Chương 46: Dấn Thân
Nghiễm Ninh
26/06/2023
Để chuẩn bị cho kế hoạch này Tô Duệ thậm chí còn lừa dối luôn cả Dương
Hạc, người đã giúp cô thực hiện hơn một nửa chặng đường. Mỗi lần hai
người hoan ái thì cô ta đều tự mình đặt thiết bị ghi âm, mỗi một tiếng
thở cùng tiếng giao hoan quả thực nghe đến thật rõ ràng giống như chính
tai mình nghe vậy.
Bởi vì dã tâm của Tô Duệ quá lớn cho nên cũng không cần mặt mũi nhờ người chỉnh sửa, cắt ghép những âm thanh đó sao cho tạo ra được một bản hoàn chỉnh nhất thuộc về Diệp Châu. Cô ta biết rõ nếu hắn tỉnh táo thì sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần hắn, đừng nói là leo lên đến giường. Vậy nên bất đắc dĩ phải chọn cách này, giả mạo tất cả mọi thứ.
Hiện tại Tô Duệ cùng với Diệp Châu nằm chung trên một chiếc giường, và đương nhiên chẳng ai có nổi một mảnh vải che thân. Mọi thứ đều suôn sẻ và hiện tại chỉ cần dẫn từng người từng người một vào cái bẫy mà chính bản thân cô ta dựng ra, mà người đầu tiên chắc chắn phải là Phí Anh.
Nói về Phí Anh, sau khi nhận được tin nhắn kia thì giống như chết đứng. Cậu hoàn toàn không biết đây là một trò đùa dai của Diệp Châu hay chính là sự thật phũ phàng mà hắn dành cho cậu. Cảm giác khi nhìn vào dòng tin nhắn đó chính là run sợ xen lẫn thất vọng.
Diệp Châu tuyệt đối sẽ không cho người khác biết mật khẩu điện thoại của mình, ngay cả cậu hắn còn chẳng bao giờ nói. Nếu như là một trò đùa thì vì sao hắn lại phải đùa như vậy? Hắn căn bản không có động cơ để làm như thế. Còn nếu như người nhắn dòng tin này thực sự là Tô Duệ, vậy thì giữa hai người bọn họ chính xác là quan hệ kia rồi. Nếu là như thế thì từ đầu đến cuối cậu chẳng khác gì một con rối bị người ta trêu đùa.
"Diệp Châu! Làm ơn đừng đùa cợt em. Em chỉ vừa mới dằn lòng mình tha thứ cho anh thôi mà."
Phí Anh nằm ở trên giường, hai tay run rẩy mà nắm chặt điện thoại của mình. Cậu không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào cho nên liều mình gọi cho hắn. Nghĩ gì làm nấy, cậu quyết tâm gọi điện thoại cho hắn nhưng mấy lần đều không có người bắt máy. Nỗi nghi ngờ ngày càng lớn dần mà không có bất cứ lý do gì thỏa đáng để bác bỏ suy nghĩ tồi tệ của cậu ngay lúc này. Cậu vẫn kiên trì gọi cho hắn, không biết là bao nhiêu lần cuối cùng đầu bên kia cũng nhận cuộc gọi.
"Diệp Châu! Anh đang ở đâu?"
Đáp lại câu hỏi của Phí Anh không phải là một câu trả lời nào từ hắn mà là tiếng rên rỉ chân thật đến không cách nào nghe nổi. Tâm cậu đánh bộp một cái vỡ tan tành tất thảy, giọng trầm thấp này thực sự quá giống với giọng của hắn, còn người nữ kia không cần nói cũng nhận ra đó chính là Tô Duệ.
Phí Anh quên luôn cả phản ứng mà cứ như vậy giữ nguyên chiếc điện thoại áp trên tai mình. Bản thân cậu không biết mình rốt cuộc đang chịu đựng điều gì nữa. Từng âm thanh vọng lại giống như từng mũi dao thành công đêm xuyên qua tâm can cậu. Bọn họ ở trên giường hoan ái, nói lời tán tỉnh nhau, hơn nữa còn nói về đứa con mà họ mong muốn. Cậu run rẩy mà ngã ngồi, ánh mắt giống như không chuyển động mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nửa ngày cũng không phản ứng nổi.
"Anh ấy đang làm cái gì với cô ta? Mình nghe lầm rồi có phải không? Diệp Châu sẽ không như thế đâu, mình biết mà, anh ấy nhất định sẽ không làm thế. Mới lúc nãy anh ấy còn nói sẽ đợi mình cơ mà, là anh ấy bỏ quên điện thoại thôi, anh ấy luôn luôn quên điện thoại, mình biết mà."
Phí Anh tự tấn an bản thân vừa khóc, cho đến bây giờ chỉ cần là liên quan tới Diệp Châu thì đều khiến cậu không kiềm chế được.
"Diệp Châu! Ngàn vạn lần đừng đối với em như thế, em nhất định sẽ chết mất."
Trái ngược với Phí Anh, hiện tại thì Tô Duệ đang vô cùng đắc ý với kế hoạch không một mẩu sạn của mình. Phí Anh ban nãy chắc chắn đã nghe được đoạn ghi âm được lồng ghép kia rồi, và với bản tính của cậu thì nhất định sẽ tin đó là thật. Cô ta quay sang nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say bên cạnh mình thì cười đầy hàm ý.
"Thực ra đối với em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất. Chỉ cần anh ở bên cạnh em thì cho dù anh có yêu mười Phí Anh đi nữa cũng chẳng là gì cả. Anh có tất cả mọi thứ mà em cần, học thức, diện mạo, bản lĩnh và cả khối gia sản mà sau này anh sẽ kế thừa."
Nói rồi Tô Duệ đem bàn tay của Diệp Châu áp lên bụng mình mà nói.
"Đây là con của anh, là con của chúng ta, sau này chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc. Chúng ta đã từng yêu nhau, anh đã từng yêu em nhiều như thế mà. Hai chúng ta và cả đứa bé sẽ là một gia đình hoàn hảo khiến bao người phải ganh tị."
Tô Duệ tự mình hôn lên môi Diệp Châu mặc dù không nhận lại được bất cứ một sự đáp trả nào. Trong lòng cô cảm thấy như vậy rất tốt vì Diệp Châu những lúc như thế này vẫn là ngoan ngoãn nghe lời nhất.
"Sau đêm nay cuộc đời của anh sẽ đổi khác thôi, sẽ chẳng còn một Phí Anh cả ngày khiến anh đau lòng nữa. Diệp Châu! Anh chỉ có thể là của em thôi, chỉ có em mới khiến anh có được tất cả mọi thứ."
Cho dù bản thân phải dùng đến thủ đoạn hạ tiện như thế này để giành người nhưng Tô Diệ vẫn chẳng cảm thấy xấu hổ. Có thể cùng với người mình muốn cùng nằm chung trên một chiếc giường, đắp chung một chăn quả thực không hề tồi chút nào. Dương Hạc thực sự tốt nhưng y lại thiếu một chút để có thể vượt qua được cái bóng của Diệp Châu. Tô Duệ thực sự muốn cả thế giới nhìn thấy được điều này, muốn tất cả mọi thứ ngoài kia phải tin rằng bọn họ mới là một đôi. Diệp Châu chỉ có thể xứng đáng khi đứng cùng với một Tô Duệ mà thôi.
"Phí Anh! Mày thua rồi."
Diệp Châu thì vẫn chẳng hề hay biết bản thân mình sắp phải đối mặt với điều gì. Người mà hắn nghĩ rằng vô hại lại là người khiến thời gian sau này của hắn hoàn toàn chìm dưới đáy sâu của vực thẳm.
