Chương 59: Thật Giả Khó Lường
Nghiễm Ninh
04/07/2023
Chờ đợi suốt một tuần không thấy người mà đổi lại được một cái tờ xác
nhận mang thai của Tô Duệ khiến Phí Anh giống như rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy. Bao nhiêu tin tưởng cậu cố gắng giữ cho Diệp Châu cuối
cùng cũng chẳng thay đổi được. Thiết nghĩ nếu Diệp Châu không thể đi
cùng cậu đến hết cả cuộc đời thì cứ như vậy nói chia tay là xong, không
cần thiết phải biến cậu thành con rối.
Chính vì Diệp Châu luôn hạ thấp mình tìm sự tin tưởng nơi Phí Anh, cho nên kỳ vọng của cậu đặt nơi hắn cũng vì thế mà lớn dần theo. Chẳng thà ngay từ đầu hắn nói cho cậu biết hai người sẽ chẳng thể nào có kết cục tốt đẹp thì đã chẳng phải khổ sở như thế này. Là hắn đã gieo cho cậu thật nhiều hi vọng, dần dần trở thành một sự cố chấp đến điên cuồng, nếu buông tay là chết.
Suốt ba ngày trời Phí Anh không mở miệng nói một câu nào, cũng không liên lạc với bất cứ ai. Cậu tự nhốt mình trong căn phòng trọ mà dằn vặt bản thân vì những dễ dãi mà mình đã làm. Sự phản bội đối với cậu còn khó chấp nhận hơn là bị gia đình ruồng bỏ. Rất nhiều lần cậu tự nhủ là không thể tin vào tình yêu của Diệp Châu, thế nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn cậu liền quên hết. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình vì một người như hắn mà bỏ quên cả thế giới tốt đẹp ở sau lưng.
"Sao anh lại làm như thế? Anh nói sẽ cho em một bắt đầu lại tốt đẹp hơn là như thế này sao?"
Phí Anh rơi vào trầm lặng thì Diệp Châu cũng chẳng khá khẩm hơn. Hắn từ lúc có thể trở mình được để ngồi dậy thì đều như người mất hồn, cả ngày chỉ ngồi im một chỗ mà nhắm mắt.
"Nghe lời mẹ đi Diệp Châu, chấp nhận hôn sự này con đâu có mất mát cái gì. Nó có thể giúp con quay trở về cuộc sống trước kia, con có thể tự tin đi ra ngoài đường mà không sợ người ta chỉ trỏ. Con nói xem lợi ích nhiều như vậy sao con không chịu nghĩ tới mà suốt ngày chỉ nghĩ chạy theo Phí Anh hả?"
"Con chỉ có thể tự tin khi ở bên cạnh Anh Anh thôi, kể cả khi con kiếm được tiền hay con xài tiền cũng vậy. Mẹ nói đúng, nếu kết hôn thì con có tất cả mọi thứ, nhưng mà mọi người chẳng bao giờ biết được con thà không có tất cả nhưng nhất định phải giữ được Anh Anh. Mẹ có thể nói con bất hiếu, ngu dốt hay vô dụng cũng được. Nhưng mà con đã chọn cả đời này sẽ chỉ ở bên cạnh em ấy rồi. Mọi người đừng khuyên bảo con nữa, càng nói con càng mệt mỏi thêm thôi."
Mẹ Lý mấy ngày làm công tác tư tưởng cho hắn đều thu về thất bại thì chán nản thờ dài.
"Ba con ông ấy sẽ không nghe mấy lời này đâu, với cả chuyện hôn sự ông ấy cũng sẽ quyết định cho con. Tháng sau chúng ta sẽ đón Duệ Duệ về đây để tiện chăm sóc cho nó. Mẹ đã từng sinh con và Diệp Phong cho nên mẹ rất hiểu cảm giác của con bé. Mang thai thực sự rất vất vả, con vì Phí Anh mà không nhận đứa nhỏ thì để chúng ta chăm cho nó. Dù sao cũng không thể nào vứt bỏ máu mủ của mình. Mẹ không muốn nói quá nhiều về chuyện này đâu, cũng không có nhiều thời gian để mỗi ngày đều ở đây dỗ dành con được. Nhưng mà có điều này mẹ nhắc cho con nhớ, Duệ Duệ ở nhà chúng ta gần một năm chỉ tiếp xúc với một mình con. Chính mẹ nhìn thấy con bé tủi thân rồi đau buồn như thế nào khi biết con và Phí Anh qua lại với nhau. Nó là thực tâm muốn con có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, vậy thì vì lẽ gì con lại ruồng rẫy nó như thế? Hiện tại nó đang mang thai, cho dù con có phủ nhận thì mẹ cũng sẽ không tin con đâu. Chúng ta sẽ không vì sự ngoan cố của con mà đem hai mẹ con nó hắt hủi ngoài đường."
Diệp Châu nghe mấy lời này thì chỉ biết cười đầy miễn cưỡng. Hắn thực sự không biết vì lẽ gì mà gia đình lại không chọn tin tưởng nhau. Hắn cố gắng đến như vậy cũng không làm lung lay được họ một chút nào. Rốt cuộc ba mẹ hắn sinh hắn ra trên đời để làm gì khi mà mọi lời mà hắn nói họ đều chẳng có một chút quan tâm.
"Nếu như ba mẹ ép buộc con như thế thì đợi cho Tô Duệ sinh đứa nhỏ ra chúng ta đi xét nghiệm cho nó. Nếu như đó đúng là con của con thì con chấp nhận hôn sự này, cả đời đều chịu trách nhiệm. Còn nếu như không phải con của con thì mọi người thực sự nợ con một cuộc đời đấy. Nếu con cứ như vậy chờ đợi đứa nhỏ ra đời, phải chịu sự sắp đặt của mọi người thì con sẽ mất Anh Anh. Cho nên bằng mọi giá con phải phản kháng, con không muốn mình trở thành món đồ ai muốn bán thì bán. Con sẽ không kết hôn với Tô Duệ khi chưa có gì chứng minh mọi thứ rõ ràng. Mọi người không chịu tin con thì con cũng không nhất thiết phải làm theo ý ai cả. Mọi người để cho con tự mình tin bản thân mình đi."
"Diệp Châu! Sao con lại cứng đầu đến như vậy chứ? Mặc kệ con, chúng ta vẫn sẽ đón Duệ Duệ về đây. Cho dù có như thế nào thì con cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó. Đừng để cho nhà họ nhìn vào nhà chúng ta mà chê cười."
Nói xong thì mẹ Lý cũng rời khỏi và thế là cũng chẳng thay đổi được gì. Diệp Châu mỗi ngày đều cố gắng vùng vẫy nhưng kết quả chẳng khác ban đầu là mấy. Gia đình hắn vẫn cố chấp muốn hắn cả đời phải sống dưới khóe mắt của người khác. Tưởng như nếu hắn sống theo ý của mình thì chính là tội đồ trong mắt của tất cả mọi người.
Hiện tại ba Lý vẫn cho Diệp Châu được tự do nhưng thực chất là đang tự mình thu xếp cuộc đời cho hắn. Họ thực sự xem Phí Anh giống như người qua đường, hắn có thể tùy ý yêu đương nhưng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận. Định kiến xã hội quá lớn khiến họ vô tình đem một người đánh đồng với tất cả những thứ vương vãi ngoài kia. Có thể làm một công cụ thỏa mãn nhưng tuyệt đối không thể danh chính ngôn thuận đem theo bên mình.
"Anh đúng là khởi đầu của mọi tai họa. Vì anh mà em bị người ta hạ thấp xuống đến tận cùng. Làm cách nào để chúng ta cùng nhau bước lên từng bậc thang này bây giờ?"
Sau khi khỏe lên thì Diệp Châu vẫn tiếp tục tới công ty làm việc. Hắn nghỉ làm hơn một tuần nhưng nơi này đã có biết bao nhiêu lời đồn rằng hắn sắp kết hôn. Không dừng lại ở đó họ còn đặc biệt thêm vào câu chuyện rằng hắn cưới để chạy bầu. Rằng Lý Diệp Châu là một phú nhị đại nhưng cực kỳ có trách nhiệm với bạn gái. Cùng người ta ân ái liền không suy nghĩ mặc lên người họ chiếc váy cô dâu.
Chẳng biết là khen ngợi hay là mỉa mai, nhưng những lời này lọt vào tai Diệp Châu còn hơn là sấm giữa trời quang. Từ khi nào hắn lại khoác trên mình một hình tượng như vậy. Rốt cuộc cha mẹ hắn muốn thay hắn làm tất cả mọi thứ chu toàn đến thế này chỉ vì bảo vệ bộ mặt của gia đình.
Giống như thường lệ mỗi buổi sáng đến công ty Diệp Châu sẽ đến gian bếp trung tâm để đặt món cho bữa trưa. Nơi này chỉ dành riêng để nấu bữa trưa cho người nhà họ Lý cho nên cách thức hoạt động đương nhiên khác so với bếp của nhân viên dưới quyền.
"Cậu Diệp Châu! Hôm nay ngài chủ tịch nói vợ sắp cưới của cậu sẽ đến ăn cơm trưa với cậu cho nên sẽ cắt suất ăn của cậu ở bếp trung tâm. Ngài chủ tịch dặn thế nên là cậu không cần đặt món trước đâu."
Diệp Châu đối với lời thông báo này thì vô cùng khó chịu. Đừng nói là cơm, hiện tại bây giờ nếu phải ngồi cùng Tô Duệ chỉ e là nước hắn cũng không nuốt trôi xuống cổ họng được.
"Người ăn là tôi cho nên mọi người cứ làm theo đúng món mà tôi dặn là được. Còn nếu ba tôi không cho phép mọi người làm thì tôi đành nhịn vậy."
