Chương 96: trước khi rời đi
Vân Thanh
07/04/2014
Hai tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt thịnh nộ bốc hỏa, khuôn mặt lạnh
lùng , nhìn xa xa cái chuyện vừa xảy ra , tuy rằng hắn ko nghe được nội
dung câu chuyện bọn họ nói , nhưng xem qua cái hình ảnh ấy , tim của hắn như bị một con dao sắc bén cứa vào , từng chút, từng chút một cứa thật
sâu vào đáy lòng hắn
Cố nén suy nghĩ chất vấn kích động , hắn ko thể làm ra cái hành động như vậy , hắn đã chấp nhận cho nàng thời gian, mà nàng cũng đã đồng ý sẽ lấy hắn, cho nên, việc hiện tại hắn phải làm chỉ có thể là chờ đợi
Hôm nay , hội họp chấm dứt sớm , hắn vốn định cùng nàng đi đón tiểu Huyên Huyên , nhưng mà hắn vừa định đến đón nàng thì đã thấy nàng đã bắt được 1 chiếc taxi . Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đi theo phía sau chiếc xe đó, nếu hôm nay hắn ko đến đây, thì cũng sẽ ko thể nhìn thấy cái cảnh đau lòng ấy!! Tiểu Huyên Huyên xem ra cũng thật thích “hắn” (Cung Thần Hạo)
Điều này khiến hắn có chút bất an , dù sao Cung Thần Hạo cũng là cha ruột của nó, bọn họ có quan hệ ruột thịt , ko…..ko…..hơn 2 năm nay, hắn là người luôn ở cạnh 2 mẹ con họ , mà tiểu Huyên Huyên cũng rất quấn quít hắn , cho nên cơ hội của hắn sẽ nhiều hơn Hạo . Cứ tưởng tượng rồi lại phủ nhận, hắn thật mâu thuẫn, một chút cũng ko giống với hắn trước đây
“Mẹ…………..” Lôi Tử Huyên kéo kéo Lôi Dĩnh đang bắt xe
“Sao vậy?” Lôi Dĩnh quay người lại , cúi đầu hỏi
“Mẹ………….tiểu Huyên Huyên có nhìn thấy ba Mạch lái xe đến a……..” Lôi Tử Huyên cười hì hì nói
“Thật sao? Ở chỗ nào?” Lôi Dĩnh ngồi xổm xuống, nhìn nàng hỏi, hắn cũng đến đây sao? Vậy chuyện vừa rồi, hắn có nhìn thấy ko? Trong lòng nàng ko tự giác lo lắng
“Đứng ở phía sau mẹ……..” Lôi Tử Huyên nói xong, liền chạy lại chỗ Minh Thiên Mạch vừa xuống xe
“Ba Mạch, mẹ ngẩng người trông thật ngốc……….” Lôi Tử Huyên vòng cánh tay nhỏ qua cổ hắn, cười híp mắt nói
“Đúng vậy!! Chỉ có tiểu công chúa nhà chúng ta là thông minh nhất” Minh Thiên Mạch nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói
Lôi Tử Huyên bị hắn “nựng , nựng” cười lên ko ngừng
Lôi Dĩnh vội vàng đứng dậy , nhìn hắn ôm tiểu Huyên Huyên đứng ở một bên xe, khuôn mặt nở nụ cười như lúc trước , điều này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi, hẳn là nàng đã suy nghĩ quá nhiều
“Anh tới khi nào?” Lôi Dĩnh bước lên phía trước hai bước
“Ừ, hôm nay họp vừa xong, anh đã muốn thử qua thời vận 1 chút, ko ngờ tới muốn đi gặp em vừa vặn lại chạm mặt ở đây , hai người vẫn chưa đi” Minh Thiên Mạch cố tỏ ra bình tĩnh, hắn không muốn để cho nàng phát hiện ra điều gì bất thường
“A, là như vậy à!” Lôi Dĩnh nghe thấy câu này xong mới thật sự yên lòng
“Tôi thật vinh hạnh , vậy hai vị công chúa có muốn ăn tối ko?” Minh Thiên Mạch điểm cái mũi nhỏ của Lôi Tử Huyên, giọng điệu cười đùa nói
