Chương 98
Vân Thanh
05/11/2014
Phía sau hoa viên Minh gia, Tống Trân và Úc Tiêm Nhi nhàn nhã uống trà
chiều, hình ảnh rất hòa hợp, Minh Thiên Mạch đi nhanh về phía các nàng
"Thiên Mạch ca, anh đã đến rồi" Úc Tiêm Nhi ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng hồng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều như vậy
"Mẹ, con có chuyện muốn cùng nói với mẹ" Tầm mắt Minh Thiên Mạch dừng lại trên người của Tống Trân, ko để ý đến lời nói của Úc Tiêm Nhân
"Tiêm Nhân ko phải người ngoài, con nói ở chỗ này đi, còn nữa, ko phải lúc này con hẳn là nên ở công ty hay sao? Hôm nay sao lại về sớm?" Tống Trân hơi nhíu mày, con trai ko để ý đến Tiêm Nhân, điều này làm cho nàng rất bực
"Mẹ tìm Tiểu Dĩnh có đúng ko?" Minh Thiên Mạch hỏi thẳng
Tống Trân sắc mặt căng thẳng, giương mắt nhìn vẻ sắc lạnh trên gương mặt Minh Thiên Mạch "Con trở về là muốn hỏi chuyện này?"
"Mẹ và cô ấy đã nói những chuyện gì?" Minh Thiên Mạch trầm giọng hỏi
"Con dám nói với mẹ bằng cái giọng đó sao? Ta dù sao cũng là mẹ con, ta tìm tới cô ta , vậy thì sao, cái loại phụ nử ấy vốn ko thích hợp với con, ta chỉ muốn cho nàng hiểu chuyện, tự nguyện rời đi" Tống Trân cầm tách cà phê trên tay đặt lên bàn, giọng điệu cứng rắn
Úc Tiêm Nhân vẻ mặt đông cứng, nhưng vẫn miễn cưởng cười trừ, nàng dịu dàng đối với Tống Trân nói "Bác gái, Thiên Mạch chỉ là nhất thời nói nặng, bác đừng để bụng" Nàng nhẹ tay xoa xoa sống lưng Tống Trân, nhân cơ hội này làm cho Tống Trân hài lòng
Tống Trân phủ tay lên tay Úc Tiêm Nhân cười nói "Vẫn là Tiêm Nhân tri kỉ, ko giống ai kia, chỉ biết làm ta tức giận " Nói xong nàng liền hướng Minh Thiên Mạch trừng mắt 1 cái
"Mẹ, mẹ làm cho con thật thất vọng" Minh Thiên Mạch lạnh giọng nọi, chẳng qua là nàng chưa từng tiếp xúc qua Lôi Dĩnh , nếu đã từng tiếp xúc hắn cũng muốn mẹ sẽ thích Tiểu Dĩnh, nhưng cơ hội này đã hoàn toàn bị mất
"Là con khiến cho mẹ thất vọng, Tiên Nhân rất tốt! Tại sao con lại tìm đến người phụ nữ đã kết hôn và có con riêng kia, nàng có cái gì tốt? Con phải hiểu được, người làm mẹ này làm tất cả mọi chuyện đều là vì con" Tống Trân tận tình khuyên bảo nói, người đàn bà kia ko xứng đáng với con trai của nàng
"Mẹ ko được chửi bới nàng như vậy, đã từng kết hôn qua thì sao, có con riêng thì thế nào, nàng là người phụ nữ duy nhất mà con trai mẹ yêu, con chỉ xem Tiêm Nhân như em gái, con ko thể yêu thương nàng, cho nên mẹ chết tâm đi, con sẽ ko cùng nàng kết hôn " Minh Thiên Mạch nhìn Tống Trân , tức giận nói
"Thiên Mạch ca.... ...." Khóe mắt Úc Tiêm Nhân ngân ngấn nước mắt, nàng ai oán nhìn hắn, lời nói của hắn đã làm cho tâm can nàng rất đau, thứ nàng muốn ko phải là loại cảm tình "em gái" này, mà là tình cảm nam nữ, . Chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể buông tay, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt nàng càng trào ra
Tống Trân nhìn vẻ mặt đầy lệ của Úc Tiêm Nhân, lửa giận càng lúc càng vượn, nàng đứng thẳng người, đối với con của mình nói "Tiêm Nhân yêu con nhiều năm như vậy, con ko cảm nhận được sao? Còn nữa, người phụ nữ kia rốt cuộc có chỗ nào tốt , ngay cả môt góc của Tiêm Nhân nó cũng ko bằng"
"Mẹ , mẹ rốt cuộc có biết con của mẹ muốn gì hay ko? Xin mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con, lựa chọn của con" Minh Thiên Mạch thật ko biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ mình
Tống Trân trừng lớn đôi mắt nhìn đứa con trai này của mình, nó vẫn còn là con nàng sao? Thằng con khó trị này là con trai nàng sao? Thằng con đang cùng nàng tranh cãi là con trai nàng sao? Muốn nàng đừng can thiệp vào cuộc sống của nó sao? Thật buồn cười, nàng là người giao cho nó sinh mệnh, sao nó có thể đưa ra yêu cầu như vậy
"Thiên Mạch ca, anh đừng nói những lời tổn thương bác gái, nếu Tiêm Nhân đã làm gì ko tốt, anh ko thích, có thể nói để Tiêm Nhân sửa lại" Úc Tiêm Nhân đứng dậy đỡ lấy thân thể run nhè nhẹ của Tống Trân, giọng nói có chút nghẹn ngào
Minh Thiên Mạch nhìn mẹ, biết chính mình đã quá lời , nói năng cũng có chút nặng "Mẹ, xin lỗi"
"Nếu con còn cố ý kết hôn với người đàn bà kia, vậy con cũng sẽ ko còn là con ta" Tống Trân ngoan độc nói, bất cứ giá nào nàng cũng ko nhận mặt người phụ nữ kia, trừ phi nàng chết
"Mẹ.... ......" Sự tình càng tiến triển càng thoát ly khỏi cái cục diện mà hắn muốn, tất cả mọi chuyện đều rối loạn, hắn cũng rối loạn
"Thiên Mạch ca, anh đi trước đi, bác gái ở đây, đã có em chăm sóc" Úc Tiêm nhân thấy bầu ko khí căng thẳng, liền lên tiếng làm dịu lại bầu ko khí, nàng tin rằng, một ngày nào đó Thiên Mạch ca sẽ thấy được sự cố gắng của nàng , đều là lỗi của người đàn bà kia, nếu như nàng ko xuất hiện, thì Thiên Mạch ca cũng sẽ ko như thế này, suy cho cùng tất cả đều là lỗi của người phụ nữ đó
Minh Thiên Mạch thấy nàng nói vậy, cùng tìm được cái bậc thang để leo xuống, liền theo lời nàng nói "Cảm ơn em, Tiêm Nhân, anh về công ty trước" Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, con người luôn luôn ôn hòa như hắn, hôm nay đã có chút gấp gáp, hắn ko nên phát hỏa với mẹ ruột của mình, giọng điệu cũng có chút quá đáng rồi
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Úc Tiêm Nhân càng chìm sâu vào suy nghĩ của mình, nàng nhất định sẽ cướp lại những thứ thuộc về nàng, người đàn bà kia căn bản vốn ko xứng với hắn, hơn nữa bác gái đối với ả lại vô cùng chán ghét, cơ hội của nàng rõ ràng là lớn hơn nhiều, cho nên , Úc Tiêm Nhân, mày phải cố lên, mày phải đánh bại con ả kia!
