Chương 33: Ghét người đã làm phiền em và anh!
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Đến khi tỉnh dậy thì đã là xế chiều.
Cô ngồi dậy vươn vai mình một cái. Oáp ngủ thoải mái quá đi thôi.
"Em dậy rồi sao bé phu nhân". Anh từ trong nhà vệ sinh bước ra, anh ngủ không được vì bị cô chạm đến chỗ không nên chạm.
"Dạ". Cô muốn xuống giường thì được anh bế lên. Anh đưa cô vào nhà vệ sinh, giúp cô rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo.
"Em...tự làm". Cô che lại phần áo đang bị anh cởi ra, cô...tạm thời chưa nhớ ra nhưng cũng không thể thân mật với anh quá!
"Hửm! Có gì đâu. Lấy tay ra nào". Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Cởi hết đồ ra và đặt cô vào bồn tắm.
"Hiện tại em có mười lăm phút để tắm, sau mười lăm phút nữa em mà không chịu đi ra anh sẽ vào tắm cho em". Anh cười chỉ vào đồng hồ mới vừa lắp vào hôm trước, sợ cô ngủ quên khi tắm, cho nên anh mới làm như vậy.
"Vâng...vâng". Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Hoàng Lễ cũng đi ra ngoài, khép hờ cửa lại cho cô. Thấy anh đi ra cô mới thở phào một hơi, Tuyết Thanh sợ anh tắm cho nữa thì chết luôn!!
Cô nhanh chóng tắm xong, bước ra thì tóc vẫn còn hơi ướt. Anh lấy khăn giúp bé con lau tóc.
"Tự...tự em làm". Cô ngại mà!
"Anh giúp em". Anh đưa cô nằm lên giường, đỡ lấy đầu cô đặt lên đùi mình. Sau đó anh bắt đầu sấy tóc.
Cô tận hưởng niềm vui anh đem lại cho.
"Em muốn ăn gì không bé phu nhân ơi". Tiếng máy sấy vù vù, nhưng anh vẫn nói chuyện với cô.
"Ừm em muốn ăn cơm ạ. Đói quá ". Cô xoa xoa bụng mình.
"Vậy sao". Sấy tóc xong anh đặt tay lên bụng cô. "Đói rồi sao bé cưng".
"Dạ dạ".
"Nhưng anh lại càng đói hơn". Anh chạm tay vào bờ môi cô. Tuyết Thanh ngẩng ngơ nhìn anh. Đôi mắt hơi chớp.
Sau đó Minh Hoàng Lễ cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Chỉ là chạm nhẹ rồi buông ra. Anh sợ anh mà hôn lâu hơn một chút nữa anh sẽ hoá sói mất. Ăn trọn cô vào người luôn quá! Nên phải nhanh chóng buông cô ra. Mặc dù Minh Hoàng Lễ cũng rất luyến tiếc.
Hừm!!! Cô ngồi bật dậy. Anh cõng bé con đi xuống nhà, ôm lấy cổ anh. Cô còn thổi nhè nhẹ tóc anh. Dám trêu chọc cô hả!
Minh Hoàng Lễ cảm thấy vô cùng tê dại suýt chút nữa đã ngã luôn rồi, hên là bước chân anh chậm rãi chắc chắn! Cô bé này! Muốn anh chết mà! Hay muốn mạng của anh thì đúng hơn, Minh Hoàng Lễ cắn răng chịu đựng.
"Lão đại". Khi Thanh Phong thấy xuống nhà liền bước đến. "Nam Cảnh thiếu gia muốn gặp anh bàn việc ạ".
"Ừm!". Anh đặt cô vào phòng ăn. "Em ăn đi nhé, anh xử lý công việc một chút rồi anh ra với em nhé".
"Dạ". Biết anh có việc cần xử lý nên đương nhiên sẽ không phiền anh. Nhưng mà không có anh bên cạnh cô lại ăn không ngon chút nào. Tâm trạng có chút bực mình. Cũng không muốn ăn nữa, mới ăn được vài muỗng mà đã thấy chán.
