Chương 5: Nam Nhân Lạ Mặt (1) Trở Về Làm Đại Tiểu Thư
Ciara
13/09/2021
Cô nương quay người bỏ chạy. Ai trong nhà cũng trơ mắt nhìn cô chạy vụt đi mất.
Đột nhiên lồng ngực cô đau nhói, như ai đó đang cào xé thịt tim cô khiến cô đâu nhói tận xương tủy.
Hộc..hộc.
Cô nương hít thở không đều đặn, đưa tay ôm lấy lồng ngực, khẽ chau mày.
Tim mình đau quá...rốt cuộc thì đã tống bà ta đi được rồi... Nhưng tại sao...mình lại không vui mà còn tức giận đến như vậy. Không lẽ ông ta cũng đối xử tồi tệ với mẫu thân của "ta" như thế này sao?
- Đại tỷ!
Tam đệ của cô nương Lý Sâm Hành. Nhìn thấy cô chạy từ trong phòng ra liền lo lắng chạy theo. Hắn thấy cô khuôn mặt nhợt nhạt,mặt tái mét không một chút máu.
- Cậu là...??
- Đệ là Lý Sâm Hành, tam đệ của tỷ.
À...thì ra là "cùng cha khác mẹ" đây mà.
Cô nương vội lấy khăn tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên gò má. Lý Sâm Hành trông thấy cô không được khoẻ liền gợi ý tìm đại phu.
- Đại tỷ! Ta thấy tỷ hình như là không được khoẻ, để đệ mời đại phu.
Đại phu?
- Không cần tam thiếu gia bận tâm đâu. Nô tì vẫn ổn! Với lại nô tì đâu phải tiểu thư của Lý phủ, nên ngài đừng gọi nô tì là đại tỷ gì đó nữa.
Nghe cô nương nói thế, hắn đột nhiên ủ rủ. Đi đến phía bục thềm rồi phủi sạch bụi ở dưới đất nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô nương thấy thế liền đi tới, ngồi bịch xuống.
Phù....
Lý Sâm Hành thấy cô thở phào nhẹ nhõm liền nghiêng đầu hỏi.
- Đại tỷ ...à không , Ngọc Khuê cô nương làm sao vậy. Có tâm sự à.
- Ừm...tuy ta đã làm cho An Nhã thị phải bị cấm túc trong Phật đường, nhưng lòng ta vẫn không thấy được an ủi.
Cũng đúng. Tỷ ấy mém chút nữa là chết rồi. Chắc tỷ ấy, đang rất buồn nhỉ?
Cô nương vì mệt mỏi chuyện đêm qua, nên đã nghiêng đầu ngã vào vai của Sâm Hành, khiến cậu hai má đỏ ửng.
Giọng cậu ngại ngùng, đưa mắt liếc trộm cô nương.
- Ưm...tỷ tỷ...tỷ ngủ rồi sao!
Khò khò...
Tiếng ngáy ngủ của cô nương đã làm cho Sâm Hành càng thêm đỏ mặt, cậu vội bế cô nương đi vào phòng ngủ.
- Tỷ ấy chắc đã mệt rồi.
......
Ngày hôm sau. Vì mệt mỏi, uể oải tay chân, và thêm vết thương ở chấn khiến cho cô nương thèm thuồng vào trong giấc ngủ.
Đột nhiên trong giấc mơ, cô nương mơ thấy một bóng người của nam nhân cao to vạm vỡ. Hình bóng của người đó lúc rõ lúc mờ. Người nam nhân đó, khí thế hiên ngang đang cầm trên tay là một thanh kiếm xông pha ra trận . Nhưng đến cuối cùng, người nam nhân trong giấc mơ đó đã ngã xuống và chết trong lòng bàn tay của cô nương. Trong giấc mơ không hiểu vì sao cô nương lại vì hắn mà khóc sướt mướt, đau khổ.
Hả!
Cô nương giật mình tỉnh giấc nồng. Cả người toát cả mồ hôi hột, vẻ mặt xanh xao ốm yếu.
- Người đàn ông đó...là ai...?!!
- Tiểu thư, người tỉnh rồi à?!
Tiểu Lan mở cửa bước vào trên tay là khay đựng nước rửa mặt và kèm theo một cái khăn lông.
Cô nương ngạc nhiên nhìn lại khung cảnh, cô nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi và chiếc đệm giường êm ái , chăn mền cũng ấm cúng không còn rách tả tơi như trước. Trong căn phòng được trang trí khá cầu kì với nhiều sách , hoa, tranh vẽ....
- Tiểu Lan, đây là đâu!
- Dạ tiểu thư, đây là phòng ngủ của người.
Phòng ngủ của ta?
Tiểu Lan gật đầu, rồi đem khay nước để lên bàn, bảo cô nương lại rửa mặt.
Cô nương nhẹ nhàng bước xuống, ánh mắt vẫn cứ đăm chiêu vào những vật cổ đại này .
Cô nương ngồi xuống ghế rồi đưa tay hứng nước rửa mặt. Rửa mặt xong, cô đưa tay lấy khăn lông lau mặt. Đột nhiên Tiểu Lan hét lớn.
- Trời ơi...không ngờ tiểu thư lại xinh đẹp như thế này đấy!
Cô nương quay đầu, nhìn thấy mình trong chiếc gương. Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều này của cô, khiến cô phải đắm chìm trong đấy.
Không ngờ Lý Ngọc Khuê lại có khuôn mặt xinh đẹp đến như vậy.
- Đại tiểu thư! Người rửa mặt xong rồi thì mau thay đồ rồi ra ngoài gặp lão gia.
Một tì nữ đã lớn tuổi bước vào phòng cúi nhẹ đầu, chấp chéo tay để thấp xuống , cất giọng nhẹ nhàng gọi cô.
Được rồi, ta sẽ nói lại với tiểu thư.
Tiểu Lan quay đầu rồi nhận lấy bôi y phục màu xanh dương trên tay bà ấy đem đến. Tiểu Lan đem lại bàn cho cô nương. Sẵn tay đem cất khay rửa mặt.
- Bộ y phục này đẹp quá, đường may cũng tinh sảo nữa! Để nô tì giúp người thay đồ.
Cô nương chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt u buồn đó lại rơi vào trầm tư mà suy nghĩ đến gã nam nhân trong giấc mơ đó.
Đột nhiên lồng ngực cô đau nhói, như ai đó đang cào xé thịt tim cô khiến cô đâu nhói tận xương tủy.
Hộc..hộc.
Cô nương hít thở không đều đặn, đưa tay ôm lấy lồng ngực, khẽ chau mày.
Tim mình đau quá...rốt cuộc thì đã tống bà ta đi được rồi... Nhưng tại sao...mình lại không vui mà còn tức giận đến như vậy. Không lẽ ông ta cũng đối xử tồi tệ với mẫu thân của "ta" như thế này sao?
- Đại tỷ!
Tam đệ của cô nương Lý Sâm Hành. Nhìn thấy cô chạy từ trong phòng ra liền lo lắng chạy theo. Hắn thấy cô khuôn mặt nhợt nhạt,mặt tái mét không một chút máu.
- Cậu là...??
- Đệ là Lý Sâm Hành, tam đệ của tỷ.
À...thì ra là "cùng cha khác mẹ" đây mà.
Cô nương vội lấy khăn tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên gò má. Lý Sâm Hành trông thấy cô không được khoẻ liền gợi ý tìm đại phu.
- Đại tỷ! Ta thấy tỷ hình như là không được khoẻ, để đệ mời đại phu.
Đại phu?
- Không cần tam thiếu gia bận tâm đâu. Nô tì vẫn ổn! Với lại nô tì đâu phải tiểu thư của Lý phủ, nên ngài đừng gọi nô tì là đại tỷ gì đó nữa.
Nghe cô nương nói thế, hắn đột nhiên ủ rủ. Đi đến phía bục thềm rồi phủi sạch bụi ở dưới đất nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô nương thấy thế liền đi tới, ngồi bịch xuống.
Phù....
Lý Sâm Hành thấy cô thở phào nhẹ nhõm liền nghiêng đầu hỏi.
- Đại tỷ ...à không , Ngọc Khuê cô nương làm sao vậy. Có tâm sự à.
- Ừm...tuy ta đã làm cho An Nhã thị phải bị cấm túc trong Phật đường, nhưng lòng ta vẫn không thấy được an ủi.
Cũng đúng. Tỷ ấy mém chút nữa là chết rồi. Chắc tỷ ấy, đang rất buồn nhỉ?
Cô nương vì mệt mỏi chuyện đêm qua, nên đã nghiêng đầu ngã vào vai của Sâm Hành, khiến cậu hai má đỏ ửng.
Giọng cậu ngại ngùng, đưa mắt liếc trộm cô nương.
- Ưm...tỷ tỷ...tỷ ngủ rồi sao!
Khò khò...
Tiếng ngáy ngủ của cô nương đã làm cho Sâm Hành càng thêm đỏ mặt, cậu vội bế cô nương đi vào phòng ngủ.
- Tỷ ấy chắc đã mệt rồi.
......
Ngày hôm sau. Vì mệt mỏi, uể oải tay chân, và thêm vết thương ở chấn khiến cho cô nương thèm thuồng vào trong giấc ngủ.
Đột nhiên trong giấc mơ, cô nương mơ thấy một bóng người của nam nhân cao to vạm vỡ. Hình bóng của người đó lúc rõ lúc mờ. Người nam nhân đó, khí thế hiên ngang đang cầm trên tay là một thanh kiếm xông pha ra trận . Nhưng đến cuối cùng, người nam nhân trong giấc mơ đó đã ngã xuống và chết trong lòng bàn tay của cô nương. Trong giấc mơ không hiểu vì sao cô nương lại vì hắn mà khóc sướt mướt, đau khổ.
Hả!
Cô nương giật mình tỉnh giấc nồng. Cả người toát cả mồ hôi hột, vẻ mặt xanh xao ốm yếu.
- Người đàn ông đó...là ai...?!!
- Tiểu thư, người tỉnh rồi à?!
Tiểu Lan mở cửa bước vào trên tay là khay đựng nước rửa mặt và kèm theo một cái khăn lông.
Cô nương ngạc nhiên nhìn lại khung cảnh, cô nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi và chiếc đệm giường êm ái , chăn mền cũng ấm cúng không còn rách tả tơi như trước. Trong căn phòng được trang trí khá cầu kì với nhiều sách , hoa, tranh vẽ....
- Tiểu Lan, đây là đâu!
- Dạ tiểu thư, đây là phòng ngủ của người.
Phòng ngủ của ta?
Tiểu Lan gật đầu, rồi đem khay nước để lên bàn, bảo cô nương lại rửa mặt.
Cô nương nhẹ nhàng bước xuống, ánh mắt vẫn cứ đăm chiêu vào những vật cổ đại này .
Cô nương ngồi xuống ghế rồi đưa tay hứng nước rửa mặt. Rửa mặt xong, cô đưa tay lấy khăn lông lau mặt. Đột nhiên Tiểu Lan hét lớn.
- Trời ơi...không ngờ tiểu thư lại xinh đẹp như thế này đấy!
Cô nương quay đầu, nhìn thấy mình trong chiếc gương. Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều này của cô, khiến cô phải đắm chìm trong đấy.
Không ngờ Lý Ngọc Khuê lại có khuôn mặt xinh đẹp đến như vậy.
- Đại tiểu thư! Người rửa mặt xong rồi thì mau thay đồ rồi ra ngoài gặp lão gia.
Một tì nữ đã lớn tuổi bước vào phòng cúi nhẹ đầu, chấp chéo tay để thấp xuống , cất giọng nhẹ nhàng gọi cô.
Được rồi, ta sẽ nói lại với tiểu thư.
Tiểu Lan quay đầu rồi nhận lấy bôi y phục màu xanh dương trên tay bà ấy đem đến. Tiểu Lan đem lại bàn cho cô nương. Sẵn tay đem cất khay rửa mặt.
- Bộ y phục này đẹp quá, đường may cũng tinh sảo nữa! Để nô tì giúp người thay đồ.
Cô nương chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt u buồn đó lại rơi vào trầm tư mà suy nghĩ đến gã nam nhân trong giấc mơ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.