Chuông điện thoại của Diệp Châu không ngừng kêu, lần này người gọi đến không phải là Phí Anh nữa mà là Diệp Phong. Đây quả nhiên là khách không mời, Diệp Phong cũng không nằm trong kế hoạch định sẵn của Tô Duệ, thế nhưng cũng không phải là không có lợi. Có thể nhân đây mà cho người anh đáng kính của Diệp Châu biết là hắn cùng với cô đang ở bên nhau, những chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên mà làm. Cũng không ai rảnh rỗi tới mức đem chuyện này ra xét nét mức độ chân thực của nó. Ở cùng nhau nghĩa là ở cùng nhau điều này hoàn toàn không thể nào chối cãi được. Đợi một thời gian vừa đủ sẽ công bố cái thai này, thêm sức ép từ phía nhà họ Tô, cùng với tham vọng muốn đem Diệp Châu trở lại cuộc sống bình thường của nhà họ Lý thì chắc chắn kết quả sẽ là một đám cưới. Chắc chắn là như thế.
Tô Duệ đợi điện của Diệp Châu đổ vài lần chuông sau đó mới dùng giọng mệt mỏi mà bắt máy.
"Diệp Châu đã ngủ rồi, cảm phiền gọi lại sau được không?"
Phía bên kia Diệp Phong gần như đứng hình mất mấy giây sau đó mới dè chừng mà hỏi.
"Tô Duệ sao? Em đang ở cùng với Diệp Châu?"
Tô Duệ thừa biết là Diệp Phong đang nghi ngờ cho nên cũng giả bộ tỏ ra hốt hoảng giống như bản thân vừa mới vô tình làm bại lộ chuyện.
"Anh hai...chúng em...chúng em..."
"Hai đứa thực sự ở cùng nhau? Diệp Châu đâu? Đưa điện thoại cho nó ngay!"
Tô Duệ bị Diệp Phong quát thì có chút run sợ, bây giờ Diệp Châu đã ngấm thuốc cho nên không có khả năng tỉnh lại được ngay bây giờ. Nghĩ nghĩ một lúc thì cô ta làm giọng tội nghiệp mà hướng Diệp Phong nói.
"Anh hai! Anh ấy thực sự rất mệt cho nên đả ngủ rồi. Thời gian này anh ấy không được ngủ một giấc thoải mái, hiện tại em có gọi anh ấy cũng không chịu dậy."
"Thằng khốn nạn!"
Diệp Phong chửi một câu ngắn ngũn như thế xong thì trực tiếp ngắt máy. Phát hiện Diệp Châu nửa đêm trốn đi ra ngoài cho nên anh lo lắng gọi điện thoại cho hắn. Chỉ là anh không ngờ Tô Duệ hiện tại đang ở cùng với em trai mình, giữa hai người bọn họ có xảy ra điều gì quá phận không thì anh thực sự không dám nghĩ. Nếu nghĩ thì nhất định sẽ không kìm được mà muốn đánh cho đứa em lì lợm kia một trận mới vừa lòng.
"Mẹ nó! cảm thấy chưa đủ loạn phải không đây"
Phí Anh không dám chợp mắt lấy một lần, cậu cứ như vậy thẫn thờ mà suy nghĩ ra thật nhiều lý do để biện hộ cho những điều tồi tệ mà cậu vừa hay biết. Linh tính mách bảo thế nào mà cậu lại quyết định sẽ đến tiệm bánh của Diệp Châu, cậu thực sự có linh cảm hắn và người kia đang ở nơi đó. Sự hoài nghi này mãnh liệt đến nỗi khiến cậu không cần đắn đo mà nhanh chóng đến nơi mà bản thân mình đang nghĩ tới. Bước chân lúc nhanh lúc chậm, giống hệt như tâm trạng hỗn loạn của cậu lúc này. Nửa muốn tin tưởng Diệp Châu nhưng nửa lại nghi hoặc đến không thể ngồi im được.
Qua một lúc thì Phí Anh cũng đứng trước căn phòng của Diệp Châu, nơi này cũng chính là nơi mà hai người chính thức xác nhận với nhau, xem nhau giống như nửa kia của mình. Bàn tay cậu run rẩy không biết làm cách nào để mở cánh cửa này ra. Tự nhiên bây giờ cậu thực sự hối hận vì trong tay mình cũng có chìa khóa nơi này. Nếu như cậu chẳng có đặc quyền đối với nơi này thì hiện tại cũng sẽ chẳng mang một lòng hoài nghi mà chủ động tìm khổ. Tự mình chứng kiến thì quả thực tàn nhẫn với bản thân mình vô cùng.
Phí Anh hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, lúc cậu cảm nhận được cửa đã mở ra một khoảng thì vẫn không tình nguyện mở mắt. Cậu thực sự rất sợ đôi mắt này phải nhìn thấy điều mà mình ghét bỏ, chính là sợ nhìn thấy sự phản bội đến từ một người mà cậu xem như sinh mệnh của mình.
Phải mất đến một lúc Phí Anh mới từ từ mở mắt, sự thật trước mặt khiến cậu không cách nào đứng vững. Người đàn ông từng bỏ qua tất cả những định kiến mà cùng cậu mỗi ngày quấn quýt dây dưa, hiện tại lại cùng một người phụ nữ gian díu trên chính chiếc giường đã cùng cậu mỗi ngày ôm ấp.
Cơn uất ức trào lên tới cổ họng nhưng lại không cách nào ngay tại đây làm cho ra lẽ. Cho đến bây giờ Phí Anh mới nhìn ra được bản thân mình quả thực không có một chút tư cách nào để cùng hai người trước mặt nói rõ phải trái. Bọn họ cho dù có là gian díu, là ở sau lưng cậu làm chuyện không ra gì, thế nhưng có khi lại được cả thế giới đồng tình. Đổi lại nếu hiện tại cậu làm cho rõ trắng đen, ai đúng ai sai thì nhất định đến cuối cùng người sai vẫn chính là cậu. Chẳng ai hoan nghênh một tên nam nhân lại đi giành giật lại một tên nam nhân khác từ tay một người phụ nữ cả.
Trái với dự định ban đầu, Phí Anh vậy mà chẳng làm gì cả. Sự thất vọng lớn đến mức cậu chẳng còn tâm trí mà hơn thua nữa. Cả người lúc này đều vô lực, hai mắt giống như không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm vào hai con người đang cùng một chỗ trên chiếc giường kia. Muốn khóc cũng không cách nào khóc được, trong một phút tĩnh lặng cậu vậy mà vẫn còn can đảm đem chiếc điện thoại trên tay mình chụp lấy một tấm hình của hai người bọn họ. Nếu như sau này Diệp Châu có tìm cậu giải thích, muốn một lần nữa lừa dối cậu thì đây chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho hắn. Cậu phải cho hắn biết là hắn đã làm cậu thất vọng nhiều đến thế nào, đánh đổi cả một tương lai tốt đẹp chỉ để đổi lại một sự phản bội đầy đau đớn như thế này.
Phí Anh cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa rồi, đi trên con đường này thực sự khó khăn quá, mà nếu như người cậu yêu cùng cậu một lòng một dạ thì tốt rồi. Cuối cùng cái gọi là một lòng một dạ lại chính là như thế này, cái gọi là tình yêu chỉ dành cho một người duy nhất chính là thế này đây.
"Diệp Châu! Nếu như anh không năm lần bảy lượt lừa dối tôi, thì tôi cũng chẳng bao giờ có đến năm bảy lần ngu ngốc mà tin anh như thế. Tôi thực sự không muốn thừa nhận nhưng mà tôi thực sự yêu anh, yêu đến nỗi bây giờ anh phản bội tôi lại thực tâm muốn chết. Tôi cố gắng như vậy là vì tôi tin ở bên cạnh sẽ luôn có anh. Nếu như tất cả chỉ là do tôi quá ảo tưởng vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào đối mặt với những nuối tiếc nữa."