“Muốn………..tiểu Huyên muốn ăn kem ly …………loại thật lơn a…………..” Lôi Tử Huyên vỗ vỗ tay vui vẻ nói
“Được, vậy thì mua loại lớn nhất” Minh Thiên Mạch cưng chìu nói
Lôi Dĩnh cảm giác đang có 1 tầm mắt nhìn mình khiến nàng rất ko thoải . Giương mắt nhìn lại vườn trẻ , người nhìn nàng là hắn, tuy rằng vị trí có chút xa, nhưng nàng vẫn có thể xác định là hắn
“Em đang nhìn gì vậy?” Minh Thiên Mạch nhìn nàng hỏi, theo ánh mắt của nàng lướt qua
“Ko chúng ta đi thôi, em đói bụng” Lôi Dĩnh vội vàng ôm tiểu Huyên Huyên từ trong lòng hắn, mở cửa sau của xe ra, ngồi xuống
Minh Thiên Mạch thở vào 1 hoi, nếu nàng ko muốn hắn biết, hắn cũng ko thể làm rõ, quay đầu , tầm mắt hắn lướt qua cửa lớn của vườn trẻ , ngoại trừ vài bậc phụ huynh đón con, cũng ko thấy bóng dáng của “hắn” . Hắn mở cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển
Quay người lại , nhìn Tiểu Huyên Huyên đang chơi trò “côn trùng bay bay” cùng với Lôi Dĩnh , lại đảo mắt nhìn Lôi Tử Huyên cười ha ha , hắn mỉm cười nói “Xuất phát nha, hai người ngồi cho chắc” Xoay người, hắn khỏi động xe, nhanh chóng rời khỏi vườn trẻ
Dọc đường đi, Lôi Dĩnh và hắn cũng ko nói chuyện nhiều với nhau, nàng sợ chính mình sẽ lỡ mồm nói ra . Mãi cho đến khi về nhà , xuống xe, nàng mới mở miệng nói “chúc ngủ ngon” rồi mới vào nhà
Đem Tiểu Huyên Huyên ngủ say đánh thức, giúp nó tắm rửa, thay áo ngủ, rồi dỗ nó ngủ xong nàng mới đóng cửa phòng lại , rồi gọi tất cả mọi người ngồi chờ ở phòng khách
“Tiểu Dĩnh tỷ, chị có chuyện gì muốn nói sao?” Lâu Tiểu Vũ cầm ly nước, ngồi trên sô pha hỏi
“Đúng vậy! Tiểu Dĩnh, ngươi có chuyện gì a!?” Nam Cung Tuyết khoanh tay hỏi
“Chẳng lẽ là , chị và Thiên Mạch ca đã định được ngày kết hôn” Bạch Kì Linh mở lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt cực kì tò mò hỏi
“Mỗi người một câu , làm sao tiểu Dĩnh nói ” Tôn Phỉ Lâm ngồi ở một bên liếc trắng các nàng
“Ta muốn nói một chuyện” Lôi Dĩnh nhìn nhìn các nàng nói
“Chuyện gì?” Nam Cung Tuyết hỏi
Tầm mắt Lôi Dĩnh dán trên người Tôn Phỉ Lâm, mở miệng nói “Thật ra, cũng ko phải là chuyện lớn gì , chỉ là ta và tiểu Huyên Huyên phải về nước một thời gian, mong mọi người thay ta chăm sóc trà lâu”
“Là việc này? ôi……..hại em mong đợi cả nữa ngày, còn tưởng rằng chị đã định được ngày kết hôn nữa chứ” Bạch Kì Linh sau khi nghe xong, giọng nói có chút mất mát
“Tiểu Linh” Tôn Phỉ Lâm kêu lên , tay đánh vào đầu nàng “Nói nói cái gì, tiểu Dĩnh , đừng để tâm, ngươi về nước làm gì?”
“Ách………chỉ là……….chỉ là muốn trở về thôi” Lôi Dĩnh cúi đầu nói
“Chỉ đơn giản như vậy? Ko còn chuyện gì khác?” Nam Cung Tuyết thấy bộ dạng của nàng , hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu ko, làm sao , nàng lại đột ngột về nước?
“Chờ ta trở lại, ta sẽ mọi người nói rõ nguyên nhân ta về nước, hiện tại, ta muốn nhờ mọi người giup1 chuyện, chuyện ta về nước, đừng để cho Thiên Mạch biết , còn lý do hi vọng mọi người tự nói với hắn” Lôi Dĩnh nhìn nhìn các nàng nói
“Tại sao lại ko cho Thiên Mạch ca biết?” Lâu Tiểu Vũ mở miệng hỏi
“Bởi vì……………bởi vì……….ko có tại sao cả, chỉ là ta ko muốn để cho hắn biết, mọi người giúp ta đi!” Trong mắt Lôi Dĩnh có chút chờ mong
Các nàng nhìn nhìn lẫn nhau, có chút ngẩng ngơ . Nếu đã nói như vậy, các nàng cũng chỉ có nước đành chấp nhận ,nếu người ra quyết định là nàng , mặc kệ là đúng hay sai, cũng đều có đạo lý
“Cám ơn……….còn nữa, chuyện trà lâu phiền mọi người” Lôi Dĩnh cười nói
“Nếu cảm thấy làm phiền chúng ta, thì phải trở về sớm chút , biết hay ko?” Tôn Phỉ Lâm nói
“Ta sẽ về sớm” Lôi Dĩnh trả lời
“Ai………..chỉ nghĩ đến sau khi các người rời đi, căn nhà này cũng sẽ rất lạnh lẽo!!Thứ hai này nhất định phải cùng tiểu Huyên Huyên bồi dưỡng cảm tình 1 chút” Lâu Tiểu Vũ buông ly nước trong tay ra, vẻ mặt cao thâm nói
“Đúng vậy a! tiểu công chua đi rồi, thì cũng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui” Nam Cung Tuyết cũng phụ họa theo
“Tiểu Dĩnh tỷ, em quyết định rồi, tuần này em sẽ thay chị đưa tiểu công chúa đi học” Bạch Kì Linh nhìn Lôi Dĩnh nói
“Ừ, ngày mai ta cũng đến siêu thị bách hóa mua cho tiểu công chúa mấy bộ quần áo” Tôn Phỉ Lâm trầm tư nói
Lôi Dĩnh nhìn nhìn năm người các nàng, mỗi người 1 câu, trong lòng vô cùng cảm động, nàng sẽ trở về, nhất định sẽ về
Cố nén suy nghĩ chất vấn kích động , hắn ko thể làm ra cái hành động như vậy , hắn đã chấp nhận cho nàng thời gian, mà nàng cũng đã đồng ý sẽ lấy hắn, cho nên, việc hiện tại hắn phải làm chỉ có thể là chờ đợi
Hôm nay , hội họp chấm dứt sớm , hắn vốn định cùng nàng đi đón tiểu Huyên Huyên , nhưng mà hắn vừa định đến đón nàng thì đã thấy nàng đã bắt được 1 chiếc taxi . Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đi theo phía sau chiếc xe đó, nếu hôm nay hắn ko đến đây, thì cũng sẽ ko thể nhìn thấy cái cảnh đau lòng ấy!! Tiểu Huyên Huyên xem ra cũng thật thích “hắn” (Cung Thần Hạo)
Điều này khiến hắn có chút bất an , dù sao Cung Thần Hạo cũng là cha ruột của nó, bọn họ có quan hệ ruột thịt , ko…..ko…..hơn 2 năm nay, hắn là người luôn ở cạnh 2 mẹ con họ , mà tiểu Huyên Huyên cũng rất quấn quít hắn , cho nên cơ hội của hắn sẽ nhiều hơn Hạo . Cứ tưởng tượng rồi lại phủ nhận, hắn thật mâu thuẫn, một chút cũng ko giống với hắn trước đây
“Mẹ…………..” Lôi Tử Huyên kéo kéo Lôi Dĩnh đang bắt xe
“Sao vậy?” Lôi Dĩnh quay người lại , cúi đầu hỏi
“Mẹ………….tiểu Huyên Huyên có nhìn thấy ba Mạch lái xe đến a……..” Lôi Tử Huyên cười hì hì nói
“Thật sao? Ở chỗ nào?” Lôi Dĩnh ngồi xổm xuống, nhìn nàng hỏi, hắn cũng đến đây sao? Vậy chuyện vừa rồi, hắn có nhìn thấy ko? Trong lòng nàng ko tự giác lo lắng
“Đứng ở phía sau mẹ……..” Lôi Tử Huyên nói xong, liền chạy lại chỗ Minh Thiên Mạch vừa xuống xe
“Ba Mạch, mẹ ngẩng người trông thật ngốc……….” Lôi Tử Huyên vòng cánh tay nhỏ qua cổ hắn, cười híp mắt nói
“Đúng vậy!! Chỉ có tiểu công chúa nhà chúng ta là thông minh nhất” Minh Thiên Mạch nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói
Lôi Tử Huyên bị hắn “nựng , nựng” cười lên ko ngừng
Lôi Dĩnh vội vàng đứng dậy , nhìn hắn ôm tiểu Huyên Huyên đứng ở một bên xe, khuôn mặt nở nụ cười như lúc trước , điều này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi, hẳn là nàng đã suy nghĩ quá nhiều
“Anh tới khi nào?” Lôi Dĩnh bước lên phía trước hai bước
“Ừ, hôm nay họp vừa xong, anh đã muốn thử qua thời vận 1 chút, ko ngờ tới muốn đi gặp em vừa vặn lại chạm mặt ở đây , hai người vẫn chưa đi” Minh Thiên Mạch cố tỏ ra bình tĩnh, hắn không muốn để cho nàng phát hiện ra điều gì bất thường
“A, là như vậy à!” Lôi Dĩnh nghe thấy câu này xong mới thật sự yên lòng
“Tôi thật vinh hạnh , vậy hai vị công chúa có muốn ăn tối ko?” Minh Thiên Mạch điểm cái mũi nhỏ của Lôi Tử Huyên, giọng điệu cười đùa nói
“Muốn………..tiểu Huyên muốn ăn kem ly …………loại thật lơn a…………..” Lôi Tử Huyên vỗ vỗ tay vui vẻ nói
“Được, vậy thì mua loại lớn nhất” Minh Thiên Mạch cưng chìu nói
Lôi Dĩnh cảm giác đang có 1 tầm mắt nhìn mình khiến nàng rất ko thoải . Giương mắt nhìn lại vườn trẻ , người nhìn nàng là hắn, tuy rằng vị trí có chút xa, nhưng nàng vẫn có thể xác định là hắn
“Em đang nhìn gì vậy?” Minh Thiên Mạch nhìn nàng hỏi, theo ánh mắt của nàng lướt qua
“Ko chúng ta đi thôi, em đói bụng” Lôi Dĩnh vội vàng ôm tiểu Huyên Huyên từ trong lòng hắn, mở cửa sau của xe ra, ngồi xuống
Minh Thiên Mạch thở vào 1 hoi, nếu nàng ko muốn hắn biết, hắn cũng ko thể làm rõ, quay đầu , tầm mắt hắn lướt qua cửa lớn của vườn trẻ , ngoại trừ vài bậc phụ huynh đón con, cũng ko thấy bóng dáng của “hắn” . Hắn mở cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển
Quay người lại , nhìn Tiểu Huyên Huyên đang chơi trò “côn trùng bay bay” cùng với Lôi Dĩnh , lại đảo mắt nhìn Lôi Tử Huyên cười ha ha , hắn mỉm cười nói “Xuất phát nha, hai người ngồi cho chắc” Xoay người, hắn khỏi động xe, nhanh chóng rời khỏi vườn trẻ
Dọc đường đi, Lôi Dĩnh và hắn cũng ko nói chuyện nhiều với nhau, nàng sợ chính mình sẽ lỡ mồm nói ra . Mãi cho đến khi về nhà , xuống xe, nàng mới mở miệng nói “chúc ngủ ngon” rồi mới vào nhà
Đem Tiểu Huyên Huyên ngủ say đánh thức, giúp nó tắm rửa, thay áo ngủ, rồi dỗ nó ngủ xong nàng mới đóng cửa phòng lại , rồi gọi tất cả mọi người ngồi chờ ở phòng khách
“Tiểu Dĩnh tỷ, chị có chuyện gì muốn nói sao?” Lâu Tiểu Vũ cầm ly nước, ngồi trên sô pha hỏi