"Phu nhân! Người không vui sao ạ ". Thanh Nguyệt bước vào thấy cô bậm môi không vui, chọc chọc chén cơm như nó là kẻ thù vậy đó.
"Ừm! Không vui!" Cô nhìn Thanh Nguyệt chống cằm mình.
"Thế phu nhân đi chơi với em không".
"Không muốn đâu". Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Minh Hoàng Lễ đang nói chuyện với một người đàn ông. Cô liếc người đàn ông đó một cái bỏ ghét.
Hừ hừ!! Chiều tối rồi không ở nhà đi mà lại đến phiền người ta, cái người tên Kiều Nam Cảnh này thật không dễ ưa chút nào. Đã vậy còn mặc đồ quân đội gì đó nữa chứ. Hay định cướp người của cô hả!
Thanh Nguyệt nhìn theo hướng của phu nhân.
"..." Phu nhân nhìn gì thế nhỉ? Sao phu nhân không vui vậy ta. Hay phu nhân thấy thiếu gia Kiều Nam Cảnh tìm lão đại nên không vui hả!
"Hay em đưa phu nhân ra đó gặp lão đại nhé."
"Không được!". Cô vội xua tay. "Sẽ phiền anh ấy mất, tôi không sao". Cô bước lên phòng mà vừa đi vừa nhìn về phía anh rồi thở dài.
Thanh Nguyệt thấy vậy vội chạy ra báo cáo với lão đại để lập công chuộc tội. Nghe thấy Thanh Nguyệt nói như thế Minh Hoàng Lễ vô cùng ngạc nhiên vội đuổi Kiều Nam Cảnh về còn mình thì đi tìm phu nhân của anh.
Cô nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không ngủ được, còn không hiểu sao còn rất khó chịu nữa!
Xa anh mới có một chút mà đã không vui thế này, cô không thích đâu.
Hừ!! Nói chuyện gì mà lâu thế này. Một lát lên phòng đi, không thèm nhìn anh luôn cho mà xem!
Đợi mãi mà không thấy anh lên, mím môi muốn khóc luôn rồi! Anh bỏ mặc cô sao!
Cạch! Tiếng mở cửa bước vào. Trên tay anh cầm thêm cho cô một chén canh.
"Bé yêu ơi! Em sao thế". Anh bước lại gần bé con nhà mình.
"Em mệt! Em ngủ đây". Cô đắp chăn lại lên đến đầu mình. Không thèm chơi với anh nữa! Làm cho người ta đợi lâu ơi là lâu.
Anh chỉ cười kéo chăn ra, ngồi lên giường cùng với cô. Minh Hoàng Lễ đặt cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt.
"Giận anh sao". Anh bóp hông cô một cái.
"Không có". Cô muốn xuống nhưng bị anh khoá chặt quá!
"Em ăn canh nhé! Hôm nay Nam Cảnh đến tìm anh một chút việc cần nhờ anh thôi". Anh vừa thổi vừa đút cho cô. Bé con ngoan ngoãn há miệng ăn.
Đợi ăn hết canh anh mới cho người dọn dẹp và ôm cô vào lòng mà đi ngủ.
Mấy hôm nay anh ở cạnh, dường như sức khoẻ của cô đã ổn định hơn rất nhiều. Anh đỡ lo hơn rất nhiều.
Nhưng mà ở cạnh cô anh dường như không kiềm chế được. Cô gái nhỏ này quá đáng yêu cộng thêm quyến rũ chết người. Khiến anh mê mệt cô mỗi ngày nhiều hơn.
Lúc này đây Minh Hoàng Lễ đã đặt Tuyết Thanh nằm xuống giường cả người đè lên. Hai tay anh chống bên hông cô. Họ bốn mắt nhìn nhau.
Tay cô níu lấy góc áo của anh.
"Đừng sợ. Anh chỉ muốn hôn em. Còn lại anh sẽ không làm". Yết hầu anh cứ chuyển động lên xuống, anh hiện tại đang kiềm chế rất khó chịu.
"Anh....anh...".
Anh chạm tay vào mặt cô. "Em lớn thêm một chút thì tốt quá bé ơi ".
