Họa Tiên

Chương 11: Đuốc ngũ hầu_ (một)

Quân Tử Dĩ Trạch

06/05/2022

Edit: Ballantine’s.

*Trích trong Hàn Thực của Hàn Hoằng, ý chỉ cảnh tượng quyền thế hiển hách của nhà giàu. Nghĩa gốc là ngọn đuốc trong cung Hán được thắp lên khói tỏa bay đến năm nhà quan hầu gần đó.

Bùi Kiều Khanh say nhanh, tỉnh cũng nhanh, lại tiếp tục uống rượu với Hình Dật Sơ, cho tới khi bình minh rọi nắng khắc trên song, than hồng lửa đỏ lụi chẳng còn.

Giờ Mão, Bùi Hi Lam tỉnh lại thì vươn người đứng dậy, cưỡi tuấn mã đến Quốc Tử Giám học. Trên đường, các học sinh thái học gia tăng nhiều, còn pha thêm cả những lưu học sinh đến từ các quốc gia như Thiên Trúc, Đông Doanh, Ba Tư, Cao Ly. Những đứa trẻ ở Quốc Tử Giám đều có sự tự hào về tên trường mình học, mỗi lần đi ngang qua tượng thầy Khổng ở trước cửa Tập Hiền, bọn họ sẽ đồng loạt nhảy lên, thay phiên sau sờ một chút trên bắp đùi đã sớm bị sờ đến sáng bóng của thầy. Từ trước tới giờ Bùi Hi Lam cảm thấy hành vi như thế rất bỉ ổi, nhưng ngày hôm nay, trong lòng nàng có hoa đào tháng ba khẽ nở, bước đi cũng nhẹ nhàng thoải mái, cũng nhảy lên bỉ ổi một chút.

Bước vào Thái Học viện, Bùi Hi Lam bị một loạt ánh mắt gian xảo trượt qua đến mức lùi ra khỏi học đường, nàng nghĩ mình đi nhầm cửa. Nàng bám tường, ló nửa khuôn mặt vào trong nhìn ngó, phát hiện bọn họ vẫn đang nhìn mình, lại phát hiện Quách Tử Nghi trong đám thiếu niên đang bị người thúc thúc đẩy đẩy trong một góc, còn có công tử được nàng tặng dâu mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, bỗng chốc nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, bên trong truyền tới những âm thanh ồn ào kiểu như "Quách Tử Nghi, vị hôn thê của ngươi ở ngoài cửa kìa", "Bao lâu nữa ngươi mới đưa thiếp cho tiêu nương của ngươi vậy?", "động phòng, động phòng đi". Nàng vỗ vào gáy một cái thật mạnh, thở dài một tiếng, sải bước bước qua thềm cửa, vào học đường. Mới vừa bước vào, nàng thấy một tên nhóc mập mạp đạp một chân lên bàn, dùng giọng oang oang hoảng hồn đọc diễn cảm bài thơ yêu quý nhất của Bùi Kiều Khanh:

"Tóc che trán thiếp vừa buông,

Bẻ hoa trước cửa bày tuồng vui chơi!

Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi,

Cành mơ xanh giỡn cười trêu quanh sàng.

Xóm làng chung ở Trường Can,

Cả hai còn nhỏ chẳng màng ngại nhau!

Lấy chàng mười bốn tuổi đầu,

Bây giờ e thẹn chưa bao giờ từng!

Cúi đầu vách tối kín bưng!

Ngàn lời chàng gọi cũng không đáp lời.

Mười lăm, mày duỗi ra rồi !

Nguyện chung tro bụi trong đời có nhau

Vững tin "ôm cột" dài lâu

Nói cho đồng học biết điều trông coi!

Động phòng nay đã tốt rồi

Chớ không thì đợi đến bao giờ thì!"

*Trích Trường Can Hành của Lý Bạch, bản dịch của Dương An Sơn, ba câu cuối là phần chế của nhân vật trong truyện chứ không thuộc bài thơ của Lý Bạch.

