Chương 51: Chương 50 : Nguy hiểm tiếp (2)
Hoa Anh Đào
29/03/2022
Soạt--
"Phù, mệt quá." Hoa Thủy Tiên thở dốc.
"Hơ, đúng là mệt thật a." Ái Trân nhắm mắt lại nói, điều hòa hô hấp ổn định lại "Lam, ngươi nói Tuyết Nguyệt ở đền Thiên Linh. Mà đền Thiên Linh ở trong khu rừng này, vậy nó ở chỗ nào đây?"
"Từ từ cái coi, nói gì mà lộn xộn thế làm sao mà ta hiểu được ngươi đang nói cái gì a?" Hoa Kiểu Lam chịu không nổi mà quát lên.
Liễu Kiều nắm tay hắn trấn an "Lam, bình tĩnh nào."
"Ôi, A Kiều. . ." Hoa Kiểu Lam cảm động.
"Đền Thiên Linh ở đâu?" Liễu Kiều trực tiếp đả kích hắn.
"Nương. . .tử. . ." Hoa Kiểu Lam nghe xong thật muốn ngất xỉu ngay.
"Ha ha." Hoa Mạt Hương cười một cái.
"Giờ này mà các ngươi còn có tâm trạng mà đùa giỡn đấy à?" Lưu Cơ Nhĩ bực mình mắng.
"Thôi nào, Thi. Mọi người chỉ muốn đùa cho vui để giúp không khí cho đỡ căn thẳng ấy mà. Phải không nào?" Hoa Thủy Tiên ôn hòa nói.
"Hừ." Lưu Cơ Nhĩ quay lưng sang chỗ khác.
"Thi. . ." Hoa Thủy Tiên ôn nhu hỏi "Thi, đừng giận ta nhé."
"Ta không có giận ngươi." mới là lạ đó.
"Thi. . ." Hoa Thủy Tiên nhìn Lưu Cơ Nhĩ mà trầm ngâm một hồi. Chợt trong đầu nàng lóe lên một cái gì đó, sắc mặt nàng hơi tái nhợt rồi sau đó bình phục trở lại. Nàng ôn nhu cười "Mọi người chắc đã thấm mệt rồi, hãy nghỉ ngơi dưỡng sức một lát rồi hãy lên đường."
"Ân." ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Rầm!
"Tiếng gì thế?" mọi người giật mình kêu lên.
Rầm!
Gào! Gào!
Tiếng hét to lớn vút dài trong gió, lạnh lẽo cơ gió quái dị thổi lướt đi qua. Xì xào xì xào tiếng lá cây, tí tách, tí tách, tiếng mưa rơi. Nhẹ nhàng hạt nước đọng trên lá, mùi hương ẩn dụ ru say lòng người đi ngang.
"Hình như có cái gì đó đang đến gần đây." Hoa Thủy Tiên thốt lên "Nó, nó rất nhanh."
Soạt--
"Hình như là rất đông." Liễu Kiều nắm chặt tay.
Lưu Cơ Nhĩ ngẩn đầu lên, tim đập nhanh, có cái gì đó quen thuộc ở gần đây. Hoa Mạt Hương cảm thấy bất an liếc Ái Trân hòa Hoa Kiểu Lam, hai người lập tức gật đầu ăn ý.
"Chúng ta đi."
Soạt--
"Đó là cái gì thế?" Lưu Cơ Nhĩ vừa chạy vừa hỏi.
"Hừ, cứ nhìn kĩ rồi sẽ biết ngay thôi a." Hoa Mạt Hương liếc nàng cười lạnh.
Lưu Cơ Nhĩ rùng mình một cái quay lại nhìn cho thật kĩ càng. A? Không thấy. Đâu rồi? Lưu Cơ Nhĩ sắc mặt biến đổi ngẩn đầu nhìn lên hàng cây vừa to vừa cao. To lớn, màu đen, chân dài, nhện?! Nhện 8 mắt?!
Phụt!
Một sợi tơ nhện bắn ra, mọi người nhanh chóng né tránh nhưng cũng bị dính vào 1 tí. Á! Những sợi tơ này có tính ăn mòn sao? Tay áo Ái Trân bắt đầu biến sắc từ từ rồi thành tro bụi, Ái Trân lập tức xé rách hết đoạn dính phải tơ nhện. Con nhện không lồ 8 mắt màu đen làm tổ trên cây gồm 5 con. Gớm! 1 con đã không biết đánh lại hay chưa nói chi tới 5 con a.
Hoa Thủy Tiên nhanh chóng cắt dứt tơ nhện nhưng lập tức bị sợi tơ khác quấn chặt vào. Hoa Mạt Hương nhíu mày, nhện này có độc.
"Chết tiệt."
