Chương 160
Vương An Diệp
09/12/2022
Nên thấy hắn bị đánh thì lòng bà vô cùng hả hê lẫn sung sướng. Từ khi về nhà họ Hứa, lần đầu tiên bà thấy hắn bị nhục như này.
Nhưng, dù sao bà cũng không nên bày tỏ niềm sung sướng ấy ra. Chồng bà rất yêu quý hắn ta nên phải nuốt nhục thêm.
Bà khẽ lên tiếng.
- Ai nói xem đã có chuyện gì vậy? Hắn ta thấy bà nói thì lại kêu la thảm thiết.
- Mau cứu em chị dâu, em đau quá! Súng của em gẫy rồi.
Advertisement
Bà Hứa tý không nhịn được cười mà cười thành tiếng. Bà tỏ ra thương xót. - Người đâu, đưa chú ấy đi bệnh viện. - Không cần
Hải Phong liếc mắt, không ai dám lại gần. Bà Hứa và Âu Lan không biết anh định làm gì nên đứng im chờ đợi.
Anh không thể tha cho một kẻ dám động
Advertisement
đến vợ mình.
- Chú, vì sao chú lại bị cô ấy đánh vậy?
Bà Hứa đứng im không tham gia xem anh định làm gì? Nhưng hỏi như này thì không phải Hải Phong sợ ông ta gây chuyện mà định làm hòa đấy chứ?
Lão thì tưởng thằng cháu mình sợ bố nên bênh chú. Hắn ta hí hửng sẽ đòi Hải Phong dâng cô gái trước mặt cho mình dù hạ [email protected] của hắn đang đau nhức nhối.
- Cháu phải xử lí việc này đi, phải giúp ta xử lí con tiện nhân kia.
Hải Phong nghe lão mắng Âu Lan thì máu nóng đã trào lên đến tận óc. Hôm nay không làm cho lão thân tàn ma dại thì anh có lỗi với vợ lắm... làm sao dám xin vợ tha thứ.
Âu Lan thì quá hiểu chồng mình, chắc anh lại muốn tiễn hắn lên thiên đường sớm hơn thôi. Cô nghĩ thầm trong đầu "Đồ ngu, ông sẽ sớm chết dưới tay chồng tôi thôi..ha ha"
Hải Phong chỉ người giúp việc đang mặt tái mét đứng đó.
- Kể lại cho tôi có chuyện gì xảy ra?
Cô ta sợ hãi, run cầm cập, hết nhìn hắn lại nhìn Hải Phong. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh thì thật thà kể lại từ lúc ông ta vào nhà đến khi bà chủ và thiếu gia về. Cô ta kể vô cùng đầy đủ, không thừa, không thiếu một câu nói nào.
Bà Hứa rất muốn Hải Phong xử lí tên cặn
bã này. Hắn đã nhiều lần còn định ăn cả chị dâu là bà nhưng chưa lần nào được toại ý.
Hải Phong lạnh lùng, đến chỗ ông ta.
- Ông dám đến nhà tôi bắt người hầu phục vụ, cũng không sao cả nhưng dám động đến vợ tôi thì bị cô ấy đánh gẫy tay lẫn súng thì có sao? Nhà này bây giờ không có chỗ của ông nữa. Kể cả gia sản nhà họ Hứa cũng không dành cho kẻ bất tài và vô dụng như ông. Từ bây giờ, gia sản của bố tôi sẽ do tôi quản lí. Ông và mấy người kia đừng hòng mơ tưởng đến. Cuộc sống của mấy người đến lúc chấm dứt rồi.Tôi là thiếu gia nhà này nên tài sản sẽ thuộc về tôi. Các người đừng hòng lấy được một xu.
Hắn tức giận gào lên.
- Được, mày dám hỗn hào, tao sẽ nói lại với anh Trung xem mày còn láo được không? Hải Phong gật đầu, cười mỉa mai.
- Xem chừng đánh chú như này vẫn nhẹ lăm.
Anh tiến lại gần hơn, chân dẫm lên chân hắn, một tiếng rắc giòn tan vang lên. Hắn đau
đớn như bị chọc tiết, ngất xỉu tại chỗ.
Âu Lan nhìn chồng mình vô cùng tự hào. Anh có ốm yếu đi thì thân thủ vẫn vô cùng lợi hại.
Bà Hứa được phen hả hê, tròn mắt nhìn con trai mình. Hành động vô cùng dứt khoát mà cũng vô cùng tàn nhẫn. Hình như bây giờ, bà có chút niềm tin rằng, người con trai này sẽ làm nên đại sự.
Hải Phong lệnh cho người làm.
- Ném lão ta ra khỏi cổng, gọi vợ hắn đến đưa lão về.Từ bây giờ, ai mà cho lão vào nhà tôi thì đừng có trách.
Ngay lập tức, lão ta bị lôi đi như một con chó ném ra ngoài. Nhiều người làm trong nhà cũng sốc với hành động của thiếu gia nhưng lại vô cùng hả hê.
Hải Phong quay sang nữ giúp việc.
- Còn cô, cuốn gói ra khỏi nhà này. Tôi đã nói với cô và những người giúp việc, cô ấy là thiếu phu nhân, là vợ tôi.Tại sao cô dám nói cô ấy là khách, hay cô không hiểu tiếng người hả?
Cô ta sợ hãi, quỳ xuống khóc lóc.
- Thiếu gia, tôi sai rồi... tôi sai rồi thiếu gia, tôi sẽ không tái phạm nữa đâu.
- Tự đi hay lại muốn tôi cho người đuổi đi.
Bà Hứa khiếp sợ thật sự.Trong vài nốt nhạc, chứng kiến hai vợ chồng trẻ hành sự không kiêng nế ai. Bà không dám xen vào mà mặc kệ Hải Phong đuổi người. Dù sao tên cạn bã Hứa Việt Hoàng đã bị đánh cho tơi tả khiến bà rất sung sướng rồi.
Nữ giúp việc không được ai nói đỡ đành đi về phòng dọn dẹp rời khỏi dinh thự. Cô ta không ngờ chỉ vì lỡ coi thường cô gái kia mà nhận hậu quả thê thảm như vậy.
Bà Hứa hắng giọng, sai người làm dọn dẹp nhà cửa rồi lên tiếng.
- Hai đứa theo mẹ lên phòng.
Hải Phong lại gần, kéo Âu Lan vào lòng đưa đi.
- Ở đây em không phải kiêng nể ai cả. Họ không liên quan tới chúng ta nên cứ xử lí nếu em muốn.
Nhưng, dù sao bà cũng không nên bày tỏ niềm sung sướng ấy ra. Chồng bà rất yêu quý hắn ta nên phải nuốt nhục thêm.
Bà khẽ lên tiếng.
- Ai nói xem đã có chuyện gì vậy? Hắn ta thấy bà nói thì lại kêu la thảm thiết.
- Mau cứu em chị dâu, em đau quá! Súng của em gẫy rồi.
Advertisement
Bà Hứa tý không nhịn được cười mà cười thành tiếng. Bà tỏ ra thương xót. - Người đâu, đưa chú ấy đi bệnh viện. - Không cần
Hải Phong liếc mắt, không ai dám lại gần. Bà Hứa và Âu Lan không biết anh định làm gì nên đứng im chờ đợi.
Anh không thể tha cho một kẻ dám động
Advertisement
đến vợ mình.
- Chú, vì sao chú lại bị cô ấy đánh vậy?
Bà Hứa đứng im không tham gia xem anh định làm gì? Nhưng hỏi như này thì không phải Hải Phong sợ ông ta gây chuyện mà định làm hòa đấy chứ?
Lão thì tưởng thằng cháu mình sợ bố nên bênh chú. Hắn ta hí hửng sẽ đòi Hải Phong dâng cô gái trước mặt cho mình dù hạ [email protected] của hắn đang đau nhức nhối.
- Cháu phải xử lí việc này đi, phải giúp ta xử lí con tiện nhân kia.
Hải Phong nghe lão mắng Âu Lan thì máu nóng đã trào lên đến tận óc. Hôm nay không làm cho lão thân tàn ma dại thì anh có lỗi với vợ lắm... làm sao dám xin vợ tha thứ.
Âu Lan thì quá hiểu chồng mình, chắc anh lại muốn tiễn hắn lên thiên đường sớm hơn thôi. Cô nghĩ thầm trong đầu "Đồ ngu, ông sẽ sớm chết dưới tay chồng tôi thôi..ha ha"
Hải Phong chỉ người giúp việc đang mặt tái mét đứng đó.
- Kể lại cho tôi có chuyện gì xảy ra?
Cô ta sợ hãi, run cầm cập, hết nhìn hắn lại nhìn Hải Phong. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh thì thật thà kể lại từ lúc ông ta vào nhà đến khi bà chủ và thiếu gia về. Cô ta kể vô cùng đầy đủ, không thừa, không thiếu một câu nói nào.
Bà Hứa rất muốn Hải Phong xử lí tên cặn
bã này. Hắn đã nhiều lần còn định ăn cả chị dâu là bà nhưng chưa lần nào được toại ý.
Hải Phong lạnh lùng, đến chỗ ông ta.
- Ông dám đến nhà tôi bắt người hầu phục vụ, cũng không sao cả nhưng dám động đến vợ tôi thì bị cô ấy đánh gẫy tay lẫn súng thì có sao? Nhà này bây giờ không có chỗ của ông nữa. Kể cả gia sản nhà họ Hứa cũng không dành cho kẻ bất tài và vô dụng như ông. Từ bây giờ, gia sản của bố tôi sẽ do tôi quản lí. Ông và mấy người kia đừng hòng mơ tưởng đến. Cuộc sống của mấy người đến lúc chấm dứt rồi.Tôi là thiếu gia nhà này nên tài sản sẽ thuộc về tôi. Các người đừng hòng lấy được một xu.
Hắn tức giận gào lên.
- Được, mày dám hỗn hào, tao sẽ nói lại với anh Trung xem mày còn láo được không? Hải Phong gật đầu, cười mỉa mai.
- Xem chừng đánh chú như này vẫn nhẹ lăm.
Anh tiến lại gần hơn, chân dẫm lên chân hắn, một tiếng rắc giòn tan vang lên. Hắn đau
đớn như bị chọc tiết, ngất xỉu tại chỗ.
Âu Lan nhìn chồng mình vô cùng tự hào. Anh có ốm yếu đi thì thân thủ vẫn vô cùng lợi hại.
Bà Hứa được phen hả hê, tròn mắt nhìn con trai mình. Hành động vô cùng dứt khoát mà cũng vô cùng tàn nhẫn. Hình như bây giờ, bà có chút niềm tin rằng, người con trai này sẽ làm nên đại sự.
Hải Phong lệnh cho người làm.
- Ném lão ta ra khỏi cổng, gọi vợ hắn đến đưa lão về.Từ bây giờ, ai mà cho lão vào nhà tôi thì đừng có trách.
Ngay lập tức, lão ta bị lôi đi như một con chó ném ra ngoài. Nhiều người làm trong nhà cũng sốc với hành động của thiếu gia nhưng lại vô cùng hả hê.
Hải Phong quay sang nữ giúp việc.
- Còn cô, cuốn gói ra khỏi nhà này. Tôi đã nói với cô và những người giúp việc, cô ấy là thiếu phu nhân, là vợ tôi.Tại sao cô dám nói cô ấy là khách, hay cô không hiểu tiếng người hả?
Cô ta sợ hãi, quỳ xuống khóc lóc.
- Thiếu gia, tôi sai rồi... tôi sai rồi thiếu gia, tôi sẽ không tái phạm nữa đâu.
- Tự đi hay lại muốn tôi cho người đuổi đi.
Bà Hứa khiếp sợ thật sự.Trong vài nốt nhạc, chứng kiến hai vợ chồng trẻ hành sự không kiêng nế ai. Bà không dám xen vào mà mặc kệ Hải Phong đuổi người. Dù sao tên cạn bã Hứa Việt Hoàng đã bị đánh cho tơi tả khiến bà rất sung sướng rồi.
Nữ giúp việc không được ai nói đỡ đành đi về phòng dọn dẹp rời khỏi dinh thự. Cô ta không ngờ chỉ vì lỡ coi thường cô gái kia mà nhận hậu quả thê thảm như vậy.
Bà Hứa hắng giọng, sai người làm dọn dẹp nhà cửa rồi lên tiếng.
- Hai đứa theo mẹ lên phòng.
Hải Phong lại gần, kéo Âu Lan vào lòng đưa đi.
- Ở đây em không phải kiêng nể ai cả. Họ không liên quan tới chúng ta nên cứ xử lí nếu em muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.