Một chân của tên nhóc mập móc khăn chít đầu vẩy vẩy qua lại trong không trung. Nghe thấy tiếng ồn ào "ê, ê, ê", thấy Quách Tử Nghi đang chống trán đọc sách, một cô nương tri kỷ ném hết sách vở của hắn đến đây... Bùi Hi Lam cảm thấy đầu đau quá.

Nàng ngồi xuống, muốn trao đổi ánh mắt với Quách Tử Nghi để cùng tìm đối sách, nhưng đối phương chẳng cho nàng tín hiệu gì, chỉ tập trung tinh thần để mặc người khác xâu xé. Trong tiếng la "động phòng" rợp trời, tên nhóc mập càng xoay khăn chít đầu mạnh hơn, không ngờ chất lượng của khăn chít đầu cũng chẳng tốt cho lắm, trùng hợp lúc Ty nghiệp bước vào thì lỏng chân ra, khăn chít đầu bay đi, nện trên đầu Ty nghiệp. Trò hề này kết thúc trong trận đòn roi của trợ giảng Quốc Tử Giám với nhóc mập.

Sau khi tiết học thứ nhất kết thúc, các học sinh lại bắt đầu trêu Quách tử Nghi. Bởi vì mọi người đều biết kết cục khi đối nghịch với Bùi Hi Lam nên tạm thời không có ai dám chọc nàng. Trịnh Huệ dùng một con sư tử bằng ngọc Dương Chi chặn sách lại, bước chậm rì rì qua bên cạnh Bùi Hi Lam: "Bùi Hi Lam, ngươi định kết hôn như vậy sao? Đây là chuyện ngươi muốn à?"

Bùi Hi Lam mơ màng nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: "Lòng ta giống như tấm lưới có hàng ngàn mối nối, những nút kết nhiều không đếm xuể, còn chẳng bằng tính số đào hạnh ngoài cửa sổ này, cũng có một kiểu đẹp khác."

Trịnh Huệ giận không có chỗ trút: "Ngươi... con nhóc kia, không nói được lời tốt đẹp gì sao? Ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru thì còn làm được chuyện gì, ngươi cứ trốn tránh tiếp đi, tránh được mùng một không tránh được ngày rằm đâu!"

Một nam thiếu niên nghe thấy đối thoại của hai nàng, tò mò hỏi: "Trịnh Huệ, không phải là ngươi hâm mộ Bùi Hi Lam người ta đó chứ?"

Trịnh Huệ trợn to đô mắt hạnh, chỉ vào mũi mình: "Ta hâm mộ nàng ta? Ta mới không tùy tiện gả cho người khác, được chưa." Lúc nói chuyện, âm lượng của nàng ta không phải là nhỏ, vừa khéo là tất cả đệ tử trong học đường đều nghe thấy được. Đệ tử gây nên chuyện ồn ào này không tự chủ được quay lại nhìn về phía Quách Tử Nghi, Quách Tử Nghi nhìn Bùi Hi Lam, cũng không hề nói lời nào mà lại dời tầm mắt về lại quyển sách, cũng không biết đang nghĩ gì. Thấy không khí bỗng nhiên im ắng, Trịnh Huệ hắng hắng giọng, miễn cưỡng nói: "Ừm, xin lỗi nhé Bùi Hi Lam, không phải ta nói ngươi tùy tiện gả cho người ta."

Lời này còn chưa nói xong đã lại càng xấu hổ. Mọi người lẳng lặng hô hấp trong không khí ngượng ngùng này. Bùi Hi Lam giống như không hề để ý, quay đầu lại: "Ta cảm thấy Quách Tử Nghi rất tốt, chín chắn trưởng thành, lại có hào khí thiếu niên, tuấn tú lịch sự, những tài năng kinh thế trong sử sách chính là nói đến kiểu như hắn. Rất có thể là ngươi đang ghen tị với ta, nhưng bản thân ngươi không phát hiện, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại xem có phải như vậy hay không."