Lần đầu tiên trong đời Phí Anh lại im lặng chấp nhận bản thân mình thua cuộc và không tìm đến một cuộc tranh luận để nghe thêm lời giải thích nảo cả. Nếu là trước đây cậu nhất định sẽ lật tung nơi này lên, hơn hết sẽ phải cho hai kẻ kia biết thế nào là xấu hổ. Cậu của ngày trước nhất định sẽ chửi, chửi không đủ thì trực tiếp đánh, đánh tới khi nào ra kết cục thì thôi. Nước mắt chẳng biết từ khi nào lại lăn dài trên gương mặt đã có nét trưởng thành của một nam nhân hai mươi mấy tuổi. Cậu nhẹ nhàng đóng lại cái cánh cửa trước mặt mình, giống như thực tâm muốn đem những ngày tháng đã qua trả lại nơi này.
Còn gì đau khổ hơn khi chính tay mình mở ra những tuyệt vọng rồi lại phải tự mình đem nó áp chế trong lòng. Phí Anh ngồi dựa lưng vào bức tường sau lưng mình mà khóc đến thảm, cậu muốn khóc cho quên đi những ngu ngốc ban đầu nhưng càng khóc lại càng cảm thấy đau đớn bế tắc. Nhìn lại bản thân mình cậu càng cảm thấy tủi thân cùng nhục nhã, từ một cậu ấm được bảo bọc cho đến hiện tại thì chẳng còn gì cả. Thân xác này cũng chẳng còn là của riêng mình, gia đình cũng chối bỏ, nhìn thế nào cũng thực giống những kẻ vô gia cư đầy bất hạnh.
"Em không muốn tin đây là sự thật, sao anh lại đối với em tàn nhẫn như vậy"
"Mày thua rồi Phí Anh, đừng ở đây tìm sự thương hại nữa."
Phí Anh vì mãi chìm vào thứ cảm xúc của riêng mình cho nên không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Thậm chí cậu còn chẳng nghe được tiếng Tô Duệ mở cửa ra đứng nơi đó nhìn mình đầy khiêu khích.
Phí Anh vì học hành nhiều cho nên mắt vốn chẳng mấy tốt, hiện tại nước mắt lại vô tình làm ánh nhìn của cậu càng trở nên mờ nhòe hơn trước. Nghe giọng nói chua chát từ nữ nhân mà cậu không mấy thiện cảm thì tự nhếch miệng cười đầy chua xót.
"Vậy chị nghĩ mình đã thắng tôi à? Tô Duệ! Chị chẳng bao giờ thắng được tôi đâu, cho dù tôi có chết đi chăng nữa chị cũng chẳng có cửa đối với tôi vẻ vang."
Tô Duệ đem chiếc áo sơ mi của Diệp Châu mặc hờ hững trên người mình. Hành động này của cô ta là muốn chứng minh cho Phí Anh thấy hai người bọn họ hiện tại là cái loại quan hệ gì. Diệp Châu từ trước tới giờ chưa từng đề bất kỳ ai tự ý lấy đồ của mình sử dụng, hơn nữa là áo mà hắn mặc lại càng không. Tô Duệ dường như rất đắc ý vì thành công khiến cho Phí Anh nhìn vào chiếc áo của Diệp Châu đang yên vị trên người mình.
"Nhìn lại mình đi, thật hèn mọn biết bao, nhìn người khác hạnh phúc rồi ra đây ăn vạ sao? Phí Anh! Lẽ nào mày không tự mình nhìn ra được bản thân mày thực sự khiến người ta chán ghét à?"
Phí Anh hai mắt đỏ ngầu mà trừng Tô Duệ, người phụ nữ này thực sự khiến cậu chán ghét từ lần đầu nhìn thấy. Có một loại cảm giác thực sự không muốn gần, hiện tại lại cùng người này tranh chấp một người đàn ông làm cho lửa giận trong lòng cậu không tài nào áp chế nổi. Cho dù hiện tại cậu là kẻ thua cuộc cậu cũng không thể cứ như vậy chịu lép vế trước người này được.
"Vậy mà Diệp Châu lại vì một kẻ ai nhìn cũng chán ghét như tôi mà lạnh nhạt với chị đó, lẽ nào chị không nhận ra hay sao? Có cần tôi nói rõ hơn một chút hay không?"
Tô Duệ bị mấy lời này của Phí Anh làm cho mất bình tĩnh, thế nhưng cô ta cũng nhanh chóng lấy lại được phong độ của mình. Xét hiện tại thì bây giờ cô ta mới là người thắng thế so với cậu cho nên cũng rất tự tin mà nói.
"Phí Anh! Mày nghĩ Diệp Châu yêu mày thật đấy à? Đừng mơ mộng nữa, anh ấy là người như thế nào chúng ta chẳng phải quá rõ hay sao?"
Nói rồi Tô Duệ cúi người ghé sát vào tai Phí Anh mà nói, giọng điệu của cô ta quả thực là muốn làm người khác tổn thương tới chết.
"Diệp Châu thích phụ nữ, chắc là mày chưa biết anh ấy lúc ở trên giường nhiệt tình như thế nào đâu nhỉ? Loại như mày cũng đòi tranh giành với tao hay sao? Chẳng bao lâu nữa tao và anh ấy cũng sẽ kết hôn, lúc đấy hi vọng mày có thể buông bỏ đi. Mày muốn yêu tên đàn ông nào thì tùy nhưng tuyệt đối đừng cùng tao tranh giành Diệp Châu, bởi vì anh ấy sớm đã định đoạt là của tao rồi."
Tô Duệ nói xong mấy lời đả kích này thì hả lòng hả dạ vô cùng. Có điều lúc cô ta muốn đứng thẳng lưng để quay đầu bước vào thì bất ngờ bị Phí Anh túm lấy tóc mà kéo cho cúi gập cả người xuống.
"Nói tôi là loại mặt hàng gì?"
Tô Duệ bị Phí Anh kéo tóc thì đau đến nhắn mặt. Hai tay cô ta cố gắng tìm lấy tay cậu mà cấu véo phản kháng, miệng không kiềm được mà buông lời cay độc.
"Thứ đàn ông hèn hạ, dám lợi dụng tao không để ý phản ứng. Đàn ông như mày Diệp Châu mới thực chán ghét. Kết cục của mày ngày hôm nay là do mày tự mình tìm đừng oán than làm gì, mau bỏ tóc tao ra ngay."
"Chị bảo tôi hèn hạ cơ mà, thế thì tôi sẽ nắm tóc chị tới khi nào chị gập luôn cả người thành tật thì thôi. Chị có tư cách sỉ nhục tôi sao? Ai cho phép chị? Có phải leo được lên giường của anh ta thì liền nghĩ mình là bà hoàng?"
Tô Duệ muốn nói thêm vài câu nhưng cảm giác da đầu mình tê rần thì không khỏi khiếp sợ với sự cố chấp của Phí Anh. Hiện tại cô ta đang mang thai, nếu như cúi người như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ. Nếu chuyện mang thai bị lộ bây giờ thì kế hoạch coi như đổ sông đổ bể, nghĩ nhiều thành loạn cho nên lời nói cũng trở nên lộn xộn mà quờ quạng túm lấy tay cậu đánh tới tấp.
"Bỏ ra! Thằng đàn ông thối tha này, mày đang làm tao đau đấy, nếu để Diệp Châu biết nhất định sẽ..."
"Anh ta biết thì làm gì tôi? Tôi nói cho chị biết, hiện tại tôi giết anh ta còn được cho nên đừng bao giờ đem anh ta ra hù dọa tôi. Đừng chọc cho tôi điên lên nếu không chị gánh không nổi hậu quả đâu. Tôi đã không muốn đả động thì đừng có đụng tới tôi, nếu không tôi sẽ cho tất cả tan tành hết."
