Chương 155: Vũ kiếm ý(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Hắn rốt cuộc lĩnh ngộ tế vũ kiếm ý.
Đây chính là tế vũ kiếm ý. Không biết luyện bao lâu, Lục Nguyên tay động, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Mới rồi hắn lấy kiếm lĩnh ngộ tế vũ kiếm ý, cộng thêm lúc trước bạo vũ kiếm ý, hai cực đoan vũ kiếm ý đã bị hắn lĩnh ngộ, phen này rốt cuộc luyện thành vũ kiếm ý.
Vũ kiếm ý trong ba ngàn kiếm ý.
Đây chính là kiếm ý thứ ba hắn lĩnh ngộ được.
Mà hiện nay, hắn mới mười chín tuổi.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân chấp chưởng Bắc phong, lão lĩnh ngộ kiếm ý tổng cộng tám loại, chưa đến mười thứ.
Lĩnh ngộ một loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại sư, lĩnh ngộ mười loại kiếm ý xưng là kiếm thuật tông sư, lĩnh ngộ trăm loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại tông sư. Bắc phong lục kiếm tiên toàn bộ đều là kiếm thuật đại sư, không một ai đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư. Nguyên Nguyên Thượng Nhân lĩnh ngộ tám loại kiếm chiêu, năm vị tri danh kiếm tiên khác lĩnh ngộ càng ít hơn.
Trong tế vũ, trước phi ti bộc vũ, thanh y thiếu niên và thanh y thiếu nữ hai thanh kiếm tung bay.
Dưỡng Ngô kiếm và Thanh Diệp kiếm ở trên không trung không ngừng va chạm.
*Đinh đinh đinh!*
Tiếng kiếm giòn vang cùng tiếng thác nước đánh trên tảng đá hòa cùng nhau.
Trong tiếng kiếm va và giọt nước đánh, thanh y thiếu niên thiếu nữ thân hình nhanh chóng lượn lờ.
Thân hình như tiên tung bay, kiếm quang lên xuống, thác nước như tơ vương.
Cùng với, một vầng trăng sáng.
Thời gian dần trôi qua, đêm càng sâu thẳm.
Mộ vũ vừa tạnh, không biết khi nào thì ánh trăng đã treo ở tây sơn, dãy núi phía xa dưới ánh trăng gieo rắc càng âm u xa xôi.
Chim én khẽ động bộ lông ẩm nước bay trong rừng núi, gió đêm mang theo khí lạnh đặc biệt sau cơn mưa.
Lục Nguyên đi trong đường mòn xuyên qua rừng cây, hắn đã ngộ được vũ kiếm ý, coi như hành trình này được thu hoạch lớn. Bởi vì sắc trời đã khuya nên Liễu Diệp Nhi sư muội quay về Linh Vực Tiên Cư của nàng, hắn thì tất nhiên phải trở về chỗ mình trú ngụ. Bước chân vội vã hơn, tâm tình có chút vui sướng.
Bởi vì tiến bộ hàng loạt, kiếm thuật đến trình độ cỡ này rồi hắn muốn hơn nữa thì cực kỳ khó khăn.
Chuyển qua một góc rừng, thấy phía xa trập trùng lầu các. Lầu các ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng trên cao.
Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu hớp một ngụm, hai từ hình dung hiện tại chính là ‘thoải mái’.
- Lục sư huynh, lục sư huynh!
Vang lên tiếng kêu gọi sau lưng, Lục Nguyên quay đầu, phát hiện đó là một đệ tử hơn ba mươi tuổi, khá quen mắt. Lại nhìn một phen, đấy chẳng phải là một đệ tử bình thường ở bên cạnh Diệp Phương đó sao? Đệ tử bình thường đều sẽ chủ động tới gần đệ tử chân truyền, dù sao ai cũng biết chỉ cần đệ tử chân truyền không chết thì tương lai rộng mở, ở trong môn phái có địa vị khá cao. Mỗi đệ tử chân truyền bên cạnh đều đi theo một đám đệ tử bình thường, trừ Lục Nguyên. Lục Nguyên không đủ cả thời gian ăn ngủ, uống rượu, luyện kiếm, làm gì có hứng thú lôi kéo một đám đệ tử bình thường.
