Chương 30: Tin vui
Vân Thanh
07/04/2014
“Sông Xen” – Nhà hàng Pháp
Lôi Dĩnh vào cửa chưa được nửa giây là đã tìm được người muốn tim, ai kêu hai người bọn họ đều là soái ca, đi đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm thu hút nhiều sự chú ý, mà Ngũ Dương nhìn thấy nàng cũng tươi cười,cũng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay
Nàng cười theo hướng bọn họ mà đi đến, ngồi xuống bên Thủy Diệc Đồng, đối diện Ngũ Dương nói ” Các anh trúng số sao?? Cho nên mới mời em đi ăn cơm !!”
“Nha đầu, tiền của anh cũng đủ cho anh dùng cả đời, ko cần phải trúng số cũng có thể đãi em ăn ở đây” Ngũ Dương cười nói
“Em biết, các anh là ông chủ tư bản, còn cái kẻ vô sản thấp kém như em có thể ăn uống ở một cái nhà hàng cao cấp như vậy cũng là vì được hưởng một ít vinh dự của anh” Lôi Dĩnh lộ ra vẻ đắc ý nói
“Hai người các người mỗi lần chạm mặt đều phải đấu đá nhau vài câu” Thủy Diệc Đồng hàm ý cười nói
“Đây là thói quen em cùng hắn ở chung, ko bỏ được” Lôi DInh cười nói, nàng là người một khi hình thành thói quen rất khó sửa, cho nên nàng rất sợ hãi thói quen của mình, nhưng lại ko kháng cự được thói quen, thực mâu thuẫn
“Nếu ngày nào đó, em và anh ko đấu võ mồm, tình cảm của nha đầu và anh cũng sẽ giảm bớt, em thấy anh nói đúng ko! nha đầu!!” Ngũ Dương nói xong, vẫn ko quên hướng về phía nàng nháy mắt
“Đúng…..lời của đại soái ca, em dám phủ nhận sao?? Còn nữa, anh có thể thu hồi dòng điện kia được chứ, em rất sợ điện lực của anh, em ko chịu nổi, còn nữa, 2 người ko thấy được, hiện trong nhà hàng, nữ nhân đều nhìn chăm chú vào các người sao??”
“Đúng a, anh đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người a!!Hết cách rồi, ai kêu kẻ hèn này phong lưu, phóng khoáng, chỉ có phong độ, anh tuấn tiêu sái…….”
“Ách…..Đồng, anh có thấy người nào đó hình như là bị điên rồi ko!!? Gặp qua người tự kỉ đã nhiều, em cũng chưa từng thấy kẻ nào tự kỉ như hắn” Lôi Dinh là ra dáng vẻ như đang suy nghĩ, tay vỗ nhẹ ngực
“A…….” Thủy Diệc Đồng ngồi ở một bên ko nói xen vào, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu sắc, đúng là 2 kẻ dở hơi!!
“Em biểu tình như vậy là sao?? Nha đầu, anh đẹp trai, điều nay mọi người ai cũng công nhận, để anh cho em một chút kiến thức về mị lực của nam nhân” Nói xong, hắn hướng đến một mỹ nữ đang dùng cơm ngồi ở phía trên, lộ ra một nụ cười câu hồn, nháy nháy mi mắt
Lôi Dĩnh nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy mỹ nữ kia mặt đỏ, ánh mắt mê muội, nước miếng cũng rất nhanh đã chảy xuống, lộ ra mười phần háo sắc, mà mỹ nữ bên cạnh nàng cũng như thế
“Oa, ngươi xem kìa, hắn đang hướng ta cười a!! Hắn cười đúng là đẹp ngây người….”
“Ừ…..”
