Họa Tình 2 - Yêu Em Từ Bao Giờ?
Chương 44: Người lạ
Lani An Diệp
06/06/2023
Nắng chiếu vào đến giường, Cảnh Nghi giơ cánh tay lên tìm điều khiển đóng rèm cửa lại, thần sắc mệt mỏi, xoay người, tiếp tục cuộn tròn trước ngực Trạch Dương ngủ tiếp.
Trạch Dương cũng ngủ được rất sâu. Hai người quần áo tùy ý rải từ ngoài vào trong phòng, ngay cả chăn gối cũng bị rơi lả tả khỏi giường, có thể thấy được cả đêm qua họ đã ra sức nhiều và mãnh liệt như thế nào.
Họ ôm nhau ngủ đến gần trưa, Trạch Dương nheo mắt thức giấc nhưng lại bịn rịn người trên giường.
Cảnh Nghi vẫn ngái ngủ ôm lấy cánh tay của anh, cô lười biếng nằm trên giường, mắt không mở ra. Cả ngày hôm qua chơi đùa, tối còn ngủ muộn và mải yêu đương nên bây giờ cần ngủ để lấy sức chơi tiếp. Giọng nói có phần ngái ngủ, tay vẫn ôm cứng lấy Trạch Dương.
- Em muốn ngủ tiếp.
- Ừ, vậy cho em ngủ thêm.
Trạch Dương lại nằm xuống, đem cô ôm vào lòng, lúc này anh cũng không muốn dậy nữa.
Cảnh Anh ở lì trong phòng không ra ngoài sau khi được Khang Nam thăm khám. Hai chân ả đau đớn mà không dám kêu sau khi Khang Nam lấy máu và làm các tác động kiểm tra. Da ả ta trắng nên hành động của Khang Nam đã vô tình để lại những vết bầm còn có hai vết tiểu phẫu nhỏ để kiểm tra cơ và gân đã được anh sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Nhưng ả lại tháo nó ra, không làm theo lời Khang Nam hướng dẫn mà để nó nhiễm trùng.
Ả cố gắng liên lạc với Cảnh Nghi mà không được, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ "Phải chăng con bé cố tình tắt điện thoại để không bị mình làm phiền." Lúc này, cô ta càng thấy khó chịu hơn.
Khang Nam bí mật gắn thiết bị theo dõi ngay dưới gầm giường, chỉ cần ả ta đứng lên sẽ bị phát hiện. Anh cố tình cho thuốc để gây tác động tê chân và chuột rút, nếu muốn đỡ phải dậy đi lại vận động nhưng không ngờ ả ta chịu đau và gan lì hơn anh nghĩ.
Cảnh Anh cắn răng nhẫn nhịn. Từ lúc gặp Trạch Dương dây dưa cùng Cảnh Nghi dưới sân khu tập thể, suy nghĩ của cô ta đã thay đổi. Chỉ cần Cảnh Nghi vào được nhà anh ta thì cô ta cũng có cơ hội tiếp cận anh.
Nhìn thấy Cảnh Nghi được Trạch Dương cưng chiều, cô ta đâm ra chán ghét. Trước kia, cô ta nghĩ Cảnh Nghi buộc phải có trách nhiệm với mình, việc em gái phải nai lưng ra làm chữa bệnh cho mẹ và cô ta là việc đương nhiên.
Nếu chân cô ta đi lại bình thường thì Cảnh Nghi không có gì hơn cô ta cả. Biết đâu Trạch Dương sẽ chọn cô ta thay vì Cảnh Nghi. Anh ta là người cả thèm chóng chán. Đến khi chán Cảnh Nghi rồi thì cô ta sẽ có cơ hội. Vậy nhưng khi về Hoa An Viên, Cảnh Nghi lại lôi anh ta đi du lịch không cho cô ta có cơ hội mà tiếp cận.
Nghĩ đến đây, cô ta càng thấy trong lòng mình bất bình lẫn tức giận.
Cảnh Nghi đã có tất cả còn cô ta chẳng có gì nên hồn. Nếu không có vụ tai nạn, cô ta đã hoàn thành học tập, đã có thể có được những thứ mà Cảnh Nghi có bây giờ. Vậy nên dù có chết, cô ta cũng không đứng lên để cho Cảnh Nghi phải day dứt cả đời.
...
Trạch Dương đưa Cảnh Nghi đi lên trực thăng ngắm toàn cảnh Maldives. Sau ba ngày ở Resort thì họ chuyển lên du thuyền, lúc này Cảnh Nghi lại chăm chỉ dậy sớm, lôi Trạch Dương dậy ngắm mặt trời mọc buổi sớm.
Lần đầu được xuống bar dưới lòng biển, Cảnh Nghi mắt tròn mắt dẹt đếm cá mập và cá heo mà quên cả ăn. Khi thưởng thức đồ ăn đặc sản của Ấn Độ, cô cũng lấy tay ăn rồi cười thích thú. Cô bày trò gì nghịch cũng bắt Trạch Dương phải làm theo. Anh than vãn:
- Em là trẻ lên ba hả?
- Chẳng phải anh luôn thích bồ trẻ sao?
Lúc này thì anh biết cái gọi là lấy đá tự đập vào đầu mình rồi.
Sau hai ngày dậy sớm thì Cảnh Nghi không dậy nổi sớm nữa mà ngủ nướng đến trưa mới dậy, bỏ qua bữa ăn sáng, sau nhiều ngày chơi đùa thì hôm nay cô chỉ muốn ngủ mặc cho anh tự mình sắp xếp đồ, mang cô cùng hành lí xuống khỏi du thuyền.
Tắm biển xong, Cảnh Nghi lên ghế nằm phơi nắng, tận hưởng nốt không khí của biển cả trước khi trở về. Mới có mấy ngày mà da cô đã có vẻ ngấm nắng. Trạch Dương quần áo chỉnh tề ngồi xuống bên cạnh, những ngón tay vuốt nhẹ trên lưng trần của cô.
- Tối nay anh có chút việc phải giải quyết, anh sẽ đặt đồ ăn tận phòng cho em. Nếu anh về muộn thì ngủ trước nhé!
- Không cho em đi cùng được sao?
Thấy anh ngập ngừng nên cô ngồi dậy, lấy khăn đi vào phòng tắm.
- Anh đi đi, em tự lo được cho mình.
- Giận đấy hả?
- Không
Biết là có người giận nhưng anh không thể đưa cô đi được. Lấy một tờ giấy viết note lại rồi anh mới ra khỏi phòng.
Cảnh Nghi tắm xong, giật tờ giấy trên đèn bàn mà anh để lại, mỉm cười. Lấy áo sơ mi mỏng không tay mặc với quần sooc, đội mũ cói rời khỏi phòng. Lang thang dọc thị trấn, Cảnh Nghi mua quà cho chị, bác Lam và mẹ. Vào hàng làm ví da thủ công cao cấp, Cảnh Nghi chọn một chiếc ví nam, cầm lên hạ xuống mấy lần mới quyết định mua. Dưới sự hướng dẫn của thợ trong cửa hàng, cô đã khắc được tên mình và vẽ chân dung của Trạch Dương lên bề mặt của ví.
Người đàn ông hướng dẫn cô, lên tiếng.
- Cô vẽ đẹp quá!
Ngắm nhìn thành phẩm, cô cũng thấy nó khá đẹp. Đã lâu không vẽ nhưng tay nghề không đến nỗi tệ. Đưa lại chiếc ví cho anh ta tráng lên lớp ngoài cùng một lớp keo đặc biệt để làm mềm và bảo vệ lớp vẽ.
- Cô là người Việt Nam?
Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn có đôi mắt xanh biếc, da rám nắng, ngũ quan đều cân đối, chòm râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng, hắn ngồi mà bóng lưng thẳng tắp, đôi mắt sâu hút dưới đôi mày rậm sắc sảo, một người đàn ông tuyệt mĩ người Ấn.
- Vâng, anh cần gì?
- Tôi cũng có ba người Việt Nam, còn mẹ tôi là người Ấn. Có thể làm quen với cô chứ?
Cảnh Nghi không biết anh ta là người thế nào? Hơn nữa ở nơi đất khách như này làm quen thì có hơi bất an nên cười trừ từ chối.
- Xin lỗi, ông xã tôi sẽ không vui về điều này.
- Cô đã có gia đình rồi sao? Trông cô còn quá trẻ!
- Tôi lấy chồng hơi sớm, xin phép anh nhé!
Khi thấy chủ cửa hàng đưa trả lại ví sau khi đã hoàn thành, cô lấy thẻ thanh toán, gật đầu chào người đàn ông rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Nhưng anh ta lại vẫn bám theo.
- Tên Việt Nam của tôi là Mạnh Hải, cô có thể nhớ tên tôi không?
Lúc này hắn không nói Tiếng Anh nữa mà lại nói Tiếng Việt vô cùng lưu loát khiến cô hơi ngạc nhiên. Hắn nở nụ cười thân thiện nhưng Cảnh Nghi vẫn thấy lạnh gáy, hắn ta trông quyến rũ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt thì không hề đơn giản như đang bày cho cô thấy.
- Tôi nhớ rồi, nhưng tôi không muốn gặp gỡ người đàn ông khác ngoài chồng tôi. Chào anh.
Anh ta hơi sững sờ trước thái độ cự tuyệt của cô, đôi mắt nhíu lại nhìn theo cô đã chạy đi xa.
- Trạch Dương, người phụ nữ của cậu rất thú vị.
Trạch Dương cũng ngủ được rất sâu. Hai người quần áo tùy ý rải từ ngoài vào trong phòng, ngay cả chăn gối cũng bị rơi lả tả khỏi giường, có thể thấy được cả đêm qua họ đã ra sức nhiều và mãnh liệt như thế nào.
Họ ôm nhau ngủ đến gần trưa, Trạch Dương nheo mắt thức giấc nhưng lại bịn rịn người trên giường.
Cảnh Nghi vẫn ngái ngủ ôm lấy cánh tay của anh, cô lười biếng nằm trên giường, mắt không mở ra. Cả ngày hôm qua chơi đùa, tối còn ngủ muộn và mải yêu đương nên bây giờ cần ngủ để lấy sức chơi tiếp. Giọng nói có phần ngái ngủ, tay vẫn ôm cứng lấy Trạch Dương.
- Em muốn ngủ tiếp.
- Ừ, vậy cho em ngủ thêm.
Trạch Dương lại nằm xuống, đem cô ôm vào lòng, lúc này anh cũng không muốn dậy nữa.
Cảnh Anh ở lì trong phòng không ra ngoài sau khi được Khang Nam thăm khám. Hai chân ả đau đớn mà không dám kêu sau khi Khang Nam lấy máu và làm các tác động kiểm tra. Da ả ta trắng nên hành động của Khang Nam đã vô tình để lại những vết bầm còn có hai vết tiểu phẫu nhỏ để kiểm tra cơ và gân đã được anh sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Nhưng ả lại tháo nó ra, không làm theo lời Khang Nam hướng dẫn mà để nó nhiễm trùng.
Ả cố gắng liên lạc với Cảnh Nghi mà không được, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ "Phải chăng con bé cố tình tắt điện thoại để không bị mình làm phiền." Lúc này, cô ta càng thấy khó chịu hơn.
Khang Nam bí mật gắn thiết bị theo dõi ngay dưới gầm giường, chỉ cần ả ta đứng lên sẽ bị phát hiện. Anh cố tình cho thuốc để gây tác động tê chân và chuột rút, nếu muốn đỡ phải dậy đi lại vận động nhưng không ngờ ả ta chịu đau và gan lì hơn anh nghĩ.
Cảnh Anh cắn răng nhẫn nhịn. Từ lúc gặp Trạch Dương dây dưa cùng Cảnh Nghi dưới sân khu tập thể, suy nghĩ của cô ta đã thay đổi. Chỉ cần Cảnh Nghi vào được nhà anh ta thì cô ta cũng có cơ hội tiếp cận anh.
Nhìn thấy Cảnh Nghi được Trạch Dương cưng chiều, cô ta đâm ra chán ghét. Trước kia, cô ta nghĩ Cảnh Nghi buộc phải có trách nhiệm với mình, việc em gái phải nai lưng ra làm chữa bệnh cho mẹ và cô ta là việc đương nhiên.
Nếu chân cô ta đi lại bình thường thì Cảnh Nghi không có gì hơn cô ta cả. Biết đâu Trạch Dương sẽ chọn cô ta thay vì Cảnh Nghi. Anh ta là người cả thèm chóng chán. Đến khi chán Cảnh Nghi rồi thì cô ta sẽ có cơ hội. Vậy nhưng khi về Hoa An Viên, Cảnh Nghi lại lôi anh ta đi du lịch không cho cô ta có cơ hội mà tiếp cận.
Nghĩ đến đây, cô ta càng thấy trong lòng mình bất bình lẫn tức giận.
Cảnh Nghi đã có tất cả còn cô ta chẳng có gì nên hồn. Nếu không có vụ tai nạn, cô ta đã hoàn thành học tập, đã có thể có được những thứ mà Cảnh Nghi có bây giờ. Vậy nên dù có chết, cô ta cũng không đứng lên để cho Cảnh Nghi phải day dứt cả đời.
...
Trạch Dương đưa Cảnh Nghi đi lên trực thăng ngắm toàn cảnh Maldives. Sau ba ngày ở Resort thì họ chuyển lên du thuyền, lúc này Cảnh Nghi lại chăm chỉ dậy sớm, lôi Trạch Dương dậy ngắm mặt trời mọc buổi sớm.
Lần đầu được xuống bar dưới lòng biển, Cảnh Nghi mắt tròn mắt dẹt đếm cá mập và cá heo mà quên cả ăn. Khi thưởng thức đồ ăn đặc sản của Ấn Độ, cô cũng lấy tay ăn rồi cười thích thú. Cô bày trò gì nghịch cũng bắt Trạch Dương phải làm theo. Anh than vãn:
- Em là trẻ lên ba hả?
- Chẳng phải anh luôn thích bồ trẻ sao?
Lúc này thì anh biết cái gọi là lấy đá tự đập vào đầu mình rồi.
Sau hai ngày dậy sớm thì Cảnh Nghi không dậy nổi sớm nữa mà ngủ nướng đến trưa mới dậy, bỏ qua bữa ăn sáng, sau nhiều ngày chơi đùa thì hôm nay cô chỉ muốn ngủ mặc cho anh tự mình sắp xếp đồ, mang cô cùng hành lí xuống khỏi du thuyền.
Tắm biển xong, Cảnh Nghi lên ghế nằm phơi nắng, tận hưởng nốt không khí của biển cả trước khi trở về. Mới có mấy ngày mà da cô đã có vẻ ngấm nắng. Trạch Dương quần áo chỉnh tề ngồi xuống bên cạnh, những ngón tay vuốt nhẹ trên lưng trần của cô.
- Tối nay anh có chút việc phải giải quyết, anh sẽ đặt đồ ăn tận phòng cho em. Nếu anh về muộn thì ngủ trước nhé!
- Không cho em đi cùng được sao?
Thấy anh ngập ngừng nên cô ngồi dậy, lấy khăn đi vào phòng tắm.
- Anh đi đi, em tự lo được cho mình.
- Giận đấy hả?
- Không
Biết là có người giận nhưng anh không thể đưa cô đi được. Lấy một tờ giấy viết note lại rồi anh mới ra khỏi phòng.
Cảnh Nghi tắm xong, giật tờ giấy trên đèn bàn mà anh để lại, mỉm cười. Lấy áo sơ mi mỏng không tay mặc với quần sooc, đội mũ cói rời khỏi phòng. Lang thang dọc thị trấn, Cảnh Nghi mua quà cho chị, bác Lam và mẹ. Vào hàng làm ví da thủ công cao cấp, Cảnh Nghi chọn một chiếc ví nam, cầm lên hạ xuống mấy lần mới quyết định mua. Dưới sự hướng dẫn của thợ trong cửa hàng, cô đã khắc được tên mình và vẽ chân dung của Trạch Dương lên bề mặt của ví.
Người đàn ông hướng dẫn cô, lên tiếng.
- Cô vẽ đẹp quá!
Ngắm nhìn thành phẩm, cô cũng thấy nó khá đẹp. Đã lâu không vẽ nhưng tay nghề không đến nỗi tệ. Đưa lại chiếc ví cho anh ta tráng lên lớp ngoài cùng một lớp keo đặc biệt để làm mềm và bảo vệ lớp vẽ.
- Cô là người Việt Nam?
Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn có đôi mắt xanh biếc, da rám nắng, ngũ quan đều cân đối, chòm râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng, hắn ngồi mà bóng lưng thẳng tắp, đôi mắt sâu hút dưới đôi mày rậm sắc sảo, một người đàn ông tuyệt mĩ người Ấn.
- Vâng, anh cần gì?
- Tôi cũng có ba người Việt Nam, còn mẹ tôi là người Ấn. Có thể làm quen với cô chứ?
Cảnh Nghi không biết anh ta là người thế nào? Hơn nữa ở nơi đất khách như này làm quen thì có hơi bất an nên cười trừ từ chối.
- Xin lỗi, ông xã tôi sẽ không vui về điều này.
- Cô đã có gia đình rồi sao? Trông cô còn quá trẻ!
- Tôi lấy chồng hơi sớm, xin phép anh nhé!
Khi thấy chủ cửa hàng đưa trả lại ví sau khi đã hoàn thành, cô lấy thẻ thanh toán, gật đầu chào người đàn ông rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Nhưng anh ta lại vẫn bám theo.
- Tên Việt Nam của tôi là Mạnh Hải, cô có thể nhớ tên tôi không?
Lúc này hắn không nói Tiếng Anh nữa mà lại nói Tiếng Việt vô cùng lưu loát khiến cô hơi ngạc nhiên. Hắn nở nụ cười thân thiện nhưng Cảnh Nghi vẫn thấy lạnh gáy, hắn ta trông quyến rũ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt thì không hề đơn giản như đang bày cho cô thấy.
- Tôi nhớ rồi, nhưng tôi không muốn gặp gỡ người đàn ông khác ngoài chồng tôi. Chào anh.
Anh ta hơi sững sờ trước thái độ cự tuyệt của cô, đôi mắt nhíu lại nhìn theo cô đã chạy đi xa.
- Trạch Dương, người phụ nữ của cậu rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.