Chương 62: Nhớ ra tất cả
Nuôi Thả Tiểu Trư
16/06/2016
Đông Phương Úc Khanh đến trước Bạch Tử Họa, một mình đưa hồn phách Tiểu Cốt vào luân hồi, lại tìm được nàng sau khi nàng sinh ra.
Hắn bảo Tiểu Cốt Đầu vẫn gọi hắn là Đông Phương.
Suốt mười ba năm, bọn họ lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà.
Hắn mang nàng du lịch nhân gian, xem biến phồn hoa.
Hắn nói với nàng, Cốt Đầu, về sau ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa, ta sẽ vẫn ở cạnh nàng làm nàng vui vẻ. Nàng yên tâm, trên đời này không có ai có thể hại nàng nữa.
Tiểu Hoa Thiên Cốt cực kỳ thích Đông Phương Úc Khanh, hắn luôn cẩn thận chăm sóc nàng che chở nàng, hắn mang tất cả thứ thú vị và đồ ăn ngon trên thiên hạ đến trước mặt nàng. Ở cạnh Đông Phương mỗi ngày, Tiểu Cốt Đầu đều rất vui vẻ, nàng coi hắn là là đại ca ca, người thân duy nhất của nàng.
Một ngày trước khi Bạch Tử Họa tìm được bọn họ, đúng lúc là sinh nhật mười ba tuổi của Hoa Thiên Cốt.
Buổi tối ngày đó, trong bữa tiệc sinh nhật, Đông Phương Úc Khanh lấy ra một viên chu đan, hắn nói cho Hoa Thiên Cốt rằng thứ này tên là Ưu Trần đan, ăn nó là có thể nhớ tới trước kia.
“Cốt Đầu, hôm nay đúng lúc là sinh nhật mười ba tuổi của nàng. Nàng biết không, rất lâu trước kia, khi đó nàng cũng lớn như thế, nhưng lại làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa. Khi đó nàng thật ngốc, vì người khác mà khiến mình đầy vết thương, đến mức mất tất cả mà vẫn không chịu quay đầu lại.
Nếu nàng muốn ăn Ưu Trần đan thì nàng đều có thể nhớ tới chuyện trước kia. Nếu nàng không muốn, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn quên đi.
Chỉ là, Cốt Đầu, mỗi một kiếp, ta chỉ có sống được hai mươi lăm năm, kiếp này ta đã mượn mười tám năm sống của kiếp sau, cái giá phải trả là ba kiếp luân hồi không được làm người.
Năm nay là năm cuối cùng, ta sợ nếu ta không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hơn nữa ta nghĩ nếu không có ta ở cạnh nàng thì sẽ không có ai chăm sóc cho nàng như ta nữa.
Thế gian lớn như vậy, một mình nàng sẽ rất cô đơn. Nếu nàng nhớ tới chuyện trước kia, hoặc là còn có người mà trong lòng nàng không muốn quên đi, thì nàng hãy đi tìm bọn họ đi, có thể bọn họ vẫn đang chờ nàng đấy.
Dù nàng lựa chọn thế nào, Cốt Đầu, ta đều ủng hộ nàng.”
Trực giác của Hoa Thiên Cốt nói cho nàng rằng sâu trong trí nhớ có những người mà nàng không muốn quên, nàng không hề do dự ăn Ưu Trần đan, chuyện cũ giống như sóng biển thổi quét nàng.
Sư phụ…
Yêu càng sâu càng đau, càng đau càng không thể quên.
Nhưng thật sự đau quá, nàng thà rời xa còn hơn.
Sát tỷ tỷ đâu? Hắn vẫn khỏe chứ… Đường Bảo, Lạc Thập Nhất, Nghê Mãn Thiên, đều đã chết… Khinh thủy, Hiên Viên Lãng, đều sống thọ và chết, bước vào luân hồi… Quỷ Tiêu đã chết… Lỗ Lão Lục, Tiểu Thất, cũng đã luân hồi mấy đời… Ám Chấp, Quỷ Si có còn sống không? Đã llâu như vậy rồi, bọn họ vẫn đang tìm nàng sao?
Đứa con, đứa con của nàng đâu? Cuối cùng cũng chết rồi sao?!
Thì ra, cái giá phải trả khi nhớ ra tất cả lại trầm trọng đến thế, đúng là vô ưu vô lự tốt hơn.
Rất nhiều chuyện cũ khiến Hoa Thiên Cốt bị đè ép tới mức thở không nổi, nàng ho khan liên tục, Đông Phương Úc Khanh chỉ dịu dàng giúp nàng vỗ lưng.
Quả nhiên, một lúc nhớ lại nhiều như thế là rất vất vả sao?
“Cốt Đầu, ta không ở bên nàng được bao lâu nữa. Nàng hãy ngẫm lại, nàng muốn tìm ai thì đi tìm người đó đi. Mười ba năm qua, có thể ở bên nàng mỗi ngày, ta thật sự thỏa mãn. Ta chỉ hy vọng là nàng đều có thể vui vẻ mỗi ngày, vô ưu vô lự. Đáng tiếc ta không thể cùng nàng đi đến cuối đời, nàng sẽ không oán ta chứ?”
Hoa Thiên Cốt ôm chặt miệng mình, nước mắt trút xuống, bàn tay trắng nõn ướt đẫm, nàng không hề nói một câu nào, chỉ lắc đầu, sao có thể chứ, nàng sao có thể trách hắn?
Tất cả những gì hắn làm, chẳng phải đều chỉ vì bảo vệ nàng sao.
Hắn bảo Tiểu Cốt Đầu vẫn gọi hắn là Đông Phương.
Suốt mười ba năm, bọn họ lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà.
Hắn mang nàng du lịch nhân gian, xem biến phồn hoa.
Hắn nói với nàng, Cốt Đầu, về sau ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa, ta sẽ vẫn ở cạnh nàng làm nàng vui vẻ. Nàng yên tâm, trên đời này không có ai có thể hại nàng nữa.
Tiểu Hoa Thiên Cốt cực kỳ thích Đông Phương Úc Khanh, hắn luôn cẩn thận chăm sóc nàng che chở nàng, hắn mang tất cả thứ thú vị và đồ ăn ngon trên thiên hạ đến trước mặt nàng. Ở cạnh Đông Phương mỗi ngày, Tiểu Cốt Đầu đều rất vui vẻ, nàng coi hắn là là đại ca ca, người thân duy nhất của nàng.
Một ngày trước khi Bạch Tử Họa tìm được bọn họ, đúng lúc là sinh nhật mười ba tuổi của Hoa Thiên Cốt.
Buổi tối ngày đó, trong bữa tiệc sinh nhật, Đông Phương Úc Khanh lấy ra một viên chu đan, hắn nói cho Hoa Thiên Cốt rằng thứ này tên là Ưu Trần đan, ăn nó là có thể nhớ tới trước kia.
“Cốt Đầu, hôm nay đúng lúc là sinh nhật mười ba tuổi của nàng. Nàng biết không, rất lâu trước kia, khi đó nàng cũng lớn như thế, nhưng lại làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa. Khi đó nàng thật ngốc, vì người khác mà khiến mình đầy vết thương, đến mức mất tất cả mà vẫn không chịu quay đầu lại.
Nếu nàng muốn ăn Ưu Trần đan thì nàng đều có thể nhớ tới chuyện trước kia. Nếu nàng không muốn, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn quên đi.
Chỉ là, Cốt Đầu, mỗi một kiếp, ta chỉ có sống được hai mươi lăm năm, kiếp này ta đã mượn mười tám năm sống của kiếp sau, cái giá phải trả là ba kiếp luân hồi không được làm người.
Năm nay là năm cuối cùng, ta sợ nếu ta không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hơn nữa ta nghĩ nếu không có ta ở cạnh nàng thì sẽ không có ai chăm sóc cho nàng như ta nữa.
Thế gian lớn như vậy, một mình nàng sẽ rất cô đơn. Nếu nàng nhớ tới chuyện trước kia, hoặc là còn có người mà trong lòng nàng không muốn quên đi, thì nàng hãy đi tìm bọn họ đi, có thể bọn họ vẫn đang chờ nàng đấy.
Dù nàng lựa chọn thế nào, Cốt Đầu, ta đều ủng hộ nàng.”
Trực giác của Hoa Thiên Cốt nói cho nàng rằng sâu trong trí nhớ có những người mà nàng không muốn quên, nàng không hề do dự ăn Ưu Trần đan, chuyện cũ giống như sóng biển thổi quét nàng.
Sư phụ…
Yêu càng sâu càng đau, càng đau càng không thể quên.
Nhưng thật sự đau quá, nàng thà rời xa còn hơn.
Sát tỷ tỷ đâu? Hắn vẫn khỏe chứ… Đường Bảo, Lạc Thập Nhất, Nghê Mãn Thiên, đều đã chết… Khinh thủy, Hiên Viên Lãng, đều sống thọ và chết, bước vào luân hồi… Quỷ Tiêu đã chết… Lỗ Lão Lục, Tiểu Thất, cũng đã luân hồi mấy đời… Ám Chấp, Quỷ Si có còn sống không? Đã llâu như vậy rồi, bọn họ vẫn đang tìm nàng sao?
Đứa con, đứa con của nàng đâu? Cuối cùng cũng chết rồi sao?!
Thì ra, cái giá phải trả khi nhớ ra tất cả lại trầm trọng đến thế, đúng là vô ưu vô lự tốt hơn.
Rất nhiều chuyện cũ khiến Hoa Thiên Cốt bị đè ép tới mức thở không nổi, nàng ho khan liên tục, Đông Phương Úc Khanh chỉ dịu dàng giúp nàng vỗ lưng.
Quả nhiên, một lúc nhớ lại nhiều như thế là rất vất vả sao?
“Cốt Đầu, ta không ở bên nàng được bao lâu nữa. Nàng hãy ngẫm lại, nàng muốn tìm ai thì đi tìm người đó đi. Mười ba năm qua, có thể ở bên nàng mỗi ngày, ta thật sự thỏa mãn. Ta chỉ hy vọng là nàng đều có thể vui vẻ mỗi ngày, vô ưu vô lự. Đáng tiếc ta không thể cùng nàng đi đến cuối đời, nàng sẽ không oán ta chứ?”
Hoa Thiên Cốt ôm chặt miệng mình, nước mắt trút xuống, bàn tay trắng nõn ướt đẫm, nàng không hề nói một câu nào, chỉ lắc đầu, sao có thể chứ, nàng sao có thể trách hắn?
Tất cả những gì hắn làm, chẳng phải đều chỉ vì bảo vệ nàng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.