“Em nói, anh cũng đừng ở đây liếc mắt đưa tình, em ko muốn chỉ vì ăn bữa cơm ở đây mà bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân giết chết đâu, còn nữa, anh đứng có ghê tởm như vậy. em một lát nữa em ăn ko ngon” Lôi Dĩnh rất nhanh đem lời nói hết, sau đó ôm lấy cánh tay của Thủy Diệc Đồng, nhìn Ngũ Dương, có ý “Thách anh dám làm gì em”, nàng hiện tại đã có ngọn núi “Thủy Diệc Đồng” đã dựa vào
Ngũ Dương trừng mắt nhìn nàng, song rất nhanh đã hòa hoãn lại cảm xúc , hắn nói “Hừ…..hôm nay tâm tình anh tốt, căn bản ko cùng tiểu nữ này so đo, cái này gọi là : đàn ông tốt ko chấp phụ nữ”
“Oa!…Anh cư nhiên cũng biết đến câu này a!! Tiểu nử tử đây cũng cảm ơn anh khai ân ko giết”
“Ha……” Thủy Diệc Đồng nhịn ko được liền nở nụ cười
Thấy hắn cười như vậy, Lôi Dĩnh cùng Ngũ Dương cũng ko hẹn mà cùng cười
Namnhân mới vừa bước vào cửa nhìn thấy bọn họ òa cười, cũng ko kiêng nể hỏi “các người nói cái gì mà vui vẻ vậy?”
“A…..Thiên Mạch, ngươi đến rồi” Thủy Diệc Đồng quay đầu nhìn người đứng bên cạnh bàn nói
“Tiểu tử , ngươi sao lại trễ như vậy, làm bọn ta chờ gần chết” Ngũ Dương đứng dậy khoát vai Minh Thiên Mạch, trêu chọc nói
“Đi đường bị kẹt xe, nên có chút trễ” Minh Thiên Mạch giải thích nói
“Dương, để cho Thiên Mạch ngồi xuống đi” Thủy Diệc Đồng nói
Thiên Mạch vừa ngồi xuống , Ngũ Dương vẫn như trước khoát tay lên vai hắn, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, trong ánh mắt nàng để lộ vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ
“Nha đầu, có phải là vui quá hay ko a!! A………..” Ngũ Dương trêu chọc nói
“Dương, mọi người đã đến đông đủ, vậy thì gọi cơm đi” Thủy Diệc Đồng nói
“Waiter!!(*bồi bàn)” Ngũ Dương nhấc tay kêu lên
Chờ người đem menu đến, Thủy Diệc Đồng hỏi ” Tiểu Dĩnh, em muốn ăn gì?”
“A!! Tùy tiện, nhờ các anh gọi dùm” Lôi Dinh bắt đâu cảm thấy bất an, nàng đã nghĩ đến cả đời này sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn, nghĩ đến hắn chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhưng ko ngờ, hôm nay lại gặp mặt, đúng ngay vào lúc này, hỏi nàng vui mừng sao? nàng quả thật rất vui mừng
Nhìn mặt hắn vẫn như cũ, ko có gì thay đổi, nụ cười manh vẻ lương thiện vẫn như trước, hắn so với 3 năm trước đây đã có vẻ chính chắn hơn một chút, gầy hơn một chút,bản thân hắn cũng ko được gọi là tuấn tú chỉ có thể nói là thanh tú, khác với Đồng, Dương và Hạo, hắn thuộc lại tươm tất, lại có chút thư sinh, nàng ở bên cạnh hắn, hắn luôn dùng nụ cười dịu dàng nhìn nàng, giọng điệu nói chuyện điềm đạm khiến nàng ở gần hắn luôn có cảm giác thực thoải mái, mãi mãi ko tồn tại áp lực, cũng bởi vì như thế mà trước đây, nàng đã yêu thích hắn, nàng mới có thói quen muốn ỷ lại, ở bên cạnh hắn
Củng chỉ bởi vì hắn, nàng mới có thể ở vũ hội cuối năm của trường mà quen biết Dương và Đồng, nhưng khi nàng học năm hai, nhà hắn chuyển sang Pháp định cư lúc nào nàng cũng ko biết, chỉ khỉ nhập học nàng theo lời Đồng và Dương mới biết được, nghe họ nói hắn sẽ ko về lại nước, ngay lúc đó nàng cảm thấy rất hụt hẫng , thất lạc, nhưng trước mặt Đồng và Dương nàng cũng ko biểu lộ, nàng ko muốn bọn họ lo lắng
