Họa Tiên

Chương 4: Đan thanh tiên (3)

Quân Tử Dĩ Trạch

26/01/2022

Hôm nay là ngày 15 tháng giêng, trống vừa điểm canh năm, hừng đông phía xa còn chưa lên, đế đô vẫn chìm trong giấc ngủ. Đã có một toán người từ Ba Tư vào thành, Người Hồ cùng với lạc đà tạo thành thương đội lớn ngày đêm trèo đèo lội suối, xuyên qua sa mạc, qua con đường tơ lụa, mang theo một đoàn xe chở đầy kỳ trân dị bảo, mỹ nữ cùng rượu nho một hàng dài rồng rắn nối đuôi nhau đứng trước cửa thành Trường An. Phía bắc Thái Cực cung truyền đến tiếng trống báo sáng, đọc theo phố Chu Tước, vang vọng đến tận cổng thành Minh Đức phía nam. Bên trong thành 38 điều cấm đánh dấu khắp nơi trên đường, khiến một nhóm võ hầu sôi nổi tan đi. Đường Trường An yên tĩnh, bóng đêm vẫn dày đặc, phía thành đông quan viên cùng bọn người hầu đang dẫn ngựa cầm đèn, vì chủ nhân mà chiếu sáng cả vùng, một đường hướng Đại Minh Cung.

Chủ nhân đứng bên phải tên nô bộc chính là thượng thư Bùi Diệu Khanh, cùng nhi tử và chất nữ của hắn Bùi Hi Lam đi phía sau. Hi Lam đầu đội Bình Thức, mặc Hồ phục một màu trúc thanh (1*), chân mang giày ống có đầu nhọn ngửa lên tinh nghịch, một thân nam trang cùng với đôi mắt linh động của nàng lại càng thêm phần tương phối. Nàng một tay đề dây cương, dáng người theo tiếng móng ngựa Yên chi lên xuống trập trùng, nhìn thế nào cũng là bộ dáng lười biếng, tùy tiện, dường như cái nàng ngồi không phải ngựa, mà là gió xuân. Bùi Diệu Khanh thực thích đứa cháu gái này, bất quá cha mẹ nàng luôn nói nàng thành nữ ma đầu nghịch ngợm, chỉ sợ nàng gây họa. Ông chỉ thấy đứa cháu gái này của ông thân là một thiếu nữ, mà lòng dạ chẳng khác nào mấy tên thiếu niên Trường An nhàn tản hay đi chọi gà ngoài kia, tinh ranh thì chẳng kém khỉ núi Nga Mi, mà xảo quyệt còn hơn lươn chạch. Ông nhìn Hi Lam cười nói: "Lam Nhi, con sống ở Lạc Dương nhiều năm như vậy, con cảm thấy sự khác biệt giữa Lạc Dương và Trường An là gì?"

(*1) Màu trúc thanh: màu xanh lá tre

Bình Thức: mũ đội cho nam, cài đầu của nam giới Trung quốc xưa

Tương phối: tương xứng, phù hợp

Chất nữ: cháu gái

Bùi Hi Lam chẳng cần nghĩ nói: "Trường An thì có chợ Tây Khang, lang Quan Thanh, đồi Hà Mô. Lạc Dương sao, tất nhiên là rượu nho rồi."

Bùi Diệu Khanh nghe vậy cười lớn: "Con trai, con xem đường tỷ con kìa, vừa mở miệng đã rượu. Ta tung hoành quan trường nhiều năm, chưa nói đến việc có thể uống Thùy Hồng, nhưng nói uống được ba đấu rượu thì cũng không phải khoa trương. Nhưng ta uống với ai cũng đều không sợ, riêng chỉ có đường tỷ con, ta cũng không biết nàng đang ở mức nào."

Bùi Hi Lam vẫy vẫy tay: "Sao có thể nói vậy, con sao có so với thúc chứ, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi."

Đường đệ cười khổ nói: "Tỷ muốn 'uống vui vẻ ', nhưng chúng ta lại vô phúc hưởng thụ. Vẫn là không nên vui vẻ mới tốt, uống đến nỗi hai người chúng ta cũng nôn hết cả ra." Vừa dứt lời đám người hầu bên cạnh đều len lén cười trộm.