Lục Nguyên dừng bước đứng đó.
Đệ tử bình thường đi tới trước mặt Lục Nguyên, thở hồng hộc nói:
- Lục sư huynh, việc lớn không tốt! Đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta tại Thái Cực Đông Nguyên Môn cùng đệ tử chân truyền khí tông Tây phong đánh nhau! Quy mô đang mở rộng, ngay cả đại sư huynh, nhị sư huynh cũng tham gia. Đối diện Tống Nam Sơn tham gia vào luôn, bên chúng ta khá nguy hiểm!
Nghe đến đây thì Lục Nguyên ngây ra.
Tỷ thí cá nhân đã qua vài ngày, trong mấy ngày nay các đệ tử chân truyền khó được rảnh rỗi, đi các nơi chơi. Thắng cảnh Đông phong nổi tiếng dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu, như là mấy chỗ Thanh Long đàm, Cam Lộ trì, Tam Bình động, Thanh Hư động, Bát Cảnh cung, Thái Cực Đông Nguyên Môn, các nơi là chỗ thường đi qua.
Ngươi đi mấy chỗ này thì ta cũng đi xem. Mọi người đều đi đến những thắng cảnh đó khó tránh sẽ đụng độ.
Quan hệ Hoa Sơn ngũ phong không tốt lắm. Hoa Sơn tiên môn chia làm kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Các đệ tử chân truyền lớn lên tại tam tông, trừ số ít khác thường ra còn lại tư tưởng hoàn toàn khác biệt. Kiếm tông tin vào kiếm pháp mới là đúng đắn. Khí tông tin tưởng không cần kiếm pháp, pháp thuật mới là thật sự. Kiếm khí tông thì tin tưởng kiếm khí đều đủ mới là đường ngay.
Mọi người ý tưởng khác nhau thì thôi, lại cứ là các đệ tử chân truyền trừ hai vị đứng đầu, đa số tuổi khoảng hai mươi, đệ tử chân truyền trẻ như vậy tất nhiên có chút nhiệt huyết.
Ý tưởng khác nhau mà còn nhiệt huyết, đụng độ nhau sẽ xảy ra chuyện gì có thể nghĩ.
Kết quả là mấy ngày nay, tại những thắng cảnh nổi tiếng không biết xảy ra bao nhiêu cuộc chiến.
Đối với các đệ tử chân truyền xung đột, nhóm cửu đại tri danh kiếm tiên các phong cơ bản mắt nhắm mắt mở, không hứng thú quan tâm. Các đệ tử chân truyền đánh lộn cũng tốt, dù sao xem như tăng kinh nghiệm đánh nhau, tốt cho tương lai. Đương nhiên cần một điều kiện, đánh không thể thua. Thắng trở về không bị mắng, mà thua là nghe chửi đi.
Chẳn qua lần này khác với mọi khi, là trận đánh nhau quy mô lớn.
Lớn hơn bình thường nhiều.
Nghe đệ tử bình thường nói, thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong tập thể ra mặt. Thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong thì trừ hắn phải luyện vũ kiếm ý không có mặt ra, chín đệ tử chân truyền khác đều đi hết, đánh nhau tại Thái Cực Đông Nguyên Môn. Lục Nguyên lập tức chạy đi như bay.
Vốn bây giờ hắn có thể bay, nên trực tiếp bay qua nhanh hơn chạy trên mặt đất nhiều. Nhưng hắn không quen Đông phong, không biết Thái Cực Đông Nguyên Môn ở đâu, chỉ có nước để đệ tử bình thường đi trước dẫn đường. Hai người bước chân cực nhanh đi hướng Thái Cực Đông Nguyên Môn.
Trong lúc chạy đi hắn hỏi đệ tử bình thường, biết tại sao xảy ra trận đánh lộn quy mô lớn vậy.
