Chương 2: Mở đầu
Tứ Nguyệt
13/11/2016
Như thế nào có thể biến mất không thấy?
Một người lớn như vậy, làm sao có thể cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi?
Tức giận trong lòng Lam Bán Hương giống như núi lửa phun trào, nhưng tất cả Viện trưởng, Y tá trưởng trước mắt đều chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Bán Hương à, chúng ta đã điều tra tất cả camera của bệnh viện, cô cũng tận mắt thấy sau khi Thanh Tư đi vào thang máy cũng chưa có lại xuất hiện qua, mặc dù rất huyễn hoặc (ảo), nhưng. . . . . ."
"Tôi biết rồi, cái gì đều không cần phải nói nữa." Lam Bán Hương tỉnh táo khác thường trả lời.
Không để ý đến loại ánh mắt xin lỗi lại không thể làm gì của những người khác kia, cô xoay người rời khỏi phòng Viện trưởng, sau đó trở lại ký túc xá của cô và Mộc Thanh Tư.
Trên giường của Mộc Thanh Tư, chăn bông được gấp thật chỉnh tề, mà quà sinh nhật cô tặng cho Mộc Thanh Tư, đang lẻ loi trơ trọi mà nằm ở bên giường -- một con gấu Teddy cực lớn.
Cô thích gấu nhất, cho nên có chút ép buộc chị em tốt cô thích nhất là Mộc Thanh Tư tiếp nhận con gấu bông ngây thơ này. Cô vươn tay ôm chặt lấy gấu Teddy, trên người của con gấu này còn lưu lại mùi nước hoa của Mộc Thanh Tư, mà nụ cười vui vẻ của Mộc Thanh Tư, cô càng sẽ vĩnh viễn không quên được.
"Tại sao có thể như vậy? Một lớn người như vậy thế nhưng lại cứ như vậy biến mất? Không thể nào!"
Nhưng cô cũng tận mắt thấy Mộc Thanh Tư đi vào tòa thang máy này, sau đó cũng chưa có thấy hình ảnh cô ấy ra ngoài.
"Nếu như lúc trước không gọi cô ấy giúp mình đưa bệnh án tới mà nói, có lẽ cũng sẽ không không thấy cô ấy nữa."
Lam Bán Hương cố gắng nghĩ xem có chuyện kỳ lạ gì xảy ra trước khi Mộc Thanh Tư biến mất. . . . . . Đợi đã nào...! Hình như cô đã nghe nói qua cái thang máy đó như thế nào?
Chẳng lẽ cái thang máy đó thật sự có vấn đề? Không được! Cô nhất định phải đi xác nhận một chút.
Lam Bán Hương quyết định mười hai giờ tối hôm nay phải đến xem rốt cuộc thang máy kỳ quái kia sẽ mang mình tới đâu, mà nơi đó có khả năng là nơi Mộc Thanh Tư đã đến.
Cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó lấy ra một ba lô lớn, nhét tất cả những gì có thể dùng đến vào -- mặc kệ cô có thể hay không tìm được Mộc Thanh Tư, cô cũng nhất định phải chuẩn bị chu đáo để bảo đảm cho mình.
Thanh Tư bảo bối, không cần phải sợ, dù là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (trên trời xanh hay dưới địa ngục), mình cũng phải tìm được cậu!
Buổi tối hôm đó, Lam Bán Hương ôm chặt ba lô, cứ như vậy bước vào trong thang máy khiến bạn thân mất tích ---
Một người lớn như vậy, làm sao có thể cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi?
Tức giận trong lòng Lam Bán Hương giống như núi lửa phun trào, nhưng tất cả Viện trưởng, Y tá trưởng trước mắt đều chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Bán Hương à, chúng ta đã điều tra tất cả camera của bệnh viện, cô cũng tận mắt thấy sau khi Thanh Tư đi vào thang máy cũng chưa có lại xuất hiện qua, mặc dù rất huyễn hoặc (ảo), nhưng. . . . . ."
"Tôi biết rồi, cái gì đều không cần phải nói nữa." Lam Bán Hương tỉnh táo khác thường trả lời.
Không để ý đến loại ánh mắt xin lỗi lại không thể làm gì của những người khác kia, cô xoay người rời khỏi phòng Viện trưởng, sau đó trở lại ký túc xá của cô và Mộc Thanh Tư.
Trên giường của Mộc Thanh Tư, chăn bông được gấp thật chỉnh tề, mà quà sinh nhật cô tặng cho Mộc Thanh Tư, đang lẻ loi trơ trọi mà nằm ở bên giường -- một con gấu Teddy cực lớn.
Cô thích gấu nhất, cho nên có chút ép buộc chị em tốt cô thích nhất là Mộc Thanh Tư tiếp nhận con gấu bông ngây thơ này. Cô vươn tay ôm chặt lấy gấu Teddy, trên người của con gấu này còn lưu lại mùi nước hoa của Mộc Thanh Tư, mà nụ cười vui vẻ của Mộc Thanh Tư, cô càng sẽ vĩnh viễn không quên được.
"Tại sao có thể như vậy? Một lớn người như vậy thế nhưng lại cứ như vậy biến mất? Không thể nào!"
Nhưng cô cũng tận mắt thấy Mộc Thanh Tư đi vào tòa thang máy này, sau đó cũng chưa có thấy hình ảnh cô ấy ra ngoài.
"Nếu như lúc trước không gọi cô ấy giúp mình đưa bệnh án tới mà nói, có lẽ cũng sẽ không không thấy cô ấy nữa."
Lam Bán Hương cố gắng nghĩ xem có chuyện kỳ lạ gì xảy ra trước khi Mộc Thanh Tư biến mất. . . . . . Đợi đã nào...! Hình như cô đã nghe nói qua cái thang máy đó như thế nào?
Chẳng lẽ cái thang máy đó thật sự có vấn đề? Không được! Cô nhất định phải đi xác nhận một chút.
Lam Bán Hương quyết định mười hai giờ tối hôm nay phải đến xem rốt cuộc thang máy kỳ quái kia sẽ mang mình tới đâu, mà nơi đó có khả năng là nơi Mộc Thanh Tư đã đến.
Cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó lấy ra một ba lô lớn, nhét tất cả những gì có thể dùng đến vào -- mặc kệ cô có thể hay không tìm được Mộc Thanh Tư, cô cũng nhất định phải chuẩn bị chu đáo để bảo đảm cho mình.
Thanh Tư bảo bối, không cần phải sợ, dù là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (trên trời xanh hay dưới địa ngục), mình cũng phải tìm được cậu!
Buổi tối hôm đó, Lam Bán Hương ôm chặt ba lô, cứ như vậy bước vào trong thang máy khiến bạn thân mất tích ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.