Mà nàng cũng ko rõ là, tại sao khi ra đi hắn lại ko nói với nàng một tiếng, chẳng lẽ nàng ko phải là bạn bè hắn sao?? Sau đó vì ko muốn nhớ đến hắn nàng đã học cách quên đi,và nàng đã thành công, một năm thời gian, nàng thật sự đã làm cho hình bóng của hắn phai nhạt dần. vì thế hiện tại, khi nàng nhìn thấy hắn, nàng chỉ có thể biểu lộ kinh ngạc và khiếp sợ
“Nha đầu, em đừng có nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch a!! Con gái con đứa gì mà ko có chút nào rụt rè” Ngũ Dương cười nói, hắn biết nàng sẽ có biểu hiện như vậy
Lôi Dĩnh bị hắn trêu chọc nên đã thoát ly khỏi suy nghĩ đó, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trời ạ!! Nàng lại nhìn hắn như vậy, đúng là mất mặt nha! Nàng giờ phút này rất muốn tìm một cái hố để chui vào
“Tiểu Dĩnh, ba năm ko gặp em, em đẹp hơn rất nhiều” Đây là lời đầu tiên Minh Thiên Mạch nói khi ngồi xuống, nàng vẫn ko thay đổi nhiều, khuôn mặt trẻ con kia nhìn vẫn như cũ, thật đáng yêu
“A……điều đó là đương nhiên, công phu võ mồm của nha đầu cũng tăng lên ko ít đâu!” Ngũ Dương xoa dịu ko khí
Lôi Dĩnh trừng mắt nhìn hắn một chút, hồi phục tâm tình, chỉ là gặp lại bạn bè nhiều năm ko gặp, đừng lo nghĩ nữa, mày đã kết hôn, hít sâu…..hít sâu….
Lôi Dĩnh vào cửa chưa được nửa giây là đã tìm được người muốn tim, ai kêu hai người bọn họ đều là soái ca, đi đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm thu hút nhiều sự chú ý, mà Ngũ Dương nhìn thấy nàng cũng tươi cười,cũng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay
Nàng cười theo hướng bọn họ mà đi đến, ngồi xuống bên Thủy Diệc Đồng, đối diện Ngũ Dương nói ” Các anh trúng số sao?? Cho nên mới mời em đi ăn cơm !!”
“Nha đầu, tiền của anh cũng đủ cho anh dùng cả đời, ko cần phải trúng số cũng có thể đãi em ăn ở đây” Ngũ Dương cười nói
“Em biết, các anh là ông chủ tư bản, còn cái kẻ vô sản thấp kém như em có thể ăn uống ở một cái nhà hàng cao cấp như vậy cũng là vì được hưởng một ít vinh dự của anh” Lôi Dĩnh lộ ra vẻ đắc ý nói
“Hai người các người mỗi lần chạm mặt đều phải đấu đá nhau vài câu” Thủy Diệc Đồng hàm ý cười nói
“Đây là thói quen em cùng hắn ở chung, ko bỏ được” Lôi DInh cười nói, nàng là người một khi hình thành thói quen rất khó sửa, cho nên nàng rất sợ hãi thói quen của mình, nhưng lại ko kháng cự được thói quen, thực mâu thuẫn
“Nếu ngày nào đó, em và anh ko đấu võ mồm, tình cảm của nha đầu và anh cũng sẽ giảm bớt, em thấy anh nói đúng ko! nha đầu!!” Ngũ Dương nói xong, vẫn ko quên hướng về phía nàng nháy mắt
“Đúng…..lời của đại soái ca, em dám phủ nhận sao?? Còn nữa, anh có thể thu hồi dòng điện kia được chứ, em rất sợ điện lực của anh, em ko chịu nổi, còn nữa, 2 người ko thấy được, hiện trong nhà hàng, nữ nhân đều nhìn chăm chú vào các người sao??”