________________________
Lôi DĨnh nắm bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên đứng trong phòng khách ngôi nhà cũ của Cung gia, chống lại ba đôi mắt vừa kích động , vừa khiếp sợ, lại vừa vui sướng, bọn họ đều đứng thẳng người nhìn mẹ con các nàng, ko lên tiếng, chỉ nhìn nhau
"Mẹ.... ......." Lôi Tử Huyên kéo kéo ống tay áo mẹ, khó hiểu hỏi "Mẹ, tại sao họ lại nhìn chúng ta?" Nó ko rõ tại sao 3 người họ lại nhìn mẹ con nó, là y phục của nó mặc quá khó coi, hay trên mặt nó có in lại vết bẩn?
"Bởi vì bọn họ là ông bà nội và ông cố của Tiểu Huyên Huyên a! Do chưa từng gặp qua con, cho nên mới nhìn con lâu như vậy! Ngoan, chào người lớn đi con, tiểu Huyên Huyên là bé ngoan đúng ko?" Lôi Dĩnh thì thầm bên tai nó
Lôi Tử Huyên cười ngọt ngào ngẩng đầu lên , mặt hướng về ba người, vui vẻ kêu lên "Thưa ông cố, thưa ông nội, thưa bà nội.... ......con là tiểu Huyên Huyên lần đầu gặp mặt, xin quan tâm con nhiều hơn.... ......."
Từ khi các nàng vừa bước chân vào cửa, tầm mắt của Liễu Tình đã rơi vào thân thể nhỏ bé của nó, đúng là một đứa bé đáng yêu, giống Lôi Dĩnh như hai giọt nước , hơn nữa vừa rồi nó còn gọi nàng là bà nội, giọng nói con nít dịu dàng, nghe thật thoải mái
Cung Tề Hân ba năm nay ko nhìn thấy con dâu, cũng rất cảm động , con dâu hiện tại tuy bộ dạng ko thay đổi nhiều nhưng đã bớt đi nét trẻ con khi xưa, hơn nữa lại có vẻ trưởng thành hơn, còn tiểu quỷ kia , cũng thật sự rất đáng yêu, miệng lưỡi thật ngọt, hắn ko thích cũng khó
Cung Thủ Hằng mắt già ràn rụa lệ, ko ngờ tới hắn còn cơ hội nhìn thấy các nàng, tìm kiếm hơn ba năm, hắn cũng gần như đáng mất hi vọng, nhưng hiện tại đã tốt rồi, nàng đã trở lại còn mang theo tiểu bảo bối đáng yêu kia trở về, rất hợp với tâm ý của hắn, tiểu tử ngốc kia cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn
"Ông, ba mẹ!" Lôi Dĩnh kêu lên, lệt bất giác chảy xuống, nhìn qua bọn họ đã trở nên già hơn rất nhiều, đặc biệt là ông, nàng có chút áy náy với người
"Tốt.... ....tốt.... .......trở về là tốt rồi, tiểu Huyên Huyên đến đây, đến với ông cố này" Hắn tay trái chống gậy, tay phải lại vẫy vẫy tiểu Huyên Huyên
Lôi Tử Huyên ngước đầu nhìn Lôi Dĩnh, như đang hỏi ý kiến của nàng "Đi đi!" Lôi Dĩnh cười cười, hôm qua nó còn giống khỉ con, hôm nay lại im lặng ko ít
Lôi Tử Huyên vui vẻ chạy đến trước mặt Cung Thủ Hằng, tầm mắt đánh giá hắn , một ông già ko tóc, làn da nhăn nhăn, đang tươi cười hòa ái với nó , không tự giác nó cũng nở nụ cười lên tiếng "Ông cố"
Liễu Tình thích lắm, cũng vẫy tay để Lôi Tử Huyên chạy đến trước mặt mình "Nào, đến với bà nội"
Cung Tề Hân ko cam chịu thiệt cũng vẫy vẫy tay "Đến với ông nội, ông nội sẽ cho con ăn kẹo" Nói xong liền hươ hươ bịch kẹo ko biết lấy ra từ khi nào
Cung Thủ Hằng và Liễu Tình cùng nhau trừng mắt liếc nhìn hắn 1 cái, Cung Thủ Hằng ngồi xuống, đem Lôi Tử Huyên đặt lên đùi hỏi " Nói cho ông cố biết, năm nay con mấy tuổi?"
Lôi Tử Huyên cười đáp "Tiểu Huyên Huyên năm nay hai tuổi rưỡi nha!"
Cung Thần Hạo vừa xuống xe, cũng đi vào phòng nhìn ông mình đang ôm tiểu Huyên Huyên nói chuyện, ba mẹ ở một bên lo lắng nhìn, còn Lôi Dĩnh cũng đứng ở một bên xem , khóe mắt có chút hồng hồng, rõ ràng nàng đang khóc , hắn đi lên phía trước , hai tay khoác lên bả vài của nàng "Làm sao vậy?"