“Đúng vậy! Tiểu Dĩnh, ngươi có chuyện gì a!?” Nam Cung Tuyết khoanh tay hỏi
“Chẳng lẽ là , chị và Thiên Mạch ca đã định được ngày kết hôn” Bạch Kì Linh mở lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt cực kì tò mò hỏi
“Mỗi người một câu , làm sao tiểu Dĩnh nói ” Tôn Phỉ Lâm ngồi ở một bên liếc trắng các nàng
“Ta muốn nói một chuyện” Lôi Dĩnh nhìn nhìn các nàng nói
“Chuyện gì?” Nam Cung Tuyết hỏi
Tầm mắt Lôi Dĩnh dán trên người Tôn Phỉ Lâm, mở miệng nói “Thật ra, cũng ko phải là chuyện lớn gì , chỉ là ta và tiểu Huyên Huyên phải về nước một thời gian, mong mọi người thay ta chăm sóc trà lâu”
“Là việc này? ôi……..hại em mong đợi cả nữa ngày, còn tưởng rằng chị đã định được ngày kết hôn nữa chứ” Bạch Kì Linh sau khi nghe xong, giọng nói có chút mất mát
“Tiểu Linh” Tôn Phỉ Lâm kêu lên , tay đánh vào đầu nàng “Nói nói cái gì, tiểu Dĩnh , đừng để tâm, ngươi về nước làm gì?”
“Ách………chỉ là……….chỉ là muốn trở về thôi” Lôi Dĩnh cúi đầu nói
“Chỉ đơn giản như vậy? Ko còn chuyện gì khác?” Nam Cung Tuyết thấy bộ dạng của nàng , hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu ko, làm sao , nàng lại đột ngột về nước?
“Chờ ta trở lại, ta sẽ mọi người nói rõ nguyên nhân ta về nước, hiện tại, ta muốn nhờ mọi người giup1 chuyện, chuyện ta về nước, đừng để cho Thiên Mạch biết , còn lý do hi vọng mọi người tự nói với hắn” Lôi Dĩnh nhìn nhìn các nàng nói
“Tại sao lại ko cho Thiên Mạch ca biết?” Lâu Tiểu Vũ mở miệng hỏi
“Bởi vì……………bởi vì……….ko có tại sao cả, chỉ là ta ko muốn để cho hắn biết, mọi người giúp ta đi!” Trong mắt Lôi Dĩnh có chút chờ mong
Các nàng nhìn nhìn lẫn nhau, có chút ngẩng ngơ . Nếu đã nói như vậy, các nàng cũng chỉ có nước đành chấp nhận ,nếu người ra quyết định là nàng , mặc kệ là đúng hay sai, cũng đều có đạo lý
“Cám ơn……….còn nữa, chuyện trà lâu phiền mọi người” Lôi Dĩnh cười nói
“Nếu cảm thấy làm phiền chúng ta, thì phải trở về sớm chút , biết hay ko?” Tôn Phỉ Lâm nói
“Ta sẽ về sớm” Lôi Dĩnh trả lời
“Ai………..chỉ nghĩ đến sau khi các người rời đi, căn nhà này cũng sẽ rất lạnh lẽo!!Thứ hai này nhất định phải cùng tiểu Huyên Huyên bồi dưỡng cảm tình 1 chút” Lâu Tiểu Vũ buông ly nước trong tay ra, vẻ mặt cao thâm nói
“Đúng vậy a! tiểu công chua đi rồi, thì cũng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui” Nam Cung Tuyết cũng phụ họa theo
“Tiểu Dĩnh tỷ, em quyết định rồi, tuần này em sẽ thay chị đưa tiểu công chúa đi học” Bạch Kì Linh nhìn Lôi Dĩnh nói
“Ừ, ngày mai ta cũng đến siêu thị bách hóa mua cho tiểu công chúa mấy bộ quần áo” Tôn Phỉ Lâm trầm tư nói
Lôi Dĩnh nhìn nhìn năm người các nàng, mỗi người 1 câu, trong lòng vô cùng cảm động, nàng sẽ trở về, nhất định sẽ về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.