Thì ra hôm nay Vân Dật và mấy đệ tử chân truyền khác du ngoạn tại Thái Cực Đông Nguyên Môn, đụng phải mấy đệ tử chân truyền khí tông Tây phong. Hai phe bởi vì một ít sự việc mà gây gỗ. Vốn hai bên ý tưởng đã khác biệt, lại nhiệt huyết nên xáp vào đánh lộn. Khí tông Tây phong đánh thua nên đi kêu người, rồi thì lan rộng quy mô trận đánh, đến nay đệ tử chân truyền hai phong cơ bản đều tham gia chiến đấu.
Thái Cực Đông Nguyên Môn chính là một thắng cảnh nổi tiếng của Hoa Sơn Đông phong.
Thái Cực Đông Nguyên Môn xây tại sườn núi Đông phong, nơi này không phải cảnh đẹp do Đông phong xây dựng. Thái Cực Đông Nguyên Môn là năm ngàn năm trước để lại di tích, có một cổng chào màu xanh bên trên viết bốn chữ tiểu triện ‘Thái Cực Đông Nguyên Môn’. Theo tư liệu Hoa Sơn tiên môn để lại khảo chứng thì hơn năm ngàn năm trước Hoa Sơn Đông phong từng tồn tại một môn phái. Môn phái tu tiên giả không mạnh lắm, thực lực không cường đại, nhưng phù chú có chỗ đặc biệt. Mặt trên Thái Cực Đông Nguyên Môn có để lại một chút phù chú của họ. Năm đó môn phái kia vẽ phù chú khá đẹp, kết quả là có không ít người đến xem.
Lâu, chỗ này thành thắng cảnh.
Cổng chào Thái Cực Đông Nguyên Môn cao ít nhất năm trượng, có sáu cây cột xanh chống đỡ. Cột màu xanh, mặt trên khắc không ít đường nét phù chú cực đẹp. Tuy năm tháng đã phá hủy một chút đường nét hoàn chỉnh của phù chú nhưng xem thì vẫn rất mát mắt.
Đây chính là tế vũ kiếm ý. Không biết luyện bao lâu, Lục Nguyên tay động, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Mới rồi hắn lấy kiếm lĩnh ngộ tế vũ kiếm ý, cộng thêm lúc trước bạo vũ kiếm ý, hai cực đoan vũ kiếm ý đã bị hắn lĩnh ngộ, phen này rốt cuộc luyện thành vũ kiếm ý.
Vũ kiếm ý trong ba ngàn kiếm ý.
Đây chính là kiếm ý thứ ba hắn lĩnh ngộ được.
Mà hiện nay, hắn mới mười chín tuổi.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân chấp chưởng Bắc phong, lão lĩnh ngộ kiếm ý tổng cộng tám loại, chưa đến mười thứ.
Lĩnh ngộ một loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại sư, lĩnh ngộ mười loại kiếm ý xưng là kiếm thuật tông sư, lĩnh ngộ trăm loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại tông sư. Bắc phong lục kiếm tiên toàn bộ đều là kiếm thuật đại sư, không một ai đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư. Nguyên Nguyên Thượng Nhân lĩnh ngộ tám loại kiếm chiêu, năm vị tri danh kiếm tiên khác lĩnh ngộ càng ít hơn.
Trong tế vũ, trước phi ti bộc vũ, thanh y thiếu niên và thanh y thiếu nữ hai thanh kiếm tung bay.
Dưỡng Ngô kiếm và Thanh Diệp kiếm ở trên không trung không ngừng va chạm.
*Đinh đinh đinh!*
Tiếng kiếm giòn vang cùng tiếng thác nước đánh trên tảng đá hòa cùng nhau.
Trong tiếng kiếm va và giọt nước đánh, thanh y thiếu niên thiếu nữ thân hình nhanh chóng lượn lờ.
Thân hình như tiên tung bay, kiếm quang lên xuống, thác nước như tơ vương.
Cùng với, một vầng trăng sáng.