Lôi Dĩnh quay đầu lại "Ách.... .....ko.... .....ko có việc gì" Hắn đi đến mà ko gây ra tiếng động a , đã vậy còn choàng tay lên vai nàng khiến nàng có chút muốn giãy ra, nhưng làm vậy chỉ phí công, chỉ có thể ngừng khóc
"Ko có việc gì là tốt rồi" Nói xong, hắn buông tay nàng ra, chỉ đặt một tay choàng qua vai nàng "Ba , mẹ, ông"
Cung Thủ Hằng đầu cũng ko ngước lên, vừa đùa giỡn với Tiểu Huyên Huyên vừa cười nói "Con cuối cùng cũng làm đúng được 1 chuyện"
"Hạo nhi, DĨnh nhi , các con cũng ngồi xuống đi, người nhà chúng ta rốt cuộc cũng đã sum vầy" Liễu Tình cười nói
Lôi Dĩnh bị Cung Thần Hạo mạnh mẽ giữ lại đành ngồi xuống bên cạnh hắn, mà tay hắn vẫn choàng lên vai nàng , điều này khiến nàng có chút ko quen, nàng quay đầu trừng mắt liếc nhìn hắn 1 cái, nhẹ giông nói "Buông tay ra"
"Hiện tại đang ở nhà, chúng ta phải tỏ ra ân ái 1 chút, làm như thế thì ba mẹ và ông mới an tâm " Cung Thần Hạo thủ thỉ bên tai nàng, nhân cơ hội hôn vào tai nàng 1 cái
Hành động vừa rồi của hắn, làm cho Lôi Dĩnh có chút ngây người, ngay lập tức nàng liền quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn hắn 1 cái, ngoại trừ hành động phản kháng này, nàng ko biết nên phát tiết sự bất mãn của nàng như thế nào
"Xem ra cách biệt ba năm, các con ân ái cũng ko ít " Liễu Tình gật gật đầu, cục diện như thế này là hi vọng của nàng, chỉ có điều tình sử của thằng con trai vô liêm sĩ ba năm nay ko biết DĨnh nhi đã biết hay chưa? Trong lòng nàng có chút lo lắng
Lôi Dĩnh có chút xấu hổ cúi đầu,xem ra một màn vừa rồi đã khiến cho mẹ hiểu lầm, nàng cũng ko thể giải thích, chỉ tại hắn ko tốt
"Tiểu Huyên Huyên , đến đây , ông có kẹo này" Cung Tề Hắn ánh mắt tỏa sáng, ha.... .......hắn có thể được ôm tiểu công chúa rồi
"Ko được ăn nhiều kẹo, chỉ được ăn 1 viên" Lôi Dĩnh nhìn nàng nó nói, đem bầu ko khí khác thường vừa rồi đánh vỡ
"Dạ.... ....." Nó vui vẻ trượt xuống người Cung Thủ Hằng, chạy như bay về phía Cung Tề Hân "Ông"
"Rất ngoan, nè, bao kẹo này là của Tiểu Huyên Huyên" Cung Tề Hân cười đem Lôi Tử Huyên ôm vào lòng, cảm giác làm ông cũng ko tồi
Liễu Tình thấy bọn họ đều đã được ôm qua, cũng lên tiếng nói "Tiểu Huyên Huyên lại đây, cho bà nội ôm 1 cái"
"Bà xã, tôi cũng vừa ôm được 1 chút a!" Cung Tề Hân nhìn Liểu Tình nói
"Còn tôi vẫn chưa được ôm đây, hiện tại là đến phiên tôi" Liễu Tình mặc kệ, nàng hiện tại chỉ muốn ôm
"Ông.......tiểu Huyên Huyên muốn cho bà nội ôm 1 cái.... ....." Lôi Tử Huyên vừa ăn kẹo vừa nói, sau đó lại chu miệng, hôn lên mặt hắn 1 cái
"Ông xem, tiểu Huyên Huyên đã nói muốn cho tôi ôm" Liễu Tình vui vẻ đứng dậy, đem tiểu Huyên Huyên ôm vào lòng "Đúng là 1 tiểu công chúa đáng yêu" nói xong nàng liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó 1 cái
Cung Thủ Hằng cười cười nhìn cảnh tượng này, trong nhà này phải có các nàng mới trở nên đầy đủ a! Hắn đảo mắt nhìn Lôi Dĩnh hỏi "ĐÚng rồi, ba năm nay, con sống thế nào?"
"Dạ, cũng rất tốt" Lôi Dĩnh trả lời
"Vậy thì tốt rồi" Cung Thủ Hằng không hỏi gì nhiều, cứ như bây giờ đã là rất tốt......
——— —————— —————— —————— —————— ——————
Ăn xong bữa cơm chiều , nàng và hắn cùng lái xe về nhà, ngày hôm nay qua thật mau, cũng thật vui , đặc biệt là ông , nụ cười trên gượng mặt ko hề có ý định biến mất , cả ba và mẹ , hai người cứ như trẻ con, tranh nhau đút cơm cho Tiểu Huyên Huyên mãi , nhưng cuối cùng tiểu Huyên Huyên đã quyết định tự ăn . Nó nói , chuyện của nó, nó ko muốn người khác động tay vào
Trên đường trở về chỉ có nàng và hắn , tiểu Huyên Huyên được ở lại nhà ông , ba mẹ và ông đều muốn tiểu Huyên Huyên ở lại, để có thể bồi dưỡng tình cảm sau những khoảng thời gian xa cách , tiểu Huyên Huyên cũng tình nguyện ở lại , Lôi Dĩnh đành phải thỏa hiệp bằng cách gật đầu đáp ứng , qua mấy ngày sau nàng sẽ qua đón nó
Từ trước đến giờ chưa từng rời xa tiểu Huyên Huyên, điều này có chút là cho Lôi Dĩnh ko quen , ko biết tối đến tiểu Huyên Huyên có náo loạn hay ko, có tìm nàng hay ko, nàng có chút lo lắng , hơn nữa ko có tiểu Huyên Huyên ở cùng thì nàng phải cùng hắn ở 1 chỗ
"Ba mẹ sẽ chăm sóc tiểu Huyên Huyên rất chu đáo, em ko cần lo" Cung Thần Hạo vừa lái xe vừa nói
Lôi Dĩnh quay đầu nhìn hắn, tại sao lần nào hắn cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng
"Cung Thần Hạo chuyển động vô lăng 1 chút, đem xe ngừng lại "Đến rồi, chúng ta xuống xe đi" Nói xong hắn liền xuống xe
"Em muốn nói chuyện với anh" Đóng cửa lại , Lôi Dĩnh đối với bóng lưng của hắn nói
"Muốn nói chuyện gì?" Cung Thần Hạo xoay người , nhìn vào tầm mắt của nàng hỏi
"Ách.... ......em muốn biết ba tháng sau , nếu như em còn muốn ly hôn, anh sẽ thật sự đồng ý sao?" Lôi Dĩnh cúi đầu, ánh nhìn của hắn quá mức nóng cháy, khiến nàng ko quen
"Đương nhiên, em nghĩ rằng anh là loại người tiểu nhân nói chuyện ko tính toán hay sao?" Cung Thần Hạo nhíu mày, hỏi ngược lại trong lòng vô cùng bất mãn
"Em.... ......em ko có ý đó, chỉ là em muốn xác nhận lại 1 chút thôi " Lôi Dĩnh vội vàng trả lời, làm sao bây giờ, hiện tại tìm nàng đang đập rất nhanh , trải qua ba tháng ở chung, nàng có thể thành công lùi bước ko?
Cung Thần Hạo nhìn bộ dạng khó xử của nàng, thật muốn chọc nàng 1 chút . Tay nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ của Lôi Dĩnh, giẩy tiếp theo môi hắn đã dán lên môi nàng, nhẹ nhàng mút , đầu lưỡi ướt át linh hoạt tiến vào trong miệng, quấn quýt lấy cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt . Chính là loại cảm giác này , vốn định chọc nàng 1 chút, nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện mình ko thể tự thoát ra được
Lôi Dĩnh mở to đôi mắt đẹp, ko ngờ được hắn lại hôn nàng, nhịp tim lại đập mạnh hơn , nàng cảm thụ nụ hôn của hắn đang chậm rãi sâu dần , ko tự chủ được , nhắm lại hai mắt , lúng túng đáp trả nụ hôn của hắn , trong miệng phát ra tiếng "A......a......." ngay cả chính nàng cũng ko biết
Thấy được sự đáp trả của nàng , hắn cũng to gan hơn , môi chạy dọc xuống phía dưới , một đường hôn đến ngực , hắn dùng miệng cởi bỏ nút áo của nàng, mềm mại trút đi y phục
Đột nhiên cảm thấy mát mát , tinh thần Lôi Dĩnh nhất thời hồi phục lại, nàng dùng sức đẩy hắn ra , kêu lên "Ko ... .......ko được.... ....."
