Chương 59: Chương 58 : Tử.
Hoa Anh Đào
29/03/2022
Tí tách!
"Phù phù. . ." Hoa Thủy Tiên nhẹ thở dốc. Công nhận là lúc hồi nãy chạy với tốc kinh người a.
". . .Thủy Tiên, nàng không sao chứ?" Mạnh Thi đỡ lấy nàng hỏi. Hoa Thủy Tiên ấm áp trong lòng cười trấn an "Ta không sao cả. Còn ngươi thì sao?"
"Ta không sao. Đừng lo." Mạnh Thi cười cười.
"A Kiều. . ." Hoa Kiểu Lam lo lắng nhìn Liễu Kiều, nàng bây giờ là người mang thai nếu cứ tiếp tục mà gặp chuyện như thế thì rất nguy hiểm...
"Đừng lo, Lam. Ta là ai nào? Ta là tộc trưởng phu nhân của ngươi, là nữ sát thủ đệ nhất làm sao có thể xảy ra chuyện gì." Liễu Kiều nằm trong lòng hắn nói, Hoa Kiểu Lam sờ má nàng không nói gì cả, đôi mắt lóe lên tinh quang.
"Ô, đau quá." Hoa Mạt Hương khẽ kêu lên, hắn ôm lấy cánh tay mà ngồi xuống.
"Ngươi không sao chứ?" Mạnh Thi nhíu mày bắt lấy tay hắn, Hoa Mạt Hương hơi nhíu mày. Mạnh Thi thấy thế liền vén áo hắn lên, trên vai có một dấu vết bị dơi cắn đã chảy máu đen làm độc. Hắn hoảng hốt "Hương, ngươi bị dơi cắn phải?"
"Hư. . ." Hoa Mạt Hương hút ngụm khí lạnh, người bắt đầu run ". . .ân. . .ta bị. . ."
"Đừng nói nữa." Mạnh Thi nhìn vết thương của hắn bắt đầu đổi màu, nhíu mày quát lớn "Lam! Tố! Mau lại đây! ! !"
"Ngươi la cái gì?" Hoa Kiểu Lam hòa Lan Ngả Tố đang bận muốn phát điên lại nghe người ta gọi mình như thế càng nóng, nhìn kỹ lại "A? Mạt Hương? ! !"
"Đại ca! Ngươi làm sao thế?" Hoa Thủy Tiên vội chạy tới. Nàng kinh hãi khi thấy vết thương của hắn, luống cuống quát "Lam! Tố! Đừng thất thần nữa mau tới."
"Ah? Tới ngay."
. . .
Tại hoàng cung.
"Khụ khụ. . ."
Bên trong cung điện phát ra tiếng ho khô khan, trên giường là một nữ nhân xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt dọa người. Nàng liên tục ho ra máu, khó thở, khó chịu biết chừng nào.
"Minh Hà, cố lên. Cố lên mà, đừng có chịu thua. Mạt Hương của ngươi sắp sớm trở về rồi, ngươi cố tái nhẫn nhịn." Ngọc Quỳnh hòa Hà Thương Như thay phiên nhau trấn an nàng. Nhưng sức khỏe của đã quá suy yếu, tứ chi không còn sức.
"Khụ khụ. . .ta không thể nhẫn tiếp. . .được rồi. . ." Minh Hà run giọng nói.
"Không. Đừng nói thế." Ngọc Quỳnh nức nở khóc "Muội nhất định sẽ khỏe lại mà. Đám người Hoa Thủy Tiên sắp trở về rồi a. Cố tái chịu đựng."
"Khụ khụ. . ." Minh Hà bụm miệng ho.
"Minh Hà. . ." Hà Thương Như nắm chặt tái nhợt bàn tay "Người đâu! Mau truyền ngự y đến đây!"
"Dạ."
"Khụ khụ. . ." Minh Hà bắt đầu kịch liệt ho.
"Minh Hà."
"Minh Hà."
Người trên giường bắt đầu giẫy dụa, vặn vẹo. Mọi người hoảng hốt. Minh Hà nước mắt trào ra, nàng biết tử thần đang kéo gọi nàng đi, nàng tâm rất đau, trước khi chết mà không gặp được Hương, nàng thật không cam tâm. Đau đớn từ thể xác, nhói đau từ tâm. Nàng chỉ biết cười, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám cùng hình ảnh của Mạt Hương đang ôn nhu nhìn nàng cười nhẹ.
'Lại đây nào, Minh Hà. Chúng ta cùng nhau đi nào. Sẽ đến một thế giới khác nhé, Minh Hà.'
'Ân, Mạt Hương. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng cho dù ở bất cứ đâu.'
'Ân. . .'
"MINH HÀ! ! !"
Một tiếng thê lương vang lên. Minh Hà đã tử.
. . .
"HOA MẠT HƯƠNG! ! !"
"ĐẠI CA! ! !"
Một nam nhân xinh đẹp nằm bất động trên nền cỏ, tay hắn nắm chặt một quả nhân sâm Tuyết Nguyệt. Trên vai, vết thương lan dần cuốn đi sinh mạng hắn. Hắn cười, trong hắc ám đó hắn đã gặp được người mà hắn yêu nhất. Nàng đang cười thật khả ái, nắm tay hắn cùng nhau đi qua chiếc cầu bảy sắc lung linh. Hắn cùng nàng nhìn nhau một ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
. . .
"Ô, tại sao a?. . ." Hoa Thủy khóc òa lên. "Tại sao có thể a. . ."
"Thủy Tiên. . ." mọi người an ủi nàng, quả thật Hoa Mạt Hương ra đi là một cái tổn thất vô cùng lớn.
''Hương cùng Hà đã rất hạnh phúc ở bên nhau. . ." Hoa Kiểu Lam thở dài. Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu "Ngươi nói là thế là cái gì ý hả?"
"Minh Hà đại tẩu đã tử. . .'' Hoa Kiểu Lam thấp giọng. Ai, đúng là mệnh uyên ương của họ có khác. Thật khiến người ta hâm mộ a.
Nhất thời một mảnh đau thương không khí lan ra. Giọt nước mắt lăn dài trên má phấn hồng, đôi mắt ẩm ướt đỏ ánh lên sự nguy hiểm. Cơn gió mùa thu lá bay thổi tan đi, chiếc lá già tiễn đưa lá xanh cuốn bay tận trời.
"Người đã chết không thể sống lại được, xin hãy nén lại nỗi đau buồn. . ."
"Đúng vậy. . ."
. . .
"Nếu trên đời này có một sự trùng hợp tử như thế, xin thưa...chưa chắc kết cục đã viên mãn đâu. . ."
"Ha, vậy sao. . ."
Hai người hắc y và bạch y nam tử đứng dưới tàn cây liễu, không khí trầm lắn se quanh. Họ nói với nhau một cách thần bí, nham hiểm nở nụ cười. . . . . .
"Phù phù. . ." Hoa Thủy Tiên nhẹ thở dốc. Công nhận là lúc hồi nãy chạy với tốc kinh người a.
". . .Thủy Tiên, nàng không sao chứ?" Mạnh Thi đỡ lấy nàng hỏi. Hoa Thủy Tiên ấm áp trong lòng cười trấn an "Ta không sao cả. Còn ngươi thì sao?"
"Ta không sao. Đừng lo." Mạnh Thi cười cười.
"A Kiều. . ." Hoa Kiểu Lam lo lắng nhìn Liễu Kiều, nàng bây giờ là người mang thai nếu cứ tiếp tục mà gặp chuyện như thế thì rất nguy hiểm...
"Đừng lo, Lam. Ta là ai nào? Ta là tộc trưởng phu nhân của ngươi, là nữ sát thủ đệ nhất làm sao có thể xảy ra chuyện gì." Liễu Kiều nằm trong lòng hắn nói, Hoa Kiểu Lam sờ má nàng không nói gì cả, đôi mắt lóe lên tinh quang.
"Ô, đau quá." Hoa Mạt Hương khẽ kêu lên, hắn ôm lấy cánh tay mà ngồi xuống.
"Ngươi không sao chứ?" Mạnh Thi nhíu mày bắt lấy tay hắn, Hoa Mạt Hương hơi nhíu mày. Mạnh Thi thấy thế liền vén áo hắn lên, trên vai có một dấu vết bị dơi cắn đã chảy máu đen làm độc. Hắn hoảng hốt "Hương, ngươi bị dơi cắn phải?"
"Hư. . ." Hoa Mạt Hương hút ngụm khí lạnh, người bắt đầu run ". . .ân. . .ta bị. . ."
"Đừng nói nữa." Mạnh Thi nhìn vết thương của hắn bắt đầu đổi màu, nhíu mày quát lớn "Lam! Tố! Mau lại đây! ! !"
"Ngươi la cái gì?" Hoa Kiểu Lam hòa Lan Ngả Tố đang bận muốn phát điên lại nghe người ta gọi mình như thế càng nóng, nhìn kỹ lại "A? Mạt Hương? ! !"
"Đại ca! Ngươi làm sao thế?" Hoa Thủy Tiên vội chạy tới. Nàng kinh hãi khi thấy vết thương của hắn, luống cuống quát "Lam! Tố! Đừng thất thần nữa mau tới."
"Ah? Tới ngay."
. . .
Tại hoàng cung.
"Khụ khụ. . ."
Bên trong cung điện phát ra tiếng ho khô khan, trên giường là một nữ nhân xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt dọa người. Nàng liên tục ho ra máu, khó thở, khó chịu biết chừng nào.
"Minh Hà, cố lên. Cố lên mà, đừng có chịu thua. Mạt Hương của ngươi sắp sớm trở về rồi, ngươi cố tái nhẫn nhịn." Ngọc Quỳnh hòa Hà Thương Như thay phiên nhau trấn an nàng. Nhưng sức khỏe của đã quá suy yếu, tứ chi không còn sức.
"Khụ khụ. . .ta không thể nhẫn tiếp. . .được rồi. . ." Minh Hà run giọng nói.
"Không. Đừng nói thế." Ngọc Quỳnh nức nở khóc "Muội nhất định sẽ khỏe lại mà. Đám người Hoa Thủy Tiên sắp trở về rồi a. Cố tái chịu đựng."
"Khụ khụ. . ." Minh Hà bụm miệng ho.
"Minh Hà. . ." Hà Thương Như nắm chặt tái nhợt bàn tay "Người đâu! Mau truyền ngự y đến đây!"
"Dạ."
"Khụ khụ. . ." Minh Hà bắt đầu kịch liệt ho.
"Minh Hà."
"Minh Hà."
Người trên giường bắt đầu giẫy dụa, vặn vẹo. Mọi người hoảng hốt. Minh Hà nước mắt trào ra, nàng biết tử thần đang kéo gọi nàng đi, nàng tâm rất đau, trước khi chết mà không gặp được Hương, nàng thật không cam tâm. Đau đớn từ thể xác, nhói đau từ tâm. Nàng chỉ biết cười, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám cùng hình ảnh của Mạt Hương đang ôn nhu nhìn nàng cười nhẹ.
'Lại đây nào, Minh Hà. Chúng ta cùng nhau đi nào. Sẽ đến một thế giới khác nhé, Minh Hà.'
'Ân, Mạt Hương. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng cho dù ở bất cứ đâu.'
'Ân. . .'
"MINH HÀ! ! !"
Một tiếng thê lương vang lên. Minh Hà đã tử.
. . .
"HOA MẠT HƯƠNG! ! !"
"ĐẠI CA! ! !"
Một nam nhân xinh đẹp nằm bất động trên nền cỏ, tay hắn nắm chặt một quả nhân sâm Tuyết Nguyệt. Trên vai, vết thương lan dần cuốn đi sinh mạng hắn. Hắn cười, trong hắc ám đó hắn đã gặp được người mà hắn yêu nhất. Nàng đang cười thật khả ái, nắm tay hắn cùng nhau đi qua chiếc cầu bảy sắc lung linh. Hắn cùng nàng nhìn nhau một ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
. . .
"Ô, tại sao a?. . ." Hoa Thủy khóc òa lên. "Tại sao có thể a. . ."
"Thủy Tiên. . ." mọi người an ủi nàng, quả thật Hoa Mạt Hương ra đi là một cái tổn thất vô cùng lớn.
''Hương cùng Hà đã rất hạnh phúc ở bên nhau. . ." Hoa Kiểu Lam thở dài. Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu "Ngươi nói là thế là cái gì ý hả?"
"Minh Hà đại tẩu đã tử. . .'' Hoa Kiểu Lam thấp giọng. Ai, đúng là mệnh uyên ương của họ có khác. Thật khiến người ta hâm mộ a.
Nhất thời một mảnh đau thương không khí lan ra. Giọt nước mắt lăn dài trên má phấn hồng, đôi mắt ẩm ướt đỏ ánh lên sự nguy hiểm. Cơn gió mùa thu lá bay thổi tan đi, chiếc lá già tiễn đưa lá xanh cuốn bay tận trời.
"Người đã chết không thể sống lại được, xin hãy nén lại nỗi đau buồn. . ."
"Đúng vậy. . ."
. . .
"Nếu trên đời này có một sự trùng hợp tử như thế, xin thưa...chưa chắc kết cục đã viên mãn đâu. . ."
"Ha, vậy sao. . ."
Hai người hắc y và bạch y nam tử đứng dưới tàn cây liễu, không khí trầm lắn se quanh. Họ nói với nhau một cách thần bí, nham hiểm nở nụ cười. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.