Thời gian dần trôi qua, đêm càng sâu thẳm.
Mộ vũ vừa tạnh, không biết khi nào thì ánh trăng đã treo ở tây sơn, dãy núi phía xa dưới ánh trăng gieo rắc càng âm u xa xôi.
Chim én khẽ động bộ lông ẩm nước bay trong rừng núi, gió đêm mang theo khí lạnh đặc biệt sau cơn mưa.
Lục Nguyên đi trong đường mòn xuyên qua rừng cây, hắn đã ngộ được vũ kiếm ý, coi như hành trình này được thu hoạch lớn. Bởi vì sắc trời đã khuya nên Liễu Diệp Nhi sư muội quay về Linh Vực Tiên Cư của nàng, hắn thì tất nhiên phải trở về chỗ mình trú ngụ. Bước chân vội vã hơn, tâm tình có chút vui sướng.
Bởi vì tiến bộ hàng loạt, kiếm thuật đến trình độ cỡ này rồi hắn muốn hơn nữa thì cực kỳ khó khăn.
Chuyển qua một góc rừng, thấy phía xa trập trùng lầu các. Lầu các ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng trên cao.
Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu hớp một ngụm, hai từ hình dung hiện tại chính là ‘thoải mái’.
- Lục sư huynh, lục sư huynh!
Vang lên tiếng kêu gọi sau lưng, Lục Nguyên quay đầu, phát hiện đó là một đệ tử hơn ba mươi tuổi, khá quen mắt. Lại nhìn một phen, đấy chẳng phải là một đệ tử bình thường ở bên cạnh Diệp Phương đó sao? Đệ tử bình thường đều sẽ chủ động tới gần đệ tử chân truyền, dù sao ai cũng biết chỉ cần đệ tử chân truyền không chết thì tương lai rộng mở, ở trong môn phái có địa vị khá cao. Mỗi đệ tử chân truyền bên cạnh đều đi theo một đám đệ tử bình thường, trừ Lục Nguyên. Lục Nguyên không đủ cả thời gian ăn ngủ, uống rượu, luyện kiếm, làm gì có hứng thú lôi kéo một đám đệ tử bình thường.
Lục Nguyên dừng bước đứng đó.
Đệ tử bình thường đi tới trước mặt Lục Nguyên, thở hồng hộc nói:
- Lục sư huynh, việc lớn không tốt! Đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta tại Thái Cực Đông Nguyên Môn cùng đệ tử chân truyền khí tông Tây phong đánh nhau! Quy mô đang mở rộng, ngay cả đại sư huynh, nhị sư huynh cũng tham gia. Đối diện Tống Nam Sơn tham gia vào luôn, bên chúng ta khá nguy hiểm!
Nghe đến đây thì Lục Nguyên ngây ra.
Tỷ thí cá nhân đã qua vài ngày, trong mấy ngày nay các đệ tử chân truyền khó được rảnh rỗi, đi các nơi chơi. Thắng cảnh Đông phong nổi tiếng dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu, như là mấy chỗ Thanh Long đàm, Cam Lộ trì, Tam Bình động, Thanh Hư động, Bát Cảnh cung, Thái Cực Đông Nguyên Môn, các nơi là chỗ thường đi qua.
Ngươi đi mấy chỗ này thì ta cũng đi xem. Mọi người đều đi đến những thắng cảnh đó khó tránh sẽ đụng độ.
Quan hệ Hoa Sơn ngũ phong không tốt lắm. Hoa Sơn tiên môn chia làm kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Các đệ tử chân truyền lớn lên tại tam tông, trừ số ít khác thường ra còn lại tư tưởng hoàn toàn khác biệt. Kiếm tông tin vào kiếm pháp mới là đúng đắn. Khí tông tin tưởng không cần kiếm pháp, pháp thuật mới là thật sự. Kiếm khí tông thì tin tưởng kiếm khí đều đủ mới là đường ngay.