Đôi mắt Cung Thần Hạo rừng rực lửa đỏ , hắn cố gắng ra sức kìm hãm xúc động của chính mình, nhưng một mảnh da thịt trắng như tuyết xuất hiện ra trước mắt kia đã khiến lý trý của hắn bị thua trận , ko để ý đến phản kháng của nàng, hắn ẵm nàng đi đến phòng ngủ
"Mau buông, buông ra.... .........anh đừng làm như vậy......" Lôi Dĩnh đập hai nắm tay vào người hắn "Buông.... ......"
Cung Thần Hạo dịu dàng đặt nàng lên giường , nhẹ nhàng hôn lên cái miệng ko ngừng lải nhải, hai tay giữ chặt lấy bản tay của nàng, đêm nay đã định trước là một đêm ko yên tĩnh , trong phòng cảnh xuân , kéo dài.... ...... ...... (Rin: về mới được 1 ngày mà đã bị ăn típ .....mười phút mặc niệm cho số phận cừu non của chị Dĩnh ....
Lôi Dĩnh vừa thấy hắn , nhất thời tất cả hình ảnh đêm hôm qua lại hùng dũng hiện ra trong đầu, mặt của nàng thoảng chố đỏ lên . Nàng vội vàng ngồi dậy , trời ạ! Tại sao lại như vây? Nàng sao lại cùng hắn.... ...... ...
"EM muốn tắm" Nói xong, nàng liền quấn chắn rất nhanh đã chạy vào phòng tắm , nhìn tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh của mình , nàng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Trải qua đêm hôm qua , nàng biết mình ko thể tách rời hắn dễ dàng , nhưng mà , nếu muốn trở về bên cạnh hắn thì nàng phải cần dũng khí rất lớn, đối với hắn nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nụ cười trên gương mặt Cung Thần Hạo dần dần mở rộng ,làm như vậy thì hắn và nàng càng lúc càng gần nhau , vì thế hắn mới có thể khẳng định ba tháng sau , nàng muốn rời bỏ hắn tuyệt đối là chuyện ko tưởng, tâm tình hắn bây giờ cũng giống như tiết trời trong xanh bên ngoài (Rin: Hạo ca dùng "mỹ nam kế " á??.....thật cao tay há há.... ...... ...)
Lôi Dĩnh ngồi trước bàn ăn, căn bản đã ko còn biết đến hương vị của món ăn, mà cho dù nàng có muốn ăn , nhưng nếu như bị người nhìn chằm chằm như vậy thì nàng ăn cũng ko vô nữa, nhất thời ko nhịn được , nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn "Trên mặt em dính gì sao?"
"Ko có, chẳng qua anh chỉ muốn ngắm" Nhìn nhìn, hắn phát hiện khuôn mặt của Lôi Dĩnh cũng ko tồi . làn da trắng trẻo mềm mịn , dáng người gầy gầy tho thon , trước đây hắn rất ít ngắm nhìn nàng, xem ra hắn đối với người vợ này cũng thật vô tâm
"Anh có bệnh à! Trên mặt em ko có viết chữ, có cái gì đẹp mà nhìn" Lôi Dĩnh tức giận nói, nàng đã sớm muốn phát hỏa , hắn làm sao lại có thể cùng nàng làm cái chuyện đó , còn nữa, hiện tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng
"Ừ, đẹp lắm" Cung Thần Hạo ko chút e ngại giọng điệu của nàng , vẻ mặt của nàng thật phong phú, rất đáng yêu
"Anh.......hôm nay anh ko làm gì sao?" Lôi DĨnh đổi đề tài hỏi
"Hôm nay là chủ nhật" Cung Thần Hạo vẫn nhìn nàng như trước , đương nhiên hắn biết mình đang quấy nhiễu nàng , nhưng đây là mục đích của hắn a! Nếu nàng hoàn toàn ko bị ảnh hưởng , hắn sẽ kiểm điểm lại chính mình
""chắc chắn" là có nhiều chuyện rất cần anh làm" Nàng hiện tại chỉ hi vọng hắn có thể biến mất khỏi tầm mắt nàng
Cung Thần Hạo giả bộ nghỉ ngợi trong chốc lát sau mới lắc lắc đầu "Hình như ko chuyện gì"
Lôi Dĩnh vô lực nhắm mắt lại "Anh ko bận việc thì em có việc , hiện tại em muốn ra ngoài"
"A, nói cũng đúng, chủ nhật hôm nay rất đẹp , làm sao anh có thể để bà xã của mình đi ra ngoài một mình được, hơn nữa em đã hơn 3 năm chưa trở về T thị , T Thị cũng thay đổi rất nhiều, hãy để anh đi cùng em" Hắn cũng biết nghe lời hay , từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy , bước một cái đến bên nàng , tay lôi kéo , thì nàng đã tựa vào ngực hắn
"Đợi, đợi một chút , em nói là em muốn ra ngoài 1 mình" Lôi Dĩnh gằn giọng nói, tay dùng sức đẩy hắn ra
"Một mình em ra ngoài anh rất lo , vả lại hôm nay thời tiết cũng rất đẹp , nắng cũng ko gắt, nhiệt độ cũng rất tốt , rất thích hợp để đi chơi"
"Anh.......em ko đi nữa" Rốt cuộc hắn bị sao vậy?
"Em ko muốn ra ngoài chơi à?"
"Ko muốn"
"Vậy cũng được, chúng ta sẽ cùng nhau ở lại trong phòng"
"Anh có thể ra ngoài a!" Giãy khỏi lồng ngực của hắn , nàng vội vàng nói
"Ko cân, anh muốn ở lại với em" Hắn ngồi trở về ghế , quay về với công việc trước đây của mình ____ngắm nàng
Lôi Dĩnh cảm nhận tầm mắt của hắn , ko rõ hắn nhìn chằm chằm vào nàng làm gì chứ , hắn nhìn như vậy khiến cả người nàng rất ko thoải mái "Được chúng ta đi ra ngoài"
Nhìn nàng ngượng ngùng, ko tự nhiên, hoài nghi, trốn tránh, biểu tình phong phú của nàng thật sự rất đáng yêu , khiến hắn có thể nhìn vào vẻ mặt của nàng đọc được suy nghĩ , Cung Thần Hạo nở nụ cười " Được , chúng ta ăn cơm trưa xong , sau đó ... ....em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em"
Lôi Dĩnh đành nhượng bộ , chỉ qua một buổi tối , hắn đã thay đổi nhiều như vậy , hắn bây giờ thật giống với 1 đứa trẻ, một chút cũng ko giống với hắn trước đây, đi vào phòng thay quần áo 1 chút , ko phải hắn đã nói cho nàng quyết định sao? Hừ.... .......xem nàng chỉnh hắn một trận đi
"Thiên Mạch ca, anh đã đến rồi" Úc Tiêm Nhi ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng hồng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều như vậy
"Mẹ, con có chuyện muốn cùng nói với mẹ" Tầm mắt Minh Thiên Mạch dừng lại trên người của Tống Trân, ko để ý đến lời nói của Úc Tiêm Nhân
"Tiêm Nhân ko phải người ngoài, con nói ở chỗ này đi, còn nữa, ko phải lúc này con hẳn là nên ở công ty hay sao? Hôm nay sao lại về sớm?" Tống Trân hơi nhíu mày, con trai ko để ý đến Tiêm Nhân, điều này làm cho nàng rất bực
"Mẹ tìm Tiểu Dĩnh có đúng ko?" Minh Thiên Mạch hỏi thẳng
Tống Trân sắc mặt căng thẳng, giương mắt nhìn vẻ sắc lạnh trên gương mặt Minh Thiên Mạch "Con trở về là muốn hỏi chuyện này?"