"Mày...bỏ ra! Đau quá! Đau chết mất!"
Phí Anh giống như bị khơi dậy cái ác trong người mình mà kéo mạnh thêm một cái nữa mới chịu bỏ tay ra khỏi tóc của Tô Duệ sau đó trừng mắt lên mà nói.
"Còn một điều nữa tôi muốn nói cho chị biết, hi vọng chị đừng quá đau buồn."
Tô Duệ một tay ôm đầu một tay thì siết chặt thành nắm đấm nhưng không dám động thủ với Phí Anh chỉ đứng một chỗ trừng mắt lên trông vô cùng căm phẫn. Phí Anh thấy Tô Duệ như thế thì cũng vớt vát lại được một chút hả hê trong lòng. Dù sao thì cậu cũng đã bị phản bội rồi cho nên nếu như làm cho người này ức chế như vậy cũng đáng lắm chứ. Nghĩ ngợi một lúc thì cậu đưa tay ra kéo lấy chiếc áo sơ mi mà cô ta đang mặc trên người siết đến nhàu.
"Chị mặc cái này vào người thấy tự hào lắm hả? Nói cho chị biết nhé, Diệp Châu còn từng dùng nó để lau chân cho tôi đấy. À không! Sauk hi làm tình xong anh ấy luôn luôn dùng áo của mình để lau mông cho tôi, lau thật sạch. Chị nghĩ mấy thứ áo quần mà anh ta mặc lên người hiện tại chỉ đơn giản là áo quần thôi sao? Không có đâu! Là mùi của tôi đấy. Đừng nói là giường, tôi và anh ta còn làm nhiều chuyện hơn chị tưởng tượng nhiều. Diệp Châu là người của tôi, cho dù có chết cũng không thay đổi được đâu. Chị có muốn biết anh ta lúc ở trên giường sẽ như thế nào hay không? Để tôi nói cho chị nghe một chút xem thử biểu hiện của anh ta đối với chúng ta có cái gì khác nhau. Muốn nghe không?"
Tô Duệ bị Phí Anh phản đòn lại thì chỉ biết đứng trừng mắt lên mà nhìn. Chẳng hiểu sao hiện tại cô ta lại có cảm giác mình đang bị hạ thấp vô cùng.
"Đồ điếm!"
Lời này thốt ra từ miệng Tô Duệ càng khiến cho Phí Anh hăng tiết hơn. Vậy nên cậu quyết tâm dùng hết thảy những lời thô thiển nhất có thể mà phản đòn lại. Mặt mũi gì tầm này nữa, kể từ lúc hôn Diệp Châu lần đầu tiên thì danh dự cũng chẳng còn mà giữ nữa chứ đừng nói là mặt mũi. Bọn họ còn không đơn thuần là hôn môi, thậm chí còn tiến đến bước cuối cùng rồi, đừng nói danh dự cùng mặt mũi ngay cả thân thể và mạng sống này có khi cũng chẳng còn thiết tha nữa.
"Tôi là điếm thì sao nào? Diệp Châu vẫn là chết mê chết mệt một thằng điếm như tôi, mỗi lần muốn làm tình thì một lần liền không đủ. Thằng điếm này vậy mà còn được ham muốn nhiều hơn một cô tiểu thư khuê các như chị không phải sao?"
Tô Duệ mặt hết xanh rồi lại trắng, cô ta không nghĩ tới Phí Anh vậy mà có thể nói ra những lời này. Càng không dám nghĩ tới bọn họ vậy mà đã thực sự ăn trái cấm rồi, có lẽ đó cũng là lý do khiến cho Diệp Châu dứt khoát với tâm ý của cô. Tô Duệ cả người đều run, thật sự muốn đem tên nam nhân trước mặt mình dẫm cho nát.
"Phí Anh! Tao khuyên mày đừng tự hủy hoại nhân phẩm của mình nữa, nó thực sự đã thối nát lắm rồi đấy. Là một thằng đàn ông mà có thể dạng chân ra cho một tên đàn ông khác làm thì vẻ vang lắm sao? Mày khoe như vậy có phải là sợ người khác không biết mày giống đàn bà à?"
Phí Anh ngửa cổ lên cười như điên dại mà hướng Tô Duệ nói.
"Là đàn bà thì thấp kém lắm hay sao mà chị phải đây nghiến hai chữ đàn bà như thế hả? Bây giờ tôi bảo anh ta dạng chân cho tôi làm thì anh ta cũng sẽ chiều tôi, tôi muốn thế nào thì liền như thế đó. Chị nói xem chị lên giường với một người làm tất cả mọi thứ để chiều chuộng tôi thì tự hào lắm à? Còn tưởng mình hơn người hay sao? Đồ giẻ rách!"
"Biến thái, bệnh hoạn!"
Phí Anh nhìn Tô Duệ bằng một ánh mắt tràn đầy địch ý cùng giễu cợt, giống như người đang thắng thế là cậu vậy.
"Biến thái, bệnh hoạn mà chị vẫn cố chấp đâm đầu vào giành giật thì chị tính là cái gì đây? Gọi là ngu đúng không?"
"Phí Anh! Mày ăn nói cho đàng hoàng, đừng để tôi phải nói cho ba mẹ mày biết."
Phí Anh nghe lời hù dọa này thì cười càng lớn mà hất mặt lên thách thức Tô Duệ. Thái độ này thực sự khiến người đối diện không biết phải làm cái gì chỉ đành ôm một cục tức nghẹn ứ cổ.
Bọn họ cự cãi qua lại, lớn tiếng cũng không ít nhưng vẫn không thấy Diệp Châu có bất cứ động tĩnh nào khiến trong lòng Phí Anh có chút bất an không rõ. Nói ra được mấy lời vừa rồi cũng thực không dễ dàng gì, đó giống như là bản năng vậy. Con người ai cũng vậy thôi, vượt qua giới hạn chịu đựng thì bất kể là chuyện gì cũng có thể làm được. Quả thực ban nãy cậu có ý định sẽ chết để kết thúc một kiếp ngu ngốc này của mình, thế nhưng chỉ vì Tô Duệ thách thức sự chịu đựng của cậu cho nên vô tình đã mang một Phí Anh chính gốc thuở ban sơ quay trở về. Một Phí Anh không biết khuất phục trước bất cứ điều gì cả.
"Ban nãy tôi thực sự đã muốn chọn cho mình một con đường mà không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai cả, nhưng mà chị biết không? Bởi vì cái ngu dốt của chị khiến tôi không cam tâm từ bỏ. Phí Anh này chính thức tuyên bố, Lý Diệp Châu cho dù có chết cũng phải chết trong tay tôi. Trừ phi tôi muốn từ bỏ nếu không anh ta không bao giờ chạy thoát khỏi tôi đâu. Còn một điều quan trọng nhất đó là Lý Diệp Châu kiếp này chỉ có thể thuộc về duy nhất một mình Phí Anh mà thôi. Là đồ của tôi thì đừng hòng ai giành được."
Phí Anh nói ra mấy lời này thì trực tiếp quay lưng bỏ đi mặc cho Tô Duệ đứng đó nửa ngày không kịp phản ứng lại. Nếu cuối cùng vẫn phải chọn giải thoát thì cậu nhất định phải có được thứ mà mình muốn, hơn nữa cái gì thuộc về cậu thì tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác. Nước mắt lần nữa không tự chủ mà rơi xuống ướt đẫm hai bên gò má, cậu run rẩy mà tự nắm lấy bàn tay mình đưa lên mặt cúi đầu đầy đau đớn.
