Họa Tình 2 - Yêu Em Từ Bao Giờ?
Chương 71: Làm bạn
Lani An Diệp
06/06/2023
Cảnh Nghi như bừng tỉnh trước lời thúc giục của bác sĩ nên ném lại đồ trên tay xuống đất, lắc đầu.
- Tôi không làm nữa, tôi sẽ giữ lại đứa bé.
Cô bước vội ra ngoài như chạy trốn. Mặc kệ Trạch Dương có không muốn, mặc kệ hai người họ không còn quan hệ gì thì đứa bé cũng là con của cô, cô không muốn giết nó. Nó đã hình thành rồi, siêu âm cô còn nghe được nhịp tim của con, nó là một mầm sống, cô không được phép tước đoạt đi quyền sống của con mình.
Chạy ra đến ngoài sân, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng của người phụ nữ, tiếng các dụng cụ làm thủ thuật của bác sĩ, Cảnh Nghi ngồi xuống ghế đá, chạm tay lên mặt đã ướt đẫm nước, gục đầu xuống lòng bàn tay khóc nấc.
- Tại sao cô lại ngồi đây khóc?
Cảnh Nghi ngẩng mặt lên nhìn thấy Vũ Đan đang đứng trước mặt. Hôm nay nhìn cô ta khác hẳn so với những lần trước gặp, không còn vẻ mặt tự kiêu của một tiểu thư nữa, cách ăn mặc cũng vô cùng giản dị với chiếc váy ngắn tay màu nude, tóc được buộc cao, không trang điểm cầu kì, chỉ phớt nhẹ.
Vũ Đan ngồi xuống cạnh Cảnh Nghi, thở dài.
- Tôi nghe nói cô đã rời bỏ Trạch Dương?
- Nói chính xác thì tôi bị anh ta bỏ đấy chứ? Tôi làm gì có quyền bỏ người khác.
Cảnh Nghi cũng chẳng biết vì sao hôm nay mình lại có thể ngồi nói chuyện với Vũ Đan như này.
Vũ Đan thấy Cảnh Nghi mắt sưng húp, từ lời nói đến khuôn mặt buồn thê lương thì cũng chẳng còn hứng mà trêu chọc nữa. Dù sao cũng là phụ nữ, Khánh Phi yêu cô ấy chứ cô ấy không hề đoái hoài đến anh như cô đã từng nghĩ nên chẳng việc gì cô phải đi tính toán với cô gái này làm gì?
- Có phải chúng ta là những người phụ nữ nhu nhược không? Cứ như con thiêu thân lao vào những gã đàn ông không ra gì? Hậu quả chúng ta tự gánh lấy còn họ thì có đoái hoài đâu.
- Tôi không có lựa chọn nào cả nhưng còn cô? Một tiểu thư lá ngọc cành vàng mà chịu ủy khuất như vậy sao?
Vũ Đan đánh ánh mắt nhìn xa xăm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá trải xuống càng khiến gương mặt trở nên trầm tư.
- Có chăng chỉ là tình yêu đặt sai chỗ thôi. Biết sao được, yêu thì có biết đâu là đúng, đâu là sai phải không? Tôi tự nhận ra một vài chuyện khi có con.
- Cô có con?
Vũ Đan nhìn sang Cảnh Nghi gật đầu.
- Tôi có thai với Khánh Phi, đứa bé được hơn 5 tuần rồi. Nói thật, trước kia tôi ghét cô lắm, luôn nghĩ vì cô mà anh ấy không yêu tôi nhưng bây giờ thì nghĩ lại rồi. Chẳng có cô thì có người khác, tình cảm đâu có cưỡng cầu được. Tôi cũng không nên hủy hoại mình, không nên mang sự ganh ghét đổ lên người khác khi chính mình còn chẳng ra gì.
- Anh ấy biết chưa?
- Tôi đã nói với anh ấy nhưng cô biết đấy, đứa bé này chỉ là mình tôi muốn thôi. Cũng như cô vậy, có phải rất khó khăn để lựa chọn không?
Cảnh Nghi giật mình, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên. Vũ Đan mỉm cười.