Quách Tử Nghi ngẩng phắt đầu lền nhìn Bùi Hi Lam, trong mắt xen lẫn sự ngạc nhiên và vui mừng. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cả học đường đều bị một đợt sóng ồn ào nổ tung, tai và cổ Quách Tử Nghi đều đỏ rực. Tiếng Trịnh Huệ kia cứ ríu rít như chim kêu "Ai ghen tị với ngươi chứ" bị bao phủ trong sự nhốn nháo đó. Lúc này, một người khác cao giọng hô lên: "Hi Lam, nếu Quách Tử Nghi như vậy nàng còn cho là tài năng kinh thế, vậy ta đây cũng có thể được! Nàng đối xử bất công, ta không phục!"

Mọi người quay đầu lại, người lên tiếng là công tử dâu. Bùi Hi Lam cười nói: "Ta cũng đâu có nói ngươi không phải tài năng kinh thế đâu."

Công tử dâu mang vẻ mặt tủi thân, lên tiếng: "Vậy vì sao nàng phải đưa dâu cho ta!"

Bùi Hi Lam chưa nói gì, Quách Tử Nghi đã tức giận đứng dậy nói: "Trước khi nàng ấy gả cho ta, ngươi muốn cầu hôn thế nào thì cầu hôn như vậy, không ai quản được ngươi. Nhưng hiện tại nàng ấy là thê tử chưa xuất giá của ta, dám đoạt với ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Dứt lời, hắn lao lên đánh thành một đám với công tử dâu kia.

Những thiếu niên khác đều ngơ ngác cả người, họ đứng xem vô cùng hào hứng. Khi tiếng hét cổ vũ tân lang, tân nương, công tử dâu vang lên đến mức lớn nhất, âm thanh reo hò bỗng nhiên im bặt. Bởi vì có người mang khuôn mặt hoảng hồn chỉ về phía cửa học đường, cả đám cùng quay đầu nhìn lại.

Trong viện bầu trời trong xanh biếc, chim yến hót vang, bóng ngang song cửa sổ hắt xuống trên người Hình Dật Sơ nhiều điểm màu lấm tấm. Hắn không mặc quan phục, nhưng thân là quyền thần thì phải gọn gàng, ngay cả trang phục ngày thường cũng là trường bào tím mẫu đơn, còn được làm từ tơ lụa Linh La. Quốc Tử Giám là nơi tập trung của con cháu quan gia, ai nấy đều mắt sáng như kim, nhận ra đây là Thiếu sư của Thái tử, vẻ kính ngưỡng này chẳng khác gì như Thiên Tử nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn, Bùi Kiều Khanh nhìn thấy Lý Bạch vậy. Bùi Hi Lam cũng rất ngưỡng mộ hắn, bởi vì tốc độ về nhà thay y phục của hắn nàng không theo kịp. Trịnh Huệ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cất bước nhỏ như gà đi về phía hắn, vừa mới mở miệng nói ra được một chữ "Hình" thì đã thấy đôi mắt dài hai màu của hắn đảo vào bên trong, nói với bên trong học đường: "Bùi phụ tá có ở đây không?"

Nhóm thiếu niên càng thêm đắm chìm trong sự ngạc nhiên đến ngơ người rồi chìm vào sâu không thể kiềm chế đưuọc, tất cả mọi người đều đồng loạt chỉ tay về phía Bùi Hi Lam. Bùi Hi Lam chỉ chỉ vào bản thân mình, thấy hắn gật gật đầu, nàng cũng không nghĩ ra vì sao hắn lại tìm mình nữa. Nhưng nàng biết, chân trước nàng vừa bước ra khỏi cửa thì sau lưng, trong cái học đường này sẽ nổ ra hơn mười loại lời đồn về yêu hận tình thù giữa một nữ ba nam. Đại nghĩa còn diệt thân, huống hồ gì hắn cũng chẳng phải thân thiết gì. Cho nên, nàng cần phải nói gì đó. Chân nàng đạp xuống đệm Hồ, cong cong đôi mắt mang ý cười trong vắt, nói: "Ôi, quy gia, có chuyện gì?"

