở dĩ nhảy xuống là vì lòng hiệp nghĩa muốn cứu Cổ lão tam thấy mình không tệ cho nên muốn thu làm đồ đệ.

Trời ạ thật là, lúc đó hắn chỉ trượt chân mà thôi.

Hắn tuy không phải là người xấu nhưng cũng không phải là người tốt đại nhân đại nghĩa làm gì có chuyện bỏ mạng mình cứu mạng người khác hoàn toàn đều là nguyên nhân trượt chân mà thôi.

Tuy nhiên vị tóc trắng tiên trưởng này đã cho là như vậy hắn cũng không ngốc mà giải thích rõ ràng.

Đây chính là tiên duyên.

Trong truyền thuyết những tiên nhân có thể nhổ núi bổ nhạc, nâng thái sơn, lấp bắc hải.

Trong lòng Lục Nguyên trưởng trấn đã là đại quan mà hắn không đỡ nổi tuy nhiên nghe nói trên trưởng trấn còn có huyện lệnh, trên huyện lệnh còn có tri phủ trên tri phủ còn có thừa tướng trên thừa tướng còn có hoàng đế mà nghe nói tiên nhân so với hoàng đế còn lớn hơn, thì đây là nhân vật cỡ nào?

Mà bây giờ mình có cơ hội làm môn hạ tiên nhân sau này không chừng sẽ trở thành tiên nhân.

Hắc hắc đã như vậy mình tại sao lại phải giải thích hiểu lầm như vậy.

Không ngờ mình có may mắn tốt như vậy trượt chân kết quả đã mang tới một đoạn tiên duyên.



Cái gì gọi là nhân phẩm, đây chính là nhân phẩm.

Về sau mình trở thành tiên nhân, còn không phải là muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền sao, muốn làm quan thì làm quan, về sau muốn cưới những cô vợ như tức phụ nhà họ Tạ cũng có thể. Lục Nguyên nghĩ một hồi khóe miệng không khỏi bật cười.

Mặc dù hắn có phẩn giảo hoạt nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử mười sáu tuổi không giấu được nhiều tâm tư.

Chính vì nghĩ mình sau này sẽ trở thành tiên trưởng trong truyền thuyết nghĩ tới những sinh hoạt khoái hoạt, Lục Nguyên cáo từ cha mẹ mà không có chút gì nuối tiếc ngược lại tràn ngập hưng phấn, các cảm giác vắng nhà sầu tư gì đều không hề tồn tại.

- Ngươi đã cáo biệt cha mẹ, hiện tại chúng ta phải lên đường thôi.

Tiên trưởng tóc trắng cất tiếng nói.

- Vâng.

Lục Nguyên đã sớm tung tăng như chim sẻ...

Trên bầu trời mây trắng bồng bềnh.

Ở trên bầu trời xuất hiện một cái chén màu xanh ngọc bích lơ lửng trong đám mây trắng đó.

Cái chén này chỉ sợ bằng một chiếc xe ngựa nhỏ.

Ở bên trong cái chén xanh bích kia một lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng bên cạnh là một hài tử mười lăm tuổi nhìn trái ngó phải.

Lục Nguyên lúc này vô cùng kinh ngạc, tiên trưởng đúng là tiên trưởng có thủ đoạn tiên gia, vừa rồi chỉ thấy tiên trưởng móc từ trong người ra một cái chén bình thường quăng lên không trung cái chén này đã biến thành lớn không ngừng, về sau mình cùng với y ngồi vào trong đó bay lên trên không trung vô cùng ổn trọng không hề lay động, lại không hề cảm thấy tiếng gió lớn.

Thủ đoạn tiên gia quả nhiên thần kỳ vô cùng.

Tương lai mình cũng có thể trở thành tiên trưởng, Lục Nguyên chớp mắt liên tục, đối với sinh hoạt tương lai vô cùng chờ mong.

Tiên trưởng tóc trắng quát to một tiếng:

- Đi..

Cái chén màu xanh này liền bay về phía hướng đông nam, tiên trưởng tóc trắng liền nói:

- Có một số việc cần nói cho ngươi một phen, phàm nhân các ngươi gọi chúng ta là tiên trưởng kỳ thật chúng ta không phải là thần tiên chúng ta chỉ là tu tiên giả mà thôi, hấp thu thiên địa linh khí rèn luyện bản thân, có những thủ đoạn khiến cho các ngươi sợ hãi thán phục, ngươi làm đệ tử của lão phu cũng nên biết điều này, lão phu họ Lý tên là Nguyên bạch chính là trưởng lão thứ chín của Hoa Sơn tiên môn.

- Về phần Hoa Sơn tiên môn thì chính là năm đại tiên môn ở Đại Tấn quốc, năm nghìn năm trước do tổ sư gia Thông Hiểu chân nhân lập nên.

- Về sau ngươi là môn hạ của lão phu chính là đệ tử đời thứ mười của Hoa Sơn tiên môn.

- Về phần Hoa Sơn tiên môn ở Hoa Sơn cách đây chục vạn dặm còn phải đi lâu một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook