Chương 13: Ép gả (2)
Cổ Thất
26/06/2016
Dọc đường Vũ Hồng cứ vô ý vô tứ nhắc đi nhắc lại khiến ta cũng
ngầm hiểu được Hiên Viên kiếm kia quý giá đến mức nào, ấy vậy mà Đông Ly lại lấy nó làm sính lễ, việc này mới kỳ lạ làm sao.
Nếu nói sau chuyện hoang đường đêm đó của ta và hắn ở U Minh ty mà hắn phải lòng ta thì ta chẳng tin nổi, dù sao ta cũng là người từng trải qua vui buồn yêu đương, hiểu được cảm giác thích ai đó làm sao che giấu nổi, thế nhưng trong mắt Đông Ly nào có chút tình ý dành cho ta.
Nếu nói là vì Quỳnh Quang thì lại càng không hợp lý. Hắn đường đường là một thượng quân, nếu muốn tìm huyết mạch lưu lạc của mình thì đã tìm từ lâu, hà cớ gì phải chờ đến bây giờ. Huống hồ, chuyện hắn là cha của Quỳnh Quang là sự thật không thể chối cãi được, đâu cần vì chuyện này mà bỏ ra Hiên Viên kiếm quý giá như vậy.
Tất thảy những điều khó hiểu ấy ta đều chẳng biết phải hỏi ai.
Đông Ly an trí ta và Vũ Hồng ở tại một viện thanh tịnh. Hắn vừa đặt ta lên giường liền có tiên nga đến rửa mặt chải đầu cho ta. Ta nói ta phải về Ma La vực, hắn chẳng nói chẳng rằng, xoay lưng rời đi.
Ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, noãn hương chờn vờn trong không khí, hệt như mùi hương thoang thoảng trên người Đông Ly, rất thư thái.
Ta ngủ một giấc này, lúc tỉnh lại đã nhiều ngày sau. Lúc Vũ Hồng đi vào, ta đang ngồi ngẩn người trên giường, nàng để chén canh còn nóng lên bàn, đến ngồi bên giường, ta hỏi nàng: “Đông Ly đâu rồi?”
Vũ Hồng lắc đầu rồi đặt tay lên trán ta, nói: “Người đã hạ sốt rồi, lúc trước làm em sợ muốn chết. Người muốn ăn gì không?” Ta nhạt miệng chẳng muốn ăn gì, khẽ lắc đầu. Vũ Hồng đỡ ta đứng dậy, đến ngồi trước bàn bát tiên khắc hoa rồi rót cho ta chén trà thông cổ, ta lại hỏi tiếp: “Đông Ly đâu rồi?”
“Từ ngày chúng ta đến đây em vẫn chưa gặp lại ngài ấy.”
“Nếu sính lễ đã trả xong thì chúng ta cũng nên trở về Ma La vực thôi.” Ta khẽ đặt chén trà xuống, chỉnh chang lại y phục. Vũ Hồng ấp a ấp úng, ta nghiêng đầu nhìn nàng, nàng mới lúng túng nói: “Có lẽ, có lẽ chúng ta không đi được.”
“Không đi được?” Ta nhíu mày nhìn nàng, “Bị Đông Ly giam lỏng sao?”
“Mấy hôm nay người ngủ, em nghe tiên nga trong viện này nói, chuyện hôm đó ở Thiên Hà khiến Thiên đế rất tức giận. Em nghĩ nếu đã tức giận như thế thì thể nào cũng trách phạt chúng ta nên định nhân lúc trời tối chúng ta lén lút về Ma La vực. Nhưng mà, em đã thử mấy lần mà mỗi lần đều quay lại chỗ cũ, về sau em đi lấy lòng một tiên nga thì nàng mới nói cho em biết Đông Ly quân đã dặn không được để chúng ta rời đi. Trận pháp trong viện là do Đông Ly quân sắp đặt, còn kết giới ngoài viện là do mẫu phi của Đông Ly quân bố trí.”
“Có chuyện này nữa sao?” Ta bất ngờ.
Vũ Hồng gật đầu lia lịa, “Tiên nga nói mẫu phi của Đông Ly quân là dòng dõi Tây Thiên Phạn cảnh, tu vi rất cao. Đừng nói là em hay người mà ngay cả tu vi như Thiên đế hay Tử Vi Đế quân đã vào viện mà muốn trở ra cũng khó khăn.”
Ta lập tức bối rối, Đông Ly đang toan tính gì?
“Hay là Đông Ly quân, Đông Ly quân thích người?” Vũ Hồng làm ra vẻ ngộ ra chân lý, kích động đến mức khua vỡ cả ấm trà của ta. Ta liếc nàng một cái sắc như dao, “Ta nói cho em biết, chuyện ngàn năm trước đơn thuần là phát sinh ngoài ý muốn, hắn không vừa mắt ta, ta cũng không vừa mắt hắn.”
“Ngài ấy không vừa mắt người?” Vũ Hồng vừa lau nước đọng trên bàn vừa hỏi ta, “Sao em không nhìn ra nhỉ?” Vũ Hồng nghĩ ngợi hồi lâu lại phấn khích nói, “Đêm hôm đó từ Thiên Hà về, người mê mang không tỉnh, Đông Ly quân vẫn luôn đứng chờ trong sân, suốt một đêm.”
Ta ngạc nhiên.
Ta tỉ mỉ nhớ lại, ngàn năm nay ta gặp Đông Ly chỉ vỏn vẹn có ba lần, một lần ở U Minh ty, hắn nhân lúc ta khổ sở mà thừa nước đục thả câu, một lần ở Ma La vực, hắn tới cầu hôn, còn lần cuối chính là ở Thiên Hà, lúc ta ngã xuống vô cùng thảm hại.