"Mẹ và cô ấy đã nói những chuyện gì?" Minh Thiên Mạch trầm giọng hỏi
"Con dám nói với mẹ bằng cái giọng đó sao? Ta dù sao cũng là mẹ con, ta tìm tới cô ta , vậy thì sao, cái loại phụ nử ấy vốn ko thích hợp với con, ta chỉ muốn cho nàng hiểu chuyện, tự nguyện rời đi" Tống Trân cầm tách cà phê trên tay đặt lên bàn, giọng điệu cứng rắn
Úc Tiêm Nhân vẻ mặt đông cứng, nhưng vẫn miễn cưởng cười trừ, nàng dịu dàng đối với Tống Trân nói "Bác gái, Thiên Mạch chỉ là nhất thời nói nặng, bác đừng để bụng" Nàng nhẹ tay xoa xoa sống lưng Tống Trân, nhân cơ hội này làm cho Tống Trân hài lòng
Tống Trân phủ tay lên tay Úc Tiêm Nhân cười nói "Vẫn là Tiêm Nhân tri kỉ, ko giống ai kia, chỉ biết làm ta tức giận " Nói xong nàng liền hướng Minh Thiên Mạch trừng mắt 1 cái
"Mẹ, mẹ làm cho con thật thất vọng" Minh Thiên Mạch lạnh giọng nọi, chẳng qua là nàng chưa từng tiếp xúc qua Lôi Dĩnh , nếu đã từng tiếp xúc hắn cũng muốn mẹ sẽ thích Tiểu Dĩnh, nhưng cơ hội này đã hoàn toàn bị mất
"Là con khiến cho mẹ thất vọng, Tiên Nhân rất tốt! Tại sao con lại tìm đến người phụ nữ đã kết hôn và có con riêng kia, nàng có cái gì tốt? Con phải hiểu được, người làm mẹ này làm tất cả mọi chuyện đều là vì con" Tống Trân tận tình khuyên bảo nói, người đàn bà kia ko xứng đáng với con trai của nàng
"Mẹ ko được chửi bới nàng như vậy, đã từng kết hôn qua thì sao, có con riêng thì thế nào, nàng là người phụ nữ duy nhất mà con trai mẹ yêu, con chỉ xem Tiêm Nhân như em gái, con ko thể yêu thương nàng, cho nên mẹ chết tâm đi, con sẽ ko cùng nàng kết hôn " Minh Thiên Mạch nhìn Tống Trân , tức giận nói
"Thiên Mạch ca.... ...." Khóe mắt Úc Tiêm Nhân ngân ngấn nước mắt, nàng ai oán nhìn hắn, lời nói của hắn đã làm cho tâm can nàng rất đau, thứ nàng muốn ko phải là loại cảm tình "em gái" này, mà là tình cảm nam nữ, . Chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể buông tay, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt nàng càng trào ra
Tống Trân nhìn vẻ mặt đầy lệ của Úc Tiêm Nhân, lửa giận càng lúc càng vượn, nàng đứng thẳng người, đối với con của mình nói "Tiêm Nhân yêu con nhiều năm như vậy, con ko cảm nhận được sao? Còn nữa, người phụ nữ kia rốt cuộc có chỗ nào tốt , ngay cả môt góc của Tiêm Nhân nó cũng ko bằng"
"Mẹ , mẹ rốt cuộc có biết con của mẹ muốn gì hay ko? Xin mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con, lựa chọn của con" Minh Thiên Mạch thật ko biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ mình
Tống Trân trừng lớn đôi mắt nhìn đứa con trai này của mình, nó vẫn còn là con nàng sao? Thằng con khó trị này là con trai nàng sao? Thằng con đang cùng nàng tranh cãi là con trai nàng sao? Muốn nàng đừng can thiệp vào cuộc sống của nó sao? Thật buồn cười, nàng là người giao cho nó sinh mệnh, sao nó có thể đưa ra yêu cầu như vậy
"Thiên Mạch ca, anh đừng nói những lời tổn thương bác gái, nếu Tiêm Nhân đã làm gì ko tốt, anh ko thích, có thể nói để Tiêm Nhân sửa lại" Úc Tiêm Nhân đứng dậy đỡ lấy thân thể run nhè nhẹ của Tống Trân, giọng nói có chút nghẹn ngào
Minh Thiên Mạch nhìn mẹ, biết chính mình đã quá lời , nói năng cũng có chút nặng "Mẹ, xin lỗi"
"Nếu con còn cố ý kết hôn với người đàn bà kia, vậy con cũng sẽ ko còn là con ta" Tống Trân ngoan độc nói, bất cứ giá nào nàng cũng ko nhận mặt người phụ nữ kia, trừ phi nàng chết
"Mẹ.... ......" Sự tình càng tiến triển càng thoát ly khỏi cái cục diện mà hắn muốn, tất cả mọi chuyện đều rối loạn, hắn cũng rối loạn
"Thiên Mạch ca, anh đi trước đi, bác gái ở đây, đã có em chăm sóc" Úc Tiêm nhân thấy bầu ko khí căng thẳng, liền lên tiếng làm dịu lại bầu ko khí, nàng tin rằng, một ngày nào đó Thiên Mạch ca sẽ thấy được sự cố gắng của nàng , đều là lỗi của người đàn bà kia, nếu như nàng ko xuất hiện, thì Thiên Mạch ca cũng sẽ ko như thế này, suy cho cùng tất cả đều là lỗi của người phụ nữ đó
Minh Thiên Mạch thấy nàng nói vậy, cùng tìm được cái bậc thang để leo xuống, liền theo lời nàng nói "Cảm ơn em, Tiêm Nhân, anh về công ty trước" Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, con người luôn luôn ôn hòa như hắn, hôm nay đã có chút gấp gáp, hắn ko nên phát hỏa với mẹ ruột của mình, giọng điệu cũng có chút quá đáng rồi
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Úc Tiêm Nhân càng chìm sâu vào suy nghĩ của mình, nàng nhất định sẽ cướp lại những thứ thuộc về nàng, người đàn bà kia căn bản vốn ko xứng với hắn, hơn nữa bác gái đối với ả lại vô cùng chán ghét, cơ hội của nàng rõ ràng là lớn hơn nhiều, cho nên , Úc Tiêm Nhân, mày phải cố lên, mày phải đánh bại con ả kia!
________________________
Lôi DĨnh nắm bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên đứng trong phòng khách ngôi nhà cũ của Cung gia, chống lại ba đôi mắt vừa kích động , vừa khiếp sợ, lại vừa vui sướng, bọn họ đều đứng thẳng người nhìn mẹ con các nàng, ko lên tiếng, chỉ nhìn nhau
"Mẹ.... ......." Lôi Tử Huyên kéo kéo ống tay áo mẹ, khó hiểu hỏi "Mẹ, tại sao họ lại nhìn chúng ta?" Nó ko rõ tại sao 3 người họ lại nhìn mẹ con nó, là y phục của nó mặc quá khó coi, hay trên mặt nó có in lại vết bẩn?
"Bởi vì bọn họ là ông bà nội và ông cố của Tiểu Huyên Huyên a! Do chưa từng gặp qua con, cho nên mới nhìn con lâu như vậy! Ngoan, chào người lớn đi con, tiểu Huyên Huyên là bé ngoan đúng ko?" Lôi Dĩnh thì thầm bên tai nó
Lôi Tử Huyên cười ngọt ngào ngẩng đầu lên , mặt hướng về ba người, vui vẻ kêu lên "Thưa ông cố, thưa ông nội, thưa bà nội.... ......con là tiểu Huyên Huyên lần đầu gặp mặt, xin quan tâm con nhiều hơn.... ......."
Từ khi các nàng vừa bước chân vào cửa, tầm mắt của Liễu Tình đã rơi vào thân thể nhỏ bé của nó, đúng là một đứa bé đáng yêu, giống Lôi Dĩnh như hai giọt nước , hơn nữa vừa rồi nó còn gọi nàng là bà nội, giọng nói con nít dịu dàng, nghe thật thoải mái
Cung Tề Hân ba năm nay ko nhìn thấy con dâu, cũng rất cảm động , con dâu hiện tại tuy bộ dạng ko thay đổi nhiều nhưng đã bớt đi nét trẻ con khi xưa, hơn nữa lại có vẻ trưởng thành hơn, còn tiểu quỷ kia , cũng thật sự rất đáng yêu, miệng lưỡi thật ngọt, hắn ko thích cũng khó
Cung Thủ Hằng mắt già ràn rụa lệ, ko ngờ tới hắn còn cơ hội nhìn thấy các nàng, tìm kiếm hơn ba năm, hắn cũng gần như đáng mất hi vọng, nhưng hiện tại đã tốt rồi, nàng đã trở lại còn mang theo tiểu bảo bối đáng yêu kia trở về, rất hợp với tâm ý của hắn, tiểu tử ngốc kia cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn
"Ông, ba mẹ!" Lôi Dĩnh kêu lên, lệt bất giác chảy xuống, nhìn qua bọn họ đã trở nên già hơn rất nhiều, đặc biệt là ông, nàng có chút áy náy với người
"Tốt.... ....tốt.... .......trở về là tốt rồi, tiểu Huyên Huyên đến đây, đến với ông cố này" Hắn tay trái chống gậy, tay phải lại vẫy vẫy tiểu Huyên Huyên
Lôi Tử Huyên ngước đầu nhìn Lôi Dĩnh, như đang hỏi ý kiến của nàng "Đi đi!" Lôi Dĩnh cười cười, hôm qua nó còn giống khỉ con, hôm nay lại im lặng ko ít
Lôi Tử Huyên vui vẻ chạy đến trước mặt Cung Thủ Hằng, tầm mắt đánh giá hắn , một ông già ko tóc, làn da nhăn nhăn, đang tươi cười hòa ái với nó , không tự giác nó cũng nở nụ cười lên tiếng "Ông cố"
Liễu Tình thích lắm, cũng vẫy tay để Lôi Tử Huyên chạy đến trước mặt mình "Nào, đến với bà nội"
Cung Tề Hân ko cam chịu thiệt cũng vẫy vẫy tay "Đến với ông nội, ông nội sẽ cho con ăn kẹo" Nói xong liền hươ hươ bịch kẹo ko biết lấy ra từ khi nào
Cung Thủ Hằng và Liễu Tình cùng nhau trừng mắt liếc nhìn hắn 1 cái, Cung Thủ Hằng ngồi xuống, đem Lôi Tử Huyên đặt lên đùi hỏi " Nói cho ông cố biết, năm nay con mấy tuổi?"
Lôi Tử Huyên cười đáp "Tiểu Huyên Huyên năm nay hai tuổi rưỡi nha!"
Cung Thần Hạo vừa xuống xe, cũng đi vào phòng nhìn ông mình đang ôm tiểu Huyên Huyên nói chuyện, ba mẹ ở một bên lo lắng nhìn, còn Lôi Dĩnh cũng đứng ở một bên xem , khóe mắt có chút hồng hồng, rõ ràng nàng đang khóc , hắn đi lên phía trước , hai tay khoác lên bả vài của nàng "Làm sao vậy?"
Lôi Dĩnh quay đầu lại "Ách.... .....ko.... .....ko có việc gì" Hắn đi đến mà ko gây ra tiếng động a , đã vậy còn choàng tay lên vai nàng khiến nàng có chút muốn giãy ra, nhưng làm vậy chỉ phí công, chỉ có thể ngừng khóc
"Ko có việc gì là tốt rồi" Nói xong, hắn buông tay nàng ra, chỉ đặt một tay choàng qua vai nàng "Ba , mẹ, ông"
Cung Thủ Hằng đầu cũng ko ngước lên, vừa đùa giỡn với Tiểu Huyên Huyên vừa cười nói "Con cuối cùng cũng làm đúng được 1 chuyện"
"Hạo nhi, DĨnh nhi , các con cũng ngồi xuống đi, người nhà chúng ta rốt cuộc cũng đã sum vầy" Liễu Tình cười nói
Lôi Dĩnh bị Cung Thần Hạo mạnh mẽ giữ lại đành ngồi xuống bên cạnh hắn, mà tay hắn vẫn choàng lên vai nàng , điều này khiến nàng có chút ko quen, nàng quay đầu trừng mắt liếc nhìn hắn 1 cái, nhẹ giông nói "Buông tay ra"
"Hiện tại đang ở nhà, chúng ta phải tỏ ra ân ái 1 chút, làm như thế thì ba mẹ và ông mới an tâm " Cung Thần Hạo thủ thỉ bên tai nàng, nhân cơ hội hôn vào tai nàng 1 cái
Hành động vừa rồi của hắn, làm cho Lôi Dĩnh có chút ngây người, ngay lập tức nàng liền quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn hắn 1 cái, ngoại trừ hành động phản kháng này, nàng ko biết nên phát tiết sự bất mãn của nàng như thế nào
"Xem ra cách biệt ba năm, các con ân ái cũng ko ít " Liễu Tình gật gật đầu, cục diện như thế này là hi vọng của nàng, chỉ có điều tình sử của thằng con trai vô liêm sĩ ba năm nay ko biết DĨnh nhi đã biết hay chưa? Trong lòng nàng có chút lo lắng
Lôi Dĩnh có chút xấu hổ cúi đầu,xem ra một màn vừa rồi đã khiến cho mẹ hiểu lầm, nàng cũng ko thể giải thích, chỉ tại hắn ko tốt
"Tiểu Huyên Huyên , đến đây , ông có kẹo này" Cung Tề Hắn ánh mắt tỏa sáng, ha.... .......hắn có thể được ôm tiểu công chúa rồi
"Ko được ăn nhiều kẹo, chỉ được ăn 1 viên" Lôi Dĩnh nhìn nàng nó nói, đem bầu ko khí khác thường vừa rồi đánh vỡ
"Dạ.... ....." Nó vui vẻ trượt xuống người Cung Thủ Hằng, chạy như bay về phía Cung Tề Hân "Ông"
"Rất ngoan, nè, bao kẹo này là của Tiểu Huyên Huyên" Cung Tề Hân cười đem Lôi Tử Huyên ôm vào lòng, cảm giác làm ông cũng ko tồi
Liễu Tình thấy bọn họ đều đã được ôm qua, cũng lên tiếng nói "Tiểu Huyên Huyên lại đây, cho bà nội ôm 1 cái"
"Bà xã, tôi cũng vừa ôm được 1 chút a!" Cung Tề Hân nhìn Liểu Tình nói
"Còn tôi vẫn chưa được ôm đây, hiện tại là đến phiên tôi" Liễu Tình mặc kệ, nàng hiện tại chỉ muốn ôm
"Ông.......tiểu Huyên Huyên muốn cho bà nội ôm 1 cái.... ....." Lôi Tử Huyên vừa ăn kẹo vừa nói, sau đó lại chu miệng, hôn lên mặt hắn 1 cái
"Ông xem, tiểu Huyên Huyên đã nói muốn cho tôi ôm" Liễu Tình vui vẻ đứng dậy, đem tiểu Huyên Huyên ôm vào lòng "Đúng là 1 tiểu công chúa đáng yêu" nói xong nàng liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó 1 cái
Cung Thủ Hằng cười cười nhìn cảnh tượng này, trong nhà này phải có các nàng mới trở nên đầy đủ a! Hắn đảo mắt nhìn Lôi Dĩnh hỏi "ĐÚng rồi, ba năm nay, con sống thế nào?"
"Dạ, cũng rất tốt" Lôi Dĩnh trả lời
"Vậy thì tốt rồi" Cung Thủ Hằng không hỏi gì nhiều, cứ như bây giờ đã là rất tốt......
——— —————— —————— —————— —————— ——————
Ăn xong bữa cơm chiều , nàng và hắn cùng lái xe về nhà, ngày hôm nay qua thật mau, cũng thật vui , đặc biệt là ông , nụ cười trên gượng mặt ko hề có ý định biến mất , cả ba và mẹ , hai người cứ như trẻ con, tranh nhau đút cơm cho Tiểu Huyên Huyên mãi , nhưng cuối cùng tiểu Huyên Huyên đã quyết định tự ăn . Nó nói , chuyện của nó, nó ko muốn người khác động tay vào
Trên đường trở về chỉ có nàng và hắn , tiểu Huyên Huyên được ở lại nhà ông , ba mẹ và ông đều muốn tiểu Huyên Huyên ở lại, để có thể bồi dưỡng tình cảm sau những khoảng thời gian xa cách , tiểu Huyên Huyên cũng tình nguyện ở lại , Lôi Dĩnh đành phải thỏa hiệp bằng cách gật đầu đáp ứng , qua mấy ngày sau nàng sẽ qua đón nó
Từ trước đến giờ chưa từng rời xa tiểu Huyên Huyên, điều này có chút là cho Lôi Dĩnh ko quen , ko biết tối đến tiểu Huyên Huyên có náo loạn hay ko, có tìm nàng hay ko, nàng có chút lo lắng , hơn nữa ko có tiểu Huyên Huyên ở cùng thì nàng phải cùng hắn ở 1 chỗ
"Ba mẹ sẽ chăm sóc tiểu Huyên Huyên rất chu đáo, em ko cần lo" Cung Thần Hạo vừa lái xe vừa nói
Lôi Dĩnh quay đầu nhìn hắn, tại sao lần nào hắn cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng
"Cung Thần Hạo chuyển động vô lăng 1 chút, đem xe ngừng lại "Đến rồi, chúng ta xuống xe đi" Nói xong hắn liền xuống xe
"Em muốn nói chuyện với anh" Đóng cửa lại , Lôi Dĩnh đối với bóng lưng của hắn nói
"Muốn nói chuyện gì?" Cung Thần Hạo xoay người , nhìn vào tầm mắt của nàng hỏi
"Ách.... ......em muốn biết ba tháng sau , nếu như em còn muốn ly hôn, anh sẽ thật sự đồng ý sao?" Lôi Dĩnh cúi đầu, ánh nhìn của hắn quá mức nóng cháy, khiến nàng ko quen
"Đương nhiên, em nghĩ rằng anh là loại người tiểu nhân nói chuyện ko tính toán hay sao?" Cung Thần Hạo nhíu mày, hỏi ngược lại trong lòng vô cùng bất mãn
"Em.... ......em ko có ý đó, chỉ là em muốn xác nhận lại 1 chút thôi " Lôi Dĩnh vội vàng trả lời, làm sao bây giờ, hiện tại tìm nàng đang đập rất nhanh , trải qua ba tháng ở chung, nàng có thể thành công lùi bước ko?
Cung Thần Hạo nhìn bộ dạng khó xử của nàng, thật muốn chọc nàng 1 chút . Tay nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ của Lôi Dĩnh, giẩy tiếp theo môi hắn đã dán lên môi nàng, nhẹ nhàng mút , đầu lưỡi ướt át linh hoạt tiến vào trong miệng, quấn quýt lấy cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt . Chính là loại cảm giác này , vốn định chọc nàng 1 chút, nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện mình ko thể tự thoát ra được
Lôi Dĩnh mở to đôi mắt đẹp, ko ngờ được hắn lại hôn nàng, nhịp tim lại đập mạnh hơn , nàng cảm thụ nụ hôn của hắn đang chậm rãi sâu dần , ko tự chủ được , nhắm lại hai mắt , lúng túng đáp trả nụ hôn của hắn , trong miệng phát ra tiếng "A......a......." ngay cả chính nàng cũng ko biết
Thấy được sự đáp trả của nàng , hắn cũng to gan hơn , môi chạy dọc xuống phía dưới , một đường hôn đến ngực , hắn dùng miệng cởi bỏ nút áo của nàng, mềm mại trút đi y phục
Đột nhiên cảm thấy mát mát , tinh thần Lôi Dĩnh nhất thời hồi phục lại, nàng dùng sức đẩy hắn ra , kêu lên "Ko ... .......ko được.... ....."
Đôi mắt Cung Thần Hạo rừng rực lửa đỏ , hắn cố gắng ra sức kìm hãm xúc động của chính mình, nhưng một mảnh da thịt trắng như tuyết xuất hiện ra trước mắt kia đã khiến lý trý của hắn bị thua trận , ko để ý đến phản kháng của nàng, hắn ẵm nàng đi đến phòng ngủ
"Mau buông, buông ra.... .........anh đừng làm như vậy......" Lôi Dĩnh đập hai nắm tay vào người hắn "Buông.... ......"
Cung Thần Hạo dịu dàng đặt nàng lên giường , nhẹ nhàng hôn lên cái miệng ko ngừng lải nhải, hai tay giữ chặt lấy bản tay của nàng, đêm nay đã định trước là một đêm ko yên tĩnh , trong phòng cảnh xuân , kéo dài.... ...... ...... (Rin: về mới được 1 ngày mà đã bị ăn típ .....mười phút mặc niệm cho số phận cừu non của chị Dĩnh ....
Lôi Dĩnh vừa thấy hắn , nhất thời tất cả hình ảnh đêm hôm qua lại hùng dũng hiện ra trong đầu, mặt của nàng thoảng chố đỏ lên . Nàng vội vàng ngồi dậy , trời ạ! Tại sao lại như vây? Nàng sao lại cùng hắn.... ...... ...
"EM muốn tắm" Nói xong, nàng liền quấn chắn rất nhanh đã chạy vào phòng tắm , nhìn tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh của mình , nàng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Trải qua đêm hôm qua , nàng biết mình ko thể tách rời hắn dễ dàng , nhưng mà , nếu muốn trở về bên cạnh hắn thì nàng phải cần dũng khí rất lớn, đối với hắn nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nụ cười trên gương mặt Cung Thần Hạo dần dần mở rộng ,làm như vậy thì hắn và nàng càng lúc càng gần nhau , vì thế hắn mới có thể khẳng định ba tháng sau , nàng muốn rời bỏ hắn tuyệt đối là chuyện ko tưởng, tâm tình hắn bây giờ cũng giống như tiết trời trong xanh bên ngoài (Rin: Hạo ca dùng "mỹ nam kế " á??.....thật cao tay há há.... ...... ...)
Lôi Dĩnh ngồi trước bàn ăn, căn bản đã ko còn biết đến hương vị của món ăn, mà cho dù nàng có muốn ăn , nhưng nếu như bị người nhìn chằm chằm như vậy thì nàng ăn cũng ko vô nữa, nhất thời ko nhịn được , nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn "Trên mặt em dính gì sao?"
"Ko có, chẳng qua anh chỉ muốn ngắm" Nhìn nhìn, hắn phát hiện khuôn mặt của Lôi Dĩnh cũng ko tồi . làn da trắng trẻo mềm mịn , dáng người gầy gầy tho thon , trước đây hắn rất ít ngắm nhìn nàng, xem ra hắn đối với người vợ này cũng thật vô tâm
"Anh có bệnh à! Trên mặt em ko có viết chữ, có cái gì đẹp mà nhìn" Lôi Dĩnh tức giận nói, nàng đã sớm muốn phát hỏa , hắn làm sao lại có thể cùng nàng làm cái chuyện đó , còn nữa, hiện tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng
"Ừ, đẹp lắm" Cung Thần Hạo ko chút e ngại giọng điệu của nàng , vẻ mặt của nàng thật phong phú, rất đáng yêu
"Anh.......hôm nay anh ko làm gì sao?" Lôi DĨnh đổi đề tài hỏi
"Hôm nay là chủ nhật" Cung Thần Hạo vẫn nhìn nàng như trước , đương nhiên hắn biết mình đang quấy nhiễu nàng , nhưng đây là mục đích của hắn a! Nếu nàng hoàn toàn ko bị ảnh hưởng , hắn sẽ kiểm điểm lại chính mình
""chắc chắn" là có nhiều chuyện rất cần anh làm" Nàng hiện tại chỉ hi vọng hắn có thể biến mất khỏi tầm mắt nàng
Cung Thần Hạo giả bộ nghỉ ngợi trong chốc lát sau mới lắc lắc đầu "Hình như ko chuyện gì"
Lôi Dĩnh vô lực nhắm mắt lại "Anh ko bận việc thì em có việc , hiện tại em muốn ra ngoài"
"A, nói cũng đúng, chủ nhật hôm nay rất đẹp , làm sao anh có thể để bà xã của mình đi ra ngoài một mình được, hơn nữa em đã hơn 3 năm chưa trở về T thị , T Thị cũng thay đổi rất nhiều, hãy để anh đi cùng em" Hắn cũng biết nghe lời hay , từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy , bước một cái đến bên nàng , tay lôi kéo , thì nàng đã tựa vào ngực hắn
"Đợi, đợi một chút , em nói là em muốn ra ngoài 1 mình" Lôi Dĩnh gằn giọng nói, tay dùng sức đẩy hắn ra
"Một mình em ra ngoài anh rất lo , vả lại hôm nay thời tiết cũng rất đẹp , nắng cũng ko gắt, nhiệt độ cũng rất tốt , rất thích hợp để đi chơi"
"Anh.......em ko đi nữa" Rốt cuộc hắn bị sao vậy?
"Em ko muốn ra ngoài chơi à?"
"Ko muốn"
"Vậy cũng được, chúng ta sẽ cùng nhau ở lại trong phòng"
"Anh có thể ra ngoài a!" Giãy khỏi lồng ngực của hắn , nàng vội vàng nói
"Ko cân, anh muốn ở lại với em" Hắn ngồi trở về ghế , quay về với công việc trước đây của mình ____ngắm nàng
Lôi Dĩnh cảm nhận tầm mắt của hắn , ko rõ hắn nhìn chằm chằm vào nàng làm gì chứ , hắn nhìn như vậy khiến cả người nàng rất ko thoải mái "Được chúng ta đi ra ngoài"
Nhìn nàng ngượng ngùng, ko tự nhiên, hoài nghi, trốn tránh, biểu tình phong phú của nàng thật sự rất đáng yêu , khiến hắn có thể nhìn vào vẻ mặt của nàng đọc được suy nghĩ , Cung Thần Hạo nở nụ cười " Được , chúng ta ăn cơm trưa xong , sau đó ... ....em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em"
Lôi Dĩnh đành nhượng bộ , chỉ qua một buổi tối , hắn đã thay đổi nhiều như vậy , hắn bây giờ thật giống với 1 đứa trẻ, một chút cũng ko giống với hắn trước đây, đi vào phòng thay quần áo 1 chút , ko phải hắn đã nói cho nàng quyết định sao? Hừ.... .......xem nàng chỉnh hắn một trận đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.