Chương 64: Mỗi Người Trong Chúng Ta Nghĩ Những Gì
Nghiễm Ninh
08/07/2023
Phí Anh không kể cho Diệp Châu nghe chuyện cậu đã gặp mẹ Lý và bị bà
mắng chửi thậm tệ. Cậu biết thời gian này hắn vẫn điên cuồng tìm ra kẻ
đứng sau chuyện hội đồng cậu ở Kỳ Sơn Lý Gia cho nên không muốn thêm
gánh nặng cho hắn nữa. Thực ra cậu cũng vài lần nói rằng hắn hãy bỏ qua
đi nhưng hắn không chịu cho nên cũng mặc kệ hắn làm cho hả lòng hả dạ.
"Anh đến bệnh viện vài lần nhưng mà bọn nó không chịu khai ra."
"Thôi bỏ đi anh."
"Em đã ngăn cản anh mấy lần rồi nhưng em càng làm vậy thì anh càng không từ bỏ."
Phí Anh cũng không có cách nào khiến Diệp Châu bỏ ý định cho nên cũng bất lực mà thở dài.
"Cảnh sát cũng không can thiệp nữa, anh tự mình tìm hiểu như vậy có phải là đang tự làm khó mình không?"
"Không đâu! Anh tin là anh sẽ tìm ra nó sớm thôi."
"Vậy nếu như kẻ đứng đằng sau là người quen thì anh định thế nào?"
Diệp Châu cũng nghĩ đến vấn đề này rồi nhưng mà hắn lại tránh nhắc tới trước mặt Phí Anh. Thậm chí người mà hắn nghi ngờ lại càng không nên nhắc tên ra trước mặt cậu vì chắc chắn sẽ khiến cậu trở nên gay gắt.
"Sao anh im lặng? Em biết là anh cũng nghi ngờ ai đó rồi đúng không?"
"Anh Anh..."
"Em vẫn luôn nghĩ người dám đứng sau những chuyện này là Tô Duệ. Đó là phán đoán của em, còn anh tin hay không là chuyện của anh."
Diệp Châu không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Phí Anh vỗ về cho cậu ngủ. Thời gian vừa rồi bọn họ làm lành một chút thì tâm lý của hắn cũng nhẹ nhàng hơn, giấc ngủ cũng sâu hơn mọi khi cho nên cậu cũng muốn nhẫn nhịn một chút để cải thiện tình hình sức khỏe cho hắn. Nếu hắn không muốn nói nữa thì cậu cũng sẽ im lặng sau đó sẽ dùng hành động để quan tâm.
"Em sờ gì thế?"
"Sờ của anh được không? Nó đang dần cứng lên trong tay em đây này. Sống lâu mới biết hóa ra Lý Diệp Châu còn có thể cương khi sắc mặt không thay đổi cơ đấy. Nhưng mà lúc làm tình thì lại như con tắc kè...hmm"
"Tắc kè?"
"Ừm...biểu cảm thay đổi đến kinh ngạc, nhất là lúc anh sướng thì..."
Diệp Châu đưa tay xuống sờ mông Phí Anh sau đó mạnh tay bóp một cái mà gằn giọng hỏi.
"Thì làm sao?"
"Thì...trông dâm chết, nhìn thấy mà còn tưởng anh đang nghĩ sẽ sinh một lần vài đứa con."
"Em sinh cho anh à? Phải là em sinh mới được nha, một đứa thì ít quá nên phải sinh thêm. Anh làm ra nhiều tiền mà, em cứ việc sinh thoải mái, bao nhiêu đứa cũng nuôi."
Bọn họ nói chuyện một lúc lại bắt đầu mơ mộng về cuộc sống gia đình sau này. Diệp Châu thực sự muốn có mấy đứa con mang máu mủ của mình. Hắn cho rằng hắn sẽ vì những chuyện bản thân đã trải qua mà đối xử với con mình nhẹ nhàng hơn gấp bội. Nếu như có con gái hắn nhất định sẽ dành thời gian cùng Phí Anh đi học một lớp tâm lý bé gái để có thể hiểu con mình nhiều nhất có thể. Còn nếu sinh con trai hắn sẽ cho đứa nhỏ tùy sức phát huy khả năng của mình. Cho dù đứa nhỏ của hắn có không được giỏi giang như con nhà khác hắn vẫn sẽ vui vẻ để cho nó thể hiện những điều mà nó có thể làm.
"Em muốn có con gái hay con trai?"
"Em muốn có một bé gái, em muốn tự tay chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cuối tuần rảnh rỗi chúng ta sẽ đi mua váy công chúa cho con bé, mua thêm mấy đôi hài, còn có cả nơ kẹp tóc nữa. Nghĩ tới thôi là thấy con bé thật dễ thương rồi."
Diệp Châu khẽ hôn lên trán Phí Anh sau đó đặt tay lên bụng của cậu mà xoa.
"Con của chúng ta ở đây nhỉ? Chúng chắc là bé bằng hạt đậu."
"Em ước chúng có thể phát triển và được sinh ra, em cũng nghĩ cả tên cho đứa bé rồi."
"Tên là gì?"
"Là Văn Nhu, nhu trong ôn nhu, chính nhã có nghĩ là mềm dẻo trong cách cư xử, biết cư xử ôn hòa, biết cảm thông. Em muốn con của chúng ta sau này lớn lên phải là một người thật biết điều, không bao giờ đem người kém may mắn hơn mình ghét bỏ khinh thường."
Phí Anh thực sự không nghĩ những lời này lại chính là liều thuốc chữa lành hữu hiệu nhất dành cho Diệp Châu. Hắn thích nghe cậu nói về tương lai của hai người bởi vì mỗi lần hắn nghe được hắn lại có thêm động lực để tồn tại. Thậm chí hắn còn muốn tự mình bước ra khỏi bóng tối để có thể trở thành một người đàn ông trụ cột trong nhà, bất cứ điều gì cũng có thể đứng ra giải quyết và không cần phải chui rúc trong bóng tối của riêng mình.
"Anh Anh! Em chính là ánh sáng của đời anh. Anh thực sự muốn cảm ơn ông trời vì đã khiến anh được yêu em. Tình cảm năm đó cứ ngỡ là đơn phương thất bại nhưng cuối cùng cũng được đáp lại. Hãy ở bên cạnh anh như vậy được không? Đừng bỏ rơi anh được không?"
"Với điều kiện anh phải đối với em một lòng. Em không thể bỏ phí cuộc đời của mình cho một kẻ không chung thủy được. Chỉ cần anh một lòng với em thì dù có chết em cũng sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình."
"Anh một lòng với em, anh dám lấy mạng sống của mình để chứng minh. Với cả anh kiếm tiền nhanh lắm, em cứ xài tiền của anh đi được không?"