Phí Anh thực sự không muốn làm tổn thương ai cả nhưng cuộc đời này bắt cậu phải như vậy. Cậu chẳng còn cách nào khác hơn là phải tự bảo vệ lấy chính bản thân mình. Hơn hết cậu phải bảo vệ cả tình yêu mà cậu đã đánh cược cả một cuộc đời.
Bởi vì dã tâm của Tô Duệ quá lớn cho nên cũng không cần mặt mũi nhờ người chỉnh sửa, cắt ghép những âm thanh đó sao cho tạo ra được một bản hoàn chỉnh nhất thuộc về Diệp Châu. Cô ta biết rõ nếu hắn tỉnh táo thì sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần hắn, đừng nói là leo lên đến giường. Vậy nên bất đắc dĩ phải chọn cách này, giả mạo tất cả mọi thứ.
Hiện tại Tô Duệ cùng với Diệp Châu nằm chung trên một chiếc giường, và đương nhiên chẳng ai có nổi một mảnh vải che thân. Mọi thứ đều suôn sẻ và hiện tại chỉ cần dẫn từng người từng người một vào cái bẫy mà chính bản thân cô ta dựng ra, mà người đầu tiên chắc chắn phải là Phí Anh.
Nói về Phí Anh, sau khi nhận được tin nhắn kia thì giống như chết đứng. Cậu hoàn toàn không biết đây là một trò đùa dai của Diệp Châu hay chính là sự thật phũ phàng mà hắn dành cho cậu. Cảm giác khi nhìn vào dòng tin nhắn đó chính là run sợ xen lẫn thất vọng.
Diệp Châu tuyệt đối sẽ không cho người khác biết mật khẩu điện thoại của mình, ngay cả cậu hắn còn chẳng bao giờ nói. Nếu như là một trò đùa thì vì sao hắn lại phải đùa như vậy? Hắn căn bản không có động cơ để làm như thế. Còn nếu như người nhắn dòng tin này thực sự là Tô Duệ, vậy thì giữa hai người bọn họ chính xác là quan hệ kia rồi. Nếu là như thế thì từ đầu đến cuối cậu chẳng khác gì một con rối bị người ta trêu đùa.
"Diệp Châu! Làm ơn đừng đùa cợt em. Em chỉ vừa mới dằn lòng mình tha thứ cho anh thôi mà."
Phí Anh nằm ở trên giường, hai tay run rẩy mà nắm chặt điện thoại của mình. Cậu không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào cho nên liều mình gọi cho hắn. Nghĩ gì làm nấy, cậu quyết tâm gọi điện thoại cho hắn nhưng mấy lần đều không có người bắt máy. Nỗi nghi ngờ ngày càng lớn dần mà không có bất cứ lý do gì thỏa đáng để bác bỏ suy nghĩ tồi tệ của cậu ngay lúc này. Cậu vẫn kiên trì gọi cho hắn, không biết là bao nhiêu lần cuối cùng đầu bên kia cũng nhận cuộc gọi.
"Diệp Châu! Anh đang ở đâu?"
Đáp lại câu hỏi của Phí Anh không phải là một câu trả lời nào từ hắn mà là tiếng rên rỉ chân thật đến không cách nào nghe nổi. Tâm cậu đánh bộp một cái vỡ tan tành tất thảy, giọng trầm thấp này thực sự quá giống với giọng của hắn, còn người nữ kia không cần nói cũng nhận ra đó chính là Tô Duệ.
Phí Anh quên luôn cả phản ứng mà cứ như vậy giữ nguyên chiếc điện thoại áp trên tai mình. Bản thân cậu không biết mình rốt cuộc đang chịu đựng điều gì nữa. Từng âm thanh vọng lại giống như từng mũi dao thành công đêm xuyên qua tâm can cậu. Bọn họ ở trên giường hoan ái, nói lời tán tỉnh nhau, hơn nữa còn nói về đứa con mà họ mong muốn. Cậu run rẩy mà ngã ngồi, ánh mắt giống như không chuyển động mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nửa ngày cũng không phản ứng nổi.
"Anh ấy đang làm cái gì với cô ta? Mình nghe lầm rồi có phải không? Diệp Châu sẽ không như thế đâu, mình biết mà, anh ấy nhất định sẽ không làm thế. Mới lúc nãy anh ấy còn nói sẽ đợi mình cơ mà, là anh ấy bỏ quên điện thoại thôi, anh ấy luôn luôn quên điện thoại, mình biết mà."
Phí Anh tự tấn an bản thân vừa khóc, cho đến bây giờ chỉ cần là liên quan tới Diệp Châu thì đều khiến cậu không kiềm chế được.
"Diệp Châu! Ngàn vạn lần đừng đối với em như thế, em nhất định sẽ chết mất."
Trái ngược với Phí Anh, hiện tại thì Tô Duệ đang vô cùng đắc ý với kế hoạch không một mẩu sạn của mình. Phí Anh ban nãy chắc chắn đã nghe được đoạn ghi âm được lồng ghép kia rồi, và với bản tính của cậu thì nhất định sẽ tin đó là thật. Cô ta quay sang nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say bên cạnh mình thì cười đầy hàm ý.
"Thực ra đối với em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất. Chỉ cần anh ở bên cạnh em thì cho dù anh có yêu mười Phí Anh đi nữa cũng chẳng là gì cả. Anh có tất cả mọi thứ mà em cần, học thức, diện mạo, bản lĩnh và cả khối gia sản mà sau này anh sẽ kế thừa."
Nói rồi Tô Duệ đem bàn tay của Diệp Châu áp lên bụng mình mà nói.
"Đây là con của anh, là con của chúng ta, sau này chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc. Chúng ta đã từng yêu nhau, anh đã từng yêu em nhiều như thế mà. Hai chúng ta và cả đứa bé sẽ là một gia đình hoàn hảo khiến bao người phải ganh tị."
Tô Duệ tự mình hôn lên môi Diệp Châu mặc dù không nhận lại được bất cứ một sự đáp trả nào. Trong lòng cô cảm thấy như vậy rất tốt vì Diệp Châu những lúc như thế này vẫn là ngoan ngoãn nghe lời nhất.
"Sau đêm nay cuộc đời của anh sẽ đổi khác thôi, sẽ chẳng còn một Phí Anh cả ngày khiến anh đau lòng nữa. Diệp Châu! Anh chỉ có thể là của em thôi, chỉ có em mới khiến anh có được tất cả mọi thứ."
Cho dù bản thân phải dùng đến thủ đoạn hạ tiện như thế này để giành người nhưng Tô Diệ vẫn chẳng cảm thấy xấu hổ. Có thể cùng với người mình muốn cùng nằm chung trên một chiếc giường, đắp chung một chăn quả thực không hề tồi chút nào. Dương Hạc thực sự tốt nhưng y lại thiếu một chút để có thể vượt qua được cái bóng của Diệp Châu. Tô Duệ thực sự muốn cả thế giới nhìn thấy được điều này, muốn tất cả mọi thứ ngoài kia phải tin rằng bọn họ mới là một đôi. Diệp Châu chỉ có thể xứng đáng khi đứng cùng với một Tô Duệ mà thôi.
"Phí Anh! Mày thua rồi."
Diệp Châu thì vẫn chẳng hề hay biết bản thân mình sắp phải đối mặt với điều gì. Người mà hắn nghĩ rằng vô hại lại là người khiến thời gian sau này của hắn hoàn toàn chìm dưới đáy sâu của vực thẳm.