"Cậu Diệp Châu! Thực sự làm khó chúng tôi quá, cái này..."
"Vậy thì không cần nấu cho tôi đâu, một lát tôi ăn chung với anh trai tôi cũng được."
Nói rồi Diệp Châu nhanh chóng đến phòng làm việc của mình. Nghỉ hơn một tuần cho nên lượng công việc cũng chất thành một đống. Vậy cũng tốt, hắn sẽ lấy lý do này mà ở lại công ty tăng ca để không phải trở về nhà nữa. Hiện tại bây giờ hắn không biết phải làm thế nào để gặp mặt Phí Anh cho nên cứ như vậy vùi đầu vào công việc là tốt nhất.
Không cần nói Diệp Châu cũng biết Phí Anh biết chuyện của Tô Duệ rồi. Có lẽ đó là lý do mà hơn ba ngày nay cậu không thèm liên lạc cho hắn, thậm chí hắn có gọi đến cháy máy cậu cũng không thèm nghe. Áp lực từ gia đình cộng công việc dồn lại khiến hắn lại một lần nữa muốn kiệt sức.
Diệp Châu thực sự rất muốn trốn khỏi thế giới này, không muốn phải gặp mặt người đã rắp tâm lừa dối hắn nữa. Nhưng mà những điều hắn mong muốn đương nhiên khiến người nhà hắn không hài lòng. Chưa đến giờ cơm trưa Tô Duệ đã mò đến tìm hắn rồi. Đúng như nhân viên nhà bếp kia nói, trên tay cô xách theo một giỏ đồ ăn trông rất bắt mắt. Không cần hỏi cũng biết đây là do mẹ hắn làm cho cô ta mang tới.
"Đi ra ngoài đi!"
"Ba mẹ kêu em mang cơm tới cho anh, con chúng ta cũng đang rất đói bụng lẽ nào anh nhẫn tâm vậy sao?"
Diệp Châu từ chối nhìn Tô Duệ, vẻ mặt của hắn đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn mà quát.
"Mang theo đống thức ăn này cút ra ngoài, cô muốn ăn thì tự mình ăn đi."
Tô Duệ sớm biết Diệp Châu sẽ có phản ứng như thế này cho nên cũng không có mấy bất ngờ. Cô ta rất tự nhiên kéo chiếc ghế đến bên cạnh hắn ngồi xuống nói chuyện, giống như những lời hắn nói vừa rồi cô ta hoàn toàn không nghe thấy vậy.
"Đâu có được, ba mẹ nói anh phải ăn chỗ cơm em mang tới thì em mới có thể rời khỏi. Anh còn chưa ăn thì em cũng không cách nào rời đi được."
Nói rồi cô ta ghé sát vào tai hắn mà nói, giọng điệu đặc biệt ngoan độc.
"Với lại con nó cũng rất nhớ anh, chẳng phải anh nên quan tâm nó một chút hay sao?"
"Thật đáng kinh tởm! Tại sao cô phải tự mình biến thành con người trơ trẽn đến thế này. Cô muốn kết hôn với tôi đến phát điên rồi phải không? Muốn đến mức ăn nằm với một kẻ khác rồi đến bắt tôi chịu trách nhiệm? Cho dù tôi có thân tàn ma dại cũng không cách nào cả đời chung giường với người như cô đâu. Còn nữa, đừng tùy tiện động vào người tôi, đừng chọc cho tôi điên lên."
Tô Duệ bị Diệp Châu nói trúng tim đen thế nhưng vẫn sống chết ép hắn phải nhận lỗi lầm về mình. Cô ta thậm chí còn không ngần ngại mà tát vào mặt hắn một cái đau điếng kèm theo lời sỉ vả chua chát.
"Anh thấy tôi ăn nằm với ai? Là anh đang tự nói mình đấy à? Anh đừng tự mình huyễn hoặc mình nữa, vô dụng thôi. Đứa con này là của anh, cả thế giới này đều công nhận điều đó ngoại trừ anh. Anh nói tôi trơ trẽn sao? Vậy loại người như anh có thể ôm ấp một thằng đàn ông khác thì thế nào? Có phải nên gọi là vừa trơ trẽn vừa biến thái lại còn bẩn thỉu hay không?"
Diệp Châu nghe mấy lời liền không kìm được mà đưa tay bóp cổ Tô Duệ. Một khi hắn đã chạm đến giới hạn của chính mình rồi liền không cách nào không chế được bản tính hung dữ tiềm ẩn vốn có.
"Bẩn thỉu như vậy thì cố chấp bám vào tôi làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chọc cho tôi điên lên nếu không thì đừng có trách vì sao tôi lại tàn nhẫn."
Tô Duệ bị Diệp Châu chèn ép đến cả người đều đỏ, hai tay bất chấp mà đánh hắn phản kháng tới cùng.
"Bỏ ra! Anh bỏ tôi ra, đồ độc ác!"
Diệp Châu bàn tay có lúc siết càng mạnh nhưng cuối cùng cũng nới lỏng ra mà tha cho Tô Duệ. Hắn đem giỏ cơm trên bàn hất bay xuống đất mà lớn tiếng quát.
"Cút!"
"Lý Diệp Châu! Rồi anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã làm với tôi hôm nay. Cả thằng nhân tình thối tha của anh cũng không được sống yên đâu. Anh dám ruồng rẫy mẹ con tôi thì anh sớm muộn cũng phải chịu hậu quả."
"Cút ngay!"
Tô Duệ mang theo một bụng ấm ức mà rời khỏi trước sự kìm nén của Diệp Châu. Hắn nghĩ thời gian thực sự tàn nhẫn đến nỗi khiến người ta nhớ về quá khứ mà vỡ òa. Người mà mình từng thương của thời niên thiếu bây giờ đã thay đổi đến chẳng còn nhận ra nữa. Cố chấp quay trở lại để làm tổn thương nhau rốt cuộc vui vẻ đến thế nào mà họ lại đâm đầu theo không biết điểm dừng là gì nữa.
Diệp Châu ngồi vùi mặt trong đống giấy tờ trên bàn. Hắn của hiện tại chính là bị bức đến khóc cũng không được mà đau đớn cũng chẳng cách nào thỏa mãn được sự tuyệt vọng này nữa.
"Làm ơn đối xử với tôi bình thường đi được không?"
Tô Duệ rời khỏi công ty thì nhanh chóng quay trở về Lý gia. Dường như đứa bé trong bụng chính là con át chủ bài để cô có thể lấy lòng được hai vị gia chủ.
Mẹ Lý hiện tại đã quên mất chuyện nhà họ Tô làm bẽ mặt họ lúc trước mà đối đãi với Tô Duệ còn chẳng thua kém gì con gái mình. Thấy cô đi từ ngoài cổng vào thì bà vô cùng niềm nở mà săn đón.
"Duệ Duệ! Con hiện đang mang thai cho nên đi đứng phải cẩn thận một chút. Thời gian đầu này em bé còn rất yếu ớt đó, không thể làm ảnh hường tới nó đâu đấy."
Tô Duệ tỏ ra ngoan hiền mà cúi đầu nghe chỉ bảo, thỉnh thoảng cô ta lại làm ra vẻ giống như cả người đều rất mệt mỏi mà nói.
"Hôm nay con mang cơm tới cho Diệp Châu nhưng anh ấy nhất định không chịu ăn. Anh ấy còn nói sau này đừng bao giờ mang cơm tới công ty nữa. Con nghe anh ấy nói như vậy thực sự không cách nào chịu nổi. Con đã cố gắng hết sức để chiều lòng anh ấy nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì cả. Con phải làm sao bây giờ? Đứa bé này phải làm sao bây giờ?"
Mẹ Lý thấy Tô Duệ uất ức như vậy thì lại vô cùng đau lòng mà nhẹ giọng trấn an.
"Con đừng thương tâm như vậy, chúng ta sẽ có cách để Diệp Châu thay đổi tâm tính của mình. Nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, cháu của ta nhất định phải được sinh ra trong viên mãn mới được."
Tô Duệ chiếm được sự đồng tình của mẹ Lý thì tiếp tục đặt điều cho Phí Anh. Hiện tại chỉ cần mọi người triệt để xem cậu là cai gai trong mắt thì xem như thành công rồi. Kế hoạch này muốn thành công thì nhất định không thể có sự tồn tại của Phí Anh được.
"Con thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Giờ con bụng mang dạ chửa nhưng Diệp Châu lại không chịu nhìn đến con. Anh ấy thà mỗi ngày mặc mọi người dị nghị đến ôm ôm ấp ấp với Phí Anh cũng không thèm liếc nhìn xem con sống chết như thế nào. Mẹ không hiểu được cảm giác của con đâu, con làm tất cả mọi thứ vì anh ấy nhưng lại không thể so bì kịp với một người như Phí Anh."
Mẹ Lý bây giờ chỉ cần nghe nhắc tới Phí Anh thì cả người đều gai. Bà luôn cho rằng cậu chính là ngôi sao quả tạ, là nguyên nhân chính dẫn đến sự xáo trộn của nhà họ Lý bây giờ. Hiện tại lại nghe Tô Duệ nói như vậy thì càng thêm kích động mà nói.
"Thằng đó nó thì có cái gì tốt? Uổng công chúng ta trước giờ xem nó như bảo bối mà cưng chiều. Bây giờ nó còn ngang nhiên tranh đoạt với con nữa thì đúng là hồ đồ hết thuốc chữa rồi."
Tô Duệ nghe vậy thì càng thêm được đà mà khóc đến tê tâm khiến mẹ Lý như ngồi trên đống lửa. Trong đầu bà đã bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ sẽ tìm cách loại trừ Phí Anh ra khỏi cuộc đời của Diệp Châu rồi.
"Con đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Mẹ sẽ tìm cách giúp con trị Phí Anh, để cho nó biết xấu hổ mà tránh xa Diệp Châu. Chỉ có như vậy thì cái nhà này mới yên ấm được thôi."
"Nhưng cậu ta càng ngày càng trở nên hung dữ. Hôm trước cậu ta còn xô con nữa, cậu ta hoàn toàn không chịu nghe con nói lí lẽ đâu."
Mẹ Lý nghe thấy Phí Anh mấy hôm trước xô Tô Duệ ngã thì không kìm được nóng nảy mà nói.
"Sao nó lại có thể ác độc như vậy chứ? Nó có còn là đàn ông không vậy? Đã không biết xấu hổ đi câu dẫn đàn ông, bây giờ còn tâm can độc địa cướp chồng người khác. Thằng hỗn xược này không cho nó bài học thì nó sẽ không biết điểm dừng là gì mà."
"Mẹ đừng làm như vậy, bây giờ mẹ đụng tới cậu ta nhất định Diệp Châu sẽ nghĩ con xúi giục mẹ. Anh ấy nhất định sẽ càng ghét con thêm thôi. Con chịu bất hạnh cũng được nhưng con của con thực sự không đáng phải chịu như thế."
Mẹ Lý bị Tô Duệ điều khiển cảm xúc đến không còn nhận ra được thật giả nữa. Bà đinh ninh trong đầu rằng bằng mọi cách phải trừng trị Phí Anh thật thỏa đáng mới chịu. Không cần phải làm ra chân tướng, chỉ cần có ai đó rắp tâm hãm hại người nhà họ Lý đều phải trả giá đắt.
Tuy Phí Anh đang mang một tâm trạng vô cùng nặng nề nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người trong nhà. Cậu không muốn họ lo lắng cho mình, vả lại nguyên do chính đó là cậu không muốn họ đem cậu ra chỉ trích. Nếu như họ biết được cậu bị Diệp Châu phụ bạc nhất định sẽ lấy đó làm cái cớ để mỗi ngày đều mỉa mai.
Phí Anh chưa bao giờ muốn những thứ mà mình cất công theo đuổi và bảo vệ đến một ngày nào đấy bị lô ra làm trò cười cho mọi người. Tình yêu này cũng vậy, cho dù nó chẳng đi tới đâu hoặc giả có thối nát đi chăng nữa cậu cũng muốn giữ riêng cho mình. Khóc lóc trước mặt người khác chẳng giải quyết được gì, có khi lại vô tình tạo thêm gánh nặng cho họ.
Phí Dĩnh thấy Phí Anh thay đổi tâm trạng khác lạ như vậy thì cũng đoán ra được vài phần là cậu đã biết rõ sự tình rồi. Anh không trực tiếp hỏi cậu mà chỉ nhìn một cách chăm chú. Cho đến khi Phí Anh cảm nhận được ánh mắt của Phí Dĩnh đang rơi vào người mình thì mới hoàn hồn.
"Anh nhìn em như vậy là có ý gì?"
"Bấy lâu nay có gặp Diệp Châu không?"
Phí Anh nghe nhắc tới Diệp Châu thì sắc mặt thay đổi hẳn. Mấy ngày nay cậu triệt để tránh mặt hắn, mặc dù hắn mỗi ngày đều kiên trì gọi và nhắn tin cho cậu.
Cái tôi quá lớn khiến Phí Anh không cách nào chấp nhận được chuyện Diệp Châu đã làm với mình. Đã có ai từng nói cho hắn biết là cậu đã vì hắn mà hết lần này tới lần khác phá bỏ những quy tắc của bản thân hay chưa. Hắn cũng chính là người đầu tiên khiến cậu phải tự mình xoay sở với mớ thương tổn chồng chất như thế này. Cậu thực tâm muốn trừng phạt hắn nhưng lại sợ hắn bị mọi người chỉ trích. Bỏ thì thương, vương thì tội đó chính là cái cảm giác nửa mùa mà cậu không cách nào lý giải nổi.
Phí Anh cứ mãi chìm vào mớ suy nghĩ của mình mà chẳng màng tới lời của Phí Dĩnh. Thấy em trai mỗi ngày đều thất thần như vậy thì Phí Dĩnh vừa uống nước lại vừa nhấp nhổm không yên mà muốn nghe cho ra sự thật.
"Hai đứa tụi mày chia tay rồi à?"
"Ai nói em và anh ta chia tay?"
Câu trả lời vừa to vừa rõ ràng lại bất thình lình thế này của Phí Anh khiến Phí Dĩnh chấn kinh.
"Mày hét cái gì? Cũng đâu phải anh bảo hai đứa mày chia tay đâu, mày kích động như vậy làm gì?"
Phí Anh nhìn Phí Dĩnh chán nản mà nói.
"Nhưng mà có chia tay hay không thì cũng có gì khác đâu."
"Ý mày là sao? Nói rõ một chút anh nghe xem, Diệp Châu nó lại làm gì mày à?"
Phí Anh lạnh nhạt đứng lên rời khỏi, cậu không muốn kể lể cho nên dứt khoát từ chối trả lời câu hỏi của Phí Dĩnh.
"Anh đừng có lắm chuyện, chuyện của em thì để em tự giải quyết. Anh đừng có tự mình thay em làm ra mấy chuyện không đâu, em trở tay không kịp đấy."
"Mày nói cái gì anh nghe không hiểu gì hết vậy, mày đứng lại coi!"
Phí Dĩnh cố chấp bám theo Phí Anh để khai thác thông tin. Dù sao thì anh cũng không nuốt được cục tức kia cho nên phải dò hỏi đứa em trai này trước mới có thể tẩn cho Diệp Châu một trận được. Anh vẫn còn sợ đánh được một nửa thì đứa em quý hóa này sẽ chạy tới mà bảo vệ hắn. Nếu mà như thế thật thì chắc anh sẽ lăn ra đấy mà chết tức tưởi.
"Mày nói anh nghe xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thái độ của mày mấy ngày nay rất lạ đó."
Phí Anh vẫn cố chấp bước đi không thèm nhìn Phí Dĩnh, bất quá cậu chỉ nói một câu bâng quơ mà khiến anh trở nên vô cùng chột dạ.
"Anh rõ ràng biết rõ mọi chuyện còn giả vờ hỏi em làm gì? Có phải anh muốn em ở trước mặt người khác khóc bù lu bù loa mới chịu phải không?"
"Ơ...cái thằng này! Mày nói kiểu gì vậy hả? Anh muốn quan tâm mày một chút cũng không được à? Mày khóc trước mặt anh thì cũng có sao, chẳng phải chúng ta là anh em ruột hay sao? Mày còn tỏ thái độ xa cách như thế làm gì?"
Lời vừa dứt Phí Anh bất chợt dừng lại, trong góc tối hành lang của bệnh viện. Mất một lúc Phí Dĩnh mới nhìn thấy được bờ vai Phí Anh run lên từng đợt. Hóa ra là cậu nhịn không nổi nữa mà khóc rồi, đứa em này quả nhiên tâm tư vẫn còn chưa kịp trưởng thành đã vội vàng yêu đến không còn biết gì nữa.
"Khóc đi! Có ai không cho mày khóc đâu mà phải nhịn. Cứ coi như đó là sai lầm rồi bỏ đi mà làm lại cuộc đời. Chỉ cần mày có thể sống tốt thì cái gì cũng được hết. Danh dự hay nhân phẩm cũng đều vì nó mà nát bét hết cả rồi còn gì đâu mà sợ hãi nữa."
"Diệp Châu! Anh ấy lừa dối em, anh ấy không giữ lời hứa."
Phí Dĩnh ôm lấy Phí Anh mà không biết nói gì để an ủi cậu cho nên chỉ biết chửi cho hả lòng hả dạ.
"Thằng chó đó thì kệ mẹ nó đi, thứ chết tiệt khốn nạn như nó thì gặp con quỷ cái kia là đúng rồi, chúng nó là một đôi thì không ai bì kịp đâu. Mày đi về nhà với anh, đi về nhà xin lỗi ba mẹ rồi tận hưởng cuộc đời không sóng gió. Đừng nghĩ về nó nữa, lựa ngày nào đấy đẹp trời anh với mày hội đồng nó một trận cho nó tởn tới già chịu không?"
Phí Anh khóc nức nở nhưng vẫn không quên dằn mặt Phí Dĩnh.
"Anh vừa mới nói đánh hội đồng ai? Anh nói lại xem?"
"Thằng chó chết Diệp Châu chứ còn ai vào đây nữa. Nín đi đừng có khóc như vậy, đều đã lớn thế này rồi còn gì. Yên tâm đi anh mà không chỉnh chết nó thì anh không phải là anh trai mày, không phải là Phí Dĩnh."
Những tường mấy lời này có thể làm Phí Anh nguôi ngoai nhưng mà Phí Dĩnh thực sự đã lầm to rồi. Em trai anh không phải là người dễ dàng nghe theo mấy lời hoa mỹ thế này. Ngược lại cậu còn cảnh cáo anh không được đụng tới Diệp Châu. Cái gì mà là người của em thì để em xử lý bất cứ ai cũng không thể tùy tiện đụng vào. Phí Dĩnh nghe xong mấy lời này còn tưởng mình bị thần kinh mà há hốc mồm kinh ngạc.
"Mày bị điên rồi phải không? Như thế nào lại đem nó bảo hộ như vậy? Chuyện nó gây ra cho mày lẽ nào mày quên rồi?"
"Em không quên, nhưng em không muốn bất cứ ai ngoài em trừng phạt anh ta cả. Cho dù có chết thì cũng phải chết trong tay em, bất cứ ai cũng không được đụng đến. Anh ta tổn thương em thì phải chính tay em trừng phạt mới được."
Phí Dĩnh không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy nhân sinh quan thật lạ lùng. Ít ra là đối với Phí Anh anh càng ngày càng sợ hãi với cái tính chiếm hữu kinh hoàng này của cậu.
"Mày làm ơn thương bản thân mày một chút đi, sao phải khổ sở thế làm gì? Không có duyên thì thôi bỏ đi, cố chấp níu kéo làm cái gì nữa."
"Ai bảo anh là không có duyên, em với anh ta không những có duyên mà còn nợ nhau chất chồng thành đống. Kiếp này anh ta không trả hết thì kiếp sau vẫn phải trả cho bằng đủ mới được phép rời đi."
Phí Dĩnh triệt để chết tâm với đứa em trai cố chấp này của mình thì cũng đành phải im lặng. Bây giờ anh có nói gì cũng đều vô dụng rồi vì Phí Anh muốn tự mình tìm ra lẽ phải mới thôi.
"Thế mày định làm thế nào? Giết nó à? Nhắm giết được nó không?"
"Không! Em không giết người của em được."
"Thế mày định làm gì? Đốt nhà nó hay là..."
Phí Anh tỏ ra bất cần đời mà đá vỏ chai nước ngọt nằm chỏng chơ trong khuôn viên sau đó lại lật đật nhặt lại bỏ vào thùng rác. Mãi một lúc mới mở miệng chốt hạ một câu.
"Em chả làm gì cả, em chỉ thích tiêu diệt Tô Duệ thôi. Em cảm thấy em không nhìn nổi sự giả dối của chị ta nữa rồi."
"Nó đang mang thai con của thằng chó kia mà, mày làm thế nào được?"
Phí Anh cười nửa miệng sau đó rất không lương thiện mà nói.
"Anh biết vì sao em không tìm Diệp Châu tính sổ không?"
Phí Dĩnh có chút ngờ nghệch mà nhìn Phí Anh lắc đầu. Phí Anh thấy anh mình như vậy thì liền như ông cụ non mà phán một câu chắc nịch.
"Vì em không tin cái thai đó là của Diệp Châu."
"Mày nói cái điên cuồng gì vậy? Lời này không thể nói ra trắng trợn như vậy được đâu, để hai bác bên đấy nghe được thì mày chỉ càng bị ghét thêm thôi."
Phí Anh hiếm khi nào tỏ ra lì lợm đến cố chấp như thế này. Cậu lấy tay dụi dụi mắt đã sưng lên vì khóc mà không kiêng nể gì nói ra một tràng cho thỏa lòng.
"Em sẽ vẫn cho Diệp Châu một bài học nhưng cái mà em muốn làm nhất đó là chứng minh cho mọi người thấy em không sai. Em muốn mọi người hiểu rằng tình yêu chân thành thì không có cái gì đáng bị chỉ trích cả. Đàn ông hay đàn bà mà chả muốn được yêu, có ai mà muốn mình cả đời chết già trong cô độc chứ. Nếu như mình không tìm được hạnh phúc với phụ nữ thì mình tìm đàn ông. Điều đó chẳng có gì sai cả, chẳng lẽ khát vọng hạnh phúc của nhân loại cũng phải phân chia rõ ràng như vậy sao? Nếu phân chia rạch ròi được thì tình yêu chắc cũng đem bán lấy tiền được rồi còn gì."
Phí Dĩnh nghe Phí Anh nói đạo lí này thì trong lòng có hơi chột dạ. Nghĩ lại chuyện tình cảm của mình với Diệp Phong thì càng cảm thấy bản thân thua xa đứa em trai này. Đúng là trong tình yêu cần nhiều hơn một chữ dũng khí mới có thể mơ ước nắm tay nhau tới cuối cùng được.
"Vậy thì mày cứ làm theo những gì mày muốn đi, nhưng mà đừng làm tổn hại tới bất cứ ai là được. Tô Duệ cho dù có độc địa nhưng hiện tại nó đang mang thai. Mày động vào nó nếu không cẩn thận sẽ tự mình mang họa. Nó là một con quỷ chứ không phải người thường cho nên nếu mày muốn đối đầu với nó thì phải suy nghĩ cho kỹ."
"Em biết rồi, chẳng qua là em không muốn động thôi. Nếu em thực sự muốn chị ta cho dù có mang thai mười đứa cũng không làm gì được em đâu. Em biết em chính là cơn ác mộng của chị ta mà, có khi em chẳng cần làm gì chị ta cũng tự mình sợ chết khiếp."
Hai người nói chuyện một lúc thì Phí Anh cũng trở vể nhà trọ. Chuyện chăm sóc cho mẹ Phí ở bệnh viện thì Phí Dĩnh sẽ thay cậu làm. Việc mà cậu cần làm bây giờ là ngủ một giấc cho thật thoải mái, ngày tháng còn dài còn rất nhiều cơ hội để đối mặt.
Lúc Phí Anh trở về nhà trọ thì trời cũng đã gần khuya. Diệp Châu đã dứng ở đó đợi cậu từ lúc nào rồi chẳng rõ. Nhìn hắn tiều tụy và gầy đi trông thấy thì cậu lại đau lòng. Chẳng hiểu sao mà năng lực kháng cự của cậu dành cho hắn mỗi ngày càng ít đi, gần như chẳng còn một chút uy lực nào nữa.
"Anh Anh!"
"Cút!"
Diệp Châu cố chấp nắm lấy tay Phí Anh để mong muốn một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Tuy cảm thấy mọi thứ đều thật giả lẫn lộn, thế nhưng Phí Anh cũng không cách nào bỏ được cái suy nghĩ trong đầu của mình được. Cậu không tin Tô Duệ kia là một chuyện nhưng chuyện hắn phản bội cậu lại là một chuyện khác chẳng liên quan. Chuyện Tô Duệ mang thai với hắn quả thực ám ảnh tâm trí cậu đến không cách nào nguôi ngoai được.
"Bỏ tay ra!"
"Anh Anh! Đừng như vậy."
Phí Anh không đôi co với Diệp Châu mà trực tiếp vung tay tát liền mấy cái vào mắt hắn.
"Khốn nạn! Nhìn anh tôi cảm thấy buồn nôn lắm đây. Sao thế? Thấy thành tựu không? Nam nữ anh đều ăn được quả nhiên là bậc kỳ tài. À hay là anh muốn chơi tôi đến to bụng như chị ta mới chịu?"
Diệp Châu nghe mấy lời xỉa xói này từ miệng Phí Anh thì không cách nào tức giận được mà chỉ thấy uất ức trong lòng. Hắn thực sự không muốn cậu tự hạ thấp bản thân mình như thế. Người ngoài kia hạ thấp cậu còn chưa đủ hay sao mà mỗi lần gặp chuyện cậu đều xem mình là hàng ti tiện mà dằn vặt hắn.
"Anh câm luôn rồi đấy à? Câm rồi thì tới tận đây làm gì? Có phải lại động dục cho nên mới chạy tới đây tìm tôi phải không? Nào! Xin mời!"
"Đủ rồi! Em đừng nói mấy lời như vậy nữa, anh nghe không nổi."
Phí Anh thật tâm không muốn dằn vặt Diệp Châu như thế này nhưng mà bản thân cậu uất ức quá. Uất ức đến không chịu nổi cho nên chẳng còn cách nào khác là phải nói những lởi hạ tiện đến mức này.
"Nghe không nổi thì bắt tôi câm miệng à? Anh đủ tư cách nói tôi sao? Cái lời hứa cho tôi một bắt đầu khác là như thế này phải không? Tôi đã đợi anh đấy, thực lòng đợi anh đến cho tôi một bắt đầu tốt đẹp hơn. Nhưng mà...nhưng mà thứ tôi nhận được toàn là rác rưởi."
Quả nhiên năng lực tự kìm nén trước mặt Diệp Châu của Phí Anh đã không còn tác dụng nữa. Chưa nói hết mấy câu thì cậu đã không kìm được mà khóc nghẹn nơi cuống cổ. Muốn mắng chửi hắn nhưng không cách nào mở miệng nói thêm được. Cuối cùng chẳng biết phải làm thế nào đành tự mình quay lưng rời khỏi để né tránh mặc dù trước đó cậu đã rất tự tin là mình có thể lạnh nhạt được.
"Đi về đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Anh Anh!"
"Cút đi!"
Diệp Châu đứng đó nhìn theo bóng lưng Phí Anh xiêu vẹo rời khỏi thì ôm mặt khóc. Hắn không biết phải làm cách nào để cậu tin hắn nhưng lại càng không cam tâm để cậu rời khỏi trước mặt mình.
Thế là Diệp Châu quyết định chạy theo Phí Anh. Hắn ở sau lưng cậu ôm đến chặt cứng, cả người giống như đang kịch liệt muốn giữ người mà run lên.
"Đừng bỏ anh..."
"Anh đừng làm như vậy nữa, chẳng cứu vãn được gì đâu."
Diệp Châu ôm Phí Anh càng chặt mà kịch liệt lắc đầu phản bác.
"Không mà! Anh không buông đâu, đừng đối với anh như vậy."
"Bỏ ra! Tôi đau!"
"Đừng bỏ anh..."
Phí Anh lại vì những lời này của Diệp Châu mà mềm lòng. Nước mặt cậu rơi lã chã trên hai cánh tay hắn đang ôm trước ngực cậu. Cả hai người đều một dạng như nhau không ai khá khẩm hơn. Thực sự rất muốn được buông bỏ tất cả mà một lần nữa hàn gắn.
Phí Anh dần cảm thấy bất lực trước con tim mình, thề nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn rời khỏi vòng tay của hắn. Mỗi bước chân là một bước nặng nề, nước mắt có rớt xuống bao nhiêu cũng không đủ trả lại một tình yêu nguyện vẹn như thuở ban đầu nữa.
Diệp Châu đứng cúi đầu mà lặng lẽ khóc. Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng khi chẳng thể nào đem người mà hắn thương rời khỏi những hỗn độn đầy nước mắt.
Chẳng phải đáng tiếc nhất là khi bản thân không có bản lĩnh và năng lực, lại gặp phải người mà mình muốn che chở cả đời hay sao.
Chính vì Diệp Châu luôn hạ thấp mình tìm sự tin tưởng nơi Phí Anh, cho nên kỳ vọng của cậu đặt nơi hắn cũng vì thế mà lớn dần theo. Chẳng thà ngay từ đầu hắn nói cho cậu biết hai người sẽ chẳng thể nào có kết cục tốt đẹp thì đã chẳng phải khổ sở như thế này. Là hắn đã gieo cho cậu thật nhiều hi vọng, dần dần trở thành một sự cố chấp đến điên cuồng, nếu buông tay là chết.
Suốt ba ngày trời Phí Anh không mở miệng nói một câu nào, cũng không liên lạc với bất cứ ai. Cậu tự nhốt mình trong căn phòng trọ mà dằn vặt bản thân vì những dễ dãi mà mình đã làm. Sự phản bội đối với cậu còn khó chấp nhận hơn là bị gia đình ruồng bỏ. Rất nhiều lần cậu tự nhủ là không thể tin vào tình yêu của Diệp Châu, thế nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn cậu liền quên hết. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình vì một người như hắn mà bỏ quên cả thế giới tốt đẹp ở sau lưng.
"Sao anh lại làm như thế? Anh nói sẽ cho em một bắt đầu lại tốt đẹp hơn là như thế này sao?"
Phí Anh rơi vào trầm lặng thì Diệp Châu cũng chẳng khá khẩm hơn. Hắn từ lúc có thể trở mình được để ngồi dậy thì đều như người mất hồn, cả ngày chỉ ngồi im một chỗ mà nhắm mắt.
"Nghe lời mẹ đi Diệp Châu, chấp nhận hôn sự này con đâu có mất mát cái gì. Nó có thể giúp con quay trở về cuộc sống trước kia, con có thể tự tin đi ra ngoài đường mà không sợ người ta chỉ trỏ. Con nói xem lợi ích nhiều như vậy sao con không chịu nghĩ tới mà suốt ngày chỉ nghĩ chạy theo Phí Anh hả?"
"Con chỉ có thể tự tin khi ở bên cạnh Anh Anh thôi, kể cả khi con kiếm được tiền hay con xài tiền cũng vậy. Mẹ nói đúng, nếu kết hôn thì con có tất cả mọi thứ, nhưng mà mọi người chẳng bao giờ biết được con thà không có tất cả nhưng nhất định phải giữ được Anh Anh. Mẹ có thể nói con bất hiếu, ngu dốt hay vô dụng cũng được. Nhưng mà con đã chọn cả đời này sẽ chỉ ở bên cạnh em ấy rồi. Mọi người đừng khuyên bảo con nữa, càng nói con càng mệt mỏi thêm thôi."
Mẹ Lý mấy ngày làm công tác tư tưởng cho hắn đều thu về thất bại thì chán nản thờ dài.
"Ba con ông ấy sẽ không nghe mấy lời này đâu, với cả chuyện hôn sự ông ấy cũng sẽ quyết định cho con. Tháng sau chúng ta sẽ đón Duệ Duệ về đây để tiện chăm sóc cho nó. Mẹ đã từng sinh con và Diệp Phong cho nên mẹ rất hiểu cảm giác của con bé. Mang thai thực sự rất vất vả, con vì Phí Anh mà không nhận đứa nhỏ thì để chúng ta chăm cho nó. Dù sao cũng không thể nào vứt bỏ máu mủ của mình. Mẹ không muốn nói quá nhiều về chuyện này đâu, cũng không có nhiều thời gian để mỗi ngày đều ở đây dỗ dành con được. Nhưng mà có điều này mẹ nhắc cho con nhớ, Duệ Duệ ở nhà chúng ta gần một năm chỉ tiếp xúc với một mình con. Chính mẹ nhìn thấy con bé tủi thân rồi đau buồn như thế nào khi biết con và Phí Anh qua lại với nhau. Nó là thực tâm muốn con có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, vậy thì vì lẽ gì con lại ruồng rẫy nó như thế? Hiện tại nó đang mang thai, cho dù con có phủ nhận thì mẹ cũng sẽ không tin con đâu. Chúng ta sẽ không vì sự ngoan cố của con mà đem hai mẹ con nó hắt hủi ngoài đường."
Diệp Châu nghe mấy lời này thì chỉ biết cười đầy miễn cưỡng. Hắn thực sự không biết vì lẽ gì mà gia đình lại không chọn tin tưởng nhau. Hắn cố gắng đến như vậy cũng không làm lung lay được họ một chút nào. Rốt cuộc ba mẹ hắn sinh hắn ra trên đời để làm gì khi mà mọi lời mà hắn nói họ đều chẳng có một chút quan tâm.
"Nếu như ba mẹ ép buộc con như thế thì đợi cho Tô Duệ sinh đứa nhỏ ra chúng ta đi xét nghiệm cho nó. Nếu như đó đúng là con của con thì con chấp nhận hôn sự này, cả đời đều chịu trách nhiệm. Còn nếu như không phải con của con thì mọi người thực sự nợ con một cuộc đời đấy. Nếu con cứ như vậy chờ đợi đứa nhỏ ra đời, phải chịu sự sắp đặt của mọi người thì con sẽ mất Anh Anh. Cho nên bằng mọi giá con phải phản kháng, con không muốn mình trở thành món đồ ai muốn bán thì bán. Con sẽ không kết hôn với Tô Duệ khi chưa có gì chứng minh mọi thứ rõ ràng. Mọi người không chịu tin con thì con cũng không nhất thiết phải làm theo ý ai cả. Mọi người để cho con tự mình tin bản thân mình đi."
"Diệp Châu! Sao con lại cứng đầu đến như vậy chứ? Mặc kệ con, chúng ta vẫn sẽ đón Duệ Duệ về đây. Cho dù có như thế nào thì con cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó. Đừng để cho nhà họ nhìn vào nhà chúng ta mà chê cười."
Nói xong thì mẹ Lý cũng rời khỏi và thế là cũng chẳng thay đổi được gì. Diệp Châu mỗi ngày đều cố gắng vùng vẫy nhưng kết quả chẳng khác ban đầu là mấy. Gia đình hắn vẫn cố chấp muốn hắn cả đời phải sống dưới khóe mắt của người khác. Tưởng như nếu hắn sống theo ý của mình thì chính là tội đồ trong mắt của tất cả mọi người.
Hiện tại ba Lý vẫn cho Diệp Châu được tự do nhưng thực chất là đang tự mình thu xếp cuộc đời cho hắn. Họ thực sự xem Phí Anh giống như người qua đường, hắn có thể tùy ý yêu đương nhưng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận. Định kiến xã hội quá lớn khiến họ vô tình đem một người đánh đồng với tất cả những thứ vương vãi ngoài kia. Có thể làm một công cụ thỏa mãn nhưng tuyệt đối không thể danh chính ngôn thuận đem theo bên mình.
"Anh đúng là khởi đầu của mọi tai họa. Vì anh mà em bị người ta hạ thấp xuống đến tận cùng. Làm cách nào để chúng ta cùng nhau bước lên từng bậc thang này bây giờ?"
Sau khi khỏe lên thì Diệp Châu vẫn tiếp tục tới công ty làm việc. Hắn nghỉ làm hơn một tuần nhưng nơi này đã có biết bao nhiêu lời đồn rằng hắn sắp kết hôn. Không dừng lại ở đó họ còn đặc biệt thêm vào câu chuyện rằng hắn cưới để chạy bầu. Rằng Lý Diệp Châu là một phú nhị đại nhưng cực kỳ có trách nhiệm với bạn gái. Cùng người ta ân ái liền không suy nghĩ mặc lên người họ chiếc váy cô dâu.
Chẳng biết là khen ngợi hay là mỉa mai, nhưng những lời này lọt vào tai Diệp Châu còn hơn là sấm giữa trời quang. Từ khi nào hắn lại khoác trên mình một hình tượng như vậy. Rốt cuộc cha mẹ hắn muốn thay hắn làm tất cả mọi thứ chu toàn đến thế này chỉ vì bảo vệ bộ mặt của gia đình.
Giống như thường lệ mỗi buổi sáng đến công ty Diệp Châu sẽ đến gian bếp trung tâm để đặt món cho bữa trưa. Nơi này chỉ dành riêng để nấu bữa trưa cho người nhà họ Lý cho nên cách thức hoạt động đương nhiên khác so với bếp của nhân viên dưới quyền.
"Cậu Diệp Châu! Hôm nay ngài chủ tịch nói vợ sắp cưới của cậu sẽ đến ăn cơm trưa với cậu cho nên sẽ cắt suất ăn của cậu ở bếp trung tâm. Ngài chủ tịch dặn thế nên là cậu không cần đặt món trước đâu."
Diệp Châu đối với lời thông báo này thì vô cùng khó chịu. Đừng nói là cơm, hiện tại bây giờ nếu phải ngồi cùng Tô Duệ chỉ e là nước hắn cũng không nuốt trôi xuống cổ họng được.
"Người ăn là tôi cho nên mọi người cứ làm theo đúng món mà tôi dặn là được. Còn nếu ba tôi không cho phép mọi người làm thì tôi đành nhịn vậy."
"Cậu Diệp Châu! Thực sự làm khó chúng tôi quá, cái này..."
"Vậy thì không cần nấu cho tôi đâu, một lát tôi ăn chung với anh trai tôi cũng được."
Nói rồi Diệp Châu nhanh chóng đến phòng làm việc của mình. Nghỉ hơn một tuần cho nên lượng công việc cũng chất thành một đống. Vậy cũng tốt, hắn sẽ lấy lý do này mà ở lại công ty tăng ca để không phải trở về nhà nữa. Hiện tại bây giờ hắn không biết phải làm thế nào để gặp mặt Phí Anh cho nên cứ như vậy vùi đầu vào công việc là tốt nhất.
Không cần nói Diệp Châu cũng biết Phí Anh biết chuyện của Tô Duệ rồi. Có lẽ đó là lý do mà hơn ba ngày nay cậu không thèm liên lạc cho hắn, thậm chí hắn có gọi đến cháy máy cậu cũng không thèm nghe. Áp lực từ gia đình cộng công việc dồn lại khiến hắn lại một lần nữa muốn kiệt sức.
Diệp Châu thực sự rất muốn trốn khỏi thế giới này, không muốn phải gặp mặt người đã rắp tâm lừa dối hắn nữa. Nhưng mà những điều hắn mong muốn đương nhiên khiến người nhà hắn không hài lòng. Chưa đến giờ cơm trưa Tô Duệ đã mò đến tìm hắn rồi. Đúng như nhân viên nhà bếp kia nói, trên tay cô xách theo một giỏ đồ ăn trông rất bắt mắt. Không cần hỏi cũng biết đây là do mẹ hắn làm cho cô ta mang tới.
"Đi ra ngoài đi!"
"Ba mẹ kêu em mang cơm tới cho anh, con chúng ta cũng đang rất đói bụng lẽ nào anh nhẫn tâm vậy sao?"
Diệp Châu từ chối nhìn Tô Duệ, vẻ mặt của hắn đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn mà quát.
"Mang theo đống thức ăn này cút ra ngoài, cô muốn ăn thì tự mình ăn đi."
Tô Duệ sớm biết Diệp Châu sẽ có phản ứng như thế này cho nên cũng không có mấy bất ngờ. Cô ta rất tự nhiên kéo chiếc ghế đến bên cạnh hắn ngồi xuống nói chuyện, giống như những lời hắn nói vừa rồi cô ta hoàn toàn không nghe thấy vậy.
"Đâu có được, ba mẹ nói anh phải ăn chỗ cơm em mang tới thì em mới có thể rời khỏi. Anh còn chưa ăn thì em cũng không cách nào rời đi được."
Nói rồi cô ta ghé sát vào tai hắn mà nói, giọng điệu đặc biệt ngoan độc.
"Với lại con nó cũng rất nhớ anh, chẳng phải anh nên quan tâm nó một chút hay sao?"
"Thật đáng kinh tởm! Tại sao cô phải tự mình biến thành con người trơ trẽn đến thế này. Cô muốn kết hôn với tôi đến phát điên rồi phải không? Muốn đến mức ăn nằm với một kẻ khác rồi đến bắt tôi chịu trách nhiệm? Cho dù tôi có thân tàn ma dại cũng không cách nào cả đời chung giường với người như cô đâu. Còn nữa, đừng tùy tiện động vào người tôi, đừng chọc cho tôi điên lên."
Tô Duệ bị Diệp Châu nói trúng tim đen thế nhưng vẫn sống chết ép hắn phải nhận lỗi lầm về mình. Cô ta thậm chí còn không ngần ngại mà tát vào mặt hắn một cái đau điếng kèm theo lời sỉ vả chua chát.
"Anh thấy tôi ăn nằm với ai? Là anh đang tự nói mình đấy à? Anh đừng tự mình huyễn hoặc mình nữa, vô dụng thôi. Đứa con này là của anh, cả thế giới này đều công nhận điều đó ngoại trừ anh. Anh nói tôi trơ trẽn sao? Vậy loại người như anh có thể ôm ấp một thằng đàn ông khác thì thế nào? Có phải nên gọi là vừa trơ trẽn vừa biến thái lại còn bẩn thỉu hay không?"
Diệp Châu nghe mấy lời liền không kìm được mà đưa tay bóp cổ Tô Duệ. Một khi hắn đã chạm đến giới hạn của chính mình rồi liền không cách nào không chế được bản tính hung dữ tiềm ẩn vốn có.
"Bẩn thỉu như vậy thì cố chấp bám vào tôi làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chọc cho tôi điên lên nếu không thì đừng có trách vì sao tôi lại tàn nhẫn."
Tô Duệ bị Diệp Châu chèn ép đến cả người đều đỏ, hai tay bất chấp mà đánh hắn phản kháng tới cùng.
"Bỏ ra! Anh bỏ tôi ra, đồ độc ác!"
Diệp Châu bàn tay có lúc siết càng mạnh nhưng cuối cùng cũng nới lỏng ra mà tha cho Tô Duệ. Hắn đem giỏ cơm trên bàn hất bay xuống đất mà lớn tiếng quát.
"Cút!"
"Lý Diệp Châu! Rồi anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã làm với tôi hôm nay. Cả thằng nhân tình thối tha của anh cũng không được sống yên đâu. Anh dám ruồng rẫy mẹ con tôi thì anh sớm muộn cũng phải chịu hậu quả."
"Cút ngay!"
Tô Duệ mang theo một bụng ấm ức mà rời khỏi trước sự kìm nén của Diệp Châu. Hắn nghĩ thời gian thực sự tàn nhẫn đến nỗi khiến người ta nhớ về quá khứ mà vỡ òa. Người mà mình từng thương của thời niên thiếu bây giờ đã thay đổi đến chẳng còn nhận ra nữa. Cố chấp quay trở lại để làm tổn thương nhau rốt cuộc vui vẻ đến thế nào mà họ lại đâm đầu theo không biết điểm dừng là gì nữa.
Diệp Châu ngồi vùi mặt trong đống giấy tờ trên bàn. Hắn của hiện tại chính là bị bức đến khóc cũng không được mà đau đớn cũng chẳng cách nào thỏa mãn được sự tuyệt vọng này nữa.
"Làm ơn đối xử với tôi bình thường đi được không?"
Tô Duệ rời khỏi công ty thì nhanh chóng quay trở về Lý gia. Dường như đứa bé trong bụng chính là con át chủ bài để cô có thể lấy lòng được hai vị gia chủ.
Mẹ Lý hiện tại đã quên mất chuyện nhà họ Tô làm bẽ mặt họ lúc trước mà đối đãi với Tô Duệ còn chẳng thua kém gì con gái mình. Thấy cô đi từ ngoài cổng vào thì bà vô cùng niềm nở mà săn đón.
"Duệ Duệ! Con hiện đang mang thai cho nên đi đứng phải cẩn thận một chút. Thời gian đầu này em bé còn rất yếu ớt đó, không thể làm ảnh hường tới nó đâu đấy."
Tô Duệ tỏ ra ngoan hiền mà cúi đầu nghe chỉ bảo, thỉnh thoảng cô ta lại làm ra vẻ giống như cả người đều rất mệt mỏi mà nói.
"Hôm nay con mang cơm tới cho Diệp Châu nhưng anh ấy nhất định không chịu ăn. Anh ấy còn nói sau này đừng bao giờ mang cơm tới công ty nữa. Con nghe anh ấy nói như vậy thực sự không cách nào chịu nổi. Con đã cố gắng hết sức để chiều lòng anh ấy nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì cả. Con phải làm sao bây giờ? Đứa bé này phải làm sao bây giờ?"
Mẹ Lý thấy Tô Duệ uất ức như vậy thì lại vô cùng đau lòng mà nhẹ giọng trấn an.
"Con đừng thương tâm như vậy, chúng ta sẽ có cách để Diệp Châu thay đổi tâm tính của mình. Nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, cháu của ta nhất định phải được sinh ra trong viên mãn mới được."
Tô Duệ chiếm được sự đồng tình của mẹ Lý thì tiếp tục đặt điều cho Phí Anh. Hiện tại chỉ cần mọi người triệt để xem cậu là cai gai trong mắt thì xem như thành công rồi. Kế hoạch này muốn thành công thì nhất định không thể có sự tồn tại của Phí Anh được.
"Con thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Giờ con bụng mang dạ chửa nhưng Diệp Châu lại không chịu nhìn đến con. Anh ấy thà mỗi ngày mặc mọi người dị nghị đến ôm ôm ấp ấp với Phí Anh cũng không thèm liếc nhìn xem con sống chết như thế nào. Mẹ không hiểu được cảm giác của con đâu, con làm tất cả mọi thứ vì anh ấy nhưng lại không thể so bì kịp với một người như Phí Anh."
Mẹ Lý bây giờ chỉ cần nghe nhắc tới Phí Anh thì cả người đều gai. Bà luôn cho rằng cậu chính là ngôi sao quả tạ, là nguyên nhân chính dẫn đến sự xáo trộn của nhà họ Lý bây giờ. Hiện tại lại nghe Tô Duệ nói như vậy thì càng thêm kích động mà nói.
"Thằng đó nó thì có cái gì tốt? Uổng công chúng ta trước giờ xem nó như bảo bối mà cưng chiều. Bây giờ nó còn ngang nhiên tranh đoạt với con nữa thì đúng là hồ đồ hết thuốc chữa rồi."
Tô Duệ nghe vậy thì càng thêm được đà mà khóc đến tê tâm khiến mẹ Lý như ngồi trên đống lửa. Trong đầu bà đã bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ sẽ tìm cách loại trừ Phí Anh ra khỏi cuộc đời của Diệp Châu rồi.
"Con đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Mẹ sẽ tìm cách giúp con trị Phí Anh, để cho nó biết xấu hổ mà tránh xa Diệp Châu. Chỉ có như vậy thì cái nhà này mới yên ấm được thôi."
"Nhưng cậu ta càng ngày càng trở nên hung dữ. Hôm trước cậu ta còn xô con nữa, cậu ta hoàn toàn không chịu nghe con nói lí lẽ đâu."
Mẹ Lý nghe thấy Phí Anh mấy hôm trước xô Tô Duệ ngã thì không kìm được nóng nảy mà nói.
"Sao nó lại có thể ác độc như vậy chứ? Nó có còn là đàn ông không vậy? Đã không biết xấu hổ đi câu dẫn đàn ông, bây giờ còn tâm can độc địa cướp chồng người khác. Thằng hỗn xược này không cho nó bài học thì nó sẽ không biết điểm dừng là gì mà."
"Mẹ đừng làm như vậy, bây giờ mẹ đụng tới cậu ta nhất định Diệp Châu sẽ nghĩ con xúi giục mẹ. Anh ấy nhất định sẽ càng ghét con thêm thôi. Con chịu bất hạnh cũng được nhưng con của con thực sự không đáng phải chịu như thế."
Mẹ Lý bị Tô Duệ điều khiển cảm xúc đến không còn nhận ra được thật giả nữa. Bà đinh ninh trong đầu rằng bằng mọi cách phải trừng trị Phí Anh thật thỏa đáng mới chịu. Không cần phải làm ra chân tướng, chỉ cần có ai đó rắp tâm hãm hại người nhà họ Lý đều phải trả giá đắt.
Tuy Phí Anh đang mang một tâm trạng vô cùng nặng nề nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người trong nhà. Cậu không muốn họ lo lắng cho mình, vả lại nguyên do chính đó là cậu không muốn họ đem cậu ra chỉ trích. Nếu như họ biết được cậu bị Diệp Châu phụ bạc nhất định sẽ lấy đó làm cái cớ để mỗi ngày đều mỉa mai.
Phí Anh chưa bao giờ muốn những thứ mà mình cất công theo đuổi và bảo vệ đến một ngày nào đấy bị lô ra làm trò cười cho mọi người. Tình yêu này cũng vậy, cho dù nó chẳng đi tới đâu hoặc giả có thối nát đi chăng nữa cậu cũng muốn giữ riêng cho mình. Khóc lóc trước mặt người khác chẳng giải quyết được gì, có khi lại vô tình tạo thêm gánh nặng cho họ.
Phí Dĩnh thấy Phí Anh thay đổi tâm trạng khác lạ như vậy thì cũng đoán ra được vài phần là cậu đã biết rõ sự tình rồi. Anh không trực tiếp hỏi cậu mà chỉ nhìn một cách chăm chú. Cho đến khi Phí Anh cảm nhận được ánh mắt của Phí Dĩnh đang rơi vào người mình thì mới hoàn hồn.
"Anh nhìn em như vậy là có ý gì?"
"Bấy lâu nay có gặp Diệp Châu không?"
Phí Anh nghe nhắc tới Diệp Châu thì sắc mặt thay đổi hẳn. Mấy ngày nay cậu triệt để tránh mặt hắn, mặc dù hắn mỗi ngày đều kiên trì gọi và nhắn tin cho cậu.
Cái tôi quá lớn khiến Phí Anh không cách nào chấp nhận được chuyện Diệp Châu đã làm với mình. Đã có ai từng nói cho hắn biết là cậu đã vì hắn mà hết lần này tới lần khác phá bỏ những quy tắc của bản thân hay chưa. Hắn cũng chính là người đầu tiên khiến cậu phải tự mình xoay sở với mớ thương tổn chồng chất như thế này. Cậu thực tâm muốn trừng phạt hắn nhưng lại sợ hắn bị mọi người chỉ trích. Bỏ thì thương, vương thì tội đó chính là cái cảm giác nửa mùa mà cậu không cách nào lý giải nổi.
Phí Anh cứ mãi chìm vào mớ suy nghĩ của mình mà chẳng màng tới lời của Phí Dĩnh. Thấy em trai mỗi ngày đều thất thần như vậy thì Phí Dĩnh vừa uống nước lại vừa nhấp nhổm không yên mà muốn nghe cho ra sự thật.
"Hai đứa tụi mày chia tay rồi à?"
"Ai nói em và anh ta chia tay?"
Câu trả lời vừa to vừa rõ ràng lại bất thình lình thế này của Phí Anh khiến Phí Dĩnh chấn kinh.
"Mày hét cái gì? Cũng đâu phải anh bảo hai đứa mày chia tay đâu, mày kích động như vậy làm gì?"
Phí Anh nhìn Phí Dĩnh chán nản mà nói.
"Nhưng mà có chia tay hay không thì cũng có gì khác đâu."
"Ý mày là sao? Nói rõ một chút anh nghe xem, Diệp Châu nó lại làm gì mày à?"
Phí Anh lạnh nhạt đứng lên rời khỏi, cậu không muốn kể lể cho nên dứt khoát từ chối trả lời câu hỏi của Phí Dĩnh.
"Anh đừng có lắm chuyện, chuyện của em thì để em tự giải quyết. Anh đừng có tự mình thay em làm ra mấy chuyện không đâu, em trở tay không kịp đấy."
"Mày nói cái gì anh nghe không hiểu gì hết vậy, mày đứng lại coi!"
Phí Dĩnh cố chấp bám theo Phí Anh để khai thác thông tin. Dù sao thì anh cũng không nuốt được cục tức kia cho nên phải dò hỏi đứa em trai này trước mới có thể tẩn cho Diệp Châu một trận được. Anh vẫn còn sợ đánh được một nửa thì đứa em quý hóa này sẽ chạy tới mà bảo vệ hắn. Nếu mà như thế thật thì chắc anh sẽ lăn ra đấy mà chết tức tưởi.
"Mày nói anh nghe xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thái độ của mày mấy ngày nay rất lạ đó."
Phí Anh vẫn cố chấp bước đi không thèm nhìn Phí Dĩnh, bất quá cậu chỉ nói một câu bâng quơ mà khiến anh trở nên vô cùng chột dạ.
"Anh rõ ràng biết rõ mọi chuyện còn giả vờ hỏi em làm gì? Có phải anh muốn em ở trước mặt người khác khóc bù lu bù loa mới chịu phải không?"
"Ơ...cái thằng này! Mày nói kiểu gì vậy hả? Anh muốn quan tâm mày một chút cũng không được à? Mày khóc trước mặt anh thì cũng có sao, chẳng phải chúng ta là anh em ruột hay sao? Mày còn tỏ thái độ xa cách như thế làm gì?"
Lời vừa dứt Phí Anh bất chợt dừng lại, trong góc tối hành lang của bệnh viện. Mất một lúc Phí Dĩnh mới nhìn thấy được bờ vai Phí Anh run lên từng đợt. Hóa ra là cậu nhịn không nổi nữa mà khóc rồi, đứa em này quả nhiên tâm tư vẫn còn chưa kịp trưởng thành đã vội vàng yêu đến không còn biết gì nữa.
"Khóc đi! Có ai không cho mày khóc đâu mà phải nhịn. Cứ coi như đó là sai lầm rồi bỏ đi mà làm lại cuộc đời. Chỉ cần mày có thể sống tốt thì cái gì cũng được hết. Danh dự hay nhân phẩm cũng đều vì nó mà nát bét hết cả rồi còn gì đâu mà sợ hãi nữa."
"Diệp Châu! Anh ấy lừa dối em, anh ấy không giữ lời hứa."
Phí Dĩnh ôm lấy Phí Anh mà không biết nói gì để an ủi cậu cho nên chỉ biết chửi cho hả lòng hả dạ.
"Thằng chó đó thì kệ mẹ nó đi, thứ chết tiệt khốn nạn như nó thì gặp con quỷ cái kia là đúng rồi, chúng nó là một đôi thì không ai bì kịp đâu. Mày đi về nhà với anh, đi về nhà xin lỗi ba mẹ rồi tận hưởng cuộc đời không sóng gió. Đừng nghĩ về nó nữa, lựa ngày nào đấy đẹp trời anh với mày hội đồng nó một trận cho nó tởn tới già chịu không?"
Phí Anh khóc nức nở nhưng vẫn không quên dằn mặt Phí Dĩnh.
"Anh vừa mới nói đánh hội đồng ai? Anh nói lại xem?"
"Thằng chó chết Diệp Châu chứ còn ai vào đây nữa. Nín đi đừng có khóc như vậy, đều đã lớn thế này rồi còn gì. Yên tâm đi anh mà không chỉnh chết nó thì anh không phải là anh trai mày, không phải là Phí Dĩnh."
Những tường mấy lời này có thể làm Phí Anh nguôi ngoai nhưng mà Phí Dĩnh thực sự đã lầm to rồi. Em trai anh không phải là người dễ dàng nghe theo mấy lời hoa mỹ thế này. Ngược lại cậu còn cảnh cáo anh không được đụng tới Diệp Châu. Cái gì mà là người của em thì để em xử lý bất cứ ai cũng không thể tùy tiện đụng vào. Phí Dĩnh nghe xong mấy lời này còn tưởng mình bị thần kinh mà há hốc mồm kinh ngạc.
"Mày bị điên rồi phải không? Như thế nào lại đem nó bảo hộ như vậy? Chuyện nó gây ra cho mày lẽ nào mày quên rồi?"
"Em không quên, nhưng em không muốn bất cứ ai ngoài em trừng phạt anh ta cả. Cho dù có chết thì cũng phải chết trong tay em, bất cứ ai cũng không được đụng đến. Anh ta tổn thương em thì phải chính tay em trừng phạt mới được."
Phí Dĩnh không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy nhân sinh quan thật lạ lùng. Ít ra là đối với Phí Anh anh càng ngày càng sợ hãi với cái tính chiếm hữu kinh hoàng này của cậu.
"Mày làm ơn thương bản thân mày một chút đi, sao phải khổ sở thế làm gì? Không có duyên thì thôi bỏ đi, cố chấp níu kéo làm cái gì nữa."
