Họa Tình 2 - Yêu Em Từ Bao Giờ?
Chương 54: Bên nhau
Lani An Diệp
06/06/2023
Cô ta né tránh, hai tay run rẩy nhằm để Trạch Dương thấy cô ta đang sợ hãi, bao che cho em gái mình.
- Tôi hỏi Cảnh Nghi đi đâu?
Cảnh Anh bối rối.
- Là Khánh Phi gọi điện thoại tới nói có việc quan trọng muốn gặp Cảnh Nghi nên con bé mới ra ngoài. Chắc cũng sắp về rồi.
Trạch Dương liếc qua phòng khách gọi bác Lam. Bà tất tả từ phòng bếp chạy ra.
- Vâng, cậu chủ.
- Cảnh Nghi đi đâu rồi bác biết không?
- Dạ không ạ, lúc Cảnh Nghi đi, tôi đang dọn dẹp trong bếp, cậu hỏi Cảnh Anh sẽ biết.
Cảnh Anh nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Trạch Dương xám xịt, ả ta cố nói thêm.
- Cảnh Nghi không muốn đi nhưng cậu ta nói có việc...
- Họ gặp nhau ở đâu?
- Coffe House gần bệnh viện Nhân Ái.
Chiếc cốc trên bàn lao thẳng xuống dưới chân cô ta vỡ tan. Ánh nhìn lạnh lẽo của Trạch Dương liếc qua khiến ả rùng mình.
Trạch Dương xoay người rời khỏi nhà. Bác Lam vẫn còn sợ, ngơ ngác nhìn Cảnh Anh.
- Lại có chuyện gì xảy ra sao?
Cảnh Anh chẳng chút lo lắng, đẩy xe đến gần tivi bật lên xem vô cùng thoải mái.
- Bác cứ nấu cơm đi.
Trạch Dương đi thẳng đến coffe house, vào trong nhìn một lượt không thấy Cảnh Nghi đâu thì vô cùng khó chịu. Vừa định lấy điện thoại gọi thì Khang Nam gọi điện thoại tới.
- Có việc gì vậy? Cậu rảnh hơi à?
Khang Nam nghe thấy Trạch Dương nổi cáu thì cũng điên lên.
- Ai làm gì cậu mà giận cá chém thớt thế hả? Tôi có lòng tốt gọi cho cậu biết một chuyện... mẹ nó, không muốn nghe thì cút, ông đây không thèm nói nữa.
Trạch Dương chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã tút dài. Nhìn lại một lượt trong quán không thấy Cảnh Nghi thì mới ra ngoài lại gọi cho Khang Nam.
- Có chuyện gì nói nghe xem nào, lần sau còn dám tắt điện thoại của tôi, cậu có tin tôi san phẳng cái bệnh viện của cậu không?
- Cứ lên mặt đi, tôi không sợ cậu đâu. Lần sau chơi gái mà thương tích thì đừng có gọi cho thằng này nhé!
Đã đang bực mình lại bị thằng bạn chó cứ thích gây chiến nên càng hung hăng.
- Cậu đang ở đâu? Có muốn tôi đến đấm vỡ mặt cậu không hả?
- Bệnh viện, đến đây đi. Có quà đặc biệt cho cậu.
- Chờ đấy, cậu sẽ hối hận khi gặp tôi.
Hậm hực tắt điện thoại, cũng không thèm gọi cho Cảnh Nghi nữa mà hướng xe đến bệnh viện của Khang Nam. Chẳng thèm đưa xe vào bãi, hắn ung dung vứt xe giữa sân bệnh viện rồi phi thẳng lên phòng của Khang Nam.
Nhìn thấy hắn, Khang Nam mỉa mai.
- Đến nhanh nhỉ?
Trạch Dương ngồi vào ghế, tự động lấy cốc nước uống.
- Có chuyện gì?
- Tôi vừa gặp cô gái ở nhà cậu ấy.
- Cậu đang nói đến Cảnh Nghi?
Khang Nam nhún vai gật đầu, đi đến bên cửa sổ.
- Đến đây đi, may cho cậu là cô ta vẫn đang ở dưới đó.
Bao nhiêu hậm hực bỗng chốc tan biến khi nhìn thấy Cảnh Nghi đang ngồi bên tháp nước cùng một người phụ nữ. Cô đang bón sữa cho bà ấy một cách cẩn thận. Hai người dường như còn rất thân thiết, nói cười tự nhiên.
- Sao mà ngẩn người ra vậy hả? Có vẻ như mẹ cậu rất thích cô ta thì phải? Cậu nhờ cô ta đến chăm mẹ mình à?
Trạch Dương vẫn đứng chôn chân một chỗ nhìn hai người bên dưới. Lúc vào anh vội lên gặp Khang Nam nên không để ý, nếu chịu nhìn một chút thì đã gặp họ rồi.
