Chương 29: Chương 9.2
Tứ Nguyệt
21/08/2017
Edit: kaylee
Nàng không có cách nào giãy giụa, đã bị hắn thô bạo xé nát quần áo trên người, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
“Hiện tại biết thân bất do kỷ đi? Bộ dáng ngươi như vậy còn muốn cùng ta giận dỗi sao?
“Ta mạn phép muốn!” Nàng bất chấp tất cả rống to, tức giận hắn thế mà lại dùng bộ dáng như vậy khi dễ nàng.
Nước mắt tức giận không nhịn được rơi xuống, nhưng thân thể cũng không chịu khống chế mà thiêu đốt, khát vọng có người có thể cứu nàng.
Ánh mắt của nàng khó nén khát vọng nhìn hắn, rồi lại quật cường quay mặt đi, chết cũng không muốn cầu xin hắn.
Nhìn thấy nàng đã là bộ dáng này, lại còn cự tuyệt hắn, ngọn lửa tức giận cộng thêm uất ức trải qua mấy ngày nay bị nàng lạnh nhạt, khiến một tia lý trí còn lại duy nhất của Tát Cách Hán biến mất không còn sót lại chút gì.
“Nữ nhân đáng chết!”
Hắn giống như một con dã thú hung mãnh, không ngừng ở trên người của nàng gặm cắn, ở trên da thịt mịn màng của nàng lưu lại không phải vết hôn sủng ái, mà là dấu răng rướm máu.
Hắn dùng một tay dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, một tay kia lại thô lỗ xâm nhập giữa hai chân nàng. . . . . .
“Không cần. . . . . .”
Ngón tay của hắn đã xâm nhập thật sâu, mang theo ý vị nhục nhã ở trong cơ thể nàng kéo ra đưa vào.
Thân thể thừa nhận loại đối đãi mắc cỡ kia, khiến nàng muốn giãy giụa nhưng lại đưa tới trừng phạt.
Vốn chỉ là một ngón tay lại tăng lên một ngón, không ngừng động đậy ở trong thân thể của nàng.
“Không. . . . . .”
Không ngừng trêu đùa hành hạ, làm người ta thiếu kiên nhẫn cuối cùng khoái cảm cũng làm cho nàng vong tình đong đưa eo thon, dâm loạn nghênh hợp ngón tay của hắn.
Trong nháy mắt, thân thể của nàng liền phản bội lòng của nàng, dưới sự không tình nguyện đạt tới cao triều tuyệt vời.
Khi nàng đang mất hồn, lại bị hắn lật người, sau đó buộc nàng giống như mèo nâng lên cái mông, lấy bàn tay vặn bung ra mông trắng như tuyết của nàng, nàng lập tức cảm giác đến một vật cứng rắn mà lửa nóng hung hăng xuyên qua nàng.
Hắn xông vào mang cho nàng một chút khó chịu, lại mang đến nhiều hơn thoải mái giải trừ khổ sở của thân thể.
Mặc dù rất hận hắn đối đãi với nàng như vậy, nhưng mà bụng dưới không ngừng mang tới khoái cảm lại làm cho nàng thoải mái phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng.
Mặc dù hận hắn, nhưng mà bây giờ nàng cũng là thương hắn như vậy, muốn hắn, không muốn rời đi hắn.
Trong lúc bất chợt, khoái cảm làm người ta mất hồn muốn chết này ngừng lại, Lam Bán Hương mở ra cặp mắt mờ mịt quay đầu nhìn nam nhân không động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy không hiểu và khát vọng.
Nàng cũng muốn hỏi hắn tại sao không động? Nàng thật là muốn. . . . . .
Nhưng hắn thế mà lại giống như là đã hóa đá không có nhúc nhích, chỉ thật sâu nhìn nàng, vẻ mặt giống như là không biết như thế nào đối với nàng mới tốt.
Nàng lặng lẽ co rúm thân thể một chút, khoái cảm chạm điện này chảy qua toàn thân của nàng, làm cho nàng không tự chủ giãy dụa hông của mình, chủ động khuấy động của hắn, vì mình, mang đến khoái cảm nhiều hơn.
Có lẽ là động tác của nàng quá mức vụng về, cũng có thể là tư thế như vậy không tiện kết hợp cho lắm, cho nên không cách nào sinh ra khoái cảm giống như lúc hắn chủ động.
Nhưng thân thể của nàng tuyệt không muốn buông tha cơ hội có thể giảng hoà vui vẻ, như cũ cố gắng đong đưa hông của mình, giống như là coi nam nhân không động kia là thành cây đấm bóp, cắm đầu cắm cổ tham vui.
Khi thân thể của nàng bởi vì xuân dược mà trở nên cực độ nhạy cảm đạt tới cao trào, thân thể mới chịu xụi lơ xuống lại lập tức bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy.
“Tát Cách Hán. . . . . .”
Nửa người của nàng, bị hắn đè xuống giường, bàn tay to của hắn bắt được cánh tay của nàng, giống như là điều khiển một con ngựa loại đâm chọc vào, thân thể vốn đã thoáng thở bình thường lại sôi trào lần nữa.