Chuông điện thoại của Diệp Châu không ngừng kêu, lần này người gọi đến không phải là Phí Anh nữa mà là Diệp Phong. Đây quả nhiên là khách không mời, Diệp Phong cũng không nằm trong kế hoạch định sẵn của Tô Duệ, thế nhưng cũng không phải là không có lợi. Có thể nhân đây mà cho người anh đáng kính của Diệp Châu biết là hắn cùng với cô đang ở bên nhau, những chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên mà làm. Cũng không ai rảnh rỗi tới mức đem chuyện này ra xét nét mức độ chân thực của nó. Ở cùng nhau nghĩa là ở cùng nhau điều này hoàn toàn không thể nào chối cãi được. Đợi một thời gian vừa đủ sẽ công bố cái thai này, thêm sức ép từ phía nhà họ Tô, cùng với tham vọng muốn đem Diệp Châu trở lại cuộc sống bình thường của nhà họ Lý thì chắc chắn kết quả sẽ là một đám cưới. Chắc chắn là như thế.
Tô Duệ đợi điện của Diệp Châu đổ vài lần chuông sau đó mới dùng giọng mệt mỏi mà bắt máy.
"Diệp Châu đã ngủ rồi, cảm phiền gọi lại sau được không?"
Phía bên kia Diệp Phong gần như đứng hình mất mấy giây sau đó mới dè chừng mà hỏi.
"Tô Duệ sao? Em đang ở cùng với Diệp Châu?"
Tô Duệ thừa biết là Diệp Phong đang nghi ngờ cho nên cũng giả bộ tỏ ra hốt hoảng giống như bản thân vừa mới vô tình làm bại lộ chuyện.
"Anh hai...chúng em...chúng em..."
"Hai đứa thực sự ở cùng nhau? Diệp Châu đâu? Đưa điện thoại cho nó ngay!"
Tô Duệ bị Diệp Phong quát thì có chút run sợ, bây giờ Diệp Châu đã ngấm thuốc cho nên không có khả năng tỉnh lại được ngay bây giờ. Nghĩ nghĩ một lúc thì cô ta làm giọng tội nghiệp mà hướng Diệp Phong nói.
"Anh hai! Anh ấy thực sự rất mệt cho nên đả ngủ rồi. Thời gian này anh ấy không được ngủ một giấc thoải mái, hiện tại em có gọi anh ấy cũng không chịu dậy."
"Thằng khốn nạn!"
Diệp Phong chửi một câu ngắn ngũn như thế xong thì trực tiếp ngắt máy. Phát hiện Diệp Châu nửa đêm trốn đi ra ngoài cho nên anh lo lắng gọi điện thoại cho hắn. Chỉ là anh không ngờ Tô Duệ hiện tại đang ở cùng với em trai mình, giữa hai người bọn họ có xảy ra điều gì quá phận không thì anh thực sự không dám nghĩ. Nếu nghĩ thì nhất định sẽ không kìm được mà muốn đánh cho đứa em lì lợm kia một trận mới vừa lòng.
"Mẹ nó! cảm thấy chưa đủ loạn phải không đây"
Phí Anh không dám chợp mắt lấy một lần, cậu cứ như vậy thẫn thờ mà suy nghĩ ra thật nhiều lý do để biện hộ cho những điều tồi tệ mà cậu vừa hay biết. Linh tính mách bảo thế nào mà cậu lại quyết định sẽ đến tiệm bánh của Diệp Châu, cậu thực sự có linh cảm hắn và người kia đang ở nơi đó. Sự hoài nghi này mãnh liệt đến nỗi khiến cậu không cần đắn đo mà nhanh chóng đến nơi mà bản thân mình đang nghĩ tới. Bước chân lúc nhanh lúc chậm, giống hệt như tâm trạng hỗn loạn của cậu lúc này. Nửa muốn tin tưởng Diệp Châu nhưng nửa lại nghi hoặc đến không thể ngồi im được.
Qua một lúc thì Phí Anh cũng đứng trước căn phòng của Diệp Châu, nơi này cũng chính là nơi mà hai người chính thức xác nhận với nhau, xem nhau giống như nửa kia của mình. Bàn tay cậu run rẩy không biết làm cách nào để mở cánh cửa này ra. Tự nhiên bây giờ cậu thực sự hối hận vì trong tay mình cũng có chìa khóa nơi này. Nếu như cậu chẳng có đặc quyền đối với nơi này thì hiện tại cũng sẽ chẳng mang một lòng hoài nghi mà chủ động tìm khổ. Tự mình chứng kiến thì quả thực tàn nhẫn với bản thân mình vô cùng.
Phí Anh hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, lúc cậu cảm nhận được cửa đã mở ra một khoảng thì vẫn không tình nguyện mở mắt. Cậu thực sự rất sợ đôi mắt này phải nhìn thấy điều mà mình ghét bỏ, chính là sợ nhìn thấy sự phản bội đến từ một người mà cậu xem như sinh mệnh của mình.
Phải mất đến một lúc Phí Anh mới từ từ mở mắt, sự thật trước mặt khiến cậu không cách nào đứng vững. Người đàn ông từng bỏ qua tất cả những định kiến mà cùng cậu mỗi ngày quấn quýt dây dưa, hiện tại lại cùng một người phụ nữ gian díu trên chính chiếc giường đã cùng cậu mỗi ngày ôm ấp.
Cơn uất ức trào lên tới cổ họng nhưng lại không cách nào ngay tại đây làm cho ra lẽ. Cho đến bây giờ Phí Anh mới nhìn ra được bản thân mình quả thực không có một chút tư cách nào để cùng hai người trước mặt nói rõ phải trái. Bọn họ cho dù có là gian díu, là ở sau lưng cậu làm chuyện không ra gì, thế nhưng có khi lại được cả thế giới đồng tình. Đổi lại nếu hiện tại cậu làm cho rõ trắng đen, ai đúng ai sai thì nhất định đến cuối cùng người sai vẫn chính là cậu. Chẳng ai hoan nghênh một tên nam nhân lại đi giành giật lại một tên nam nhân khác từ tay một người phụ nữ cả.
Trái với dự định ban đầu, Phí Anh vậy mà chẳng làm gì cả. Sự thất vọng lớn đến mức cậu chẳng còn tâm trí mà hơn thua nữa. Cả người lúc này đều vô lực, hai mắt giống như không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm vào hai con người đang cùng một chỗ trên chiếc giường kia. Muốn khóc cũng không cách nào khóc được, trong một phút tĩnh lặng cậu vậy mà vẫn còn can đảm đem chiếc điện thoại trên tay mình chụp lấy một tấm hình của hai người bọn họ. Nếu như sau này Diệp Châu có tìm cậu giải thích, muốn một lần nữa lừa dối cậu thì đây chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho hắn. Cậu phải cho hắn biết là hắn đã làm cậu thất vọng nhiều đến thế nào, đánh đổi cả một tương lai tốt đẹp chỉ để đổi lại một sự phản bội đầy đau đớn như thế này.
Phí Anh cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa rồi, đi trên con đường này thực sự khó khăn quá, mà nếu như người cậu yêu cùng cậu một lòng một dạ thì tốt rồi. Cuối cùng cái gọi là một lòng một dạ lại chính là như thế này, cái gọi là tình yêu chỉ dành cho một người duy nhất chính là thế này đây.
"Diệp Châu! Nếu như anh không năm lần bảy lượt lừa dối tôi, thì tôi cũng chẳng bao giờ có đến năm bảy lần ngu ngốc mà tin anh như thế. Tôi thực sự không muốn thừa nhận nhưng mà tôi thực sự yêu anh, yêu đến nỗi bây giờ anh phản bội tôi lại thực tâm muốn chết. Tôi cố gắng như vậy là vì tôi tin ở bên cạnh sẽ luôn có anh. Nếu như tất cả chỉ là do tôi quá ảo tưởng vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào đối mặt với những nuối tiếc nữa."
Lần đầu tiên trong đời Phí Anh lại im lặng chấp nhận bản thân mình thua cuộc và không tìm đến một cuộc tranh luận để nghe thêm lời giải thích nảo cả. Nếu là trước đây cậu nhất định sẽ lật tung nơi này lên, hơn hết sẽ phải cho hai kẻ kia biết thế nào là xấu hổ. Cậu của ngày trước nhất định sẽ chửi, chửi không đủ thì trực tiếp đánh, đánh tới khi nào ra kết cục thì thôi. Nước mắt chẳng biết từ khi nào lại lăn dài trên gương mặt đã có nét trưởng thành của một nam nhân hai mươi mấy tuổi. Cậu nhẹ nhàng đóng lại cái cánh cửa trước mặt mình, giống như thực tâm muốn đem những ngày tháng đã qua trả lại nơi này.
Còn gì đau khổ hơn khi chính tay mình mở ra những tuyệt vọng rồi lại phải tự mình đem nó áp chế trong lòng. Phí Anh ngồi dựa lưng vào bức tường sau lưng mình mà khóc đến thảm, cậu muốn khóc cho quên đi những ngu ngốc ban đầu nhưng càng khóc lại càng cảm thấy đau đớn bế tắc. Nhìn lại bản thân mình cậu càng cảm thấy tủi thân cùng nhục nhã, từ một cậu ấm được bảo bọc cho đến hiện tại thì chẳng còn gì cả. Thân xác này cũng chẳng còn là của riêng mình, gia đình cũng chối bỏ, nhìn thế nào cũng thực giống những kẻ vô gia cư đầy bất hạnh.
"Em không muốn tin đây là sự thật, sao anh lại đối với em tàn nhẫn như vậy"
"Mày thua rồi Phí Anh, đừng ở đây tìm sự thương hại nữa."
Phí Anh vì mãi chìm vào thứ cảm xúc của riêng mình cho nên không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Thậm chí cậu còn chẳng nghe được tiếng Tô Duệ mở cửa ra đứng nơi đó nhìn mình đầy khiêu khích.
Phí Anh vì học hành nhiều cho nên mắt vốn chẳng mấy tốt, hiện tại nước mắt lại vô tình làm ánh nhìn của cậu càng trở nên mờ nhòe hơn trước. Nghe giọng nói chua chát từ nữ nhân mà cậu không mấy thiện cảm thì tự nhếch miệng cười đầy chua xót.
"Vậy chị nghĩ mình đã thắng tôi à? Tô Duệ! Chị chẳng bao giờ thắng được tôi đâu, cho dù tôi có chết đi chăng nữa chị cũng chẳng có cửa đối với tôi vẻ vang."
Tô Duệ đem chiếc áo sơ mi của Diệp Châu mặc hờ hững trên người mình. Hành động này của cô ta là muốn chứng minh cho Phí Anh thấy hai người bọn họ hiện tại là cái loại quan hệ gì. Diệp Châu từ trước tới giờ chưa từng đề bất kỳ ai tự ý lấy đồ của mình sử dụng, hơn nữa là áo mà hắn mặc lại càng không. Tô Duệ dường như rất đắc ý vì thành công khiến cho Phí Anh nhìn vào chiếc áo của Diệp Châu đang yên vị trên người mình.
"Nhìn lại mình đi, thật hèn mọn biết bao, nhìn người khác hạnh phúc rồi ra đây ăn vạ sao? Phí Anh! Lẽ nào mày không tự mình nhìn ra được bản thân mày thực sự khiến người ta chán ghét à?"
Phí Anh hai mắt đỏ ngầu mà trừng Tô Duệ, người phụ nữ này thực sự khiến cậu chán ghét từ lần đầu nhìn thấy. Có một loại cảm giác thực sự không muốn gần, hiện tại lại cùng người này tranh chấp một người đàn ông làm cho lửa giận trong lòng cậu không tài nào áp chế nổi. Cho dù hiện tại cậu là kẻ thua cuộc cậu cũng không thể cứ như vậy chịu lép vế trước người này được.
"Vậy mà Diệp Châu lại vì một kẻ ai nhìn cũng chán ghét như tôi mà lạnh nhạt với chị đó, lẽ nào chị không nhận ra hay sao? Có cần tôi nói rõ hơn một chút hay không?"
Tô Duệ bị mấy lời này của Phí Anh làm cho mất bình tĩnh, thế nhưng cô ta cũng nhanh chóng lấy lại được phong độ của mình. Xét hiện tại thì bây giờ cô ta mới là người thắng thế so với cậu cho nên cũng rất tự tin mà nói.
"Phí Anh! Mày nghĩ Diệp Châu yêu mày thật đấy à? Đừng mơ mộng nữa, anh ấy là người như thế nào chúng ta chẳng phải quá rõ hay sao?"
Nói rồi Tô Duệ cúi người ghé sát vào tai Phí Anh mà nói, giọng điệu của cô ta quả thực là muốn làm người khác tổn thương tới chết.
"Diệp Châu thích phụ nữ, chắc là mày chưa biết anh ấy lúc ở trên giường nhiệt tình như thế nào đâu nhỉ? Loại như mày cũng đòi tranh giành với tao hay sao? Chẳng bao lâu nữa tao và anh ấy cũng sẽ kết hôn, lúc đấy hi vọng mày có thể buông bỏ đi. Mày muốn yêu tên đàn ông nào thì tùy nhưng tuyệt đối đừng cùng tao tranh giành Diệp Châu, bởi vì anh ấy sớm đã định đoạt là của tao rồi."
Tô Duệ nói xong mấy lời đả kích này thì hả lòng hả dạ vô cùng. Có điều lúc cô ta muốn đứng thẳng lưng để quay đầu bước vào thì bất ngờ bị Phí Anh túm lấy tóc mà kéo cho cúi gập cả người xuống.
"Nói tôi là loại mặt hàng gì?"
Tô Duệ bị Phí Anh kéo tóc thì đau đến nhắn mặt. Hai tay cô ta cố gắng tìm lấy tay cậu mà cấu véo phản kháng, miệng không kiềm được mà buông lời cay độc.
"Thứ đàn ông hèn hạ, dám lợi dụng tao không để ý phản ứng. Đàn ông như mày Diệp Châu mới thực chán ghét. Kết cục của mày ngày hôm nay là do mày tự mình tìm đừng oán than làm gì, mau bỏ tóc tao ra ngay."
"Chị bảo tôi hèn hạ cơ mà, thế thì tôi sẽ nắm tóc chị tới khi nào chị gập luôn cả người thành tật thì thôi. Chị có tư cách sỉ nhục tôi sao? Ai cho phép chị? Có phải leo được lên giường của anh ta thì liền nghĩ mình là bà hoàng?"
Tô Duệ muốn nói thêm vài câu nhưng cảm giác da đầu mình tê rần thì không khỏi khiếp sợ với sự cố chấp của Phí Anh. Hiện tại cô ta đang mang thai, nếu như cúi người như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ. Nếu chuyện mang thai bị lộ bây giờ thì kế hoạch coi như đổ sông đổ bể, nghĩ nhiều thành loạn cho nên lời nói cũng trở nên lộn xộn mà quờ quạng túm lấy tay cậu đánh tới tấp.
"Bỏ ra! Thằng đàn ông thối tha này, mày đang làm tao đau đấy, nếu để Diệp Châu biết nhất định sẽ..."
"Anh ta biết thì làm gì tôi? Tôi nói cho chị biết, hiện tại tôi giết anh ta còn được cho nên đừng bao giờ đem anh ta ra hù dọa tôi. Đừng chọc cho tôi điên lên nếu không chị gánh không nổi hậu quả đâu. Tôi đã không muốn đả động thì đừng có đụng tới tôi, nếu không tôi sẽ cho tất cả tan tành hết."
"Mày...bỏ ra! Đau quá! Đau chết mất!"
Phí Anh giống như bị khơi dậy cái ác trong người mình mà kéo mạnh thêm một cái nữa mới chịu bỏ tay ra khỏi tóc của Tô Duệ sau đó trừng mắt lên mà nói.
"Còn một điều nữa tôi muốn nói cho chị biết, hi vọng chị đừng quá đau buồn."
Tô Duệ một tay ôm đầu một tay thì siết chặt thành nắm đấm nhưng không dám động thủ với Phí Anh chỉ đứng một chỗ trừng mắt lên trông vô cùng căm phẫn. Phí Anh thấy Tô Duệ như thế thì cũng vớt vát lại được một chút hả hê trong lòng. Dù sao thì cậu cũng đã bị phản bội rồi cho nên nếu như làm cho người này ức chế như vậy cũng đáng lắm chứ. Nghĩ ngợi một lúc thì cậu đưa tay ra kéo lấy chiếc áo sơ mi mà cô ta đang mặc trên người siết đến nhàu.
"Chị mặc cái này vào người thấy tự hào lắm hả? Nói cho chị biết nhé, Diệp Châu còn từng dùng nó để lau chân cho tôi đấy. À không! Sauk hi làm tình xong anh ấy luôn luôn dùng áo của mình để lau mông cho tôi, lau thật sạch. Chị nghĩ mấy thứ áo quần mà anh ta mặc lên người hiện tại chỉ đơn giản là áo quần thôi sao? Không có đâu! Là mùi của tôi đấy. Đừng nói là giường, tôi và anh ta còn làm nhiều chuyện hơn chị tưởng tượng nhiều. Diệp Châu là người của tôi, cho dù có chết cũng không thay đổi được đâu. Chị có muốn biết anh ta lúc ở trên giường sẽ như thế nào hay không? Để tôi nói cho chị nghe một chút xem thử biểu hiện của anh ta đối với chúng ta có cái gì khác nhau. Muốn nghe không?"
Tô Duệ bị Phí Anh phản đòn lại thì chỉ biết đứng trừng mắt lên mà nhìn. Chẳng hiểu sao hiện tại cô ta lại có cảm giác mình đang bị hạ thấp vô cùng.
"Đồ điếm!"
Lời này thốt ra từ miệng Tô Duệ càng khiến cho Phí Anh hăng tiết hơn. Vậy nên cậu quyết tâm dùng hết thảy những lời thô thiển nhất có thể mà phản đòn lại. Mặt mũi gì tầm này nữa, kể từ lúc hôn Diệp Châu lần đầu tiên thì danh dự cũng chẳng còn mà giữ nữa chứ đừng nói là mặt mũi. Bọn họ còn không đơn thuần là hôn môi, thậm chí còn tiến đến bước cuối cùng rồi, đừng nói danh dự cùng mặt mũi ngay cả thân thể và mạng sống này có khi cũng chẳng còn thiết tha nữa.
"Tôi là điếm thì sao nào? Diệp Châu vẫn là chết mê chết mệt một thằng điếm như tôi, mỗi lần muốn làm tình thì một lần liền không đủ. Thằng điếm này vậy mà còn được ham muốn nhiều hơn một cô tiểu thư khuê các như chị không phải sao?"
Tô Duệ mặt hết xanh rồi lại trắng, cô ta không nghĩ tới Phí Anh vậy mà có thể nói ra những lời này. Càng không dám nghĩ tới bọn họ vậy mà đã thực sự ăn trái cấm rồi, có lẽ đó cũng là lý do khiến cho Diệp Châu dứt khoát với tâm ý của cô. Tô Duệ cả người đều run, thật sự muốn đem tên nam nhân trước mặt mình dẫm cho nát.
"Phí Anh! Tao khuyên mày đừng tự hủy hoại nhân phẩm của mình nữa, nó thực sự đã thối nát lắm rồi đấy. Là một thằng đàn ông mà có thể dạng chân ra cho một tên đàn ông khác làm thì vẻ vang lắm sao? Mày khoe như vậy có phải là sợ người khác không biết mày giống đàn bà à?"
Phí Anh ngửa cổ lên cười như điên dại mà hướng Tô Duệ nói.
"Là đàn bà thì thấp kém lắm hay sao mà chị phải đây nghiến hai chữ đàn bà như thế hả? Bây giờ tôi bảo anh ta dạng chân cho tôi làm thì anh ta cũng sẽ chiều tôi, tôi muốn thế nào thì liền như thế đó. Chị nói xem chị lên giường với một người làm tất cả mọi thứ để chiều chuộng tôi thì tự hào lắm à? Còn tưởng mình hơn người hay sao? Đồ giẻ rách!"
"Biến thái, bệnh hoạn!"
Phí Anh nhìn Tô Duệ bằng một ánh mắt tràn đầy địch ý cùng giễu cợt, giống như người đang thắng thế là cậu vậy.
"Biến thái, bệnh hoạn mà chị vẫn cố chấp đâm đầu vào giành giật thì chị tính là cái gì đây? Gọi là ngu đúng không?"
"Phí Anh! Mày ăn nói cho đàng hoàng, đừng để tôi phải nói cho ba mẹ mày biết."
Phí Anh nghe lời hù dọa này thì cười càng lớn mà hất mặt lên thách thức Tô Duệ. Thái độ này thực sự khiến người đối diện không biết phải làm cái gì chỉ đành ôm một cục tức nghẹn ứ cổ.
Bọn họ cự cãi qua lại, lớn tiếng cũng không ít nhưng vẫn không thấy Diệp Châu có bất cứ động tĩnh nào khiến trong lòng Phí Anh có chút bất an không rõ. Nói ra được mấy lời vừa rồi cũng thực không dễ dàng gì, đó giống như là bản năng vậy. Con người ai cũng vậy thôi, vượt qua giới hạn chịu đựng thì bất kể là chuyện gì cũng có thể làm được. Quả thực ban nãy cậu có ý định sẽ chết để kết thúc một kiếp ngu ngốc này của mình, thế nhưng chỉ vì Tô Duệ thách thức sự chịu đựng của cậu cho nên vô tình đã mang một Phí Anh chính gốc thuở ban sơ quay trở về. Một Phí Anh không biết khuất phục trước bất cứ điều gì cả.
"Ban nãy tôi thực sự đã muốn chọn cho mình một con đường mà không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai cả, nhưng mà chị biết không? Bởi vì cái ngu dốt của chị khiến tôi không cam tâm từ bỏ. Phí Anh này chính thức tuyên bố, Lý Diệp Châu cho dù có chết cũng phải chết trong tay tôi. Trừ phi tôi muốn từ bỏ nếu không anh ta không bao giờ chạy thoát khỏi tôi đâu. Còn một điều quan trọng nhất đó là Lý Diệp Châu kiếp này chỉ có thể thuộc về duy nhất một mình Phí Anh mà thôi. Là đồ của tôi thì đừng hòng ai giành được."
Phí Anh nói ra mấy lời này thì trực tiếp quay lưng bỏ đi mặc cho Tô Duệ đứng đó nửa ngày không kịp phản ứng lại. Nếu cuối cùng vẫn phải chọn giải thoát thì cậu nhất định phải có được thứ mà mình muốn, hơn nữa cái gì thuộc về cậu thì tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác. Nước mắt lần nữa không tự chủ mà rơi xuống ướt đẫm hai bên gò má, cậu run rẩy mà tự nắm lấy bàn tay mình đưa lên mặt cúi đầu đầy đau đớn.
Phí Anh thực sự không muốn làm tổn thương ai cả nhưng cuộc đời này bắt cậu phải như vậy. Cậu chẳng còn cách nào khác hơn là phải tự bảo vệ lấy chính bản thân mình. Hơn hết cậu phải bảo vệ cả tình yêu mà cậu đã đánh cược cả một cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.