"Vô sỉ". Cô đương nhiên biết anh muốn nói gì. Nhưng lại không dám cử động, anh dường như đã có phản ứng nên không dám nhúc nhích.
"Ừm! Vô sỉ với em". Anh se se vành tai cô. "Em mau lớn đi bé cưng". Anh sợ mình sẽ không chịu nổi mất. Sợ bản thân sẽ hoá sói.
Hiện tại anh muốn hôn mà thôi. Nghĩ là làm Minh Hoàng Lễ liền cúi xuống hôn lên môi cô, mới đầu chỉ ngậm mút một chút mà thôi. Lúc sao dần dần không kiềm được. Anh hôn cô càng thêm mạnh bạo hơn. Nhưng cô lại không biết cách hôn, nên chỉ nhìn anh mà thôi.
Anh dùng răng mình cạ nhẹ vào răng cô. Cô liền há miệng mình, anh liền chui vào miệng cô. Minh Hoàng Lễ dùng lưỡi mình khuấy đảo răng, khoang miệng không nơi nào anh buông tha.
"Ưm...thở...." cô thở không được.
Anh vội buông cô ra. "Thở đi bé". Cô liền hít thở liên tục, đợi cô thoải mái hơn, sau đó Minh Hoàng Lễ liền cúi xuống hôn tiếp, hôn lên vành tai, hôn lên cổ cô.
Bàn chân cô cong lại. Tay thì đặt ngay hông anh.
"Anh...ơi". Cô gọi anh. "Đừng mà anh."
"Đừng sợ! Anh sẽ không làm nè. Anh chỉ muốn hôn em. Được không bé". Giọng anh hơi khàn đi, có lẽ vì do kiềm chế dục vọng của bản thân.
"Chỉ...chỉ hôn thôi ạ".
"Anh đã nói hôn thì chỉ hôn". Anh cởi cúc áo cô ra. Tay thì luồn ra phía sau áo lót, anh cởi ra. Nhìn thấy ngực trắng nõn mềm mại thì anh chạm nhẹ vào.
"Ưm.... a ". Cô nhìn anh.
Minh Hoàng Lễ liền vội cởi hết đồ của anh ra. Và cũng lột sạch đồ của cô chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót mỏng manh của cả hai mà thôi.
Anh để hai chân cô vòng qua hông mình. Ngậm lấy đôi núi đầy đặn đó. Nhẹ nhàng sờ nắn hôn hít.
"Đừng....em sợ". Hu hu. Cô sợ quá, muốn đẩy anh ra nhưng không được. Cũng có chút khao khát.
Giọng cô quá mềm mại, anh hôn lên môi cô một lần nữa rồi anh buông cô ra. Sau đó vội vàng đâm vài cái qua lớp quần lót cho đỡ thèm rồi mới buông ra, thấy cô nức nở như vậy anh chỉ muốn đè cô ra, sau đó đâm hết cỡ vào thật sâu.
Minh Hoàng Lễ hít một hơi sâu, sau đó buông bé con ra, đắp chăn lại và đi vào nhà vệ sinh.
"Anh...". Được anh ngừng lại cho nên cô quấn lấy chăn lại.
"Anh vào nhà vệ sinh một lát. Em ngủ đi bé yêu ơi". Anh xoa đầu cô.
"Dạ". Cô vươn tay lấy áo để mặc vào nhưng bị anh ngăn cản lại.
"Đừng mặc! Anh muốn ôm em ngủ".
"Xéo". Cô nhanh chóng mặc vào nhưng bị anh ngăn lại nữa. Anh tự tay mặc lại áo.
"Cởi áo của em được thì vẫn phải để anh mặc lại cho người phụ nữ của anh".
Cô ngại đỏ cả mặt mình, anh vô sỉ thật luôn! Cô vội đẩy anh vào trong vệ sinh. Nói thêm câu nữa sẽ chết đó biết không hả?
Khi Minh Hoàng Lễ bước ra thì bé con đã ngủ rất say rồi. Hơi thở nhè nhẹ. Anh ôm cô vào lòng mình mà ngủ.
Cô ngồi dậy vươn vai mình một cái. Oáp ngủ thoải mái quá đi thôi.
"Em dậy rồi sao bé phu nhân". Anh từ trong nhà vệ sinh bước ra, anh ngủ không được vì bị cô chạm đến chỗ không nên chạm.
"Dạ". Cô muốn xuống giường thì được anh bế lên. Anh đưa cô vào nhà vệ sinh, giúp cô rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo.
"Em...tự làm". Cô che lại phần áo đang bị anh cởi ra, cô...tạm thời chưa nhớ ra nhưng cũng không thể thân mật với anh quá!
"Hửm! Có gì đâu. Lấy tay ra nào". Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Cởi hết đồ ra và đặt cô vào bồn tắm.
"Hiện tại em có mười lăm phút để tắm, sau mười lăm phút nữa em mà không chịu đi ra anh sẽ vào tắm cho em". Anh cười chỉ vào đồng hồ mới vừa lắp vào hôm trước, sợ cô ngủ quên khi tắm, cho nên anh mới làm như vậy.
"Vâng...vâng". Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Hoàng Lễ cũng đi ra ngoài, khép hờ cửa lại cho cô. Thấy anh đi ra cô mới thở phào một hơi, Tuyết Thanh sợ anh tắm cho nữa thì chết luôn!!
Cô nhanh chóng tắm xong, bước ra thì tóc vẫn còn hơi ướt. Anh lấy khăn giúp bé con lau tóc.
"Tự...tự em làm". Cô ngại mà!
"Anh giúp em". Anh đưa cô nằm lên giường, đỡ lấy đầu cô đặt lên đùi mình. Sau đó anh bắt đầu sấy tóc.
Cô tận hưởng niềm vui anh đem lại cho.
"Em muốn ăn gì không bé phu nhân ơi". Tiếng máy sấy vù vù, nhưng anh vẫn nói chuyện với cô.
"Ừm em muốn ăn cơm ạ. Đói quá ". Cô xoa xoa bụng mình.
"Vậy sao". Sấy tóc xong anh đặt tay lên bụng cô. "Đói rồi sao bé cưng".
"Dạ dạ".
"Nhưng anh lại càng đói hơn". Anh chạm tay vào bờ môi cô. Tuyết Thanh ngẩng ngơ nhìn anh. Đôi mắt hơi chớp.
Sau đó Minh Hoàng Lễ cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Chỉ là chạm nhẹ rồi buông ra. Anh sợ anh mà hôn lâu hơn một chút nữa anh sẽ hoá sói mất. Ăn trọn cô vào người luôn quá! Nên phải nhanh chóng buông cô ra. Mặc dù Minh Hoàng Lễ cũng rất luyến tiếc.
Hừm!!! Cô ngồi bật dậy. Anh cõng bé con đi xuống nhà, ôm lấy cổ anh. Cô còn thổi nhè nhẹ tóc anh. Dám trêu chọc cô hả!
Minh Hoàng Lễ cảm thấy vô cùng tê dại suýt chút nữa đã ngã luôn rồi, hên là bước chân anh chậm rãi chắc chắn! Cô bé này! Muốn anh chết mà! Hay muốn mạng của anh thì đúng hơn, Minh Hoàng Lễ cắn răng chịu đựng.
"Lão đại". Khi Thanh Phong thấy xuống nhà liền bước đến. "Nam Cảnh thiếu gia muốn gặp anh bàn việc ạ".
"Ừm!". Anh đặt cô vào phòng ăn. "Em ăn đi nhé, anh xử lý công việc một chút rồi anh ra với em nhé".
"Dạ". Biết anh có việc cần xử lý nên đương nhiên sẽ không phiền anh. Nhưng mà không có anh bên cạnh cô lại ăn không ngon chút nào. Tâm trạng có chút bực mình. Cũng không muốn ăn nữa, mới ăn được vài muỗng mà đã thấy chán.
"Phu nhân! Người không vui sao ạ ". Thanh Nguyệt bước vào thấy cô bậm môi không vui, chọc chọc chén cơm như nó là kẻ thù vậy đó.
"Ừm! Không vui!" Cô nhìn Thanh Nguyệt chống cằm mình.
"Thế phu nhân đi chơi với em không".
"Không muốn đâu". Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Minh Hoàng Lễ đang nói chuyện với một người đàn ông. Cô liếc người đàn ông đó một cái bỏ ghét.
Hừ hừ!! Chiều tối rồi không ở nhà đi mà lại đến phiền người ta, cái người tên Kiều Nam Cảnh này thật không dễ ưa chút nào. Đã vậy còn mặc đồ quân đội gì đó nữa chứ. Hay định cướp người của cô hả!
Thanh Nguyệt nhìn theo hướng của phu nhân.
"..." Phu nhân nhìn gì thế nhỉ? Sao phu nhân không vui vậy ta. Hay phu nhân thấy thiếu gia Kiều Nam Cảnh tìm lão đại nên không vui hả!
"Hay em đưa phu nhân ra đó gặp lão đại nhé."
"Không được!". Cô vội xua tay. "Sẽ phiền anh ấy mất, tôi không sao". Cô bước lên phòng mà vừa đi vừa nhìn về phía anh rồi thở dài.
Thanh Nguyệt thấy vậy vội chạy ra báo cáo với lão đại để lập công chuộc tội. Nghe thấy Thanh Nguyệt nói như thế Minh Hoàng Lễ vô cùng ngạc nhiên vội đuổi Kiều Nam Cảnh về còn mình thì đi tìm phu nhân của anh.
Cô nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không ngủ được, còn không hiểu sao còn rất khó chịu nữa!
Xa anh mới có một chút mà đã không vui thế này, cô không thích đâu.
Hừ!! Nói chuyện gì mà lâu thế này. Một lát lên phòng đi, không thèm nhìn anh luôn cho mà xem!
Đợi mãi mà không thấy anh lên, mím môi muốn khóc luôn rồi! Anh bỏ mặc cô sao!
Cạch! Tiếng mở cửa bước vào. Trên tay anh cầm thêm cho cô một chén canh.
"Bé yêu ơi! Em sao thế". Anh bước lại gần bé con nhà mình.
"Em mệt! Em ngủ đây". Cô đắp chăn lại lên đến đầu mình. Không thèm chơi với anh nữa! Làm cho người ta đợi lâu ơi là lâu.
Anh chỉ cười kéo chăn ra, ngồi lên giường cùng với cô. Minh Hoàng Lễ đặt cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt.
"Giận anh sao". Anh bóp hông cô một cái.
"Không có". Cô muốn xuống nhưng bị anh khoá chặt quá!
"Em ăn canh nhé! Hôm nay Nam Cảnh đến tìm anh một chút việc cần nhờ anh thôi". Anh vừa thổi vừa đút cho cô. Bé con ngoan ngoãn há miệng ăn.
Đợi ăn hết canh anh mới cho người dọn dẹp và ôm cô vào lòng mà đi ngủ.
Mấy hôm nay anh ở cạnh, dường như sức khoẻ của cô đã ổn định hơn rất nhiều. Anh đỡ lo hơn rất nhiều.
Nhưng mà ở cạnh cô anh dường như không kiềm chế được. Cô gái nhỏ này quá đáng yêu cộng thêm quyến rũ chết người. Khiến anh mê mệt cô mỗi ngày nhiều hơn.
Lúc này đây Minh Hoàng Lễ đã đặt Tuyết Thanh nằm xuống giường cả người đè lên. Hai tay anh chống bên hông cô. Họ bốn mắt nhìn nhau.
Tay cô níu lấy góc áo của anh.
"Đừng sợ. Anh chỉ muốn hôn em. Còn lại anh sẽ không làm". Yết hầu anh cứ chuyển động lên xuống, anh hiện tại đang kiềm chế rất khó chịu.
"Anh....anh...".
Anh chạm tay vào mặt cô. "Em lớn thêm một chút thì tốt quá bé ơi ".
"Vô sỉ". Cô đương nhiên biết anh muốn nói gì. Nhưng lại không dám cử động, anh dường như đã có phản ứng nên không dám nhúc nhích.
"Ừm! Vô sỉ với em". Anh se se vành tai cô. "Em mau lớn đi bé cưng". Anh sợ mình sẽ không chịu nổi mất. Sợ bản thân sẽ hoá sói.
Hiện tại anh muốn hôn mà thôi. Nghĩ là làm Minh Hoàng Lễ liền cúi xuống hôn lên môi cô, mới đầu chỉ ngậm mút một chút mà thôi. Lúc sao dần dần không kiềm được. Anh hôn cô càng thêm mạnh bạo hơn. Nhưng cô lại không biết cách hôn, nên chỉ nhìn anh mà thôi.
Anh dùng răng mình cạ nhẹ vào răng cô. Cô liền há miệng mình, anh liền chui vào miệng cô. Minh Hoàng Lễ dùng lưỡi mình khuấy đảo răng, khoang miệng không nơi nào anh buông tha.
"Ưm...thở...." cô thở không được.
Anh vội buông cô ra. "Thở đi bé". Cô liền hít thở liên tục, đợi cô thoải mái hơn, sau đó Minh Hoàng Lễ liền cúi xuống hôn tiếp, hôn lên vành tai, hôn lên cổ cô.
Bàn chân cô cong lại. Tay thì đặt ngay hông anh.
"Anh...ơi". Cô gọi anh. "Đừng mà anh."
"Đừng sợ! Anh sẽ không làm nè. Anh chỉ muốn hôn em. Được không bé". Giọng anh hơi khàn đi, có lẽ vì do kiềm chế dục vọng của bản thân.
"Chỉ...chỉ hôn thôi ạ".
"Anh đã nói hôn thì chỉ hôn". Anh cởi cúc áo cô ra. Tay thì luồn ra phía sau áo lót, anh cởi ra. Nhìn thấy ngực trắng nõn mềm mại thì anh chạm nhẹ vào.
"Ưm.... a ". Cô nhìn anh.
Minh Hoàng Lễ liền vội cởi hết đồ của anh ra. Và cũng lột sạch đồ của cô chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót mỏng manh của cả hai mà thôi.
Anh để hai chân cô vòng qua hông mình. Ngậm lấy đôi núi đầy đặn đó. Nhẹ nhàng sờ nắn hôn hít.
"Đừng....em sợ". Hu hu. Cô sợ quá, muốn đẩy anh ra nhưng không được. Cũng có chút khao khát.
Giọng cô quá mềm mại, anh hôn lên môi cô một lần nữa rồi anh buông cô ra. Sau đó vội vàng đâm vài cái qua lớp quần lót cho đỡ thèm rồi mới buông ra, thấy cô nức nở như vậy anh chỉ muốn đè cô ra, sau đó đâm hết cỡ vào thật sâu.
Minh Hoàng Lễ hít một hơi sâu, sau đó buông bé con ra, đắp chăn lại và đi vào nhà vệ sinh.
"Anh...". Được anh ngừng lại cho nên cô quấn lấy chăn lại.
"Anh vào nhà vệ sinh một lát. Em ngủ đi bé yêu ơi". Anh xoa đầu cô.
"Dạ". Cô vươn tay lấy áo để mặc vào nhưng bị anh ngăn cản lại.
"Đừng mặc! Anh muốn ôm em ngủ".
"Xéo". Cô nhanh chóng mặc vào nhưng bị anh ngăn lại nữa. Anh tự tay mặc lại áo.
"Cởi áo của em được thì vẫn phải để anh mặc lại cho người phụ nữ của anh".
Cô ngại đỏ cả mặt mình, anh vô sỉ thật luôn! Cô vội đẩy anh vào trong vệ sinh. Nói thêm câu nữa sẽ chết đó biết không hả?
Khi Minh Hoàng Lễ bước ra thì bé con đã ngủ rất say rồi. Hơi thở nhè nhẹ. Anh ôm cô vào lòng mình mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.