Nhóc mập là người "phụt" thành tiếng đầu tiên.

Hình Dật Sơ mỉm cười: "Bùi Hi Lam, ngươi đi ra cho ta, ngay lập tức." Cách xa như vậy nhưng hình như nàng có thể nhìn thấy gân xanh trên trán đang nổi lên dưới lớp mũ miện của hắn.



Nàng ngoan ngoãn bước ra. Khi chỉ còn lại hai người, nàng ngoan ngoãn hơn nhiều, tự mình cúi đầu nhìn hắn từ dưới lên trên: "Hình Thiếu sư có gì cần chỉ dạy?"

"Ta với phụ thân ngươi uống rượu suốt đêm, thời gian buổi sáng không có nhiều nên thay y phục ở nhà ngươi, mặc trang phục phụ thân ngươi đưa. Phụ thân ngươi vô cùng nhiệt tình, tự mình đến phòng giặt quần áo lục lọi một hồi lâu, đại thể là vốn định lấy điệp tiệp cho ta đeo, nhưng ông ấy uống rượu, ta cũng uống chút rượu, không nhìn rõ ông ấy đưa thứ gì, sau đó liền..."

Hình Dật Sơ không phải một người lải nhải, bỗng nhiên lại nói nhiều như vậy, chắc chắn có ý gì sâu xa. Bùi Hi Lam cảm thấy vô cùng thú vị, dù sao nàng sinh ra vốn đã không hiểu được việc thấu hiểu người khác, thích nhất thấy người khác bị xấu hổ. Nàng cong đôi mắt thành hình trăng non: "Ừm, dù gì thì Hi Lam với Hình Thiếu sư cũng vừa gặp như đã thân, không cần phải khách sáo như thế, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Hình Dật Sơ nhắm mắt lại, cắn răng một cái, duỗi tay ra đặt trước mặt Bùi Hi Lam. Thấy thứ này, Bùi Hi Lam cảm thấy chuyện này không hề thú vị như nàng nghĩ chút nào. Nàng há hốc miệng, lại ngậm lại rồi lại há ra, còn chưa kịp ngậm miệng lại lần nữa thì cả khuôn mặt đã đỏ bừng xấu hổ như cây đào trong núi. Thật sự là một truyện cười lớn trong thiên hạ. Thứ hắn cầm trong tay chính là một cái Trần mụ mụ*...

*Ý chỉ dải lụa làm băng vệ sinh thời cổ đại.

"Đây không phải là của ta." Đầu nàng rỗng tuếch, nói theo bản năng.

"Ta cũng chưa nói là của ngươi."

Bùi Hi Lam thở phào một hơi, nhưng nghĩ kỹ lại thì tình hình không đúng lắm. Trần mụ mụ này được làm từ tơ lụa, lại được thêu, chỉ cần người có thường thức một chút sẽ biết, vải kinh nguyệt cao cấp như vậy chỉ có nữ chủ nhân và tiểu nương tử có thể sử dụng, nếu không phải của nàng, vậy chỉ có thể là của mẫu thân nàng.... ôi... Chuyện này thật sự cũng chẳng tốt hơn so với của nàng là bao nhiêu cả.

Nhận lấy Trần mụ mụ, nàng quyết định giữ vững sự cao quý - chính là im lăng, chỉ cúi cái đầu đã đỏ thành quả cà chua xuống: "Cảm ơn quy gia." rồi quay người im lặng đi về phía học đường.

Nghe thấy cách xưng hô này, Hình Dật Sơ giận quá hóa cười, thong thả nói sau lưng nàng: "Cá mắc vào rào sông xanh biếc, chim bay thẳng cánh vào non mây*. Hôm nay thời tiết không tệ, vì sao Bùi phụ tá lại cúi đầu? Không cần xấu hổ, ta biết không phải của ngươi."

*Trích trong Xuân nhật hoàn giao của Vương Bột, tả cảnh đẹp ngày xuân khi đi du ngoạn ngoài ngoại ô.

Bùi Hi Lam cụp mắt liếc nhanh qua Trần mụ mụ, phát hiện trên gấm vóc có hình thêu nước từ trên núi chảy xuống, ở giữa có sương khói lượn lờ. Cảnh sương khói mơ hồ giữa núi như vậy chỉ có thể dùng một chữ để khái quát, đó là "Lam"*

*Lam là mây mờ/ sương khói, cũng là chữ Lam trong tên Bùi Hi Lam.

Hừ hừ, quy gia ngốc như vậy, vậy mà hắn không biết.

Bùi Hi Lam giống như con ngựa thoát cương, luôn mặc nam trang ra khỏi cửa. Làm tỳ nữ bên cạnh Bùi Hi Lam, trọng trách của A Ni Man đó chính là phải chăm sóc tốt cho chủ tử của mình, rất ý khi quan sát tứ phía. Nhưng mà, gần đây nàng phát hiện sư tử đá ở Trường An có hơi nhiều. Nói cách chính xác, chỉ cần nàng và chủ tử ở một chỗ nào lâu một chút, khi nghiêng người nhìn lại sẽ nhìn thấy một con sư tử đá. Thậm chí có khi nàng còn cho rằng mình gặp ảo giác, chỉ trong thoáng chốc xoay người mà một con sư tử đá có thể chạy từ phía đông đến phía Tây. A Ni Man cuối cùng cũng không nhịn được chỉ vào con sư tử đá: "Cái này... vẫn luôn ở đây đúng không?"

"Đó là đương nhiên rồi." Bùi Hi Lam liếc mắt nhìn Hình Dật Sơ phía đối diện một chút, hắng giọng, định tự mình vươn tay châm trà. Lúc này A Ni Man mới ý thức được bản thân mình đã quên làm việc, đang định bước qua hỗ trợ thì Bùi Hi Lam lại phất tay: "Nha đầu khốn nạn, nói nhiều thế. Gần đây thật sự đúng là càng lúc càng làm càn, lui xuống mua một chút nước ô mai cho ta đi."

A Ni Man liên tục cất tiếng đồng ý rồi lại nhìn thoáng qua con sư tử đá kia, nhẹ chân xuống lầu. Thấy nàng ấy đã đi xa, Bùi Hi Lam nghiêng đầu thở dài với con sư tử đá: "Vũ thần lang quân cứ tiếp tục như vậy có lẽ A Ni Man không phải tìm thầy thuốc khám bệnh về mắt mà khám bệnh về não đó. Nói thật ra đi, ngài cứ đi theo bọn ta làm gì vậy?"

Hà Thái thản nhiên trả lời: "Không phải ta đã nói rồi sao, bên trên có lệnh, yêu cầu ta phải để mắt đến hành tung của tiên tôn mọi lúc mọi nơi."

"Đó là chuyện ngươi và Hình Thiếu sư, liên quan gì tới ta chứ?"

"AI bảo các ngươi cứ ở cạnh nhau."

"Có khi hắn không ỏ đó, ngươi cũng xuất hiện."

"Đó là bởi vì ta biết ngươi với tiên tôn sẽ dính với nhau nên cố gắng chờ chực bên cạnh ngươi thôi chứ sao."

"Cảm thụ sâu sắc." Bùi Hi Lam nâng chén trà uống một ngụm, thấy dáng vẻ muốn uống lại ngừng. Nàng lập tức sặc nước trà, ho khan vài tiếng: "Từ khi nào thì ta với Hình Thiếu sư dính chung với nhau? Chẳng qua chỉ gặp mặt trò chuyện chuyện triều đình thôi."

"Đúng là ý này, ngươi vừa nghĩ gì khác nữa."

Bùi Hi Lam bị chặn cứng họng, á khẩu không trả lời được. Cũng may Hình Dật Sơ nói: "Hà Thái, chắc là ngươi ở hồ Khúc Giang lâu lắm rồi mới trở nên dính người như vậy. Đổi lại là năm trăm năm trước, người khác cho dù tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng ngươi."

"Xưa đâu bằng nay chứ. Ai bảo Thượng đế thiên vị ả đàn bà Chiêu Hoa cơ kia chứ, không phải chỉ ăn vụng mấy viên linh dược của nàng ta đã phạt ta hạ phàm ngàn năm rồi."

"Đó chính là linh dược luyện mấy ngàn năm, phạt vậy là nhẹ lắm rồi. Huống hồ lúc đó lục giới đại nạn, nếu không phải Dận Trạch thần tôn quy nguyên thương hải, một viên linh dược ngươi ăn vụng kia không biết đã cứu được bao nhiêu tính mạng rồi. Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị phán nhốt vào địa ngục lao dịch rồi, còn đến lượt ngươi đến ngắm phong cảnh nơi thịnh thế này sao?"

"Xuống địa ngục cũng còn thoải mái hơn một chút so với ngậm hạt châu ngắm dương liễu. Ta nghĩ ta không sống được đến khi trừng phạt xong luôn."

Bùi Hi Lam dựng thẳng lỗ tai hóng hơn: "Sao thế, Hình Thiếu sư còn định quay về sao?"

Hà Thái nói: "Tiên tôn không phải người phàm, đương nhiên phải quay về trời rồi."

Hình Dật Sơ đặt chén trà xuống, nhìn thành Trường An phía bên ngoài: "Từ lần đầu ta hạ phàm đến nay cũng đã hai ngàn năm rồi. Nghĩ đến thời Thương Chu, mọi người còn khắc chữ lên chuông đồng, còn bây giờ... Phóng mắt khắp hồng trần phàm thế, xem sách sử vô tận, có triều đại nào có thể được như Đại Đường. Nếu sau này qua về Tiên giới, đương nhiên ta phải dành thêm thời gian lưu lại Thần Châu nhiều thêm một chút."

Bùi Hi Lam nói: "Hình Thiếu sư muốn đi nơi nào?"

"Rượu Trường An dù thơm nhưng lại không có vị. Chỉ có Đan Dương, Rượu ngọt Tân Phong vạn đấu thường, thiếu niên du hiệp đất Hàm Dương."*

"Tâm đầu ý hợp cùng nâng chén, liễu rủ bên lầu, ngựa buộc cương."*

"Thì ra Bùi phụ tá cũng đọc thơ Vương Duy."

*Hai người đọc bài thơ Thiếu niên hành kỳ 4 của Vương Duy. Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu, Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997.

"Không ngờ ta và Hình Thiếu sư có chung sở thích, sau này có lẽ có thể cùng uống một chén ở Đan Dương."

Hình Dật Sơ chắp tay nói: "Tại hạ biết nương tử tửu lượng như hồng thủy, đừng lấy trứng chọi đá thì hơn."



Bùi Hi Lam tỏ vẻ đau lòng, nói: "Ý tốt của ta muốn thực hiện cùng Hình Thiếu sư, lại bị cười nhạo như thế, aiz bi ai quá đi thôi!"

Hình Dật Sơ thản nhiên cười nói: "Đến lúc đó, nếu nương tử chưa gả cho ai thì có thể cùng ta vân du tứ hải."

"Nếu vậy thì ước mong có vẻ xa xôi quá, phòng không lẻ bóng sống suốt quãng đời còn lại, nghe thấy vẫn có chút đáng sợ."

Hai người nói chuyện vài câu rồi hắn xuống lầu gặp bạn bè. Nàng ló đầu ra, thấy Hình Dật Sơ đứng dưới lầu, trường bào rủ xuống đất, dung mạo tuyệt trần thì thất thần trong thoáng chốc. Cũng không biết có phải tình nghĩa huynh đệ phải một lần say mới không thể phá vỡ hay không, hình như sau lần cùng say rượu ở nhà nàng lần trước, Hình Dật Sơ thân thiết với nàng hơn một chút. Mặc dù không hiểu nguyên do vì sao nhưng nàng cảm thấy trong lòng hơi vui vui. Nhưng nghĩ có lẽ là chuyện Trần mụ mụ khiến hắn cảm thấy áy náy với nàng thì nàng lập tức trở nên không vui nữa.