Những con nhện vừa phun tơ vừa bò xuống, 8 đôi mắt to ghê rợn nhìn chăm chăm bọn họ. Lưu Cơ Nhĩ chết lạnh nằm yên một chỗ mặc cho số phận, tay nàng run run mà cầm dao ra sức chống đỡ. Liễu Liều được Hoa Kiểu Lam đưa đến nơi an toàn chỗ trốn, nàng lo lắng không yên mà nhìn cảnh phía trước. Thật đáng sợ, vâng, thứ đáng sợ mà nàng ghét nhất là mất đi người mình yêu thương. Tay Liễu Kiều nắm chặt thanh kiếm định xông lên thì nghe thấy gì đó ở phía sau liền quay lại, khi thấy cái bóng dáng người kia tiến tới làm nàng khó tin được.
"Hừ, lũ nhện chết tiệt." Hoa Kiểu Lam tức giận né tránh tơ nhện sau đó tấn công nhưng lại thất bại. Hắn nhìn y phục mình đang biến dạng sắp tan thành tro bụi, hắn đen mặt tức giận lại nhìn Liễu Kiều cùng mọi người xung quanh. Hắn quyết định phát động ma lực thần bí vốn có của tộc nhân Phi Ban.
"Tỷ tỷ, chúng ta phải phát động ma lực đi nếu không chống đỡ nổi tiếp." Hoa Kiểu Lam hét to, bàn tay phóng ra một quả cầu nước bay tới con nhện. Con nhện này nhanh hơn hắn nghĩ, to xác mà chạy nhanh ghê.
Ầm!
"Hừ, thật đáng ghét."
Hoa Thủy Tiên phi người nhảy lên cây, thấy Lưu Cơ Nhĩ sắp bị con nhện răng nhọn đầy miệng cắn phải, sắc mắt khó coi dùng sức tấn công nó ngã lăn đập vào tảng đá bằng dây xích.
"Mạnh Thi, ngươi không sao chứ?" Hoa Thủy Tiên vội đỡ Lưu Cơ Nhĩ đứng dậy.
Lưu Cơ Nhĩ sắc mặt khó coi mở mắt ra, nàng ta chỉ cười nhạt không lên tiếng. Đôi mắt u buồn kỳ quái hiện lên một màu xanh lá tuyệt đẹp đôi mắt.
"Ta không. . .phải là. . .Mạnh Thi của. . .ngươi. . .cần. . ."
"Phù, mệt quá." Hoa Thủy Tiên thở dốc.
"Hơ, đúng là mệt thật a." Ái Trân nhắm mắt lại nói, điều hòa hô hấp ổn định lại "Lam, ngươi nói Tuyết Nguyệt ở đền Thiên Linh. Mà đền Thiên Linh ở trong khu rừng này, vậy nó ở chỗ nào đây?"
"Từ từ cái coi, nói gì mà lộn xộn thế làm sao mà ta hiểu được ngươi đang nói cái gì a?" Hoa Kiểu Lam chịu không nổi mà quát lên.
Liễu Kiều nắm tay hắn trấn an "Lam, bình tĩnh nào."
"Ôi, A Kiều. . ." Hoa Kiểu Lam cảm động.
"Đền Thiên Linh ở đâu?" Liễu Kiều trực tiếp đả kích hắn.
"Nương. . .tử. . ." Hoa Kiểu Lam nghe xong thật muốn ngất xỉu ngay.
"Ha ha." Hoa Mạt Hương cười một cái.
"Giờ này mà các ngươi còn có tâm trạng mà đùa giỡn đấy à?" Lưu Cơ Nhĩ bực mình mắng.
"Thôi nào, Thi. Mọi người chỉ muốn đùa cho vui để giúp không khí cho đỡ căn thẳng ấy mà. Phải không nào?" Hoa Thủy Tiên ôn hòa nói.
"Hừ." Lưu Cơ Nhĩ quay lưng sang chỗ khác.
"Thi. . ." Hoa Thủy Tiên ôn nhu hỏi "Thi, đừng giận ta nhé."
"Ta không có giận ngươi." mới là lạ đó.
"Thi. . ." Hoa Thủy Tiên nhìn Lưu Cơ Nhĩ mà trầm ngâm một hồi. Chợt trong đầu nàng lóe lên một cái gì đó, sắc mặt nàng hơi tái nhợt rồi sau đó bình phục trở lại. Nàng ôn nhu cười "Mọi người chắc đã thấm mệt rồi, hãy nghỉ ngơi dưỡng sức một lát rồi hãy lên đường."
"Ân." ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Rầm!
"Tiếng gì thế?" mọi người giật mình kêu lên.
Rầm!
Gào! Gào!
Tiếng hét to lớn vút dài trong gió, lạnh lẽo cơ gió quái dị thổi lướt đi qua. Xì xào xì xào tiếng lá cây, tí tách, tí tách, tiếng mưa rơi. Nhẹ nhàng hạt nước đọng trên lá, mùi hương ẩn dụ ru say lòng người đi ngang.
"Hình như có cái gì đó đang đến gần đây." Hoa Thủy Tiên thốt lên "Nó, nó rất nhanh."
Soạt--
"Hình như là rất đông." Liễu Kiều nắm chặt tay.
Lưu Cơ Nhĩ ngẩn đầu lên, tim đập nhanh, có cái gì đó quen thuộc ở gần đây. Hoa Mạt Hương cảm thấy bất an liếc Ái Trân hòa Hoa Kiểu Lam, hai người lập tức gật đầu ăn ý.
"Chúng ta đi."
Soạt--
"Đó là cái gì thế?" Lưu Cơ Nhĩ vừa chạy vừa hỏi.
"Hừ, cứ nhìn kĩ rồi sẽ biết ngay thôi a." Hoa Mạt Hương liếc nàng cười lạnh.
Lưu Cơ Nhĩ rùng mình một cái quay lại nhìn cho thật kĩ càng. A? Không thấy. Đâu rồi? Lưu Cơ Nhĩ sắc mặt biến đổi ngẩn đầu nhìn lên hàng cây vừa to vừa cao. To lớn, màu đen, chân dài, nhện?! Nhện 8 mắt?!
Phụt!
Một sợi tơ nhện bắn ra, mọi người nhanh chóng né tránh nhưng cũng bị dính vào 1 tí. Á! Những sợi tơ này có tính ăn mòn sao? Tay áo Ái Trân bắt đầu biến sắc từ từ rồi thành tro bụi, Ái Trân lập tức xé rách hết đoạn dính phải tơ nhện. Con nhện không lồ 8 mắt màu đen làm tổ trên cây gồm 5 con. Gớm! 1 con đã không biết đánh lại hay chưa nói chi tới 5 con a.
Hoa Thủy Tiên nhanh chóng cắt dứt tơ nhện nhưng lập tức bị sợi tơ khác quấn chặt vào. Hoa Mạt Hương nhíu mày, nhện này có độc.
"Chết tiệt."
Những con nhện vừa phun tơ vừa bò xuống, 8 đôi mắt to ghê rợn nhìn chăm chăm bọn họ. Lưu Cơ Nhĩ chết lạnh nằm yên một chỗ mặc cho số phận, tay nàng run run mà cầm dao ra sức chống đỡ. Liễu Liều được Hoa Kiểu Lam đưa đến nơi an toàn chỗ trốn, nàng lo lắng không yên mà nhìn cảnh phía trước. Thật đáng sợ, vâng, thứ đáng sợ mà nàng ghét nhất là mất đi người mình yêu thương. Tay Liễu Kiều nắm chặt thanh kiếm định xông lên thì nghe thấy gì đó ở phía sau liền quay lại, khi thấy cái bóng dáng người kia tiến tới làm nàng khó tin được.
"Hừ, lũ nhện chết tiệt." Hoa Kiểu Lam tức giận né tránh tơ nhện sau đó tấn công nhưng lại thất bại. Hắn nhìn y phục mình đang biến dạng sắp tan thành tro bụi, hắn đen mặt tức giận lại nhìn Liễu Kiều cùng mọi người xung quanh. Hắn quyết định phát động ma lực thần bí vốn có của tộc nhân Phi Ban.
"Tỷ tỷ, chúng ta phải phát động ma lực đi nếu không chống đỡ nổi tiếp." Hoa Kiểu Lam hét to, bàn tay phóng ra một quả cầu nước bay tới con nhện. Con nhện này nhanh hơn hắn nghĩ, to xác mà chạy nhanh ghê.
Ầm!
"Hừ, thật đáng ghét."
Hoa Thủy Tiên phi người nhảy lên cây, thấy Lưu Cơ Nhĩ sắp bị con nhện răng nhọn đầy miệng cắn phải, sắc mắt khó coi dùng sức tấn công nó ngã lăn đập vào tảng đá bằng dây xích.
"Mạnh Thi, ngươi không sao chứ?" Hoa Thủy Tiên vội đỡ Lưu Cơ Nhĩ đứng dậy.
Lưu Cơ Nhĩ sắc mặt khó coi mở mắt ra, nàng ta chỉ cười nhạt không lên tiếng. Đôi mắt u buồn kỳ quái hiện lên một màu xanh lá tuyệt đẹp đôi mắt.
"Ta không. . .phải là. . .Mạnh Thi của. . .ngươi. . .cần. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.