"Được rồi! Vẫn chưa qua thời gian thử thách mà, đừng nói chuyện sống chết nữa, nghe sợ lắm!"
Phí Anh xem như lại cho mình một cơ hội nhẹ dạ cả tin tên trúc mã này một lần nữa. Thực ra thì cậu cũng không toan tính thiệt hơn đâu, chỉ là lúc giận cậu sẽ nói nặng lời để dằn mặt Diệp Châu thôi. Chắc là hắn cũng không biết rằng cậu là một người một khi đã yêu rồi thì sẽ không cảm thấy hối hận. Cho dù sau này kết cục chẳng ra gì đi nữa thì cậu cũng cảm thấy những ngày còn bên nhau chính là ngày mà cậu dám nghĩ dám làm. Có thể hối hận vì kết thúc sớm hay muộn nhưng sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu một người thật tâm.
Ngọt ngào chẳng tày gang khi mà chuyện náo loạn của Phí Anh ở Lỳ Sơn Lý Gia đến tai của ba Lý. Ông bắt đầu cảm thấy không thể dung túng thêm cho Diệp Châu ở bên ngoài được nữa mà làm mọi cách để đốc thúc hắn kết hôn càng sớm càng tốt.
"MÌnh ép nó kết hôn liệu nó có nghe lời không mà tự tin thế?"
"Nó phải kết hôn, nó dám cãi lời thì tôi sẽ trừng trị nó."
"Lại đánh nó nữa sao? Ngoài việc đánh nó thì mình còn cái gì khác để thể hiện không?"
Ba Lý không muốn nhưng mà trong lòng cũng đã tính đến chuyện phải dùng Phí Anh để bắt Diệp Châu phải thỏa hiệp. ông nghĩ chuyện này xem như là tàn nhẫn một chút với con trai nhưng đổi lại cho hắn được một tương lai tốt hơn.
"Tôi có nên đi gặp thằng láo toét kia không?"
"Ý mình là Phí Anh sao?"
"Phải! Tôi nghĩ tôi cần phải gặp nó một lần để nói cho nó hiểu vấn đề chứ. Chúng ta cứ im lặng thế này chúng nó lại tưởng chúng nó hay rồi ngày càng không xem ai ra gì."
Mẹ Lý cảm thấy chuyện ba Lý chủ động gặp Phí Anh xem như là biện pháp tốt nhưng bà vẫn sợ Diệp Châu phản ứng gay gắt. Theo như những gì mà bà thấy thì hiện tại Diệp Châu xem Phí Anh như ông trời, bất cứ ai động đến cậu thì hắn cũng đều tỏ thái độ ra mặt. Chỉ sợ lần gặp mặt này của ba Lý và Phí Anh diễn ra sẽ khiến cho mối quan hệ giữa hai cha con hắn ngày càng tệ.
"Phí Anh nó cũng ghê gớm, mình đi gặp nó không biết Diệp Châu sẽ bị nó tác động điều gì để chống đối gia đình."
"Nó dám sao?"
"Thằng bé đó cái gì nó cũng dám làm, tôi đã đến gặp nó mấy lần nhưng mà thái độ của nó vốn dĩ không hề biết hối cải là gì cả. Vài lần nó còn ngang nhiên chèn ép Duệ Duệ, ngay cả khi con bé mang thai nó cũng không tha."
Ba Lý xua tay sau đó chậc lưỡi một cái tỏ vẻ ghét bỏ mà nói.
"Tại sao càng ngày nó lại càng khiến người ta ghét thế nhỉ? Chẳng lẽ ngày xưa nhà chúng ta đối xử với nó không đủ tốt à?"
"Làm sao mà tôi biết được, nó càng lớn lại càng thay tâm đổi tính. Ngay cả Diệp Châu mà nó còn dụ dỗ thì mình nghĩ xem nó có còn là Anh Anh ngày xưa không?"
"Là nhà bên kia chiều chuộng nó quá mức nên mới thành ra như thế."
"Chứ còn gì nữa, uổng công thương yêu hai đứa con của họ như con cái trong nhà để rồi chúng lại quay lại phá nát cái gia đình này."
"Hừm!"
Phí Dĩnh vẫn cùng với Diệp Châu không ngừng tìm cách để lấy thông tin từ những tên đã hội đồng Phí Anh. Hai người bằng tuổi nhau, hơn nữa còn là bạn thân cho nên đô lúc cảm thấy làm việc khá ăn ý. Diệp Châu cũng không cảm thấy áp lực khi ở cùng cới Phí Dĩnh, chỉ là hắn không thể tâm sự với anh nhiều như xưa nữa.
"Tao nói cái này được không?"
"Ừ!"
"Mày vẫn còn uống thuốc phải không? Mấy cái thuốc đó có thể đừng sử dụng nhiều được không? Tao cảm thấy nó sẽ không tốt lắm đâu vậy nên là hạn chế chút đi."
Diệp Châu biết Phí Dĩnh nói về vấn đề gì cho nên cũng không có ý định trả lời. Hắn cũng không hiểu là anh nhắc về chuyện này với mục d8ich1 gì nhưng mà tình trạng của bản thân bị người khác biết rõ khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
"Đừng có dè chừng tao làm gì? Tao làm mọi thứ đều là vì Anh Anh thôi, mày khỏi!"
"Vậy mày hỏi chyện đó để làm gì?"
"Vì Anh Anh lo cho mày cho nên nó đã làm hết sức có thể để mày có thể cải thiện lại tinh thần mà không cần sử dụng tới thuốc chống trầm...à ừ...cảm."
Diệp Châu nghe Phí Dĩnh nói như vậy thì trong lòng có chút ấm áp. Thực ra hắn cũng đã ngưng thuốc một thời gian rồi vì cảm thấy tinh thần hắn rất tốt. Đương nhiên là chỉ khi hắn ở bên cạnh Phí Anh thì mới có thể sinh ra cái bản năng muốn thay đổi bản thân của mình. Hắn không thể nói ra cho mọi người biết nhưng hắn nghĩ Phí Anh chính là liều thuốc duy nhất mà hắn cần.
"Tao biết Anh Anh đã vì tao mà che giấu rất nhiều chuyện."
"Chuyện mẹ của mày đến tìm Anh Anh mấy hôm trước chắc là mày không biết đâu nhỉ?"
"Có sao? Đến lúc nào? Sao mày biết?"
Phí Dĩnh thở dài một lượt sau đó mới nhìn đến Diệp Châu mà nói.
"Tao cũng không hiểu rốt cuộc hai bác bên nhà cảm thấy gét bỏ Anh Anh đến mức nào mà có thể nói những lời nặng nề như vậy với nó nữa. Tao là người được nghe lại câu chuyện nhưng mà còn cảm thấy tự ái kinh khủng đây này. Tao đã vì chuyện này mà đánh anh Phong...à ừ...quên mẹ mất...không có!"