Hà Thái chậc lưỡi nói: "Chậc chậc, đối diện với lời tỏ tình nặng như vậy mà mặt không hề đổi sắc. Cái gì là tình nhạt như nước, được sủng chằng kinh cũng chỉ thế thôi."

Bùi Hi Lam thắc mắc: "Có ý gì vậy?"

"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, hắn có ý với ngươi sao?'

"Ai?"

"Thái Vi tiên tôn."

"Có ý với ai?"

"Ngươi."

Bùi Hi Lam trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Chỉ với mấy câu nói đó đã nói hắn có ý với ta? Nếu bàn về tuổi tác, ta có thể làm chắt chắt chắt chắt chắt của hắn luôn đi?"

"Nếu như so về việc hiểu tính tình của tiên tôn, ngươi cho rằng ngươi hiểu nhiều hơn ta sao?"

"Không, nhưng chuyện này rất vớ vẩn."

"Tiên tôn không phải không thể yêu một người, chỉ là hắn thanh cao hơn người khác một chút thôi. Ta lén nói cho ngươi một bí mật, trước đây hắn có một thê tử rất xinh đẹp, đầy bụng tài hoa, thật sự là hương thơm như họa, dáng nét như thơ, thanh danh vang dội đất trời trên Tiên giới. Nhưng ngươi cũng biết những văn nhân đó, dù nhìn thì rất tao nhã nhưng thực tế trong bụng đầy suy nghĩ xấu xa. Bởi vậy, khi tiên tôn thành thân với nàng ấy, trong mắt người khác chính là Tiên Đồng Ngọc Nữ, thần tiên xứng đôi, nhưng thực tế lại phải chịu rất nhiều uất ức. Sau đó ngài ấy hạ phàm cưới một sủng thiếp, cuối cùng mới áp chế được khí thế của thê tử.

Bùi Hi Lam sa vào trầm tư. Chẳng lẽ giấc mộng nhiều năm trước đều là thật sao? Nàng đoán ở thế giới kia chắc sẽ có chuyện cũ, nhưng ở Đại Đường hắn là một kim quy tế vô cùng trong sạch. Nghĩ đến lịch sử tình cảm có vẻ phong phú của hắn, nàng cảm thấy có gì đó vô cùng nặng nện sâu vào trong lòng mình. Nàng hỏi: "Thái Vi phu nhân tên gọi là gì?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ. Điều ta muốn nói chính là, nếu ngươi có ý với tiên tôn, có thể đừng thể hiện nhạy bén như vậy hay không. Hắn thích nữ tử dịu dàng như nước, hiền huệ ôn hòa."

Dịu dàng như nước, hiền huệ ôn hòa? Không nói đến chuyện nàng không muốn có liên quan gì đến Hình Thiếu sư, cho dù là có ý với hắn, nàng cũng không có hứng thú gả cho một lang quân đã có thê thiếp đầy đàn, càng không thích biến bản thân thành một người đức hạnh. Nàng mân mê cằm, nghiêm túc suy xét: "Việc này ta thấy phải thương lượng với A Ni Man một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy. Lần sau ngươi có thể để nàng ấy ở bên cạnh mà nhìn xem có phải tiên tôn thật sự có ý với ngươi hay không."

"Nhưng mà A Ni Man chỉ là một tỳ nữ, lại còn là người Hồ, làm như vậy hình như không ra thể thống gì cả."

"Mặc Tử viết: "Dân chúng trong thiên hạ cũng cùng đẳng cấp như thiên tử", ngay cả quân thần cũng đều như vậy, chủ tớ, Hồ - Hán đều là một nhà, đây mới là tác phong của Đại Đường."

"Cũng đúng, huống chi là một nương tử nhỏ tuổi giống như A Ni Man mới có thể hiểu được tâm trạng của bạn đồng trang lứa."

"Đúng. Không chỉ là nữ tử thanh xuân, lại còn phong lưu thoải mái, yêu kiều quyến rũ."

"Thật sự đúng là nói đúng tiếng lòng ta rồi. Haiz, nhắc tới chuyện tuổi tác của A Ni Man, ta nghĩ, nghĩ cũng không thể để nàng ấy chậm trễ thêm nữa, nếu không thì nhanh chóng tìm một nam tử Đại Đường tốt rồi gả nàng ra ngoài mới ổn."

Hà Thái xém chút nữa đã la thất thanh: "Ngàn vạn lần không được! Nàng ấy mới làm tỳ nữ của ngươi chẳng bao lâu, sao ngươi lại định gả nàng ấy ra ngoài rồi, vẫn nên để nàng ấy ở bên cạnh ngươi vài năm nữa đi. Huống hồ là phụ nữ người Hồ mạnh mẽ, sợ là nam tử Đại Đường chịu không nổi..."

"Vậy nếu như gả cho ngươi thì sao, ngươi chịu nổi không?"

"A!" Hà Thái la lớn, "Nàng ấy thật sự có ý với ta sao?!" Cũng may là tiếng hắn nói người khác không nghe thấy, nếu như không thì việc làm ăn của quán rượu hôm nay sẽ đặc biệt tốt cho mà xem.

"Có ý hay không, thử một lần là biết. Ngươi có muốn ta hỏi giúp ngươi một chút không?"

"Được được được được được..."

Hà Thái có khuôn mặt sư tử đá hung ác, nhưng nghe giọng như vậy cũng biết hắn mở cờ trong bụng rồi. Hắn cười haha nói một tràng được, mới để ý thấy Bùi Hi Lam vẫn chống cằm, nhìn mình mới khuôn mặt không hề đổi sắc. Hắn bỗng nhiên trầm giọng nói: "Nàng ấy vốn dĩ không biết ta, làm sao ngươi giúp ta thử được."

"Còn nói gì mà Tiên giới phái ngươi đi theo Hình Thiếu sư, toàn là nói bậy." Bùi Hi Lam dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, khẽ cười một tiếng, "Ngươi đang đi theo A Ni Man thì có."

Hà Thái im lặng thật sâu. Bùi Hi Lam đứng lên, nâng chén đặt tiền xuống bàn, phẩy phẩy tay áo, nhanh nhẹn sải bước rời đi. Mãi đến khi bóng dáng nàng xuất hiện dưới lầu, Hà Thái mới la lên: "Bùi Hi Lam, vậy mà ngươi dám chơi trò dương đông kích tây với ta! Ta đã nói rồi mà, hoàng hoa khuê nữ đừng có đối chọi với người khác, nếu không thì đừng nói tiên tôn, cho dù lang quân khác gặp ngươi cũng nghe danh mà chạy đó!"

Bùi Hi Lam giật mình một cái, liếc mắt nhìn Hình Dật sơ, thấy hắn đang gật đầu từ biệt với mình, hình như không nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng những lời Hà Thái nói, lại khiến nàng không cách nào xóa tan khỏi đầu được. Màn đêm buông xuống, A Ni Man hầu hạ nàng đi ngủ, nàng không yên lòng hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy, Hình Thiếu sư ở phàm... ở Trường An, có người ngưỡng mộ trong lòng không?"

A Ni Man nháy mắt mấy cái: "Người ngưỡng mộ trong lòng? Đó nghĩa là gì?"

Bùi Hi Lam xua tay: "Không có gì, ta chỉ thuận miệng nói thôi."

A Ni Man "ừm" một tiếng, tiếp tục sửa sang chăn bông trong tay, cười nói: "Ta biết rồi, người ngưỡng mộ trong lòng chính là người mình thích."

"Sao ngươi lại biết?"

"Bởi vì tiểu nương tử đỏ mặt rồi."

"Nói linh tinh gì đó, nói linh tinh gì vậy, là do ánh đèn chiếu vào thôi." Bùi Hi Lam ngáp một cái thật dài, "Nhanh chóng thu dọn đi, ta mệt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Họa Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook