Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch
Chương 30
Quân Tử Ôn Như Ngọc
04/04/2017
Hoa Thiên Cốt cơ hồ là bị Khinh Thủy kéo tới đại điện Trường Lưu Sơn.
Vốn là bởi vì Hoa Thiên Cốt bị thụ thương, nên bái sư đại hội lần này nàng có thể không tham gia, hơn nữa bản thân Hoa Thiên Cốt cũng không muốn tham gia, dù sao nàng cũng không thể trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ.
“ Khinh Thủy, đại hội bái sư tại sao còn chưa có bắt đầu?” Hoa Thiên Cốt được Khinh Thủy kéo tới Trường Lưu đại điện, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều một mực cung kính đứng.
Khinh Thủy cũng lắc đầu: “ Ta vừa mới gặp Mạnh Huyền Lãng.”
Nói ra tên người này, Khinh Thủy không kiềm chế được mà hơi đỏ mặt: “ Hắn nói là Tôn Thượng bảo ngươi qua đây, có thể là mọi người đang một mực chờ ngươi.”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, chính nàng làm sao có được mặt mũi lớn như thế. Bất quá “ ký lai chi, tắc an chi”, Tôn Thượng chắc chắn sẽ thu đồ đệ chẳng qua người đó sẽ không phải là nàng, nghĩ tới đây Hoa Thiên Cốt cảm thấy xót xa trong lòng.
Phía sau đại điện, Bạch Tử Họa nhíu chặt mày nhìn tờ giấy trong tay mình.
“ Sư đệ, thời gian dành cho đại hội bái sư đã sắp hết, sao đệ còn đứng ở đây!” Ma Nghiêm chau mày đi đến, giọng nói nồng đậm bất mãn.
Bạch Tử Họa đem tờ giấy nắm chặt, thu nó vào trong tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ma Nghiêm.
Ma Nghiêm đen mặt hắng giọng, hắn bình ổn tâm tình, sau đó mở miệng nói: “ Đệ tuy là chưởng môn của Trường Lưu Sơn, nhung một số chuyện ta vẫn phải nói với đệ, việc thu đồ đệ này, nó có liên quan tới cơ nghiệp ngàn năm của Trường Lưu Sơn, vô luận như thế nào đệ cũng không được khinh thường. Ta thấy Nghê Mạn Thiên cùng Sóc Phong hai người này tư chất không sai, đệ xem …”
Bạch Tử Họa trịnh trọng gật đầu, không để cho Ma Nghiêm nói hết lời.
“ Ta biết đệ không thích những … việc khách sáo lá mặt lá trái này, tuy rằng Trường Lưu chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt của Bồng Lai Đảo để hành sự, nếu đệ không muốn thu Nghê Mạn Thiên làm đồ đệ, vậy chọn Sóc Phong cũng được. Cũng đỡ để thiên hạ bàn ra tán vào dù gì thì một mình đệ cùng một nữ đệ tử một mình chung sống trên Tuyệt Tình Điện. Dù sao danh dự của Trường Lưu Sơn vẫn là chuyện trọng yếu nhất. Thế nhưng trước mặt Nghê Thiên Trượng đệ vẫn nên bán cho ông ta một ít mặt mũi, đừng dùng những từ gây đả thương lòng tự trọng quá.”
Bạch Tử Họa vẫn chưa lên tiếng trả lời, biểu tình của hắn cũng không rõ là đáp ứng hay là cự tuyệt.
Mắt thấy thời gian của đại hội bái sư đã qua, để không làm lỡ dở nhiều thời gian hơn nữa, Ma Nghiêm thở dài một hơi nhường lối cho Bạch Tử Họa đi ra.
Hai người ra đại điện, bước lên đài cao, nghi thức bái sư chính thức bắt đầu.
“ Chưởng môn sư đệ, đệ chọn đồ đệ trước đi.” Ma Nghiêm nói, ánh mắt cũng liếc về phía Nghê Mạn Thiên nhiều hơn.
Lúc này Nghê Mạn Thiên thế nhưng không có vênh váo tự đắc như mấy bữa trước, nàng đến bây giờ vân còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng mà Bạch Tử Họa nhìn nàng bữa trước. Mặc dù không có sát khí, nhưng lại triệt để khiến người ta không rét mà run.
Nghê Mạn Thiên khẩn trương cúi đầu, tuy rằng nàng không muốn trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ, thế nhưng vị trí đó nàng cũng không cam tâm chắp tay nhường cho kẻ khác. Nàng cảm nhận được khí tức lạnh như băng của Bạch Tử Họa đang cách nàng mỗi lúc một gần.
Trên đài Ma Nghiêm hài lòng gật đầu, bất quá sau đó sắc mặt hắn lại đại biến: “ Sư đệ!” Hắn cao giọng một tiếng.
Không nghĩ tới Bạch Tử Hạo trực tiếp lướt qua Nghê Mạn Thiên mà dừng trước mặt cảu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt sửng sốt.
Bạch Tử Họa chậm rãi hướng bàn tay mình tới trước mặt nàng, những đốt ngón tay oánh bạch như ngọc bích, trắng nõn thon dài, góc cạnh phân minh, dị thường thanh mỹ.
Hoa Thiên Cốt dường như ngây dại nhìn Bạch Tử Họa, nàng chậm chạp vươn tay ra, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trong bàn tay đang đưa ra.
“ Qùy xuống.” Bạch Tử Họa mở miệng.
Không ai trong nơi này có gương mặt vui lòng hay ánh mắt phục tùng chấp thuận, hoàn toàn không cần suy nghĩ, Hoa Thiên Cốt đầu gối sụp xuống, nhẹ nhàng quỳ gối dưới chân của hắn, dường như đó là một vị thần nắm toàn bộ thế giới của nàng, toàn bộ vận mệnh của nàng trong tay.
“ Sư đệ!” Ma Nghiêm quát ý bảo Bạch Tử Họa ngưng lại, nét mặt không còn một chút huyết sắc nào, hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính tới chuyện Bạch Tử Họa sẽ chọn nàng ta làm đồ đệ! Mệnh cách như vậy, tương lại tai tinh như vậy. Thế nhưng thời gian của đại hội bái sư đã sắp hết, hắn đã không ngăn cản được hắn.
Dưới đài tiếng nghị luận vang lên xôn xao. Bạch Tử Họa mắt lạnh đảo qua, lập tức an tĩnh lại.
Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu, trong ánh mắt không thể che lấp được hận ý, Hoa Thiên Cốt! Nàng ta lại chiếm mất vinh quang vốn dĩ thuộc về nàng!
“ Ngươi, kể từ ngày hôm nay, ngươi sẽ trở thành ta – Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa đồ đệ.” Bạch Tử Họa lạnh nhạt nói, thanh âm không lớn, nhưng cực kỳ dễ nghe quanh quẩn bên tau nàng, nghe tới nhất thanh nhị sở.
Nếu như không thể tranh thoát được vận mệnh nàng, vậy ta sẽ thản nhiên chấp nhận tiếp thu nó.
Từ lúc bái sư đại hội kết thúc, Hoa Thiên Cốt vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn, cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được nàng đã trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ.
“ Ca ca, ca ca, muội là đồ đệ của tôn thượng.” Đợi tới khi dây thần kinh hoạt động trở lại, phản ứng đầu tiên của Hoa Thiên Cốt là chia sẻ tin tức này cho Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu ngốc lăng, kết quả như thế cũng là điều hắn trăm triệu lần không nghĩ tới.
Đông Phương Úc Khanh ở một bên lại không hề kinh ngạc: “ Tiểu Cốt Đầu, chúc mừng nàng.” Hắn vừa cười vừa nói.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ gật đầu, hiện tại trong đầu nào không có từ gì có thể diễn tả được sự vui sướng trong lòng nàng.
“ Ca ca, có phải hay không là muội đang nằm mơ?” Hoa Thiên Cốt nhào tới trong lòng Hoa Mãn Lâu.
“ Ca ca, huynh đánh ta một cái đi.” Hoa Thiên Cốt kích động ở trong lòng Hoa Mãn Lâu xoay qua xoay lại làm nũng.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, hắn nhẹ nhàng gõ cái đầu bánh bao của Hoa Thiên Cốt: “ Tiểu Cốt đều không phải là nằm mơ.”
Đường Bảo bò ra, chiếu theo ý tưởng của nàng cắn một cái rõ đau vào vành tai nàng.
“ Đông, ta thật sự không phải là đang nằm mơ!” Hoa Thiên Cốt nhảy cẫng lên ôm lấy vành tai bị cắn, không hề tức giận mà ngược lại vô cùng vui vẻ.
Đường Bảo nhảy sang người Hoa Mãn Lâu, lo lắng nhìn nàng: “ Ca ca, mẫu thân nàng không phải là mừng quá hóa rồ rồi chứ?”
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu, tâm trạng Hoa Thiên Cốt vui vẻ như vậy hắn chưa từng thấy qua. Thấy Hoa Thiên Cốt hài lòng, Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy hài lòng. Nếu như nói cho người nọ, hẳn hắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Ngày tiếp theo, Hoa Thiên Cốt chính thức tiến vào ở trên Tuyệt Tình Điện, bắt đầu chuỗi ngày sớm tối bên nhau với Bạch Tử Họa.
Đây là những ngày vui vẻ nhất của cuộc đời nàng đồng thời cũng là đau khổ nhất.
Hơn nữa hiện tại giai đoạn tu hành của nàng cũng không giống với những đệ tử thông thường khác, lần sau gặp lại Hoa Mãn Lâu cũng là … rất nhiều năm sau đó.
“ Ca ca, một năm sau huynh nhất định phải tới thăm Tiểu Cốt đó nha.” Hoa Thiên Cốt vẻ mặt lưu luyến không thôi nhìn Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu gật đầu, hắn cũng rất luyến tiếc Hoa Thiên Cốt.
“ Tiểu Cốt ngày sau gặp lại còn phải được thượng tiên cho phép.” Hoa Mãn Lâu hướng Bạch Tử Họa bái một cái.
Thấy tràng cảnh này Hoa Thiên Cốt bất giác cảm thấy mũi đau xót: “ Ca ca …”
Hoa Mãn Lâu quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt cười cười, sau đó trịnh trọng nhìn Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Mãn Lâu lúc này mới đứng lên.
Nhìn bóng dáng càng lúc càng đi xa, Hoa Thiên Cốt chỉ còn xúc động muốn ngửa mặt lên trời khóc to, thế nhưng nàng cố nén lại không đuổi theo bóng dáng Hoa Mãn Lâu: “ Ca ca, huynh yên tâm, Tiểu Cốt nhất định sẽ sống tốt!”
“ Đi thôi.” Bạch Tử Họa giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại cố ý thả chậm cước bộ đợi Hoa Thiên Cốt.
Tại Thất Sát Điện.
“ Hoa công tử tới, nhanh chóng đi thông tri cho Ma Quân.” Đan Xuân Thu phân phó xuống.
“ Thế nhưng Ma Quân đang bế quan a.” Bị phân phó tiểu yêu ma vẻ mặt muốn khó mà không dám khóc nói, mọi người đều biết nếu dám quấy rầy Sát Thiên Mạch bế quan ( nhưng thực ra Sát tỷ tỷ đi ngủ để dưỡng nhan), hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Hoa Mãn Lâu cười đối với Đan Xuân Thu nói: “ Không sao, ta tự đi tìm hắn.”
Đan Xuân Thu lập tức gật đầu, nếu đi thông tri chính là tự tìm đường chết, nhưng người kia hết lần này tới lần khác lại là một ngoại lệ.
Vốn là bởi vì Hoa Thiên Cốt bị thụ thương, nên bái sư đại hội lần này nàng có thể không tham gia, hơn nữa bản thân Hoa Thiên Cốt cũng không muốn tham gia, dù sao nàng cũng không thể trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ.
“ Khinh Thủy, đại hội bái sư tại sao còn chưa có bắt đầu?” Hoa Thiên Cốt được Khinh Thủy kéo tới Trường Lưu đại điện, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều một mực cung kính đứng.
Khinh Thủy cũng lắc đầu: “ Ta vừa mới gặp Mạnh Huyền Lãng.”
Nói ra tên người này, Khinh Thủy không kiềm chế được mà hơi đỏ mặt: “ Hắn nói là Tôn Thượng bảo ngươi qua đây, có thể là mọi người đang một mực chờ ngươi.”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, chính nàng làm sao có được mặt mũi lớn như thế. Bất quá “ ký lai chi, tắc an chi”, Tôn Thượng chắc chắn sẽ thu đồ đệ chẳng qua người đó sẽ không phải là nàng, nghĩ tới đây Hoa Thiên Cốt cảm thấy xót xa trong lòng.
Phía sau đại điện, Bạch Tử Họa nhíu chặt mày nhìn tờ giấy trong tay mình.
“ Sư đệ, thời gian dành cho đại hội bái sư đã sắp hết, sao đệ còn đứng ở đây!” Ma Nghiêm chau mày đi đến, giọng nói nồng đậm bất mãn.
Bạch Tử Họa đem tờ giấy nắm chặt, thu nó vào trong tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ma Nghiêm.
Ma Nghiêm đen mặt hắng giọng, hắn bình ổn tâm tình, sau đó mở miệng nói: “ Đệ tuy là chưởng môn của Trường Lưu Sơn, nhung một số chuyện ta vẫn phải nói với đệ, việc thu đồ đệ này, nó có liên quan tới cơ nghiệp ngàn năm của Trường Lưu Sơn, vô luận như thế nào đệ cũng không được khinh thường. Ta thấy Nghê Mạn Thiên cùng Sóc Phong hai người này tư chất không sai, đệ xem …”
Bạch Tử Họa trịnh trọng gật đầu, không để cho Ma Nghiêm nói hết lời.
“ Ta biết đệ không thích những … việc khách sáo lá mặt lá trái này, tuy rằng Trường Lưu chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt của Bồng Lai Đảo để hành sự, nếu đệ không muốn thu Nghê Mạn Thiên làm đồ đệ, vậy chọn Sóc Phong cũng được. Cũng đỡ để thiên hạ bàn ra tán vào dù gì thì một mình đệ cùng một nữ đệ tử một mình chung sống trên Tuyệt Tình Điện. Dù sao danh dự của Trường Lưu Sơn vẫn là chuyện trọng yếu nhất. Thế nhưng trước mặt Nghê Thiên Trượng đệ vẫn nên bán cho ông ta một ít mặt mũi, đừng dùng những từ gây đả thương lòng tự trọng quá.”
Bạch Tử Họa vẫn chưa lên tiếng trả lời, biểu tình của hắn cũng không rõ là đáp ứng hay là cự tuyệt.
Mắt thấy thời gian của đại hội bái sư đã qua, để không làm lỡ dở nhiều thời gian hơn nữa, Ma Nghiêm thở dài một hơi nhường lối cho Bạch Tử Họa đi ra.
Hai người ra đại điện, bước lên đài cao, nghi thức bái sư chính thức bắt đầu.
“ Chưởng môn sư đệ, đệ chọn đồ đệ trước đi.” Ma Nghiêm nói, ánh mắt cũng liếc về phía Nghê Mạn Thiên nhiều hơn.
Lúc này Nghê Mạn Thiên thế nhưng không có vênh váo tự đắc như mấy bữa trước, nàng đến bây giờ vân còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng mà Bạch Tử Họa nhìn nàng bữa trước. Mặc dù không có sát khí, nhưng lại triệt để khiến người ta không rét mà run.
Nghê Mạn Thiên khẩn trương cúi đầu, tuy rằng nàng không muốn trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ, thế nhưng vị trí đó nàng cũng không cam tâm chắp tay nhường cho kẻ khác. Nàng cảm nhận được khí tức lạnh như băng của Bạch Tử Họa đang cách nàng mỗi lúc một gần.
Trên đài Ma Nghiêm hài lòng gật đầu, bất quá sau đó sắc mặt hắn lại đại biến: “ Sư đệ!” Hắn cao giọng một tiếng.
Không nghĩ tới Bạch Tử Hạo trực tiếp lướt qua Nghê Mạn Thiên mà dừng trước mặt cảu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt sửng sốt.
Bạch Tử Họa chậm rãi hướng bàn tay mình tới trước mặt nàng, những đốt ngón tay oánh bạch như ngọc bích, trắng nõn thon dài, góc cạnh phân minh, dị thường thanh mỹ.
Hoa Thiên Cốt dường như ngây dại nhìn Bạch Tử Họa, nàng chậm chạp vươn tay ra, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trong bàn tay đang đưa ra.
“ Qùy xuống.” Bạch Tử Họa mở miệng.
Không ai trong nơi này có gương mặt vui lòng hay ánh mắt phục tùng chấp thuận, hoàn toàn không cần suy nghĩ, Hoa Thiên Cốt đầu gối sụp xuống, nhẹ nhàng quỳ gối dưới chân của hắn, dường như đó là một vị thần nắm toàn bộ thế giới của nàng, toàn bộ vận mệnh của nàng trong tay.
“ Sư đệ!” Ma Nghiêm quát ý bảo Bạch Tử Họa ngưng lại, nét mặt không còn một chút huyết sắc nào, hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính tới chuyện Bạch Tử Họa sẽ chọn nàng ta làm đồ đệ! Mệnh cách như vậy, tương lại tai tinh như vậy. Thế nhưng thời gian của đại hội bái sư đã sắp hết, hắn đã không ngăn cản được hắn.
Dưới đài tiếng nghị luận vang lên xôn xao. Bạch Tử Họa mắt lạnh đảo qua, lập tức an tĩnh lại.
Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu, trong ánh mắt không thể che lấp được hận ý, Hoa Thiên Cốt! Nàng ta lại chiếm mất vinh quang vốn dĩ thuộc về nàng!
“ Ngươi, kể từ ngày hôm nay, ngươi sẽ trở thành ta – Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa đồ đệ.” Bạch Tử Họa lạnh nhạt nói, thanh âm không lớn, nhưng cực kỳ dễ nghe quanh quẩn bên tau nàng, nghe tới nhất thanh nhị sở.
Nếu như không thể tranh thoát được vận mệnh nàng, vậy ta sẽ thản nhiên chấp nhận tiếp thu nó.
Từ lúc bái sư đại hội kết thúc, Hoa Thiên Cốt vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn, cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được nàng đã trở thành Bạch Tử Họa đồ đệ.
“ Ca ca, ca ca, muội là đồ đệ của tôn thượng.” Đợi tới khi dây thần kinh hoạt động trở lại, phản ứng đầu tiên của Hoa Thiên Cốt là chia sẻ tin tức này cho Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu ngốc lăng, kết quả như thế cũng là điều hắn trăm triệu lần không nghĩ tới.
Đông Phương Úc Khanh ở một bên lại không hề kinh ngạc: “ Tiểu Cốt Đầu, chúc mừng nàng.” Hắn vừa cười vừa nói.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ gật đầu, hiện tại trong đầu nào không có từ gì có thể diễn tả được sự vui sướng trong lòng nàng.
“ Ca ca, có phải hay không là muội đang nằm mơ?” Hoa Thiên Cốt nhào tới trong lòng Hoa Mãn Lâu.
“ Ca ca, huynh đánh ta một cái đi.” Hoa Thiên Cốt kích động ở trong lòng Hoa Mãn Lâu xoay qua xoay lại làm nũng.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, hắn nhẹ nhàng gõ cái đầu bánh bao của Hoa Thiên Cốt: “ Tiểu Cốt đều không phải là nằm mơ.”
Đường Bảo bò ra, chiếu theo ý tưởng của nàng cắn một cái rõ đau vào vành tai nàng.
“ Đông, ta thật sự không phải là đang nằm mơ!” Hoa Thiên Cốt nhảy cẫng lên ôm lấy vành tai bị cắn, không hề tức giận mà ngược lại vô cùng vui vẻ.
Đường Bảo nhảy sang người Hoa Mãn Lâu, lo lắng nhìn nàng: “ Ca ca, mẫu thân nàng không phải là mừng quá hóa rồ rồi chứ?”
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu, tâm trạng Hoa Thiên Cốt vui vẻ như vậy hắn chưa từng thấy qua. Thấy Hoa Thiên Cốt hài lòng, Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy hài lòng. Nếu như nói cho người nọ, hẳn hắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Ngày tiếp theo, Hoa Thiên Cốt chính thức tiến vào ở trên Tuyệt Tình Điện, bắt đầu chuỗi ngày sớm tối bên nhau với Bạch Tử Họa.
Đây là những ngày vui vẻ nhất của cuộc đời nàng đồng thời cũng là đau khổ nhất.
Hơn nữa hiện tại giai đoạn tu hành của nàng cũng không giống với những đệ tử thông thường khác, lần sau gặp lại Hoa Mãn Lâu cũng là … rất nhiều năm sau đó.
“ Ca ca, một năm sau huynh nhất định phải tới thăm Tiểu Cốt đó nha.” Hoa Thiên Cốt vẻ mặt lưu luyến không thôi nhìn Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu gật đầu, hắn cũng rất luyến tiếc Hoa Thiên Cốt.
“ Tiểu Cốt ngày sau gặp lại còn phải được thượng tiên cho phép.” Hoa Mãn Lâu hướng Bạch Tử Họa bái một cái.
Thấy tràng cảnh này Hoa Thiên Cốt bất giác cảm thấy mũi đau xót: “ Ca ca …”
Hoa Mãn Lâu quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt cười cười, sau đó trịnh trọng nhìn Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Mãn Lâu lúc này mới đứng lên.
Nhìn bóng dáng càng lúc càng đi xa, Hoa Thiên Cốt chỉ còn xúc động muốn ngửa mặt lên trời khóc to, thế nhưng nàng cố nén lại không đuổi theo bóng dáng Hoa Mãn Lâu: “ Ca ca, huynh yên tâm, Tiểu Cốt nhất định sẽ sống tốt!”
“ Đi thôi.” Bạch Tử Họa giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại cố ý thả chậm cước bộ đợi Hoa Thiên Cốt.
Tại Thất Sát Điện.
“ Hoa công tử tới, nhanh chóng đi thông tri cho Ma Quân.” Đan Xuân Thu phân phó xuống.
“ Thế nhưng Ma Quân đang bế quan a.” Bị phân phó tiểu yêu ma vẻ mặt muốn khó mà không dám khóc nói, mọi người đều biết nếu dám quấy rầy Sát Thiên Mạch bế quan ( nhưng thực ra Sát tỷ tỷ đi ngủ để dưỡng nhan), hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Hoa Mãn Lâu cười đối với Đan Xuân Thu nói: “ Không sao, ta tự đi tìm hắn.”
Đan Xuân Thu lập tức gật đầu, nếu đi thông tri chính là tự tìm đường chết, nhưng người kia hết lần này tới lần khác lại là một ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.