Chương 5: Gợi ý trong mộng
Nuôi Thả Tiểu Trư
16/05/2016
Cuối xuân sang hè,
thời tiết ấm áp làm người ta buồn ngủ, Bạch Tử Họa ở trong thư phòng xử
lí việc, bất giác nhíu mày, trong mơ hồ cảm thấy bản thân lại trở về
Trường Lưu, mình đang ở Tuyệt Tình điện, Tiểu Thiên Tầm ở một bên hỗ
trợ.
Đột nhiên ngoài cửa có tiểu đệ tử tiến vào, thưa: "Nghiệt đồ Hoa Thiên Cốt lấy cắp thần khí đã bị thế tôn tróc nã về quy án, giờ đang bị trói tại tru tiên trụ, chờ tôn thượng xử lý."
Bạch Tử Họa nghe xong, lập tức đứng dậy đi về hướng tru tiên trụ, xa xa nhìn thấy gương mặt Hoa Thiên Cốt, nàng vừa thấy hắn đến, hô lớn: "Sư phụ, cứu con !" Nhưng đinh Tiêu Hồn đang đồng loạt bay về phía Hoa Thiên Cốt, trên người nàng xuất hiện nhiều vết máu đầm đìa, tia máu tươi theo vết thương chảy ra, dọc theo tru tiên trụ uốn lượn mà nhỏ từng giọt xuống mặt đất trở thành một vũng máu.
Bạch Tử Họa giận dữ, gầm lên: "Thả nàng xuống!"
Nhưng không một ai để ý hắn.
Hoành Sương kiếm trong tay Bạch Tử Họa được rút ra khỏi vỏ, một kiếm chặt đứt tiên tác trói buộc Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt người đầy máu vì thế mà ngã xuống, rơi vào trong vũng máu, hoàn toàn bất động.
Bạch Tử Họa vội vàng muốn xem xét, không ngờ chân trời bay tới một con chim ưng màu đen lớn, móng vuốt to đùng đã bắt lấy Hoa Thiên Cốt bay về phía xa. Bạch Tử Họa đang muốn đuổi theo, đột nhiên phía sau Tuyệt Tình điện bị cháy, lửa cháy hừng hực, ánh lửa ngập trời. Tiểu Thiên Tầm còn đang trong ánh lửa hô to: "Sư phụ cứu con "
Bạch Tử Họa giờ nếu đuổi theo chim ưng, sẽ không cứu được Thiên Tầm. Cứu được Thiên Tầm rồi mới đuổi theo chim ưng thì chỉ sợ Hoa Thiên Cốt đã sớm bị nó ăn vào trong bụng!
Trong giây phút khẩn cấp vô cùng, Bạch Tử Họa cảm thấy cả người đều căng cứng, không biết làm sao bỗng cảm thấy đầu nặng trình trịch, cả người ngã xuống. Đột nhiên tỉnh lại, mới biết tất cả chỉ là cảnh trong mơ.
Nhưng hắn tu hành ngàn năm, bình thường ngủ còn rất ít, cớ sao lại nằm mộng? Hôm nay đột nhiên mộng như vậy, không hiểu rốt cục có ý nghĩa gì. Lại đưa mắt nhìn khắp, phát hiện Thiên Tầm không ở trong phòng, hắn đứng dậy tìm đi, thì ra nàng đang luyện chữ ở bàn đá trong đình. Chắc do mùa xuân ấm áp, nhất thời nằm ở trên bàn đá ngủ ngon lành.
Bạch Tử Họa thấy Thiên Tầm ngủ giống chú lợn con, khuôn mặt bé xíu trắng trắng tròn tròn còn vương một giọt mực nước, thật là vừa buồn cười lại đáng yêu. Bất giác khóe miệng hắn gợi lên một đường cong nhẹ, vươn ngón tay lạnh lẽo lau giọt mực nước đi. Cô bé con đang nhắm mắt đột nhiên lại cười hì hì gọi mơ màng: "Sư phụ. . ." Cũng không biết mơ giấc mộng đẹp nào.
Thiên Tầm đến Vân sơn bốn năm năm, giờ đã lớn thành một tiểu oa nhi. Nhắm mắt lại ngủ, làn da trắng nõn nà, lông mi vừa đen vừa dài, chiếc mũi bé bỏng cao ngất, khuôn miệng phấn nộn nhỏ nhắn hơi chu ra, giống như đang nói mớ gì đó.
Nếu không phải do ánh mắt kỳ dị kia, tiểu oa nhi này rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nhân tương lai.
Bạch Tử Họa nghĩ đến lúc trước cùng Hoa Thiên Cốt du lịch nhân gian, nàng trộm uống rượu của hắn, say túy lúy ba ngày, trong mộng cũng nói nói cười cười như vậy, ngọt ngào gọi từng tiếng: "Sư phụ. . . Sư phụ. . .", Bạch Tử Họa trong lòng khẽ động, bất giác lại khẽ vuốt vuốt khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, đứa nhỏ đáng yêu, giống Tiểu Cốt, cũng đều khiến người ta thương tiếc.
Tiểu Cốt, là con sao? Nếu thật sự là con, lâu như vậy sao không tìm thấy một chút tin tức nào? Nếu không phải, vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con sư phụ lại cảm thấy không là con ?
Ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt tròn tròn không chịu rời đi, phát hiện ra tiểu oa nhi trong mộng hơi lung lay lắc đầu, Bạch Tử Họa kinh ngạc tỉnh thần, đối với một oa nhi tuổi bản thân đang miên man suy nghĩ gì vậy? Thật sự là không khỏi hơi quá chút!
Hắn thu tay, một cơn gió thoảng qua, hắn về phòng lấy chiếc áo mỏng phủ lên người Thiên Tầm.
Đáng thương cho Tiểu Thiên Tầm nào biết tình cảnh kinh tâm động phách vừa rồi, vẫn như con heo nhỏ ngủ vù vù, chờ khi nàng tỉnh lại, mặt trời chiều đã ngả về tây.
Nàng thích nhất nhìn ngắm ánh hoàng hôn, kim quang vạn trượng, rặng mây đầy trời, đúng là cảnh sắc đồ sộ xinh đẹp nhất trong thiên địa!
Lại chốc lát sau, mặt trời hoàn toàn tắt nắng chính là lúc cảnh đêm ánh sao đầy trời, mặt trăng xinh đẹp nhô lên cao. Nàng ở dưới bầu trời đêm nằm ngửa sổ đếm từng vì tinh tú, rồi lại chán chường trở về phòng cùng sư phụ chăng đèn đọc sách.
Đọc sách, lại nhìn sư phụ, sư phụ quả là nhìn mãi vẫn không chán ! Tiểu Thiên Tầm mặc dù từ khi xuất thế đến nay mới chỉ gặp duy gặp Bạch Tử Họa, thật sự không biết tiêu chuẩn xấu đẹp cụ thể, nhưng nàng vẫn khẳng định chắc chắn rằng sư phụ mình dù ngắm thế nào cũng không chán! Trừ việc ngày ngày ở bên người hắn, ngắm mặt trời mọc rồi lặn, rồi xuân đi thu đến, nàng thật sự không nghĩ ra nhân sinh của mình còn có cái gì cần theo đuổi.
Ai biết thế sự khó lường, sao có thể được như người mong ước, tất cả đều có số mệnh. Mà vận mệnh của nàng, đang giương nanh múa vuốt từng bước một tới gần, cuối cùng đẩy nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Dẫu tan xương nát thịt cũng không thể quay đầu lại!
Đột nhiên ngoài cửa có tiểu đệ tử tiến vào, thưa: "Nghiệt đồ Hoa Thiên Cốt lấy cắp thần khí đã bị thế tôn tróc nã về quy án, giờ đang bị trói tại tru tiên trụ, chờ tôn thượng xử lý."
Bạch Tử Họa nghe xong, lập tức đứng dậy đi về hướng tru tiên trụ, xa xa nhìn thấy gương mặt Hoa Thiên Cốt, nàng vừa thấy hắn đến, hô lớn: "Sư phụ, cứu con !" Nhưng đinh Tiêu Hồn đang đồng loạt bay về phía Hoa Thiên Cốt, trên người nàng xuất hiện nhiều vết máu đầm đìa, tia máu tươi theo vết thương chảy ra, dọc theo tru tiên trụ uốn lượn mà nhỏ từng giọt xuống mặt đất trở thành một vũng máu.
Bạch Tử Họa giận dữ, gầm lên: "Thả nàng xuống!"
Nhưng không một ai để ý hắn.
Hoành Sương kiếm trong tay Bạch Tử Họa được rút ra khỏi vỏ, một kiếm chặt đứt tiên tác trói buộc Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt người đầy máu vì thế mà ngã xuống, rơi vào trong vũng máu, hoàn toàn bất động.
Bạch Tử Họa vội vàng muốn xem xét, không ngờ chân trời bay tới một con chim ưng màu đen lớn, móng vuốt to đùng đã bắt lấy Hoa Thiên Cốt bay về phía xa. Bạch Tử Họa đang muốn đuổi theo, đột nhiên phía sau Tuyệt Tình điện bị cháy, lửa cháy hừng hực, ánh lửa ngập trời. Tiểu Thiên Tầm còn đang trong ánh lửa hô to: "Sư phụ cứu con "
Bạch Tử Họa giờ nếu đuổi theo chim ưng, sẽ không cứu được Thiên Tầm. Cứu được Thiên Tầm rồi mới đuổi theo chim ưng thì chỉ sợ Hoa Thiên Cốt đã sớm bị nó ăn vào trong bụng!
Trong giây phút khẩn cấp vô cùng, Bạch Tử Họa cảm thấy cả người đều căng cứng, không biết làm sao bỗng cảm thấy đầu nặng trình trịch, cả người ngã xuống. Đột nhiên tỉnh lại, mới biết tất cả chỉ là cảnh trong mơ.
Nhưng hắn tu hành ngàn năm, bình thường ngủ còn rất ít, cớ sao lại nằm mộng? Hôm nay đột nhiên mộng như vậy, không hiểu rốt cục có ý nghĩa gì. Lại đưa mắt nhìn khắp, phát hiện Thiên Tầm không ở trong phòng, hắn đứng dậy tìm đi, thì ra nàng đang luyện chữ ở bàn đá trong đình. Chắc do mùa xuân ấm áp, nhất thời nằm ở trên bàn đá ngủ ngon lành.
Bạch Tử Họa thấy Thiên Tầm ngủ giống chú lợn con, khuôn mặt bé xíu trắng trắng tròn tròn còn vương một giọt mực nước, thật là vừa buồn cười lại đáng yêu. Bất giác khóe miệng hắn gợi lên một đường cong nhẹ, vươn ngón tay lạnh lẽo lau giọt mực nước đi. Cô bé con đang nhắm mắt đột nhiên lại cười hì hì gọi mơ màng: "Sư phụ. . ." Cũng không biết mơ giấc mộng đẹp nào.
Thiên Tầm đến Vân sơn bốn năm năm, giờ đã lớn thành một tiểu oa nhi. Nhắm mắt lại ngủ, làn da trắng nõn nà, lông mi vừa đen vừa dài, chiếc mũi bé bỏng cao ngất, khuôn miệng phấn nộn nhỏ nhắn hơi chu ra, giống như đang nói mớ gì đó.
Nếu không phải do ánh mắt kỳ dị kia, tiểu oa nhi này rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nhân tương lai.
Bạch Tử Họa nghĩ đến lúc trước cùng Hoa Thiên Cốt du lịch nhân gian, nàng trộm uống rượu của hắn, say túy lúy ba ngày, trong mộng cũng nói nói cười cười như vậy, ngọt ngào gọi từng tiếng: "Sư phụ. . . Sư phụ. . .", Bạch Tử Họa trong lòng khẽ động, bất giác lại khẽ vuốt vuốt khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, đứa nhỏ đáng yêu, giống Tiểu Cốt, cũng đều khiến người ta thương tiếc.
Tiểu Cốt, là con sao? Nếu thật sự là con, lâu như vậy sao không tìm thấy một chút tin tức nào? Nếu không phải, vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con sư phụ lại cảm thấy không là con ?
Ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt tròn tròn không chịu rời đi, phát hiện ra tiểu oa nhi trong mộng hơi lung lay lắc đầu, Bạch Tử Họa kinh ngạc tỉnh thần, đối với một oa nhi tuổi bản thân đang miên man suy nghĩ gì vậy? Thật sự là không khỏi hơi quá chút!
Hắn thu tay, một cơn gió thoảng qua, hắn về phòng lấy chiếc áo mỏng phủ lên người Thiên Tầm.
Đáng thương cho Tiểu Thiên Tầm nào biết tình cảnh kinh tâm động phách vừa rồi, vẫn như con heo nhỏ ngủ vù vù, chờ khi nàng tỉnh lại, mặt trời chiều đã ngả về tây.
Nàng thích nhất nhìn ngắm ánh hoàng hôn, kim quang vạn trượng, rặng mây đầy trời, đúng là cảnh sắc đồ sộ xinh đẹp nhất trong thiên địa!
Lại chốc lát sau, mặt trời hoàn toàn tắt nắng chính là lúc cảnh đêm ánh sao đầy trời, mặt trăng xinh đẹp nhô lên cao. Nàng ở dưới bầu trời đêm nằm ngửa sổ đếm từng vì tinh tú, rồi lại chán chường trở về phòng cùng sư phụ chăng đèn đọc sách.
Đọc sách, lại nhìn sư phụ, sư phụ quả là nhìn mãi vẫn không chán ! Tiểu Thiên Tầm mặc dù từ khi xuất thế đến nay mới chỉ gặp duy gặp Bạch Tử Họa, thật sự không biết tiêu chuẩn xấu đẹp cụ thể, nhưng nàng vẫn khẳng định chắc chắn rằng sư phụ mình dù ngắm thế nào cũng không chán! Trừ việc ngày ngày ở bên người hắn, ngắm mặt trời mọc rồi lặn, rồi xuân đi thu đến, nàng thật sự không nghĩ ra nhân sinh của mình còn có cái gì cần theo đuổi.
Ai biết thế sự khó lường, sao có thể được như người mong ước, tất cả đều có số mệnh. Mà vận mệnh của nàng, đang giương nanh múa vuốt từng bước một tới gần, cuối cùng đẩy nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Dẫu tan xương nát thịt cũng không thể quay đầu lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.