“Đúng a, anh đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người a!!Hết cách rồi, ai kêu kẻ hèn này phong lưu, phóng khoáng, chỉ có phong độ, anh tuấn tiêu sái…….”
“Ách…..Đồng, anh có thấy người nào đó hình như là bị điên rồi ko!!? Gặp qua người tự kỉ đã nhiều, em cũng chưa từng thấy kẻ nào tự kỉ như hắn” Lôi Dinh là ra dáng vẻ như đang suy nghĩ, tay vỗ nhẹ ngực
“A…….” Thủy Diệc Đồng ngồi ở một bên ko nói xen vào, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu sắc, đúng là 2 kẻ dở hơi!!
“Em biểu tình như vậy là sao?? Nha đầu, anh đẹp trai, điều nay mọi người ai cũng công nhận, để anh cho em một chút kiến thức về mị lực của nam nhân” Nói xong, hắn hướng đến một mỹ nữ đang dùng cơm ngồi ở phía trên, lộ ra một nụ cười câu hồn, nháy nháy mi mắt
Lôi Dĩnh nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy mỹ nữ kia mặt đỏ, ánh mắt mê muội, nước miếng cũng rất nhanh đã chảy xuống, lộ ra mười phần háo sắc, mà mỹ nữ bên cạnh nàng cũng như thế
“Oa, ngươi xem kìa, hắn đang hướng ta cười a!! Hắn cười đúng là đẹp ngây người….”
“Ừ…..”
“Em nói, anh cũng đừng ở đây liếc mắt đưa tình, em ko muốn chỉ vì ăn bữa cơm ở đây mà bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân giết chết đâu, còn nữa, anh đứng có ghê tởm như vậy. em một lát nữa em ăn ko ngon” Lôi Dĩnh rất nhanh đem lời nói hết, sau đó ôm lấy cánh tay của Thủy Diệc Đồng, nhìn Ngũ Dương, có ý “Thách anh dám làm gì em”, nàng hiện tại đã có ngọn núi “Thủy Diệc Đồng” đã dựa vào
Ngũ Dương trừng mắt nhìn nàng, song rất nhanh đã hòa hoãn lại cảm xúc , hắn nói “Hừ…..hôm nay tâm tình anh tốt, căn bản ko cùng tiểu nữ này so đo, cái này gọi là : đàn ông tốt ko chấp phụ nữ”
“Oa!…Anh cư nhiên cũng biết đến câu này a!! Tiểu nử tử đây cũng cảm ơn anh khai ân ko giết”
“Ha……” Thủy Diệc Đồng nhịn ko được liền nở nụ cười
Thấy hắn cười như vậy, Lôi Dĩnh cùng Ngũ Dương cũng ko hẹn mà cùng cười
Namnhân mới vừa bước vào cửa nhìn thấy bọn họ òa cười, cũng ko kiêng nể hỏi “các người nói cái gì mà vui vẻ vậy?”
“A…..Thiên Mạch, ngươi đến rồi” Thủy Diệc Đồng quay đầu nhìn người đứng bên cạnh bàn nói
“Tiểu tử , ngươi sao lại trễ như vậy, làm bọn ta chờ gần chết” Ngũ Dương đứng dậy khoát vai Minh Thiên Mạch, trêu chọc nói
“Đi đường bị kẹt xe, nên có chút trễ” Minh Thiên Mạch giải thích nói
“Dương, để cho Thiên Mạch ngồi xuống đi” Thủy Diệc Đồng nói
Thiên Mạch vừa ngồi xuống , Ngũ Dương vẫn như trước khoát tay lên vai hắn, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, trong ánh mắt nàng để lộ vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ
“Nha đầu, có phải là vui quá hay ko a!! A………..” Ngũ Dương trêu chọc nói
“Dương, mọi người đã đến đông đủ, vậy thì gọi cơm đi” Thủy Diệc Đồng nói
“Waiter!!(*bồi bàn)” Ngũ Dương nhấc tay kêu lên
Chờ người đem menu đến, Thủy Diệc Đồng hỏi ” Tiểu Dĩnh, em muốn ăn gì?”
“A!! Tùy tiện, nhờ các anh gọi dùm” Lôi Dinh bắt đâu cảm thấy bất an, nàng đã nghĩ đến cả đời này sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn, nghĩ đến hắn chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhưng ko ngờ, hôm nay lại gặp mặt, đúng ngay vào lúc này, hỏi nàng vui mừng sao? nàng quả thật rất vui mừng
Nhìn mặt hắn vẫn như cũ, ko có gì thay đổi, nụ cười manh vẻ lương thiện vẫn như trước, hắn so với 3 năm trước đây đã có vẻ chính chắn hơn một chút, gầy hơn một chút,bản thân hắn cũng ko được gọi là tuấn tú chỉ có thể nói là thanh tú, khác với Đồng, Dương và Hạo, hắn thuộc lại tươm tất, lại có chút thư sinh, nàng ở bên cạnh hắn, hắn luôn dùng nụ cười dịu dàng nhìn nàng, giọng điệu nói chuyện điềm đạm khiến nàng ở gần hắn luôn có cảm giác thực thoải mái, mãi mãi ko tồn tại áp lực, cũng bởi vì như thế mà trước đây, nàng đã yêu thích hắn, nàng mới có thói quen muốn ỷ lại, ở bên cạnh hắn
Củng chỉ bởi vì hắn, nàng mới có thể ở vũ hội cuối năm của trường mà quen biết Dương và Đồng, nhưng khi nàng học năm hai, nhà hắn chuyển sang Pháp định cư lúc nào nàng cũng ko biết, chỉ khỉ nhập học nàng theo lời Đồng và Dương mới biết được, nghe họ nói hắn sẽ ko về lại nước, ngay lúc đó nàng cảm thấy rất hụt hẫng , thất lạc, nhưng trước mặt Đồng và Dương nàng cũng ko biểu lộ, nàng ko muốn bọn họ lo lắng
Mà nàng cũng ko rõ là, tại sao khi ra đi hắn lại ko nói với nàng một tiếng, chẳng lẽ nàng ko phải là bạn bè hắn sao?? Sau đó vì ko muốn nhớ đến hắn nàng đã học cách quên đi,và nàng đã thành công, một năm thời gian, nàng thật sự đã làm cho hình bóng của hắn phai nhạt dần. vì thế hiện tại, khi nàng nhìn thấy hắn, nàng chỉ có thể biểu lộ kinh ngạc và khiếp sợ
“Nha đầu, em đừng có nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch a!! Con gái con đứa gì mà ko có chút nào rụt rè” Ngũ Dương cười nói, hắn biết nàng sẽ có biểu hiện như vậy
Lôi Dĩnh bị hắn trêu chọc nên đã thoát ly khỏi suy nghĩ đó, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trời ạ!! Nàng lại nhìn hắn như vậy, đúng là mất mặt nha! Nàng giờ phút này rất muốn tìm một cái hố để chui vào
“Tiểu Dĩnh, ba năm ko gặp em, em đẹp hơn rất nhiều” Đây là lời đầu tiên Minh Thiên Mạch nói khi ngồi xuống, nàng vẫn ko thay đổi nhiều, khuôn mặt trẻ con kia nhìn vẫn như cũ, thật đáng yêu
“A……điều đó là đương nhiên, công phu võ mồm của nha đầu cũng tăng lên ko ít đâu!” Ngũ Dương xoa dịu ko khí
Lôi Dĩnh trừng mắt nhìn hắn một chút, hồi phục tâm tình, chỉ là gặp lại bạn bè nhiều năm ko gặp, đừng lo nghĩ nữa, mày đã kết hôn, hít sâu…..hít sâu….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.