Mọi người ý tưởng khác nhau thì thôi, lại cứ là các đệ tử chân truyền trừ hai vị đứng đầu, đa số tuổi khoảng hai mươi, đệ tử chân truyền trẻ như vậy tất nhiên có chút nhiệt huyết.
Ý tưởng khác nhau mà còn nhiệt huyết, đụng độ nhau sẽ xảy ra chuyện gì có thể nghĩ.
Kết quả là mấy ngày nay, tại những thắng cảnh nổi tiếng không biết xảy ra bao nhiêu cuộc chiến.
Đối với các đệ tử chân truyền xung đột, nhóm cửu đại tri danh kiếm tiên các phong cơ bản mắt nhắm mắt mở, không hứng thú quan tâm. Các đệ tử chân truyền đánh lộn cũng tốt, dù sao xem như tăng kinh nghiệm đánh nhau, tốt cho tương lai. Đương nhiên cần một điều kiện, đánh không thể thua. Thắng trở về không bị mắng, mà thua là nghe chửi đi.
Chẳn qua lần này khác với mọi khi, là trận đánh nhau quy mô lớn.
Lớn hơn bình thường nhiều.
Nghe đệ tử bình thường nói, thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong tập thể ra mặt. Thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong thì trừ hắn phải luyện vũ kiếm ý không có mặt ra, chín đệ tử chân truyền khác đều đi hết, đánh nhau tại Thái Cực Đông Nguyên Môn. Lục Nguyên lập tức chạy đi như bay.
Vốn bây giờ hắn có thể bay, nên trực tiếp bay qua nhanh hơn chạy trên mặt đất nhiều. Nhưng hắn không quen Đông phong, không biết Thái Cực Đông Nguyên Môn ở đâu, chỉ có nước để đệ tử bình thường đi trước dẫn đường. Hai người bước chân cực nhanh đi hướng Thái Cực Đông Nguyên Môn.
Trong lúc chạy đi hắn hỏi đệ tử bình thường, biết tại sao xảy ra trận đánh lộn quy mô lớn vậy.
Thì ra hôm nay Vân Dật và mấy đệ tử chân truyền khác du ngoạn tại Thái Cực Đông Nguyên Môn, đụng phải mấy đệ tử chân truyền khí tông Tây phong. Hai phe bởi vì một ít sự việc mà gây gỗ. Vốn hai bên ý tưởng đã khác biệt, lại nhiệt huyết nên xáp vào đánh lộn. Khí tông Tây phong đánh thua nên đi kêu người, rồi thì lan rộng quy mô trận đánh, đến nay đệ tử chân truyền hai phong cơ bản đều tham gia chiến đấu.
Thái Cực Đông Nguyên Môn chính là một thắng cảnh nổi tiếng của Hoa Sơn Đông phong.
Thái Cực Đông Nguyên Môn xây tại sườn núi Đông phong, nơi này không phải cảnh đẹp do Đông phong xây dựng. Thái Cực Đông Nguyên Môn là năm ngàn năm trước để lại di tích, có một cổng chào màu xanh bên trên viết bốn chữ tiểu triện ‘Thái Cực Đông Nguyên Môn’. Theo tư liệu Hoa Sơn tiên môn để lại khảo chứng thì hơn năm ngàn năm trước Hoa Sơn Đông phong từng tồn tại một môn phái. Môn phái tu tiên giả không mạnh lắm, thực lực không cường đại, nhưng phù chú có chỗ đặc biệt. Mặt trên Thái Cực Đông Nguyên Môn có để lại một chút phù chú của họ. Năm đó môn phái kia vẽ phù chú khá đẹp, kết quả là có không ít người đến xem.
Lâu, chỗ này thành thắng cảnh.
Cổng chào Thái Cực Đông Nguyên Môn cao ít nhất năm trượng, có sáu cây cột xanh chống đỡ. Cột màu xanh, mặt trên khắc không ít đường nét phù chú cực đẹp. Tuy năm tháng đã phá hủy một chút đường nét hoàn chỉnh của phù chú nhưng xem thì vẫn rất mát mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.