"Mày dám đánh anh Phong à? Anh trai tao cho mày đánh anh ấy sao?"
"Có đâu! Tao làm sao mà đánh anh ấy được, mày nghe nhầm ý. Mẹ mày thằng lãng tai!"
Diệp Châu tuy không cự cãi với Phí Dĩnh nhưng mà hắn chắc chắn là hắn nghe rất rõ. Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng mấy, chuyện mà hắn quan tâm bây giờ đó là vì sao mà Phí Dĩnh biết chuyện mẹ hắn đến tìm Phí Anh. Hắn biết Phí Anh sẽ không chịu kể ra những chuyện như vậy cho anh mình nghe đâu, tại vì cậu cũng là một đứa em rất sợ anh mình lo lắng.
"Sao mày biết mẹ tao đến tìm Anh Anh?"
"Thằng chó Kính Đằng mách lẻo."
"Mày gặp nó sao? Ao mà mày biết mà gặp nó?"
Phí Dĩnh không muốn Diệp Châu lại bốc hỏa vì ghen tuông cho nên cũng ậm ừ mãi mới nói. Anh cũng không ưa gì Trần Kính Đằng nhưng mà lần này thì cũng xem như hắn có tí lương tâm.
"Thằng khốn đó tự liên lạc cho tao, nó nói hôm mẹ mày đến tìm Anh Anh thì nó cũng ở đó."
"Cùng ở đó? Ở cùng với Anh Anh sao?"
"Mày đừng có dùng cái mặt ghen tuông hãm tài này mà nói chuyện với tao. Mày mà về dằn vặt Anh Anh vì chuyện này thì tao giết mày luôn đó nghe chưa. Còn muốn nghe thì im miệng vào để tao nói, nếu cảm thấy không nghe được thì biến!"
Diệp Châu nghe lời đe dọa này của Phí Dĩnh thì cũng cố gắng tiết chế lại một chút. Hắn cảm thấy không thể nào tiêu hóa được Trần Kính Đằng cho nến hễ cứ có ai nhắc đến thì hắn đều cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Thằng đó nó không có gì với Anh Anh cả. Nó chỉ là thằng thích lấn lướt người khác thôi. Nó nói là hôm đó mẹ của mày đến mắng Anh Anh chuyện gì đó liên quan đến đàn ông. Nó bảo mẹ mày nói cái gì mà Anh Anh cùng với mấy gã đàn ông gian tình lấp liếm ở sau lưng mày, lại còn nghĩ nó và Anh Anh đang gian díu nên đánh thằng bé mấy cái. Tao nghĩ là có người giật dây cho mẹ mày biết vụ của Anh Anh ở Kỳ Sơn Lý Gia rồi. rất có thể cậu chuyện đã được kể theo một cách khác mà chúng ta không ngờ tới."
"Tô Duệ...là cô ta!"
"Đệt! Cùng suy nghĩ quá luôn. Tao thực sự là không thể nghĩ ra bất cứ ai ngoài con hồ ly đó đứng sau vụ này nữa. Chỉ có nó mới dám làm mọi chuyện kinh khủng thế thôi. Còn nhớ vụ mấy tấm hình bị phát tán chứ? Là nó làm đấy! Tao có thể lấy tính mạng ra thề là lời tao nói hoàn toàn là thật. Kể cả chuyện con nhỏ đó lừa mày chuyện trở về Mỹ và cả cái thai kia nữa."
"Mẹ kiếp!"
Phí Dĩnh còn chưa kịp nói hết câu chuyện thì Diệp Châu đã tức tốc chạy đi khiến anh chỉ còn biết đứng thở dài.
"Mày lại ngu nữa rồi, mày nghĩ là mày sẽ làm được gì con phù thùy đó khi mà nó đang mang thai chứ. Cầu cho mày không bị bác Lý đánh đòn thêm trận nào nữa."
Đúng như những lời mà Phí Dĩnh dự đoán, Diệp Châu trờ về nhà để tìm Tô Duệ nói chuyện. Hắn cũng trải qua quá nhiều lần bị chèn ép bởi chính cha mẹ của mình rồi cho nên giờ phút này hắn cảm thấy mọi thứ chẳng có gì cần phải dè chừng cả.
"Tô Duệ! Mau ra đây!"
"Diệp Châu! Con làm cái gì mà quát ầm ĩ lên vậy?"
"Tô Duệ đâu rồi mẹ? Cô ta đâu rồi?"
Mẹ Lý thấy Diệp Châu hừng hừng lửa giận như vậy mà tìm Tô Duệ thì biết là có chuyện không lành rồi. Trong đầu bà ngay lập tức nghĩ đến Phí Anh đã to nhỏ với hắn để hắn trở về kiếm chuyện với người nhà.
"Con lại muốn làm gì con bé nữa? Nó đang mang thai con của con đấy, con còn không biết suy nghĩ nữa sao? Lại vì thằng ranh kia mà về đây xéo xắt với gia đình phải không? Sao mà con ngu si quá vậy hả Diệp Châu? Rốt cuộc thì nó cho con ăn phải bùa bả gì mà con nghe lời nó như vậy? Nó nó sai cũng là đúng phải không? Đối với con tất cả người của nhà họ Lý đều sau hết có phải không?"
"Cô ta không phải người nhà họ Lý!"
"Con nói cái gì?"
"Cô ta không phải người nhà họ Lý, cũng không là gì của con hết."
Nói rồi Diệp Châu không đợi Tô Diệ xuất hiện mà lao thằng lên lầu hướng đến phòng của cô ta gõ cửa liên hồi.
"Cô bước ra đây ngay!"
"Diệp Châu! Con điên rồi à?"
Diệp Châu không để ý đến lời của mẹ Lý mà điên cuồng gõ cửa phòng của Tô Duệ. Mấy ngày hôm nay hắn đã nghi ngờ đến khả năng cô ta đứng sau vụ của Phí Anh nhưng lại không thể cứ thế buộc tội. Hôm nay hắn nghe Phí Dĩnh kể về cuộc gặp mặt của mẹ hắn và Phí Anh thì hắn thực sự tin nghi ngờ của hắn là thật.
Tô Duệ ở trong phòng nghe Diệp Châu gõ cửa điên cuồng như vậy thì cũng sợ đến tái cả mặt đi. Cô ta biết là hôm nay sẽ không thể thoát khỏi phải nghe hắn chất vấn vì thế cố tình câu giờ ở trong phòng để nghĩ kế sách ứng phó.
Sau một hồi để Diệp Châu kiên nhẫn ở ngoài réo gọi thí Tô Diệ cũng chịu bước ra với một gương mặt rũ rượi và lấm lem nước mắt. Không đợi hắn lên tiếng, cô ta đã ngay lập tức cướp lời.
"Anh lại ở ngoài kia nghe Phí Anh to nhỏ điều gì rồi lại trở về đây dằn vặt em phải không? Anh nhìn em đi! Em bây giờ bụng mang dạ chửa, khó khăn mệt mỏi đủ đường mà sao anh không nghĩ cho em? Em cứ nghĩ là anh trở về đây để thăm em và con, cho dù chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi thôi em cũng thấy vui. Vậy mà anh thì sao? Anh trở về đây chỉ để lớn tiếng quát nạt em như vậy sao?"
"Im đi! Cô đừng có giở cái trò lấy lòng thương hại với người nhà của tôi nữa. Cô đã làm những gì thì hãy thú nhận đi, đừng có để đến lúc tôi lật bộ mặt thật của cô ra thì sẽ khó coi lắm."
"Em đã làm gì chứ? Em đã làm cái gì?"
Tô Duệ diễn xuất đúng là không chê vào đâu được. Ngay tại thời điểm cô nắm lấy cồ áo Diệp Châu rồi hét lớn rằng mình đã làm cái gì sai đã thành công khiến mọi người đồng cảm. Bọn họ cảm thấy người phụ nữ trẻ tuổi này thật đáng thương. Cô ta phải trải qua bao nhiêu uất hận, phải nhẫn nhịn nhìn chồng sắp cưới của mình ở bên ngoài cùng với nhân tình mà không làm gì được. Đến khi cái thai đã lớn lại chỉ nhận được những lời buộc tội từ người đã biến mình thành thế này thì bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Họ còn ước cô ta có thể mạnh tay hơn một chút, đem nhị thiếu gia của nhà họ Lý chỉnh đến không còn mặt mũi.
Tất nhiên là mẹ Lý không thể nào bỏ mặc cô con dâu quý hóa của mình được. Bà cùng với một vài người làm trong nhà đứng về phí Tô Diệ săn sóc rồi thằng tay chỉ vào Diệp Châu cảnh cáo.
"Mẹ cảnh cáo con thêm lần này nữa, nếu còn còn vì thằng Phí Anh kia mà làm ảnh hường đến Duệ Diệ và đứa trẻ thì mẹ sẽ không để yên cho nó đâu. Mẹ sẽ dùng biện pháp mạnh nếu như con và nó tiếp tục phớt lờ đi những cảnh báo của cha mẹ."
Diệp Châu thấy mẹ Lý đứng về phía Tô Duệ thì uất ức đến độ muốn động thủ với cô ta. Hắn thực sự bất lực bởi vì người nhà hắn sống chết không tin hắn chỉ vì hắn co quan hệ yêu đương với Phí Anh. Còn cô ta thì làm đủ trò vẫn chiếm được lòng tin của họ, thậm chí họ còn sẵn sàng bảo vệ cho cô ta mà không cần xem mọi chuyện đúng sai thế nào.
"Mẹ hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì với Anh Anh? Hỏi cô ta xem cô ta đã cho mấy thằng đàn ông kia bao nhiêu tiền để bọn chúng đem Anh Anh đối xử như vậy? Trong mắt mọi người Anh Anh là cái gì vậy? Em ấy vốn dĩ xuất thân trong gia đình đâu phải túng quẫn đến mức phải làm mấy cái trò đó? Cho dù em ấy có phản bội con thì cũng chẳng tìm mấy kẻ côn đồ đó để mà dây dưa đâu. Chẳng lẽ việc con và Anh Anh ở bên nhau xấu xa đến mức khiến mọi người nghĩ em ấy cũng là một người dưới đáy xã hội à? Là ai đồn đại? Là ai đồn đại để tới tai cô ta? Họ đồn đại ở chính nơi con quản lý mà con không biết, phải đợi cô ta đến thì mới biết sao? Mẹ đừng có mắng chửi con nói chuyện vô lý, rằng không dưng con lại trở về đây tìm cô ta bắt bẻ. Nếu cô ta không làm thì ai làm? Nếu không phải cô ta làm thì là ai? Chừng nào cô ta chứng minh được chuyện đó không phải là cô ta làm thì con sẽ thay đổi suy nghĩ của mình và trở về đây xin lỗi cô ta. Còn mọi người muốn tin một con người xảo trá thế này thì cứ việc tin đi."
Diệp Châu nói một mạch như vậy khiến không ai trong nhà có thể xen vào được. Mà mục đích của hắn hôm nay trở về cũng là muốn nói rõ quan điểm của mình. Mặc cho ai tin hay không tin hắn cũng không quan tâm, chỉ cần họ hiểu hắn đối với Tô Duệ không có nửa điểm nguyện ý và chuyện kết hôn là chuyện mà hắn không bao giờ muốn thực hiện.
Diệp Châu giõi nhẫn nhịn nhưng một khi hắn đã muốn làm điều gì đó thì không một ai có thể cản hắn được. Hắn về nhà họ Lý làm loạn xong rồi rời đi, mặc kệ người ta mắng chửi hắn tệ bạc với vợ con.
"Thật nực cười! Mình thực sự không phải là người nhà họ Lý sao?"
Chuyện Diệp Châu trở về nhà làm loại vì Phí Anh đã đến tai ba Lý và Diệp Phong. Diệp Phong thì không càm thấy quá bất ngờ vì anh nghĩ sớm muộn Diệp Châu cũng sẽ không thể kìm được mà đi tìm người hỏi chuyện. Chỉ là anh không nghĩ Tô Duệ lại tâm cơ đến mức đó cho nên suy nghĩ cũng có chút khác với hắn và Phí Dĩnh.
"Sao em cứ có cảm giác anh vẫn bênh vực cho con hồ ly đó thế?"
"Ahh...đừng có đánh anh, anh không có bênh vực, chì là mọi chuyện chưa rõ ràng anh không muốn phán xét."
"Anh lúc nào cũng thích đóng vai một người hoàn hảo cả. Anh định bỏ mặc cho bọn em đi đấu tranh đến cái danh dự cũng bị xé tanh bành sao?"
Diệp Phong hiện tại lại có công việc mới đó là dỗ dành Phí Dĩnh. Bọn họ bây giờ không dám qua đêm ở bên ngoài nhiều nữa cho nên đã bắt đầu mánh khóe tìm kiếm chỗ hẹn hò kín đáo nhất có thể để giái quyết nhu cầu của mình rồi.
"Anh vì chuyện này mà mua hẳn một căn chung cư kế bên trụ sở làm việc của em luôn à?"
"Phải đó! Nghỉ trưa anh sẽ chạy đến đó, em cũng lạm quyền một chút đi. Chúng ta sẽ đổi địa điểm để không bị dòm ngó, dù sao thì chuyện này cũng không thể bại lộ."
Phí Dĩnh giả vờ cười một cái sau đó nhìn thằng vào mắt Diệp Phong mà hỏi.
"Có phải chị Tiểu Nhiệm sắp tới sẽ trở về nước và ở trong căn hộ ở ngoại ô của anh đúng không?"
"Anh đến bệnh viện vài lần nhưng mà bọn nó không chịu khai ra."
"Thôi bỏ đi anh."
"Em đã ngăn cản anh mấy lần rồi nhưng em càng làm vậy thì anh càng không từ bỏ."
Phí Anh cũng không có cách nào khiến Diệp Châu bỏ ý định cho nên cũng bất lực mà thở dài.
"Cảnh sát cũng không can thiệp nữa, anh tự mình tìm hiểu như vậy có phải là đang tự làm khó mình không?"
"Không đâu! Anh tin là anh sẽ tìm ra nó sớm thôi."
"Vậy nếu như kẻ đứng đằng sau là người quen thì anh định thế nào?"
Diệp Châu cũng nghĩ đến vấn đề này rồi nhưng mà hắn lại tránh nhắc tới trước mặt Phí Anh. Thậm chí người mà hắn nghi ngờ lại càng không nên nhắc tên ra trước mặt cậu vì chắc chắn sẽ khiến cậu trở nên gay gắt.
"Sao anh im lặng? Em biết là anh cũng nghi ngờ ai đó rồi đúng không?"
"Anh Anh..."
"Em vẫn luôn nghĩ người dám đứng sau những chuyện này là Tô Duệ. Đó là phán đoán của em, còn anh tin hay không là chuyện của anh."
Diệp Châu không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Phí Anh vỗ về cho cậu ngủ. Thời gian vừa rồi bọn họ làm lành một chút thì tâm lý của hắn cũng nhẹ nhàng hơn, giấc ngủ cũng sâu hơn mọi khi cho nên cậu cũng muốn nhẫn nhịn một chút để cải thiện tình hình sức khỏe cho hắn. Nếu hắn không muốn nói nữa thì cậu cũng sẽ im lặng sau đó sẽ dùng hành động để quan tâm.
"Em sờ gì thế?"
"Sờ của anh được không? Nó đang dần cứng lên trong tay em đây này. Sống lâu mới biết hóa ra Lý Diệp Châu còn có thể cương khi sắc mặt không thay đổi cơ đấy. Nhưng mà lúc làm tình thì lại như con tắc kè...hmm"
"Tắc kè?"
"Ừm...biểu cảm thay đổi đến kinh ngạc, nhất là lúc anh sướng thì..."
Diệp Châu đưa tay xuống sờ mông Phí Anh sau đó mạnh tay bóp một cái mà gằn giọng hỏi.
"Thì làm sao?"
"Thì...trông dâm chết, nhìn thấy mà còn tưởng anh đang nghĩ sẽ sinh một lần vài đứa con."
"Em sinh cho anh à? Phải là em sinh mới được nha, một đứa thì ít quá nên phải sinh thêm. Anh làm ra nhiều tiền mà, em cứ việc sinh thoải mái, bao nhiêu đứa cũng nuôi."
Bọn họ nói chuyện một lúc lại bắt đầu mơ mộng về cuộc sống gia đình sau này. Diệp Châu thực sự muốn có mấy đứa con mang máu mủ của mình. Hắn cho rằng hắn sẽ vì những chuyện bản thân đã trải qua mà đối xử với con mình nhẹ nhàng hơn gấp bội. Nếu như có con gái hắn nhất định sẽ dành thời gian cùng Phí Anh đi học một lớp tâm lý bé gái để có thể hiểu con mình nhiều nhất có thể. Còn nếu sinh con trai hắn sẽ cho đứa nhỏ tùy sức phát huy khả năng của mình. Cho dù đứa nhỏ của hắn có không được giỏi giang như con nhà khác hắn vẫn sẽ vui vẻ để cho nó thể hiện những điều mà nó có thể làm.
"Em muốn có con gái hay con trai?"
"Em muốn có một bé gái, em muốn tự tay chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cuối tuần rảnh rỗi chúng ta sẽ đi mua váy công chúa cho con bé, mua thêm mấy đôi hài, còn có cả nơ kẹp tóc nữa. Nghĩ tới thôi là thấy con bé thật dễ thương rồi."
Diệp Châu khẽ hôn lên trán Phí Anh sau đó đặt tay lên bụng của cậu mà xoa.
"Con của chúng ta ở đây nhỉ? Chúng chắc là bé bằng hạt đậu."
"Em ước chúng có thể phát triển và được sinh ra, em cũng nghĩ cả tên cho đứa bé rồi."
"Tên là gì?"
"Là Văn Nhu, nhu trong ôn nhu, chính nhã có nghĩ là mềm dẻo trong cách cư xử, biết cư xử ôn hòa, biết cảm thông. Em muốn con của chúng ta sau này lớn lên phải là một người thật biết điều, không bao giờ đem người kém may mắn hơn mình ghét bỏ khinh thường."
Phí Anh thực sự không nghĩ những lời này lại chính là liều thuốc chữa lành hữu hiệu nhất dành cho Diệp Châu. Hắn thích nghe cậu nói về tương lai của hai người bởi vì mỗi lần hắn nghe được hắn lại có thêm động lực để tồn tại. Thậm chí hắn còn muốn tự mình bước ra khỏi bóng tối để có thể trở thành một người đàn ông trụ cột trong nhà, bất cứ điều gì cũng có thể đứng ra giải quyết và không cần phải chui rúc trong bóng tối của riêng mình.
"Anh Anh! Em chính là ánh sáng của đời anh. Anh thực sự muốn cảm ơn ông trời vì đã khiến anh được yêu em. Tình cảm năm đó cứ ngỡ là đơn phương thất bại nhưng cuối cùng cũng được đáp lại. Hãy ở bên cạnh anh như vậy được không? Đừng bỏ rơi anh được không?"
"Với điều kiện anh phải đối với em một lòng. Em không thể bỏ phí cuộc đời của mình cho một kẻ không chung thủy được. Chỉ cần anh một lòng với em thì dù có chết em cũng sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình."
"Anh một lòng với em, anh dám lấy mạng sống của mình để chứng minh. Với cả anh kiếm tiền nhanh lắm, em cứ xài tiền của anh đi được không?"
"Được rồi! Vẫn chưa qua thời gian thử thách mà, đừng nói chuyện sống chết nữa, nghe sợ lắm!"
Phí Anh xem như lại cho mình một cơ hội nhẹ dạ cả tin tên trúc mã này một lần nữa. Thực ra thì cậu cũng không toan tính thiệt hơn đâu, chỉ là lúc giận cậu sẽ nói nặng lời để dằn mặt Diệp Châu thôi. Chắc là hắn cũng không biết rằng cậu là một người một khi đã yêu rồi thì sẽ không cảm thấy hối hận. Cho dù sau này kết cục chẳng ra gì đi nữa thì cậu cũng cảm thấy những ngày còn bên nhau chính là ngày mà cậu dám nghĩ dám làm. Có thể hối hận vì kết thúc sớm hay muộn nhưng sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu một người thật tâm.
Ngọt ngào chẳng tày gang khi mà chuyện náo loạn của Phí Anh ở Lỳ Sơn Lý Gia đến tai của ba Lý. Ông bắt đầu cảm thấy không thể dung túng thêm cho Diệp Châu ở bên ngoài được nữa mà làm mọi cách để đốc thúc hắn kết hôn càng sớm càng tốt.
"MÌnh ép nó kết hôn liệu nó có nghe lời không mà tự tin thế?"
"Nó phải kết hôn, nó dám cãi lời thì tôi sẽ trừng trị nó."
"Lại đánh nó nữa sao? Ngoài việc đánh nó thì mình còn cái gì khác để thể hiện không?"
Ba Lý không muốn nhưng mà trong lòng cũng đã tính đến chuyện phải dùng Phí Anh để bắt Diệp Châu phải thỏa hiệp. ông nghĩ chuyện này xem như là tàn nhẫn một chút với con trai nhưng đổi lại cho hắn được một tương lai tốt hơn.
"Tôi có nên đi gặp thằng láo toét kia không?"
"Ý mình là Phí Anh sao?"
"Phải! Tôi nghĩ tôi cần phải gặp nó một lần để nói cho nó hiểu vấn đề chứ. Chúng ta cứ im lặng thế này chúng nó lại tưởng chúng nó hay rồi ngày càng không xem ai ra gì."
Mẹ Lý cảm thấy chuyện ba Lý chủ động gặp Phí Anh xem như là biện pháp tốt nhưng bà vẫn sợ Diệp Châu phản ứng gay gắt. Theo như những gì mà bà thấy thì hiện tại Diệp Châu xem Phí Anh như ông trời, bất cứ ai động đến cậu thì hắn cũng đều tỏ thái độ ra mặt. Chỉ sợ lần gặp mặt này của ba Lý và Phí Anh diễn ra sẽ khiến cho mối quan hệ giữa hai cha con hắn ngày càng tệ.
"Phí Anh nó cũng ghê gớm, mình đi gặp nó không biết Diệp Châu sẽ bị nó tác động điều gì để chống đối gia đình."
"Nó dám sao?"
"Thằng bé đó cái gì nó cũng dám làm, tôi đã đến gặp nó mấy lần nhưng mà thái độ của nó vốn dĩ không hề biết hối cải là gì cả. Vài lần nó còn ngang nhiên chèn ép Duệ Duệ, ngay cả khi con bé mang thai nó cũng không tha."
Ba Lý xua tay sau đó chậc lưỡi một cái tỏ vẻ ghét bỏ mà nói.
"Tại sao càng ngày nó lại càng khiến người ta ghét thế nhỉ? Chẳng lẽ ngày xưa nhà chúng ta đối xử với nó không đủ tốt à?"
"Làm sao mà tôi biết được, nó càng lớn lại càng thay tâm đổi tính. Ngay cả Diệp Châu mà nó còn dụ dỗ thì mình nghĩ xem nó có còn là Anh Anh ngày xưa không?"
"Là nhà bên kia chiều chuộng nó quá mức nên mới thành ra như thế."
"Chứ còn gì nữa, uổng công thương yêu hai đứa con của họ như con cái trong nhà để rồi chúng lại quay lại phá nát cái gia đình này."
"Hừm!"
Phí Dĩnh vẫn cùng với Diệp Châu không ngừng tìm cách để lấy thông tin từ những tên đã hội đồng Phí Anh. Hai người bằng tuổi nhau, hơn nữa còn là bạn thân cho nên đô lúc cảm thấy làm việc khá ăn ý. Diệp Châu cũng không cảm thấy áp lực khi ở cùng cới Phí Dĩnh, chỉ là hắn không thể tâm sự với anh nhiều như xưa nữa.
"Tao nói cái này được không?"
"Ừ!"
"Mày vẫn còn uống thuốc phải không? Mấy cái thuốc đó có thể đừng sử dụng nhiều được không? Tao cảm thấy nó sẽ không tốt lắm đâu vậy nên là hạn chế chút đi."
Diệp Châu biết Phí Dĩnh nói về vấn đề gì cho nên cũng không có ý định trả lời. Hắn cũng không hiểu là anh nhắc về chuyện này với mục d8ich1 gì nhưng mà tình trạng của bản thân bị người khác biết rõ khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
"Đừng có dè chừng tao làm gì? Tao làm mọi thứ đều là vì Anh Anh thôi, mày khỏi!"
"Vậy mày hỏi chyện đó để làm gì?"
"Vì Anh Anh lo cho mày cho nên nó đã làm hết sức có thể để mày có thể cải thiện lại tinh thần mà không cần sử dụng tới thuốc chống trầm...à ừ...cảm."
Diệp Châu nghe Phí Dĩnh nói như vậy thì trong lòng có chút ấm áp. Thực ra hắn cũng đã ngưng thuốc một thời gian rồi vì cảm thấy tinh thần hắn rất tốt. Đương nhiên là chỉ khi hắn ở bên cạnh Phí Anh thì mới có thể sinh ra cái bản năng muốn thay đổi bản thân của mình. Hắn không thể nói ra cho mọi người biết nhưng hắn nghĩ Phí Anh chính là liều thuốc duy nhất mà hắn cần.
"Tao biết Anh Anh đã vì tao mà che giấu rất nhiều chuyện."
"Chuyện mẹ của mày đến tìm Anh Anh mấy hôm trước chắc là mày không biết đâu nhỉ?"
"Có sao? Đến lúc nào? Sao mày biết?"
Phí Dĩnh thở dài một lượt sau đó mới nhìn đến Diệp Châu mà nói.
"Tao cũng không hiểu rốt cuộc hai bác bên nhà cảm thấy gét bỏ Anh Anh đến mức nào mà có thể nói những lời nặng nề như vậy với nó nữa. Tao là người được nghe lại câu chuyện nhưng mà còn cảm thấy tự ái kinh khủng đây này. Tao đã vì chuyện này mà đánh anh Phong...à ừ...quên mẹ mất...không có!"
"Mày dám đánh anh Phong à? Anh trai tao cho mày đánh anh ấy sao?"
"Có đâu! Tao làm sao mà đánh anh ấy được, mày nghe nhầm ý. Mẹ mày thằng lãng tai!"
Diệp Châu tuy không cự cãi với Phí Dĩnh nhưng mà hắn chắc chắn là hắn nghe rất rõ. Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng mấy, chuyện mà hắn quan tâm bây giờ đó là vì sao mà Phí Dĩnh biết chuyện mẹ hắn đến tìm Phí Anh. Hắn biết Phí Anh sẽ không chịu kể ra những chuyện như vậy cho anh mình nghe đâu, tại vì cậu cũng là một đứa em rất sợ anh mình lo lắng.
"Sao mày biết mẹ tao đến tìm Anh Anh?"
"Thằng chó Kính Đằng mách lẻo."
"Mày gặp nó sao? Ao mà mày biết mà gặp nó?"
Phí Dĩnh không muốn Diệp Châu lại bốc hỏa vì ghen tuông cho nên cũng ậm ừ mãi mới nói. Anh cũng không ưa gì Trần Kính Đằng nhưng mà lần này thì cũng xem như hắn có tí lương tâm.
"Thằng khốn đó tự liên lạc cho tao, nó nói hôm mẹ mày đến tìm Anh Anh thì nó cũng ở đó."
"Cùng ở đó? Ở cùng với Anh Anh sao?"
"Mày đừng có dùng cái mặt ghen tuông hãm tài này mà nói chuyện với tao. Mày mà về dằn vặt Anh Anh vì chuyện này thì tao giết mày luôn đó nghe chưa. Còn muốn nghe thì im miệng vào để tao nói, nếu cảm thấy không nghe được thì biến!"
Diệp Châu nghe lời đe dọa này của Phí Dĩnh thì cũng cố gắng tiết chế lại một chút. Hắn cảm thấy không thể nào tiêu hóa được Trần Kính Đằng cho nến hễ cứ có ai nhắc đến thì hắn đều cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Thằng đó nó không có gì với Anh Anh cả. Nó chỉ là thằng thích lấn lướt người khác thôi. Nó nói là hôm đó mẹ của mày đến mắng Anh Anh chuyện gì đó liên quan đến đàn ông. Nó bảo mẹ mày nói cái gì mà Anh Anh cùng với mấy gã đàn ông gian tình lấp liếm ở sau lưng mày, lại còn nghĩ nó và Anh Anh đang gian díu nên đánh thằng bé mấy cái. Tao nghĩ là có người giật dây cho mẹ mày biết vụ của Anh Anh ở Kỳ Sơn Lý Gia rồi. rất có thể cậu chuyện đã được kể theo một cách khác mà chúng ta không ngờ tới."
"Tô Duệ...là cô ta!"
"Đệt! Cùng suy nghĩ quá luôn. Tao thực sự là không thể nghĩ ra bất cứ ai ngoài con hồ ly đó đứng sau vụ này nữa. Chỉ có nó mới dám làm mọi chuyện kinh khủng thế thôi. Còn nhớ vụ mấy tấm hình bị phát tán chứ? Là nó làm đấy! Tao có thể lấy tính mạng ra thề là lời tao nói hoàn toàn là thật. Kể cả chuyện con nhỏ đó lừa mày chuyện trở về Mỹ và cả cái thai kia nữa."
"Mẹ kiếp!"
Phí Dĩnh còn chưa kịp nói hết câu chuyện thì Diệp Châu đã tức tốc chạy đi khiến anh chỉ còn biết đứng thở dài.
"Mày lại ngu nữa rồi, mày nghĩ là mày sẽ làm được gì con phù thùy đó khi mà nó đang mang thai chứ. Cầu cho mày không bị bác Lý đánh đòn thêm trận nào nữa."
Đúng như những lời mà Phí Dĩnh dự đoán, Diệp Châu trờ về nhà để tìm Tô Duệ nói chuyện. Hắn cũng trải qua quá nhiều lần bị chèn ép bởi chính cha mẹ của mình rồi cho nên giờ phút này hắn cảm thấy mọi thứ chẳng có gì cần phải dè chừng cả.
"Tô Duệ! Mau ra đây!"
"Diệp Châu! Con làm cái gì mà quát ầm ĩ lên vậy?"
"Tô Duệ đâu rồi mẹ? Cô ta đâu rồi?"
Mẹ Lý thấy Diệp Châu hừng hừng lửa giận như vậy mà tìm Tô Duệ thì biết là có chuyện không lành rồi. Trong đầu bà ngay lập tức nghĩ đến Phí Anh đã to nhỏ với hắn để hắn trở về kiếm chuyện với người nhà.
"Con lại muốn làm gì con bé nữa? Nó đang mang thai con của con đấy, con còn không biết suy nghĩ nữa sao? Lại vì thằng ranh kia mà về đây xéo xắt với gia đình phải không? Sao mà con ngu si quá vậy hả Diệp Châu? Rốt cuộc thì nó cho con ăn phải bùa bả gì mà con nghe lời nó như vậy? Nó nó sai cũng là đúng phải không? Đối với con tất cả người của nhà họ Lý đều sau hết có phải không?"
"Cô ta không phải người nhà họ Lý!"
"Con nói cái gì?"
"Cô ta không phải người nhà họ Lý, cũng không là gì của con hết."
Nói rồi Diệp Châu không đợi Tô Diệ xuất hiện mà lao thằng lên lầu hướng đến phòng của cô ta gõ cửa liên hồi.
"Cô bước ra đây ngay!"
"Diệp Châu! Con điên rồi à?"
Diệp Châu không để ý đến lời của mẹ Lý mà điên cuồng gõ cửa phòng của Tô Duệ. Mấy ngày hôm nay hắn đã nghi ngờ đến khả năng cô ta đứng sau vụ của Phí Anh nhưng lại không thể cứ thế buộc tội. Hôm nay hắn nghe Phí Dĩnh kể về cuộc gặp mặt của mẹ hắn và Phí Anh thì hắn thực sự tin nghi ngờ của hắn là thật.
Tô Duệ ở trong phòng nghe Diệp Châu gõ cửa điên cuồng như vậy thì cũng sợ đến tái cả mặt đi. Cô ta biết là hôm nay sẽ không thể thoát khỏi phải nghe hắn chất vấn vì thế cố tình câu giờ ở trong phòng để nghĩ kế sách ứng phó.
Sau một hồi để Diệp Châu kiên nhẫn ở ngoài réo gọi thí Tô Diệ cũng chịu bước ra với một gương mặt rũ rượi và lấm lem nước mắt. Không đợi hắn lên tiếng, cô ta đã ngay lập tức cướp lời.
"Anh lại ở ngoài kia nghe Phí Anh to nhỏ điều gì rồi lại trở về đây dằn vặt em phải không? Anh nhìn em đi! Em bây giờ bụng mang dạ chửa, khó khăn mệt mỏi đủ đường mà sao anh không nghĩ cho em? Em cứ nghĩ là anh trở về đây để thăm em và con, cho dù chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi thôi em cũng thấy vui. Vậy mà anh thì sao? Anh trở về đây chỉ để lớn tiếng quát nạt em như vậy sao?"
"Im đi! Cô đừng có giở cái trò lấy lòng thương hại với người nhà của tôi nữa. Cô đã làm những gì thì hãy thú nhận đi, đừng có để đến lúc tôi lật bộ mặt thật của cô ra thì sẽ khó coi lắm."
"Em đã làm gì chứ? Em đã làm cái gì?"
Tô Duệ diễn xuất đúng là không chê vào đâu được. Ngay tại thời điểm cô nắm lấy cồ áo Diệp Châu rồi hét lớn rằng mình đã làm cái gì sai đã thành công khiến mọi người đồng cảm. Bọn họ cảm thấy người phụ nữ trẻ tuổi này thật đáng thương. Cô ta phải trải qua bao nhiêu uất hận, phải nhẫn nhịn nhìn chồng sắp cưới của mình ở bên ngoài cùng với nhân tình mà không làm gì được. Đến khi cái thai đã lớn lại chỉ nhận được những lời buộc tội từ người đã biến mình thành thế này thì bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Họ còn ước cô ta có thể mạnh tay hơn một chút, đem nhị thiếu gia của nhà họ Lý chỉnh đến không còn mặt mũi.
Tất nhiên là mẹ Lý không thể nào bỏ mặc cô con dâu quý hóa của mình được. Bà cùng với một vài người làm trong nhà đứng về phí Tô Diệ săn sóc rồi thằng tay chỉ vào Diệp Châu cảnh cáo.
"Mẹ cảnh cáo con thêm lần này nữa, nếu còn còn vì thằng Phí Anh kia mà làm ảnh hường đến Duệ Diệ và đứa trẻ thì mẹ sẽ không để yên cho nó đâu. Mẹ sẽ dùng biện pháp mạnh nếu như con và nó tiếp tục phớt lờ đi những cảnh báo của cha mẹ."
Diệp Châu thấy mẹ Lý đứng về phía Tô Duệ thì uất ức đến độ muốn động thủ với cô ta. Hắn thực sự bất lực bởi vì người nhà hắn sống chết không tin hắn chỉ vì hắn co quan hệ yêu đương với Phí Anh. Còn cô ta thì làm đủ trò vẫn chiếm được lòng tin của họ, thậm chí họ còn sẵn sàng bảo vệ cho cô ta mà không cần xem mọi chuyện đúng sai thế nào.
"Mẹ hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì với Anh Anh? Hỏi cô ta xem cô ta đã cho mấy thằng đàn ông kia bao nhiêu tiền để bọn chúng đem Anh Anh đối xử như vậy? Trong mắt mọi người Anh Anh là cái gì vậy? Em ấy vốn dĩ xuất thân trong gia đình đâu phải túng quẫn đến mức phải làm mấy cái trò đó? Cho dù em ấy có phản bội con thì cũng chẳng tìm mấy kẻ côn đồ đó để mà dây dưa đâu. Chẳng lẽ việc con và Anh Anh ở bên nhau xấu xa đến mức khiến mọi người nghĩ em ấy cũng là một người dưới đáy xã hội à? Là ai đồn đại? Là ai đồn đại để tới tai cô ta? Họ đồn đại ở chính nơi con quản lý mà con không biết, phải đợi cô ta đến thì mới biết sao? Mẹ đừng có mắng chửi con nói chuyện vô lý, rằng không dưng con lại trở về đây tìm cô ta bắt bẻ. Nếu cô ta không làm thì ai làm? Nếu không phải cô ta làm thì là ai? Chừng nào cô ta chứng minh được chuyện đó không phải là cô ta làm thì con sẽ thay đổi suy nghĩ của mình và trở về đây xin lỗi cô ta. Còn mọi người muốn tin một con người xảo trá thế này thì cứ việc tin đi."
Diệp Châu nói một mạch như vậy khiến không ai trong nhà có thể xen vào được. Mà mục đích của hắn hôm nay trở về cũng là muốn nói rõ quan điểm của mình. Mặc cho ai tin hay không tin hắn cũng không quan tâm, chỉ cần họ hiểu hắn đối với Tô Duệ không có nửa điểm nguyện ý và chuyện kết hôn là chuyện mà hắn không bao giờ muốn thực hiện.
Diệp Châu giõi nhẫn nhịn nhưng một khi hắn đã muốn làm điều gì đó thì không một ai có thể cản hắn được. Hắn về nhà họ Lý làm loạn xong rồi rời đi, mặc kệ người ta mắng chửi hắn tệ bạc với vợ con.
"Thật nực cười! Mình thực sự không phải là người nhà họ Lý sao?"
Chuyện Diệp Châu trở về nhà làm loại vì Phí Anh đã đến tai ba Lý và Diệp Phong. Diệp Phong thì không càm thấy quá bất ngờ vì anh nghĩ sớm muộn Diệp Châu cũng sẽ không thể kìm được mà đi tìm người hỏi chuyện. Chỉ là anh không nghĩ Tô Duệ lại tâm cơ đến mức đó cho nên suy nghĩ cũng có chút khác với hắn và Phí Dĩnh.
"Sao em cứ có cảm giác anh vẫn bênh vực cho con hồ ly đó thế?"
"Ahh...đừng có đánh anh, anh không có bênh vực, chì là mọi chuyện chưa rõ ràng anh không muốn phán xét."
"Anh lúc nào cũng thích đóng vai một người hoàn hảo cả. Anh định bỏ mặc cho bọn em đi đấu tranh đến cái danh dự cũng bị xé tanh bành sao?"
Diệp Phong hiện tại lại có công việc mới đó là dỗ dành Phí Dĩnh. Bọn họ bây giờ không dám qua đêm ở bên ngoài nhiều nữa cho nên đã bắt đầu mánh khóe tìm kiếm chỗ hẹn hò kín đáo nhất có thể để giái quyết nhu cầu của mình rồi.
"Anh vì chuyện này mà mua hẳn một căn chung cư kế bên trụ sở làm việc của em luôn à?"
"Phải đó! Nghỉ trưa anh sẽ chạy đến đó, em cũng lạm quyền một chút đi. Chúng ta sẽ đổi địa điểm để không bị dòm ngó, dù sao thì chuyện này cũng không thể bại lộ."
Phí Dĩnh giả vờ cười một cái sau đó nhìn thằng vào mắt Diệp Phong mà hỏi.
"Có phải chị Tiểu Nhiệm sắp tới sẽ trở về nước và ở trong căn hộ ở ngoại ô của anh đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.