Nếu nói sau chuyện hoang đường đêm đó của ta và hắn ở U Minh ty mà hắn phải lòng ta thì ta chẳng tin nổi, dù sao ta cũng là người từng trải qua vui buồn yêu đương, hiểu được cảm giác thích ai đó làm sao che giấu nổi, thế nhưng trong mắt Đông Ly nào có chút tình ý dành cho ta.
Nếu nói là vì Quỳnh Quang thì lại càng không hợp lý. Hắn đường đường là một thượng quân, nếu muốn tìm huyết mạch lưu lạc của mình thì đã tìm từ lâu, hà cớ gì phải chờ đến bây giờ. Huống hồ, chuyện hắn là cha của Quỳnh Quang là sự thật không thể chối cãi được, đâu cần vì chuyện này mà bỏ ra Hiên Viên kiếm quý giá như vậy.
Tất thảy những điều khó hiểu ấy ta đều chẳng biết phải hỏi ai.
Đông Ly an trí ta và Vũ Hồng ở tại một viện thanh tịnh. Hắn vừa đặt ta lên giường liền có tiên nga đến rửa mặt chải đầu cho ta. Ta nói ta phải về Ma La vực, hắn chẳng nói chẳng rằng, xoay lưng rời đi.
Ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, noãn hương chờn vờn trong không khí, hệt như mùi hương thoang thoảng trên người Đông Ly, rất thư thái.
Ta ngủ một giấc này, lúc tỉnh lại đã nhiều ngày sau. Lúc Vũ Hồng đi vào, ta đang ngồi ngẩn người trên giường, nàng để chén canh còn nóng lên bàn, đến ngồi bên giường, ta hỏi nàng: “Đông Ly đâu rồi?”
Vũ Hồng lắc đầu rồi đặt tay lên trán ta, nói: “Người đã hạ sốt rồi, lúc trước làm em sợ muốn chết. Người muốn ăn gì không?” Ta nhạt miệng chẳng muốn ăn gì, khẽ lắc đầu. Vũ Hồng đỡ ta đứng dậy, đến ngồi trước bàn bát tiên khắc hoa rồi rót cho ta chén trà thông cổ, ta lại hỏi tiếp: “Đông Ly đâu rồi?”
“Từ ngày chúng ta đến đây em vẫn chưa gặp lại ngài ấy.”
“Nếu sính lễ đã trả xong thì chúng ta cũng nên trở về Ma La vực thôi.” Ta khẽ đặt chén trà xuống, chỉnh chang lại y phục. Vũ Hồng ấp a ấp úng, ta nghiêng đầu nhìn nàng, nàng mới lúng túng nói: “Có lẽ, có lẽ chúng ta không đi được.”
“Không đi được?” Ta nhíu mày nhìn nàng, “Bị Đông Ly giam lỏng sao?”
“Mấy hôm nay người ngủ, em nghe tiên nga trong viện này nói, chuyện hôm đó ở Thiên Hà khiến Thiên đế rất tức giận. Em nghĩ nếu đã tức giận như thế thì thể nào cũng trách phạt chúng ta nên định nhân lúc trời tối chúng ta lén lút về Ma La vực. Nhưng mà, em đã thử mấy lần mà mỗi lần đều quay lại chỗ cũ, về sau em đi lấy lòng một tiên nga thì nàng mới nói cho em biết Đông Ly quân đã dặn không được để chúng ta rời đi. Trận pháp trong viện là do Đông Ly quân sắp đặt, còn kết giới ngoài viện là do mẫu phi của Đông Ly quân bố trí.”
“Có chuyện này nữa sao?” Ta bất ngờ.
Vũ Hồng gật đầu lia lịa, “Tiên nga nói mẫu phi của Đông Ly quân là dòng dõi Tây Thiên Phạn cảnh, tu vi rất cao. Đừng nói là em hay người mà ngay cả tu vi như Thiên đế hay Tử Vi Đế quân đã vào viện mà muốn trở ra cũng khó khăn.”
Ta lập tức bối rối, Đông Ly đang toan tính gì?
“Hay là Đông Ly quân, Đông Ly quân thích người?” Vũ Hồng làm ra vẻ ngộ ra chân lý, kích động đến mức khua vỡ cả ấm trà của ta. Ta liếc nàng một cái sắc như dao, “Ta nói cho em biết, chuyện ngàn năm trước đơn thuần là phát sinh ngoài ý muốn, hắn không vừa mắt ta, ta cũng không vừa mắt hắn.”
“Ngài ấy không vừa mắt người?” Vũ Hồng vừa lau nước đọng trên bàn vừa hỏi ta, “Sao em không nhìn ra nhỉ?” Vũ Hồng nghĩ ngợi hồi lâu lại phấn khích nói, “Đêm hôm đó từ Thiên Hà về, người mê mang không tỉnh, Đông Ly quân vẫn luôn đứng chờ trong sân, suốt một đêm.”
Ta ngạc nhiên.
Ta tỉ mỉ nhớ lại, ngàn năm nay ta gặp Đông Ly chỉ vỏn vẹn có ba lần, một lần ở U Minh ty, hắn nhân lúc ta khổ sở mà thừa nước đục thả câu, một lần ở Ma La vực, hắn tới cầu hôn, còn lần cuối chính là ở Thiên Hà, lúc ta ngã xuống vô cùng thảm hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.