Vệ binh đứng ở trước đại môn Đan Phượng mạ vàng phết đồng của Cung Đại Minh, đem danh sách có tên của những khanh sĩ thượng triều lần lượt thu vào. Bùi Hi Lam cùng thúc thúc và đường đệ đi vào, từ xa nhìn lại, thấy một quảng trường thật cực kì lớn, xa xa ở phía cuối của quảng trường chính là Hàm Nguyên Điện. Đại sảnh hai phía đông tây như đôi cánh phượng hoàng lửa, phảng phất như sẵn sàng sải cánh bay cao vào hư không bất cứ lúc nào. Theo hi luân thăng chức, nhóm các khanh sĩ xuống ngựa, đi bộ vào cung, như bước về phía trời cao, nhìn về cung Quảng Hàn ở nơi xa. Bọn họ cùng nhau bước lên con đường Long Vĩ, kiến trúc kia quá mức vĩ đại, khiến cho đội ngũ nối đuôi nhau trở nên nhỏ bé dị thường, cho nên sau này mới có câu thơ:

"Song khuyết lũng tương đối, thiên quan nhạn nhất hành."

(Hai lầu rồng đối nhau, ngàn quan thành một hàng)

Cung Đại Minh hoành tráng trước nay chưa từng có, bởi nó thể hiện ra phong thái uy nghiêm của bậc đế vương, Lạc tân vương cũng đã từng vì Thái Tông mà đề câu thơ:

"San hà thiên lí quốc

Thành khuyết cửu trọng môn

Bất đổ hoàng cư tráng

An tri thiên tử tôn?"

(Núi sông xa ngàn dặm

Thành lầu chín cửa qua

Không thấy hoàng cung tráng*

Sao biết hoàng thượng tôn*?

*tráng trong tráng lệ, hào hùng

*tôn trong tôn quý, tôn sùng

Đi một hồi lâu, Hi Lam mệt đến muốn đấm chân: "Đại Minh Cung quả thật quá lớn rồi."

Bùi Diệu Khanh nói: "Lam Nhi, con có biết sao hôm nay ta lại mang con tiến cung không?"

Hi Lam nghiễm nhiên nói: "Nếu là phụ thân muốn con tiến cung, khỏi cần đoán cũng biết, nhất định là muốn gả con cho một vương tôn công tử nào đó trong cung. Nhưng Lam Nhi biết thúc thúc có một đầu óc minh bạch như trăng, sẽ không để tâm tới chuyện nữ nhi thường tình, cho nên ý thúc thúc người, con thật đoán không nổi."

Bùi Diệu Khanh cười nói: "Nói nhiều lời như vậy, vẫn là sợ ta cùng phụ thân con liên hợp lại thuyết phục con."

Bùi Hi Lam chớp mắt nói: "Lam Nhi ngu dốt, con nghe không hiểu."

"Con không có ngu dốt. Ta là muốn nói, bệ hạ thấy tài văn chương của con, nói dù con chỉ là nữ nhi nhưng trí của con như bầu nhuỵ*, biện luận lại không khác nào Giả Nghị,..." Nói đến đây, đã thấy mắt Bùi Hi Lam lấp lánh tỏa sáng chờ mong, Bùi Diệu Khanh vuốt vuốt râu nói, "Cháu lại có hứng thú làm một phụ tá?"



(*Bầu nhụy trong bông hoa đấy ạ)

Giả Nghị (200-168 TCN), nhà thơ và chính khách Trung Quốc thời Tây Hán

Hiện giờ trừ bỏ biên cương còn chút phức tạp,rối rắm, Đại Đường có thể nói thiên hạ thái bình, mùa màng bội thu. Không có chiến tranh lọan lạc, phụ tá chính là chức vị vừa khí phái lại không phải làm việc gì nhiều, sao lại không vui được chứ? Có chức quan nhàn tản, cũng không phải mỗi ngày ở nhà bị gia nương coi như cái bao da đi đâu cũng dắt theo. Bùi Hi Lam ở trên lưng ngựa hướng Diệu Khanh thúc cúi mình vái một cái thật sâu: "Thúc thúc anh minh. Thúc thúc sáng suốt. Vậy chất nữ liền an tĩnh chờ tin từ người. Mong sẽ có điều tốt trở về."

Nhưng đường đệ thế mà hoàn toàn không để ý,chỉ nhìn bốn phía xem xét nói: "Ta không hiểu, vì sao Đại Đường đã có Thái Cực cung, còn xây thêm Đại Minh Cung làm gì."

Bùi Hi Lam nói: "Thái Cực cung đối diện sao Tử Vi, có khí thế của nhà đế vương. Nhưng mặt đất phía bắc Trường An lại trũng xuống như mặt ao, dễ dàng tích nước, mùa đông sẽ lạnh giá còn mùa hè thì nóng bức, Cao Tổ vì vậy mà hay nhiễm phong hàn, Thái Tông hoàng đế mới vì người mà dựng lên Đại Minh Cung."

So sánh với cháu gái, con trai mình lại cong vai mà nhìn chung quanh, ngược lại có chút xấu hổ. Bùi Diệu Khanh dùng miếng gỗ gõ một phát vào đầu hắn: "Nghiệt tử, đứng thẳng lên! Bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo như thế còn ra cái thể thống gì, ngươi phải biết rằng, nơi này không hề giống với Đông Đô, luật lệ của đế vương rất nghiêm khắc. Trước kia có một vị khanh sĩ thượng triều, lại còn ở trên ngựa ăn bánh bột ngô, liền bị buộc tội không tuân thủ lễ tiết, cuối cùng bị bãi quan."

"Cha, cái gậy người đánh con là ngà voi đó, cha cho đó là bông vải sao? Đau quá!"

Thấy đường đệ khóc không ra nước mắt, Bùi Hi Lam trấn an nói: "Không sao trời có sập, cũng có tỷ đây rồi."

Bùi Diệu Khanh thở dài: "Lam Nhi, không thể gây chuyện, con lại muốn bị đưa đi Lạc Dương hả?"

Bùi Hi Lam ngáp một cái: "Dù sao chỉ cần con ở Trường An một ngày, phụ mẫu con cũng không có mộng đẹp, chỉ cần làm ra chuyện gì, hai người họ đều sẽ uy hiếp muốn đưa con đi Đông Đô, Lam Nhi chỉ có thể chết lặng."

"Này cũng không đến mức,ma ta mới nghe nương con nói, muốn cho con ra đây. Này liệu có phải cũng định đến Trường An ở."

"Định tới Trường An?"

Bùi Diệu Khanh tằng hắng hai tiếng: "Chờ lát nữa khi ta thượng triều, con ra bên ngoài Tử Thần Điện chờ. Nếu bệ hạ triệu kiến, ta sẽ phái người tới đón con."

"Từ từ, thúc thúc, thúc ' định ' tự giải thích thế nào?"

"Nhanh lên, con mau chạy từ cửa hông đi nhập hội đi."

Không nhận được đáp án, Bùi Diệu Khanh đã nhanh chân vào triều. Bùi Hi Lam chỉ có thể xuyên qua Hàm Nguyên Điện đi đến phía triều nội. Nàng sau đó lạc đường, định tìm một tháu giám để hỏi đường, lại nghe thấy tiếng gà gáy truyền đến từ phía sau. Nghe tiếng này nàng nhìn lại, chỉ thấy một đám người đông không đếm xuể, đi tới đi lui, cầm theo hàng trăm ngàn cái lồnggà mà chạy. Ngay ở giữa lồng, những con gà chọi nhìn nhau từng đôi, cổ cực dài, bắp chân to đùng, lông thì dựng ngược, thỉnh thoảng nhảy chồm lên, muốn bay ra khỏi lồng mà mổ nhau. Đối mặt với một con gà ghê gớm như vậy, bọn họ lại che chở chúng thật cẩn thận. Bùi Hi Lam bước lên hỏi: "Xin hỏi công công, Tử Thần Điện ở chỗ nào?"

"Ngươi không có mắt à, Tử Thần Điện không phải ngay trước mặt ngươi sao?"

Theo hướng vị công công này chỉ, Bùi Hi Lam không những thấy Tử Thần Điện, mà còn thấy bóng dáng một thiếu niên đứng trước cửa điện. Hắn cao bảy thước hai tấc, eo rộng, dáng vẻ trang nghiêm, đầu đội Ô Sa đen tuyền, trên thắt lưng có khắc một mũi tên với lông vũ cực lớn,trên mình áo giáp bạc cùng một đôi giày chiến, giờ phút này đối diện với cửa chính Tử Thần Điện, thân hình hắn thẳng tắp, bất động. Bùi Hi Lam cười hướng tới chỗ thiếu niên mà đi qua hướng phía hắn mà chắp tay: "Quách Trường Sử vạn phúc."

Vị thiếu niên kiêm võ tướng này là Quách Tử Nghi, bạn học cùng với Bùi Hi Lam ở Quốc Tử Giám. Hắn mỗi ngày gà gáy còn chưa lên đã đi bắn cung cưỡi ngựa, bên hông lúc nào cũng đeo đầy vũ tiễn. Ngày trước, hắn từng tham gia võ cử, sau đó được bổ nhiệm làm tả vệ trường sử với nhiều cấp bậc khác nhau, quyết tâm phục vụ quốc gia với lòng trung thành tuyệt đối, nên ngày nào cũng cầu xin thánh thượng cho hắn đi biên cương đánh giặc với lý do ở đây là:Đại Thực quốc không phải bánh bao, không phải quốc gia mềm yếu, hiện tại nếu không trừ tận gốc, e về sau khó mà xử lý được. Đáng tiếc loạn thế xuất anh hùng, nhưng thịnh thế thì anh hùng nào có cần thiết nữa. Hiện tại Đại Đường một mảnh thụy ải bốc lên( lớp sương mang theo điềm lành cùng may mắn), hoàng đế không thèm để ý tới hắn, một thân nhiệt huyết của Quách Tử Nghi cuối cùng cũng hạ xuống. Hiện tại hắn sáng sớm còn không có đi học, lại đứng ở chỗ này, tâm tư cũng không tránh khỏi quá dễ đoán.

Quách Tử Nghi ngay cả cổ cũng không thèm động, liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, lại nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời,kiên định, lại đẹp tựa như hoa đào, cuối cùng hắn đem tròng mắt xoay trở về. Nàng cũng không cần nhiều lời nữa, dương dương tự đắc mà quay trở về vị trí ban đầu của mình. Một lát sau, Quách Tử Nghi nói: "Bùi Hi Lam, hóa ra ngươi biểu muội của đạo sĩ Thái Trân?" Quả nhiên không phụ cái danh võ tướng của hắn chút nào, mặc dù cha hắn kiên quyết nhét hắn vào Quốc Tử Giám, nhưng hắn ngày thường cũng không thèm nghe giảng, còn chả thèm cùng bạn học giao lưu

Bùi Hi Lam nhìn về phía hắn, gật đầu. Hắn hừ một tiếng, không nói chuyện nữa. Bùi Hi Lam nói: "Quách Trường Sử có nhiều ý kiến về ta, hay ngài ấy có nhiều lời phê bình kín đáo về Ngọc Hoàn tỷ?"

Quách Tử Nghi nói: "Nghe tướng đức, xa kẻ ác, chính là điều làm nên hưng thịnh của nhà Hán; thân với tiểu nhân, xa lánh hiền thần, từ nay về sau cho dù nhà hán có mạnh thế nào cũng sụp đổ."

Bùi Hi Lam nghe vậy tâm cũng chùng xuống. Có rất nhiều huyền cơ đằng sau việc Ngọc Hoàn tỷ tỷ trở thành một đạo sĩ, Quách Tử Nghi đại khái là người trong cuộc mới có thể nói ra lời này. Nàng trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫnnở một nụ cười điềm tĩnh: "Ta một mực cho rằng Quách Trường Sử chỉ là võ tướng, không nghĩ tới lại còn là một hiền tướng. Hơn nữa, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân mới khó ở chung như vậy, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ là, đại trượng phu nếu là nữ tử cùng tiểu nhân cũng đấu không lại, cũng không tránh khỏi có vài phần mất mặt."

"Ngươi ý muốn nói, ta đánh không lại ngươi?" Mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin nổi.

"Chúng ta cùng nhau đấu một trận, nếu ngươi thắng ta, ta cam tâm nhận mình là tiểu nhân. Nhưng nếu ngươi nếu, ngươi cũng phải cam tâm tình nguyện thừa nhận ngươi không bằng nữ tử, một con rùa rụt cổ."

Quách Tử Nghi mắt nhìn phía trước: "Xin lỗi, ta không cùng nữ tử động võ."

Bùi Hi Lam đột nhiên nhào tới phía trước hắn, mỉm cười nói: "Nói như vậy, vẫn là ngươi sợ ta?"

"Ta nói, ta không cùng nữ tử động võ. Ta có thể hạ gục ngươi chỉ bằng một ngón tay, như vậy thắng bại đã phân, khiêu chiến có ý nghĩa sao? Đổi một cái khác đi."

"Không thể tin được ngươi vẫn rất quân tử đấy chứ. Được vậy nếu người chế trụ được tay của ta, liền tính ngươi thắng." Thấy hắn còn chút do dự, nàng lại nói, "Nếu ngươi sợ, ngày mai toàn bộ thành Trường An đều biết Quách Tử Nghi một mãnh tướng lại bại trong tay một tiểu nữ tử trói gà không chặt."

ánh mắt Quách Tử Nghi càng thêm nghiêm túc: "Được Thôi. Vậy khi nào bắt đầu?"

"Ngay bây giờ."



Hắn đang định động thủ, nàng lại nói: "Từ từ." Hắn quả nhiên dừng lại, nàng tằng hắng hai tiếng: "Theo như lời ngươi nói, ngươi một ngón tay đã có thể hạ ta, vậy nên ngươi phải nhường ta đúng không."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Nhìn vào mắt ta,rồi lui năm bước."

Quách Tử Nghi vừa theo lời nàng nói vừa bắt đầu lùi ra xa. Nhưng mà, mỗi lần hắn lui một bước, nàng ngay tức khắc sẽ tiến lên hai bước, mà đôi mắt đen nhánh kia sáng như sao, cho dù không có trang điểm trang điểm, ngọc bội, cũng mang theo kiều mỵ khó có thể che giấu. Cuối cùng, sau khi lui năm bước, nàng chỉ đứng trước mặt hắn vài bước: "Rất tốt. Ngươi cứ đứng như thế để ta ra tay trước." Hắn không nói chuyện mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Nàng tiến thêm một bước, đem khoảng cách hai người gần nhau hơn: "Tốt, vậy ta ra tay trước nha."

Đây là mùi hương gì? Hắn lui một bước, cảnh giác nín thở: "Ngươi muốn làm gì." Ai ngờ nàng không những không động thủ, ngược lại tiến đến càng gần. Nhìn nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt mình, hắn mất tự nhiên, lại lui lại một bước, chớp chớp mắt nói: "Mau lên đi."

"Được là ngươi nói đấy, vậy ngươi nói xem ta nên dùng tay trái trước hay tay phải trước?" Nàng liên tục đi phía trước đi, tay giơ ra bắt lấy thắt lưng của hắn, "Tử nghi, ngươi là người ngay thẳng, ta còn phải hỏi ngươi câu này."

"Nói bậy gì đó." Quách Tử Nghi rốt cuộc quay mặt đi, hai má ửng đỏ, "Ngươi, ngươi lui lại chút đi."

"Muốn ta lui cũng được, nhưng hiện tại ta để Tử Nghi giải một câu này ngươi phải trả lời thật nhanh đấy: Phía sau ngươi có hồ nước hay không?"

Quách Tử Nghi sửng sốt, mới quay đầu nhìn, ai ngờ thật sự nhìn thấy rìa hồ sen, ngay lập tức chân lảo đảo một cái. Bùi Hi Lam thừa dịp, trực tiếp động thủ đẩy hắn một cái. Chỉ nghe "Bùm" một tiếng, hắn ta ngã hẳn xuống nước. Hắn luyện võ nhiều năm, nên biết bơi, nên chỉ một thời gian ngắn đã nổi lên trên nước. Nàng một chân dẫm lên phiến đá trong đình, khuỷu tay chống lên đầu gối, khóe miệng nhếch lên: "TRên đời này có rất nhiều người có thể hạ đo ván ta chỉ bằng một ngón tay, nhưng điều đó còn tùy thuộc vào sự cho phép của ta."

Hắn vén sợi tóc ướt sũng ở hai má, bộ dáng cực kì chật vật. Nàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt đắc ý mà lấy xuống một cái lá, ở trong tay xoay vài vòng: "Nghe nói ngươi rất muốn ra sa trường lập công, nhưng bệ hạ không muốn trọng dụng ngươi. Bệ hạ làm vậy quả rất đúng." Nàng đem cái lá vừa nãy ném lại trên đầu hắn: "Là một tướng quân có dũng không bằng có trí, có trí không bằng có học. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không trọng dụng kẻ ngu ngốc, hữu dũng vô mưu."

Quách Tử Nghi bỗng nhiên trợn to mắt, chỉ có thểtrơ mắt nhìn bóng nàng quay lưng bước đi.

Bùi gia ở Tuyên Dương phường, cùng chợ phía Đông liền nhau. Tuyên Dương phường phía đông có chợ Đông, phía Bắc là Bình Nguyên Phường nơi các ca cơ tụ tập. Bọn quan viên thường hay đến Bình Nguyên phường mua vui chiêu kỹ cũng chẳng phải việc hiếm hoi gì, Bùi Hi Lam lại chưa bao gườ thấy cha nàng đến đó. Một người ngày nào cũng bắt nữ nhi nhà mình lấy chồng vậy mà không ham chút nào nữ sắc, Hi Lam cảm thấy cái này có chút đáng yêu. Nhưng mỗi lần về nhà hành thỉnh an phụ thân, nàng bắt đầu tự hỏi chính mình vì sao lại thấy cha nàng đáng yêu.

Bùi Hi Lam vùi đầu vào cửa phòng của cha mẹ, quy củ mà cúi đầu: "Tối qua cha và mẹ ngủ có ngon không?"

Bùi Kiều Khanh ngồi bên án bên đọc sách, đen mặt nói: "Đã là buổi trưa rồi, giờ con mới đến vấn an ta. Liền biết ngay con ở chỗ thúc thúc của con như thế nào."

Bùi Hi Lam ngẩng đầu, đang muốn đáp lời, lại thấy một nữ nhân xa lạ đang ngồi bên cạnh phụ thân, nước da tái nhợt, lông mày lại rậm, hai má cùng môi đỏ chói lọi, không nhìn kỹ, còn tưởng là quả cà chua trên chiếc bánh bị dập nát sau khi rơi trên đất. Bùi Hi Lam thở dốc vì kinh ngạc, nhớ tới mấy người bạn thưở bé ở nghĩa địa kể chuyện ma, nàng ôm lấy ngực cố trấn định "Mẫu thân, người đêm qua ngủ có ngon không?"

Bánh Cà chua "ha ha" cười duyên một cái nói: "Lam Nhi, con chưa phát hiện ra mẫu thân trang điểm sao?"

Bùi Hi Lam nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc một lúc, lại quay lại nói với Bùi phu nhân: "Con đã thấy rồi."

"Phát hiện được là tốt, đây là đồ trang điểm của nữ nhân Phương thị tộc tới từ TâyBắc, gọi là Mỹ phẩm, là đồ của người Hồ đó."

Đồ vật của người Hồ phổ biến vào thời Đại Đường như ngũ thạch tán lưu hành trong giới quý tộc. Đại nhi tử của Thái Tông -Lý Thừa Càn mê luyến Hồ phục, và những thân thích của Võ Tắc Thiên còn nói được tiếng Đột Quyết. Vào thời Khai Nguyên, ẩm thực của người Hồ lan truyền khắp mọi nơi, những món ngon vật lạ ở trong cung yến cũng đều là món ăn của người Hồ. Cho nên khi mọi người nhắc đến thứ gì liên quan đến người Hồ, ý tứ chính là sự thời thượng đã lưu hành một thời.

Bùi Hi Lam gật gật đầu: "Năm đó Ngọc Hoàn tỷ tỷ trang điểm cho gương mặt trắng trẻo, có sức sống hơn, đã làm nữ nhi kinh diễm, không ngờ mẫu thân trang điểm còn kinh diễm hơn. Nhưng mà, sao lông mày của người lại là hình tròn?"