"Ai bảo anh là không có duyên, em với anh ta không những có duyên mà còn nợ nhau chất chồng thành đống. Kiếp này anh ta không trả hết thì kiếp sau vẫn phải trả cho bằng đủ mới được phép rời đi."
Phí Dĩnh triệt để chết tâm với đứa em trai cố chấp này của mình thì cũng đành phải im lặng. Bây giờ anh có nói gì cũng đều vô dụng rồi vì Phí Anh muốn tự mình tìm ra lẽ phải mới thôi.
"Thế mày định làm thế nào? Giết nó à? Nhắm giết được nó không?"
"Không! Em không giết người của em được."
"Thế mày định làm gì? Đốt nhà nó hay là..."
Phí Anh tỏ ra bất cần đời mà đá vỏ chai nước ngọt nằm chỏng chơ trong khuôn viên sau đó lại lật đật nhặt lại bỏ vào thùng rác. Mãi một lúc mới mở miệng chốt hạ một câu.
"Em chả làm gì cả, em chỉ thích tiêu diệt Tô Duệ thôi. Em cảm thấy em không nhìn nổi sự giả dối của chị ta nữa rồi."
"Nó đang mang thai con của thằng chó kia mà, mày làm thế nào được?"
Phí Anh cười nửa miệng sau đó rất không lương thiện mà nói.
"Anh biết vì sao em không tìm Diệp Châu tính sổ không?"
Phí Dĩnh có chút ngờ nghệch mà nhìn Phí Anh lắc đầu. Phí Anh thấy anh mình như vậy thì liền như ông cụ non mà phán một câu chắc nịch.
"Vì em không tin cái thai đó là của Diệp Châu."
"Mày nói cái điên cuồng gì vậy? Lời này không thể nói ra trắng trợn như vậy được đâu, để hai bác bên đấy nghe được thì mày chỉ càng bị ghét thêm thôi."
Phí Anh hiếm khi nào tỏ ra lì lợm đến cố chấp như thế này. Cậu lấy tay dụi dụi mắt đã sưng lên vì khóc mà không kiêng nể gì nói ra một tràng cho thỏa lòng.
"Em sẽ vẫn cho Diệp Châu một bài học nhưng cái mà em muốn làm nhất đó là chứng minh cho mọi người thấy em không sai. Em muốn mọi người hiểu rằng tình yêu chân thành thì không có cái gì đáng bị chỉ trích cả. Đàn ông hay đàn bà mà chả muốn được yêu, có ai mà muốn mình cả đời chết già trong cô độc chứ. Nếu như mình không tìm được hạnh phúc với phụ nữ thì mình tìm đàn ông. Điều đó chẳng có gì sai cả, chẳng lẽ khát vọng hạnh phúc của nhân loại cũng phải phân chia rõ ràng như vậy sao? Nếu phân chia rạch ròi được thì tình yêu chắc cũng đem bán lấy tiền được rồi còn gì."
Phí Dĩnh nghe Phí Anh nói đạo lí này thì trong lòng có hơi chột dạ. Nghĩ lại chuyện tình cảm của mình với Diệp Phong thì càng cảm thấy bản thân thua xa đứa em trai này. Đúng là trong tình yêu cần nhiều hơn một chữ dũng khí mới có thể mơ ước nắm tay nhau tới cuối cùng được.
"Vậy thì mày cứ làm theo những gì mày muốn đi, nhưng mà đừng làm tổn hại tới bất cứ ai là được. Tô Duệ cho dù có độc địa nhưng hiện tại nó đang mang thai. Mày động vào nó nếu không cẩn thận sẽ tự mình mang họa. Nó là một con quỷ chứ không phải người thường cho nên nếu mày muốn đối đầu với nó thì phải suy nghĩ cho kỹ."
"Em biết rồi, chẳng qua là em không muốn động thôi. Nếu em thực sự muốn chị ta cho dù có mang thai mười đứa cũng không làm gì được em đâu. Em biết em chính là cơn ác mộng của chị ta mà, có khi em chẳng cần làm gì chị ta cũng tự mình sợ chết khiếp."
Hai người nói chuyện một lúc thì Phí Anh cũng trở vể nhà trọ. Chuyện chăm sóc cho mẹ Phí ở bệnh viện thì Phí Dĩnh sẽ thay cậu làm. Việc mà cậu cần làm bây giờ là ngủ một giấc cho thật thoải mái, ngày tháng còn dài còn rất nhiều cơ hội để đối mặt.
Lúc Phí Anh trở về nhà trọ thì trời cũng đã gần khuya. Diệp Châu đã dứng ở đó đợi cậu từ lúc nào rồi chẳng rõ. Nhìn hắn tiều tụy và gầy đi trông thấy thì cậu lại đau lòng. Chẳng hiểu sao mà năng lực kháng cự của cậu dành cho hắn mỗi ngày càng ít đi, gần như chẳng còn một chút uy lực nào nữa.
"Anh Anh!"
"Cút!"
Diệp Châu cố chấp nắm lấy tay Phí Anh để mong muốn một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Tuy cảm thấy mọi thứ đều thật giả lẫn lộn, thế nhưng Phí Anh cũng không cách nào bỏ được cái suy nghĩ trong đầu của mình được. Cậu không tin Tô Duệ kia là một chuyện nhưng chuyện hắn phản bội cậu lại là một chuyện khác chẳng liên quan. Chuyện Tô Duệ mang thai với hắn quả thực ám ảnh tâm trí cậu đến không cách nào nguôi ngoai được.
"Bỏ tay ra!"
"Anh Anh! Đừng như vậy."
Phí Anh không đôi co với Diệp Châu mà trực tiếp vung tay tát liền mấy cái vào mắt hắn.
"Khốn nạn! Nhìn anh tôi cảm thấy buồn nôn lắm đây. Sao thế? Thấy thành tựu không? Nam nữ anh đều ăn được quả nhiên là bậc kỳ tài. À hay là anh muốn chơi tôi đến to bụng như chị ta mới chịu?"
Diệp Châu nghe mấy lời xỉa xói này từ miệng Phí Anh thì không cách nào tức giận được mà chỉ thấy uất ức trong lòng. Hắn thực sự không muốn cậu tự hạ thấp bản thân mình như thế. Người ngoài kia hạ thấp cậu còn chưa đủ hay sao mà mỗi lần gặp chuyện cậu đều xem mình là hàng ti tiện mà dằn vặt hắn.
"Anh câm luôn rồi đấy à? Câm rồi thì tới tận đây làm gì? Có phải lại động dục cho nên mới chạy tới đây tìm tôi phải không? Nào! Xin mời!"
"Đủ rồi! Em đừng nói mấy lời như vậy nữa, anh nghe không nổi."
Phí Anh thật tâm không muốn dằn vặt Diệp Châu như thế này nhưng mà bản thân cậu uất ức quá. Uất ức đến không chịu nổi cho nên chẳng còn cách nào khác là phải nói những lởi hạ tiện đến mức này.
"Nghe không nổi thì bắt tôi câm miệng à? Anh đủ tư cách nói tôi sao? Cái lời hứa cho tôi một bắt đầu khác là như thế này phải không? Tôi đã đợi anh đấy, thực lòng đợi anh đến cho tôi một bắt đầu tốt đẹp hơn. Nhưng mà...nhưng mà thứ tôi nhận được toàn là rác rưởi."
Quả nhiên năng lực tự kìm nén trước mặt Diệp Châu của Phí Anh đã không còn tác dụng nữa. Chưa nói hết mấy câu thì cậu đã không kìm được mà khóc nghẹn nơi cuống cổ. Muốn mắng chửi hắn nhưng không cách nào mở miệng nói thêm được. Cuối cùng chẳng biết phải làm thế nào đành tự mình quay lưng rời khỏi để né tránh mặc dù trước đó cậu đã rất tự tin là mình có thể lạnh nhạt được.
"Đi về đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Anh Anh!"
"Cút đi!"
Diệp Châu đứng đó nhìn theo bóng lưng Phí Anh xiêu vẹo rời khỏi thì ôm mặt khóc. Hắn không biết phải làm cách nào để cậu tin hắn nhưng lại càng không cam tâm để cậu rời khỏi trước mặt mình.
Thế là Diệp Châu quyết định chạy theo Phí Anh. Hắn ở sau lưng cậu ôm đến chặt cứng, cả người giống như đang kịch liệt muốn giữ người mà run lên.
"Đừng bỏ anh..."
"Anh đừng làm như vậy nữa, chẳng cứu vãn được gì đâu."
Diệp Châu ôm Phí Anh càng chặt mà kịch liệt lắc đầu phản bác.
"Không mà! Anh không buông đâu, đừng đối với anh như vậy."
"Bỏ ra! Tôi đau!"
"Đừng bỏ anh..."
Phí Anh lại vì những lời này của Diệp Châu mà mềm lòng. Nước mặt cậu rơi lã chã trên hai cánh tay hắn đang ôm trước ngực cậu. Cả hai người đều một dạng như nhau không ai khá khẩm hơn. Thực sự rất muốn được buông bỏ tất cả mà một lần nữa hàn gắn.
Phí Anh dần cảm thấy bất lực trước con tim mình, thề nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn rời khỏi vòng tay của hắn. Mỗi bước chân là một bước nặng nề, nước mắt có rớt xuống bao nhiêu cũng không đủ trả lại một tình yêu nguyện vẹn như thuở ban đầu nữa.
Diệp Châu đứng cúi đầu mà lặng lẽ khóc. Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng khi chẳng thể nào đem người mà hắn thương rời khỏi những hỗn độn đầy nước mắt.
Chẳng phải đáng tiếc nhất là khi bản thân không có bản lĩnh và năng lực, lại gặp phải người mà mình muốn che chở cả đời hay sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.