Đang ở lúc nàng cho là mình sắp bị hắn đụng nát, một chất lỏng nóng bỏng cứ như vậy xông vào chỗ sâu trong thân thể của nàng, lần nữa mang cho nàng cao triều mãnh liệt. . . . . .
Xuân dược đã được giải hết, bởi vì cái loại lửa nóng làm người ta đau đớn đến nóng bỏng đó ở trong cơ thể của nàng đã biến mất rồi, còn dư lại chỉ có toàn thân đau nhức, còn có vết đọng từng cái một điểm trên da thịt.
Hai chân của nàng và cả người đều dính dịch trắng của hắn, bọn họ không chỉ làm một lần, nàng thậm chí cảm thấy được toàn thân cao thấp của mình không có một chỗ sạch sẽ .
Tất cả đều nhiễm lên mùi của hắn, nàng muốn quên hắn, đã là không thể làm được rồi. . . . . .
Cảm giác người bên cạnh có động tĩnh, Lam Bán Hương cố nén nước ở mắt khóe mắt, không muốn để ý đến hắn.
Hắn đưa tay muốn ôm nàng, lại bị nàng xoay người tránh đi.
Nàng biết mình không nên như vậy, rồi lại không biết thế nào đối mặt hắn, chỉ có thể rất uất ức lựa chọn trốn tránh.
Nàng nghe được âm thanh hắn xuống giường, âm thanh mặc quần áo, mặc dù vẫn luôn không có mở miệng, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn gần như là muốn nhìn xuyên qua nàng, nhưng nàng cự tuyệt đối mặt với hắn.
Một lúc lâu sau. . . . . .
“Hương Hương, ta thật sự không muốn phản bội nàng, ta muốn vẫn luôn chỉ có một mình nàng, nàng phải tin tưởng ta.”
Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Lam Bán Hương rất muốn gọi lại hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại vẫn không có kêu ra khỏi miệng.
Nhìn lãnh cung trống rỗng, nhớ hắn hao hết khổ tâm như vậy mà muốn yêu cầu nàng tha thứ, nghĩ đến mình cũng không cách nào kháng cự xuân dược đáng sợ kia, huống chi là người có lòng thiết kế đây?
Nàng. . . . . . Rốt cuộc là đang làm gì vậy chứ?
Lam Bán Hương rúc vào trong chăn, hấp thu chút nhiệt độ mới vừa rồi hắn lưu lại, nghĩ tới mình không nên quá mức kiên trì, không có suy tính đến cảm thụ của hắn? Nghĩ biện pháp hòa hợp đi! Dù sao. . . . . . Trong lòng của nàng vẫn là thương hắn.
Nàng không có cách nào giãy giụa, đã bị hắn thô bạo xé nát quần áo trên người, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
“Hiện tại biết thân bất do kỷ đi? Bộ dáng ngươi như vậy còn muốn cùng ta giận dỗi sao?
“Ta mạn phép muốn!” Nàng bất chấp tất cả rống to, tức giận hắn thế mà lại dùng bộ dáng như vậy khi dễ nàng.
Nước mắt tức giận không nhịn được rơi xuống, nhưng thân thể cũng không chịu khống chế mà thiêu đốt, khát vọng có người có thể cứu nàng.
Ánh mắt của nàng khó nén khát vọng nhìn hắn, rồi lại quật cường quay mặt đi, chết cũng không muốn cầu xin hắn.
Nhìn thấy nàng đã là bộ dáng này, lại còn cự tuyệt hắn, ngọn lửa tức giận cộng thêm uất ức trải qua mấy ngày nay bị nàng lạnh nhạt, khiến một tia lý trí còn lại duy nhất của Tát Cách Hán biến mất không còn sót lại chút gì.
“Nữ nhân đáng chết!”
Hắn giống như một con dã thú hung mãnh, không ngừng ở trên người của nàng gặm cắn, ở trên da thịt mịn màng của nàng lưu lại không phải vết hôn sủng ái, mà là dấu răng rướm máu.
Hắn dùng một tay dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, một tay kia lại thô lỗ xâm nhập giữa hai chân nàng. . . . . .
“Không cần. . . . . .”
Ngón tay của hắn đã xâm nhập thật sâu, mang theo ý vị nhục nhã ở trong cơ thể nàng kéo ra đưa vào.
Thân thể thừa nhận loại đối đãi mắc cỡ kia, khiến nàng muốn giãy giụa nhưng lại đưa tới trừng phạt.
Vốn chỉ là một ngón tay lại tăng lên một ngón, không ngừng động đậy ở trong thân thể của nàng.
“Không. . . . . .”
Không ngừng trêu đùa hành hạ, làm người ta thiếu kiên nhẫn cuối cùng khoái cảm cũng làm cho nàng vong tình đong đưa eo thon, dâm loạn nghênh hợp ngón tay của hắn.
Trong nháy mắt, thân thể của nàng liền phản bội lòng của nàng, dưới sự không tình nguyện đạt tới cao triều tuyệt vời.
Khi nàng đang mất hồn, lại bị hắn lật người, sau đó buộc nàng giống như mèo nâng lên cái mông, lấy bàn tay vặn bung ra mông trắng như tuyết của nàng, nàng lập tức cảm giác đến một vật cứng rắn mà lửa nóng hung hăng xuyên qua nàng.
Hắn xông vào mang cho nàng một chút khó chịu, lại mang đến nhiều hơn thoải mái giải trừ khổ sở của thân thể.
Mặc dù rất hận hắn đối đãi với nàng như vậy, nhưng mà bụng dưới không ngừng mang tới khoái cảm lại làm cho nàng thoải mái phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng.
Mặc dù hận hắn, nhưng mà bây giờ nàng cũng là thương hắn như vậy, muốn hắn, không muốn rời đi hắn.
Trong lúc bất chợt, khoái cảm làm người ta mất hồn muốn chết này ngừng lại, Lam Bán Hương mở ra cặp mắt mờ mịt quay đầu nhìn nam nhân không động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy không hiểu và khát vọng.
Nàng cũng muốn hỏi hắn tại sao không động? Nàng thật là muốn. . . . . .
Nhưng hắn thế mà lại giống như là đã hóa đá không có nhúc nhích, chỉ thật sâu nhìn nàng, vẻ mặt giống như là không biết như thế nào đối với nàng mới tốt.
Nàng lặng lẽ co rúm thân thể một chút, khoái cảm chạm điện này chảy qua toàn thân của nàng, làm cho nàng không tự chủ giãy dụa hông của mình, chủ động khuấy động của hắn, vì mình, mang đến khoái cảm nhiều hơn.
Có lẽ là động tác của nàng quá mức vụng về, cũng có thể là tư thế như vậy không tiện kết hợp cho lắm, cho nên không cách nào sinh ra khoái cảm giống như lúc hắn chủ động.
Nhưng thân thể của nàng tuyệt không muốn buông tha cơ hội có thể giảng hoà vui vẻ, như cũ cố gắng đong đưa hông của mình, giống như là coi nam nhân không động kia là thành cây đấm bóp, cắm đầu cắm cổ tham vui.
Khi thân thể của nàng bởi vì xuân dược mà trở nên cực độ nhạy cảm đạt tới cao trào, thân thể mới chịu xụi lơ xuống lại lập tức bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy.
“Tát Cách Hán. . . . . .”
Nửa người của nàng, bị hắn đè xuống giường, bàn tay to của hắn bắt được cánh tay của nàng, giống như là điều khiển một con ngựa loại đâm chọc vào, thân thể vốn đã thoáng thở bình thường lại sôi trào lần nữa.
Đang ở lúc nàng cho là mình sắp bị hắn đụng nát, một chất lỏng nóng bỏng cứ như vậy xông vào chỗ sâu trong thân thể của nàng, lần nữa mang cho nàng cao triều mãnh liệt. . . . . .
Xuân dược đã được giải hết, bởi vì cái loại lửa nóng làm người ta đau đớn đến nóng bỏng đó ở trong cơ thể của nàng đã biến mất rồi, còn dư lại chỉ có toàn thân đau nhức, còn có vết đọng từng cái một điểm trên da thịt.
Hai chân của nàng và cả người đều dính dịch trắng của hắn, bọn họ không chỉ làm một lần, nàng thậm chí cảm thấy được toàn thân cao thấp của mình không có một chỗ sạch sẽ .
Tất cả đều nhiễm lên mùi của hắn, nàng muốn quên hắn, đã là không thể làm được rồi. . . . . .
Cảm giác người bên cạnh có động tĩnh, Lam Bán Hương cố nén nước ở mắt khóe mắt, không muốn để ý đến hắn.
Hắn đưa tay muốn ôm nàng, lại bị nàng xoay người tránh đi.
Nàng biết mình không nên như vậy, rồi lại không biết thế nào đối mặt hắn, chỉ có thể rất uất ức lựa chọn trốn tránh.
Nàng nghe được âm thanh hắn xuống giường, âm thanh mặc quần áo, mặc dù vẫn luôn không có mở miệng, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn gần như là muốn nhìn xuyên qua nàng, nhưng nàng cự tuyệt đối mặt với hắn.
Một lúc lâu sau. . . . . .
“Hương Hương, ta thật sự không muốn phản bội nàng, ta muốn vẫn luôn chỉ có một mình nàng, nàng phải tin tưởng ta.”
Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Lam Bán Hương rất muốn gọi lại hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại vẫn không có kêu ra khỏi miệng.
Nhìn lãnh cung trống rỗng, nhớ hắn hao hết khổ tâm như vậy mà muốn yêu cầu nàng tha thứ, nghĩ đến mình cũng không cách nào kháng cự xuân dược đáng sợ kia, huống chi là người có lòng thiết kế đây?
Nàng. . . . . . Rốt cuộc là đang làm gì vậy chứ?
Lam Bán Hương rúc vào trong chăn, hấp thu chút nhiệt độ mới vừa rồi hắn lưu lại, nghĩ tới mình không nên quá mức kiên trì, không có suy tính đến cảm thụ của hắn? Nghĩ biện pháp hòa hợp đi! Dù sao. . . . . . Trong lòng của nàng vẫn là thương hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.