"con đừng có coi thường lông mày tròn này, kiểu này chỉ có ở Trường An, nơi khác không có kiểu này đâu. Kiểu mày này gọi là kén mi, vừa ngắn lại vừa dày, giống như một con tằm mùa xuân chui ra khỏi kén vậy, Lam Nhi xem, chúng có vài phần tường tự đúng không?" Bùi phu nhân sát mặt vào, giơ tay lên chỉ vào hàng mày, Bùi Hi Lam kiềm chế ý muốn ngồi bệt xuống, lần thứ hai thâm trầm gật gật đầu. Bùi phu nhân đắc ý cười nói: "Loại trang điểm mày đen má hồng này ất thanh tú,kiểu mị như rặng mây đỏ vậy, kinh diễm động lòng người, cũng là đồ người Hồ tốt đến là cho người ta tức giận. Con gái, con cũng không ngại thử xem, nhất định comn sẽ có một nụ cười hút hồn, làm điên đảo hết tất cả thiếu niên ở Trường An này. Con đừng có làm vẻ mặt không tin này, không tin con thử hỏi cha con xem đây có phải khí chất của người Hồ không"

Bùi Kiều Khanh nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Hồ khí hồ khí, bà có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"

Bùi phu nhân vỗ tay nói: "Đúng vậy, nói chuyện quan trọng. Lam Nhi, hôm nay là ngày 15 tháng giêng, lát nữa để người hầu đi theo con đi đến chợ phía tây mua quần áo mới, buổi tối mới có thể cùng mấy tiểu thư khác đi dạo

Bùi Hi Lam như bị sét đánh. Chuyện quan trọng như vậy mà nàng thiếu chút lại quên mất! Hôm nay là tết Thượng Nguyên tiêu, Kim Ngô không cấm đêm, là một ngày duy nhất toàn bộ bá tánh của Đại Đường có thể ra ngoài lúc trời tối không biết toàn bộ thành Trường An sẽ náo nhiệt như thế nào, lại sẽ có đến bao nhiêu đôi uyên ương bạn lữ, hoa tiền nguyệt hạ, chuyện xưa phong tình? Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Bùi Hi Lam vui sướng mà cảm thấyvì điều này không liên quan gì đến nàng. Hi Lam nề nếp mà cúi đầu: "Nữ nhi cẩn thận tuân theo lời mẫu thân dạy bảo."

Bùi phu nhân nhìn nàng chớp mắt vài cái: "Rất tốt, đừng quên mang một con rùa về nhé."

Nguyên lai mẫu thân cảm thấy trong nhà có mỗi Vượng Tài còn chưa đủ, muốn nhận một con rùa về nuôi. Không cần biết mẫu thân nói cái gì Hi Lam nhanh chóng đáp ứng. Các Tử đã nói " ngôn tất tin, hành tất quả"( tin vào lời nói thì làm ắt có kết quả. Nhưng Kế tử cũng nói rằng, đó là việc thứ hai. Việc đầu tiên vẫn là hoàn thành sứ mệnh. Bùi Hi Lam cơ trí mà đặt ra sứ mệnh của mình là đi "gặp Chu Công", đây có thể coi là một kiểu gặp gỡ riêng tư.. Hơn nữa, Chu Công nghe có vẻ cao hơn so với Quy công.

Bùi Kiều Khanh nói: "Cái gì mà mang một con rùa về chứ, bà đừng có lại mắt mù thấy tiên, đưa người khác tràn đầy một đường thậm, tôi đã mãn nguyện lắm rồi."

"Ông cũng đừng tuyệt vọng, tối nay so với những ngày trước không giống nhau, trước khi thành thân với ông ta cũng đâu nào muốn gả chồng, chính là vào tết Thượng Nguyên hai mươi năm trước, một cô nương như ta lúc đó lại bị ông làm cho điên đảo." Dứt lời, Bùi phu nhân lại cùng Bùi Hi Lam mỉm cười nói, "Bởi vậy có thể thấy được, bất luận nhìn cái gì cho dù yêu ma quỷ quái ở tết Nguyên tiêu, cũng đều là nhân mô câu dạng*."

(*nhân mô cẩu dạng: ý chỉ là yêu mà quỷ quái thì nhìn thế nào cũng chỉ thấy mang dáng hình của con người.)

Bùi Kiều Khanh liếc mắt nhìn Bùi phu nhân một cái đầy ẩn ý, vươn ngón trỏ ra lau chút ở trên mặt Bùi phu nhân, dùng ngón tay cái chà xát, đem phấn làm rơi hết cả ra, rồi sau đó nói với Bùi Hi Lam: "Con mau đi chuẩn bị đi. Còn một điều nữa, đồ trang điểm có thể dùng, nhưng tốt hơn là đừng dùng quá mức."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Họa Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook