Chương 2: Kí Ức Đau Thương (2)
Ciara
12/09/2021
- Thứ nghịch nữ nhà ngươi, hôm nay ta phải đánh chết ngươi.
Không biết ông ta đứng từ phía sau. Lý Tu Sâm dùng sức kéo tay cô nương lại rồi thẳng tay "tặng" cho cô một cái tát.
Cô nương đơ người. Hai mắt lại nhớ lại hồi ức đau thương của thân chủ cơ thể này.
" Cha, con là Ngọc Khuê đây!"
" Cút! Ta không có đứa con gái nào mà lại ăn mặc bẩn thỉu mặt dày vô liêm sỉ như ngươi "
Những kí ức đó, đã khiến cô nương phải đau lòng mà rơi nước mắt. Cô ngã khụy xuống đưa tay đặt lên mặt. Khuôn mặt đau rát đến tận xương tủy. Cô trầm mặt. Lý Tu Sâm thấy cô không phản kháng liền lấy roi da đánh quanh chỗ cô nương đang ngồi.
- Ngọc Nghiêng là em gái ngươi! Nó chỉ là một đứa con gái yếu đuối! Vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt đánh đập hành hạ nó. Lý Tu Sâm ta không có đứa con gái ác độc như ngươi!
Ông ta nhẫn tâm lấy roi da đánh thẳng vào đôi chân của cô khiến nó rỉ máu. Cô nương đau điếng, ánh mắt u buồn lại ứa lại . Cô nương không chịu nổi nữa đứng dậy dùng sức kéo lấy sợi dây roi da của ông ta rồi kéo ngang khiến ông té ngã.
- "Một đứa con gái yếu đuối!" Haha...Lý tướng quân, ông cho rằng Lý Ngọc Khuê tôi không phải con ông sao! Ông cho rằng tôi là con của gái "phong trần " nên ông năm lần bảy lượt xem thường nhân cách của tôi! Xem thường mẫu thân của tôi! Một luôn miệng nói rằng Lý Ngọc Nghiêng là do tôi đánh. Phải có lí do gì thì tôi mới đánh ả , bộ ông tưởng tôi điên hay sao lại đi kiếm chuyện với một" kẻ điên " chứ!
Cái gì, ả dám nói mình là kẻ điên!
Lý Ngọc Nghiêng nghe cô nương nói vậy, liền hiểu ý rằng cô đang chửi ả điên.
Lý Tu Sâm thấy cô phản kháng kịch liệt. Liền bỏ roi da xuống, giọng cáu gắt hỏi chuyện cô nương.
- Ngươi nói vậy là có ý gì!
- Từ trước đến giờ , từ khi sinh ra tôi đã phải là con của tiểu thiếp mà mẫu thân lại là gái "phong trần" . Mỗi lần nhìn thấy ông ôm Lý Ngọc Nghiêng trong lòng, ôm ấp yêu thương còn nâng cao ả ta lên trời, lúc đấy tôi thấy vẻ mặt của ông tươi cười vui vẻ. Tôi cũng là con gái của ông mà, tại sao lại không chia sẻ dù chỉ là một chút yêu thương đó của ông cho tôi. Tôi cũng là con người cũng cần được quan tâm, cũng cần được yêu thương kia mà.
Lý Ngọc Khuê này, nó đang...
Ông nhìn thấy cô rơi lệ, đột nhiên cũng thấy tự trách bản thân mà đưa ánh mắt hối hận đó nhìn cô nương.
- Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà tôi bị ghẻ lạnh còn Lý Ngọc Nghiêng thì được yêu thương chứ! Xin Lý tướng quân nói rõ cho!
Ta...là ta đã ghẻ lạnh con bé sao...
Ông nghe cô nương nói mà trong lòng khó chịu. Quay người bỏ đi. Lý Ngọc Nghiêng thấy ông có quan tâm cô nương, nên đi tới dùng cái miệng bẩn thỉu ấy chửi bới cô.
- Dựa vào cái gì à! Dựa vào mẹ ngươi là gái lầu xanh, là một gái điếm, hết nam nhân này đến nam nhân khác đều đã bị bà ta mời gọi lên giường...
Chát... Cô nương không chịu nổi những lời lăng mạ đó của ả, liền không kìm lòng thay Ngọc Khuê dạy dỗ ả ta.
- Mẫu thân của ta...mà để cho một ả điên như ngươi sủa được hay sao! Ta nói ngươi biết. Ngươi còn dám mở miệng nói xấu mẫu thân ta, ta nhất định sẽ lấy kim từng mũi từng mũi khâu cái miệng chó nhà ngươi lại!
Ả đau đớn, cả hai bên má đều sưng tấy cả lên, ả quay đầu chạy đi.
- Lý Ngọc Khuê, sẽ có một ngày hai cái này ta sẽ trả đủ cho ngươi!
Cô nương trầm mặt không chút lây động. Cô lờ đờ mệt mỏi bước đi vài bước thì chân đau đớn, cô nương khẽ cười nhạt rồi cố gắng đi tới phòng ngủ.
Tại sao cô và tôi lại khổ như nhau chứ! Đều bị cha ghẻ lạnh.
Cô nương bước vào trong phòng xoay người lại từ từ đóng cửa.
Buổi tối, tại phòng ăn. Cả nhà đang quây quần ngồi ăn cơm chỉ thiếu mỗi cô nương. Mà cho dù có thiếu thì họ cũng chả quan tâm đến.
Tổ mẫu của cô nương ngồi xuống dùng cơm. Đột nhiên bà sầm mặt.
- Chừng nào mới để Ngọc Khuê về làm đại tiểu thư hả Tu Sâm!
Bà cất lời, làm ai trong bàn ăn cũng nghẹn. Lý Tu Sâm uống một ngụm nước rồi điều chỉnh giọng.
- Ngày mai! Ngày mai con bé sẽ về! Mẫu thân yên tâm!
Ừm...
Nghe ông nói An Nhã phu nhân liền nghiến răng tức giận. Lý Ngọc Nghiêng cũng chẳng vui vẻ gì mấy mà xin phép rời bàn ăn.
Hai người ngồi bàn cuối là Tam đệ và Tứ đệ của cô nương. Lý Sâm Hành và Lý Sâm Bác. Họ đều là con của vợ sau nên cũng là cái gai trong mắt của An Nhã phu nhân.
Sau bữa ăn. Phòng của Lý Ngọc Nghiêng.
- Mẹ , con không phục!
- Con không phục chuyện gì!
Hừ.
Ả ta hừm lạnh rồi đứng lên đi lại vài vòng. Trầm tư suy nghĩ. An Nhã phu nhân ngồi xuống dùng quạt , quạt vào mặt cho gió luồn vào làm mát mẻ.
Lý Ngọc Nghiêng tức giận ngồi tục xuống. Làm An Nhã phu nhân khó chịu.
- Lý Ngọc Khuê ngày hôm nay đã tát con hai cái. Thù này con không báo thì không phải là Lý Ngọc Nghiêng.
- Ngày mai cha con sẽ cho phép nó về phủ và lấy lại danh phận là Đại tiểu thư của Lý gia, con gái lớn của Lý tướng quân. Chúng ta phải giết nó thôi, trước khi nó gây hoạ cho chúng ta.
Bà ta cười lạnh , ánh mắt sắc bén dường như nghĩ ra một kế hay hại cô nương.
Không biết ông ta đứng từ phía sau. Lý Tu Sâm dùng sức kéo tay cô nương lại rồi thẳng tay "tặng" cho cô một cái tát.
Cô nương đơ người. Hai mắt lại nhớ lại hồi ức đau thương của thân chủ cơ thể này.
" Cha, con là Ngọc Khuê đây!"
" Cút! Ta không có đứa con gái nào mà lại ăn mặc bẩn thỉu mặt dày vô liêm sỉ như ngươi "
Những kí ức đó, đã khiến cô nương phải đau lòng mà rơi nước mắt. Cô ngã khụy xuống đưa tay đặt lên mặt. Khuôn mặt đau rát đến tận xương tủy. Cô trầm mặt. Lý Tu Sâm thấy cô không phản kháng liền lấy roi da đánh quanh chỗ cô nương đang ngồi.
- Ngọc Nghiêng là em gái ngươi! Nó chỉ là một đứa con gái yếu đuối! Vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt đánh đập hành hạ nó. Lý Tu Sâm ta không có đứa con gái ác độc như ngươi!
Ông ta nhẫn tâm lấy roi da đánh thẳng vào đôi chân của cô khiến nó rỉ máu. Cô nương đau điếng, ánh mắt u buồn lại ứa lại . Cô nương không chịu nổi nữa đứng dậy dùng sức kéo lấy sợi dây roi da của ông ta rồi kéo ngang khiến ông té ngã.
- "Một đứa con gái yếu đuối!" Haha...Lý tướng quân, ông cho rằng Lý Ngọc Khuê tôi không phải con ông sao! Ông cho rằng tôi là con của gái "phong trần " nên ông năm lần bảy lượt xem thường nhân cách của tôi! Xem thường mẫu thân của tôi! Một luôn miệng nói rằng Lý Ngọc Nghiêng là do tôi đánh. Phải có lí do gì thì tôi mới đánh ả , bộ ông tưởng tôi điên hay sao lại đi kiếm chuyện với một" kẻ điên " chứ!
Cái gì, ả dám nói mình là kẻ điên!
Lý Ngọc Nghiêng nghe cô nương nói vậy, liền hiểu ý rằng cô đang chửi ả điên.
Lý Tu Sâm thấy cô phản kháng kịch liệt. Liền bỏ roi da xuống, giọng cáu gắt hỏi chuyện cô nương.
- Ngươi nói vậy là có ý gì!
- Từ trước đến giờ , từ khi sinh ra tôi đã phải là con của tiểu thiếp mà mẫu thân lại là gái "phong trần" . Mỗi lần nhìn thấy ông ôm Lý Ngọc Nghiêng trong lòng, ôm ấp yêu thương còn nâng cao ả ta lên trời, lúc đấy tôi thấy vẻ mặt của ông tươi cười vui vẻ. Tôi cũng là con gái của ông mà, tại sao lại không chia sẻ dù chỉ là một chút yêu thương đó của ông cho tôi. Tôi cũng là con người cũng cần được quan tâm, cũng cần được yêu thương kia mà.
Lý Ngọc Khuê này, nó đang...
Ông nhìn thấy cô rơi lệ, đột nhiên cũng thấy tự trách bản thân mà đưa ánh mắt hối hận đó nhìn cô nương.
- Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà tôi bị ghẻ lạnh còn Lý Ngọc Nghiêng thì được yêu thương chứ! Xin Lý tướng quân nói rõ cho!
Ta...là ta đã ghẻ lạnh con bé sao...
Ông nghe cô nương nói mà trong lòng khó chịu. Quay người bỏ đi. Lý Ngọc Nghiêng thấy ông có quan tâm cô nương, nên đi tới dùng cái miệng bẩn thỉu ấy chửi bới cô.
- Dựa vào cái gì à! Dựa vào mẹ ngươi là gái lầu xanh, là một gái điếm, hết nam nhân này đến nam nhân khác đều đã bị bà ta mời gọi lên giường...
Chát... Cô nương không chịu nổi những lời lăng mạ đó của ả, liền không kìm lòng thay Ngọc Khuê dạy dỗ ả ta.
- Mẫu thân của ta...mà để cho một ả điên như ngươi sủa được hay sao! Ta nói ngươi biết. Ngươi còn dám mở miệng nói xấu mẫu thân ta, ta nhất định sẽ lấy kim từng mũi từng mũi khâu cái miệng chó nhà ngươi lại!
Ả đau đớn, cả hai bên má đều sưng tấy cả lên, ả quay đầu chạy đi.
- Lý Ngọc Khuê, sẽ có một ngày hai cái này ta sẽ trả đủ cho ngươi!
Cô nương trầm mặt không chút lây động. Cô lờ đờ mệt mỏi bước đi vài bước thì chân đau đớn, cô nương khẽ cười nhạt rồi cố gắng đi tới phòng ngủ.
Tại sao cô và tôi lại khổ như nhau chứ! Đều bị cha ghẻ lạnh.
Cô nương bước vào trong phòng xoay người lại từ từ đóng cửa.
Buổi tối, tại phòng ăn. Cả nhà đang quây quần ngồi ăn cơm chỉ thiếu mỗi cô nương. Mà cho dù có thiếu thì họ cũng chả quan tâm đến.
Tổ mẫu của cô nương ngồi xuống dùng cơm. Đột nhiên bà sầm mặt.
- Chừng nào mới để Ngọc Khuê về làm đại tiểu thư hả Tu Sâm!
Bà cất lời, làm ai trong bàn ăn cũng nghẹn. Lý Tu Sâm uống một ngụm nước rồi điều chỉnh giọng.
- Ngày mai! Ngày mai con bé sẽ về! Mẫu thân yên tâm!
Ừm...
Nghe ông nói An Nhã phu nhân liền nghiến răng tức giận. Lý Ngọc Nghiêng cũng chẳng vui vẻ gì mấy mà xin phép rời bàn ăn.
Hai người ngồi bàn cuối là Tam đệ và Tứ đệ của cô nương. Lý Sâm Hành và Lý Sâm Bác. Họ đều là con của vợ sau nên cũng là cái gai trong mắt của An Nhã phu nhân.
Sau bữa ăn. Phòng của Lý Ngọc Nghiêng.
- Mẹ , con không phục!
- Con không phục chuyện gì!
Hừ.
Ả ta hừm lạnh rồi đứng lên đi lại vài vòng. Trầm tư suy nghĩ. An Nhã phu nhân ngồi xuống dùng quạt , quạt vào mặt cho gió luồn vào làm mát mẻ.
Lý Ngọc Nghiêng tức giận ngồi tục xuống. Làm An Nhã phu nhân khó chịu.
- Lý Ngọc Khuê ngày hôm nay đã tát con hai cái. Thù này con không báo thì không phải là Lý Ngọc Nghiêng.
- Ngày mai cha con sẽ cho phép nó về phủ và lấy lại danh phận là Đại tiểu thư của Lý gia, con gái lớn của Lý tướng quân. Chúng ta phải giết nó thôi, trước khi nó gây hoạ cho chúng ta.
Bà ta cười lạnh , ánh mắt sắc bén dường như nghĩ ra một kế hay hại cô nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.