- Tôi đã nhìn thấy cô ra từ trong kia nên đoán vậy thôi. Nếu không đúng thì xin lỗi cô.
- Tôi định bỏ đứa bé nhưng lại không đủ can đảm. Dù sao tôi không có hoàn cảnh tốt như cô, sợ không nuôi nổi nó nhưng cuối cùng thì như cô thấy đấy.
- Cô đã nói cho anh ta biết về sự tồn tại của đứa trẻ chưa?
- Anh ta cũng có con với người khác rồi, hơn nữa đã bị bỏ rồi thì còn nói để làm gì? Chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý, khéo lại ép tôi phải bỏ mà không cho tôi quyền quyết định cũng nên. Khó khăn lắm tôi mới có thể tự quyết việc của mình mà. Tôi chọn sống như này thì đã tự chọn kết quả rồi.
Vũ Đan cũng không ngờ có ngày cô và tình địch lại rơi vào hoàn cảnh giống nhau.
- Trước kia tôi đã nghĩ có con để trói buộc anh ấy nhưng đó thật là sai lầm. Nếu đàn ông không muốn thì chẳng làm gì được họ, cuối cùng người chịu thiệt lại là phụ nữ chúng ta. Vì sao chúng ta lại cứ tự làm khổ mình như vậy nhỉ? Đời có thiếu gì đàn ông đâu, còn đàn ông cũng vậy, họ có thể có con với bất kì người phụ nữ nào cơ mà.
Lời nói của Vũ Đan càng lúc càng thê lương, trên mặt hai người phụ nữ đều là đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Họ đều giống nhau, dù biết những người đàn ông ấy không xứng đáng nhưng lại lỡ yêu, lỡ hướng về họ nên bây giờ tự gặm nhấm nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vũ Đan nhìn Cảnh Nghi, rồi quyết định nói ra.
- Gia đình anh ấy bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi. Theo cô, tôi có nên lấy người không yêu mình không?
- Chẳng phải cô có con với mục đích là để lấy anh ấy sao? Bây giờ sao lại do dự?
- Tôi cũng không biết nữa, lúc trước chỉ ích kỉ nghĩ muốn có anh ấy bằng được nhưng khi anh ấy từ chối nhận đứa trẻ thì tôi lại có suy nghĩ khác. Liệu cứ cố chấp như vậy thì có hạnh phúc không? Bây giờ dưới sức ép của hai gia đình thì anh ấy mới lấy tôi. Tôi lại không muốn nữa, cô thấy đôi khi phụ nữ chúng ta thật khó hiểu nhỉ?
- Tôi cũng chẳng biết khuyên cô thế nào cả? Cuộc sống của mình hãy cố tự chủ lấy nó, còn lúc nào không theo ý mình được nữa thì cứ nhắm mắt đưa chân thôi.
Họ ngồi bên nhau rất lâu, mỗi người một suy nghĩ nhưng đều không có lựa chọn chính xác cho mình.
Mỹ Anh về nhà, mở cửa không thấy Trạch Dương nhưng máy tính anh vẫn làm việc được để trên bàn. Gần đây Khánh Phi liên tục thúc giục, nếu cô ta không làm thì anh ta sẽ nói với Trạch Dương. Thiết nghĩ Trạch Dương giàu như vậy không thể phá sản được nên Mỹ Anh quyết định ngồi xuống, mở máy tính lên. Một người làm ăn như Trạch Dương mà cái máy tính không dùng mật khẩu, mọi thứ còn để file ghi chú vô cùng rõ ràng khoa học nhưng Mỹ Anh lại không hiểu điều vô lí ấy.
Dưới sự hướng dẫn của Khánh Phi, Mỹ Anh cop tất cả dữ liệu anh ta cần vào usb. Trong lúc chờ đợi, trống ngực cứ đánh thùm thụp, vừa đề phòng, vừa sợ hãi nên tay cứ run như cầy sấy.
Dữ liệu gần chạy hết thì tiếng chuông cửa vang lên, cả người vì sợ hãi mà run cầm cập. Tiếng Trạch Dương vang lên khiến cô ta như căng thẳng như muốn ngất xỉu tại chỗ.