- Nhìn cái mặt ngu ngốc của cậu là tôi biết cậu chẳng biết gì rồi. Y tá nói, lần nào cô ấy vào thăm mẹ mình cũng đến thăm và đưa mẹ cậu đi dạo như vậy đấy.
...
Rời khỏi bệnh viện, ra đến cổng thấy Trạch Dương đang đứng dựa người bên xe đợi mình thì Cảnh Nghi ngạc nhiên.
- Sao anh lại ở đây?
- Đến đón em không được sao?
- Sao anh biết em ở đây?
Ánh mắt của Cảnh trở nên hoang mang, mờ mịt. Trạch Dương mở cửa xe lên tiếng.
- Chúng ta về nhà đã.
Lên xe, Cảnh Nghi điềm tĩnh hỏi.
- Không phải tự nhiên anh lại đến đón em?
Trạch Dương chưa lái xe đi, những ngón tay gõ nhẹ lên bánh lái.
- Tôi về nhà thì chị em nói em ra ngoài uống cafe ở Coffe House gần bệnh viện nên qua đón.
- Anh đến kiểm tra xem em có ở cùng Khánh Phi không?
Trạch Dương nhìn thái độ bất mãn của Cảnh Nghi thì cao giọng.
- Hắn hẹn em ra ngoài còn gì? Chẳng lẽ tôi lại nghĩ sai cho em?
Cảnh Nghi có chút thất vọng, tại sao Cảnh Anh lại nói với anh ta việc cô đi gặp Khánh Phi. Lúc này, cô mà còn gây ra mâu thuẫn giữa họ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu cô không chạy đến viện mà đi gặp Khánh Phi thật thì sẽ thế nào? Cô nhắm mắt cũng có thể biết được hậu quả. Hốc mắt có chút chua xót, nước mắt trực trào ra.
Cô bám hai tay vào tay Trạch Dương, gối đầu lên vai anh, thủ thỉ.
- Khánh Phi hẹn em để nói chuyện nhưng em thấy không cần thiết nên không gặp nữa mà đến viện thăm mẹ.
Trạch Dương thấy vai mình nóng hổi, nghiêng mặt đã thấy khuôn mặt Cảnh Nghi đẫm nước. Hai tay cô bám lấy tay anh xiết chặt. Cô không hiểu vì sao chị mình lại làm vậy?
- Trạch Dương, chuyện xảy ra với chị em khi chúng ta đi Maldives, em tin anh.
- Ừ
- Nhưng dù sao chị ấy cũng là chị em nên từ bây giờ, chuyện gì liên quan đến chị ấy, anh đừng nhúng tay nữa được không?
- Được rồi, tùy em.
- Tôi hỏi Cảnh Nghi đi đâu?
Cảnh Anh bối rối.
- Là Khánh Phi gọi điện thoại tới nói có việc quan trọng muốn gặp Cảnh Nghi nên con bé mới ra ngoài. Chắc cũng sắp về rồi.
Trạch Dương liếc qua phòng khách gọi bác Lam. Bà tất tả từ phòng bếp chạy ra.
- Vâng, cậu chủ.
- Cảnh Nghi đi đâu rồi bác biết không?
- Dạ không ạ, lúc Cảnh Nghi đi, tôi đang dọn dẹp trong bếp, cậu hỏi Cảnh Anh sẽ biết.
Cảnh Anh nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Trạch Dương xám xịt, ả ta cố nói thêm.
- Cảnh Nghi không muốn đi nhưng cậu ta nói có việc...
- Họ gặp nhau ở đâu?
- Coffe House gần bệnh viện Nhân Ái.
Chiếc cốc trên bàn lao thẳng xuống dưới chân cô ta vỡ tan. Ánh nhìn lạnh lẽo của Trạch Dương liếc qua khiến ả rùng mình.
Trạch Dương xoay người rời khỏi nhà. Bác Lam vẫn còn sợ, ngơ ngác nhìn Cảnh Anh.
- Lại có chuyện gì xảy ra sao?
Cảnh Anh chẳng chút lo lắng, đẩy xe đến gần tivi bật lên xem vô cùng thoải mái.
- Bác cứ nấu cơm đi.
Trạch Dương đi thẳng đến coffe house, vào trong nhìn một lượt không thấy Cảnh Nghi đâu thì vô cùng khó chịu. Vừa định lấy điện thoại gọi thì Khang Nam gọi điện thoại tới.
- Có việc gì vậy? Cậu rảnh hơi à?
Khang Nam nghe thấy Trạch Dương nổi cáu thì cũng điên lên.
- Ai làm gì cậu mà giận cá chém thớt thế hả? Tôi có lòng tốt gọi cho cậu biết một chuyện... mẹ nó, không muốn nghe thì cút, ông đây không thèm nói nữa.
Trạch Dương chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã tút dài. Nhìn lại một lượt trong quán không thấy Cảnh Nghi thì mới ra ngoài lại gọi cho Khang Nam.
- Có chuyện gì nói nghe xem nào, lần sau còn dám tắt điện thoại của tôi, cậu có tin tôi san phẳng cái bệnh viện của cậu không?
- Cứ lên mặt đi, tôi không sợ cậu đâu. Lần sau chơi gái mà thương tích thì đừng có gọi cho thằng này nhé!
Đã đang bực mình lại bị thằng bạn chó cứ thích gây chiến nên càng hung hăng.
- Cậu đang ở đâu? Có muốn tôi đến đấm vỡ mặt cậu không hả?
- Bệnh viện, đến đây đi. Có quà đặc biệt cho cậu.
- Chờ đấy, cậu sẽ hối hận khi gặp tôi.
Hậm hực tắt điện thoại, cũng không thèm gọi cho Cảnh Nghi nữa mà hướng xe đến bệnh viện của Khang Nam. Chẳng thèm đưa xe vào bãi, hắn ung dung vứt xe giữa sân bệnh viện rồi phi thẳng lên phòng của Khang Nam.
Nhìn thấy hắn, Khang Nam mỉa mai.
- Đến nhanh nhỉ?
Trạch Dương ngồi vào ghế, tự động lấy cốc nước uống.
- Có chuyện gì?
- Tôi vừa gặp cô gái ở nhà cậu ấy.
- Cậu đang nói đến Cảnh Nghi?
Khang Nam nhún vai gật đầu, đi đến bên cửa sổ.
- Đến đây đi, may cho cậu là cô ta vẫn đang ở dưới đó.
Bao nhiêu hậm hực bỗng chốc tan biến khi nhìn thấy Cảnh Nghi đang ngồi bên tháp nước cùng một người phụ nữ. Cô đang bón sữa cho bà ấy một cách cẩn thận. Hai người dường như còn rất thân thiết, nói cười tự nhiên.
- Sao mà ngẩn người ra vậy hả? Có vẻ như mẹ cậu rất thích cô ta thì phải? Cậu nhờ cô ta đến chăm mẹ mình à?
Trạch Dương vẫn đứng chôn chân một chỗ nhìn hai người bên dưới. Lúc vào anh vội lên gặp Khang Nam nên không để ý, nếu chịu nhìn một chút thì đã gặp họ rồi.
- Nhìn cái mặt ngu ngốc của cậu là tôi biết cậu chẳng biết gì rồi. Y tá nói, lần nào cô ấy vào thăm mẹ mình cũng đến thăm và đưa mẹ cậu đi dạo như vậy đấy.
...
Rời khỏi bệnh viện, ra đến cổng thấy Trạch Dương đang đứng dựa người bên xe đợi mình thì Cảnh Nghi ngạc nhiên.
- Sao anh lại ở đây?
- Đến đón em không được sao?
- Sao anh biết em ở đây?
Ánh mắt của Cảnh trở nên hoang mang, mờ mịt. Trạch Dương mở cửa xe lên tiếng.
- Chúng ta về nhà đã.
Lên xe, Cảnh Nghi điềm tĩnh hỏi.
- Không phải tự nhiên anh lại đến đón em?
Trạch Dương chưa lái xe đi, những ngón tay gõ nhẹ lên bánh lái.
- Tôi về nhà thì chị em nói em ra ngoài uống cafe ở Coffe House gần bệnh viện nên qua đón.
- Anh đến kiểm tra xem em có ở cùng Khánh Phi không?
Trạch Dương nhìn thái độ bất mãn của Cảnh Nghi thì cao giọng.
- Hắn hẹn em ra ngoài còn gì? Chẳng lẽ tôi lại nghĩ sai cho em?
Cảnh Nghi có chút thất vọng, tại sao Cảnh Anh lại nói với anh ta việc cô đi gặp Khánh Phi. Lúc này, cô mà còn gây ra mâu thuẫn giữa họ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu cô không chạy đến viện mà đi gặp Khánh Phi thật thì sẽ thế nào? Cô nhắm mắt cũng có thể biết được hậu quả. Hốc mắt có chút chua xót, nước mắt trực trào ra.
Cô bám hai tay vào tay Trạch Dương, gối đầu lên vai anh, thủ thỉ.
- Khánh Phi hẹn em để nói chuyện nhưng em thấy không cần thiết nên không gặp nữa mà đến viện thăm mẹ.
Trạch Dương thấy vai mình nóng hổi, nghiêng mặt đã thấy khuôn mặt Cảnh Nghi đẫm nước. Hai tay cô bám lấy tay anh xiết chặt. Cô không hiểu vì sao chị mình lại làm vậy?
- Trạch Dương, chuyện xảy ra với chị em khi chúng ta đi Maldives, em tin anh.
- Ừ
- Nhưng dù sao chị ấy cũng là chị em nên từ bây giờ, chuyện gì liên quan đến chị ấy, anh đừng nhúng tay nữa được không?
- Được rồi, tùy em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.