- Em làm gì mà lại chốt cửa vậy?
- Tôi không làm nữa, tôi sẽ giữ lại đứa bé.
Cô bước vội ra ngoài như chạy trốn. Mặc kệ Trạch Dương có không muốn, mặc kệ hai người họ không còn quan hệ gì thì đứa bé cũng là con của cô, cô không muốn giết nó. Nó đã hình thành rồi, siêu âm cô còn nghe được nhịp tim của con, nó là một mầm sống, cô không được phép tước đoạt đi quyền sống của con mình.
Chạy ra đến ngoài sân, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng của người phụ nữ, tiếng các dụng cụ làm thủ thuật của bác sĩ, Cảnh Nghi ngồi xuống ghế đá, chạm tay lên mặt đã ướt đẫm nước, gục đầu xuống lòng bàn tay khóc nấc.
- Tại sao cô lại ngồi đây khóc?
Cảnh Nghi ngẩng mặt lên nhìn thấy Vũ Đan đang đứng trước mặt. Hôm nay nhìn cô ta khác hẳn so với những lần trước gặp, không còn vẻ mặt tự kiêu của một tiểu thư nữa, cách ăn mặc cũng vô cùng giản dị với chiếc váy ngắn tay màu nude, tóc được buộc cao, không trang điểm cầu kì, chỉ phớt nhẹ.
Vũ Đan ngồi xuống cạnh Cảnh Nghi, thở dài.
- Tôi nghe nói cô đã rời bỏ Trạch Dương?
- Nói chính xác thì tôi bị anh ta bỏ đấy chứ? Tôi làm gì có quyền bỏ người khác.
Cảnh Nghi cũng chẳng biết vì sao hôm nay mình lại có thể ngồi nói chuyện với Vũ Đan như này.
Vũ Đan thấy Cảnh Nghi mắt sưng húp, từ lời nói đến khuôn mặt buồn thê lương thì cũng chẳng còn hứng mà trêu chọc nữa. Dù sao cũng là phụ nữ, Khánh Phi yêu cô ấy chứ cô ấy không hề đoái hoài đến anh như cô đã từng nghĩ nên chẳng việc gì cô phải đi tính toán với cô gái này làm gì?
- Có phải chúng ta là những người phụ nữ nhu nhược không? Cứ như con thiêu thân lao vào những gã đàn ông không ra gì? Hậu quả chúng ta tự gánh lấy còn họ thì có đoái hoài đâu.
- Tôi không có lựa chọn nào cả nhưng còn cô? Một tiểu thư lá ngọc cành vàng mà chịu ủy khuất như vậy sao?
Vũ Đan đánh ánh mắt nhìn xa xăm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá trải xuống càng khiến gương mặt trở nên trầm tư.
- Có chăng chỉ là tình yêu đặt sai chỗ thôi. Biết sao được, yêu thì có biết đâu là đúng, đâu là sai phải không? Tôi tự nhận ra một vài chuyện khi có con.
- Cô có con?
Vũ Đan nhìn sang Cảnh Nghi gật đầu.
- Tôi có thai với Khánh Phi, đứa bé được hơn 5 tuần rồi. Nói thật, trước kia tôi ghét cô lắm, luôn nghĩ vì cô mà anh ấy không yêu tôi nhưng bây giờ thì nghĩ lại rồi. Chẳng có cô thì có người khác, tình cảm đâu có cưỡng cầu được. Tôi cũng không nên hủy hoại mình, không nên mang sự ganh ghét đổ lên người khác khi chính mình còn chẳng ra gì.
- Anh ấy biết chưa?
- Tôi đã nói với anh ấy nhưng cô biết đấy, đứa bé này chỉ là mình tôi muốn thôi. Cũng như cô vậy, có phải rất khó khăn để lựa chọn không?
Cảnh Nghi giật mình, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên. Vũ Đan mỉm cười.
- Tôi đã nhìn thấy cô ra từ trong kia nên đoán vậy thôi. Nếu không đúng thì xin lỗi cô.
- Tôi định bỏ đứa bé nhưng lại không đủ can đảm. Dù sao tôi không có hoàn cảnh tốt như cô, sợ không nuôi nổi nó nhưng cuối cùng thì như cô thấy đấy.
- Cô đã nói cho anh ta biết về sự tồn tại của đứa trẻ chưa?
- Anh ta cũng có con với người khác rồi, hơn nữa đã bị bỏ rồi thì còn nói để làm gì? Chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý, khéo lại ép tôi phải bỏ mà không cho tôi quyền quyết định cũng nên. Khó khăn lắm tôi mới có thể tự quyết việc của mình mà. Tôi chọn sống như này thì đã tự chọn kết quả rồi.
Vũ Đan cũng không ngờ có ngày cô và tình địch lại rơi vào hoàn cảnh giống nhau.
- Trước kia tôi đã nghĩ có con để trói buộc anh ấy nhưng đó thật là sai lầm. Nếu đàn ông không muốn thì chẳng làm gì được họ, cuối cùng người chịu thiệt lại là phụ nữ chúng ta. Vì sao chúng ta lại cứ tự làm khổ mình như vậy nhỉ? Đời có thiếu gì đàn ông đâu, còn đàn ông cũng vậy, họ có thể có con với bất kì người phụ nữ nào cơ mà.
Lời nói của Vũ Đan càng lúc càng thê lương, trên mặt hai người phụ nữ đều là đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Họ đều giống nhau, dù biết những người đàn ông ấy không xứng đáng nhưng lại lỡ yêu, lỡ hướng về họ nên bây giờ tự gặm nhấm nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vũ Đan nhìn Cảnh Nghi, rồi quyết định nói ra.
- Gia đình anh ấy bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi. Theo cô, tôi có nên lấy người không yêu mình không?
- Chẳng phải cô có con với mục đích là để lấy anh ấy sao? Bây giờ sao lại do dự?
- Tôi cũng không biết nữa, lúc trước chỉ ích kỉ nghĩ muốn có anh ấy bằng được nhưng khi anh ấy từ chối nhận đứa trẻ thì tôi lại có suy nghĩ khác. Liệu cứ cố chấp như vậy thì có hạnh phúc không? Bây giờ dưới sức ép của hai gia đình thì anh ấy mới lấy tôi. Tôi lại không muốn nữa, cô thấy đôi khi phụ nữ chúng ta thật khó hiểu nhỉ?
- Tôi cũng chẳng biết khuyên cô thế nào cả? Cuộc sống của mình hãy cố tự chủ lấy nó, còn lúc nào không theo ý mình được nữa thì cứ nhắm mắt đưa chân thôi.
Họ ngồi bên nhau rất lâu, mỗi người một suy nghĩ nhưng đều không có lựa chọn chính xác cho mình.
Mỹ Anh về nhà, mở cửa không thấy Trạch Dương nhưng máy tính anh vẫn làm việc được để trên bàn. Gần đây Khánh Phi liên tục thúc giục, nếu cô ta không làm thì anh ta sẽ nói với Trạch Dương. Thiết nghĩ Trạch Dương giàu như vậy không thể phá sản được nên Mỹ Anh quyết định ngồi xuống, mở máy tính lên. Một người làm ăn như Trạch Dương mà cái máy tính không dùng mật khẩu, mọi thứ còn để file ghi chú vô cùng rõ ràng khoa học nhưng Mỹ Anh lại không hiểu điều vô lí ấy.
Dưới sự hướng dẫn của Khánh Phi, Mỹ Anh cop tất cả dữ liệu anh ta cần vào usb. Trong lúc chờ đợi, trống ngực cứ đánh thùm thụp, vừa đề phòng, vừa sợ hãi nên tay cứ run như cầy sấy.
Dữ liệu gần chạy hết thì tiếng chuông cửa vang lên, cả người vì sợ hãi mà run cầm cập. Tiếng Trạch Dương vang lên khiến cô ta như căng thẳng như muốn ngất xỉu tại chỗ.
- Em làm gì mà lại chốt cửa vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.